"Gàoooo"
"Áoooo... gàooooo"
Con tinh thú dị đồng* ngẩng đầu, giận dữ gầm vang về phía bầu trời.
(*): Mắt hai màu
Bầy thú vừa đi dò xét cuối cùng cũng quay về, mang tin tức mới nhất từ vũ trụ. Cả đám đầu tiên được phái đi, toàn bộ đều mất tích không dấu vết.
"Gào!"
Đồ phế vật!
Dị đồng giận dữ gầm lên.
Đôi mắt tròn một vàng một bạc của nó co rút lại, hơi thở phập phồng dữ dội.
Nó đã từng đi qua vô số tinh vực, chứng kiến vô số hệ sao, thậm chí chinh phục biết bao hành tinh. Vậy mà chỉ cần nghe nhắc đến tinh hệ Song Sinh, nó đã nổi trận lôi đình.
Chưa từng có nơi nào, sinh vật nào, dám khiến nó trọng thương như vậy.
Cũng chưa từng có hệ sao nào, liên tục mang đến cho nó nỗi đau và sự giày vò quen thuộc đến thế, hệt như trăm năm trước.
Dị đồng lại gầm vang, tinh thần lực dấy lên như sóng dữ, hất tung bầy tinh thú xung quanh, khiến năng lượng giữa trời đất chao đảo.
"U... gàoooo..."
Một con tinh thú toàn thân vàng rực bước ra, ra hiệu rằng nó từng đến tinh hệ Song Sinh, từng đánh trọng thương quân đội nơi đó, và có thể dẫn theo một bầy thú đi săn lùng tàn dư người Lam Tinh.
Dị đồng rống lên: "Gào!"
Một bầy thú thì không đủ!
Hoàn toàn không đủ!!
Nhìn đám tinh thú đang cuối rạp trên hành tinh, Dị đồng lại rống vang. Lần này, tiếng gầm không mang theo chút cảm xúc nào, mà hoàn toàn là mệnh lệnh tuyệt đối.
Trên hành tinh này và cả những tinh cầu lân cận, tất cả các tinh thú sinh ra trong quần đàn đều nghe thấy.
- Toàn bộ tinh thú lập tức quay về quần đàn.
- Vương thú sẽ điều động hơn một nửa số lượng tinh thú, một lần nữa tiến vào tinh hệ Song Sinh để tìm người Lam Tinh.
- Lần này, nhất định phải bắt được người Lam Tinh.
- Không tiếc bất cứ giá nào!
*
Trong cung điện, Thời Tinh rút ra luồng tinh thần lực đầu tiên từ khe nứt trong cơ thể Trì Diệu, thở hắt ra một hơi.
Lớp sương mù lập tức khép lại, chặn hết những dòng năng lượng hỗn loạn đang rò rỉ.
Đáy bãi cát trong biển tinh thần của cậu sôi trào dữ dội.
Nhĩ Nhã vẫn im lặng, chỉ lập tức quay sang nhìn Thời Tinh.
"Không sao."
Thời Tinh đoán được cô muốn hỏi gì, liền trả lời: "Nồng độ tinh thần lực biến dị quá cao, em hầu như chưa từng chạm vào mức này, nên..." Cậu đổi hơi, nói tiếp, "biển tinh thần lại bị kích động."
Loại tinh thần lực biến dị đạt đến cấp độ này, cậu gần như chưa từng gặp qua. Theo lẽ thường, sau ngần ấy năm, nó phải dịu bớt đi, nhưng cảm giác của cậu lại khác hẳn.
Nó vẫn dữ dội, vẫn hung bạo đến mức khó tưởng.
Có lẽ, con tinh thú khiến Trì Diệu trọng thương mang theo một loại thiên phú đặc biệt.
Ban đầu, Thời Tinh còn có thể khống chế, rút ra từng chút một, nhưng đến phần cuối cùng, năng lực nuốt chửng lại mất kiểm soát, mạnh mẽ hút sạch tinh thần lực biến dị.
Dù vậy, cậu chỉ khựng lại một thoáng, rồi ngay lập tức bị phân tâm bởi điều vừa thấy.
"Điện hạ, ngài không sao chứ?"
Trì Diệu cúi đầu, từ khi tinh thần lực bị rút ra thì anh gần như không nói gì.
Thời Tinh biết anh vốn rất giỏi chịu đựng, nhưng nhìn vậy vẫn không khỏi lo lắng.
Cậu khẽ hỏi, mãi sau mới nghe được câu trả lời. Cũng là "Không sao" giống hệt cậu, nhưng giọng điệu thì khác hẳn. Thời Tinh chỉ mệt lả, còn giọng Trì Diệu đã khàn đặc.
Thời Tinh nhìn sang Nhĩ Nhã, rồi dùng năng lực thiên phú quan sát biển tinh thần của Trì Diệu, cuối cùng cũng hiểu.
