Đầu óc Lục Luật ù đặc.
Cú đấm vừa rồi lực đạo không hề nhẹ. Dù xuất phát từ một người Lam Tinh, nhưng kinh nghiệm học tập ở Tổ Cây giúp hắn hiểu rất rõ, cú đấm này tuyệt đối không có chuyện nương tay.
Cảm giác vừa bị đánh choáng váng, lại vừa bị đánh đến tỉnh ra.
Trong đầu vang lên những tạp âm trắng xóa, hắn nghiêng đầu, ánh mắt lạc trong khoảng không một lúc lâu, rồi mới dần dần lấy lại tiêu cự, ngẩng thẳng mặt.
"Vậy hôm đó... cậu có ở đó."
"Hôm đó chính là lúc cậu tham gia ghép đôi, đúng không?"
Nghe thấy hai câu này, lòng Thời Tinh thoáng rối bời. Cậu thật ra chẳng muốn gặp Lục Luật, đơn giản vì thấy không còn cần thiết.
Những chuyện giằng co của quá khứ... nên để nó trôi về quá khứ thôi.
Thời Tinh đã có một hiện tại tốt đẹp. Mọi chuyện không vui trong quá khứ, cậu chọn chôn vùi, để bắt đầu lại từ đầu.
Khi còn ở Tổ Cây, đôi lúc cậu vẫn gặp ác mộng, mơ thấy cảnh đau đớn và vùng vẫy. Nhưng kể từ khi ghép đôi cùng Điện hạ, rời khỏi Tổ Cây, được nhìn thấy một bầu trời rộng lớn hơn, thoát khỏi những xiềng xích cũ, Thời Tinh thật sự đã có được cuộc đời mới mà cậu hằng mong ước.
Không chỉ có những điều từng ao ước, mà cả những thứ cậu từng thôi không dám mơ. Như một tình cảm mới, bền vững và an ổn, số phận cũng lại hào phóng ban tặng, khiến cuộc sống hiện giờ của cậu trở nên đủ đầy, bình yên hơn.
Cậu đã bước ra khỏi bóng tối.
Ngược lại, Lục Luật dường như lại càng sa vào vũng lầy.
Chỉ trong vỏn vẹn một năm rưỡi, từ chàng trai rạng rỡ, hoạt bát ngày trước ở Tổ Cây, hắn đã biến thành một thanh niên mang vẻ cố chấp, thoạt nhìn còn vương chút bất thường.
Thời Tinh từng thấy dáng vẻ này của Lục Luật, ở kiếp trước. Khi giằng co với Đàm Thiều, khi chìm ngập trong đau khổ vì chuyện gia tộc, Lục Luật cũng từng sau lưng cậu để lộ nét mặt gần như điên loạn như thế.
Thời Tinh khẽ thở dài trong lòng. Những suy nghĩ lướt qua rất nhiều, nhưng thực chất cũng chỉ gói gọn trong một chớp mắt.
"Những chuyện đó thì liên quan gì đến việc anh tìm tôi?" cậu bình thản nói.
Trong mắt Lục Luật, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, lồng ngực phập phồng liên hồi, vô thức định tiến lên.
Nếu là Thời Tinh trước kia, có lẽ cậu đã không thể thoát ra. Nhưng Thời Tinh của hiện tại, tuyệt đối không để Lục Luật có cơ hội lặp lại.
Vừa thấy hắn cử động, tinh thần lực của Thời Tinh lập tức bùng ra, đẩy hắn lùi hơn một mét. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ đã hoàn tất, hắn hoàn toàn không có cách nào phản kháng. Dưới sức ép của tầng tinh thần lực cấp cao ấy, Lục Luật suýt nữa ngã gục.
"Có gì thì nói, đừng lại gần tôi quá." Thời Tinh bình thản cất lời.
Lục Luật nhếch môi, mỉa mai: "Là Bệ hạ không cho phép ai tới gần cậu sao?"
Thời Tinh ngừng lại giây lát, rồi đáp thẳng: "Không phải. Chỉ là tôi không muốn anh đến gần."
