Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 125

Đêm hè oi ả, ngoài cửa sổ vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích không ngừng.

 

Trên bầu trời đêm, những ngôi sao lạnh lẽo treo cao, ánh sáng nhợt nhạt soi xuống đế quốc đang chìm trong tĩnh mịch.

 

Các cung điện trong hoàng cung đã sớm chìm vào giấc ngủ say.

 

Trong phòng, Thời Tinh mơ mơ hồ hồ, đến tận nửa đêm không chỉ tay chân rã rời mà đầu óc cũng chẳng sao xoay chuyển nổi, cứ như cả người bị đập đến ngốc ngốc.

 

Bàn tay ướt mồ hôi vươn ra ngoài màn, cậu với lấy thiết bị liên lạc bên cạnh, nhìn thoáng qua giờ giấc, mới vừa quá nửa đêm.

 

Ngay sau đó, thiết bị liên lạc đã bị một bàn tay khác lấy đi, đặt về chỗ cũ.

 

"Điện hạ, em mệt rồi, em muốn ngủ." Thời Tinh dụi mắt, khẽ lẩm bẩm.

 

Trì Diệu đưa ngón tay dài khẽ lướt qua, trầm giọng cười: "Mệt ở đâu? Ta thấy em còn rất tỉnh táo đấy."

 

"......"

 

Một nụ hôn nóng bỏng bất ngờ phủ xuống, chẳng để cậu có cơ hội né tránh.

 

Trong cổ họng Thời Tinh bật ra những âm thanh đứt quãng, xen lẫn hơi thở dồn dập, rối loạn.

 

Rất nhanh, trong cơn mê loạn, thế giới lại một lần nữa nghiêng đảo.

 

Bên ngoài, ánh sao lạnh lẽo. Mà nơi này, lại là một khoảng trời nóng rực, mờ ám đến nghịch hẳn.

 

Lần thiết bị liên lạc sáng lên lần nữa, thì kim giờ đã chỉ sang ba giờ sáng.

 

Giọng Thời Tinh đã khàn hẳn đi.

 

Trong cơn mơ hồ, chẳng biết mình lẩm bẩm những gì, cậu được Trì Diệu ôm vào phòng tắm.

 

Vừa đặt xuống đất, liền cảm nhận có dòng ấm nóng theo mặt trong đầu gối chảy xuống.

 

Khi nhận ra đó là gì, toàn thân cậu run lên, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Trì Diệu.

 

Trì Diệu cúi người mở nước, Thời Tinh vội vàng lên tiếng, giọng van nài: "Dùng vòi sen thôi... là được rồi."

 

Ánh mắt Trì Diệu dừng lại trên người cậu mấy giây, rồi gật đầu: "Ừ, như em nói."

 

Chỉ là, khi ấy Thời Tinh còn chưa hiểu hết ý vị ẩn trong câu trả lời kia.

 

Mãi đến khi vòi sen thật sự bật lên.

 

Đến khi vòi sen thật sự bật lên, hơi nóng lan tỏa, nước xối xuống hòa cùng nhiệt từ cơ thể, Thời Tinh chẳng còn phân biệt nổi đâu là nóng của nước, đâu là bỏng rát từ chính mình, tất cả như quấn chặt vào nhau, càng lúc càng mơ hồ.

 

Cơ thể lại run lên, phản ứng chẳng kìm được mà lại một lần nữa trỗi dậy.

 

Trì Diệu ghé sát tai, hơi thở nóng hổi phả vào da, giọng nói thấp trầm xen lẫn chút ý cười khiến toàn thân Thời Tinh đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khẩn trương.

 

Cậu cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu.

 

"Nghe lời thế cơ à?"

 

Anh vừa được lợi, vừa cố tình trêu chọc, khiến Thời Tinh luống cuống đến mức cắn mạnh một cái lên vai hắn. Vết răng hằn đỏ, chẳng đủ làm đau, chỉ khiến không khí thêm một tầng mập mờ.

