Rời khỏi khu nhà, Trì Diệu bước thẳng về phía bãi đỗ phi thuyền.
Đi được vài bước, anh mở lời: "Nếu tiểu Tinh có hỏi chuyện chiều nay, hay bất cứ điều gì liên quan đến Lục Luật, thì cậu cứ nói thẳng cho em ấy biết."
Câu này là dặn Phù Thanh. Ở trong khu sinh hoạt lâu dài cũng chỉ có vài người, mà các sĩ quan trợ lý trước đây của Trì Diệu hầu hết giờ đều đi theo Thời Tinh. Trước khi qua kỳ trưởng thành, Thời Tinh đi đâu cũng có Phí Sở và Phù Thanh bên cạnh. Sau khi trưởng thành, việc đi cùng của họ đã linh hoạt hơn, không phải lúc nào cũng theo sát. Khi cần, Trì Diệu sẽ đích thân đi cùng như hôm nay.
Tất nhiên, việc chọn Phù Thanh còn có lý do sâu xa. Nếu sau này Thời Tinh hỏi, Trì Diệu sẽ không né tránh. Nhưng nếu không hỏi trực tiếp, anh cần một người đáng tin để kể lại đúng sự thật.
Phù Thanh gật đầu nhận lệnh.
Đi thêm vài bước, Trì Diệu bất chợt hỏi: "Tình hình giám sát tinh thú ở biên giới dạo này thế nào?"
Phù Thanh báo cáo: "Chúng tôi phát hiện rải rác nhiều nguồn năng lượng lạ, nhưng vì khoảng cách xa nên chưa thể xác định có phải là bầy đàn tinh thú hay không. Không chỉ biên giới Đế quốc, các hành tinh khác trong tinh hệ cũng có nhiều luồng năng lượng bất thường. Hiện tại vẫn chưa có kết luận chính thức."
Điều duy nhất chắc chắn là tất cả những nguồn năng lượng này dường như đang hướng thẳng về tinh hệ của họ.
Trì Diệu gật đầu: "Quay về thôi."
Gần trưa, Thời Tinh cùng Nhĩ Nhã và Phí Sở đến Tổ Cây.
Thân phận của Thời Tinh giờ đã khác, nên tiêu chuẩn tiếp đãi ở Tổ Cây cũng gần như tương đương với khi đón Trì Diệu. Nhưng trước khi tới, Thời Tinh đã dặn mọi thứ cứ đơn giản, không cần hình thức. Thế nên mãi đến bữa trưa, khi ngồi ăn cùng quản viên, cậu mới có dịp nói rõ, yêu cầu hủy hết những sắp xếp đón tiếp long trọng vào buổi chiều, chỉ cần không ai làm phiền ba người là được. Dù sao, chuyến đi này là vì công việc chính.
Việc Thời Tinh trở lại Lam Tinh, chỉ có vài người trong khu sinh hoạt trong cung biết. Còn những đặc điểm của người Lam Tinh mà cậu mang về từ dòng thời gian, đều do Nhĩ Nhã thay lời kể lại với Tổ Cây. Quản viên nghe rất hứng thú. Vì Nhĩ Nhã vốn có hành tinh cư trú riêng, thường xuyên đi khắp tinh hệ, nên Tổ Cây cũng không truy vấn nguồn gốc thông tin, mặc nhiên cho rằng đó là những mảnh tin rời rạc Nhĩ Nhã gom góp được.
"Người Lam Tinh đang bệnh có thử phương pháp điều trị mới chưa?" Thời Tinh hỏi.
Quản viên hăng hái đáp: "Thử rồi, có người có tác dụng, có người thì hiệu quả vẫn chưa rõ rệt."
Thời Tinh khẽ gật: "Vậy có lẽ ngoài việc hấp thu năng lượng chưa đủ, còn có nguyên nhân gây bệnh khác."
"Bác sĩ cũng nói vậy." Quản viên đồng tình.
Bữa trưa trôi qua vui vẻ, sau đó ba người nghỉ lại một chút trong phòng khách rồi đi đến Vườn Cây.
Vừa bước vào phạm vi tinh thần lực dày đặc của Cây Mẹ, Phí Sở lập tức nói: "Dòng năng lượng có chút khác thường."
