Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 147

Thời Tinh thoáng sững người ngay cái nhìn đầu tiên.

 

Không phải... là cái ý nghĩ kia đấy chứ?

 

Rõ ràng cậu đang ở tầng hai cơ mà!

 

Không thể nào...

 

Ngây ra vài giây, cậu mới nhớ mình có thể dùng tinh thần lực dò xét. Không cảm nhận thấy ai bên ngoài cửa sổ, Thời Tinh thở phào, đồng thời lại thấy buồn cười. Với một người coi trọng lễ nghi như Điện hạ, sao cậu lại nghĩ hắn sẽ trèo cửa sổ chứ? Nghĩ thế thật kỳ quặc.

 

Cậu khẽ chạm vào mặt, không muốn thừa nhận là vì quá nhớ Trì Diệu nên mới nghĩ ngẩn ngơ như vậy. Rõ ràng mới chỉ hai ngày không gặp. Rõ ràng đã hứa với Viện trưởng lão sẽ không quá mức nhớ nhung Điện hạ.

 

Vậy mà hành động lại...

 

Thời Tinh lắc đầu, không nghĩ nữa, quay người mở cửa sổ.

 

Quả nhiên không có ai.

 

[Dưới lầu, ghế dài]

 

Ngay sau đó, tin nhắn vang lên.

 

Thời Tinh nhìn thấy Trì Diệu. Đúng hơn là... bóng lưng của hắn.

 

Thời Tinh ngạc nhiên nhắn lại: [Điện hạ, sao ngài tìm được đến đây?]

 

Cậu rõ ràng không hề cảm nhận Trì Diệu dùng tinh thần lực dò quét Đế Đô.

 

Trì Diệu đáp: [Cầm thiết bị liên lạc của em lên, ta dạy em  gỡ bỏ phần che chắn trước nhé?]

 

Chưa đến mười phút, thiết bị liên lạc của Thời Tinh cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ hắn.

 

Ra ngoài trả lại thiết bị liên lạc cho Nghiêm Trường Nhạc, trở về phòng, nằm bò bên bệ cửa sổ, Thời Tinh mới chợt nhận ra: [Không phải đã nói là không được gặp nhau sao?]

 

Trì Diệu bình thản đưa ra lý lẽ: [Nói cho chính xác thì hiện giờ em chỉ nhìn thấy lưng ta thôi, không tính là phá vỡ truyền thống.]

 

Thời Tinh ngẩn ra một thoáng.

 

"Còn có thể tính như vậy sao?"

 

Trì Diệu như thể đọc được suy nghĩ trong lòng Thời Tinh, gõ chữ đáp: [Đương nhiên có thể tính như vậy.]

 

Thời Tinh: "......" 

 

"Được thôi."

 

Cậu cũng chẳng rõ Trì Diệu làm thế nào mà tìm được đến đây. Nhưng đã đến rồi, Thời Tinh cũng không muốn phá hỏng hứng thú, bèn bắt đầu kể cho hắn nghe chuyện xảy ra trong hai ngày qua.

 

Thật ra từ đầu đến cuối, bản thân cậu cũng mơ hồ, chưa hiểu hết.

 

Sáng nay ở Quân đoàn số 1 kiểm duyệt quân đội, sau kỳ trưởng thành lại nối tiếp một loạt sự việc về vương thú và Lam Tinh, uy tín của Thời Tinh trong quân đoàn sớm đã được khẳng định. Nhưng hiện tại, cậu vẫn chỉ quản lý Quân đoàn số 1. Đúng dịp có lễ cưới, ý của Trì Diệu và Viện trưởng lão đều là sau hôn lễ sẽ tiến hành phân chia lại quyền lực quân sự.

 

Sợ đến lúc đó sẽ rối loạn, nên gần đây Thời Tinh đã tự tay xử lý nhiều chuyện trong quân đoàn, coi như luyện tập trước.

 

Buổi sáng, Nhậm Ngạn Vĩnh tìm đến, đến trưa lấy cớ mời cơm, rồi một đường dẫn cậu đến tận đây... Rồi sau đó gặp Nghiêm Trường Nhạc... và thế là hết.

