Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 127

 TrướcSau Khi Trì Diệu bước xuống phi thuyền, tin tức báo về rằng Thời Tinh đã trở lại khu sinh hoạt trong cung.

 

Trong cung, Nghiêm Trường Nhạc lập tức báo cáo tình hình cho Hứa Kim, từ đó truyền đến tai Trì Diệu.

 

"Cậu bạn học kia đâu?" Trì Diệu hỏi.

 

Với cương vị trưởng thị quan, Hứa Kim tất nhiên không đợi đến lúc Trì Diệu gặng hỏi mới tra xét, ngay khi nghe ngài nhắc đến Thời Tinh, ông đã dò hỏi kỹ lưỡng.

 

"Vẫn còn ở sân trong." Hứa Kim đáp.

 

"Sân trong?" Trì Diệu cau mày, "Không mời vào trong nhà sao?"

 

Đó là khu nhà chính của họ, nếu thực sự là bạn bè thân thiết, ít ra cũng nên mời vào ngồi một lát, uống chén trà, chẳng phải Thời Tinh vốn không phải người vô lễ như vậy sao?

 

Hứa Kim lắc đầu: "Không, ngay từ đầu đã hẹn gặp ở sân trong rồi."

 

Nghĩ ngợi một chút, Hứa Kim bổ sung: "Phù Thanh nói Tinh Tinh đã đánh cậu ta mấy lần, những lần sau còn dùng cả tinh thần lực."

 

Trì Diệu khẽ nhướn mày, rõ ràng bất ngờ. "Những lần sau dùng tinh thần lực, vậy trước đó là không dùng sao?"

 

"..." Hứa Kim ngập ngừng, buộc phải hỏi lại Phù Thanh. Kết quả đúng thật là có.

 

"Lần đầu là... dùng nắm đấm." Hứa Kim nhìn chằm chằm vào thiết bị liên lạc, giọng không dám tin.

 

Trì Diệu lại nhướn mày: "Vẫn chưa đi à?"

 

"Chưa, Phù Thanh vẫn ở đó canh chừng, nói rằng... trông cậu ta rất đau khổ."

 

Trì Diệu gật đầu, trầm ngâm rồi hạ lệnh: "Bảo phi hành thuyền thả chúng ta xuống bên ngoài sân trong, đoạn đường còn lại, ta và ngươi tự đi."

 

Hứa Kim im lặng, không biết nói gì thêm.

 

Thực ra, không chỉ Trì Diệu tò mò, ngay cả ông cũng hiếu kỳ. Rốt cuộc đó là kiểu bạn học gì mà khiến mọi chuyện thành ra như thế.

 

Trong trí nhớ của Hứa Kim, lần duy nhất Thời Tinh ra tay với người khác vẫn là khi đoàn ngoại giao Liên minh đến, cậu từng dùng tinh thần lực để thị uy. Nhưng khi đó, cậu chưa bao giờ dùng đến nắm đấm.

 

Phi thuyền thả họ xuống vị trí đã định. Trì Diệu sải bước dài tiến vào. Sân giữa vốn là khu vườn nhỏ nằm cạnh khu sinh hoạt trong cung, có xây chỗ nghỉ chân. Sau bữa cơm, ai thích tản bộ thường ghé qua đây.

 

Hứa Kim đã liên lạc trước, nên Phù Thanh đã đứng chờ ngoài từ sớm.

 

"Đi rồi à?" Trì Diệu ngạc nhiên.

 

"Không, còn đang bình ổn tâm trạng ở bên trong, chưa gọi tôi. Nghe thị quan Hứa nói ngài đã trở về... nên tôi ra ngoài." Phù Thanh đáp.

 

Hắn ta nghĩ Trì Diệu muốn hỏi chuyện, nên chủ động bước ra để tiện cho ngài hỏi. Không thể không nói, về khoản này, Phù Thanh cũng tinh ý chẳng khác gì Phí Sở.

 

Trì Diệu đưa mắt nhìn vào trong, không thấy rõ gì, nhưng tinh thần lực lại cảm nhận được, con trai út của Lục Quang Dự đang đứng ở khoảng đất trống giữa bồn hoa.

 

Không có nước, cũng chẳng có chỗ ngồi.

 

Ý thức được điều này, Trì Diệu vẫn giữ giọng bình thản: "Tinh Tinh nói gì?"

 

"Cậu ấy bảo, chờ hắn ta điều chỉnh xong cảm xúc thì tôi đưa ra ngoài." Phù Thanh trả lời.