 

Trì Diệu không giận, ngược lại còn bật cười khẽ, môi lướt qua vành tai cậu, thấp giọng dụ dỗ: "Lần trước dùng thứ kia, ta vẫn còn. Em muốn không, ta nghĩ sẽ dễ dàng hơn."

 

Ý hắn nói đến cái gói nhỏ hình vuông.

 

Thấy hắn vừa động đậy muốn rời đi, Thời Tinh liền ôm chặt lấy, giữ anh lại.

 

Ánh mắt Trì Diệu khựng lại, mà Thời Tinh chỉ lắc đầu khe khẽ.

 

"Không thích."

 

Cậu không thích có thứ gì ngăn cách.

 

Cậu khàn giọng thì thầm, đôi mắt xanh biếc ánh lên kiên định: "Em muốn cảm nhận anh."

 

"Em chỉ muốn anh... Điện hạ."

 

Lời đã thốt ra, chẳng thể nào lấy lại.

 

Thời Tinh chống tay lên tấm kính, nước mắt cứ thế tuôn trào, không sao kìm nén nổi, thoạt nhìn như thể đang bị bắt nạt đến tội nghiệp.

 

Trong tấm kính phản chiếu, Trì Diệu nâng cằm cậu lên bắt nhìn thẳng, khóe môi thấp giọng mang theo vài phần trêu chọc: "Trông đáng thương như vậy sao?"

 

Thời Tinh vội lau nước mắt, lí nhí nói: "Vậy thì... anh thả em ra đi."

 

Lời vừa dứt, vành tai liền bị cắn một cái, hơi thở nóng hổi theo câu nói len lỏi vào tận ống tai:
"Không thả. Nhìn thế này... anh lại càng thích hơn."

 

Thời Tinh xấu hổ, lại cắn trả hắn một cái.

 

Tựa như đã lỡ bước lên thuyền cướp, bị cuốn đi chao đảo, lắc lư đến tận lúc trời sáng mà chẳng thấy đâu là bến đỗ.

 

Cậu mệt lả, mí mắt khép lại, hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong tầm mắt là Trì Diệu đang kéo rèm cửa sổ.

 

Trời... đã sáng rồi sao?

 

Thời Tinh không còn biết nữa, vừa nhắm mắt liền thiếp đi, ngủ mê man.

 

Sáng sớm bỏ lỡ bữa ăn, mãi đến tận trưa hôm sau, Trì Diệu mới xuất hiện, chỉ một mình.

 

Thấy rõ dấu răng cắn trên cổ hắn, Hứa Kim ngẩn người hồi lâu, không thốt nổi nên lời.

 

Thể chất người Đế quốc vốn mạnh mẽ, vậy mà trên thân thể vẫn còn in hằn dấu vết rõ rệt, không biết đã quấn quýt kịch liệt đến nhường nào.

 

Dĩ nhiên, Hứa Kim sẽ không dám hỏi. Chỉ nghiêm mặt, khẽ nói: "Tinh Tinh không xuống dùng cơm sao?"

 

Trì Diệu chẳng mảy may thấy xấu hổ, giọng điệu thản nhiên như thường: "Em ấy còn đang ngủ, sáng nay mới chịu nghỉ một chút."

 

Hứa Kim sững sờ.

 

Chẳng lẽ... có phải ngài ấy đã làm khó người Lam Tinh quá rồi không?

 

Trì Diệu bảo: "Chúng ta ăn trước đi, dặn nhà bếp chuẩn bị thêm phần cho Tinh Tinh, ta sẽ mang lên đút em ấy ăn."

 

"Ồ... vâng." Hứa Kim chẳng biết nói gì thêm, chỉ đành khô khốc đáp lại.

 

...

 

Thế là suốt ba ngày liền, cơm nước đều do Trì Diệu tự tay bưng lên lầu. Trong khu sinh hoạt, hai thị quan duy nhất là Nghiêm Trường Nhạc và Hứa Kim đều không thấy Thời Tinh xuất hiện lấy một lần.

 

Ngược lại, tâm trạng Trì Diệu thì tốt hẳn lên, mỗi ngày một rạng rỡ.