 

Lúc ấy Thời Tinh mới hiểu, ý của Nhậm Ngạn Vĩnh chính là muốn cậu không cần quay lại cung điện nữa.

 

Trước đó, dưới sự thuyết phục khăng khăng của Nhậm Ngạn Vĩnh, Thời Tinh đã đồng ý chuyện tạm thời không gặp mặt.

 

Cho dù Nhậm Ngạn Vĩnh có "tiên trảm hậu tấu", cậu cũng không tiện phát tác.

 

Hơn nữa, Hội trưởng Nhậm đã vì Đế quốc mà tận tụy cả đời, nay cũng sắp nghỉ hưu, luận công luận tuổi, Thời Tinh càng không thể làm căng. Vậy nên... mọi chuyện cứ thế mà thành.

 

Sau khi kể hết quá trình, nỗi bực bội trong lòng Trì Diệu rốt cuộc cũng tan biến.

 

Trì Diệu khẽ nhướng mày: "Hay là để Nhậm Ngạn Vĩnh sớm nghỉ hưu đi thì hơn?"

 

Sau "gửi tin nhắn không tính là gặp", "nhìn thấy bóng lưng cũng không tính là gặp", Trì Diệu lại nảy ra thêm khái niệm mới: "nói chuyện qua thoại cũng không tính là gặp mặt". Thế là hắn nhất quyết gọi thông tin liên lạc thường quy với Thời Tinh.

 

Thời Tinh ngập ngừng: "Ơ? Như vậy thì không ổn lắm đâu. Em thấy Hội trưởng Nhậm vẫn còn rất nhiệt tình với công việc mà."

 

Trì Diệu đáp gọn: "Có nhiệt tình thì đã sao, người đã mù rồi thì phải chấp nhận thôi."

 

"?" Thời Tinh thật sự không hiểu.

 

Trì Diệu cũng không giải thích thêm. Thực tế cả hai đều biết, với tư cách và thâm niên của Nhậm Ngạn Vĩnh, nhất định phải đi theo đúng quy trình bình thường. Nếu ông không muốn nghỉ hưu sớm, thì cả hai người họ với thân phận nắm quyền cũng không thể ép buộc.

 

Làm vậy chẳng khác nào tổn thương tình cảm. Các quan chức văn ban khác mà trông thấy, ắt sẽ nản lòng.

 

Nói cho cùng, Trì Diệu cũng chỉ đang nói cho sướng miệng mà thôi.

 

Thời Tinh kể xong chuyện mấy ngày qua, Trì Diệu cũng nói lại tình hình của mình.

 

Đến đoạn liên quan đến robot, Thời Tinh nhịn cười rất lâu, cuối cùng vẫn bị hắn chọc thủng, bật cười thành tiếng.

 

"Không sao đâu, Điện hạ. Qua buổi lễ rồi thì chúng ta sẽ gặp nhau thôi mà."

 

Trì Diệu hừ nhẹ, không hài lòng: "Thế thì ra ta lặn lội giữa đêm khuya chạy xa thế này, chỉ để cho em nhìn cái lưng thôi à?"

 

Thời Tinh nhất thời không biết đáp lại thế nào.

 

Trì Diệu lại nói: "Em có biết nguồn gốc của tập tục này không?"

 

Thời Tinh dĩ nhiên biết. Nhậm Ngạn Vĩnh đã nhiều lần nhắc nhở cậu, chỉ sợ cậu còn nhỏ tuổi mà không kìm được.

 

Nhưng rõ ràng, phiên bản từ trưởng bối trong hoàng thất khác hẳn so với bản giải thích công thức hóa mà Nhậm Ngạn Vĩnh kể. Trì Diệu thuật lại từ thuở ban đầu, có ghi chép trong thư viện hoàng thất.

 

Không gặp nhau chủ yếu vì tin rằng tân nhân mang khí hỉ, nếu gặp trước sẽ va chạm, phá hỏng sự may mắn.

