Chỉ sau một đêm, cùng với việc nhiều mẫu hạm chở người dân rút lui, bầu không khí nơi biên giới vốn còn đôi phần thảnh thơi nay đã hoàn toàn biến mất.
Người trong khu đóng quân đi lại dồn dập, khẩn trương chuẩn bị cho thú triều có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Ngay sau khi vệ tinh phát hiện sự di chuyển, phía Đàm Giác lập tức đưa ra thời hạn.
Hàng loạt tinh thú đang lao về phía hành tinh họ trú đóng, nhanh nhất ba ngày, chậm nhất năm ngày nữa sẽ tới nơi.
Theo tập tính của loài này, cho dù lần này có cả tinh thú cấp cao đóng vai trò thủ lĩnh, thì ngay trong ngày chúng đổ bộ, chắc chắn sẽ có một đợt tập kích đầu tiên để thăm dò sức phòng thủ và năng lực tác chiến của hành tinh.
Khi trở về khu đóng quân, mọi việc đã được sắp xếp đâu vào đấy, Thời Tinh vừa nhắm mắt liền ngủ mê mệt. Thể lực cạn kiệt quá mức.
Ăn bữa tối trong trạng thái mơ mơ màng màng, hôm sau cậu mới ngủ bù đủ giấc rồi tỉnh dậy. Bên cạnh đã không còn bóng dáng Trì Diệu.
Cậu ngủ quá lâu, lúc rời đi Trì Diệu cũng không nỡ gọi dậy.
Rửa mặt xong, ăn sáng rồi tiến hành kiểm tra sức khỏe.
Phần lớn y tá có công việc nhẹ đã được đưa về Đế quốc, chỉ còn lại rất ít. Nhưng những người phụ trách kiểm tra thường ngày cho Thời Tinh thì vẫn được giữ lại.
Trì Diệu sẽ không để họ rời đi, bởi giai đoạn hiện tại của Thời Tinh quá đặc biệt.
Bản báo cáo vốn chỉ cần mười mấy phút, nhiều nhất nửa tiếng là có, hôm nay mất gần một giờ mới hoàn thành.
Kết quả cho thấy tình trạng rất tốt.
Có lẽ nhờ đã hấp thu tinh thần lực từ tinh thú biến dị cấp cao, cơ thể Thời Tinh cảm thấy khỏe hơn hẳn. Thậm chí, nhiệt độ cơ thể vốn luôn cao bất thường cũng đã hạ xuống thêm vài đơn vị.
Nhĩ Nhã kiểm tra biển tinh thần của Thời Tinh, kết luận giống hệt báo cáo: "Không có vấn đề gì, tình trạng rất ổn."
Thời Tinh hỏi: "Hôm qua mang về bao nhiêu con tinh thú vậy?"
Nhĩ Nhã giơ tay, năm con.
"Đều là cấp bậc ổn cả đúng không?"
Nhĩ Nhã giải thích: "Những con tinh thú cấp quá thấp hoặc không phải biến dị thì đã xử lý ngay tại chỗ rồi."
Thời Tinh gật đầu, chỉnh lại ống tay áo rồi quay sang hỏi Nghiêm Trường Nhạc: "Điện hạ đâu?"
Được báo lại rằng Trì Diệu đang họp ở sở chỉ huy Quân đoàn số 3.
Cậu không nói thêm, chỉ lặng lẽ cài chặt khuy áo, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, rồi ngẩng đầu hỏi tiếp: "Phí Sở, Phù Thanh, Ứng Canh và Đàm Giác cũng đều ở bên đó đúng không?"
Nghiêm Trường Nhạc gật đầu.
"Vậy thì chúng ta cũng sang đó," Thời Tinh quả quyết, "tôi muốn nghe xem họ đang bàn gì."
Vào lúc này, bàn bạc cũng chỉ xoay quanh kế hoạch tác chiến và cách bố trí phòng thủ.
Khi Thời Tinh đến nơi, họ vừa nói xong kế hoạch mấy ngày tới của Quân đoàn số 3, liền chuyển sang chuyện viện binh ở tuyến biên giới.
Từ Đế quốc điều động quân đến đây, cộng thêm thời gian phối hợp giữa các quân đoàn, ít nhất cũng phải mất năm đến sáu ngày.
Nếu tinh thú chọn tấn công ngay từ đầu, họ chỉ có thể dựa vào binh lực hiện có tại biên giới để chống đỡ.
Tin tức cũng không hoàn toàn xấu.