Nhĩ Nhã ngẩng đầu lên: "Có lẽ là vì điều này?"
Thời Tinh và Phí Sở cũng ngước nhìn theo. Chỉ thấy cành lá của Cây Mẹ đang lay động mạnh mẽ, một cảnh tượng hiếm khi có thể nhận thấy bằng mắt thường.
Nhĩ Nhã khẽ nói: "Có phải nó đang muốn cậu lại gần?"
Những cành cây vươn về phía bọn họ, động tác nhìn chẳng khác nào cái vẫy tay mời gọi của con người.
"Có thể lắm." Thời Tinh đáp.
"Lại gần thì biết ngay thôi." Phí Sở nói.
Cả ba tiến lại gần. Quả nhiên, khi bước vào phạm vi tiếp xúc, những nhánh cây của Cây Mẹ đồng loạt hạ xuống, cọ mạnh vào người Thời Tinh. Cậu bị cọ đến mức ngứa ngáy khắp người, suýt bật cười, vừa đẩy mấy cành ra thì lập tức bị nhiều nhánh khác quây chặt lại.
"Ê, trên đầu cậu kìa..." Phí Sở vừa định nhắc thì ngay lập tức thấy mấy cành to quấn chặt lấy Thời Tinh, rồi bất ngờ nhấc bổng cậu lên, tốc độ nhanh đến mức chẳng giống một cái cây chút nào, đưa thẳng cậu lên tận ngọn cây cao vút.
Phí Sở cứng họng. Nhĩ Nhã cũng vậy.
Nếu không phải chắc chắn rằng Cây Mẹ sẽ không làm hại Thời Tinh, Phí Sở đã lao lên từ lâu. Còn bây giờ thì...
Phí Sở quay sang: "Giờ phải làm sao?"
Nhĩ Nhã hơi ngập ngừng rồi đáp: "Đợi thôi."
Bản thân cô cũng chưa bao giờ thấy Cây Mẹ cử động linh hoạt đến thế, hoàn toàn không giống một cái cây.
Vừa nói xong, một cành lớn hạ xuống, khẽ quét qua người Nhĩ Nhã như để trấn an, đồng thời đẩy cả hai tiến vào bên trong.
Phí Sở nhíu mày: "Ý là gì?"
"Có lẽ là bảo chúng ta chờ dưới gốc cây..." Nhĩ Nhã đoán.
Cành cây lập tức rung mạnh hai cái như để xác nhận.
Phí Sở: "...Thôi được, vậy cũng... chấp nhận vậy."
Thời Tinh bị Cây Mẹ nâng bổng lên. Trên đường đi, tất cả nhánh cây đều tự động tách ra nhường lối. Cậu có thể cảm nhận được niềm vui tràn đầy trong tinh thần lực của Cây Mẹ, nhất là những nhánh sát bên cậu, rung lắc đến mức dữ dội.
Cuối cùng, Cây Mẹ đặt cậu ở ngay trung tâm tán cây, những cành to đan thành một chiếc ghế tự nhiên. Cậu vừa ngồi xuống, lập tức vô số cành lá ùa đến cọ khắp người.
Bị chọc đến nhột, Thời Tinh bật cười. Nhưng sau một hồi chịu đựng, cậu không nhường nữa, dứt khoát dựng màn chắn tinh thần lực đẩy hết cành lá ra ngoài. Cây Mẹ vẫn còn cọ cọ một lúc trên màn chắn, đến khi nhận ra cậu không thay đổi ý thì mới chịu thu lại sự chào đón quá mức nồng nhiệt.
Thời Tinh thấy lạ. Những lần trước về Tổ Cây, chưa bao giờ Cây Mẹ phản ứng dữ dội thế này.
Có phải vì cậu đã qua kỳ trưởng thành rồi chăng? Nghĩ thì hợp lý, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy không giống. Bởi vì bao thế hệ người Lam Tinh sau khi trưởng thành đều trở về, nhưng chưa từng có ai khiến Cây Mẹ hân hoan đến mức này. Ngay cả với Nhĩ Nhã, Cây Mẹ cũng không có phản ứng như thế.
Một ý nghĩ vụt qua đầu, như được khai sáng, Thời Tinh mở màn chắn, đặt tay lên nhánh cây, thì thầm: "Có phải ngài cảm nhận được hơi thở Lam Tinh trên người con không?"
