Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 128

Câu hỏi kia vừa vang lên, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

 

Rõ ràng xung quanh chẳng hề thay đổi, nhưng Lục Luật lại thấy tất cả không khí như đảo ngược. Cái vẻ khách sáo ngoài mặt bị xé rách, Trì Diệu nhắm thẳng vào cốt lõi, khiến hắn trở tay không kịp, chẳng biết phải đáp thế nào cho đúng.

 

Hắn hiểu rõ, câu hỏi này vốn dĩ không có cách trả lời ổn thỏa.

 

Trong tim, Thời Tinh vẫn là bạn học năm nào. Nhưng ở hiện tại, Lục Luật buộc phải thừa nhận, cậu ấy là bạn đời của Bệ hạ, là người Lam Tinh đã thuộc về hoàng thất.

 

Nếu trả lời thật, đáp án là "có". Nhưng nếu chối bỏ... hắn không cho rằng Trì Diệu là kẻ ngốc.

 

Mồ hôi lạnh rịn trên trán, ánh mắt rơi xuống nền nhà, cổ họng nghẹn ứ, chẳng thốt nổi lời nào.

 

Trì Diệu vẫn ngồi thẳng tắp, nghiêm nghị uy nghi. Bốn phía là các sĩ quan đứng như tạc tượng. Càng im lặng lâu, ánh mắt khói xám kia càng trĩu nặng, phủ xuống người hắn như áp lực không thể thoát.

 

Không ai lên tiếng, nhưng sự căng thẳng vô hình lại đang siết chặt từng vòng. Hắn thậm chí thấy khó thở.

 

Nếu còn không mở miệng, e rằng sẽ chẳng bao giờ nói được nữa.

 

Cuối cùng, Lục Luật cố gắng cất lời, giọng khàn khàn: "Bệ hạ... sao ngài lại hỏi vậy?"

 

Không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận.

 

Một chiêu mượn lực gạt sang, hắn lại trả câu hỏi về cho Trì Diệu.

 

Trì Diệu hơi nhếch môi, nhưng nụ cười chẳng hề chạm tới đáy mắt. Ẩn trong gương mặt bình thản ấy vẫn là một tầng lạnh lẽo.

 

Lục Luật tất nhiên hiểu rõ.

 

Trì Diệu cúi mắt nhìn quang não, thấy thời gian hãy còn sớm. Công vụ đã xử lý xong, nếu đối phương muốn vòng vo, y cũng chẳng ngại bồi thêm một trận, chỉ để xem sau khi bị vạch trần, thằng nhóc này còn có thể chống đỡ ra sao.

 

Anh chậm rãi mở miệng: "Đương nhiên là vì những việc ngươi đã làm."

 

"Từ khi đến Tổ Cây, ngươi đã cùng Thời Tinh học chung bốn năm năm, đúng không?"

 

"Quản viên nói quan hệ giữa hai người không tệ, ngươi còn tặng cho cậu ấy không ít quà."

 

"Đêm trước tiệc ghép đôi, Phù Thanh bắt gặp ngươi dây dưa với Thời Tinh."

 

"Đến lúc ở biên giới, ngươi lại lén lút muốn trèo lên mẫu hạm, một lần nữa bị Phù Thanh bắt gặp."

 

"Rồi mấy hôm trước, ngươi lại đến cung điện yêu cầu gặp mặt Thời Tinh."

 

"Hàng loạt hành vi như thế, đều là cố ý tiếp cận. Nếu không phải thích... lẽ nào giữa ngươi và Thời Tinh có thù hận?"

 

Giọng nói bẻ ngoặt, đưa bầu không khí sang một hướng sắc bén nguy hiểm.

 

Tim Lục Luật khựng lại một nhịp, hắn vội vàng phủ nhận: "Sao có thể chứ."

 

Trì Diệu gật đầu, thản nhiên kết lại: "Vậy thì, không phải oán hận, thì chính là thích."

 

Lục Luật nghẹn lời.

 

Đến khi phản ứng lại thì đã sa vào bẫy của Trì Diệu. Câu hỏi ban nãy, vốn dĩ đối phương cố ý dẫn ra như thế.

 

Hắn im lặng, khép mắt lại.

 

Thấy vậy, Trì Diệu thong thả lên tiếng: "Có lẽ ngươi còn một câu trả lời ngoài dự liệu, nhưng vẫn hợp lý. Nói ra, ta nghe thử xem."