Có mặt tích cực, lần vây quét này, Quân đoàn số 1 đã mang theo tới tám phần binh lực, cộng thêm lực lượng sẵn có của Quân đoàn số 3, và số quân điều động tạm thời từ Quân đoàn số 4 ở gần đây, tổng quy mô hiện tại không hề nhỏ.
Chỉ tính riêng lứa tinh thú đang kéo tới lần này, thì thừa sức đối phó.
Tất nhiên, đó là trong trường hợp chỉ có lứa này. Nếu sau đó lại xuất hiện thêm, thì đó đã là cực hạn mà lực lượng hiện tại chịu nổi. Còn nếu vẫn tiếp tục đổ đến... thì chỉ có cách chờ quân chi viện từ hậu phương.
Nghe xong, Thời Tinh cũng đã có tính toán trong lòng. Buổi trưa hôm đó, cậu cùng Trì Diệu ăn ngay tại Quân đoàn số 3.
Trong lúc này, Lục Lê có đến cảm ơn Trì Diệu một lần. Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng ngay trước mặt Thời Tinh, anh ta nói rằng: "Đứa em trai không hiểu chuyện của tôi đã được đưa về Đế Đô rồi, giờ thì tôi yên tâm."
Thời Tinh cảm giác rõ ràng Lục Lê có liếc nhìn mình. Nhưng khi cậu quay đầu lại thì người kia đã né đi, không nhìn nữa.
Cậu hiểu, câu nói ấy là nhắm vào mình.
Thật ra mấy ngày nay, Thời Tinh cũng chẳng còn nghĩ gì đến Lục Luật. Nhưng nhớ lại cảnh đối phương dám liều lĩnh áp sát mẫu hạm, cậu lại thấy việc được đưa đi như thế cũng tốt, ít nhất sẽ không còn nhảy ra gây thêm rắc rối.
Trong tình thế rối ren hiện tại, nếu còn đụng mặt Lục Luật, lại vướng đến gia tộc Lục phía sau, xử lý thế nào cũng khó.
Nếu không có gì thay đổi, Quân đoàn số 3 chắc chắn sẽ là đơn vị đầu tiên đến chi viện. Lỡ khi Lục Quang Dự dẫn quân tới cứu viện, vừa đặt chân xuống đã nghe chuyện Thời Tinh ra tay dạy dỗ con trai út của ông, cho dù ngoài mặt ông ta không nói gì, về sau quan hệ giữa hai bên cũng khó tránh khỏi lúng túng.
Là bạn đời của Điện hạ, Thời Tinh không hề muốn gây ra mâu thuẫn nội bộ vào lúc này.
Thế nên, việc Lục Luật rời đi... cũng là một điều tốt. Không gian yên ổn hơn hẳn.
Hôm qua, bọn họ săn được không ít thú hạch. Sau bữa ăn, Hứa Kim phụ trách liên hệ với Văn Hi, toàn bộ vẫn được chuyển cho vị người Lam Tinh đã bước vào kỳ trưởng thành bên Quân đoàn số 3.
Buổi chiều, Thời Tinh cũng tham dự cuộc họp nội bộ của bảy đại quân đoàn. Sáu vị nguyên soái còn lại đều có mặt, Trì Diệu đích thân phân định lực lượng nào sẽ ở lại trấn thủ, lực lượng nào sẽ xuất quân chi viện.
Quân đoàn số 3 và Quân đoàn số 4 vốn là lực lượng đóng giữ biên giới. Khi biên giới có biến động, họ sẽ là những đơn vị đầu tiên chịu ảnh hưởng, cũng là nhóm phải lập tức lên đường chi viện.
Điều khiến Thời Tinh bất ngờ là Quân đoàn số 7 lại chủ động xin tham chiến. Người dẫn quân chính là Đàm Trì, vị tướng mới chỉ trở lại tiền tuyến trong nửa năm gần đây.
Bình thường không liên hệ thì chẳng để ý, nhưng khi nghe Nguyên soái Đàm nói, Thời Tinh mới giật mình. Thì ra đã tròn một năm kể từ ngày cậu chữa khỏi cho Đàm Trì.
Quân đoàn số 7 trình bày rất chân thành, Trì Diệu liền đồng ý. Thời Tinh cũng bỗng thấy xúc động. Hạt giống thiện ý ngày trước, giờ đã kết thành quả ngọt.
Có một con tinh thú có thể điều khiển cả bầy đàn, chẳng ai đoán được thú triều sẽ lớn đến mức nào. Để phòng bất trắc, cả Đế quốc đều lập tức chuyển động trạng thái báo động.