Cậu từng được tư tế đưa về Lam Tinh, trên người chắc chắn còn vương không ít năng lượng đặc thù của hành tinh đó. Những lời này mang theo tinh thần lực, chính là cách giao tiếp truyền thống của người Lam Tinh.
Vừa dứt lời, cả Cây Mẹ run rẩy xào xạc, như vừa đồng tình, vừa như đang nghẹn ngào.
Thời Tinh khẽ vuốt thân cây, cảm nhận dòng chảy tinh thần lực dâng lên, khẽ nói: "Con đã gặp những Cây Mẹ khác, cũng thấy nơi ngài từng bén rễ... Họ đều rất nhớ ngài."
Cành cây khẽ lay động.
"Ngài cũng nhớ họ phải không?" cậu khẽ hỏi.
Lá cây xào xạc vang lên như lời đáp.
Ngay sau đó, những cành to đung đưa, từng nhánh một nâng cậu truyền đi lên cao. Thời Tinh nhận ra Cây Mẹ đang muốn nói gì đó với mình, liền ngoan ngoãn để mặc nó đưa đi.
Trên Lam Tinh, Cây Mẹ luôn được chăm cắt gọn gàng, tán cây sạch sẽ, thanh thoát. Nhưng khi leo lên tới tận ngọn, Thời Tinh mới phát hiện Cây Mẹ ở Đế quốc thì khác hẳn, cành nhánh chằng chịt, rườm rà. Có lẽ vì Lam Tinh biến mất quá đột ngột, người Đế quốc vốn không quen chăm sóc Cây Mẹ, lại thêm trên đó còn có Lam quả nên chẳng ai dám tùy tiện động dao kéo.
Cậu khẽ đặt tay lên thân cây, hỏi nhỏ: "Có cần con giúp tỉa bớt không?"
Cây Mẹ rung lên dữ dội, đáp lại như đồng ý.
Thời Tinh vỗ nhẹ vào thân cây, cười nói: "Trước khi đi, con sẽ nhắc họ làm."
Lá cây lại cọ cọ lên người cậu như tỏ lòng cảm kích, khiến cậu ngứa ngáy, bật cười, rồi đẩy ra.
Nhưng khi Cây Mẹ đưa cậu đến một nơi khác trên tán cây, nụ cười trên mặt Thời Tinh chợt tắt.
Đó là Lam quả.
Nhưng... là những Lam quả đã mất hết năng lượng.
Thời Tinh vừa đưa tay khẽ chạm, quả đã rụng xuống người cậu.
Chúng đã khô héo từ lâu, chỉ chực rụng xuống, cái chạm tay của cậu chỉ là xúc tác cuối cùng.
Cây Mẹ đưa Thời Tinh đi vòng quanh tán cây, cậu gom được năm sáu quả Lam quả đã hoàn toàn rỗng năng lượng. Tinh thần lực của Cây Mẹ ngân dài, chất chứa nỗi buồn và sự bất lực.
Ôm những quả ấy trong lòng, Thời Tinh hiểu ra nguyên nhân.
Dù Cây Mẹ có cắm rễ trên một mạch tinh khoáng của Đế quốc, nhưng mật độ năng lượng trong không khí quá thấp. Vì vậy, tỉ lệ Lam quả trưởng thành vẫn rất ít, mỗi lứa đều có nhiều quả rỗng.
Tựa vào thân cây, ôm chặt mấy quả Lam quả trong tay, Thời Tinh thì thầm: "Ngài có phải rất muốn quay về Lam Tinh không?"
Bên tai chỉ nghe tiếng lá xào xạc như lời đáp.
Phải rồi, Lam Tinh mới thật sự là nơi Cây Mẹ trưởng thành, bén rễ, đâm chồi nảy lộc.
"Con hiểu rồi." Thời Tinh khẽ nói.
v**t v* những quả rỗng trong tay, cậu chậm rãi nhưng chắc nịch: "Sẽ có ngày đó thôi."
Lá cây lại rung lên xào xạc, không ngừng vọng vào tai.
Bên tai Thời Tinh lại vang lên giọng nói quen thuộc của nữ tư tế: "Đợi con trở lại Lam Tinh, mọi đáp án sẽ tự khắc hiện ra trước mắt. Ngọn lửa văn minh chúng ta đã để lại. Khi Lam Tinh trở về quỹ đạo chòm sao nơi nó sinh ra, sự phồn vinh sẽ một lần nữa khởi động."
