Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 146

Đi được nửa đường, Trì Diệu bỗng nhận ra. Quy củ vốn chỉ ràng buộc những kẻ tình nguyện tuân thủ. Nếu bản thân hắn chẳng muốn theo, thì dù có hoàn chỉnh đến mấy, cũng luôn tồn tại kẽ hở để lợi dụng.

 

Chẳng phải cả hệ thống quy chế của Đế quốc, viện trưởng lão ngày ngày vẫn còn phải sửa đổi đó sao? Thời đại không ngừng thay đổi, thì làm gì có thứ gì hoàn mỹ vĩnh viễn.

 

Đúng vậy, đến pháp luật còn có thể sửa đổi, huống hồ chỉ là cái truyền thống mục nát kia. Hắn việc gì phải coi trọng chứ!

 

Nghĩ thông suốt, bước chân hầm hầm của Trì Diệu dần chậm lại.

 

Ừm... hắn phải tính toán cho kỹ, tính toán cho thật chu đáo. Không thể cứ thế buông xuôi mặc người khác sắp đặt.

 

*

 

Muộn hơn, hắn quay về cung. Bề ngoài vẫn điềm tĩnh, chẳng gợn sóng nào. Nhưng ở góc khuất không người chú ý, có hai cái đầu rụt rè ló ra, len lén quan sát bóng dáng vị bệ hạ vừa bước vào từ cửa chính.

 

"Ngài bảo xem, đây là cao hứng hay là mất hứng vậy?" Phù Thanh thì thào.

 

Phí Sở nhíu mày: "Nhìn không ra."

 

Mặt "xác sống" của Trì Diệu xưa nay vốn chẳng có bao nhiêu biểu cảm, ai mà nhìn ra được thì đúng là gặp quỷ.

 

Phí Sở lại nói: "Nhưng dựa vào nhiều năm quan hệ thân thích, cộng thêm bản năng mà đoán... tám phần là không vui."

 

Phù Thanh ngập ngừng.

 

Phí Sở bồi thêm: "Cậu có bao giờ thấy ngài ấy nửa đêm bỗng dưng nổi hứng ra ngoài đi dạo chưa?"

 

Quả thật là chưa. Phù Thanh gật đầu lia lịa.

 

Nếu chẳng phải hôm nay hành vi của bệ hạ lạ quá, bọn họ cũng chẳng trốn ở đây, cẩn thận đến mức phải rình trộm như vậy.

 

Phù Thanh nghi hoặc: "Thế... bệ hạ là giận viện trưởng lão, hay là vì không được gặp Tinh Tinh mà buồn bực?"

 

Phí Sở trầm ngâm một lúc, bỗng thấy như thể vừa bị nhét một miếng "cẩu lương" vào miệng, trừng mắt liếc xéo Phù Thanh.

 

Trong khi đối phương vẫn còn ngây ngô chưa hiểu chuyện gì, Phí Sở nghiến răng nghiến lợi thốt ra: "Có khi là cả hai!"

 

Câu nói đó thoạt nghe chẳng có gì sai, nhưng nghĩ kỹ lại thì quả là sự minh họa hoàn hảo cho cái gọi là tình anh em họ, chỉ mong đối phương chẳng được yên lành!

 

Bỗng sau lưng vang lên một tiếng ho khẽ, dọa Phù Thanh và Phí Sở giật nảy mình.

 

Quay đầu nhìn thấy là Hứa Kim, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thật ra hai người đứng đây cũng không phải vì chuyện gì lớn, chỉ là robot đã dọn xong đồ của Thời Tinh, họ định lén đi thăm cậu, tiện thể mang theo ít vật dụng thường ngày.

 

Sợ Trì Diệu biết sẽ khó chịu, nên tất nhiên họ mới giấu giấu giếm giếm, lén lút bàn bạc.

 

"Chú Hứa, đồ chuẩn bị xong chưa?"

 

Hứa Kim gật đầu: "Mấy thứ Tinh Tinh thường dùng, ta đã làm danh sách, mang đủ cả rồi."

 

"Phi thuyền sẵn sàng chưa?"

 

Phù Thanh đáp: "Rồi ạ, nhưng không dám đỗ trước khu sinh hoạt trong cung, tôi nhờ thị vệ kích hoạt sẵn bên ngoài cung điện hoàng gia, chúng ta tới nơi là có thể đi ngay."

 

Nói chuyện thì thào, hệt như mấy kẻ làm chuyện lén lút.