Câu nói tr*n tr**, phơi bày hoàn toàn, xé rách mảnh che đậy cuối cùng giữa cả hai. Nếu Lục Luật không muốn nói cho đàng hoàng, Thời Tinh cũng chẳng việc gì phải tiếp tục giữ thể diện cho hắn.
"Vậy à, tôi còn tưởng là do Bệ hạ..."
Lời chưa dứt, bụng hắn đã ăn ngay một đòn, đau đến mức khom người, không phát ra nổi âm thanh nào.
Thời Tinh không hề động tay, mà chỉ mượn sức tinh thần lực. Nhưng so với việc chính mình ra tay, tinh thần lực ấy càng khiến người ta kinh hãi hơn.
"Cẩn thận lời nói." Giọng cậu lạnh như băng.
"Anh đến tìm tôi, chắc chắn là muốn nói chuyện giữa chúng ta."
"Nếu muốn nói thì nói cho đàng hoàng."
"Còn nếu không, sĩ quan của tôi cũng chẳng ngại lại ném anh ra khỏi cung điện lần nữa."
Cậu dừng một chút, rồi bổ sung: "Xúc phạm hoàng thất sẽ chịu tội gì, chắc chắn nhà anh không thể không dạy, không cần tôi nhắc lại."
Lục Luật muốn nói thế nào về cậu cũng được, Thời t*nh h**n toàn không bận tâm. Nhưng nếu hắn dám kéo Điện hạ vào, thì cậu tuyệt đối không cho phép.
Cú đấm vừa rồi có hơi nặng, khiến Lục Luật phải khổ sở hồi lâu mới gượng dậy, nặn ra một câu châm chọc: "Nghe ra, cậu rất thích Bệ hạ nhỉ?"
Thời Tinh im lặng, không đáp. Chuyện đó vốn chẳng hề liên quan đến hắn.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, Lục Luật vẫn cố gắng gượng nặn ra một nụ cười, vừa đắng chát vừa bất lực: "Lâu rồi không gặp."
Một lời chào muộn màng.
Thời Tinh gật khẽ: "Ừ, lâu rồi không gặp."
Lời lẽ khách sáo, lạnh nhạt, xa vời.
Ánh mắt Lục Luật rối bời, còn ánh nhìn của Thời Tinh lại trống rỗng. Rõ ràng đang nhìn hắn, nhưng trong mắt cậu, hắn đã không còn hiện diện.
Cái nhìn bình lặng đến không sóng gợn ấy, Lục Luật đâu phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rõ nó mang ý nghĩa gì.
Hơn một năm xa cách, khoảng cách chỉ là vài bước, nhưng hai người dường như đã không còn đứng trong cùng một thế giới. À phải, Thời Tinh giờ đã là bạn đời của Bệ hạ. Quả thật, họ không còn thuộc về cùng một thế giới nữa.
Lục Luật muốn phản kháng, nhưng không còn cách nào. Lý trí không cho phép hắn tiếp tục giả vờ hồ đồ khi sự thật đã rành rành.
"Cậu... cao hơn rồi, gương mặt cũng chững chạc hơn trước."
Chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng với Lục Luật lại trở nên vô cùng nhạt nhẽo, như thể cố tìm một sợi dây kết nối mong manh trong hai thế giới đã hoàn toàn tách biệt.
"Anh cũng vậy."
Thấy Lục Luật dần bình tĩnh, Thời Tinh đi thẳng vào chủ đề: "Hồi ở biên giới, anh cứ quanh quẩn ngoài mẫu hạm. Đã muốn gặp tôi đến thế, thì nói thẳng đi. Có gì thì nói hết ra. Bởi lần sau, tôi e sẽ không cho cơ hội nữa đâu."
Lục Luật cười gượng: "Cậu thay đổi nhiều thật."
Thời Tinh đáp lại bình thản: "Chẳng ai mãi không đổi cả. Anh cũng thay đổi không ít."
Ánh mắt cậu sắc lại: "Ít nhất, Lục thiếu gia mà tôi từng quen biết, sẽ chẳng hạ mình dây dưa, níu kéo đến thế này."
Câu nói như dao cứa, khiến gương mặt Lục Luật thoáng sầm lại, rồi rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên.