Điều then chốt, vẫn là phải đặt chân lên Lam Tinh.
Đã bao năm trôi qua, cậu không biết Lam Tinh - hành tinh bị tinh thú chiếm cứ - giờ còn ra sao.
Thời Tinh tựa vào thân Cây Mẹ, nhắm mắt lại. Cành lá nghiêng xuống như vòng tay ôm trọn, lặng lẽ vây quanh cậu.
*
Cậu mang theo những quả rỗng đáp xuống đất, từ biệt Cây Mẹ rồi cùng Nhĩ Nhã và Phí Sở rời khỏi vườn.
Khi đem quả rỗng giao cho nhân viên Tổ Cây, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Từng trở về từ Lam Tinh, Thời Tinh biết cách xử lý, nhắc: "Cứ bổ ra ngoài trời rồi chôn xuống là được, bên trong vẫn còn năng lượng chưa tiêu tán."
Nhân viên Tổ Cây đương nhiên hiểu bổ quả sẽ thế nào.
Phí Sở hiếu kỳ muốn xem, hỏi qua Nhĩ Nhã và Thời Tinh, được họ gật đầu đồng ý. Thế là nhân viên Tổ Cây cầm dao, ngay tại bãi đất trống, chẻ quả rỗng ra.
Trong mắt Phí Sở và Nhĩ Nhã, bên trong chẳng có gì cả, chỉ là một quả rỗng.
Nhiều quả thậm chí còn chưa lớn đủ để chứa một sinh mệnh, đã sớm héo tàn.
Nhưng trong tầm mắt Thời Tinh, mọi thứ lại khác.
Cậu thấy khi bổ ra, từ Lam quả trào ra luồng năng lượng hỗn độn, đều là năng lượng cao cấp, hiếm hoi đến mức khó tồn tại trong không khí, lại cực dễ tiêu tán.
Mỗi quả rỗng cũng không giống nhau. Cái đã trống từ lâu thì năng lượng loãng, hao hụt gần hết. Cái mới rỗng, năng lượng lại nhiều hơn một chút.
Có lẽ vẫn là do môi trường. Môi trường ở Đế quốc khiến năng lượng trong quả rỗng không thể giữ lại. Một khi ngừng phát triển, năng lượng sẽ bắt đầu tiêu tán, sớm hay muộn cũng vậy thôi.
Trên đường trở về, Phí Sở còn cảm thán: "Nếu chú ý kỹ thì đúng là có thể cảm nhận được dòng năng lượng, nhưng quá mỏng manh, nếu không ai nhắc thì gần như chẳng cảm thấy gì."
Nhĩ Nhã giải thích: "Vì anh đang ở trong phạm vi bao phủ tinh thần lực của Cây Mẹ. Những năng lượng đó gắn liền với Cây Mẹ, mà dưới lớp bao phủ tinh thần lực ấy, nếu không được nhắc mà vẫn cảm nhận ra được thì mới lạ đấy."
Phí Sở suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng đúng."
Nhĩ Nhã lại hỏi: "Sao Tinh Tinh không nói gì vậy?"
Thời Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới sực tỉnh. Đối diện sự quan tâm của Nhĩ Nhã, cậu không giấu giếm mà nói thật: "Em đang nghĩ, môi trường ở Đế quốc vốn không thích hợp cho Cây Mẹ phát triển. Trên Lam Tinh, tỷ lệ quả rỗng sẽ không cao như thế này."
Nhĩ Nhã khẽ cúi mắt, giọng nhẹ đi: "Dù sao cũng là loài bản địa của Lam Tinh, vốn thuộc về chuỗi sinh thái ở đó." Vốn dĩ, nó không nên phải sinh trưởng ở Đế quốc.
Thời Tinh khẽ gật đầu: "Chị nói đúng."