 

Nghiêm Trường Nhạc bắt đầu lo lắng. Còn Hứa Kim ban đầu còn nghĩ Trì Diệu có chừng mực, nhưng đến khi nhìn thấy thêm một dấu răng in sâu nữa thì chính ông cũng không dám chắc. Dù vậy, chuyện này... thật khó mà nói ra.

 

Hứa Kim nghĩ bụng: nếu thêm hai ngày nữa vẫn chẳng thấy Tinh Tinh xuống lầu, thì mình phải khéo léo nhắc nhở thôi.

 

May mắn là đến ngày thứ tư, Thời Tinh cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Sắc mặt không tệ, chỉ là cả cậu người trông vô cùng ngái ngủ.

 

Vừa đặt chân xuống lầu, cậu đã ngả ngay xuống sô-pha, ôm lấy gối mà ngủ.

 

Hứa Kim: "......" Ông vội bảo Nghiêm Trường Nhạc đi lấy chăn đắp cho cậu.

 

Mãi đến trưa mới bị gọi dậy, Trì Diệu gắp thức ăn cho cậu, vừa nhìn Thời Tinh xoay xoay vai cổ vừa thấp giọng trách: "Ta đã bảo em lên lầu ngủ rồi mà, nằm trên sô-pha dễ bị mỏi cổ lắm."

 

Thời Tinh hiếm khi dám trừng mắt với Trì Diệu, má phồng phồng: "Em không muốn buổi trưa lại phải ăn trong phòng nữa."

 

Trì Diệu bật cười.

 

Thời Tinh giận dỗi đẩy cả đĩa tôm gai sang trước mặt hắn. Hắn cũng chẳng bực, kiên nhẫn bóc từng con một, chu đáo đến mức chỉ còn thiếu đưa thẳng lên miệng cho cậu.

 

Thế là cậu lại được dỗ ngọt, hết giận.

 

Đến trưa, Thời Tinh cũng nhất quyết không chịu lên lầu ngủ. Cậu chạy thẳng sang thư phòng của Trì Diệu, cuộn mình trên ghế mà ngủ.

 

Ánh sáng tinh hệ Song Sinh dịu ấm phủ xuống, làm cậu có cảm giác như cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày mơ mơ hồ hồ, như được tắm trong ánh mặt trời rực rỡ. Thỏa mãn nhắm mắt, để mặc mình chìm vào giấc, khiến Trì Diệu nhìn mà bật cười.

 

Ban ngày đã dần lấy lại sức sống, nhưng buổi tối lại thành một "lịch trình" mới.

 

Giọng Thời Tinh khàn đi, lộ vẻ khổ sở: "Điện hạ, em sắp chịu không nổi rồi...ưmmmm"

 

Trì Diệu nhướng mày: "Sao lại thế được?"

 

Cậu gần như sụp đổ: "Quá nhiều lần rồi...em thật...thật sự không thể nữa..."

 

Khó ai tin nổi, chỉ vỏn vẹn ba ngày, từ chỗ mỗi sáng thức dậy còn hăng hái, phấn chấn, giờ đây Thời Tinh đã trở thành kẻ vừa mở mắt đã thấy khắp người tràn ngập hơi thở của Trì Diệu.

 

Bộ đồ ngủ đã hoàn toàn hỏng, không thể vá víu, bị robot gia dụng nghiền nát rồi vứt đi.

 

Mấy món đồ mua về, thứ nào cũng đem ra dùng hết cả.

 

Tinh Tinh còn nhớ rõ, có hôm chính vì những thứ đó mà cậu bám chặt lấy Trì Diệu không chịu buông, ngượng ngùng gọi một tiếng... "Ông xã."

 

Cầu xin, cậu cũng đã cầu xin.

 

Thậm chí còn buột miệng thốt ra những lời quá đáng hơn, rằng mình đói, rằng muốn được anh cho ăn no.

 

Đối diện với người mình yêu, những câu nói đó, xen lẫn giữa xấu hổ và khao khát, lại mang đến một cảm giác mới lạ, đầy tính gây nghiện.

