Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 145

Lam Tinh đã trở về, các tinh cầu khác cũng hỗ trợ hết sức. Khi Đế quốc xử lý xong xuôi chuyện trong ngoài, hôn lễ của Trì Diệu và Thời Tinh cuối cùng cũng được chính thức đưa lên lịch, trọng thể mà long trọng.

 

"Ừm?"

 

Trì Diệu nhướng mày, ra hiệu cho Nhậm Ngạn Vĩnh lặp lại lần nữa.

 

Lão hội trưởng khẽ ho, đẩy gọng kính viền vàng mới sắm gần đây, rồi từ tốn nhắc lại: "Ngôi nhà mới đã xây xong, mọi chỉ số đều đạt tiêu chuẩn để ở. Công tác chuẩn bị cho hôn lễ cũng hoàn tất, chỉ chờ ngày cử hành. Tuy rằng Bệ hạ vàDDiện hạ đã thành hôn từ trước, nhưng chưa từng làm lễ nghi thức, lần này vẫn phải theo truyền thống. Theo đó, trước lễ nửa tháng, hai người phải tạm thời sống riêng, đến khi cử hành xong mới được gặp lại và dọn vào nhà mới."

 

Nét mặt Nhậm Ngạn Vĩnh ôn hòa, nụ cười nhã nhặn.

 

Khóe miệng Trì Diệu, vốn đang mỉm cười, thoáng sụp xuống.

 

Chỉ là ngoài mặt hắn vẫn cố giữ một dáng vẻ gượng gạo, miễn cưỡng duy trì cung cách lịch sự.

 

"Có cái truyền thống như thế thật à?" Trì Diệu hỏi.

 

"Đúng vậy," Nhậm Ngạn Vĩnh gật đầu, "đây là truyền thống lâu đời của hôn lễ hoàng thất, từ trước cả khi lịch tinh hệ bắt đầu đã có rồi. Bệ hạ, ngài chẳng lẽ không biết sao..."

 

Nói thì là thế, nhưng bị hỏi vặn bất ngờ, trong lòng ông cũng không khỏi chột dạ.

 

Từ khi có Thời Tinh, Trì Diệu càng ngày càng tỏ ra không kiên nhẫn với những việc nội chính toàn quy tắc lề luật lằng nhằng, hầu như đều để Thời Tinh trực tiếp làm việc với Viện trưởng lão. Đầu năm đến nay, người Nhậm Ngạn Vĩnh tiếp xúc và bàn bạc cũng đều là Thời Tinh.

 

Thế nên, nghĩ kỹ lại, ông thật sự hoài nghi: liệu Trì Diệu có còn nhớ nổi quy trình phức tạp của lễ cưới hoàng thất không?

 

Nhưng Trì Diệu... làm sao có chuyện quên được.

 

Chỉ cần gắng nhớ một chút, hắn đã nghĩ ra.

 

Và càng nghĩ rõ, sắc mặt hắn càng muốn sụp xuống.

 

Vì, đáng tiếc thay, truyền thống đó thật sự tồn tại.

 

Rốt cuộc thì cái truyền thống cổ lỗ sĩ này sao vẫn chưa bị bỏ đi?

 

Tổ chức hôn lễ chẳng phải là để hai người cùng vui vẻ bên nhau sao? Vậy mà theo cái quy củ này, vui thì có vui, nhưng lại phải xa đối phương.

 

Trì Diệu hỏi như thế chủ yếu là muốn kéo Nhậm Ngạn Vĩnh nói tiếp, để nhân lúc đó nghĩ xem có lý do nào bẻ vòng cho qua. Cưới nhau lâu thế rồi, hắn và Thời Tinh chẳng cần gì mấy thứ hình thức bày vẽ này, mà cái "bản chất" của quy củ kia lại là... bắt họ tạm thời chia cách. Đúng là vô ích, còn hại tình cảm đôi bên.

 

"À, nhớ ra rồi."

 

Đến khi Nhậm Ngạn Vĩnh nói gần xong phần giải thích, Trì Diệu mới chậm rãi lên tiếng.

 

Hắn ngồi ngay ngắn hơn, nghiêm túc hỏi: "Nếu tách ra, vậy trong thời gian đó Thời Tinh sẽ ở đâu?"