Tinh thần lực của tinh thú không còn bám sâu ở đáy biển tinh thần nữa, những khe nứt cũ đang dần khép lại.
Quá trình này rõ ràng chẳng dễ chịu gì.
Thời Tinh chưa từng nghĩ nổi, với một biển tinh thần nứt vỡ như thế, Trì Diệu lại có thể sống bình thản như chẳng có chuyện gì. Có phải... anh đã quen rồi không?
Chỉ nghĩ đến thôi, cậu đã thấy tim mình nhói lại, khó chịu khôn tả.
Cậu vừa nhấc tay, định truyền tinh thần lực trị liệu, thì bị Trì Diệu ấn xuống. "Chúng ta nghỉ một lát đã."
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng tuyệt đối không cho chối từ: "Thiên phú nuốt chửng của em vẫn chưa đủ kiểm soát. Không cần vội vàng trị liệu, em cũng nên tĩnh lại trước."
Được thôi. Dù chỉ thoáng qua, nhưng Điện hạ vẫn nhận ra sự mất kiểm soát trong năng lực của cậu.
Trị liệu quá sâu, cần mức tinh thần lực quá cao. Nhĩ Nhã chẳng giúp gì được. Tinh thần lực của Thời Tinh chưa tiêu hao bao nhiêu, mà sương mù lại phong tỏa kín, tinh thần lực của cô cũng chẳng bổ sung được gì. Nghĩ một lúc, Nhĩ Nhã bèn để tinh thần lực lan tỏa vào không khí, tràn ngập khắp căn phòng.
Tinh thần lực của người Lam Tinh vốn dịu dàng, có thể làm thần kinh thư giãn.
Dù chỉ chút ít, nhưng cũng là một sự hỗ trợ.
Dần dần, lông mày Trì Diệu giãn ra.
Khi biển tinh thần của Thời Tinh đã ổn định trở lại, Nhĩ Nhã tò mò hỏi: "Em thấy tinh thần lực đó ở cấp độ tinh thú nào?"
Thời Tinh đáp thật: "Gần như Vương thú."
Trì Diệu khẽ cười gật đầu: "Đúng vậy, năm xưa khi giao chiến, cha ta cũng từng đánh giá như thế."
Thời Tinh lại nói: "Còn một tin không mấy vui."
"Trong luồng tinh thần lực đó có một thứ năng lượng rất quen thuộc với em."
Cũng chính vì cảm giác quen thuộc này mà năng lực thiên phú của cậu không kìm nổi, cứ tự động hấp thu.
"Rất có thể nó cũng xuất phát từ cùng một quần thể với con Vương thú đó."
Trì Diệu lặng đi một lúc rồi nói: "Nếu em không nhắc, ta còn quên mất. Với tuổi thọ của tinh thú, nó hẳn vẫn còn sống."
Đến cả Vương thú đều chưa chết.
Con từng khiến Trì Diệu trọng thương kia vốn sinh ra sau, tinh thần lực mạnh đến mức ấy, lại còn biến dị, thì sống sót đến giờ cũng chẳng lạ.
Thời Tinh khẽ cười: "Nếu thật là nó thì cũng tốt, ít ra còn có cơ hội trả thù."
Trì Diệu gật đầu.
Vài câu đùa xen lẫn tự giễu, Nhĩ Nhã không chen vào.
Biển tinh thần của Trì Diệu có năm khe nứt, mới xử lý xong một khe nông nhất, vẫn còn bốn khe nữa.
E là đến khi hoàn tất, chẳng ai trong bọn họ có thể thoải mái được.
Quả nhiên, suy đoán của Nhĩ Nhã nhanh chóng được chứng thực.
Thời Tinh lại hạ nhịp, rút tinh thần lực một cách cẩn thận hơn, và thành công làm sạch khe nứt thứ hai.
Đến khe nứt thứ ba, Thời Tinh vẫn còn chịu được, nhưng càng đi sâu, cậu càng nhận ra khe này khác hẳn. Nhìn ngoài thì hẹp, nhưng bên trong lại rất sâu, gần như chẻ toạc cả đáy biển tinh thần của Trì Diệu.
Lúc còn ở tầng nông thì ổn, nhưng đến đoạn rút tinh thần lực dưới đáy, Trì Diệu không giữ nổi tư thế ngồi. Mồ hôi lăn thành giọt trên trán, gân xanh ở thái dương và cổ nổi hằn, dù im lặng nhưng Thời Tinh và Nhĩ Nhã đều thấy rõ anh đang chịu đựng cơn đau đến mức nào. Đã thế, Trì Diệu vốn giỏi chịu đựng, mà nay nỗi đau này đã chạm ngưỡng cực hạn.