 

Ngồi đối diện, Trì Diệu nắm lấy mắt cá chân cậu. Khi ngón tay vừa chạm đến làn da, Thời Tinh khẽ run.

 

Phản ứng theo bản năng. Từ chối nửa vời, rồi lại hóa thành đón nhận, thuận theo mà xảy ra.

 

Cậu nhăn mặt, nhỏ giọng trách: "Anh chỉ ỷ vào em thích anh thôi."

 

Trì Diệu nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn vào mắt hắn, cười khẽ hỏi ngược: "Để ta bóc cả một đĩa tôm gai to tướng cho em, chẳng phải em cũng ỷ vào ta thích em sao?"

 

Thời Tinh nghẹn lời. Hàng mi ướt run run, cậu lại cắn lên vai hắn.

 

Trì Diệu cười, trêu: "Dạo này sao lại biến thành cún con thế này?"

 

Cậu giận dỗi: "Em cứ muốn anh bóc cho em thôi!"

 

Trì Diệu chiều chuộng đáp: "Được, mai ta để bếp làm thêm, rồi sẽ bóc cho em một đĩa nữa, có được không?"

 

Tim Thời Tinh lại mềm nhũn, cậu dụi trán vào ngực hắn, khẽ thì thầm như buông xuôi: "Điện hạ, em thích anh lắm..."

 

Rõ ràng đã sắp kết thúc, nhưng chỉ vì câu tỏ tình ấy, Trì Diệu lại ép cậu thêm một lần nữa.

 

Thế là sáng hôm sau, Thời Tinh lại ngủ mê mệt đến tận trưa.

 

Mấy ngày liền như phát cuồng.

 

Cuộc sống cuối cùng cũng dần quay lại quỹ đạo bình thường. Nếu không, Thời Tinh cũng chẳng thể chịu nổi, đã tính sang phòng mình ngủ riêng. May thay, mọi chuyện chưa đến mức đó.

 

Nghỉ ngơi một hôm, sáng hôm sau tỉnh lại, Trì Diệu hỏi có muốn ra ngoài chơi không. Thời Tinh dĩ nhiên vui vẻ gật đầu.

 

Mới ngoài hai mươi, từ nhỏ đã luôn ở Tổ Cây, thời gian vui chơi vốn chẳng có bao nhiêu.

 

Hứa Kim sắp xếp cho cả hai một buổi hẹn hò chính thức. Ông không đi cùng, chỉ để Nghiêm Trường Nhạc đi theo, mà cũng chỉ chờ trên phi thuyền. Đến nơi rồi, toàn bộ thời gian đều dành cho riêng hai người.

 

Thời Tinh được ăn ở nhà hàng mới mở tại Đế Đô, còn thử luôn mấy món đặc sản của Liên minh và vài tiểu hành tinh. Đôi lúc là ngồi phòng riêng, hiếm hoi lắm hai người mới chọn bàn ngoài sảnh.

 

Những nhà hàng ấy vốn đắt đỏ, khách ra vào đều là nhân vật thượng lưu trong Đế Đô. Dù có người nhận ra hai người, vệ binh ngăn không cho lại gần, mà khách khứa cũng biết điều, không ai dám tới quấy rầy.

 

Ở Đế Đô rong chơi mấy ngày liền, trên tinh võng cũng đầy rẫy những tin đồn và ảnh chụp lén về họ.

 

Nhậm Ngạn Vĩnh ban đầu thấy cần phải xử lý, nhưng xem kỹ rồi, lại bàn qua với Trì Diệu, cả hai đều cho rằng đây là một kiểu công khai đời sống tích cực, giúp dân chúng thêm thiện cảm, nên quyết định bỏ qua. Chỉ có những bức ảnh chụp chính diện rõ mặt mới được xử lý gỡ xuống.

 

Mãi đến ngày cuối cùng Thời Tinh mới biết chuyện này.

 

Là khi Nhĩ Nhã, Phù Thanh và Phí Sở trở về, họ mới cười bảo: "Cậu còn chưa hay à? Dạo này trên mạng đang hot lắm, tự mình lên xem đi."

