Ngày nào cũng tranh thủ hẹn hò vụng trộm, thế mà thời gian trôi nhanh như gió, thoắt cái đã đến sát ngày cử hành đại lễ.
Đại biểu chính trị từ khắp các hành tinh đã lần lượt đến Đế quốc, phi thuyền cập bến ở cảng gần nhất với Đế Đô.
Khâu chuẩn bị được khởi động, Viện trưởng lão lại tất bật bận rộn.
Hai nhân vật chính, Trì Diệu và Thời Tinh, cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cho hôn lễ.
Từ lễ phục, địa điểm, khung thời gian các nghi thức, đến việc quyết định quan khách tinh cầu nào đủ tư cách vào khu bên trong hội trường hay sẽ được xếp ở khu bên ngoài hội trường, rồi danh sách mời trong Đế quốc, thực đơn buổi tiệc... mọi chi tiết đều phải được Thời Tinh và Trì Diệu đích thân duyệt qua.
Việc quá nhiều, tất nhiên cần hai người cùng bàn bạc.
Tuy không được gặp nhau trực tiếp, nhưng ít nhất quyền liên lạc của họ đã được trả lại, ngay trước mặt tất cả thành viên Viện trưởng lão.
Chỉ có điều, Nhậm Ngạn Vĩnh cứ cảm thấy cuộc trò chuyện của họ có chỗ nào đó... không giống thảo luận công việc cho lắm.
Ví dụ như
Trì Diệu: "Màu này có đẹp không? Ta lại thấy thích sắc xanh này hơn, nhạt hơn một chút."
Thời Tinh hỏi: "Trông có sáng hơn không?"
Gam màu tươi sáng thường mang lại cảm giác nhẹ nhàng, vui tươi, tâm trạng cũng dễ chịu hơn.
Trì Diệu đáp thẳng: "Không, nó giống như màu mắt em dưới ánh đèn đường. Anh thích như thế hơn."
"Ồ ồ..."
Ờm... Màu mắt dưới đèn đường mà cũng nhớ kỹ thế cơ à?
Ngay khoảnh khắc nhận ra đây chính là một màn rắc cơm chó, lão hội trưởng lại lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai.
Ví dụ khác
Thời Tinh hỏi: "Có hai mẫu trâm cài áo, mình đeo giống nhau hay khác nhau?"
Trì Diệu: "Anh nghiêng về mẫu thứ nhất. Dạo trước em đi duyệt quân có hơi rám nắng, dạo này lại trắng hơn rồi. Đeo mẫu có độ tương phản cao này sẽ đẹp hơn."
"Được thôi."
Ơ... gần đây rõ ràng hai người không gặp mặt, thế mà Bệ hạ lại biết Thời Tinh trắng ra à?
Nhậm Ngạn Vĩnh quay sang quan sát kỹ Thời Tinh, quả thật so với lúc ông đưa cậu đến đây ở, sắc da đúng là có sáng hơn. Nhưng... khi ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Trường Nhạc, trong lòng ông dấy lên một dấu hỏi to tướng: Chẳng lẽ... thị quan trong cung lại tận tụy đến mức, ngay cả việc Điện hạ đổi màu da cũng phải báo cáo?
Ví dụ khác: Thời Tinh nói, "Thôi bỏ cái này đi, dạo gần đây anh hơi dị ứng với phấn hoa loại này, dùng nó làm bó hoa chắc không ổn đâu."
Nhìn những bông hoa trên hàng cây ven đường mà cục khí tượng mới thông báo sẽ bắt đầu nở rộ mười ngày trước, Nhậm Ngạn Vĩnh cuối cùng cũng hiểu ra chỗ bất thường. Hai người này, chẳng phải hiểu rõ tình trạng của nhau hơi quá rồi sao?!
Đâu giống kiểu đã nửa tháng không gặp nhau!
Ông nghi ngờ lắm, nhưng chẳng có bằng chứng.
Kết thúc thảo luận, bên Thời Tinh do Nhậm Ngạn Vĩnh dẫn Hứa Mịch Nhu ghi chép, còn bên Trì Diệu thì là Phó hội trưởng Hà Trang cùng Kim Tuấn phụ trách.