 

Nhưng tập tục ban đầu còn nhẹ nhàng hơn nhiều, chẳng hạn như...

 

Trì Diệu cất giọng rõ ràng, từng chữ mạch lạc: "Lúc đầu chỉ quy định trước ngày cưới một hôm thì không được gặp mặt thôi. Truyền dần truyền dần thì biến tướng, ngày bị kéo dài thêm, cho đến nay vì nghĩ tới khó khăn trong việc chuẩn bị hôn lễ hoàng thất nên thành mười lăm ngày... Không biết ai sửa đổi, mà ta thật muốn gặp thử kẻ đó một lần."

 

"Không có ghi chép lại sao?"

 

"Không có. Chắc sợ để lại tên tuổi thì đời sau sẽ chẳng buồn quét mộ cho bọn họ."

 

Câu này quá đỗi chua cay, Thời Tinh thoáng chốc không đỡ được.

 

Trì Diệu cũng chẳng bận tâm, trực tiếp bày tỏ ý đồ: "Vậy thì, vốn dĩ chỉ có ngày cuối cùng mới cấm gặp mặt, tiểu Điện hạ có muốn giữ đúng truyền thống ban đầu, hôm nay ra ngoài gặp ta một chút không?"

 

Rồi hắn lại hạ giọng, nghe có chút khác lạ: "Ta đã đứng ngoài này hứng gió lạnh nửa ngày rồi."

 

Thời Tinh ngập ngừng một thoáng, khẽ nói: "Để em nói với Trường Nhạc một tiếng là đã đi ngủ rồi."

 

Nói xong liền cúp liên lạc.

 

Trì Diệu hiểu ngay ẩn ý trong đó, khóe môi khẽ cong.

 

Hắn chậm rãi đứng dậy, dưới tòa nhà hai tầng, làm điều mà cả đời này chưa từng làm, trèo tường để hẹn hò vụng trộm cùng người mình yêu.

 

May mà thân thủ hắn đủ giỏi, hàng rào trong sân cũng không cao, chỉ vài động tác nhẹ nhàng là vượt qua.

 

Chỉ là sau khi nhảy xuống, hắn bỗng nhớ đến thầy dạy võ cận chiến của mình. Không biết nếu thầy thấy kỹ năng mà hắn từng tự hào, nay lại dùng để trèo tường đi gặp người yêu, thì sẽ có cảm tưởng gì?

 

Ừm... đúng là vấn đề đáng suy ngẫm.

 

Trì Diệu dứt khoát không nghĩ nữa.

 

Thời Tinh quay lại bên cửa sổ, Trì Diệu bảo cậu nhảy thẳng xuống.

 

Cậu làm theo, được hắn đưa tay đỡ lấy. Hai người nhìn nhau, Trì Diệu bất chợt nói: "Nếu lúc này chúng ta mà ôm hôn, có phải trông sẽ giống hai kẻ tình nhân vụng trộm, không kìm lòng nổi mà vội vã gặp nhau không?"

 

Nói xong, cả hai đồng loạt bật cười.

 

Khung cảnh ấy thật sự buồn cười đến khó tả.

 

Trì Diệu thản nhiên dắt Thời Tinh rời khỏi chỗ ở.

 

Lúc lại trèo qua hàng rào, đi ngang qua một ông lão lớn tuổi, ông ta tròn mắt khi thấy Thời Tinh nhảy xuống, lại liếc sang Trì Diệu, muốn nói nhưng rồi thôi.

 

Trì Diệu chẳng bận tâm, bị nhìn chằm chằm mãi, trước khi đi còn lễ phép hỏi: "Ngài có cần giúp gì không?"

 

Ông lão: "......"

 

Ông liên tục xua tay: "Không, không, không có đâu. Thế thì... đi chơi cũng nhớ về sớm một chút, kẻo cha mẹ lo lắng."

 

Câu này, Trì Diệu nói thẳng với Thời Tinh: "Đương nhiên rồi, ta đảm bảo trước nửa đêm sẽ đưa em ấy về. Không tin thì đến lúc đó ngài cứ tới xem thử?"