 

Lời lẽ chẳng khác nào buộc hắn phải bịa ra, còn Trì Diều thì sẽ ngồi đó đánh giá xem có đáng tin hay không.

 

Lục Luật nhức đầu. Khó chịu hơn cả nhức đầu chính là bầu không khí đang căng đến nghẹt thở, khiến hắn có cảm giác không còn đường lui.

 

Trì Diệu nhìn hắn, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Ngươi lại không nói rồi."

 

Âm điệu không hề gấp gáp, nhưng luôn đến đúng lúc như một tiếng sấm, đánh thẳng vào lòng người, khuấy động tất cả. Nhịp điệu này cũng là Trì Diệu cố ý.

 

Nhận ra điều đó, cảm xúc bị dồn nén bấy lâu trong Lục Luật bất ngờ cuộn trào, hắn ngẩng đầu lên.

 

Đôi mắt ấy đầy bướng bỉnh và không cam chịu, mang theo sự liều lĩnh của tuổi trẻ. Nhưng khi đối diện với Trì Diệu, thấy anh không hề chớp mắt, hắn  chỉ cảm nhận được một uy thế vững vàng, không gì lay chuyển nổi.

 

Trì Diệu đã nắm quyền ba mươi năm.

 

So với cố bệ hạ, anh không phải mẫu người đứng đầu ôn hòa, nhưng lại là người nói một là một, tuyệt đối không đổi.

 

Nhiều năm ở Đế Đô, mỗi lần Lục Quang Dự trở về đều ít nhiều nhắc đến việc Đế quốc. Dẫu không thể bàn sâu trong gia đình, song những gì đọng lại trong trí nhớ của Lục Luật, hầu hết đều là cảm khái: Trì Diệu tuổi không nhiều, nhưng làm việc cực kỳ chín chắn, quyết đoán, không hề dễ bị qua mặt.

 

Hiểu biết rõ hơn của Lục Luật về Trì Diệu là từ sau khi hắn bị Phù Thanh kéo về doanh trại Quân đoàn số 3 ở biên giới. Khi đó, anh trai hắn vừa kể lại vừa xen chút cảnh cáo, nói rõ tình hình cho hắn nghe.

 

Trong lòng vốn đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi thật sự đối diện, cảm nhận khí thế mạnh mẽ từ bậc đứng trên của Trì Diệu, Lục Luật mới hiểu ra. mình nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa.

 

Ánh mắt bình tĩnh của Trì Diệu khiến hắn nhận ra mình nói gì đi nữa cũng chẳng quan trọng. Người kia đến đây là có chuẩn bị, bất kể mình nói gì, cũng sẽ bị nhìn thấu.

 

Cảm giác ấy khiến hắn như bị xiềng xích vô hình trói chặt, bất lực đến nghẹt thở. Càng thấy bị giam cầm, cảm xúc dồn nén trong lòng càng bùng lên dữ dội.

 

Trì Diệu thản nhiên nhắc nhở:: "Khi không kiểm soát được cảm xúc, tốt nhất đừng nhìn thẳng vào người khác. Chỉ cần một ánh mắt, ngươi cũng đủ để lộ hết suy nghĩ trong lòng."

 

Lời nói bình tĩnh ấy đã đánh vỡ sợi lý trí cuối cùng mà Lục Luật gắng sức níu giữ. Tức giận, uất ức, đau khổ ập đến, phá vỡ hết mọi giới hạn khiến mọi thứ bùng nổ.

 

"Tôi không thể thích Thời Tinh sao?"

 

Hắn không còn giữ sự tôn trọng trong giọng nói, chỉ còn châm chọc và gai góc: "Chuyện tôi có thích cậu ấy hay không, chắc hẳn ngài đã điều tra rõ ràng, cần gì hỏi thêm? Giữa bao công việc bận rộn mà lại dành thời gian đến gặp tôi, chẳng lẽ chỉ để hỏi vậy thôi? Ngài làm thế, tôi sẽ hiểu lầm đấy."

 

Trì Diệu nhướn mắt: "Hiểu lầm gì?"

 

Biết rõ không nên nói, nhưng Lục Luật chẳng thể kìm được, bóng tối trong lòng trỗi dậy, hắn cắn răng đáp: "Hiểu lầm rằng câu trả lời của tôi rất quan trọng. Hiểu lầm rằng mối quan hệ giữa ngài và Thời Tinh không hề tốt đẹp như ngoài kia vẫn bàn tán. Hiểu lầm rằng... sự tồn tại của tôi có thể làm ngài cảm thấy bị đe dọa."