 

Bị ảnh hưởng, Hứa Kim cũng vô thức hạ thấp giọng: "Thế thì đi thôi."

 

Đúng là chẳng khác gì đi ăn trộm.

 

Lên được phi thuyền, Phí Sở mới thở phào, bắt đầu lớn giọng: "Nói xem, Nhậm Ngạn Vĩnh rốt cuộc nghĩ gì mà làm vội thế? Sáng Trường Nhạc đã đưa Tinh Tinh đi, trưa cũng không cho về. Gì chứ, nhìn mặt nhau một cái là hôn nhân sẽ tan vỡ chắc?"

 

Hứa Kim liếc mắt răn: "Ngồi cho nghiêm, gọi là Hội trưởng, đừng có ăn nói lấc cấc."

 

"Biết rồi mà chú Hứa, đây không có người ngoài, gọi tạm thôi!"

 

Hứa Kim không thèm chấp, nhưng Phí Sở nói cũng chẳng sai. Nghĩ ngợi một lúc, ông công bằng thừa nhận: "Đúng là gấp gáp quá."

 

Ngay cả ông cũng cảm thấy Trì Diệu đang có chút bất mãn.

 

Dù sao cũng phải cho người ta ít thời gian chuẩn bị tâm lý chứ.

 

Đến chỗ Thời Tinh tạm ở, qua lời Nghiêm Trường Nhạc, Hứa Kim mới hiểu dụng ý của Nhậm Ngạn Vĩnh.

 

Hóa ra cùng một ý như Trì Diệu đã lo, rằng Thời Tinh tuổi còn nhỏ, sợ không quen. Nhưng cách làm thì khác nhau một trời một vực: Trì Diệu là muốn thôi bỏ, còn Nhậm Ngạn Vĩnh thì lại trực tiếp "dắt" người ra ngoài trước.

 

Nghe xong, Hứa Kim chỉ có thể cạn lời: "..."

 

Im lặng. Không gì ngoài im lặng.

 

Ông suy nghĩ rồi gắng tìm ra chỗ còn có thể hỏi thêm: "Vậy... Tinh Tinh có quen không?"

 

Nghiêm Trường Nhạc trả lời thẳng: "Không thấy gì là không quen cả. Điện hạ còn nhỏ, nơi từng ở chẳng nhiều, ở đây Viện trưởng lão cũng đặc biệt nghiên cứu sở thích của cậu ấy. Mới lạ nên trông rất hứng thú, ta thấy cậu ấy khá là thích."

 

Hứa Kim lại rơi vào trầm mặc, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Thế có biểu hiện kháng cự nào không?"

 

Nghiêm Trường Nhạc lần nữa lắc đầu.

 

Chưa dứt lời, đã nghe giọng Thời Tinh hớn hở vang lên: "Chú Hứa, Trường Nhạc, hai người ở đây à? Tôi đang cùng Thượng tướng Phí và Phù Thanh bàn mấy món bày trí này, hai người cũng lại xem thử đi, xem sau này có nên sắp một bộ y như thế trong nơi ở mới không..."

 

"Để tôi dẫn mọi người qua đó."

 

Hứa Kim: "..."

 

Thôi, khỏi cần Nghiêm Trường Nhạc nói thêm gì nữa.

 

Nhìn đôi mắt Thời Tinh sáng rực như vậy, bảo là không quen thì chính ông cũng chẳng tin nổi.

 

Không những không thấy khó chịu, mà trông cậu còn có vẻ rất hài lòng với chỗ này.

 

Thôi thì... Hứa Kim thầm nghĩ, Trì Diệu và Thời Tinh, rốt cuộc cũng không phải cả hai đều có vấn đề. Giờ chỉ còn một người cần lo thôi, vậy cũng nên thấy may mắn nhỉ?

 

Chỉ là, chút may mắn ấy lập tức tan biến khi họ bước chân trở lại phòng khách trong khu sinh hoạt.

 

Bởi lẽ, Trì Diệu đang mặc đồ thường ở nhà, thản nhiên ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha trống trơn, chờ họ quay về.

 

Phù Thanh bật đèn lên, suýt bị dọa nhảy dựng.

 

Phí Sở đẩy đẩy cấp dưới của mình: "Làm gì thế, đừng có nép sau lưng tôi."

 

Phù Thanh: "..."

 

Không phải đâu, thưa Thượng tướng, vậy ngài có thể bước lên trước một chút không? Đừng để tôi đứng ngay hàng đầu thế này chứ!