 

Ông lão: "......"

 

Ông tự nhủ mình chẳng quản nổi bọn trẻ thời nay. Vì sức khỏe và trái tim của bản thân, ông quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa lắc đầu. Thời đại tuy đổi thay, nhưng việc đám trẻ hứng thú trèo tường xem ra đúng là muôn đời không đổi.

 

Bị bắt gặp hành vi phạm quy, Thời Tinh chỉ thấy ngượng ngùng, không nói nên lời.

 

Đợi đi xa rồi, cậu mới mở miệng, hỏi Trì Diệu định đưa mình đi đâu.

 

Nghe đáp án là võ đài ngầm, Thời Tinh thật sự không ngờ.

 

Trì Diệu không có ý gì khác, chỉ cảm thấy hành động vượt khuôn khổ tối nay của cả hai thật sự k*ch th*ch. Hắn cũng chẳng ngại khuếch đại cảm giác ấy. Huống hồ giờ Thời Tinh đã qua kỳ trưởng thành, trước đây không đưa cậu đi là vì lo ngại an toàn, bây giờ thì chẳng còn gì phải kiêng kỵ.

 

Dù gọi là võ đài ngầm, nhưng nơi đó hoàn toàn hợp pháp.

 

Chỉ mở cửa vào ban đêm, thuế phí nặng, nhưng tuyệt đối không cá cược bằng mạng sống.

 

Họ chọn một phòng riêng. Công nghệ trình chiếu mới du nhập từ hành tinh Đái Tinh khiến cả hai như đang ngồi ngay trước võ đài, thấy rõ từng cử động nhỏ.

 

Các trận đấu đủ loại: từ thể thuật, đối kháng tinh thần lực, cho đến giao đấu cơ giáp, cái gì cũng có.

 

Thời Tinh lần đầu đến đã lập tức bị thu hút.

 

"Điện hạ, sao ngài biết chỗ này?" Cậu ngạc nhiên khi chọn trận xem.

 

Trì Diệu bình thản: "Từng đến rồi."

 

"Á?"

 

Trì Diệu cười: "Rất bất ngờ à?"

 

"Không bất ngờ mới lạ đấy."

 

Hắn véo má Thời Tinh, rồi mới kể đầu đuôi.

 

Không phải hắn chủ động đến, mà là do thầy dẫn đi. Ở võ đài ngầm có thể ẩn danh, che giấu hoàn toàn thân phận hoàng thất của hắn. Tốt xấu ra sao, đều lộ rõ. Đối thủ không bao giờ nương tay, nhờ đó mới có thể rèn luyện hắn đến mức cao nhất.

 

Trong sự kinh ngạc "còn có thể như vậy nữa sao", Thời Tinh bắt đầu chuyến trải nghiệm ở võ đài ngầm.

 

Một đêm trôi qua nhanh chóng.

 

Rời võ đài, cảm xúc hưng phấn của Thời Tinh mãi chưa lắng xuống.

 

Trên đường đi bộ trở về, hai người trò chuyện không ngớt. Thời Tinh nói năng rộn ràng, dưới ánh đèn đường vàng ấm, đôi mắt xanh sáng long lanh. Trì Diệu chưa từng nhìn thấy cậu từ góc độ này, bất giác cảm thấy như thế cũng thật đẹp.

 

Ở nơi chẳng ai hay biết, hai người như đang vụng trộm hẹn hò yêu đương... lại mang chút thi vị rất riêng.

 

Ban đầu Trì Diệu còn trách móc Nhậm Ngạn Vĩnh, nhưng đêm nay hắn lại nhận ra sự thú vị của cái truyền thống này.

 

Đến dưới cửa sổ phòng Thời Tinh, khi cậu chuẩn bị quay về, Trì Diệu liền chặn lại, mặt dày nói: "Không cho ta chút lợi lộc gì sao?"

 

Thời Tinh: "?"