Không lâu sau, Trì Diệu thay mặt Đế quốc, nối thông liên lạc với Liên minh và các hành tinh đóng quân lân cận dọc biên giới. Anh nghiêm túc trình bày rõ ràng tình hình khẩn cấp tại tuyến phòng thủ.
Trước đó, đàm phán ngoại giao với Liên minh luôn khó khăn, Thời Tinh vốn nghĩ họ sẽ tiếp tục thoái thác, nhưng không. Lần này, thú triều kéo đến như một tín hiệu cảnh tỉnh, khiến cả Liên minh lẫn các hành tinh lân cận đều lập tức hành động, yêu cầu phối hợp chặt chẽ với Đế quốc. Trì Diệu gật đầu đồng ý, việc này được giao cho bộ Ngoại giao xử lý.
Thật ra, từ khi biên giới được thiết lập, trải qua bao năm chống thú triều, đã có một bộ tiêu chuẩn chung cho toàn tinh hệ, khi nào cần bao nhiêu viện quân, khi nào phải nhờ ngoại viện.
Sau khi tin tức do Trì Diệu phát đi, mọi hành tinh trong tinh hệ Song Sinh có liên hệ mật thiết với tuyến biên giới đều ngay lập tức nhận được, đồng thời đưa ra phản ứng của mình.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thời Tinh thấy thật lạ lẫm.
Cậu không nói ra, nhưng Trì Diệu nhìn thoáng qua đã đoán được, khẽ hỏi: "Thấy bọn họ tích cực đến mức khó tin đúng không?"
Thời Tinh ngượng ngùng gật đầu: "Em cứ tưởng sẽ giống những lần đàm phán ngoại giao, luôn phải thoái thác vòng vo trước đã."
Huống chi lần thú triều này còn bắt nguồn từ chính cậu.
Trì Diệu chỉ cười, nhưng giọng chắc nịch: "Không đâu. Nếu trong tinh hệ này còn có điều gì buộc tất cả mọi người phải đoàn kết, thì không nghi ngờ gì, chỉ có một thứ thôi."
Anh nhìn thẳng vào mắt Thời Tinh, từng chữ trầm nặng: "Thú triều."
Ba trăm năm trước, trong trận chiến xâm lấn của tinh thú kéo dài suốt nhiều năm, tất cả các hành tinh đều tổn thất vô số. Ngay cả Liên minh và Đế quốc hùng mạnh cũng phải mất hai trăm năm mới gượng dậy được.
Còn nhiều hành tinh khác thì không bao giờ có thể phục hồi. Có tinh cầu khai khoáng bị ô nhiễm vĩnh viễn, không còn khai thác được nữa. Có những hành tinh từng tràn đầy sức sống, như nơi họ đang đứng đây, lại biến thành một hành tinh hoang cạn kiệt tài nguyên. Vết thương chằng chịt khắc lên bề mặt, lặng lẽ than khóc giữa vũ trụ.
Thời Tinh nghe hiểu mà chưa thật sự thấu triệt. Trì Diệu cũng không giải thích thêm, chỉ dịu dàng xoa đầu cậu.
Nhiều điều, phải tự mình trải qua mới thấm. Nói suông thì vô ích. Đợi Thời Tinh ở biên giới đủ lâu, thấy nhiều hơn, cậu sẽ tự hiểu.
Quân vụ đã có Trì Diệu lo liệu, Thời Tinh không cần bận tâm. Nhưng Đế quốc vẫn phải vận hành, nên cậu đảm nhận thêm nhiều công vụ nội chính.
Trong một lần trao đổi với Nhậm Ngạn Vĩnh, sau khi bàn xong đối sách, hiếm thấy lão Hội trưởng lộ vẻ muốn nói lại thôi.
Thời Tinh liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhậm Ngạn Vĩnh ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói: "Trong tinh hệ Song Sinh, nhắc đến thú triều luôn là vấn đề nhạy cảm. Tiểu Điện hạ, nếu bây giờ ngài quay về Đế quốc thì chắc chắn an toàn nhất. Nhưng xét trên thân phận, ở lại biên giới mới có thể gây dựng uy tín thực sự."
Thời Tinh lúc này mới chợt hiểu, ông đang nghĩ cho cậu, đặt mình vào vị trí của cậu để lo liệu.
Cậu khẽ cười. Thật ra cậu chưa từng tính toán phức tạp đến thế. Mọi chuyện bắt nguồn từ mình, mà Điện hạ đang trấn thủ tiền tuyến, thì làm sao cậu có thể quay lưng rời đi.
Nhưng tấm lòng của Nhậm Ngạn Vĩnh, cậu vẫn ghi nhận.