 

Chữ "đưa" ấy, tám phần cũng không đơn giản như bề ngoài.

 

Dù vậy, Trì Diệu chỉ gật đầu, xem như đã rõ: "Vậy ngươi đi lo đi."

 

"Vâng."

 

Đi vào từ phía sân giữa, Lục Luật đã chỉnh trang lại, đứng ở một bên hành lang chờ Phù Thanh quay lại.

 

Lướt qua mặt nhau, Trì Diệu thoáng liếc hắn một cái. Chỉ một cái liếc thôi mà ánh mắt anh chợt khựng lại.

 

Anh đã nhớ ra rồi.

 

Là hắn.

 

Nhận ra điều gì, nhưng Trì Diệu chẳng hề dừng bước, gương mặt vẫn thản nhiên đi ngang qua Lục Luật. Khi sượt qua, Lục Luật cúi người hành lễ, động tác chuẩn mực, không có chút thất lễ hay bất mãn nào.

 

Trì Diệu không liếc sang, nhưng khóe mắt lại bắt được vết bầm tím trên mặt hắn. Rõ ràng là dấu vết Thời Tinh vừa nện cho. Ừ, đúng ra tay không nhẹ chút nào.

 

*

 

Đợi Trì Diệu đi qua, Lục Luật lặng lẽ bước tới trước mặt Phù Thanh, ra hiệu cho cậu gọi phi thuyền.

 

Không lâu sau, Phù Thanh tự mình đưa hắn ra tận cửa, tận mắt nhìn phi thuyền của đối phương bay khỏi phạm vi cung điện rồi mới quay về.

 

*

 

Trì Diệu trở lại khu sinh hoạt. Hỏi Nghiêm Trường Nhạc xong, được biết Thời Tinh đang ở thư phòng.

 

Cởi áo khoác ra, bước vào, anh liền thấy Thời Tinh đang cau mày khổ sở trước một tờ biểu mẫu khổng lồ của cục Lâm nghiệp. Cảnh tượng ấy buồn cười đến mức Trì Diệu không nhịn được bật cười.

 

Thời Tinh nghe tiếng động quay lại, bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, có phải ngài hôm nay mới biết em dị ứng với mấy đống số liệu chi chít này đâu."

 

Trì Diệu đưa tay thu nhỏ màn hình ảnh không gian 3 chiều, cười càng sâu: "Nhất thiết phải phóng to cỡ này mới xem được sao?"

 

Thời Tinh xoa mi tâm: "Toàn số là số, thu nhỏ lại thì đau cả đầu."

 

Chỉ mấy câu, tập văn kiện liền được đẩy sang cho Trì Diệu.

 

Anh cũng chẳng từ chối, vòng tay ôm Thời Tinh cùng xem, mấy chỗ cậu gỡ không ra, anh chỉ giải thích dăm câu là thông. Vừa xem văn kiện, anh vừa tiện mở miệng trò chuyện dông dài.

 

Thời Tinh lấy làm ngạc nhiên: "Ngài không phải nói sẽ ở lại nghị viện ăn tối cùng họ sao?"

 

Gần đây nghị viện bận tối mắt tối mũi, nếu Trì Diệu chịu ở lại ăn cùng, đó không chỉ là sự coi trọng mà còn khiến mọi người phấn chấn khác hẳn.

 

Trì Diệu thản nhiên: "Không muốn ăn bên ngoài nữa, ta đổi ý rồi."

 

"Vì sao vậy? Ngài thấy trong người không khỏe à?"

 

Nghe Trì Diệu nhắc, Thời Tinh lập tức ngồi ngay ngắn lại.

 

Thấy cậu căng thẳng, Trì Diệu bóp nhẹ má: "Không sao, chỉ là ta bỗng không muốn ăn bên ngoài nữa."

 

"Ồ, vậy à..."

 

Trì Diệu thuận miệng hỏi tiếp: "Còn em, hôm nay có gặp chuyện gì không?"

 

Thời Tinh nghĩ một lát, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, chỉ vào tập văn kiện, giọng chán nản: "Đây chính là tai nạn lớn nhất em gặp trong ngày rồi."

 

Trời mới biết sao cậu lại "hên" đến mức chọn đúng cái báo cáo nhiều số liệu nhất.

 

Trì Diệu quan sát, thấy thần sắc Thời Tinh không giống giả vờ. Cậu không nhắc đến Lục Luật, hắn cũng không hỏi thêm.

