Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 123

Trong một khu vực dày đặc dòng năng lượng rối loạn, trên một hành tinh xanh nhạt, bề mặt tỏa sáng như ngọc thạch, lặng lẽ tự quay ở chính giữa.

 

Ánh sáng từ ngôi sao trung tâm nóng rực, đều đặn rải xuống mặt hành tinh.

 

Thi thoảng có tinh thú đi ngang qua khu vực này, tất cả đều lựa chọn vòng đường xa để tránh.

 

Chỉ có một số tinh thú đặc thù, mới có thể vượt qua dải năng lượng khu vực chết này, không hề tổn hao mà tiến nhập tầng khí quyển của hành tinh.

 

Trong khí quyển, cây cối tươi tốt, sông ngòi phồn thịnh.

 

Hơn trăm năm không có dấu chân sinh linh, khiến hệ sinh thái vốn đã mỹ lệ của hành tinh này lại càng thêm rực rỡ, huy hoàng.

 

Trên thảm cỏ xanh biếc, một con tinh thú đã suốt một tuần không nhận được tin tức gì từ nơi sâu trong vũ trụ, giờ phút này trở nên bực bội.

 

Đôi dị đồng* lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.

 

(*): Mắt hai màu

 

"Gào... gào gàooooo"

 

Không có bất cứ thông tin nào truyền về.

 

Con tinh thú vừa hạ xuống lập tức hướng tới con tinh thú dị đồng báo cáo.

 

Đây đã là con thứ ba trong ngày, sau khi băng qua vũ trụ mà trở về tay không.

 

Còn chưa đứng vững, nó đã bị một tiếng gầm của dị đồng hất văng đi.

 

Tâm trạng của dị đồng vô cùng tồi tệ.

 

Nó đi đi lại lại tại chỗ mấy vòng, lại ngẩng đầu gầm vang.

 

Lập tức, nhiều tinh thú khác đang nằm phục trên thảm cỏ đồng loạt bật dậy, bay ra ngoài đợi tin.

 

Tinh thú mắt hai màu ngẩng đầu dõi theo những thân ảnh đang xé rách khí quyển mà đi, trong mắt thấp thoáng lóe lên tia bực bội xen lẫn đố kỵ.

 

"Gào gào gào!"

 

Tinh thú dị đồng phát ra vài tiếng gầm như trút giận, tinh thần lực của nó lại bị tầng khí quyển phản vệ bắn ngược trở về. Cái hành tinh chết tiệt này, từ ngoài vào trong đều tràn ngập năng lượng mật độ cao.

 

Năng lượng trên hành tinh này có quỹ đạo vận hành đặc thù, chỉ những sinh vật được thai nghén tại đây mới có thể hòa nhịp cùng vòng tuần hoàn năng lượng đó. Còn những sinh vật ngoại lai như dị đồng, sẽ bị dòng năng lượng ngoài tầng khí quyển giam hãm, không thể vượt thoát.

 

Nó đã quên mất mình bị nhốt ở đây bao nhiêu năm, chỉ biết càng lúc càng nhớ những ngày tháng tung hoành trong vũ trụ.

 

Dù vũ trụ luôn ẩn chứa hiểm nguy rình rập, nhưng đó ít ra vẫn là quãng thời gian tự do.

 

Còn bây giờ...

 

"Gào!"

 

"Rống rống!!"

 

Tinh thần lực ồ ạt quét ngang trời đất, dị đồng lại bắt đầu gầm thét, chửi rủa liên miên.

 

Nửa đêm.

 

Thời Tinh đột ngột ngồi bật dậy.

 

Cậu đưa tay day trán, khẽ lắc đầu, cố kéo ý thức trở về với thân thể.

 

"Sao vậy?"

 

Một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu. Thời Tinh run bắn, người bên cạnh trầm giọng thấp giọng: "Là ta, Trì Diệu."