 

Trì Diệu vẫn ngồi trên ghế, mắt nhắm hờ như đang nghỉ ngơi. Đến khi đèn sáng, hắn mới chậm rãi mở mắt, ánh nhìn bình thản quét qua từng người một.

 

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Phí Sở.

 

Phí Sở: "......"

 

Trì Diệu: "Đi gặp Thời Tinh rồi à?"

 

Phí Sở gượng cười: "Ha... ha ha, đúng thế. Không cho hai người gặp nhau, chứ cũng chẳng cấm bọn tôi gặp mà, phải không?"

 

Nói xong liền bị Hứa Kim huých cùi chỏ nhắc nhở.

 

Phí Sở vội vàng bổ sung: "Dù sao cũng đâu phải bọn tôi cưới nhau. Hai người mới là đôi cô dâu chú rể trời đất se duyên cơ mà! Ha... ha ha!!"

 

Trì Diệu hờ hững nhấc mí mắt, liếc sang khiến Phí Sở lần hiếm hoi thấy chột dạ.

 

Ngay sau đó, những câu hỏi mà Hứa Kim từng hỏi Nghiêm Trường Nhạc, giờ lại được Trì Diệu lặp lại nguyên vẹn:

 

"Thời Tinh ở bên đó có quen không?"

 

"Có muốn quay về không?"

 

Đúng lúc cần im lặng thì lại không chịu im, đến lúc phải né thì Phí Sở lại lên tiếng thẳng thừng.

 

Phí Sở: "Rất quen chứ! Trước khi đi còn nhờ bọn tôi chuyển lời cho ngài nữa!"

 

Trì Diệu sững lại.

 

Ngay cả Hứa Kim cũng nghẹn họng.

 

Sắc mặt Trì Diệu dịu đi đôi chút: "Nói gì?"

 

Với thân phận Tổng quản thị quan, Hứa Kim vừa đoán ra nội dung, liền nảy sinh cảm giác muốn né tránh lần đầu tiên trong đời. Ông vội ra hiệu bằng ánh mắt cho Phí Sở, nhưng Phí Sở lại chẳng hiểu, bô bô tuôn thẳng một mạch: "Nói là bên đó cậu ấy rất ổn, chẳng thấy khó chịu gì. Nửa tháng trôi cái vèo, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ở yên, bảo ngài cứ yên tâm!"

 

Trì Diệu: "......"

 

Trì Diệu: "......"

 

Hứa Kim chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Thôi xong. Xách đi được rồi.

 

"Hừ."

 

Quả nhiên, chỉ thấy Trì Diệu lạnh lùng hừ một tiếng: "Trí nhớ của cậu tốt nhỉ."

 

Phí Sở gãi đầu, ngơ ngác: "Ơ, mới vừa gặp xong, ký ức còn nóng hổi thế này, làm sao quên được chứ?"

 

"Được lắm. Vừa hay Quân đoàn số 4 dâng lên loạt báo cáo, giao cho cậu xử lý đi."

 

"Cái... gì cơ?!!"

 

Chỉ nghĩ đến mớ báo cáo quân vụ chồng chất toàn con số, đầu Phí Sở đã muốn nổ tung.

 

Không đợi hắn kêu gào, Trì Diệu đã sầm mặt, đứng dậy, vừa lầu bầu vừa lên lầu.

 

Tai họa từ trên trời rơi xuống, Phí Sở méo mặt đến đau khổ, nhưng vẫn không quên thắc mắc: "Mà... lúc đi lên, ngài ấy nói gì thế?"

 

Hứa Kim nhìn hắn, dịu dàng mà thấm thía: "Ngài ấy bảo, đừng chỉ lớn tuổi, mà cũng phải lớn cái đầu nữa."

 

Phí Sở: "?"

 

Phù Thanh thấy tình hình không ổn, sợ vạ lây, vội vàng rút về phòng.

 

Thực ra, câu Hứa Kim nói là bịa thôi.

 

Trì Diệu quả có lẩm bẩm một câu, nhưng đó là lời riêng tư, chẳng thích hợp để lộ ra cho ai khác nghe.

 

Hắn khẽ nói

 

"Đúng là đồ vô tâm."

 

Nói về Thời Tinh.

 

Ngồi trong căn phòng trống trơn bị dọn sạch một lúc lâu, Trì Diệu trải qua đêm đầu tiên trong cung điện phải tách khỏi Thời Tinh, mà cậu ấy thậm chí còn không ở ngay phòng bên cạnh.