Lục Luật khép mắt lại, khàn giọng: "Cậu nói đúng."
Âm điệu nặng trĩu, trong câu nói không chỉ là chuyện về Thời Tinh, mà còn ẩn chứa cả nỗi đau chất chồng từ gia tộc họ Lục.
Hai người lặng im hồi lâu, chẳng ai mở lời.
Chợt có cơn gió lướt qua hành lang, thoáng ve vuốt mái tóc và gò má Thời Tinh, như quyến luyến rồi lại chậm rãi trôi đi.
Trong lòng cậu chợt nghĩ tới một người, tâm trạng cũng theo đó mà lắng dịu lại.
"...Cậu làm sao biết chuyện của nhà tôi?" Cuối cùng, Lục Luật cất tiếng hỏi.
Thật ra từ hồi ở Tổ Cây, hắn đã muốn hỏi. Khi ấy, cảm giác bất lực nặng nề do gia đình mang đến suýt khiến hắn phát điên. Một năm rưỡi đã qua, cơn bốc đồng cũng phai nhạt, cảm xúc trở nên chai sạn. Giờ hỏi lại, chẳng phải vì câu trả lời quan trọng, mà chỉ vì từng quá chấp niệm, muốn buông xong một điều day dứt cũ.
Đối với hắn, đáp án giờ đã không còn quá quan trọng. Thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu như vậy.
Lục Luật mang theo nỗi bi quan chấp nhận số phận. Còn Thời Tinh thì chỉ là thẳng thắn, nói đúng việc đúng lời.
"Quan trọng đến vậy sao?" Cậu nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Trong khoảnh khắc, Lục Luật bỗng thấy ở Thời Tinh một sức ép chưa từng có. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn hắn, nhưng ánh mắt ấy lại khiến hắn có ảo giác mình đang bị một người đứng từ trên cao nhìn xuống.
Câu nói ấy, Thời Tinh buông ra từ một vị thế khác hẳn, cho dù chính cậu cũng chẳng hề nhận ra.
Yết hầu Lục Luật khẽ động, nặn ra nụ cười bi thương: "Tôi muốn biết rõ ràng."
Câu nói kia khẽ chạm đến Thời Tinh.
Hắn nhớ, năm xưa khi chuyện của Lục gia và Lục Lê vỡ lở, Lục Luật cũng từng nói những lời y hệt với Đàm Thiều. Chỉ là, cuộc nói chuyện năm ấy gần như đã đập nát toàn bộ nhận thức của Lục Luật về gia tộc của mình.
Thời Tinh nghiêng người, khẽ thả tầm mắt ra cảnh sắc giữa những tòa cung điện, rồi chậm rãi thở ra một hơi.
"Đàm Thiều, mẹ cậu, bề ngoài được gọi là tiểu thư của nhà họ Đàm. Nhưng thật ra, nhà họ Đàm từng có thêm một cô con gái nhỏ, chỉ tiếc đã mất sớm từ thuở ấu thơ. Người cùng thế hệ thì biết, nhưng các bậc trưởng bối lớn hơn cậu năm tuổi lại chẳng hề hay việc này. "
"So với anh cả, chị hai của cậu vốn ưa thích quân ngũ, say mê sự sát phạt nơi chiến trường. Tinh thần lực tuy thấp hơn cậu và anh cả một bậc, nhưng lại rất giỏi tận dụng vũ khí để tạo ưu thế vượt cấp. Đội ngũ trong tay chị ấy bây giờ đều dùng những thứ do chính chị ấy chỉ dẫn."
"Còn anh cả cậu... trên cánh tay có một vết bỏng nhỏ. Từ bé đến giờ chưa từng chữa trị. Đó là vết tích để lại khi anh ấy chắn nước sôi thay cho cậu."
"Văn Hi thì không có gì để chê trách. Tính cách hiền hòa, dẫu chẳng được Đàm Thiều coi trọng, vẫn cố sức điều hòa mối quan hệ giữa anh cả và mẹ cậu. Nhưng anh cả cậu thừa hiểu, sự hòa giải ấy chẳng đem lại kết quả."