 

Phù Thanh nhíu mày, lập tức bước lên một bước.

 

Trì Diệu giơ tay ngăn lại, bình thản: "Không cần."

 

Thấy rõ cảm xúc của Lục Luật đang bùng nổ, Trì Diệu khẽ cười: "Ngươi nghĩ bản thân có thể đe dọa ta ở chỗ nào? Ta thật sự muốn biết đấy."

 

Ánh mắt hắn dừng trên người Lục Luật, nhưng rõ ràng trong đôi mắt ấy, lại chẳng hề có bóng dáng đối phương.

 

Cảm giác này Lục Luật đã từng nếm trải khi ở cạnh Thời Tinh. Lần này như chạm đáy bật ngược, hắn bất chấp tất cả, nghiến răng đáp: "Trong mắt tôi, có rất nhiều."

 

Trì Diệu khẽ nhướng mày, như muốn hắn nói tiếp.

 

Lục Luật liều lĩnh: "Tôi và Thời Tinh lớn lên cùng nhau, tình cảm đó khác hẳn với một mối quan hệ chỉ vì ghép đôi mà ràng buộc."

 

"Đúng là cậu ấy không chọn tôi, nhưng không có nghĩa là chưa từng dành cho tôi tình cảm vượt quá mức bạn bè. Tình đầu vốn luôn đẹp. Có lẽ vào lúc phải lựa chọn ghép đôi, cậu ấy đi theo một con đường khác, nhưng..."

 

Lục Luật bất chợt bật cười, nụ cười xen lẫn cay đắng: "Nhưng tôi đã tiếp cận cậu ấy nhiều lần, thậm chí có lúc còn hơi quá đáng. Vậy mà Thời Tinh chưa từng thật sự làm gì tôi, cậu ấy vẫn nương tay. Sự nương tay ấy... biết đâu còn có tình cảm quá khứ xen vào."

 

Trong thoáng chốc, hắn suýt khiến chính mình cũng tin vào những lời vừa nói ra.

 

Muốn cười, nhưng hốc mắt lại nóng rát.

 

Hắn tự tin rằng câu chữ đã đủ châm chọc, nhưng Trì Diệu trước mặt vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

 

Sự im lặng ấy khiến Lục Luật có cảm giác như đấm vào khoảng không, càng làm hắn thêm kích động, đến mức bất chấp lễ nghi, tiếp tục nói: "Cuối cùng, tôi và Thời Tinh là cùng lứa. Ngài đã ngồi trên ngai vị lâu năm, xử lý chính sự và quân sự thì giỏi, nhưng với một người bạn đời trẻ tuổi... liệu có thật sự hiểu cậu ấy không?"

 

Hắn nhìn thẳng, giọng rắn lại: "Ngài và Thời Tinh, thật sự vẫn còn có thể nói chuyện thoải mái sao?"

 

Trì Diệu vẫn giữ gương mặt bình thản, nhưng sự yên tĩnh trong mắt anh đã biến mất.

 

Vẫn là nét mặt như khi nãy, nhưng chỉ một thay đổi rất nhỏ trong thần thái đã đủ khiến không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

 

Lục Luật rốt cuộc cũng thấy được chút kh*** c*m từ việc khiêu khích.

 

Trì Diệu hỏi nhạt: "Ngươi nói xong chưa?"

 

Cái cảm giác bóng tối trong lòng vừa nếm được vị ngọt, hắn lại không kìm được mà tiếp tục đi quá giới hạn: "Còn một câu nữa."

 

Trì Diệu im lặng.

 

Lục Luật chậm rãi nhấn từng chữ, gằn giọng hỏi: "Bệ hạ tìm tôi... chẳng lẽ là vì ghen sao?"

 

Vẻ mặt Trì Diệu ngay lập tức lạnh lẽo đến cực điểm.

 

Lục Luật còn chưa kịp bật cười, một sức mạnh tinh thần khủng khiếp đã ập đến. Lần này hắn hoàn toàn không thể chống đỡ, lập tức quỳ rạp xuống, gân xanh trên trán nổi bật, chỉ mấy giây sau đã bị ép chặt xuống nền, thân thể co rút lại vì đau đớn.

 

Trì Diệu không ra tay tấn công, chỉ dựa vào chênh lệch cấp bậc đã đủ để nghiền nát sự phản kháng của hắn.