 

Dùng cơm xong, Thời Tinh đi tìm Nhĩ Nhã để bàn chuyện người Lam Tinh. Còn Trì Diệu thì ở lại thư phòng.

 

Khi nhận được tin Thời Tinh đã về phòng, anh mới gọi Phù Thanh tới.

 

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi mới biết: thì ra tên binh sĩ từng lén lút ngoài mẫu hạm ở biên giới chính là Lục Luật.

 

Trì Diệu thoáng ngạc nhiên, bật cười: "Xem ra bị Tinh Tinh đánh, hắn cũng chẳng oan."

 

Thực tế, ngay lúc nghe Thời Tinh ra tay, anh đã chắc chắn trên người Lục Luật có vấn đề.
Có lẽ... cũng bởi vì anh thiên vị.

 

"Hết lần này tới lần khác, vẫn chẳng biết chừa."

 

Cười xong, sắc mặt anh lại lạnh xuống, giọng nhạt đi, nhưng Phù Thanh nghe rõ, Trì Diệu đang không vui.

 

Thấy Phù Thanh còn sững sờ, Trì Diệu hỏi: "Cậu chẳng phải đã gặp hắn ở Tổ Cây từ trước rồi sao? Không nhớ à?"

 

Phù Thanh ngơ ngác: "Hả, tôi đã từng gặp hắn ở Tổ Cây sao?"

 

Trì Diệu đưa thẳng cho Phù Thanh một đoạn video, chính là thứ anh vừa tìm lại.

 

Phù Thanh mở ra, nhận ra đó là cảnh quay từ xa lúc trước, khi thấy có người quấy rầy Thời Tinh, mình đã tiện tay quay lại gửi cho Trì Diệu.

 

Ký ức ùa về, Phù Thanh chợt nhớ ra, đúng là Lục Luật. Chỉ là...

 

"Bệ hạ, hắn đâu có lộ mặt, sao ngài chắc đó là hắn?" Trong video chỉ hiện rõ mặt Thời Tinh, còn Lục Luật quay lưng, chỉ có bóng lưng mơ hồ.

 

"Hình dáng, cách đi, màu tóc." Trì Diệu thản nhiên đáp.

 

Nghe vậy, Phù Thanh thử dùng kỹ thuật nhận dạng của quân đội so sánh, quả nhiên trùng khớp.
Nhưng chỉ nhìn thoáng một lần, mà còn là chuyện từ rất lâu trước, vậy mà Trì Diệu vẫn nhớ rõ rành rành. Trí nhớ cùng khả năng quan sát ấy khiến hắn thực sự bội phục.

 

Trì Diệu trầm ngâm giây lát rồi nói: "Hãy điều tra kỹ đi. Ngày mai gửi cho ta hành tung và tình hình hai năm gần đây của hắn."

 

"Rõ."

 

Khi anh trở về phòng, Thời Tinh đã rửa mặt xong, ngồi dựa trên giường lướt Tinh Võng. Trì Diệu liếc qua, thấy cậu đang mở diễn đàn nội bộ của quân đội, chuyên dành cho các trị liệu sư, lặng lẽ đọc mấy bài thảo luận trị liệu.

 

Đợi anh cũng rửa mặt xong trở ra, Thời Tinh vẫn còn dán mắt vào màn hình. Trì Diệu liền gạt màn hình chiếu qua một bên, nửa đùa nửa trách: "Ban đêm mà còn chăm chú nhìn chữ nhỏ thế này, sao đầu lại không đau nữa à?"

 

Những lời khi chiều cậu than phiền vì bản báo biểu giờ lại vang lên, chỉ khác là lần này, những con số khô khan được thay bằng hàng chữ dày đặc.

 

"Điện hạ..." Thời Tinh ngáp dài, mí mắt trĩu xuống, rõ ràng là đã mệt lắm rồi.

 

Trì Diệu đặt tay lên nút tắt, liếc nhìn cậu. Thấy cậu gật đầu, anh liền khép màn hình chiếu, tiện tay lấy cả thiết bị liên lạc của hai người đặt ở đầu giường: "Ngủ đi, không sợ mệt à."

 

"Em còn muốn xem thêm chút." Thời Tinh lí nhí.

 

Trì Diệu cười nhạt, nhìn thấu suy nghĩ: "Định chuẩn bị trị liệu cho ta phải không?"

 

Thời Tinh giật mình, đôi mắt đang lim dim lập tức mở to, hoảng hốt ngơ ngác nhìn anh, chẳng giấu nổi gì, dáng vẻ ấy vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

 

Trì Diệu khẽ bật cười, rõ ràng thích cái vẻ ngốc nghếch thẳng thắn này. "Thôi nào, ánh mắt em đã khai hết rồi."