Mỗi lời Thời Tinh thốt ra, như một nhát búa nện vào tim, khiến trong lòng Lục Luật bùng lên những cơn chấn động cuồn cuộn, lớp lớp.
Tất cả đều là chuyện nhà họ Lục, người ngoài không thể nào biết được.
Lục Luật khàn giọng, ngẩn ngơ: "Cậu..."
"Tại sao tôi lại biết được đúng không" Thời Tinh quay đầu, bình thản hỏi ngược lại.
Nhìn rõ nét mặt kia, Lục Luật như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, choàng tỉnh.
Trên gương mặt quen thuộc ấy, hắn chỉ thấy một sự điềm tĩnh tuyệt đối.
Thời Tinh nói về chuyện của hắn, nhưng tựa hồ chẳng hề liên quan đến bản thân. Cậu dùng giọng điệu và ánh mắt của một người ngoài cuộc, thản nhiên kể lại từng điều.
Những chuyện này, vốn chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa.
Thời Tinh khẽ nói: "Lục Luật, tôi từng mơ một giấc mơ."
"Trong mơ, tôi đã chọn cậu."
Lục Luật như chấn động, hoảng hốt hỏi: "Ý cậu là gì?"
Thời Tinh nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt xanh vẫn trong veo như ngày nào, nhưng lần này, trong màu xanh ấy lại phảng phất một tầng băng lạnh, khiến Lục Luật rùng mình.
"Là nghĩa đen đó."
"Tôi không cho rằng đó chỉ là mơ hão huyền."
"Những điều tôi vừa nói... đều là từ trong giấc mơ mà biết được."
*
Rời Thượng nghị viện, trên đường trở về phi thuyền, Trì Diệu bỗng ngẩng đầu, đón lấy một luồng gió thổi tới.
Trong gió, hắn nhận ra rõ ràng hơi thở của Thời Tinh.
Mở thiết bị liên lạc xem, quả nhiên hướng gió hôm nay ở Đế Đô là từ hoàng cung thổi về phía Thượng nghị viện.
Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến Thời Tinh phải sử dụng tinh thần lực? Hơn nữa, còn chẳng phải tinh thần lực trị liệu.
Cường độ mạnh đến mức, gió thổi xa như vậy mà vẫn còn lưu lại hơi thở ấy.
"Lập tức dốc hết tốc lực trở về cung điện."
Lên phi thuyền, Trì Diệu lập tức ra lệnh.
Không lâu sau, Hứa Kim báo cáo: "Phù Thanh nói có một người bạn học của Tinh Tinh đến tìm."
"Bạn học?"
Trì Diệu theo bản năng buột miệng: "Thời Nhiễm?"
Ký ức trong đầu, chỉ có một người cùng niên khóa với Thời Tinh là thân thiết với em ấy thôi.
Hứa Kim hơi ngẩn ra, ông cúi xuống xác nhận rồi lắc đầu khi thấy không phải. "Là con út của Lục Quang Dự, Lục Luật."
Trì Diệu nhíu mày một lát, rồi chợt nhớ ra: "Hồi trước biển tinh thần cậu ta có vấn đề, xin vào Tổ Cây nhận năng lượng chữa trị từ Cây Mẹ?" Không thì sao lại là bạn cùng lớp với Thời Tinh được.
Hứa Kim gật đầu: "Đúng vậy."
Trì Diệu vẫn thấy chỗ nào đó chưa khớp, nhưng chợt không thể nhớ ra là chỗ nào
*
Câu chuyện từ lúc bắt đầu tươi đẹp cho đến tới cuối cùng tan nát, nghe tới mức Lục Luật gần như đứng không vững.
"Rồi sau cùng thế nào?" Sau đám cưới, Lục Luật mong được nghe một kết cục khác.
Thời Tinh không đáp ứng mong cầu đó.
"Tôi chết rồi."
"Chết giữa dốc tuyết phủ trắng xóa."
"Rồi mở mắt, tỉnh dậy."
Lục Luật nghẹn thở, hắn nhắm chặt mắt, gần như không hít thở nổi.