"Đừng lo cho ta, em cứ tiếp tục." khi Thời Tinh muốn tạm nghỉ, Trì Diệu đã gạt đi. Hít sâu, giọng hắn khàn đặc: "Dù gì lát nữa cũng vẫn đau, chi bằng rút hết một lần."
Lý thì đúng, nhưng Thời Tinh vẫn thấy nhói lòng. Nhìn hắn nhăn nhó chịu đựng, tim cậu càng chật lại. Không dừng được, cậu bèn chậm rãi hơn, tỉ mỉ hơn. Liên quan đến Trì Diệu, Nhĩ Nhã mới nhận ra Thời Tinh đã kiểm soát thiên phú của mình ở mức tinh tế mà trước đây chưa từng đạt được.
Mất nửa tiếng cho chút tinh thần lực cuối cùng, Trì Diệu từ tư thế ngồi khoanh chân đối diện quen thuộc của các trị liệu sư, đã ngả hẳn ra, dựa lưng vào tường, ngửa đầu th* d*c. Cả người gần như dồn hết vào tường, mồ hôi thấm ướt sau lưng. Vì tách tinh thần lực biến dị ra, biển tinh thần chấn động dữ dội, hắn không còn sức để giữ ổn định nữa.
Khi áo sau lưng đã ướt đẫm, Thời Tinh mới buông tay: "Xong rồi."
Biển tinh thần rung lắc quá mạnh, khế ước liền phát sáng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng trấn an. Năng lượng biến dị trong khe nứt này cực cao, Thời Tinh hấp thu nhiều đến mức bản thân cũng thấy khó chịu. Thế nhưng, cậu vẫn lập tức phóng ra tinh thần lực trị liệu. Trì Diệu muốn nói không cần, nhưng chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt cậu, anh lại im lặng.
Giờ đây, Thời Tinh sẽ không còn nghe anh nữa.
Cũng đúng, thực tế là thế.
Khi cảm nhận biển tinh thần của Trì Diệu đã dần ổn định lại, Thời Tinh chống người đứng lên, lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi trở lại, Thời Tinh đi cùng Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc.
Nghiêm Trường Nhạc đưa cho Nhĩ Nhã một chiếc khăn nóng, thị quan trong cung lúc nào cũng chu đáo như thế.
Trong mắt Nhĩ Nhã, Thời Tinh trông chẳng còn bao nhiêu sức lực, vẫn quỳ trước mặt Trì Diệu, cẩn thận lấy khăn từ khay của Hứa Kim rồi nghiêm túc lau gò má và cổ cho hắn. Nhĩ Nhã thoáng nghĩ gì đó, bèn dời ánh mắt đi.
Trì Diệu mỉm cười: "Đợi lát nữa hãy lau cũng được, ta còn đang ra mồ hôi." Anh nói với giọng nhẹ nhàng, vốn định xua bớt không khí nặng nề.
Nhưng Thời Tinh chỉ mím môi, đáp rất nghiêm: "Không sao, ra mồ hôi thì lau tiếp thôi."
Một câu nói đơn giản, nhưng đầy trịnh trọng.
Tim Trì Diệu mềm xuống, chẳng nói thêm được gì, chỉ khẽ nắm tay cậu. Thời Tinh khựng lại, rồi theo thói quen đan tay với hắn, đổi tay còn lại để tiếp tục lau.
Lau đến sau gáy, thấy quần áo đã ướt đẫm, Thời Tinh quyết định thay cho Trì Diệu một bộ đồ ở nhà. Trì Diệu chưa kịp lấy Nhĩ Nhã ra làm cái cớ, thì vị trị liệu sư kia đã tinh ý đứng lên rời khỏi phòng cách ly, dứt khoát không làm bóng đèn thừa.
Trì Diệu: "......" Thôi được, thay cũng chẳng sao.
Sau khi chỉnh trang xong, cả người hắn cũng thấy dễ chịu hơn.
Thời Tinh lại dặn Nghiêm Trường Nhạc mang tới một chiếc ghế mây thấp có lưng tựa để Trì Diệu ngồi. Phía trước vẫn còn hai khe nứt, hắn chắc chắn sẽ còn kiệt sức. Biết rõ Trì Diệu luôn coi trọng hình tượng, lễ nghi đã khắc sâu vào tận xương tủy, Thời Tinh không muốn hắn vì thế mà thấy khó chịu.
Ở bên ngoài, Nhĩ Nhã chứng kiến hết, chỉ tặc lưỡi: "Đúng là cặp đôi nhỏ."
Phù Thanh thì thì thầm: "Trên tinh võng có rất nhiều người ghen tị đó."
Nhĩ Nhã bật cười: "Ghen gì chứ, ai mà chẳng từng trải qua."
Nụ cười khép lại, trong lòng Nhĩ Nhã thoáng có chút chua xót. Cô cúi đầu, giấu đi cảm giác ấy.
Phí Sở bỗng nói: "Đã từng trải qua không có nghĩa là sau này sẽ không có nữa."