 

Nhĩ Nhã đưa cho Thời Tinh một đường link.

 

Mở ra tinh võng, cậu mới phát hiện mình bị chụp nhiều ảnh đến vậy.

 

[Hình như vừa tình cờ gặp Bệ hạ và Điện hạ Thời Tinh! A a a kích động quá! Tin đồn quả nhiên không sai, quan hệ của họ thật sự rất tốt]

 

[Chụp lén được một tấm thôi, nhưng ngọt quá]

 

Ảnh chụp nghiêng: Thời Tinh bận không rảnh tay, Trì Diệu cầm ly để cậu mượn tay uống nước.
Cả hai đều không lộ mặt.

 

[Tôi cũng gặp rồi, ở rạp chiếu phim mới, họ là cặp cuối cùng tới, mà rạp không hề dọn trống]

 

[Không dám chụp, nhát quá]

 

[Nhưng tôi ngồi ngay phía sau, hình như thấy Bệ hạ hôn Điện hạ Thời Tinh một cái]

 

[Lúc tới thì nắm tay, lúc rời đi sớm cũng nắm tay, hu hu, thật ghen tị】

 

Lần đi xem phim hôm đó, Trì Diệu thực ra không chỉ hôn một lần, mà Thời Tinh cũng đáp lại.
Chỉ là không bị ai bắt gặp mà thôi.

 

[Báo cáo, bắt gặp ở công viên trung tâm]

 

[Có ảnh, Bệ hạ cõng Điện hạ Thời Tinh, chắc chơi mệt rồi, đang đi về phi thuyền]

 

Hôm đó đi quá lâu, Thời Tinh không đi nổi nữa, không muốn để Trì Diệu bế. Anh liền đề nghị cõng, Thời Tinh nghĩ chỉ có hai người nên đồng ý, nào ngờ...

 

Thấy bức ảnh chụp bóng lưng ấy, mặt Thời Tinh liền nóng bừng, vội lướt qua.

 

Các bình luận về những lần tình cờ bắt gặp trên tinh võng lại rất đồng nhất:

 

[Cảm giác khi Bệ hạ ở bên Điện hạ, cuối cùng cũng có chút "hơi người", không còn là nụ cười gò bó, mang tính lễ nghi nữa.]

 

[Tình cảm tốt thật, cũng chẳng có gì lạ. Hoàng thất mỗi lần kết hôn, quan hệ giữa những người trong dòng chính hoàng thất và bạn đời đều rất hòa thuận. Tôi chưa từng thấy cặp nào không hợp. Hay là... do phong thủy Cố Hoàng Lăng vượng con cháu nhỉ?]

 

[Nghe bình luận trên lại nhớ đến cựu Bệ hạ và cố Hoàng hậu. Hồi đó cũng toàn bị chụp mấy tấm ảnh đời thường như thế này thôi.]

 

[Cựu Bệ hạ và cố Hoàng hậu mới đúng là bậc "thánh khoe ân ái"! Tích--- thẻ hồi ức]

 

Thời Tinh vừa xem vừa bật cười, cảm nhận rõ thiện ý của dân chúng trên tinh võng, cậu liền ngoan ngoãn nhận lấy lời chúc phúc của họ.

 

Thấy cậu cười, Trì Diệu cũng mở tinh võng lên xem. Ai ngờ chẳng bao lâu, cả mạng liền bùng nổ.

 

Nguyên nhân rất đơn giản: Trì Diệu không chỉ đọc, mà còn... trả lời một bình luận.

 

[Thỏ Lông Mềm: Tình cảm tốt vậy, hoàng thất chắc sắp có thêm người mới rồi chứ? Giờ hoàng thất ít người quá!]

 

Trì Diệu: [Không đâu, thế giới của hai người chúng ta còn chưa tận hưởng đủ.]

 

Một câu thôi, nhưng khiến mạng nổ tung. Dân tình ào ào kéo đến để lại lời nhắn, hỏi anh đủ kiểu.