Tiếc rằng tình thế không đi theo hướng khả quan. Trái lại, nó lao thẳng về phía kịch bản tồi tệ nhất, không còn đường quay lại.
Đến ngày thứ ba, đội của Đàm Giác phát hiện ngoài tinh hệ có một đàn tinh thú cấp cao đang áp sát hành tinh chính.
Ước tính sơ bộ, con số khiến ai nấy rùng mình.
Số lượng chúng nó, so với đám tinh thú đang chuẩn bị tràn vào, gần như ngang ngửa.
Điều kinh khủng hơn là, vì cấp bậc quá cao, trong đó có thể tồn tại tinh thú sở hữu năng lực không gian vượt trội. Thế nên, thời điểm bọn chúng thật sự đến nơi, không ai dám chắc được.
Ngày thứ tư, toàn bộ đám tinh thú biến dị đã ập đến, đúng như dự đoán, chúng lập tức phát động một đợt tập kích.
Điều đáng lo là thế công của chúng rõ ràng nhằm thẳng vào hệ thống phòng ngự.
Những con cấp thấp hơn thậm chí không tiếc mạng, ào ạt nối đuôi nhau lao vào cùng một điểm, lấy thân thể rắn chắc liều lĩnh húc tới. Thà gánh lấy sức công phá dữ dội, chúng vẫn quyết phá tan phòng tuyến biên giới.
Chiến hạm không người lái dùng để dẫn dụ, đều thất bại.
Cuối cùng, chỉ còn cách tung quân đội ra chặn giết.
Lớp phòng ngự ngoài cùng bao bọc tinh hệ tuyệt đối không thể để vỡ. Nếu tinh thú thực sự có tổ chức và mưu đồ, thì chỉ cần màn chắn nứt ra, chúng sẽ vòng ra sau, cắt đứt mọi con đường chi viện từ hậu phương.
Trong khi đó, vô số tinh thú cao cấp vẫn đang kéo đến từ xa. Một khi bị vây khốn, kết cục ra sao, chẳng cần nghĩ cũng rõ.
Ngay trong ngày giao chiến đầu tiên, khu vực bị tinh thú tập trung công kích trên màn chắn đã xuất hiện những vết nứt.
Chúng gần như không màng tính mạng, chỉ chăm chăm lao vào một chỗ.
Có lúc pháo năng lượng bắn thẳng vào người, nhưng tinh thú lại như không cảm nhận được, thà chết cũng đổi lấy một cú húc mạnh vào màn chắn.
Sang ngày thứ hai, họ đổi cách ứng phó. Sau khi bàn bạc, vết nứt của màn chắn được mở rộng, toàn bộ lũ tinh thú kéo tới đều bị dẫn vào trong hành tinh chính.
Thời Tinh đang bước qua giai đoạn trưởng thành. Từ sau khi hấp thu năng lượng của tinh thú biến dị, sức mạnh của cậu ngày một tăng lên. Điều này khiến Nhĩ Nhã không khỏi kinh hãi, còn Trì Diệu thì ngấm ngầm lo lắng.
Tuy nhiên, miễn là mức độ rò rỉ tinh thần lực của cậu không tăng, thì sự trưởng thành ấy, trong tình cảnh này, lại là một lợi thế.
Trong trận chiến, Thời Tinh đã hoàn toàn thuần thục trong việc dùng tinh thần lực tiêu diệt tinh thú.
Những con biến dị cấp cao nhất, đều do cậu phối hợp cùng Trì Diệu hạ gục.
Những con cấp thấp thì ai ra tay cũng được, đều lần lượt bị quét sạch.
Cứ thế, bọn họ cầm cự suốt hai ngày. Đến hôm sau, Đàm Giác báo về: bầy tinh thú biến dị cấp cao từ xa đang tiến đến, buổi chiều sẽ nhập đàn cùng lũ tinh thú hiện tại.
Trong khi đó, viện binh mới chỉ có ba đơn vị gần nhất thuộc Quân đoàn số 4 và Quân đoàn số 3 kịp tới.
Tốc độ chi viện đã chậm hơn so với tốc độ tập kết của tinh thú.
Như thể nhận ra đại quân còn đang ở hậu phương, hôm nay lũ tinh thú không chia nhỏ ra công kích nữa, mà toàn bộ tập kết, dồn nén ngay ngoài màn chắn.
Đồng loạt oanh kích phòng tuyến.
Tin tức ấy khiến ai nấy đều nghẹt thở.
