Điều Thời Tinh không ngờ tới chính là việc đầu tiên sau khi trở về cung điện không phải nghỉ ngơi, mà là... tiếp nhận phỏng vấn.
Đây là do Nhậm Ngạn Vĩnh sắp xếp.
Rất chu đáo, ông cố ý né giờ nghỉ trưa của cậu, đợi đến khi cậu tỉnh dậy mới để phóng viên chờ ở ngoài phía trước cung điện hoàng gia.
Lúc được báo lại, Thời Tinh vừa mới uống ngụm nước, ngơ ngác hết sức.
Trì Diệu thì chẳng lấy làm lạ: "Ừm, đó đúng là phong cách làm việc của Nhậm Ngạn Vĩnh. Nếu ông ấy không thích em thì còn có thể trì hoãn, nhưng bây giờ em đã có mối quan hệ tốt với cả Viện trưởng lão lẫn Thượng nghị viện, ông ấy chỉ càng muốn tranh thủ sắp xếp những việc này cho em thôi."
Nghĩ tới điều gì, ánh mắt Trì Diệu lại mềm xuống: "Đúng rồi, chuyện hôn lễ chắc chắn bọn họ cũng sẽ tìm em bàn bạc. Nếu không muốn bị quấy rầy quá nhiều, em có thể chủ động chào hỏi trước, khéo léo nói rằng vừa từ biên cảnh trở về, cần nghỉ ngơi vài hôm trong cung điện. Hơn nữa em vừa qua kỳ trưởng thành, cũng nên làm một lần kiểm tra sức khỏe. Phía Tổ Cây chắc chắn sẽ cử nhân viên đến để làm việc này, với thân phận của em, e rằng còn phải do người quản lý đích thân tới nơi."
So với Nhậm Ngạn Vĩnh, Trì Diệu vốn đã là hậu bối, huống hồ là Thời Tinh.
Cậu chủ động liên lạc chào hỏi Nhậm Ngạn Vĩnh, về tình về lý đều hợp tình.
Thời Tinh vốn chưa nghĩ tới việc này, nghe Trì Diệu nhắc, quả thật thấy lo. Cậu ccòn chưa kịp gặp phóng viên đã vội kết nối với Hội trưởng Nhậm trước.
Hội trưởng Nhậm vô cùng nhiệt tình, vừa bận rộn công việc, vừa không quên hỏi han quan tâm: "Tiểu Điện hạ, dạo gần đây phần tuyên truyền về ngài vừa được công bố, Bệ hạ đã dặn dò qua rồi, ngài cứ yên tâm, sẽ không để lộ ra quá nhiều hình ảnh chính diện đâu. Viện trưởng lão sẽ giám sát chặt chẽ tinh võng, toàn bộ ảnh chụp rõ nét trong vòng 48 giờ sẽ được quang não xử lý, chặn lại hết."
"À, đúng rồi. Xét đến sự nhiệt tình của dân chúng, chiều nay tôi sắp xếp cho ngài một buổi phỏng vấn nhỏ, chỉ ghi âm thôi, trả lời vài câu hỏi là xong, sẽ không mất nhiều thời gian."
"Còn nữa, sau khi vượt qua kỳ trưởng thành, người Lam Tinh phải làm một lần kiểm tra sức khỏe theo yêu cầu của Tổ Cây, việc này tôi sẽ bàn lại cùng thị quan Hứa. Nhưng sau chuyến trở về từ biên giới, lại vừa đối đầu nhiều tinh thú như vậy, đúng là nên để ngài nghỉ ngơi thật tốt..."
Rất nhiều điều Thời Tinh còn chưa kịp nói, Nhậm Ngạn Vĩnh đã một mạch nói hết.
Thời Tinh vừa thấy buồn cười, vừa cảm thấy trong lòng dâng lên chút ấm áp, chỉ liên tục gật đầu.
Cậu không mở miệng, nhưng Nhậm Ngạn Vĩnh dù sao cũng là Hội trưởng Viện trưởng lão, vẫn giữ được chừng mực, lập tức tự mình đưa ra cam kết sẽ không làm phiền trong vài ngày, để Thời Tinh và Trì Diệu sau khi trở về từ biên cảnh có thể được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau đó, Nghiêm Trường Nhạc sắp xếp phi thuyền, đi cùng Thời Tinh tới tham gia buổi phỏng vấn.
Trì Diệu thì ở thư phòng phân bổ những công vụ đã tích lại mấy ngày qua cho các văn thư quan, sau đó nói chuyện đôi câu với Vệ Uyển, bảo cô mang đồ xuống, rồi gọi Hứa Kim tới.
"Buổi phỏng vấn kết thúc chưa?"
Hứa Kim: "Chưa ạ. Ban đầu thiết bị ở cung điện lớn bị trục trặc, hiện đang chuyển sang phòng tiếp đãi."