 

"Điện hạ, ngài gạt em!" Thời Tinh ấm ức oán trách.

 

"Chỉ thuận miệng hỏi thôi, chuyện nhỏ thế này có đáng để lừa đâu." Anh bình thản phủ nhận.

 

Bị vạch trần dễ dàng, Thời Tinh tức đến mức chẳng muốn đáp lại.

 

Trì Diệu leo lên giường, đưa tay véo má cậu. Thời Tinh liền húc đầu vào ngực anh, hai người đùa giỡn một hồi, rồi lại yên ổn.

 

"Sao cái gì em cũng không giấu nổi ngài vậy?" Thời Tinh than thở.

 

"Đó chẳng phải là lẽ thường sao? Có gì cần giấu, vốn dĩ đều là chuyện tự nhiên thôi."

 

Ngẫm thấy cũng đúng, Thời Tinh lại thở dài lần nữa. Tiếng thở dài ấy làm Trì Diệu buồn cười, nhìn cậu như nhìn đứa nhỏ hết đường chối cãi.

 

Cuối cùng, Thời Tinh nằm bẹp trên giường, nhận thua: "Còn có chuyện gì mà ngài chưa biết không?"

 

Câu hỏi của Trì Diệu đánh trúng ngay trọng tâm. Ánh mắt hắn hạ xuống trong thoáng chốc, lời đã dâng đến môi, hắn liền thuận thế tiếp lời: "Chiều nay nghe nói có bạn học em tới tìm. Em không có gì muốn nói với ta sao?"

 

Ba câu, kỳ thực chỉ xoay quanh một việc, tách ra thành nhiều ý, nhưng câu nào cũng chừng mực, không ép buộc.

 

Thời Tinh cảm nhận rõ ràng sự tôn trọng.

 

Cậu ngẩng nhìn trần nhà, ngẩn người một lát rồi khẽ hỏi: "Ngài thật sự muốn biết sao?"

 

Ngay sau đó lại ngồi dậy, thì thầm như nói với chính mình: "Điện hạ, em đã rất lâu không còn gặp ác mộng nữa rồi, phải không."

 

Lời nói nghe như nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định. Quả thực, đã lâu lắm rồi cậu không còn mơ thấy những cơn ác mộng, cả hai đều rõ điều này.

 

Chậm rãi quay sang, Thời Tinh nhìn thẳng vào hắn. Trì Diệu vẫn đáp như mọi khi: "Nếu em muốn nói thì hãy nói."

 

"Em... cũng không phải là né tránh, có cũng được, không cũng chẳng sao." Thời Tinh nhẹ nhàng nói, rồi hơi nghiêng người, dịch lại gần, ngồi ngay trước mặt Trì Diệu. Giọng cậu ngoan ngoãn, không chút phòng bị: "Chỉ là em thấy chẳng cần thiết phải tốn thời gian cho mấy chuyện này. Thời gian của em và ngài, đâu đáng để những việc như thế chiếm lấy."

 

Đó là lời thật.

 

Khi quay lại khu sinh hoạt, Thời Tinh còn nghĩ mình sẽ trăn trở đôi chút, nhưng thực tế thì không. Mở báo cáo của cục Lâm nghiệp, cậu liền bị những dãy số cuốn vào, dạo gần đây lại còn bận bàn bạc với Nhĩ Nhã chuyện sắp xếp trị liệu, tập luyện thiên phú thứ hai, trong đầu chỉ nghĩ đến việc chuẩn bị chữa trị cho Trì Diệu. Nếu tối nay anh không chủ động nhắc đến... thì có lẽ cậu cũng chẳng nhớ ra.

 

"Em cũng đã đánh cậu ta rồi, coi như trút được giận." Thời Tinh nói, bàn tay vẫn đặt trong tay Trì Diệu.

 

Ngón tay anh khẽ xoay, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cậu, bật cười trêu chọc: "Đánh một lần mà coi như xong, em dễ thỏa mãn thế à?"

 

Nếu thật sự muốn, Trì Diệu có vô vàn cách khiến người ta phải khổ sở, so ra còn hơn cả Phí Sở.
Nhưng Thời Tinh lại chẳng nghe ra ẩn ý ấy, chỉ nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chuyên chú đến mức làm anh cũng thấy khó hiểu.