 

Lúc này Thời Tinh mới hoàn hồn, thì thầm:

 

"Điện hạ."

 

"Em mơ thấy gì sao?"

 

Trì Diệu cũng ngồi dậy. Bao năm trong quân đội, cộng thêm tinh thần lực cao, chỉ cần có chút động tĩnh anh  liền tức khắc tỉnh giấc.

 

Thời Tinh lại đưa tay bóp trán, lắc đầu: "Không phải mơ... mà là... em giống như đã cảm nhận được..."

 

Cậu nuốt khan một ngụm, đôi mắt xanh lam sóng sánh đầy do dự: "...cảm nhận được Lam Tinh, cùng với bầy tinh thú trên đó."

 

Bàn tay thô ráp lướt qua sau gáy cậu, động tác thoáng ngừng lại.

 

Thời Tinh ngẩng đầu nhìn Trì Diệu, bất an cất giọng: "Nghe có vẻ rất hoang đường... phải không?"

 

Trì Diệu đưa tay chạm nhẹ dưới hốc mắt cậu.

 

Mỗi khi trong mắt Thời Tinh tràn ngập cảm xúc ấy, luôn để lộ ra một nét mong manh hiếm thấy. Dẫu biết cậu không cố ý, nhưng nhìn vào lại giống như đang vô thức tìm kiếm sự nương tựa, mang theo một vẻ đẹp hư ảo, dễ vỡ.

 

"Không."

 

Giọng Trì Diệu trầm ổn, kéo Thời Tinh đang nửa mê nửa tỉnh trở về hiện thực: "Thật ra trước nay ta vẫn luôn thấy kỳ lạ. Bọn tinh thú biến dị đối với tinh thần lực của em lại nhạy cảm bất thường."

 

"Nghĩ kỹ thì, hẳn là bởi các em đều sinh ra từ Lam Tinh. Tinh thú vốn có thể định vị đồng loại, mang theo đặc tính của Lam Tinh, chúng càng dễ dàng định vị được em... mà việc định vị vốn chính là nhờ tinh thần lực. Thế nên em cảm nhận được cũng chẳng lạ gì."

 

Quả thật, mỗi lần tinh thú áp sát, Thời Tinh luôn là người phản ứng đầu tiên.

 

Bàn tay Trì Diệu áp lên má cậu, cảm nhận hơi ấm từ làn da, Thời Tinh khẽ thả lỏng một chút.

 

Ngập ngừng một thoáng, cuối cùng cậu cũng nói ra điều thực sự khiến mình kinh hoảng:

 

"Em vừa như thấy... rất nhiều tinh thú, khắp cả Lam Tinh... một quần thể mới của Vương thú..."

 

Chúng chen chúc dày đặc như virus bám rễ trên Lam Tinh, vừa kinh tởm, vừa rùng rợn.

 

Trì Diệu đưa tay ra. Thời Tinh lập tức nhào vào lòng, không ngờ lực cậu mạnh đến mức khiến cả hai ngã xuống giường. Cậu vùi mặt nơi cổ Trì Diệu, hít lấy mùi hương quen thuộc.

 

"Không sao đâu, sẽ không kéo dài quá lâu."

 

Trì Diệu khẽ vuốt tóc sau gáy, dịu giọng trấn an.

 

Thoạt đầu Thời Tinh chưa hiểu, dòng suy nghĩ xoay chuyển, chợt bừng tỉnh nhận ra hàm ý ẩn trong câu nói ấy. Cậu không thể tin nổi, khẽ thốt: "Điện hạ, ngài...!"

 

"Ý ngài là phải tiêu diệt hết tinh thú trên Lam Tinh sao?"

 

Nhưng... đế quốc thật sự sẽ xuất binh ư? Giới văn quan có đồng ý không, còn các sĩ quan có đồng ý không?!