Dù chưa từng thật sự trải qua, nhưng những gì Thời Tinh kể về tính cách, phản ứng của từng người trong nhà họ Lục, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt trong đời thường, đều trùng khớp đến đáng sợ. Mọi thứ giống hệt như hiện thực.
Sao có thể như vậy, sao lại có khả năng...
Lục Luật lại ngẩng đầu.
Thời Tinh biết hắn định hỏi gì, bèn lên tiếng trước: "Có lẽ, đó chính là một thế giới mà tôi thật sự đã từng trải qua."
"Không thể nào!" Lục Luật bật thốt, theo bản năng phủ định.
Nhưng lời phản đối nghe vừa nhạt nhòa, vừa bất lực.
Gió khẽ lướt qua mặt, Thời Tinh bình thản nói: "Người Lam Tinh vốn có khả năng thao túng quy tắc thời gian. Chúng tôi là sinh vật lấy vật thể năng lượng làm cốt lõi. Có lẽ khi tôi chết, đã hấp thụ quá nhiều năng lượng tinh thạch không thể giải thoát, trong lòng lại chẳng cam tâm, nên mới được bắt đầu lại một lần nữa."
Thời Tinh khẽ nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, cậu có một viên đá quý cùng màu mắt với tôi. Không phải tinh thạch, nhưng nó mang ý nghĩa đặc biệt. Cậu vốn định đợi tôi gật đầu rồi mới tặng cho tôi, đúng chứ?"
Lục Luật lặng người, thật lâu không nói.
Đúng là có chuyện đó. Và anh rất chắc chắn, bí mật ấy chỉ mình anh biết.
Vậy mà...
Thời Tinh tiếp lời: "Dù là mộng hay là một nhánh thời gian nào khác, điểm mấu chốt không nằm ở đó. Quan trọng là... Lục Luật, chúng ta vốn không hợp nhau. Cậu nghĩ sao?"
Câu nói cuối cùng, từng chữ như một mảnh sắt nung đỏ khắc sâu vào tim, thiêu đốt tận da thịt, khiến Lục Luật không sao thốt nổi nửa lời phản bác.
Hắn lẩm bẩm, hoang mang: "Nhưng... mọi chuyện rõ ràng chưa từng xảy ra..."
Thời Tinh bình thản: "Không lâu sau khi tôi rời Tổ Cây, tôi đã không thể hấp thụ tinh thạch thường nữa."
Cậu khẽ vẫy tay, gió theo ý niệm mà cuộn lên. Một khối tinh thạch đỏ đặt trên bàn bị tinh thần lực kéo dậy, chậm rãi đáp xuống lòng bàn tay.
Thời Tinh nghịch trong chốc lát, rồi ném cho Lục Luật.
Lục Luật nhận ra ngay, run giọng: "Tinh thạch đỏ từ hành tinh Campbell..."
Thời Tinh gật nhẹ: "Đây là tinh thạch tôi đã hấp thụ trong giai đoạn đầu của kỳ trưởng thành."
Đồng tử Lục Luật co rút, chấn động.
"Bệ hạ đã mua từ Campbell..."
Thời Tinh: "Không chỉ mua tinh thạch. Mà là mua cả một hành tinh thạch đỏ."
Lục Luật ngẩng đầu, từng chữ đều nghe rõ, nhưng ý nghĩa lại khó mà tin nổi. Gương mặt anh tràn đầy hoang mang.
Một... hành tinh thạch đỏ?!
Thời Tinh khẽ cất giọng: "Hoàng thất không thể để bản thân bị người khác khống chế."
"Nếu chỉ đơn thuần mua thật nhiều tinh thạch đỏ, sớm muộn gì hành tinh Campbell cũng sẽ sinh nghi. Vì để tôi có nguồn tinh thạch ổn định, không gặp bất cứ rủi ro nào trong kỳ trưởng thành, cuối cùng Điện hạ đã trực tiếp mua cả một hành tinh khoáng đó."
"Hiện nay, hành tinh ấy đã được đẩy vào quỹ đạo vệ tinh của Đế quốc. Tôi đã qua kỳ trưởng thành, nhưng năng lượng nơi đó vẫn chưa khai thác hết. Tôi và Điện hạ đã bàn bạc, sau này số tinh thạch đỏ ấy sẽ được phân phối dưới danh nghĩa của Đế quốc cho những người Lam Tinh cấp cao cần sử dụng trong kỳ trưởng thành."