 

Xưa nay Trì Diệu gần như chẳng bao giờ tương tác với dân chúng. Tài khoản tinh võng do Viện trưởng lão lập cho anh đã mấy chục năm, ban đầu còn khuyên anh dùng, về sau đành bỏ mặc, coi như không có.

 

Ấy vậy mà hôm đó, thật sự kỳ tích. Tài khoản ấy lại đăng thông báo, bảo ai muốn hỏi thì để lại dưới, anh sẽ chọn vài câu trả lời.

 

Mạng suýt quá tải, quang não phải tức tốc nâng cấp dung lượng ngay trong đêm.

 

Thế nhưng, cuối cùng Trì Diệu cũng chỉ chọn hai câu.

 

Một người hỏi: [Có phải ngài rất thích bạn đời của mình không?]

 

Trì Diệu đáp gọn: [Đương nhiên.]

 

Một người khác hỏi: [Bệ hạ mấy chục năm không ghép đôi, tại sao bây giờ lại chọn một người Lam Tinh?]

 

Trì Diệu ngẫm nghĩ rồi trả lời: [Bởi vì ta đã nhìn thấy một kỳ tích.]

 

*

 

Chẳng bao lâu sau, hai dòng tin ấy lan truyền khắp tinh võng.

 

Lục Luật cầm chặt thiết bị liên lạc, ngẩn ngơ nhìn thật lâu, không thể nào rời mắt nổi.

 

*

 

Một tuần sau, cuộc sống hoàn toàn trở lại quỹ đạo. Trong khu sinh hoạt của cung điện, mọi người bắt đầu xử lý đống công vụ bị dồn lại.

 

Ngày hôm đó, Trì Diệu ra ngoài. Thời Tinh thì ở lại trong cung.

 

Đang xem dở tài liệu của cục Lâm nghiệp, Phù Thanh bước vào báo cáo, nói có người muốn gặp Thời Tinh.

 

Khi nghe đến cái tên Lục Luật, Thời Tinh hơi khựng lại. Ngạc nhiên thật, hắn vẫn chưa chịu từ bỏ sao?

 

Phù Thanh còn nhớ rõ về người này, lẩm bẩm: "Hóa ra hắn là con út của Lục Quang Dự. Hôm nọ còn lén la lén lút ngoài mẫu hạm, chẳng biết tính nết thế nào. Hắn tự xưng là bạn học của cậu, thật không? Cậu có muốn gặp không, Tiểu Tinh?"

 

Thời Tinh không phủ nhận, chỉ gật đầu: "Hắn đúng là bạn học của tôi."

 

Nghĩ ngợi một chút, cậu đóng tập hồ sơ lại, đứng lên: "Bảo thị quan đưa hắn vào đi."

 

Cứ để hắn dây dưa mãi cũng không phải cách. Chuyện ân oán kiếp trước, Thời Tinh sẽ không mang sang đời này.

 

Nhưng những gì xảy ra ở Tổ Cây, cậu vẫn chưa tính sổ với Lục Luật. Nhân cơ hội này, cũng nên giải quyết.

 

Vậy là hai người bạn học cũ gặp lại. Còn chưa kịp đến gần, Phù Thanh đã thấy Thời Tinh vung nắm đấm, đánh thẳng vào mặt Lục Luật đến mức sững sờ.

 

Lục Luật bị đấm bất ngờ, mặt lệch sang một bên. Thời Tinh lạnh lùng nói: "Đếm ngược ở buổi tiệc ghép đôi, vui lắm phải không?"

 

*

 

Ở Thượng nghị viện Đế Đô, Trì Diệu chợt đưa tay lên ngực, mơ hồ cảm thấy trong tim vừa có gì thoáng lay động.

 

"Hôm nay có sắp xếp yến tiệc đúng không?" hắn hỏi.

 

Hứa Kim gật đầu: "Vâng, là cùng các nghị viên của Thượng nghị viện."

 

Trì Diệu ký thêm một văn kiện, rồi đột ngột đổi ý: "Hủy đi. Xong việc ở đây thì về thẳng cung điện."

 

Hứa Kim lập tức đi lo liệu.

 

----------------

Bình Luận (0)
Comment