 

Trì Diệu dường như đọc được hết suy nghĩ trong đầu cậu, ép đầu cậu đang định ngẩng lên trở lại lòng mình: "Vương thú từng dẫn đến cuộc chiến phòng ngự trăm năm vẫn chưa chết. Đây không chỉ là chuyện của đế quốc. Các hành tinh khác trong hệ biết chuyện, sẽ không, cũng không thể ngồi yên bỏ qua."

 

"Đám tinh thú vốn là loài cực kỳ hay ghi hận, nay lại sinh ra tinh thú biến dị. Nếu còn tiếp tục thả mặc chúng trên Lam Tinh, chẳng phải là chờ ngày bùng phát một trận thú triều mới sao?"

 

Chỉ là... Trì Diệu không nói thêm rằng, trận thú triều ấy mười phần chắc chín sẽ nhắm thẳng vào Thời Tinh.

 

Lời này đủ sức thuyết phục Thời Tinh.

 

Cậu day day thái dương, áy náy nói: "Có lẽ em đã quá nhập tâm vào lối suy nghĩ của Lam Tinh rồi."

 

"Lo lắng quá nên hồ đồ thôi." Trì Diệu hiểu được.

 

Ngón tay dài thân mật cọ nhẹ lên môi cậu, Trì Diệu dịu giọng: "Hơn nữa, mặc cho sau này Vương thú thế nào, Lam Tinh thế nào, em là bạn đời của ta, đế quốc cũng là tinh cầu của em."

 

"Em hoàn toàn có thể tin tưởng vào chúng ta."

 

Cổ họng Thời Tinh nghẹn lại, trái tim mềm nhũn, chẳng biết nên đáp gì, chỉ gật đầu lia lịa.

 

Một thoáng sau, cậu bật dậy, kéo cổ áo Trì Diệu xuống hôn lên.

 

Rất nhanh, áo Trì Diệu đã bị cậu vò đến nhăn nhúm. Ngón tay cậu lần tới hàng cúc, vừa định cởi từng chiếc một, lại hiếm hoi bị chặn lại.

 

Trì Diệu nhắc nhở: "Ngày mai chúng ta phải trở về đế quốc rồi."

 

Cơn bốc đồng bất chợt xông lên đầu, Thời Tinh liều lĩnh nói ra, giọng mang theo một chút can đảm mơ hồ:

 

"Không sao đâu, em"

 

Âm lượng thấp dần, ngập ngừng như muốn ngụ ý điều gì: "... em đã qua kỳ trưởng thành rồi mà."

 

Rõ ràng chỉ là một câu tường thuật bình thường, vậy mà thốt ra lại tựa hồ có chút ám chỉ.

 

Vừa dứt lời, hơi thở Thời Tinh liền rối loạn, vành tai cùng mặt mày nóng bừng, trong lòng ngập tràn xấu hổ.

 

Hô hấp của Trì Diệu cũng rõ ràng loạn nhịp trong thoáng chốc. Nhưng giọng nói thì vẫn trầm ổn, khiến Thời Tinh không hề nhận ra: "Vậy sao? Để ta xem thử."

 

Ngón tay hắn thon dài từ cổ chân men lên.

 

Thời Tinh ngoan ngoãn vô cùng, còn chủ động ngồi dịch lại gần để tiện cho động tác của Trì Diệu.

 

Làn da chỉ trong một bàn tay mà hai người kề sát, nhịp nhàng di chuyển, chậm rãi lướt qua hông và khe gối. Lưng Thời Tinh khẽ run rẩy, nhưng không hề lùi lại, ngược lại càng thả lỏng, phó mặc cho Trì Diệu.

 

Ánh đêm cũng chẳng che giấu nổi đôi mắt sắc bén của người Đế quốc.

 

Trì Diệu thấy gương mặt đỏ hồng của bạn đời, giống như một nhạc cụ bị chính mình gảy lên, ngân vang khúc nhạc không lời nhưng ngọt ngào động lòng.