 

Sáng hôm sau, hắn vẫn xử lý công việc như thường lệ, vẻ mặt tươi cười gọi Phí Sở vào.

 

Trong sự thấp thỏm bất an của Phí Sở, Trì Diệu hòa nhã thừa nhận hôm qua mình có phần nóng nảy, sau đó dịu giọng hỏi thăm tình hình bên Thời Tinh. Càng nghe, lòng hắn càng bức bối, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

 

Đợi Phí Sở rời đi, Trì Diệu tra lại những tin vừa nhận được, gõ chính xác tên hai cửa hàng nhượng quyền, mở bản đồ Đế Đô lên dò xét một vòng, cuối cùng xác định được chỗ Thời Tinh đang ở.

 

Hắn khẽ thở phào.

 

Tên em họ ngốc kia tuy chuyên làm hắn tức điên, nhưng vẫn có chút tác dụng. Chẳng hạn như bị hắn dỗ lời ngọt mà lộ ra đầu mối.

 

Tối đến, ăn cơm xong, Trì Diệu lại ra ngoài "tản bộ".

 

Sau màn kịch tối hôm trước, hôm nay ai nấy đều quen rồi, chẳng thấy lạ lùng gì nữa.

 

Nhờ thế, không ai biết Hoàng đế của Đế quốc đã rời cung, đi qua hai con phố, bình thản gọi một chiếc phi hành thuyền, nhân bóng đêm che phủ, thẳng hướng nơi Thời Tinh đang ở.

 

Giữa đường, hắn nghĩ đến chuyện gửi cho Thời Tinh một tin nhắn.

 

Thông điệp vừa gửi, màn hình liền nhảy ra nhắc nhở: bên kia đã chặn tin.

 

Trì Diệu: "......"

 

Không phải xóa liên hệ, mà chỉ là chặn tạm. Cái lựa chọn vô dụng này Thời Tinh chắc chắn không biết dùng.

 

Vừa nghĩ đã đoán ra thủ phạm Nhậm Ngạn Vĩnh.

 

Trì Diệu thật sự muốn gửi lời "cảm ơn".

 

Thôi kệ, dù gì sắp gặp được rồi. Hắn quyết định không phí tâm tư nhớ đến vị trưởng lão (trong lòng hắn coi như đã "nghỉ hưu") kia nữa.

 

Trì Diệu rút vài đồng tinh tệ trả tiền, rồi bước vào một cửa tiệm tiện lợi gần đó. Trò chuyện vài câu với ông chủ, hắn liền xác nhận chính xác nơi Thời Tinh đang ở - hôm qua Hội trưởng lão rầm rộ đưa người đến, muốn không gây chú ý cũng khó.

 

Trì Diệu tiện tay lấy một cây kẹo m*t sữa ở quầy tính tiền, nhét vào túi, rồi dừng bước ngay gần số nhà đúng chỗ Thời Tinh đang ở.

 

Trong đầu hắn cân nhắc: gặp rồi thì nên đánh mông Thời Tinh, hay là... đánh mông Thời Tinh.

 

Cũng may, lựa chọn chỉ có một, khỏi cần phân vân.

 

Đang định bước tới, thì thiết bị liên lạc bỗng reo.

 

Tin nhắn của Nghiêm Trường Nhạc, nhưng mở ra thì rõ ràng không phải giọng điệu của Trường Nhạc.

 

Chẳng cần nhìn nhiều, ngay cách xưng hô đã lộ: [Điện hạ]

 

Là Thời Tinh gửi.

 

Ánh mắt Trì Diệu xoay chuyển, cố tình giả nghiêm chính trả lời: [Có chuyện gì thế, Trường Nhạc?]

 

Bên kia lại rất thật thà: [Điện hạ, không phải Trường Nhạc, là em, Thời Tinh]

 

[Thời Tinh]

 

Trì Diệu từ tốn gõ lại một chữ, [Ồ~]

 

Dấu lượn sóng phía sau kéo dài như cố ý, toát lên ngữ khí đầy hàm ý của hắn lúc này.

 

Thời Tinh: [Em mượn thiết bị liên lạc của Trường Nhạc, Điện hạ, làm sao tắt được chế độ chặn tin vậy ạ? Em tìm mãi không ra. Hôm qua lúc ngài gọi, bên cạnh em có Nhậm Ngạn Vĩnh, sau khi ông ấy trả lại máy, em gửi tin cho ngài mà chẳng thấy hồi âm. Hôm nay em hỏi Trường Nhạc, anh ấy bảo có lẽ do lỡ mở chế độ chặn.]