Cậu nghiêng đầu, ngắm hoa cỏ bên ngoài cung điện, thong thả bước sang một bên, rồi tiếp tục: "Từ khi bước vào kỳ trưởng thành, những tinh thú bị tôi dẫn tới phần lớn đều trên cấp 2S, lại thường là loại biến dị. Trước kia, ở biên giới phía Bắc, tôi đã gặp một con tinh thú biến dị hệ không gian. Gần đây nhất, nơi tuyến phòng thủ, cậu cũng đã chứng kiến tận mắt. Ngay cả trong những đoạn video lan truyền trên tinh võng, những tinh thú ấy đều là nhằm thẳng vào tôi mà tới."
"Cho dù giấc mộng kia là giả, những điều này vẫn là thật. Trong tình cảnh ấy, cậu thấy chúng ta có còn khả năng thích hợp với nhau không?"
Ánh mắt xanh thẳm của Thời Tinh nhìn thẳng sang, không còn chút ấm áp nào, chỉ còn sự lạnh lẽo xuyên thấu khiến Lục Luật run rẩy.
Cậu tiến lại gần, từng bước, từng lời như nhát dao ép sát: "Cậu nghĩ Lục gia có thể mua nổi cho tôi một hành tinh khoáng sao? Hay Đàm Thiều có thể để cậu xông pha giữa hiểm cảnh? Hay là... cậu muốn tôi hạ thấp bản thân, giống như trong mộng, bất chấp thân thể mình để giữ lấy đoạn tình cảm này?"
"Lục Luật, cậu thấy sao?"
Mỗi câu, mỗi bước tiến lại gần, Lục Luật vô thức lùi lại, mồ hôi lạnh túa đầy trán, sống lưng ướt đẫm.
Lại là năm chữ ấy. Nhưng lần này, chính Thời Tinh đã đặt quyền lựa chọn vào tay anh.
Nhưng mà...
Lục Luật nắm chặt tay đến mức gân xanh phập phồng, mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán.
Thời Tinh rõ ràng chỉ nói đó là một giấc mơ, vậy mà Lục Luật không thể không đem nó nhập nhằng với thực tại.
Như thể miếng ghép trống vắng mà anh ngày ngày tìm kiếm cuối cùng cũng được đặt vừa vào chỗ của nó. Anh nhìn thấy toàn bộ chuỗi "nếu như" mà mình từng tưởng tượng.
Nếu họ thực sự đến được với nhau...
Nhưng kết cục cô đơn, tàn tạ ấy là điều anh không thể chấp nhận.
Lục Luật càng lúc càng rối, như sắp vỡ òa, lặp đi lặp lại: "Chỉ là một giấc mơ thôi, Tinh Tinh, có lẽ..."
"Lục Luật!"
Thời Tinh bỗng cao giọng, buộc anh dừng lại giữa mạch suy nghĩ.
"Tôi hỏi cậu về hiện thực, chuyện tinh thạch đỏ, chuyện tinh thú, cậu định giải quyết thế nào? Hay nói thẳng, cậu có thể vì tôi mà giải quyết được không?"
Lục Luật há mồm, không thể đáp.
Thời Tinh đứng ngay trước mặt, ánh mắt và bộ mày kiên quyết như thép. Lục Luật lại nhận ra khoảng cách giữa họ rõ rệt hơn bao giờ hết.
Đã một năm rưỡi rồi sao? Thời gian trôi nhanh đến vậy ư?
...Thật dài.
Đủ dài để Thời Tinh trưởng thành và trở nên mạnh mẽ. Đủ dài để một người cùng trang lứa có thể khiến hắn cảm thấy bị khuất phục.
Lý trí của hắn đang vỡ vụn.
Nhưng tình cảm vẫn còn cháy, hành hạ, không buông, Lục Luật như muốn bị xé toang.
Thời Tinh đã nhìn thấy điều đó.