 

Động tác thẳng thắn, tình ý chan chứa, không hề giấu giếm.

 

Tựa như qua từng phản ứng của Thời Tinh, Trì Diệu có thể nhìn thấy dòng tình cảm dạt dào đang tuôn chảy.

 

Vô hình hóa thành hữu hình, có một loại cảm xúc ấm áp sáng rực, lấp đầy cả trái tim, gom góp thành trọn vẹn những gì đẹp đẽ nhất của thế gian.

 

Một dòng nước nóng bỏng vương trên tay Trì Diệu. 

 

Hắn rời giường đi rửa sạch.

 

Khi trở lại phòng, Thời Tinh đỏ bừng hai má, vẫn dán ánh mắt nhìn hắn, chẳng có chút buồn ngủ nào.

 

Trì Diệu vén chăn nằm xuống, đầu ngón tay chạm vào làn da trơn mịn của cậu, khẽ hỏi: "Sao không mặc lại đồ ngủ?"

 

Thời Tinh lại rúc vào lòng anh, đôi mắt cậu trong trẻo sáng ngời nhìn chằm chằm, nghi hoặc hỏi: "Ngài không có hứng thú sao?"

 

"... Không phải."

 

Trì Diệu cúi người lục tìm quần áo của Thời Tinh, ra hiệu để cậu nhấc chân, cẩn thận mặc chỉnh tề cho bạn đời, rồi bế người ôm vào lòng.

 

Khoảng cách quá gần, Thời Tinh rõ ràng cảm nhận được Trì Diệu vẫn còn phản ứng, chưa hoàn toàn lắng xuống.

 

"Ta chỉ là không muốn đem chuyện riêng tư phơi bày trước thiên hạ."

 

Dù sao thì cách âm của mẫu hạm cùng mọi phương diện khác, chung quy vẫn chẳng thể so được với khu sinh hoạt trong cung.

 

Hơn nữa, ngày mai bọn họ sẽ trở về, mà trong Đế đô vừa mới công bố thân phận của Thời Tinh. Hiểu tính Nhậm Ngạn Vĩnh, chắc chắn ông ta sẽ chuẩn bị nghi thức đón tiếp theo đúng quy cách. Lúc đứng trước bao người, Trì Diệu tất nhiên có thể ung dung, nhưng hắn không muốn để người khác nhìn ra chút khác thường nào nơi Thời Tinh. Vậy nên, cách tốt nhất chính là tạm thời đừng bắt đầu.

 

"Đến lúc đó chắc chắn sẽ có dân chúng ra nghênh đón, chúng ta phải đi một đoạn giữa dòng người rồi mới lên phi thuyền."

 

"Chẳng lẽ em muốn vừa dụi mắt, vừa lơ mơ mà chào hỏi họ sao?"

 

Thời Tinh: "......"

 

Thời Tinh lúng túng nhỏ giọng: "Cũng... cũng đâu đến mức đó, có thể..."

 

Cậu vốn định nói rằng có thể nhanh một chút, nhưng lời chưa kịp dứt đã bị ngắt ngang.

 

"Không thể. Ta không thể."

 

Nghe ra ẩn ý trong câu nói ấy, vành tai Thời Tinh lập tức nóng ran.

 

"Ngủ đi."

 

Trì Diệu lại ghé sát bên tai cậu, nửa đùa nửa thật: "Nhớ là lúc về cung cũng phải nhiệt tình như thế nhé."

 

Thời Tinh vội vã đáp: "Được."

 

Trì Diệu khựng lại, rồi bật cười, đưa tay nhéo tai cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Nếu những chuyện khác em cũng ngoan ngoãn nghe lời thế này thì tốt biết bao."

 

Thời Tinh chột dạ, vội giả vờ không hiểu, nhắm mắt lại làm bộ ngủ.

 

Chỉ trong chốc lát, sau khi đã trút hết tâm tư, cậu ngủ say chẳng hề hay biết gì.