 

[Chức năng này ít người dùng quá, em cũng không tìm được cách tắt trên tinh võng, làm thế nào ạ?]

 

Thực ra đâu chỉ là ít người dùng, tính năng này chỉ được cài sẵn trong một số thiết bị đặc thù, như của sĩ quan hoặc hoàng thất.

 

Trì Diệu nhìn chằm chằm câu "em gửi tin cho ngài mà chẳng thấy hồi âm" hồi lâu, tâm tình lập tức tốt lên không ít.

 

Mà khi tâm tình đã tốt, hắn lại càng muốn trêu chọc.

 

[Không cần tắt đâu, dù gì cũng theo truyền thống, dạo này chúng ta chẳng được gặp nhau. Phí Sở với Hứa Kim đều bảo em đã quen với chỗ ở mới, vậy thì cứ thế đi, chịu khó đến nửa tháng sau, khỏi để Nhậm Ngạn Vĩnh lải nhải suốt ngày.]

 

Thời Tinh gửi lại một chữ thảm thương: [A?!!]

 

Đúng là làm cậu bối rối thật rồi.

 

Trì Diệu rốt cuộc bật cười.

 

Hắn không còn vội gõ cửa nữa, mà ngồi xuống chiếc ghế dài bên phố, khẽ nheo mắt, cố ý giả vờ không hiểu, gửi lại một kí hiệu: [?]

 

Thời Tinh: [Cái đó... Điện hạ...]

 

Trì Diệu: [Cái nào?]

 

[Ý là... chỉ bảo không được gặp mặt, chứ đâu có nói không được nhắn tin đúng không?]

 

Trì Diệu nhướng mày, nụ cười càng sâu. Ngón tay gõ chữ lại chẳng hề giống tâm tình dịu dàng của hắn lúc này, mà lạnh nhạt: [Quả thật không có nói. Nhưng đã cấm gặp mặt rồi, thì không nhắn tin cũng chẳng sao mà.]

 

Thời Tinh thật sự hoảng hốt: [A?!!!]

 

[Điện hạ... ngài thật sự nghĩ vậy ạ?]

 

Trì Diệu bật cười khẽ, vẫn né tránh, tiếp tục chọc: [Nghĩ vậy là nghĩ thế nào?]

 

[Là... không gặp cũng không nhắn tin thì cũng chẳng sao hết ư?]

 

Trì Diệu: [Hôm qua em nhờ Hứa Kim truyền lời cho ta, chẳng phải chính là ý đó sao?]

 

Thời Tinh: [......]

 

[Em chỉ nói vậy trước mặt mọi người thôi mà.]

 

[Chẳng lẽ lại... bướng bỉnh đòi về cung điện sao.]

 

Dù gì thì nội chính cậu đã quen, uy tín cũng đã dựng lên, Thời Tinh không còn cái cớ để nũng nịu trẻ con nữa.

 

Chưa để Trì Diệu kịp trêu thêm, Thời Tinh dứt khoát nói thẳng:

 

[Nhắn tin thì vẫn được mà, đúng không?]

 

[Em muốn gửi tin cho ngài một chút.]

 

[Em...]

 

Khoảnh khắc sau, thông báo mới hiện lên màn hình thông tín khí của Trì Diệu.

 

[Em nhớ ngài rồi, Điện hạ.]

 

Trì Diệu nhìn chằm chằm dòng chữ ấy rất lâu, rồi đặt máy liên lạcxuống, thở hắt ra một hơi dài.

 

Khó chịu mà Nhậm Ngạn Vĩnh hay Phí Sở mang lại mấy ngày nay, cuối cùng theo tiếng thở này, tan biến hết.

 

Thời Tinh: [Ngài... không nhớ em sao?]

 

Trì Diệu vẫn cố giữ dáng, nhưng khi ngón tay gõ vào khung nhập hai chữ "không nhớ" và định gửi đi, hắn lại khựng lại.

 

Đùa cũng phải có chừng mực.

 

Đợi mãi không thấy hồi âm, Thời Tinh càng thêm thấp thỏm, trong lòng bắt đầu tự trách mình có phải quá bám dính rồi không. Mới có hai ngày thôi mà, tin nhắn gửi đi dường như đã vượt quá mức.

 

Đúng lúc ấy, màn hình sáng lên.

 

Hai chữ hiện ra: [Có nhớ]

 

Ngay sau đó là một tin khác: [Mở cửa sổ]

Bình Luận (0)
Comment