 

Trong lúc bị ép xuống đất, Lục Luật vẫn cố gắng vùng vẫy, còn bật ra lời thách thức: "Bệ hạ, có phải tôi nói trúng rồi nên ngài mới nổi giận mất mặt vậy không?"

 

"Thời Tinh có biết hôm nay ngài đến tìm tôi không?"

 

Câu hỏi vừa buông ra, ngay sau đó hắn nghẹn ngào bật lên một tiếng rên đau đớn.

 

Người ra tay không phải Trì Diệu, mà là Phù Thanh.

 

Trì Diệu cũng chẳng ngăn lại.

 

Lục Luật đau đớn lăn lộn dưới sàn, vậy mà trong lòng lại nảy sinh một niềm kh*** c*m méo mó, giống như vừa gỡ gạc được một chút gì đó, bù đắp cho nỗi bất lực và mất mát từ ngày rời Tổ Cây, mất đi Thời Tinh.

 

Hắn vẫn cố chấp khiêu khích: "Chỉ vì nói thật mà phải chịu đối xử thế này sao? Thì ra phong thái của Bệ hạ cũng chỉ đến thế thôi à~"

 

Không biết sống chết.

 

Hạng Phi nhấc chân, định bước tới.

 

Nhưng trước khi anh ta kịp làm gì, Trì Diệu đã đứng dậy.

 

Tinh thần lực vẫn duy trì, không thu về cũng chẳng trực tiếp tấn công, và anh cũng không hề ngăn Phù Thanh ra tay.

 

Từng bước, Trì Diệu tiến lại gần.

 

Lục Luật cúi đầu, nhìn thấy đôi giày sáng bóng phản chiếu trước mắt mình, đồng thời nghe được giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trên cao: "Đây chẳng phải điều ngươi muốn sao?"

 

"Cố tình nói những lời cay độc, chẳng cần biết thân phận, cũng mặc kệ người thân bạn bè, chẳng phải chỉ để chọc tức ta thôi ư?"

 

"Vậy thì ta thành toàn cho ngươi."

 

Lục Luật giật thót.

 

Ngay sau đó, Trì Diệu mới chậm rãi giơ tay, ra hiệu cho Phù Thanh dừng lại.

 

Áp lực trên người Lục Luật vừa được giải tỏa, nhưng dáng vẻ hắn lại càng thảm hại. Nhất là khi đứng trước Trì Diệu, người vẫn chỉnh tề, sáng sủa như bước ra từ một thế giới khác - đúng là một trời một vực.

 

Ngón tay hắn bấu chặt vào thảm, gắng gượng muốn đứng dậy, còn Trì Diệu thì chỉ lặng lẽ nhìn hắn từ trên cao.

 

Trì Diệu không biểu lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến Lục Luật thấy ngột ngạt. Hắn không chịu nằm rạp xuống, cũng đứng dậy không nổi, chỉ gắng gượng ngồi bệt trên thảm, ngẩng cằm lên đầy thách thức.

 

Đó là một động tác đối kháng, tuyên bố rằng hắn không sợ, sẵn sàng đối mặt.

 

Không khí lặng đi chốc lát. Rồi Trì Diệu chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói mình cùng Thời Tinh lớn lên, rằng cậu ấy từng dành cho ngươi thứ tình cảm vượt qua tình bạn, rằng mối tình đầu luôn đẹp đẽ... Nói chắc nịch vậy, thế hai người đã từng thật sự ở bên nhau chưa?"

 

"Có từng là người yêu, hay ít nhất là từng thổ lộ với nhau không?"

 

Đôi mắt xám tro vô cảm của anh nhìn thẳng vào đối phương, lạnh lẽo đến mức làm Lục Luật rùng mình.

 

"Không trả lời? Vừa rồi nói hùng hồn thế cơ mà. Thì ra tất cả chỉ là cảm giác từ một phía của ngươi?"

 

Lục Luật cố phản bác: "Thời Tinh từng thân với tôi..."

 

"Thân đến mức nào? Chỉ nói chuyện thôi cũng đỏ mặt, hay đã từng làm điều gì vượt khỏi giới hạn bạn bè?"

 

Lục Luật nghẹn lại, không nói nổi.

 

Trì Diệu hạ giọng, mang theo ý cười mỉa mai: "Cái gọi là thân mật mà cậu nói... chẳng lẽ chỉ là việc em ấy nhận quà từ ngươi?"