 

Trì Diệu vốn quen với dáng vẻ ấy, ngón tay khẽ lướt qua hàng mi và đôi mày của cậu, rồi ôm chặt như đang giữ một báu vật trong tay, nhắm mắt theo vào giấc ngủ.

 

Ngày hôm sau, nghi lễ nghênh đón quả nhiên long trọng đúng như Trì Diệu đã dự liệu.

 

Quần áo của Thời Tinh vốn chẳng thể tự mặc chỉnh tề một mình, đành để Nghiêm Trường Nhạc lo liệu giúp. Từ ghim cài ngực, cầu vai, mái tóc phải chải thế nào, đến việc có nên đeo thêm dây chuyền hay không... Chỉ riêng nghe Nghiêm Trường Nhạc lẩm bẩm sắp xếp thôi, Thời Tinh đã thấy hoa cả mắt.

 

Xong xuôi, cậu lại chuyển sang tay Hứa Kim kiểm tra lần nữa, rồi cuối cùng đến Trì Diệu xem qua. Khi cả ba người đều gật đầu hài lòng, Thời Tinh mới ngơ ngác đi theo bọn họ xuống khỏi mẫu hạm.

 

Vừa bước ra khỏi chiến hạm, phóng tầm mắt ra xa, cảng neo đậu phi thuyền đã chật kín biển người.

 

Thời Tinh ngẩn ngơ: "Chúng ta... hạ cánh thẳng ở Đế Đô rồi sao?"

 

Cậu rõ ràng nhớ Đế Đô vốn không có cảng dành cho chiến hạm và phi thuyền trực tiếp đáp xuống mà.

 

Nhận được cái lắc đầu kèm nụ cười của Trì Diệu: "Không phải. Chỉ là dân chúng nhiệt tình muốn đến tận nơi nhìn thấy em thôi."

 

"À?"

 

"Viện trưởng lão đã công bố về em rồi. Phần công bố chọn chính cảnh em tiêu diệt tinh thú. Em cũng biết nếp sống của đế quốc đấy, với những người có tinh thần lực cao, dân chúng sẽ tự nhiên mà sùng bái. Nên e hãy tập quen đi."

 

Dù nghe vậy, Thời Tinh vẫn thấy đôi chút lúng túng.

 

Thế nhưng, tuy không quen, cậu vẫn giữ đúng phép tắc. Trong khả năng của mình, cậu đều theo chuẩn mực hoàng thất mà vẫy tay, mỉm cười chào dân chúng.

 

Mỗi lần Thời Tinh nâng tay, liền vang dậy từng đợt hoan hô cuồng nhiệt từ phía người dân.

 

Trì Diệu vốn chẳng phải người nhiệt tình, lễ nghi cần làm thì làm, sau đó anh liền thả tay xuống.

 

Còn Thời Tinh, ngại tấm lòng nồng nhiệt của dân chúng, nghĩ rằng mọi người đến đây cũng chẳng dễ dàng gì, nên cứ giơ tay chào mãi, tận đến khi đã lên phi thuyền chuyên dụng của hoàng thất để đổi chuyến mới chịu hạ tay.

 

Vừa hạ xuống, cánh tay liền ê ẩm.

 

Đang xoa tay, cậu nghe thấy tiếng cười, ngoảnh lại, bắt gặp khóe mắt Trì Diệu cong cong.

 

Trì Diệu: "Bảo em tiết chế một chút rồi mà."

 

Thời Tinh: "..."

 

Cậu lặng lẽ quay mặt đi.

 

Chưa kịp dỗi bao lâu, đã bị Trì Diệu kéo trở lại, giành lấy bàn tay ấy, từ cổ tay xuống, ấn nhẹ với lực độ vừa phải, giúp cậu thả lỏng cơ bắp.

 

Chẳng mấy chốc, hình ảnh Thời Tinh rời khỏi mẫu hạm đã tràn ngập tinh võng.