Trì Diệu nghĩ một lát, đặt công văn trong tay xuống, đứng dậy nói: "Chúng ta qua đó xem."
Hứa Kim bật cười: "Được thôi."
Ngay cả tổng quản thị quan như ông cũng thấy hứng thú, muốn biết buổi phỏng vấn sẽ hỏi gì, và Thời Tinh sẽ trả lời ra sao.
Ra đến bên ngoài cung điện, họ ngăn thị quan ở cửa hành lễ và thông báo, Trì Diệu cùng Hứa Kim bước vào trong.
Phỏng vấn mới bắt đầu chưa lâu, phóng viên đang hỏi xoay quanh thể chất của người Lam Tinh, liệu khi trở thành bạn đời của hoàng thất có cảm thấy khó khăn gì không.
Những câu hỏi này, Trì Diệu đều đã dự liệu, mà câu trả lời của Thời Tinh cũng không nằm ngoài suy đoán.
Không khí trong điện khá hòa nhã, Trì Diệu đứng ở góc nghe một lát, thấy Thời Tinh ứng đối ổn thỏa, không cần mình ra mặt, bèn định lặng lẽ rời đi.
Phóng viên bỗng hỏi: "Dân chúng cảm thấy ngài và Bệ hạ rất tình cảm."
Bước chân Trì Diệu khựng lại.
Phóng viên tiếp tục: "Nhưng đa phần đều cho rằng Bệ hạ tính tình lạnh nhạt, vậy bình thường ngài và Bệ hạ ở chung thế nào? Suốt mấy chục năm Bệ hạ chưa từng ghép đôi với người Lam Tinh, vậy vì sao lần này lại chỉ chọn ngài? Trước khi kết đôi có từng xảy ra chuyện thú vị nào không?"
"Và điều gì khiến ngài quyết định lựa chọn Bệ hạ?"
Đây là phóng viên do Viện trưởng lão chọn, phía Viện trưởng lão cũng có người theo dõi, chắc chắn sẽ không để câu hỏi đi quá giới hạn.
Sau này video, audio trước khi phát tán cũng sẽ được Viện trưởng lão duyệt lại.
Trì Diệu hoàn toàn không lo sẽ có thông tin không nên lộ ra ngoài.
Nhưng y lại hiếu kỳ muốn nghe câu trả lời của Thời Tinh.
Thời Tinh hơi ngượng ngùng, khẽ đáp: "Cảm nhận của dân chúng rất đúng."
"Về chuyện vì sao Bệ hạ chọn tôi... câu hỏi này e là không nên hỏi tôi đâu."
"Còn về việc vì sao tôi chọn Bệ hạ..."
"Cảm giác thôi, ngài ấy là một người vô cùng đáng tin cậy, khiến tôi yên tâm."
Phóng viên nửa đùa nửa thật: "Chẳng lẽ không phải vì yếu tố tình cảm sao?"
Ý muốn lái về một câu chuyện lãng mạn kiểu tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng Thời Tinh lại suy nghĩ rất nghiêm túc, chậm rãi đáp: "Có lẽ cũng có, nhưng lúc đó còn nhiều chuyện khác cần tôi cân nhắc, nên yếu tố đó chiếm phần rất nhỏ."
"Nói thế nhưng, hiển nhiên là tôi có cảm tình với ngài ấy, nên mới có sự phát triển về sau như bây giờ."
Phóng viên hỏi tiếp: "Vậy bây giờ ngài nhìn lại, thấy thế nào về lựa chọn ban đầu của mình?"
Thời Tinh mỉm cười: "Tôi thấy mình đã đưa ra một quyết định vô cùng đúng đắn."
Khóe môi cong lên, trong khi đó, Trì Diệu đã dẫn Hứa Kim rời đi.
...
Sau khi Thời Tinh trở về khu sinh hoạt, cả hai cùng ở trong thư phòng xử lý đống công vụ chất chồng, mãi cho đến giờ cơm tối.
Dùng bữa xong, những công vụ cần phân đã được sắp xếp đâu vào đấy, phần không gấp thì tạm gác lại, Trì Diệu chính thức tuyên bố cho mọi người nghỉ phép một tuần.
Tất Chu hớn hở chạy đi tìm bạn học ở Đế Đô.
Phí Sở thì bị Trì Diệu đuổi về nhà. Cha mẹ Phí Sở mong con trở về, khiến hắn chẳng có lý do gì để thoái thác.
Phù Thanh cũng chọn về nhà, còn Nhĩ Nhã thì muốn quay lại Tổ Cây một chuyến. Liên quan đến Lam Tinh, cô vẫn có nhiều điều cần một mình tĩnh tâm suy nghĩ lại.