 

Lục Luật vội vàng bấu víu: "Cậu ấy còn tặng quà lại cho tôi nữa!"

 

Trì Diệu gật khẽ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt. Nụ cười ấy không sắc bén, nhưng lại như một lưỡi dao cùn, cứa vào lòng tự tôn của Lục Luật.

 

"Bạn bè tặng quà rồi đáp lễ, ngay cả đứa cháu nhỏ của ta cũng biết làm. Bạn học khác của cậu chẳng ai từng làm thế sao?"

 

"..." Lục Luật á khẩu.

 

Trì Diệu nhìn hắn như đang xem một trò cười: "Đây là cái mà ngươi gọi là thân thiết ư?"

 

"Vậy thì khác biệt không phải chỉ vài ly, mà là khác biệt hoàn toàn về bản chất so với cái gọi là 'thân mật' trong định nghĩa của ta."

 

Anh lại tiếp: "Đúng là Thời Tinh từng nương tay với ngươi. Nhưng ngươi chắc đó thật sự là vì ngươi, chứ không phải vì cân nhắc tới thế lực của Quân đoàn số 3 đứng phía sau ngươi sao?"

 

"Để ta nói cho ngươi biết, từ khi Thời Tinh ở bên ta đến giờ đã hơn một năm rưỡi, dù có tức giận đến mấy, em ấy chưa từng ra tay đánh ai. Chúc mừng, ngươi chính là người Đế quốc đầu tiên ăn cú đấm của em ấy."

 

Lục Luật nghẹn họng, hoàn toàn cứng người.

 

Trì Diệu bình thản khẳng định: "So với việc trừng phạt ngươi theo quy định, thì chuyện này đúng là một kiểu 'nương tay'. Nếu ngươi muốn tự nhủ như vậy, thì cứ thế mà nghĩ."

 

Lục Luật im lặng.

 

Hắn đã nói quá nhiều, mà trí nhớ của Trì Diệu lại cực kỳ tốt, từng lời một đều bị gỡ tung ra, không nhanh không chậm.

 

"Ta thừa nhận, ta và Thời Tinh không phải cùng thế hệ." Trì Diệu nói. "Nhưng về chuyện giao tiếp, Thời Tinh là người rất thẳng thắn. Em ấy thích là thích, không thích là không thích. Cho nên cái điều kiện 'chiếm ưu thế' mà ngươi nghĩ mình có..."

 

Anh khẽ cười, giọng mỉa mai: "Ta vẫn nhắc lại, ngươi muốn nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy."

 

Lễ nghi được mài giũa trong hoàng thất, một khi muốn châm chọc thì thật sự quá cay nghiệt.

 

Phù Thanh thậm chí còn nghi ngờ, câu "thích là thích, không thích là không thích" ấy vốn chẳng hợp phong cách của Điện hạ, thực ra là một kiểu ám chỉ hết sức rõ ràng!

 

"Cuối cùng," Trì Diệu chốt lại, "Thời Tinh không biết ta đến gặp ngươi hôm nay."

 

"Nhưng không phải vì ta cố tình giấu, mà ngay từ đầu... chính em ấy đã không hề nói với ta."

 

Lục Luật không hiểu.

 

Hắn nhìn người đàn ông trẻ đang ngồi đó, giọng Trì Diệu bình thản nhưng rõ ràng có chủ ý: "Thời Tinh không biết ta đến gặp ngươi."

 

"Thực ra, hôm đó sau khi tình cờ chạm mặt ở sân trong, về đến phòng, ta đã hỏi em ấy về việc ngươi tìm đến."

 

"Ngươi có biết em ấy nói thế nào không?"

 

Lục Luật biết rõ mình không nên hỏi tiếp. Nhất là khi thấy gương mặt Trì Diệu mang vẻ chắc chắn như nắm hết phần thắng, hắn đáng lẽ phải hiểu đây là một cái bẫy, không thể nào có được đáp án tốt đẹp.

 

Thế nhưng... chỉ cần nghe thấy tên Thời Tinh, hắn như bị thôi miên, bất giác hỏi dồn: "Vậy cậu ấy nói gì về tôi?"

 

Trì Diệu khẽ nhếch môi: "Chính là ở chỗ này, em ấy hoàn toàn không nói gì về ngươi cả."

 

Thời Tinh chưa bao giờ nhắc tới Lục Luật. Trong mắt cậu, hắn chẳng đáng để thành một chuyện.