Phần lớn những gì Thời Tinh nói, Lục Luật đều nghe vào tai, chỉ là muốn thật sự chấp nhận thì còn cần thêm thời gian.
Nhưng Thời Tinh sẽ không cho hắn ta thời gian đó.
Cậu tàn nhẫn chọn cách thẳng thừng nhất, l*t tr*n mục đích ban đầu của Lục Luật.
"Với thân phận hiện tại, với quyền lực tôi nắm trong tay. Chỉ cần tôi không muốn, cậu sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào cung điện, càng đừng mơ đến gần bên tôi."
"Đúng, cậu có thể tìm đủ mọi cách. Nhưng nếu tôi để Lục Lê điều cậu đi thì sao?"
"Lục Quang Dự có thể phản đối tôi, không chấp nhận đề nghị này. Nhưng còn anh trai cậu? Một người lý trí như vậy, nếu biết hết chuyện cậu đã làm, biết cả mối quan hệ giữa chúng ta, thì tôi chẳng thể dễ dàng ném cậu ra biên giới, thậm chí xa hơn nữa hay sao?"
"Một năm không đủ thì hai năm. Hai năm không đủ thì bốn năm."
"Năm nối năm, ngày qua ngày, rồi sẽ có lúc cậu tỉnh ngộ."
"Tất nhiên, nếu cả đời vẫn không hiểu ra cũng chẳng sao. Đế quốc không phải con đường duy nhất. Cậu có trở về hay không, với tôi mà nói, cũng chẳng hề hấn gì."
"Cậu nghĩ những việc đó với tôi khó lắm sao?"
Lục Luật há miệng, lại chẳng nói nổi một câu. Nhưng trong thâm tâm, anh rõ ràng biết, với bản lĩnh hôm nay của Thời Tinh, tất cả những lời kia cậu đều có thể dễ dàng thực hiện.
"Chỉ cần một câu của tôi thôi." Thời Tinh lạnh nhạt nói.
"Thậm chí tôi còn có thể giao cho thượng tướng đi làm. Phí Sở có thông gia với hoàng thất, ở Đế Đô đâu đâu cũng thuận buồm xuôi gió. Chỉ để cậu không thể trở lại Đế Đô, hắn có cả ngàn cách mà ngay cả tôi cũng chẳng nghĩ ra."
Thời Tinh khẽ thở ra một hơi dài.
Giữa vũ trụ bao la, cảm nhận được năng lượng chảy cuồn cuộn trong trời đất, cậu chậm rãi nhưng dứt khoát nói: "Nhưng tôi đã không làm như vậy."
"Và thực tế, tôi cũng sẽ không bao giờ làm vậy."
"Cậu có biết vì sao không?"
Lục Luật ngây người, mắt đỏ hoe, khẽ lặp lại: "Vì sao?"
"Bởi vì tôi không muốn trở thành một Đàm Thiều thứ hai."
Một câu như sấm vang, xé toang bầu không khí.
"Tình yêu của Đàm Thiều là tình yêu có điều kiện, có rào cản. Con cái của bà ta chỉ được sống trong phạm vi mà bà ta chấp nhận, hưởng lấy thứ tình mẫu tử do bà ta ban phát."
"Tôi luôn thấy cách bà ta dạy con rất quen thuộc, nhưng chẳng rõ phải ví ra sao. Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy người làm vườn cắt tỉa cành cây, lúc ấy tôi mới hiểu."
"Các cậu giống như cây non mà bà ta trồng. Tất cả quá trình trưởng thành đều phải theo dáng bà ta định sẵn. Cành nào mọc lệch ngoài dự liệu, đều không được phép tồn tại. Bà ta sẽ mạnh tay cắt bỏ, chẳng hỏi các cậu có đồng ý không, có vui không, có chịu nổi hay không."
"Nhưng con người, mỗi một người đều khác nhau, đều có dáng hình độc đáo của riêng mình."
"Không thể bị nặn theo ý muốn của kẻ khác."
"Đàm thiều luôn nghĩ con người có thể tùy ý nhào nặn, rằng trong phạm vi bà ta kiểm soát, tất cả đều do bà ta quyết định."
"Nhưng tôi thì không nghĩ vậy."