Sau đó, cậu lại hỏi về tình hình gần đây ở biên giới, đúng câu hỏi mà ban nãy Trì Diệu cũng từng nhắc. Nghe được câu trả lời, Thời Tinh lại quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Có vài khoảnh khắc, Nhĩ Nhã và Phí Sở đều không làm phiền. Họ chỉ mơ hồ cảm thấy, Thời Tinh đang suy nghĩ về một chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
*
Buổi tối gặp lại, Thời Tinh kể cho Trì Diệu nghe toàn bộ chuyến đi trong ngày, cùng những phản ứng kỳ lạ của Cây Mẹ.
Trì Diệu đáp: "Ừ, tối nay ta cũng nhận được tin Cây Mẹ được tỉa cành. Hình như nó rất vui."
Thời Tinh gật đầu, nhưng nét mặt lại có phần trầm lắng khác thường. "Có chuyện gì vậy, em không vui à?"
Cậu lắc đầu, ngước nhìn Trì Diệu một thoáng, rồi đẩy tập công văn trước mặt ra, nghiêng người nằm xuống gối đầu lên chân anh.
Trì Diệu ngạc nhiên: "Tự dưng lại làm nũng sao?"
Câu nói pha chút trêu chọc khiến Thời Tinh bật cười, nhưng nụ cười chỉ thoáng qua.
c** nh* giọng thổ lộ: "Điện hạ, em không chắc mình có thể làm được."
Âm lượng không cao, vẻ mặt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng trong lời nói lại chất chứa sự chân thành.
Trì Diệu đưa tay chạm nhẹ lên má cậu, đổi lại là cái dụi cọ thân mật.
Thời Tinh khẽ nhắm mắt, cảm thấy mệt mỏi. Không phải mệt về thể xác, mà là trong lòng.
Trì Diệu dịu giọng an ủi: "Cứ cố hết sức là được rồi. Đó chẳng phải là câu cửa miệng mà em hay nói sao?"
Trong vòng tay người yêu, Thời Tinh khép mắt lại, khẽ thì thầm: "Em sợ chỉ cố gắng thôi thì vẫn chưa đủ."
"Em... còn mang theo kỳ vọng của tư tế và của cả Lam Tinh."
Một nền văn minh cần tái thiết, con vương thú đời trước còn lưu lạc, vô số tinh thú đột biến...
Chỉ cần nghĩ đến Lam Tinh, điều đầu tiên hiện ra trong đầu Thời Tinh chính là những thứ ấy.
Không phải muốn trốn tránh, chỉ là... mỗi một việc đều quá sức nặng nề.
Trì Diệu bật cười: "Em hỏi chuyện khác thì anh có thể không biết, nhưng chuyện này thì anh rất quen."
Anh cũng đã trưởng thành như vậy, gánh trên vai biết bao kỳ vọng, mang theo tương lai của cả Đế quốc.
Thời Tinh vùi mặt vào ngực anh, để mặc vòng tay anh siết chặt.
Giọng anh bình thản: "Trong quá trình trưởng thành, anh cũng từng khổ sở một thời gian, nhưng rồi cũng nhanh chóng vượt qua."
"Bởi vì đó là hai mặt khác nhau: kỳ vọng và trách nhiệm của người khác vốn chỉ là cái nhìn từ bên ngoài đặt lên mình."
"Đó là thứ bị gán lên chúng ta, không phải do chúng ta tạo ra, cũng chẳng phải điều chúng ta có thể thay đổi."
"Cái gì không thể thay đổi, anh thường mặc kệ. Chỉ cần làm tốt những gì mình có thể, bất kể có đạt được cái gọi là kỳ vọng của người khác hay không, ít nhất mình đã cố gắng hết sức, thế là đủ rồi."
Lời lẽ ấy Thời Tinh đều hiểu cả. Và Trì Diệu cũng biết cậu hiểu.
Nhưng có lúc vẫn vậy thôi, người trong cuộc thường mù mịt. Dù biết rằng chẳng có cách nào tốt hơn, nhưng trong lúc bất an, con người vẫn luôn muốn bấu víu lấy một chỗ dựa vững chắc.
Giọng Thời Tinh nhỏ lại, có chút nghẹn ngào: "Điện hạ, em thấy lo lắng..."
Ngón tay Trì Diệu khẽ vuốt má cậu, giọng anh bình ổn nhưng vững vàng: "Không sao đâu, có anh ở bên em."
Nhận ra ý nghĩa trong ánh mắt kia, Thời Tinh ngẩng lên.