 

Đã vậy thì Trì Diệu gặp hay không gặp hắn, càng chẳng cần và càng không đáng để mang ra làm phiền Thời Tinh.

 

Lục Luật cười gằn: "Có lẽ là cậu ấy không muốn ngài biết đến sự tồn tại của tôi..."

 

"Ngươi nói vậy cũng có lý."

 

Trì Diệu thong thả nói tiếp: "Nhưng lời em ấy là, không muốn để những chuyện như vậy chiếm mất thời gian giữa hai chúng ta."

 

Đồng tử Lục Luật co rút lại.

 

Trì Diệu nhìn thẳng vào hắn: "Em ấy nói, vì mình đang sống rất tốt, nên chẳng cần phải so đo với một người chẳng có gì cả."

 

Ánh mắt Trì Diệu lạnh lùng, từng chữ như dao cắt: "Em ấy nói chuyện này không cần thiết, cũng chẳng đáng."

 

Một sự hiện diện... đến tên cũng không có.

 

Một sự phớt lờ tuyệt đối.

 

Lục Luật chết lặng, không thể tin nổi. Trong cơn rối loạn, hắn lại thấy lý trí mình tỉnh táo đến đáng sợ.

 

Đây chính là thái độ mà Thời Tinh từng dành cho hắn.

 

Đúng vậy, là sự phớt lờ hoàn toàn.

 

Muốn phản bác, nhưng chẳng thể. Bởi tận đáy lòng, hắn biết đó là sự thật.

 

Nhìn thấy hốc mắt Lục Luật đỏ dần, Trì Diệu chẳng ngại gì mà đổ thêm dầu vào lửa: "Ban đầu ta cũng nghĩ có lẽ em ấy không muốn làm phiền ngươi. Nhưng sau khi gặp ngươi, ta phải công nhận rằng bạn đời ta nói đúng, nói chuyện với cậu quả thật chỉ là lãng phí thời gian."

 

Ánh mắt Trì Diệu từ trên xuống dưới lướt qua hắn. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi, nhưng Lục Luật lại cảm thấy bản thân bị nhìn thấu đến tận xương tủy. Sự chật vật, méo mó, cả những góc tối tăm nhất, đều tr*n tr** hiện ra, không có chỗ nào để che giấu.

 

"Lúc ghép đôi, ngươi dây dưa với em ấy, là do không hiểu rõ mối quan hệ, cũng chẳng hiểu rõ chính mình."

 

"Ở biên giới, ngươi lại tìm em ấy, coi thường quân quy, coi thường cả việc gia tộc cậu phải dựa vào quân đoàn."

 

"Vài ngày trước, ngươi vẫn còn tìm đến..."

 

Anh bật cười khẽ, giọng đầy mỉa mai: "Muốn ta gọi cái đó là gì à? Chắc là... tự rước nhục thì đúng hơn."

 

"Xin lỗi nhé, trước ngươi, ta thật sự hiếm thấy ai còn lấy tuổi trẻ làm ưu thế khi nói chuyện chọn bạn đời."

 

"Thời Tinh rồi cũng sẽ đến tuổi của ta, ngươi cũng thế, trừ khi..."

 

Giọng Trì Diệu bỗng trầm xuống, lạnh buốt: "... ngươi không sống nổi đến lúc đó."

 

Sự thay đổi đột ngột ấy khiến Lục Luật rùng mình, tim như ngừng đập, bị khí thế của anh áp chế đến run sợ.

 

Nhận ra Trì Diệu hoàn toàn có khả năng thực hiện điều đó, cuối cùng, từ trong xương cốt, nỗi sợ quyền lực mới thật sự trào ra.

 

Trì Diệu nhìn thẳng, dễ dàng nhận ra tất cả.

 

Trong lòng anh càng thêm khinh miệt.

 

Liếc nhìn quang não, đã lãng phí quá nhiều thời gian, đến lúc phải kết thúc rồi.

 

Thời Tinh chưa bao giờ kể cho anh về Lục Luật. Và giờ, Trì Diệu hoàn toàn thừa nhận, bạn đời mình đã đúng.

 

Cuộc trò chuyện này chỉ khiến người ta thấy vừa khó chịu vừa nực cười.

 

Trì Diệu nói thẳng: "Ta đến tìm ngươi là vì ngươi cứ bám riết lấy Thời Tinh."

 

"Trong mắt ta, chuyện này có thể xảy ra một lần, hai lần, nhưng tuyệt đối không thể có lần thứ ba."