Nhĩ Nhã nhún vai: "Có lẽ vậy."
Trong lòng cô biết rõ, mình vốn không có xu hướng đó, chẳng còn khao khát hay tinh lực để nghĩ tới nữa. Phí Sở như còn muốn nói thêm, cuối cùng chỉ im lặng nuốt lời.
Đúng giờ trưa, buổi trị liệu tạm ngưng để ăn cơm.
Để Thời Tinh không thấy áp lực, Hứa Kim không cho các văn quan và sĩ quan đang chờ trong cung điện tham gia, chỉ dặn thị quan tiếp đãi chu đáo. Hoàng cung còn mở sẵn phòng khách cho Nhậm Ngạn Vĩnh cùng mấy vị lão tướng nghỉ ngơi. Họ nhanh chóng hiểu ý Hứa Kim, vốn cũng chẳng muốn làm phiền Thời Tinh, nên ngoan ngoãn thuận theo sắp xếp.
Khi nghỉ ngơi, Vi Chân thấy Nhậm Ngạn Vĩnh đang cầu nguyện. Lúc đó mới sực nhớ, Hội trưởng vốn là người có tín ngưỡng. Trang Nguyên Nhân trông thấy, trùng hợp cùng niềm tin, liền lặng lẽ nhập vào, cũng chắp tay cầu mong mọi việc hôm nay thuận lợi.
Vi Chân chỉ vào phòng bỏ ít đồ, quay ra thì đã thấy cả hành lang xếp hàng ngay ngắn. Ông ngạc nhiên: "Diệp Thượng tướng, ngài đâu có tín ngưỡng mà?"
Diệp Tuấn nghiêm giọng: "Không sao, Hội trưởng Nhậm bảo ai muốn cầu nguyện cũng được."
Nhậm Ngạn Vĩnh lập tức nhắc: "Suỵt! Im lặng, thành tâm thì mới linh!"
Chẳng bao lâu, một thị quan đi ngang, phát hiện cả đám văn võ quan đang đứng bên cửa sổ cầu nguyện, dáng điệu của Nghị trưởng Vi Chân thì chuẩn đến mức mẫu mực.
*
Trưa hôm đó, Thời Tinh và Trì Diệu không xuống dùng cơm cùng mọi người, mà ăn riêng trên lầu, chỉ hai người.
Ngón tay Trì Diệu vẫn còn hơi run, Thời Tinh giả vờ như không thấy, chỉ thong thả ăn chậm lại theo hắn.
Hứa Kim tinh ý dọn lên một đĩa tôm nhỏ. Hôm nay vai trò đổi ngược, Thời Tinh cúi đầu kiên nhẫn bóc, đặt trước mặt Trì Diệu hai con. Anh không nói gì, chỉ im lặng ăn hết.
Đã rất lâu rồi, từ khi cha mẹ qua đời, Trì Diệu mới lại cảm thấy mình được chăm sóc như thế này.
Lúc nghỉ trưa, Thời Tinh cẩn thận kéo chăn đắp lại. Trì Diệu khẽ chạm má cậu, nhận về một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt. Trong khoảnh khắc, hắn thấy lòng mình an ổn. Những khó chịu của cơ thể trong quá trình trị liệu, dường như cũng chẳng còn đáng ghét đến thế.
*
Người Đế quốc hồi phục rất nhanh. Sau giấc ngủ trưa, Trì Diệu gần như đã khôi phục vẻ bình thường. Chỉ là... phía trước vẫn còn hai vết nứt khó xử lý nhất.
Việc điều trị vốn đi từ dễ đến khó. Hai vết nứt còn lại đều vừa sâu vừa rộng.
Thời Tinh thử đưa tinh thần lực dò xét, lập tức cảm nhận rõ sự cuồng loạn đang hoạt động trong đó, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.
Một phần tinh thần lực cho khế ước do Nhĩ Nhã bổ sung, phần tinh thần lực cao cấp hơn thì chính Thời Tinh phải gánh. Khi khế ước được nạp đầy năng lượng, họ mới bắt đầu bước tiếp theo.
Đến vết nứt thứ tư, càng về cuối, biển tinh thần của Trì Diệu càng trở nên chấn động dữ dội. Gió lốc nổi lên cuồn cuộn quanh khu sinh hoạt trong cung, Nhĩ Nhã phải lập tức dựng màn chắn để phòng mọi thứ bị cuốn bay làm họ bị thương.
Thời Tinh lo lắng, do dự: "Sao lại thành ra thế này?"
Nhĩ Nhã giải thích: "Tinh thần lực của tinh thú đã cắm rễ trong tinh thần hải hắn quá lâu, ăn sâu đến mức khiến biển tinh thần đau đớn dữ dội."
"Vậy ta..." Chưa kịp nói hết, Trì Diệu đã tiếp lời, giọng kiên định: "Tiếp tục."