 

Nhậm Ngạn Vĩnh hiển nhiên đã tính toán kỹ: "Đế Đô đã chuẩn bị sẵn chỗ ở, bên Tổ Cây cũng có thể tở tạm. Hoàn toàn tùy theo ý điện hạ. Dĩ nhiên, xét từ góc độ công việc, ở Đế Đô thì thuận lợi hơn. Nhưng như tôi nói, cuối cùng vẫn do điện hạ quyết định."

 

"......"

 

Hay thật, lại còn bày ra cho cậu ấy mấy lựa chọn nữa.

 

Trì Diệu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đổi cách nói: "Từ khi cưới đến giờ, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau. Thời Tinh cũng đã quen có thị quan bên cạnh..."

 

Chưa dứt lời đã bị Nhậm Ngạn Vĩnh chen ngang: "Vấn đề này tôi đã bàn bạc với Thị quan Hứa rồi. Gần đây Thị quan Nghiêm vẫn đi theo chăm sóc điện hạ, còn Thị quan Hứa sẽ theo hầu Bệ hạ ngài."

 

Trước vẻ mặt cười tươi rói kia, Trì Diệu hiếm hoi nghẹn họng.

 

Trong giây lát, không khí cứng ngắc đến mức khô khốc.

 

Bất đắc dĩ, hắn ném ra "lá bài" cuối cùng: "Ta thì không sao, nhưng Thời Tinh tuổi còn nhỏ, phải tách xa lâu thế e rằng khó quen. Hay là thôi thì..."

 

Lại bị Nhậm Ngạn Vĩnh hớn hở cướp lời: "Bệ hạ thấy không thành vấn đề thì đúng là chẳng có vấn đề gì cả!"

 

Trì Diệu: "?"

 

Nhậm Ngạn Vĩnh hân hoan xoa tay: "Phía Thời Tinh điện hạ, Viện trưởng lão đã làm công tác tư tưởng xong cả rồi. Giờ ngài cũng thấy không có gì bất ổn, vậy thì tốt quá rồi!"

 

Trì Diệu: "??"

 

Nhậm Ngạn Vĩnh hớn hở bỏ đi.

 

Thậm chí chẳng để cho Trì Diệu kịp hoàn hồn ngăn lại.

 

Nguyên do cũng đơn giản thôi: xong khâu này, tất cả công tác chuẩn bị cho đại hôn của Viện trưởng lão coi như đã hoàn tất. Việc còn lại chỉ là chờ đến tuần cuối trước lễ, lo khâu trang trí bày biện cho buổi cử hành.

 

Chuẩn bị bao lâu nay, cuối cùng bọn họ cũng có thể thở phào nghỉ ngơi đôi chút.

 

Nhìn thư phòng trống trơn, Trì Diệu: "..."

 

Trì Diệu: "..."

 

Ông già này sắp về hưu rồi, nhưng nếu mắt mờ lòng tối thế này thì chi bằng về luôn cho xong!

 

Sắp xếp lại suy nghĩ, Trì Diệu hít sâu, bấm thông tin văn thư, hỏi lịch trình của Thời Tinh hôm nay.

 

Được báo là đang xem xét quân vụ, hắn liền định trưa nay sẽ bàn với Thời Tinh về cái "truyền thống" trời ơi đất hỡi kia.

 

Nào ngờ, đúng như câu nói "đạo cao một thước, ma cao một trượng".

 

Tính toán của Trì Diệu hay thì hay thật, chỉ tiếc Thời Tinh chẳng quay về.

 

Theo lời báo cáo của Hứa Kim, sáng nay Viện trưởng lão đã "tự ý" sắp xếp, trực tiếp đưa Thời Tinh đến chỗ ở khác của Đế quốc. Khi Trì Diệu gọi thông tin qua, hiện lên lại là gương mặt già nua của Nhậm Ngạn Vĩnh, thao thao bất tuyệt lặp lại cái gọi là truyền thống, dặn tới dặn lui rằng hai người tuyệt đối không được gặp, bằng không sẽ chẳng may mắn.

 

Trì Diệu: "..."

 

"Vậy còn công vụ sau này thì sao? Dù sao cũng cần có người bàn bạc chứ?"

 

Hắn cố kìm nén bực bội, nghiến răng tìm lý do.

 

Tiếc là không đối diện trực tiếp, qua sóng điện tử, Nhậm hội trưởng chẳng nghe ra được sắc thái thật sự trong câu hỏi.