 

"Ngươi đã vượt ranh giới rồi."

 

Lục Luật hừ lạnh, không ưa kiểu nói mệnh lệnh ấy: "Chẳng lẽ không phải vì..."

 

Trì Diệu cắt lời, giọng dứt khoát: "Không phải."

 

Cuộc gặp này, thực ra chẳng mấy liên quan đến quan hệ trong quá khứ giữa hắn và Thời Tinh.

 

"Thời Tinh rất giỏi, có người thích là chuyện bình thường. Trước đây em ấy từng nghĩ thế nào về ngươi cũng chẳng quan trọng. Tuổi trẻ ai chẳng có chút rung động với bạn bè cùng trang lứa, điều đó chỉ chứng minh em ấy cũng giống như bao người khác."

 

"Chuyện cũ đã qua rồi."

 

"Điều quan trọng là bây giờ."

 

"Bây giờ, em ấy không muốn gặp ngươi. Và bây giờ, em ấy là bạn đời của ta."

 

Ánh mắt Trì Diệu từ trên cao áp xuống, khiến Lục Luật càng thêm ngột ngạt.

 

Hắn siết chặt nắm tay, rồi bỗng bật cười, như tự tìm chút an ủi: "Lời hoa mỹ thì ai mà chẳng nói được!"

 

Trong lòng hắn cho rằng Trì Diệu chỉ giỏi nói suông.

 

Nhận ra gì đó, Trì Diệu khẽ ngồi xổm xuống.

 

Lục Luật vốn tưởng chỉ cần bị nhìn từ trên xuống đã đủ áp lực rồi.

 

Nhưng hắn đã lầm, khi phải đối diện gần đến mức có thể chạm vào, áp lực từ Trì Diệu mới thật sự như sóng lớn tràn tới, nhấn chìm hắn hoàn toàn.

 

Trì Diệu quan sát Lục Luật một lúc rồi thẳng thắn nói: "Tư tưởng của ngươi có vấn đề rất lớn."

 

Anh không thấy mình nói sai điều gì, mà chính sự phản bác của Lục Luật, cách hắn tự đánh giá bản thân mới là điều lệch lạc.

 

"Cậu bảo ta chỉ nói lời hoa mỹ? Vậy ngươi nghĩ ta nên thế nào mới đúng? Phải khó chịu vì tình bạn cũ giữa ngươi và Thời Tinh, rồi không cho phép ai khác thích em ấy sao?"

 

Lục Luật im lặng, nhưng ánh mắt hắn đã cho Trì Diệu câu trả lời.

 

Trong giây lát, Trì Diệu chỉ muốn đưa tay bóp trán. Thật khó tin, đây lại là con trai của Lục Quang Dự, là em trai của Lục Lê.

 

"Ta hiểu rồi."

 

Anh khẽ thở ra: "Xem ra chuyến này đến cũng không uổng công."

 

Để một người như thế cứ lảng vảng ở Đế Đô, sau này tiếp xúc thêm mới thật sự đáng lo.

 

"Có lẽ, trước khi học yêu, ngươi nên học cách tôn trọng người khác trước."

 

"Với thân phận của ta, đúng là ta có thể làm những gì ngươi nói."

 

"Nhưng yêu một người, không phải là giam giữ hay chiếm hữu."

 

Những lời này như hồi chuông cảnh tỉnh, khiến Lục Luật choáng váng, khó tin nổi.

 

"Chẳng lẽ ngài muốn có nhiều người thích Thời Tinh?" Lục Luật cố giữ bình tĩnh, cố tình bẻ cong ý nghĩa.

 

Trì Diệu điềm nhiên đáp: "Chuyện đó chẳng liên quan đến sở thích của ta. Người giỏi thì tự nhiên sẽ thu hút người khác. Nếu không chấp nhận được điều đó, thì ngay từ đầu đừng chọn một người quá xuất sắc. Đó mới là cách giải quyết căn bản nhất."

 

Lục Luật cắn răng: "Vậy ngài cũng không sợ Thời Tinh..."

 

Trì Diệu chỉ thấy buồn cười, khẽ vuốt tay áo, giọng điệu bình thản nhưng kiên định đến mức không thể lay chuyển: "Ngươi quên rồi à? Người giỏi hơn ta... vốn chẳng có mấy ai."

 

Lục Luật nghẹn lời.

 

Trì Diệu lắc đầu, chỉ vài câu qua lại mà sự nực cười trong lời đối phương khiến anh suýt không nói nổi.