Nhĩ Nhã khẽ cau mày, cuối cùng vẫn nhắc: "Em phải nhanh hơn một chút. Tinh thần lực của ngài ấy vốn mang thiên phú đặc thù, nếu chấn động kéo dài, có thể gây ra hậu quả mà chúng ta không lường được. Không thể chần chừ."
Thật lòng cô cũng chẳng biết cung điện này chịu nổi mức gió do tinh thần lực hắn phát ra hay không. Bởi cuồng phong do Trì Diệu mất kiểm soát chắc chắn không giống với bão tố ngoài tự nhiên, có khi còn khủng khiếp gấp nhiều lần.
Trì Diệu dứt khoát: "Nhanh đi, ta chịu được."
Nhĩ Nhã nhìn hắn mà nghẹn lời. Bởi bộ dạng hắn lúc này, so với câu "không sao" kia, quả thực chẳng liên quan gì. Ai nhìn cũng thấy rõ, hắn hoàn toàn không ổn.
Thời Tinh cắn răng, chau mày, do dự chốc lát rồi cũng đành tăng tốc. Thiên phú nuốt chửng trong trạng thái vận dụng cao độ lập tức trở nên quá mức sôi sục, khiến cậu khó tránh khỏi việc nuốt cả một phần năng lượng trong đáy biển tinh thần của Trì Diệu.
Khi mới cảm nhận được sự rung động ấy, Thời Tinh hoảng hốt trong chốc lát. Ngược lại, Trì Diệu lên tiếng trấn an: "Không sao, sẽ ổn thôi."
"Người Đế quốc vốn có biển tinh thần mạnh mẽ, em đừng lo quá."
Cả hai xuất phát điểm vốn đã khác biệt. Dù hiểu điều đó, Thời Tinh vẫn không tránh được cảm giác sống mũi cay cay.
Cậu chau mày, càng thao tác cẩn trọng hơn.
Bên ngoài phòng cách ly năng lượng, các sĩ quan đã dựng thêm từng lớp chắn bảo vệ. Đến cuối cùng, cả trong lẫn ngoài đã có bốn, năm tầng màn chắn, toàn bộ phòng ốc và hành lang cũng được thị quan mở hệ thống phong tỏa năng lượng.
Khoảnh khắc tinh thần lực biến dị trong vết nứt thứ tư bị rút sạch, cơ thể Trì Diệu khẽ lảo đảo.= Ngay lập tức, Thời Tinh nắm chặt hai tay hắn, giữ cho hắn không ngã.
Trì Diệu mệt mỏi mở mắt, thấy Thời Tinh đã kề sát trước mặt, ánh mắt lo lắng dõi theo mình.
Trên trán cậu cũng lấm tấm mồ hôi.
Trì Diệu khẽ cười, giọng nhỏ chỉ đủ để cậu nghe thấy: "Chúng ta trông có vẻ thảm hại nhỉ."
Thời Tinh cũng cười theo, nhưng đuôi mắt đã đỏ hoe.
Tâm trạng cậu rõ ràng không ổn. Trì Diệu muốn buông một câu trêu chọc để làm dịu bầu không khí, nhưng nghĩ đến ánh mắt đầy lo lắng kia, lời lại nghẹn nơi cổ họng.
Đúng lúc này, Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc bước vào, mang theo khăn nóng.
Thời Tinh nhận lấy một chiếc, vừa định áp lên trán Trì Diệu thì bị ngón tay dài của hắn ngăn lại, nhẹ nhàng đẩy sang bên. Chiếc khăn lệch đi, chạm vào gò má Thời Tinh.
Hứa Kim lập tức nhận ra, cậu cũng chẳng khá hơn là bao, bèn thay Trì Diệu lên tiếng: "Thời Tinh, cậu lau cho mình trước đi. Lo cho bản thân xong rồi hãy chăm Điện hạ."
Trì Diệu gật đầu đồng ý.
"Được." Thời Tinh khẽ cười, nhưng sống mũi lại cay xè hơn. Cậu thấy nhói lòng.
Cơn gió vừa rồi đã làm hỏng một vài thứ, thị quan phải dọn dẹp lại phòng ốc. Mà sự suy yếu từ buổi sáng thực ra vẫn chưa biến mất, đến chiều biển tinh thần lại dao động dữ dội, khế ước sáng rực, không cách nào lịm đi được.
Biển tinh thần của Trì Diệu e là chưa thể bình ổn lại ngay.
Sau khi thay bộ quần áo mới, Thời Tinh bắt đầu do dự. Có nên rút nốt tinh thần lực trong vết nứt cuối cùng hay không.
Nhĩ Nhã thì đề nghị nên làm. Lý do vừa chuyên nghiệp vừa lạnh lùng: Trì Diệu là người Đế quốc, thể chất đủ mạnh, chịu đựng một chút sẽ vượt qua thôi.