Chuyện nghỉ phép vốn đã bàn từ trước khi trở về Đế quốc, nên ai cũng có kế hoạch riêng. Người trong khu sinh hoạt vốn chẳng ai chịu ngồi yên, vừa ăn xong là gần như tản đi hết.
Tất nhiên, ngoại trừ Phí Sở vốn muốn ở lại dây dưa thêm, nhưng Trì Diệu không cho hắn cơ hội đó, còn phá lệ để phi thuyền của nhà họ Phí được vào tận trong cung điện, đích thân tiễn người đi.
Sau bữa tối phong phú, Thời Tinh ăn xong liền lên lầu.
Còn Trì Diệu sau khi đá vị em họ ầm ĩ lên phi thuyền về nhà, thì chậm rãi quay trở lại.
Trở lại khu sinh hoạt, Trì Diệu cũng đi thẳng lên lầu.
Đến hành lang, hắn tiện tay mở màn chắn năng lượng.
Trong phòng ngủ chính và thư phòng nhỏ đều không thấy người, Trì Diệu bèn tới phòng Thời Tinh. Động tác rất khẽ, cửa mở cửa đóng đều không trực tiếp động tay, mà dùng tinh thần lực khẽ điều khiển luồng gió, chỉ muốn xem Thời Tinh đang làm gì.
Vào phòng rồi, anh lại phát hiện thêm vài món đạo cụ mới mẻ, rõ ràng để tạo thêm không khí lãng mạn. Cửa phòng ngủ khép hờ, Trì Diệu đứng bên ngoài một lúc, nghe thấy Thời Tinh đang liên lạc với bạn bè. Nếu anh nhớ không lầm, đó là một người Lam Tinh, cùng một nhánh Lam quả với Thời Tinh, tên Thời Nhiễm.
"Video đúng là hơi dọa người, nhưng mình không sao đâu. Gần đây cậu cũng sắp bước vào cuối kỳ trưởng thành rồi phải không, nhớ là..."
Nghe giọng Thời Tinh đang dặn dò, Trì Diệu không làm phiền, chỉ lặng lẽ lui ra.
Về phòng ngủ chính, anh đi tắm một lượt.
Từ phòng tắm đi ra, vừa sấy khô tóc, tin nhắn của Thời Tinh đã đến: [Điện hạ, ngài đưa người về rồi chứ?]
Trì Diệu lập tức trả lời: [Ta đang ở đối diện, vừa mới tắm xong.]
Thời t*nh h**n toàn không ngờ tới.
Trì Diệu lại gửi tiếp: [Hành lang ta đã phong tỏa rồi, nếu muốn ra ngoài thì nhớ mở lại cổng năng lượng.]
Nhận ra lý do tại sao bị phong kín, mặt Thời Tinh lại nóng bừng.
Lặng im một thoáng, cậu đỏ cả cổ, gõ xuống: [Em cũng tắm rồi.]
[Mấy thứ... đều để bên này.]
Trì Diệu cố ý hỏi: [Thứ gì?]
Thời Tinh thật sự trả lời: [Là mấy món ngài từng nhắc đến, có tiếng một chút ta đều mua hết.]
Trì Diệu cổ họng khẽ động, tâm tình cũng dâng lên một tầng khó tả.
Thời Tinh lại nhắn: [Điện hạ, em cũng đã đổi một bộ đồ ngủ mới rồi, là cùng kiểu với lần trước.]
[Ngài... có muốn sang xem thử không?]
Đã gợi ý rõ ràng đến mức này, nếu còn không bước sang thì đúng là có vấn đề.
Trì Diệu không hề trả lời thêm, mà trực tiếp dùng tiếng mở cửa để cho Thời Tinh đáp án.
Trong phòng không bật đèn, hiển nhiên nhân lúc hắn đi tắm, Thời Tinh lại bày biện thêm một lượt. Trên đường toàn bộ đều thắp nến, ánh lửa lập lòe, mờ ảo mông lung như một giấc mộng.
Trì Diệu đi vào, liền nghe thoang thoảng mùi ngọt dịu của tinh quả.
Vặn mở cửa phòng ngủ, Thời Tinh đang đứng bên khung cửa sổ, trong tay châm cây nến cuối cùng.
Như chợt có linh cảm, cậu ngẩng đầu, xuyên qua khoảng cách của căn phòng ngủ, bắt gặp ánh mắt Trì Diệu, hai người nhìn nhau từ xa.
Bộ đồ ngủ vẫn là chất liệu ấy, chỉ đổi sang màu khác, càng tôn lên làn da lộ ra trắng mịn trong suốt.
Ánh mắt Trì Diệu từng tấc từng tấc lướt qua từ trên xuống dưới, Thời Tinh chỉ khẽ rủ mi mắt, mặc hắn quan sát.