 

Trì Diệu cười thấp giọng: "Ta cứ nghĩ trong bầu không khí này, sẽ khó tránh khỏi vài cái chạm không kìm được. Tiểu Điện hạ thấy thế nào?"

 

Thời Tinh nghe xong, vành tai lập tức nóng bừng.

 

Trong bóng tối, những ngón tay dài của Trì Diệu khẽ chạm vào vành tai cậu, rồi trượt dần xuống.

 

Bàn tay lách vào cổ áo, nhưng rất nhanh bị Thời Tinh giữ chặt lại.

 

Ở nơi chẳng ai hay biết, cả hai liền quấn chặt lấy nhau, trao nụ nhau hôn nóng bỏng.

 

Tiếng thở gấp của Thời Tinh ngày một dồn dập.

 

Đến cuối, ánh mắt cũng đã mờ đi. Dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt ra từ phòng, Trì Diệu cảm thấy cậu còn đang cọ người vào mình, bèn kéo thấp cậu xuống thêm một chút.

 

Hắn khẽ hôn lên má Thời Tinh, thì thầm chẳng rõ nói cho mình hay cho cậu: "Thế là đủ rồi, quá nữa thật sự giống hệt vụng trộm mất. Em thấy sao?"

 

Thời Tinh rúc mặt vào cổ hắn, lí nhí: "Ngài là người khơi mào trước."

 

Trì Diệu thở dài: "Giờ thì ta cũng thấy hối hận vì điều đó."

 

Huống hồ, mấy ống dược trong cung đều đã bị robot thu dọn sạch, loại này chắc chắn sẽ không thể đưa thêm cho Thời Tinh.

 

Nói cách khác, dù có về phòng thì cũng chẳng ích gì, không có "dụng cụ" để dùng.

 

Thời Tinh cắn mạnh một cái vào cổ Trì Diệu.

 

Đêm ấy, lúc trở về phòng, khi rửa mặt, cậu soi gương thấy mặt mình đỏ bừng.

 

Còn Trì Diệu thì nửa đêm ung dung quay lại khu sinh hoạt trong cung.

 

Từ hôm đó trở đi, tối nào ăn xong, hắn cũng ra ngoài đi dạo.

 

Trong mắt Nghiêm Trường Nhạc, Thời Tinh sống rất quy củ, tối nào cũng đi ngủ sớm.

 

Ông bác dưới lầu từ ngày đầu ngỡ ngàng, đến ngày thứ hai thì chấn động, ngày thứ ba nhìn thấy cảnh họ trèo tường cũng dần tê liệt, sang ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu thì đã quen như cơm bữa. Cuối cùng, bác còn thân thiện nhắc với xuống: "Chậm thôi, kẻo ngã đấy."

 

Ngày thứ bảy, hai người giúp bác hàng xóm xách một đống đồ về nhà.

 

Ngày thứ tám, chẳng biết đi đâu hẹn hò, họ liền nghe theo lời mời nhiệt tình của bác, tham gia một trò chơi cổ xưa trong khu, đánh cờ.

 

Ông không chơi mạt chược, nhưng rất thích đánh cờ. Trì Diệu thì được huấn luyện trong cung điện, đánh bài bản, khiến bác già cực kỳ hài lòng.

 

Sang ngày thứ chín, ba người ngồi cạnh nhau thành hàng, vừa đi dạo tiêu cơm vừa trò chuyện. Ông lão: hiếu kỳ hỏi: "Là cha mẹ quản nghiêm quá hay không muốn làm bài tập thế? Sao ngày nào cũng chạy ra ngoài? Chẳng lẽ cả ngày cũng không cho cậu đi chơi à?"

 

Câu này là hỏi thẳng Thời Tinh. Mặt cậu đỏ bừng, còn chưa biết trả lời sao thì Trì Diệu đã thẳng thắn đáp: "Không cho gặp mặt, nên bọn cháu phải lén lút hẹn hò thôi."

 

Ông lão: nghe xong thì sững người.