Lý thì đúng, nhưng Thời Tinh lại chẳng nỡ.
Khi ý kiến chia làm hai, Phí Sở dứt khoát: "Hỏi anh họ đi, đây là biển tinh thần của anh ấy."
Thế là Thời Tinh tiếp tục trị liệu. Một câu nói của Trì Diệu đã khiến cậu lung lay.
Trì Diệu mỉm cười, lần đầu để lộ thái độ của mình với những vết nứt: "Tiếp tục đi. Chúng tồn tại trong biển tinh thần của ta bao nhiêu năm nay, thật ra... ta rất ghét chúng."
"Bác sĩ Thời, em giúp anh nhé?"
Thời Tinh không tài nào nói ra chữ "không". Cậu quay mặt đi, rồi khẽ gật đầu.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực như máu, mộng ảo và tráng lệ phủ kín cả bầu trời.
Lần trị liệu cuối cùng bắt đầu.
Ngay từ lúc khởi động, căn phòng đã được dọn sạch bóng người. Robot cũng thu hết đồ đạc bày biện bên ngoài, bàn ghế tầng này trống trơn, Nhĩ Nhã rời khỏi phòng cách ly năng lượng, đứng bên ngoài chống đỡ màn chắn.
Những lớp màn chắn từ lần trị liệu trước đó cũng lần lượt mở ra.
Trì Diệu ngồi yên, Thời Tinh giơ tay lên. Cậu nhìn người trước mặt đang mệt mỏi đến chẳng còn sức, nhưng lại không sao điều động nổi tinh thần lực.
"Điện hạ, hay là ngài nằm xuống đi, với em thì cũng như nhau thôi."
Nhưng với Trì Diệu, cảm giác ấy hoàn toàn khác.
"Không cần." Lý do lại mang chút riêng tư: "Anh muốn nhìn gương mặt em."
Hốc mắt Thời Tinh nóng lên, khó kìm được. "Được." Giọng cậu run nhẹ, như thể chính mình mới là người đang chịu trị liệu.
Cậu một lần nữa nâng tay, phóng xuất tinh thần lực.
Biển tinh thần vốn đã bị dày vò bốn năm lần, bề ngoài có vẻ nguyên vẹn, nhưng sâu bên trong vẫn còn nhiều vết thương ẩn chưa lành.
Trị liệu lại bắt đầu, biển tinh thần chấn động dữ dội bất thường.
Đến cuối, Trì Diệu nhắm chặt mắt, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, mày cau lại nhưng không thốt một lời.
Thời Tinh chợt nhận ra điều gì đó, cậu nói nhỏ: "Điện hạ, anh không cần gắng sức kiểm soát tinh thần lực đâu."
Như vậy là quá ép Trì Diệu rồi.
Chưa kịp để anh từ chối, Thời Tinh đã mở màn chắn. Tấm màn chắn đặc biệt của cậu có thể hấp thụ mọi dòng tinh thần lực, kể cả phần hỗn loạn đang tràn ra ngoài từ Trì Diệu.
Anh nhìn một thoáng, rồi thả lỏng, mặc cho nó bao bọc.
Bên ngoài lần này không bị phá hỏng gì, nhưng Thời Tinh đã phải mở màn chắn đến ba, bốn lần, chỉ để gánh lấy những luồng sức mạnh mất kiểm soát trong quá trình trị liệu.
Hoàng hôn đỏ rực như máu, Diệu Tinh và Xán Tinh lặng lẽ trôi xuống đường chân trời.
Không khí mùa hè trong suốt, ánh chiều tà khúc xạ thành một bức tranh mộng ảo, vừa như cảm hứng của nàng thơ, vừa như lời chúc phúc rực rỡ gửi từ vũ trụ.
Tốc độ nuốt chửng không thể chậm lại. Trong một thoáng, Thời Tinh thấy hiện lên trong đầu mình đôi mắt đen lạnh lẽo.
Đồng tử tròn.
Sâu thẳm như màn đêm.
Và giữa bộ lông vàng kim, cậu cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng.
Khoảnh khắc sau, trị liệu kết thúc.
Chẳng lẽ... cậu vừa thấy con tinh thú từng khiến Điện hạ trọng thương?
Không thể nào chắc chắn.
Ý nghĩ ấy nhanh chóng bị Thời Tinh gạt đi.
"Điện hạ!"
Khi Trì Diệu khẽ ngã sang một bên, cậu đã kịp vòng tay ôm lấy, chắc chắn và vững vàng.
Anh hé mắt, thấy Thời Tinh đang ôm chặt lấy mình.
Cảm nhận được cậu vẫn đang truyền tinh thần lực trị liệu, Trì Diệu khàn giọng: "Em không nghỉ ngơi chút nào sao?"
Kết giới mở ra bốn, năm lần, đã quá sức hao tổn.