Sau mấy ngày giao tranh, máy bay trinh sát không người lái cuối cùng cũng lần đầu ghi lại được bóng dáng con tinh thú trắng từng bỏ chạy. Nó đứng sau cùng trong cả bầy, không thể nghi ngờ, chính là kẻ đang chỉ huy toàn bộ đàn thú.
Trì Diệu hỏi: "Viện binh gần nhất sẽ tới khi nào?"
Đàm Giác báo: "Ba đội của Quân đoàn số 3, năm đội của Quân đoàn số 7, cộng thêm hai đội còn lại của Quân đoàn số 4, tất cả sẽ đến vào sáng mai."
Muộn mất nửa ngày.
Thời Tinh tiếp lời: "Màn chắn còn chịu đựng được bao lâu?"
Đàm Giác đáp: "Nếu không có biện pháp mới, đến chiều khi đợt thú triều khác kéo đến, e rằng sẽ không giữ nổi."
Trong phòng lập tức lặng ngắt.
Thời Tinh mở lại hình ảnh vệ tinh gửi về, quan sát đi quan sát lại bên ngoài màn chắn, rồi nhận ra điểm mấu chốt: "Chỉ khi con tinh thú trắng kia gầm lên, năng lượng mới truyền đi, lúc ấy cả bầy thú mới đổi cách tấn công."
Cậu ngừng một chút, giọng trầm xuống: "Nếu không có nó, đám tinh thú này chỉ là một lũ rời rạc."
"Nếu trong nửa ngày có thể quét sạch toàn bộ lũ thú bên ngoài..."
"Thì khi đợt tiếp theo ập đến vào buổi chiều, cho dù màn chắn có nứt vỡ, với chừng này quân đội trên hành tinh chính, chúng cũng không thể chia bớt lực lượng để vòng ra sau chặn đánh."
Nhận ra điều gì, Trì Diệu hỏi khẽ: "Ý em là gì?"
Thời Tinh đứng thẳng dậy, giọng kiên định: "Đã là nhắm vào em mà đến, thông tin về em hiện giờ chỉ nó nắm được. Chúng lại có thể truyền tin cho nhau, vậy thì tuyệt đối không thể để đợt thú triều tiếp theo gặp mặt con tinh thú trắng này."
Nó ở quanh đây quá lâu, hiểu rõ họ, hiểu rõ cả cậu, đó chẳng phải điều tốt lành.
Im lặng một thoáng, Thời Tinh bình tĩnh nhưng quyết liệt nói: "Lần trước để nó thoát. Hôm nay, xin Điện hạ cùng em, giết nó đi."
Chỉ cần tiêu diệt con tinh thú trắng, áp lực đè lên màn chắn phòng ngự sẽ bớt đi rất nhiều.
Trì Diệu không đáp, đôi mắt tro xám chỉ nhìn thẳng vào cậu, tầng tầng lớp lớp cảm xúc cuộn trào.
Phí Sở lo ngại: "Có phải quá mạo hiểm không?"
Thời Tinh lại nhìn thấu: "Nếu ngay đợt đầu đã không trụ nổi, quân lực của ta sẽ bị phân tán. Một khi chúng chiếm ưu thế, sẽ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn."
"Ngược lại, nếu lợi thế nghiêng về ta, về sau chúng ta cũng có thể tích lũy thế trận."
Cậu dừng một nhịp, rồi lạnh giọng: "Hơn nữa, một bầy đã tới, ai dám chắc sẽ không có bầy thứ hai, thứ ba?"
Câu hỏi ấy khiến cả phòng lặng ngắt, như nghẹt thở.
Còn một điều Thời Tinh chưa nói ra...
Trì Diệu đã thay cậu nói hộ: "Chúng nhắm vào em. Chỉ cần em xuất hiện, sẽ có thể chuyển hướng công kích của chúng."
Thời Tinh mỉm cười: "Điện hạ nói rất đúng."
Ít nhất cũng có thể giảm bớt sức ép của những đợt tấn công điên cuồng lên màn chắn.
Trì Diệu không sao cười nổi.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Những gì Thời Tinh có thể nghĩ đến, chắc chắn Trì Diệu cũng đã nghĩ tới, thậm chí còn sâu hơn, xa hơn nhiều.
Trong lòng, Thời Tinh thật ra không lo lắng cho quyết định của Điện hạ.
Một thoáng ngắn ngủi, Trì Diệu khẽ nhắm mắt, không nhìn cậu nữa.
Đến khi mở mắt ra, quả nhiên hạ lệnh: "Làm theo lời Thời Tinh, chuẩn bị chiến hạm hỗn hợp, em ấy sẽ đi cùng ta."
------------
lledungg: Hờ hờ.