Ánh mắt Thời Tinh khóa chặt Lục Luật, như mang theo một lực hút kỳ lạ, khiến anh không cách nào né tránh, chỉ có thể đón nhận.
"Lục Luật, nỗi đau của cậu vốn bắt nguồn từ gia đình mình. Tôi chẳng qua chỉ là hòn sỏi chọc thủng lớp vỏ hào nhoáng ấy thôi, thật ra tôi chẳng quan trọng như cậu tưởng."
"Dù có ở bên tôi hay không, cậu vẫn phải đối diện và chấp nhận sự thật của gia đình. Chứ đừng ngây ngô nghĩ rằng chỉ cần gắn kết quan hệ với tôi, thì mọi chuyện sẽ quay về vạch xuất phát."
"Ngay từ đầu, mọi thứ đã chẳng thể quay lại điểm khởi đầu nữa rồi."
"Trong giấc mơ, tôi đã cảm nhận được nỗi đau khi cậu bị Đàm Thiều khống chế. Cũng đứng ở vị trí đó, tôi không muốn dùng cùng một cách để đối xử với cậu. Không cần thiết, quá tàn nhẫn, và tôi không làm được như thế."
Mỗi lời Thời Tinh cất lên đều như mũi dao đâm thẳng vào chỗ đau nhất, từng lớp từng lớp l*t tr*n, bóc ra phần chân tâm mà Lục Luật chôn kín sâu trong lòng, vốn đã nứt vỡ, đầy rẫy vết rạn.
Suốt một năm rưỡi qua, những vết nứt ấy chưa từng ngừng bị mối quan hệ gia đình bào mòn.
Mọi sự hòa thuận đều là giả dối. Mọi sự viên mãn chỉ là lớp vỏ dàn dựng.
Nhà họ Lục chưa từng hoàn hảo, chỉ là trước kia anh không chịu thấy rõ những vết rạn sâu hoắm ẩn dưới lớp vỏ ấy.
"Trong ký ức của tôi, Lục thiếu gia từng rất rạng rỡ, lạc quan, luôn tràn đầy sức sống, không sợ gian khó."
Trước khi đoạn tuyệt với Đàm Thiều, trước khi bị bà ta dồn ép đến đường cùng, Lục Luật ít nhất vẫn là một người như thế.
"Có lẽ cái gia đình 'hoàn mỹ' ấy chỉ là giả dối, nhưng bản thân cậu thì không."
"Muốn tự vùi chết mình trong mớ quan hệ rối rắm không lối thoát của nhà họ Lục, hay dũng cảm bước ra đi một con đường riêng. Tất cả nằm trong một ý nghĩ của cậu thôi, Lục Luật."
Lục Luật rã rời quỳ xuống, ngón tay c*m v** bùn đất, nước mắt rơi lặng lẽ.
Thời Tinh nói, giọng dứt khoát: "Ba cú đấm kia là lời đếm ngược của cậu. Đã đánh xong, coi như chuyện này kết thúc."
"Từ nay đừng tới nữa. Tôi cũng sẽ không gặp lại cậu."
"Và đừng bao giờ để tôi nghe thấy cậu lôi Điện hạ ra bàn tán. Nếu không..."
Lời còn chưa dứt, tinh thần lực từ Thời Tinh đã ập xuống, ép Lục Luật khom lưng, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
"...tôi cũng không ngại để cậu nếm thử thế nào là quyền uy của hoàng thất."
Thời Tinh quay lưng bước đi, dứt khoát, không lưu lại chút do dự.
Lục Luật chỉ thấy mình bị nhìn thấu tận xương tủy, và từ trong những vết rạn nứt ấy, hắn bị nghiền vỡ hoàn toàn.
Có thứ gì đó len lỏi vào khe hở trong tim, khiến hắn đau đớn đến cực điểm.
Trong thoáng ngơ ngẩn, anh mới chậm rãi nhận ra.
Đây chính là hiện thực.
Khoảnh khắc ấy, Lục Luật rốt cuộc cũng thấy rõ khoảng cách không thể lấp đầy giữa mình và Thời Tinh.
Và hắn hiểu... mình không xứng với cậu.