 

Ông nhìn Thời Tinh, lại nhìn Trì Diệu. Rồi lại nhìn Thời Tinh, lại nhìn Trì Diệu.

 

Trì Diệu bật mí: "Cậu ấy trưởng thành rồi, chỉ là gương mặt còn non, nhìn như nhỏ tuổi thôi."

 

Ông ngập ngừng: "Có... có 25 chưa?"

 

Trì Diệu khựng lại một thoáng: "Chưa."

 

Cả hai nhìn nhau, đều im lặng.

 

Ông thở dài: "Vậy thì cha mẹ nó làm thế... cũng chẳng phải là không có lý."

 

Trì Diệu: "......"

 

Ông vội vàng chữa lại: "Tất nhiên, tất nhiên, cậu thanh niên, cậu cũng rất giỏi. Cậu đang làm nghề gì vậy?"

 

Trì Diệu bình thản: "Kế thừa gia sản. Phạm vi liên quan khá rộng, cái gì cũng có dính một chút."

 

"Ồ ồ, vậy thì cha mẹ nó càng không yên tâm rồi."

 

Trì Diệu: "?"

 

Ông lão hàng xóm ngẫm nghĩ rồi phân tích: "Cậu xem, cậu là thế hệ N, lại lớn hơn nó một khoảng. Nó thì còn nhỏ tuổi, gia đình..." Ông quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ở của Thời Tinh, lấy thước đo của bản thân mà cân nhắc: "Cùng lắm cũng chỉ thuộc tầng lớp trung lưu thôi, chắc chắn không thể so với thế lực nhà cậu. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu là cha mẹ nó, chẳng lẽ không phải cũng nên thử thách người theo đuổi này sao?"

 

Trì Diệu gật đầu: "Ừ, không cho chúng tôi gặp nhau. Nhưng kỳ hạn sắp kết thúc rồi."

 

Bác già ngạc nhiên: "Kỳ hạn gì cơ?"

 

Trì Diệu đáp thản nhiên: "Kỳ hạn qua được thì sẽ được cử hành hôn lễ."

 

Ông lão:: "?!"
Ông lão: "......"

 

Ông im lặng một lát, rồi nhìn lại phong thái bất phàm của Trì Diệu, bỗng ngộ ra ——

 

Thì ra trên đời này còn có một loại năng lực gọi là năng lực tiền bạc. Hơn nửa đời người mới nhận ra, hóa ra chính ông mới là kẻ ngây thơ.

 

Thời Tinh vội tìm điểm lảng sang chuyện khác: "Ngài có muốn tham dự hôn lễ của bọn cháu không?"

 

Bác già đương nhiên vui vẻ đồng ý.

 

Dù sao ông cũng chính là người tận mắt chứng kiến chuyện tình của đôi trẻ.

 

Trì Diệu gật đầu: "Được, ngày mai ta gửi ngài một tấm thiệp mời."

 

Mặc nhiên coi như ngày mai họ sẽ lại trèo tường, và vẫn tình cờ gặp bác già một cách thú vị!

 

Tối hôm ấy, trở về cung điện, khi đi ngang qua Hứa Kim, trong một góc vắng, trưởng thị quan khẽ thở dài.

 

Ông ngẫm ngày, may mắn là chỉ còn sáu hôm nữa là đến lễ cưới.

 

Là một thị quan, ngày nào ông cũng ngửi thấy trên người Bệ hạ phảng phất mùi hương đặc biệt từ quần áo Thời Tinh. Không thể nói, cũng không thể hỏi, còn phải giả bộ như chẳng biết gì.

 

Những ngày giả câm giả điếc thế này, Hứa Kim cảm thấy quả thật quá khó chịu.

 

Nhưng thôi, đời nào thị quan mà chẳng phải trải qua.

 

Sư phụ ông từng trải qua rồi.

 

Sau này đến lượt Trường Nhạc cũng sẽ phải nếm mùi.

 

Nghĩ thế, trong lòng Hứa Kim lại cân bằng hơn không ít.

 

-----------------

Bình Luận (0)
Comment