 

[Ảnh.JPG, tôi chụp được rồi!]
[Ảnh.JPG, Ảnh.JPG, Ảnh.JPG, tôi cũng có, trông tính cách dễ gần quá]
[Đúng vậy, chẳng giống Bệ hạ chút nào, không lạnh lùng, cứ giơ tay chào mãi~]
[Hu hu hu nhìn nhỏ xíu, người Lam Tinh đều vậy sao, đáng yêu quá]
[Phải đó, tôi cũng thấy dễ thương, hoàn toàn khác với trong video]

 

Phí Sở vừa lướt vừa cười, đem mấy bình luận thú vị chia sẻ cho Thời Tinh và Trì Diệu xem.

 

Từ cảng đến Đế Đô đã có tuyến hàng không chuyên dụng, nhanh thì chỉ mất hơn một giờ.

 

Khi Thời Tinh lại đặt chân xuống phi thuyền...

 

Rõ ràng cung điện hoàng gia ở ngay gần, vậy mà đây lại là lần đầu tiên Thời Tinh thấy nhiều người tập trung trước cung điện đến thế.

 

Cậu không kìm được mà hỏi: "Sao lại dừng ở đây? Trước giờ chẳng phải đều dừng ngay trước cổng cung điện sao?"

 

Trì Diệu: "Hôm qua không phải đã nói với em rồi sao? Khi đó em còn bảo 'không đến mức vậy' mà."

 

Thời Tinh nghẹn lời, nhớ ra rồi, đây là ý của Hội trưởng Nhậm, muốn để cậu gần gũi với dân chúng hơn, qua đó càng quảng bá sự hiện diện của cậu.

 

Thời Tinh ngẩn ngơ, không biết nên đáp gì.

 

Trì Diệu lại nói: "Đi thôi, cũng là một cơ hội tốt để ra mắt trước dân chúng."

 

"Có truyền thông ở đây, nhưng sẽ không chĩa máy quay thẳng vào mặt đâu. Sau đó, những bức ảnh đăng lên tinh võng cũng sẽ được xử lý bớt."

 

Ngoại trừ những ai luôn theo dõi hoàng thất mới biết trong hoàng thất có bao nhiêu người và dáng vẻ từng người thế nào, thì đa số dân chúng vốn ít có cơ hội thấy rõ mặt họ. Ảnh bị lan truyền quá rộng trên mạng thường sẽ nhanh chóng bị gỡ bỏ, còn sót lại lác đác thì trong một hai ngày cũng sẽ được Viện trưởng lão xử lý.

 

Giảm bớt sự phơi bày, mới tiện cho họ hoạt động trong đế quốc, tránh cảnh vừa lộ mặt đã bị vây kín.

 

Thời Tinh hiểu rõ nặng nhẹ, khẽ gật đầu.

 

Trước khi bước xuống phi thuyền, cậu hít sâu một hơi, chỉnh lại tư thế, giữ vững phong thái chuẩn mực nhất.

 

Lần này, chính Thời Tinh chủ động vươn tay về phía Trì Diệu.

 

Trì Diệu khẽ cười, tự nhiên mà nắm lấy bàn tay ấy.

 

Nụ cười tự nhiên, sống động, khoảnh khắc bị người dân chụp lại đưa lên tinh võng. Sau này, Viện trưởng lão thấy ảnh rất đẹp, liền lưu vào tập hồ sơ cá nhân của Trì Diệu trong hoàng thất. Tất nhiên, đó là chuyện về sau.

 

Thời Tinh và Trì Diệu sóng vai trở về cung điện.

 

Cảm giác... đã không còn giống như trước nữa.

 

Nghĩ kỹ lại, so với lần đầu tiên được Trì Diệu dẫn về cung điện, sự khác biệt lớn nhất lần này có lẽ là ở tâm thế.