Đôi mắt xanh trong vắt như gợn sóng, ánh nhìn mơ hồ lại ánh lên vẻ mong manh hiếm thấy, lấp lánh như dòng sáng khiến người ta rung động.
Trong cái nhìn lặng im ấy, điều gì đó đã được truyền đi và khẳng định.
Thời Tinh cúi xuống, tựa cằm lên người Trì Diệu.
Lần này cậu đáp, giọng đã bình ổn, không còn hoang mang: "Ừm."
Cậu nghiêng người, khẽ hôn lên ngón tay dài của Trì Diệu đang đặt bên má.
*
Thiên phú của Thời Tinh đã đủ thuần thục, việc trị liệu cho Trì Diệu không thể trì hoãn thêm.
Sau nửa ngày thảo luận trong cung điện, cuối cùng thời gian trị liệu cũng được quyết định.
Tình hình biên giới bất ổn, có thể trở nên nguy hiểm bất cứ lúc nào, nên việc chữa trị phải tiến hành càng sớm càng tốt.
Bọn họ quyết định tiến hành vào ngày hôm sau.
Tin tức ấy không chỉ dừng trong cung điện.
Chưa đến nửa tiếng sau, nó đã lan khắp Thượng nghị viện, Viện trưởng lão, cùng tầng cao cấp của Quân đoàn số 1.
Không ai dám quấy rầy Thời Tinh và Trì Diệu, tất cả đều tìm đến Hứa Kim.
Nhận được lời xác nhận từ Trưởng thị quan, mọi người càng thêm nóng ruột.
Ngày hôm sau, những người viện đủ lý do kéo đến chờ ngoài cung – Nhậm Ngạn Vĩnh, Vi Chân, cùng các lão tướng của Quân đoàn số 1 như Trang Nguyên Nhân, Diệp Tuấn... Ai nấy đều mang quầng thâm đậm dưới mắt, như minh chứng cho đêm dài mất ngủ.
Tất cả đều vừa mong đợi vừa lo âu.
Hứa Kim nghe đến số lượng người đến thăm, cũng chẳng buồn giả bộ thêm, bèn gom toàn bộ những kẻ viện cớ khác nhau vào cùng một cung điện, thống nhất tiếp đãi.
Ban đầu Nhậm Ngạn Vĩnh thấy Vi Chân thì cũng chẳng nghĩ gì, nhưng đến khi lần lượt nhìn thấy những gương mặt quen thuộc khác, ông mới sực hiểu ra, ai nấy đều có cùng một suy nghĩ, muốn được biết ngay kết quả trị liệu.
Không rõ là vị lão tướng nào lên tiếng trước, cảm thán: "Bệ hạ từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú thuộc hàng mạnh nhất trong hoàng thất cận đại."
Đáng tiếc là sau khi bị thương ở biển tinh thần từ thuở mười mấy tuổi, sức mạnh ấy chưa từng được bộc lộ trọn vẹn thêm lần nào.
Nghe vậy, Nhậm Ngạn Vĩnh cũng gợi nhớ lại, ông thở dài: "Đúng thế, khi Bệ hạ đời trước còn trị vì, tinh thần lực của ngài luôn phủ khắp Đế Đô."
Với những người cùng cấp bậc như họ, đó vốn dĩ chẳng phải chuyện khó khăn.
Thậm chí chỉ là một động tác nhỏ.
Nhưng trong lòng dân chúng, cảm nhận lại khác hẳn.
Dưới sự bao phủ của tinh thần lực hoàng thất, đó là biểu tượng của an toàn, ổn định, cũng là minh chứng cho sức mạnh của người lãnh đạo đế quốc.
Vi Chân khẽ cười: "Ông không nhắc thì tôi cũng quên mất rồi."
Chuyện ấy, quả thật đã cách nay rất lâu.
Diệp Tuấn vừa định mở lời, thì phía sau cung điện bỗng bùng phát một cơn sóng tinh thần lực dữ dội.
Không khí quanh họ đột nhiên rối loạn, cuộn xoáy thành từng luồng gió trong căn phòng.
Trang Nguyên Nhân từ nãy vẫn im lặng, lên tiếng khẳng định: "Đó là thiên phú của Bệ hạ."
"Trị liệu đã bắt đầu."
------------
lledungg: Hôm nay sẽ hoàn.