"Cạch." (Tiếng chốt cửa bị khóa lại.)
Cửa phòng khép lại.
Không gian khép kín khiến bầu không khí càng thêm mờ ám. Chỉ đến khi bước chân dừng lại ngay trước mặt, Thời Tinh mới chậm rãi ngẩng đầu. Hàng mi còn vương hơi nước sau khi tắm, run run khẽ động. Trong đôi mắt xanh thẳm như biển, ánh sáng lay động lấp lánh. Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người đối diện rối bời.
Trì Diệu đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua gò má cậu. Thời Tinh ngoan ngoãn nghiêng đầu, khẽ cọ vào ngón tay hắn.
Khoác trên người lớp tơ mỏng nhẹ như mây, lại đứng bên tấm rèm trong suốt tựa sương, bóng dáng cậu gần như tan vào khung cảnh phía sau.
Có lẽ vì cách bày trí quá mức mộng ảo, hoặc cũng bởi bầu không khí đã chín muồi, ngay cả bản tính kiềm chế của Trì Diệu cũng hiếm hoi dao động, như thể bước vào một giấc mơ, mà người trước mắt chính là hiện thân trong mộng ấy.
Ngón tay thon dài chạm nhẹ môi cậu, Thời Tinh liền ngoan ngoãn ngậm lấy đầu ngón tay ấy.
Ánh mắt Trì Diệu trầm xuống: "Chủ động thế này sao?"
Thời Tinh thì thầm: "Không phải ngài muốn thế sao?"
Vì căng thẳng, cậu lại vô thức dùng kính ngữ. Trì Diệu không chỉnh, cũng chẳng để tâm nữa.
Đầu ngón tay khẽ xoay trong hàm răng, mang theo chút ẩm ướt sáng bóng, rồi được Trì Diệu đặt lên xương quai xanh của cậu.
Ngay sau đó, thân thể cậu bị ấn chặt vào tường, một nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng phủ xuống.
Thời Tinh muốn né, nhưng chẳng có chỗ để tránh. Nhiệt độ chồng lên nhau như thiêu đốt, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy eo, những động tác nhỏ chẳng giống né tránh, mà giống như một lời mời gọi, mang theo chút ngập ngừng mà vẫn khiêu khích.
Cậu bị bế bổng lên.
Thời Tinh chủ động tìm môi anh, Trì Diệu cũng tùy ý để cậu.
"Chất liệu mềm hơn rồi."
Trì Diệu khẽ nói.
Thời Tinh th* d*c: "Lần này... không thêm lớp ngăn tinh thần lực nữa."
Ngón tay gõ nhẹ nơi khớp: "Ừ, cũng chẳng cần."
"Điện hạ, mọi thứ em đều chuẩn bị ổn hết rồi." Được đặt xuống, Thời Tinh nói.
Ga trải giường đã được thị quan thay mới trước khi họ về cung điện, mùi hương quen thuộc lan tỏa.
Ở phòng này nến được thắp ít hơn, Thời Tinh vốn không muốn tự mình lúng túng quá mức, dù hiện giờ cậu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Thời Tinh kéo tay Trì Diệu, chậm rãi tháo từng chiếc cúc áo.
Chỉ chốc lát, lớp vải mỏng đã bị hất sang một bên, rơi lặng lẽ xuống thảm.
Cậu xoay người, lưng cong xuống, khẽ gọi trong tiếng tim đập dồn dập: "Điện hạ..."
"Ngài... thích như vậy, đúng không?"
Không có đáp lời, chỉ có ánh mắt sâu tối khóa chặt lấy cậu, nóng rực như muốn thiêu cháy cả người.
Ngay sau đó, gáy Thời Tinh bị giữ chặt, môi bị chiếm đoạt. Nụ hôn sâu cuồng nhiệt, đầu lưỡi bị cắn đến run rẩy, tê dại.
"Điện hạ... Điện hạ..."
Tiếng gọi vô thức bật khỏi môi, cùng với hơi thở hỗn loạn.
Trì Diệu khẽ lướt qua khóe môi cậu, giọng trầm thấp khàn khàn: "Thích."
Rồi anh lại dẫn dắt, từng chút một: "Lần trước ta còn dạy em cách khác nữa... còn nhớ không?"
Nghe vậy, thân thể Thời Tinh thoáng căng chặt, rồi dần thả lỏng, ngoan ngoãn đón nhận.
Đổi giọng, cậu mấp máy môi, run rẩy gọi một tiếng: "Ông xã..."
"Ừ..."
Khuỷu tay bị ép phải trượt về phía trước, chống đỡ khó khăn.
Không khí trong phòng dường như cũng nóng đến mức không sao chống đỡ nổi.
-------------
lledungg: H hông. Hay kéo rèm? hay cua đồng???