 

Ngược lại, ông còn ân cần: "Bệ hạ chỉ cần đưa cho tôi là được. Việc nào cần điện hạ duyệt, tôi sẽ chuyển lời lại. A, bệ hạ chắc hẳn còn lo chỗ ở của điện hạ, lát nữa Viện trưởng lão sẽ gửi tình hình nơi ở sang thiết bị của ngài. Nơi đó được bố trí theo tiêu chuẩn khu sinh hoạt trong cung, ngài yên tâm, điện hạ sẽ không thấy lạ lẫm đâu."

 

Trì Diệu: "..."

 

Tốt lắm, Nhậm Ngạn Vĩnh giờ đã học được cách chặn lời không cần thầy dạy rồi.

 

Thông tin vừa dứt, Trì Diệu liền đặt đũa xuống.

 

Phí Sở ngạc nhiên: "Anh họ, sao mới ăn có mấy đũa đã đứng lên rồi?"

 

Đáp án nghe mà khó hiểu: "No rồi."

 

No thật.

 

No tức!

 

Trưa không thấy Thời Tinh.

 

Tối cũng không thấy Thời Tinh.

 

Tệ hơn nữa, theo đúng cái "truyền thống" đó, Nhậm Ngạn Vĩnh còn bắt buộc phải để họ trải nghiệm cảm giác của đôi tân hôn bình thường. Đến mức cho robot đóng gói và đưa hết mọi thứ của Thời Tinh đi.

 

Trì Diệu không nói gì, chỉ im lặng nhìn robot thu dọn.

 

Thời gian kéo dài, sắc mặt hắn ngày một u ám.

 

Hứa Kim thấy tình hình không ổn liền hỏi một câu, nhận được đáp án khiến người ta muốn trợn mắt.

 

Trì Diệu nhìn robot, mặt không đổi sắc: "Không có gì, ta chỉ đang nghĩ một chuyện."

 

Câu nói nghe bình thường, không có giọng điệu gì lạ.

 

Nhưng chỉ có mỗi câu ấy là bình thường.

 

Hứa Kim dò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

 

Trì Diệu: "Ta nghĩ xem, đây phải là lần đầu tiên cưới của ta chứ?"

 

Hứa Kim: "!"

 

Trì Diệu đọc như đọc hàng chữ: "Người ta thường nói khi tái hôn thì sợ người mới nghĩ nhiều, nên mới dọn đồ của người trước cho gọn. Ta đây là cưới lần đầu, chưa ly hôn, người còn không cho gặp đã đành, đồ đạc cũng phải bị thu dọn sạch sẽ sao?"

 

"Ha, Viện trưởng lão... thật chu đáo ghê."

 

Hứa Kim không biết nói gì nữa.

 

Câu cuối của Trì Diệu nghe chẳng giống lời khen chút nào...

 

Công nghệ sống thời đại mới của Đế quốc thật sự thông minh: robot phục vụ lâu năm ở khu sinh hoạt không chỉ thu hết đồ đạc của Thời Tinh, mà dường như còn muốn mỉa mai việc hắn mất đi người bạn đời, cầm sạch cả những lọ thuốc trên tủ đầu giường, gọi là tịch thu triệt để.

 

Trì Diệu hít một hơi thật sâu, kìm nén rất lâu mới không dùng tinh thần lực quật ngã mấy con robot ấy.

 

Dù hành động đó chỉ cần vung tay nhẹ.

 

Dù hắn có thể giả vờ trách robot là không biết điều.

 

Dù...

 

Trì Diệu sợ ở lại sẽ mất kiểm soát, nên lần đầu sau bữa tối, đã rời cung điện đi dạo một mình.

 

Bên ngoài cung điện, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều treo đầy cờ của Đế quốc và Lam Tinh. Vừa để tuyên bố một cuộc hôn nhân mang tính thời đại sắp đến, vừa tạo nên bầu không khí náo nhiệt chào đón hôn lễ lớn của họ.

 

Đi dọc theo những con đường, chẳng những người qua lại, mà ngay cả bọn trẻ con cũng ríu rít bàn tán về lễ cưới của hắn và Thời Tinh.

 

Nhưng suốt cả vòng đi ấy, trong đầu Trì Diệu chỉ vang vọng một câu cổ ngữ không biết từ thời nào: "Náo nhiệt đều thuộc về thiên hạ, còn ta chẳng có gì."

 

------------

Bình Luận (0)
Comment