 

"Có lẽ vì bây giờ em sống rất tốt." Đôi mắt xanh ngời ánh sáng, vừa nồng nhiệt vừa chân thành:
"Mỗi ngày em đều thấy mình hạnh phúc. Ai cũng đối xử tốt với em, người em yêu cũng vậy."

 

"Ở trong môi trường ngọt ngào như thế, chẳng thiếu thứ gì... thì con người cũng trở nên rộng lượng hơn thôi."

 

"Khi đã có trong tay nhiều điều quý giá, em đâu còn muốn so đo với người tay trắng nữa. Làm thế... chẳng phải tự hạ thấp mình sao?"

 

Đó không phải là đáp án chuẩn mực. Nhưng lại vượt ngoài mọi dự đoán của Trì Diệu.

 

Trong cái nhìn trao nhau, tình cảm lặng lẽ tuôn chảy. Anh thấp giọng nói: "Nghe em nói vậy, ta cứ ngỡ em đang tỏ tình đấy."

 

Thời Tinh chẳng hề nhắc tên hắn, nhưng từng câu từng chữ đều xoay quanh hắn.

 

Cậu ngẩn ra một lát, rồi khẽ nghiêng đầu, cười cong mắt: "Chẳng phải đúng là vậy sao?"

 

Khoảnh khắc ấy, trái tim Trì Diệu run động, không thể né tránh. Anh kéo cậu lại gần, bắt đầu bằng một nụ hôn, để nhịp tim càng thêm dồn dập.

 

Thời Tinh bị hôn đến choáng váng, hơi thở hỗn loạn, mơ hồ cảm nhận được ngón tay dài luồn vào trong áo.

 

Trì Diệu kề sát bên tai, giọng trầm khàn: "Tiểu điện hạ nói đúng, không cần phí thời gian cho mấy chuyện vô nghĩa. Nghỉ ngơi cũng đã đủ mấy ngày rồi... Chúng ta nên làm chút chuyện mà người yêu phải làm, được không?"

 

Thời Tinh đỏ bừng cả cổ, khẽ gật đầu. Ngay sau đó, một góc áo ngủ bị nhét vào miệng, bắt cậu cắn chặt. Trì Diệu còn cố ý trêu: "Chủ động một chút?"

 

Người cậu nóng bừng, nhắm nghiền mắt, vẫn gật đầu.

 

Đêm ấy, Thời Tinh ngồi trên người Trì Diệu đến nỗi khóc nức nở. Nước mắt sinh lý không sao kìm được. Nhưng cậu càng khóc, Trì Diệu lại càng ấn chặt vai cậu xuống...

 

Ưmm... quả thật là đồ xấu xa.

 

 

Ngày hôm sau, Trì Diệu lại kiên nhẫn bóc cho cậu một đĩa tôm gai.

 

Buổi chiều, sau khi bàn bạc với Nhĩ Nhã, Thời Tinh quyết định về Tổ Cây một chuyến để gặp Cây Mẹ. Cậu muốn đi, Trì Diệu tất nhiên đồng ý, chỉ là hắn còn nhiều việc phải xử lý, nên không thể đi theo.

 

Dù sao, từ Đế Đô đến An Thành cũng chỉ mất một ngày đi về, không nhất thiết phải kè kè bên cạnh.

 

Sáng hôm sau họ tạm biệt nhau. Đến trưa, Trì Diệu tranh thủ xem hết tài liệu Phù Thanh thu thập, lật từng trang không bỏ sót.

 

Khép tập hồ sơ lại, hắn nói với Phù Thanh: "Sắp xếp đi, tranh thủ giải quyết xong chuyện này trước khi Tinh Tinh trở về."

 

Phù Thanh nhận lệnh, liền đi thu xếp.

 

Buổi trưa, Trì Diệu dự bữa tiệc bù cùng các nghị viên Thượng nghị viện. Đến hai giờ chiều, hắn rời khỏi nghị viện.

 

*

 

Trên đường trở về nhà bạn học, Lục Luật cảm thấy bầu không khí lạ lạ, nhưng chẳng thể nói rõ tại sao.

 

Cha mẹ bạn đều là nhà ngoại giao, hiện đang đi công tác ở Liên minh, trong nhà chỉ còn mình cậu ta. Vì thế Lục Luật mới có thể ở nhờ lâu đến vậy.

 

Tới cửa, khác với thường ngày, chính quản gia ra mở. Có vẻ ông đã chờ sẵn từ lâu.