 

Trước kia, cậu vừa mới bắt đầu mọi thứ, đối diện hàng loạt văn quan trong Đế Đô, trong lòng đầy căng thẳng bất an.

 

Còn bây giờ, cậu đã có tiếng nói trong Quân đoàn số 1, được cả Viện trưởng lão và Thượng nghị viện thừa nhận. Thân phận thì không thay đổi, nhưng cảm giác thuộc về nơi này và sự tự tin trong lòng đã hoàn toàn khác. Dáng vẻ bước đi vẫn vậy, song không còn rụt rè, mà trở nên ung dung, thoải mái hơn, hiển lộ sự điềm đạm tự nhiên.

 

Tựa như cậu vốn dĩ đã nên như thế, trời sinh nên như thế.

 

Đó là một sự thay đổi theo hướng tốt đẹp.

 

Ngay khoảnh khắc Thời Tinh nhận ra điều này, cậu lại nhìn sang Trì Diệu.

 

Ánh mắt cậu dừng lâu hơn thường lệ, thế là Điện hạ nghiêng người xuống, ghé sát bên tai cậu, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

 

Động tác thân mật quá mức, khiến tiếng reo hò của đám đông đồng loạt bùng nổ, cả quảng trường đầy tiếng xôn xao trêu chọc.

 

Nhưng Thời Tinh rất biết giữ chừng mực trong trường hợp chính thức. Dù Trì Diệu cố tình chọc ghẹo, cậu vẫn đáp lại hết sức chân thành: "Em đang nghĩ, thật may mắn khi gặp được ngài. Để có thể trở thành con người của hôm nay, em không thể thiếu sự nâng đỡ của ngài."

 

Lời nói tha thiết, đôi mắt xanh nhạt chỉ soi chiếu một mình Trì Diệu, như muốn móc trái tim mình dâng ra cho người.

 

Trì Diệu cùng cậu đối diện trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay vuốt nhẹ gò má của người bạn đời nhỏ bé.

 

Tiếng ồn ào quanh đó lại càng náo nhiệt hơn. Trì Diệu khẽ nuốt xuống, rồi anh vội dời tầm mắt đi.

 

Sợ nếu chỉ nhìn thêm một chút, chính mình sẽ rơi vào chiếc bẫy do bản thân đặt ra, làm ra hành động vượt lễ nghi. Chẳng hạn như hôn lên môi bạn đời ngay tại đây.

 

"Chẳng phải từ lần ra biên giới trở về, em đã không còn cần dùng kính ngữ nữa sao?" Trì Diệu khẽ nói.

 

Từ sau những trải nghiệm sinh tử nơi biên giới, số lần Thời Tinh nói bằng kính ngữ quả thật đã giảm hẳn.

 

Bàn tay đang đan vào nhau, Trì Diệu siết nhẹ, khẽ bóp lấy ngón tay của cậu.

 

Trì Diệu khẽ nói: "Ta vẫn thích em dùng 'anh – em' hơn, như vậy sẽ không thấy xa cách quá."

 

Thời Tinh ngoan ngoãn thuận theo, nở nụ cười: "Được thôi, gặp được anh thật là may mắn, Điện hạ."

 

Một lần nữa chạm vào ánh mắt cong cong chứa nụ cười kia, tim Trì Diệu hiếm khi đập nhanh hơn đôi chút.

 

"Buổi tối nhớ cũng phải nói như vậy."

 

Chỉ thấp giọng dặn một câu, rồi anh không kìm được nữa, Trì Diệu vượt qua ranh giới, nâng tay Thời Tinh lên, nghe theo trái tim mình, khẽ hôn lên đầu ngón tay người bạn đời.

 

Thời Tinh thoáng ngẩn người.

 

Tiếng ồn ào xung quanh cũng khựng lại một nhịp, ngay sau đó vỡ òa, triệt để nhấn chìm cả hai.

Bình Luận (0)
Comment