Suốt cả quá trình còn phải kiềm chế thiên phú nuốt chửng, với cấp bậc của Trì Diệu, sức lực của Thời Tinh gần như chẳng còn bao nhiêu.
Thế nhưng cậu vẫn lắc đầu, cố chấp.
Trì Diệu định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nâng tay, vòng ôm lấy Thời Tinh.
"Anh thật hết cách với em rồi." Anh khẽ thì thầm.
Thời Tinh giọng nghẹn, lập lại: "Chúng ta có thể cùng nhau chật vật mà."
Trì Diệu muốn bật cười, nhưng chẳng còn sức, chỉ nghiêng mặt, khẽ cọ lên gò má cậu.
"Tiểu Điện hạ nói đúng."
Nhận ra tinh thần lực trong phòng đã dần yên tĩnh, Nhĩ Nhã lập tức bước vào xem, vừa thoáng thấy cảnh tượng bên trong liền lặng người, rồi vội quay đi.
Phí Sở theo sát, "Ơ, sao chị đi vội vậy, bọn họ..."
Lời chưa kịp dứt, anh cũng nhìn thấy, liền nghẹn lại.
Trong lòng chợt lo, không biết giọng mình ban nãy có lớn quá, có làm phiền đến họ hay không.
Nhĩ Nhã kéo anh đi, khẽ "Suỵt!", vừa bước vừa ngăn cản người khác, dặn ai về vị trí nấy, chờ khi bên trong gọi mới được vào.
Mãi gần nửa tiếng sau, Thời Tinh mới liên lạc ra ngoài.
Người đầu tiên lao vào là Hứa Kim. Cảnh tượng trước mắt: Thời Tinh ngồi đó, còn Trì Diệu thì tựa vào người cậu, đôi mắt khép chặt.
Thời Tinh đưa tay lên môi ra hiệu, nhỏ giọng: "Điện hạ khó chịu quá, đã ngủ rồi."
Hứa Kim gật đầu, mọi động tác cũng trở nên nhẹ hẳn.
Ngừng lại một nhịp, hít sâu, Thời Tinh mới cất giọng: "Trị liệu xong rồi, tinh thần lực biến dị đã được rút sạch."
Dù trước đó vẫn luôn tin tưởng sẽ thành công, nhưng khi thực sự nghe thấy, Hứa Kim vẫn khựng lại, lặng người.
Nghẹn ngào, mắt cay nóng, ông chỉ có thể gật đầu thật mạnh, chẳng nói thêm được lời nào.
Ông đã chờ ngày này quá lâu rồi.
Hoàng thất cũng chờ ngày này quá lâu.
Cả Đế Đô, cả Đế quốc... đều đã đợi khoảnh khắc này.
Và cuối cùng, ngày ấy cũng đã đến.
*
Nhậm Ngạn Vĩnh, Vi Chân cùng nhóm sĩ quan, thậm chí chẳng kịp gặp Thời Tinh và Trì Diệu. Nhưng khi nghe tin mọi chuyện đã kết thúc, ai nấy đều rưng rưng, cảm giác vừa kỳ lạ vừa khó tả.
Những người dõi theo Trì Diệu trưởng thành, mắt đều đỏ hoe. Sau khi xác nhận hết lần này đến lần khác, họ mới mãn nguyện rời đi, mang theo tin tức này.
Kéo chăn đắp cho Trì Diệu xong, Thời Tinh mới biết Nhậm Ngạn Vĩnh bọn họ đã tới.
Cậu nghĩ một chút rồi nói: "Để em tiễn họ ra cung."
Dù sao họ cũng vì Trì Diệu mà đợi bao lâu nay, nếu chưa gặp đã bị tiễn đi thì đúng là thất lễ.
Đây là cách xử lý thỏa đáng nhất, Hứa Kim gật đầu đồng ý.
Ông nhìn theo bóng lưng Thời Tinh, càng lúc càng thấy cậu đã thật sự trưởng thành, có thể gánh vác trọng trách của hoàng thất.
Thời Tinh bước ra khỏi khu sinh hoạt, bỗng khựng lại, ngẩng đầu.
Trời chưa tối hẳn, hoàng hôn lộng lẫy rực rỡ như đang khoe sắc lần cuối trước khi tan biến.
Đẹp đến nín thở.
Rất đẹp.
Nhưng ánh mắt Thời Tinh không dừng ở hoàng hôn ấy.
Mà vươn xa hơn về phía sâu thẳm vũ trụ.
Cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang ùn ùn kéo đến. Là một mảng lớn vô cùng vô tận đang lao về phía mình.
Là... bầy đàn của Tinh thú.
Cảm giác chỉ thoáng qua, nhưng Thời Tinh biết rõ, nó không hề giả.
Sắc mặt cậu nặng trĩu. Thời gian... đã gần kề rồi.