 

Lục Luật lấy làm khó hiểu: "Chú và dì về rồi ư? Chẳng phải nói phải một hai tháng nữa sao? Hay công việc có thay đổi nên quay về sớm?"

 

Quản gia mỉm cười lắc đầu: "Không phải ông bà chủ, mà là có quý khách tới thăm."

 

Lục Luật hiểu ra: "Vậy tôi có cần tránh đi không?"

 

Quản gia lại lắc đầu, cười gượng, đưa tay chỉ vào trong: "Cậu vào rồi sẽ rõ."

 

Bước vào đại sảnh, Lục Luật thoáng khựng lại khi thấy người mặc quân phục, theo phản xạ cho rằng là người nhà họ Lục.

 

Nhưng nhìn kỹ, nhận ra huy hiệu của đội quân hoàng thất, trong lòng lại dấy lên chút mong chờ mơ hồ. Chẳng lẽ... là Thời Tinh?

 

"Cậu là Lục Luật?"

 

"Vâng."

 

Hạng Phi đứng dậy, làm động tác mời: "Xin mời."

 

Mọi mong đợi của Lục Luật đạt đến đỉnh điểm khi thấy Phù Thanh xuất hiện, hắn không dám tin nổi. Thế nhưng, khi ánh mắt lướt đến người đang ngồi nghiêm nghị trên ghế sô pha - Trì Diệu, cùng người bạn học của mình đang căng thẳng tột độ, tất cả lại hóa thành thất vọng và hụt hẫng sâu sắc.

 

"Sững người ra đó làm gì, mau hành lễ đi!"

 

Thấy Lục Luật cứ đờ người, bạn học hận không thể xông lên tát cho hắn một cái. Lúc này hắn mới chậm chạp hành lễ.

 

Trì Diệu ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, yên lặng nhìn hắn. Rõ ràng là phải ngước lên nhìn, nhưng khí thế tỏa ra lại khiến Lục Luật cảm thấy hoàn toàn không thể so sánh.

 

Khoảnh khắc cúi người hành lễ, trong đầu hắn thoáng hiện lên áp lực mà Thời Tinh từng mang đến. Giờ thì hắn đã hiểu, cái khí thế cao cao tại thượng trên người Thời Tinh... rốt cuộc học từ đâu.

 

Hoặc phải nói, học từ ai.

 

Đứng thẳng dậy, câu đầu tiên Trì Diệu nói lại không phải nhắm vào hắn, mà là với bạn học: "Có thể để chúng ta nói riêng vài câu ở nhà cậu không?"

 

"Đ-đương nhiên, Bệ hạ." Đùa à, điện thoại còn gọi thẳng đến cha mẹ cậu ta, cả con phố đã bị phong tỏa, chuyện thế này đâu đến lượt cậu ta dám từ chối.

 

Bạn học rất biết điều, lập tức rời khỏi phòng. Trước khi đi, còn quay lại nhìn Lục Luật thật sâu, trong mắt tràn đầy lo lắng.

 

Cánh cửa khép lại, nụ cười nhạt trên môi Trì Diệu cũng biến mất.

 

"Ngươi là Lục Luật đúng không, con út của Lục Quang Dự, từng được ta đồng ý cho ở lại Tổ Cây?"

 

Lục Luật lúng túng gật đầu. Bị đôi mắt xám khói ấy nhìn chằm chằm, cảm giác áp lực liền tăng lên gấp bội.

 

Hồi lâu sau, Trì Diệu mới mở miệng: "Xin chào."

 

Lục Luật căng thẳng đáp: "Tôi... cũng rất hân hạnh được gặp ngài, Bệ hạ."

 

Giọng khô khốc, rõ ràng lúng túng không biết phải làm thế nào.

 

Dù biết Trì Diệu chưa hề tỏa ra tinh thần lực, nhưng khoảng cách gần, lại có mấy sĩ quan cấp cao đứng vây quanh, cảnh tượng quá mức trang nghiêm khiến hắn hoàn toàn không thể thả lỏng.

 

Trì Diệu khẽ nhếch môi, nhưng trong lòng anh tuyệt đối chẳng có lấy nửa phần vui vẻ.

 

Khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu thẳng thắn, sắc nhọn như mũi dao.

 

"Ngươi thích Thời Tinh?"

 

Câu hỏi ấy khiến đầu óc Lục Luật nổ vang, hoàn toàn trống rỗng, nhất thời không thốt ra được lời nào.

 

-------------

 

lledungg: Trì Diệu PK Lục Luật :))))))
Bình Luận (0)
Comment