 

Trong lúc cử động, Lục Luật bỗng nhìn thấy gì đó, ánh mắt hắn đông cứng lại. Bên cổ Trì Diệu in rõ dấu răng, kéo dài xuống dưới là từng mảng đỏ tím.

 

Dù chưa từng trải qua, hắn vẫn dễ dàng nhận ra đó là vết hôn. Mà nó thuộc về ai, không cần đoán cũng biết.

 

Đầu óc Lục Luật trống rỗng. Trong khoảnh khắc nhớ lại hôm ấy, Thời Tinh trước mặt hắn hoàn toàn không hề có bất cứ dấu vết nào trên người.

 

Ánh mắt thất thần của Lục Luật không lọt khỏi mắt Trì Diệu, anh nhanh chóng nhận ra đối phương đang nhìn chỗ nào.

 

Những dấu vết đó, là do Thời Tinh để lại.

 

Hôm đó, Thời Tinh muốn thoát ra, anh lại cố chấp giữ chặt, siết lấy eo, bắt người phối hợp theo từng động tác. Bị ép đến mức chịu không nổi, Thời Tinh mơ màng cắn mấy cái lên cổ anh, không kịp để ý có lộ hay không, Trì Diệu dĩ nhiên cũng chẳng để tâm... nên mới thành ra thế này.

 

Trên người Thời Tinh mà có dấu hôn, cậu sẽ rất khó chịu, cảm thấy không thích hợp. Vì vậy, Trì Diệu thường tránh để lại ở chỗ dễ thấy.

 

Nhưng anh vốn không đặt nặng chuyện này, nên dù Thời Tinh sau đó áy náy xin lỗi, bản thân anh cũng chỉ thản nhiên cho qua.

 

Những dấu vết đó ít nhiều cũng cho thấy cách họ ở bên nhau, cho thấy sự cưng chiều và dung túng mà Trì Diệu dành cho Thời Tinh.

 

Cũng cho thấy... họ đối xử với nhau trên nền tảng bình đẳng.

 

Lục Luật á khẩu, không nói nên lời.

 

Lúc này hắn mới chậm rãi nhận ra, từng câu Trì Diệu nói ra... có lẽ đều là thật.

 

Ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt, phản ứng đầu tiên là thấy bản thân quá nực cười, chẳng khác gì một tên hề trước mặt Trì Diệu.

 

Phản ứng thứ hai, nước mắt bất giác tuôn rơi.

 

Đối diện với Trì Diệu, hắn đột nhiên hiểu rõ: hắn và Thời Tinh sẽ chẳng bao giờ còn khả năng giao nhau nữa.

 

Trì Diệu không bận tâm hắn nghĩ gì.

 

Cách xử lý đã sớm được tính toán, buổi gặp này chỉ là để chốt lại chi tiết.

 

"Ở Tổ Cây thì quấn lấy người Lam Tinh, trong quân đội thì tự tiện áp sát mẫu hạm, tất cả sẽ được ghi thẳng vào hồ sơ. Ảnh hưởng đến con đường quân đội thế nào, chắc cậu tự hiểu."

 

"Xúc phạm hoàng thất, sau này Viện trưởng lão sẽ làm việc trực tiếp với nhà họ Lục."

 

"Còn về chuyện học hành..." Đó cũng là điều khiến anh để tâm nhất.

 

"Học viện Quân sự Đệ Nhất mỗi năm đều trao đổi sinh viên với Liên minh. Đến lúc đó, ta sẽ để Lục Quang Dự chọn giáo viên riêng để kèm cặp cậu. Đại học thì cứ yên tâm mà hoàn thành ở Liên minh."

 

"Còn chuyện vài năm sau có quay lại Đế quốc hay không, lúc nào mới có thể về Đế Đô..."

 

"Phải xem biểu hiện của cậu."

 

Nói xong, Trì Diệu đứng dậy rời đi.

 

Chỉ để lại một đội quân nhân nhỏ, phụ trách giám sát Lục Luật thu dọn đồ đạc.

 

Đến tối, hắn bị áp giải thẳng vào học viện Quân sự Đệ Nhất. Trước khi chương trình trao đổi bắt đầu, Lục Luật không được phép rời khỏi học viện.

 

-----------------

 

lledungg: Biết vậy vạch cổ cho Lục Luật xem vết cắn ngay từ đầu phải đỡ công nói hông:)))

Bình Luận (0)
Comment