*
Một ngày mệt nhoài, Thời Tinh đi ngủ sớm, giấc ngủ cũng rất sâu.
Trì Diệu không phải bị thương ngoài cơ thể, nên hai người vẫn ngủ chung. Chỉ là Thời Tinh không dám như mọi khi rúc vào lòng anh, mà giữ một khoảng cách. May mà chiếc giường đủ rộng.
Sáng sớm, cậu bất giác tỉnh lại, đưa tay sang bên cạnh, chạm vào khoảng trống. Một thoáng giật mình, cậu lập tức bừng tỉnh.
Người máy đang chờ sẵn ở đầu giường. Trên màn hình nó hiển thị dòng chữ Trì Diệu để lại:
[Ở dưới lầu, khoảng sân trong. Trì Diệu]
Thời Tinh khoác vội áo ngủ đi xuống. Trời đã hửng sáng, ánh bình minh nhè nhẹ, mở ra một ngày mới.
Trong khu vườn, cậu thấy Trì Diệu.
Anh đang lặng lẽ ngắm những khóm cây, vẻ mặt yên bình.
"Điện hạ." Thời Tinh khẽ gọi, giọng không chắc chắn.
Trì Diệu ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy cậu, rồi liền vẫy tay.
Cậu bước lại gần, khẽ hỏi: "Ngài đang nhìn gì thế?"
Trong biển tinh thần của Trì Diệu, Thời Tinh không còn cảm nhận được dị thường nào. Cậu vừa ngạc nhiên, vừa thầm cảm thán: thể chất người Đế quốc quả thực quá mạnh mẽ.
Trì Diệu mỉm cười: "Ta đang cảm nhận gió. Là cảm giác trước khi ta bị thương."
Đã rất lâu rồi, anh chưa từng trải nghiệm lại thiên phú của mình một cách tự nhiên như vậy. Không còn đau đớn, cũng không cần cố gắng kìm nén tinh thần lực.
Anh khẽ nâng tay.
Làn gió êm dịu vòng qua Thời Tinh một vòng, lướt qua da thịt như tơ lụa. Cậu thấy ngưa ngứa, bật cười khẽ.
Trì Diệu khẽ nói: "Thật ra, ta còn một việc muốn làm."
Anh bất ngờ đưa tay về phía Thời Tinh. "Cùng ta nhé, vị vua khác của Đế quốc?"
Thời Tinh còn ngơ ngác, nhưng vẫn chậm rãi đặt tay mình vào tay anh.
Sáng hôm ấy, sau mấy chục năm, bầu trời Đế Đô một lần nữa phủ kín bởi tinh thần lực hùng hậu của hoàng thất.
Một luồng gió khác cũng từ nơi này bắt đầu, không ngừng lan tỏa, quét qua từng khoảng trời của hành tinh chính Đế quốc.
"Bệ hạ... đã khỏi rồi sao?"
Lão Thường Tuyền, vừa sáng sớm tập luyện, cảm nhận được tinh thần lực trong không khí, lẩm bẩm đầy kinh ngạc.
Ở Quân đoàn số 5, trị liệu sư Hoa Lễ ngẩng nhìn lên bầu trời, ông đưa tay ra, một làn gió khẽ đậu vào đầu ngón tay.
Người bạn đời Hạng Văn Nhân của ông thốt lên: "Biển tinh thần của Bệ hạ đã được chữa lành rồi."
Hoa Lễ mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay xuống.
Tại biên giới phía Bắc, Đàm Diễm thuộc Quân đoàn số 7 là người đầu tiên nhận ra.
"Là tinh thần lực của Bệ hạ."
"Bệ hạ đang dùng tinh thần lực quét khắp Đế quốc."
Anh ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Điều đó có nghĩa... biển tinh thần của Trì Diệu đã hoàn toàn hồi phục.
Vân Vụ giơ tay cảm nhận, rồi khẽ lắc đầu: "Không chỉ có của Bệ hạ thôi đâu."
Anh cười: "Còn cả tinh thần lực của Điện hạ Thời Tinh nữa."
Đàm Trì, người từng được Thời Tinh chữa trị quả quyết: "Đúng, là hai luồng tinh thần lực."
Chỉ là tinh thần lực của người Lam Tinh quá dịu dàng, hòa lẫn vào thiên nhiên nên không dễ để nhận ra.
Đàm Ôn bạn đời của Vân Vụ cũng xúc động: "Thật tốt quá."
Vân Vụ gật đầu, nụ cười sáng bừng: "Ừ, thật sự quá tốt rồi."
Đế quốc... có một vị vua hùng mạnh vừa trở về.
Thậm chí, thế hệ này có lẽ còn mạnh mẽ hơn cả hai vị vua đứng đầu trước đó.
--------------------
lledungg: Liệu có 1 cặp đôi nữa hông???. yên bình trước giông bãoooo