Hết liên lạc, Nhậm Ngạn Vĩnh còn chưa kịp mở lời, Thời Tinh đã nhanh hơn, quay sang hỏi: "Ngày mai qua đi là có thể gặp nhau rồi phải không?"
Nói xong còn chớp mắt mấy cái, trông đến tội nghiệp.
Nhậm Ngạn Vĩnh lại mềm lòng, chẳng nỡ hỏi tiếp.
Dù sao Thời Tinh cũng chỉ là một đứa nhỏ, người Lam Tinh trong Đế quốc lại vốn không có khái niệm gia đình. Ông sao có thể nghi ngờ hành vi của cậu bé chứ? Thời Tinh đã hứa rồi, cũng cam đoan chắc chắn. Ngược lại chính ông nảy sinh nghi ngờ như vậy mới thật sự không nên.
Chắc chắn là vì quá nhớ Bệ hạ, nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải hỏi qua thị quan, nhờ vậy mới biết rõ tình trạng bên kia đến vậy.
Đôi khi, đã nghĩ lệch sang một hướng thì khó mà quay về được.
Ông nhìn Thời Tinh đầy trìu mến, gật đầu: "Đúng rồi, ngày kia là được gặp, ngày kia sẽ cử hành hôn lễ, Điện hạ."
Thời Tinh khẽ ừ: "Lâu lắm rồi ta chưa được nhìn rõ điện hạ."
Nhậm Ngạn Vĩnh lại càng thấy áy náy. Đúng là ông đã nghĩ quá nhiều, Thời Tinh đã đồng ý thì tuyệt đối sẽ không thất hứa.
Ý của Thời Tinh thì lại khác, Trì Diệu tối nào cũng mò đến tìm cậu, mà dưới ánh đèn đường thì đúng là chẳng nhìn rõ mặt cho lắm.
May là cả hai đều nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng.
Lễ cưới đang được chuẩn bị gấp rút.
Tối hôm đó Trì Diệu vì phải cùng Thời Tinh diễn tập quy trình nên không đến được.
Nhưng thiệp mời thì vẫn được gửi đúng hẹn tới nhà ông cụ trong khu dân cư nơi Thời Tinh từng sống.
Người mang đi phát là Nghiêm Trường Nhạc. Con trai và con dâu ông cụ có hơi ngẩn người, còn về phần ông cụ, vì tim không được khỏe nên tạm thời chưa cho biết thân phận thật sự của "cặp đôi nhỏ" trong miệng ông. Họ chỉ trấn an Nghiêm Trường Nhạc rằng sẽ đúng ngày đưa ông lên phi thuyền của cung điện để tham dự hôn lễ.
Ông cụ thì lại thấy bọn nhỏ chọn ngày cưới thật khéo, lại trùng đúng hôm Bệ hạ thành hôn.
Chuyện này cũng không hiếm.
Thực tế, ở Đế Đô gần đây có rất nhiều gia đình chọn tổ chức hôn lễ trong ngày này. Miễn không phải quan chức văn võ cấp cao thì chẳng ai cấm, ngược lại còn được coi là "song hỷ lâm môn".
Ông cụ hơi tiếc nuối: "Đi dự đám cưới của các cháu thì lại chẳng ra ngoài cung điện xem được biểu diễn rồi."
Chưa kịp để Trì Diệu nói gì, ông đã vội vã bồi thêm: "Nhưng mà mấy tiết mục biểu diễn cũng chẳng có gì ghê gớm. Bỏ lỡ Bệ hạ, vẫn còn Tiểu Điện hạ mà, sau này xem cũng như nhau thôi. Hôm đó tất nhiên phải đi dự đám cưới của các cháu trước đã."
Trì Diệu nuốt xuống câu muốn dặn "phải chọn cho ông cụ một chỗ ngồi thật tốt", nhưng quay đầu lại lập tức căn dặn Hứa Kim phải dặn dò kỹ các thị quan, tiếp đón ông cụ cho chu đáo, nhất là nhớ chừa chỗ hàng ghế đầu trong buổi biểu diễn, đừng để cách hành xử quá lạnh lùng làm ông thấy sợ.
Hứa Kim chỉ cười, gật đầu nhận lời.
Ngày trước lễ cưới, chính xác thì là nửa ngày trước đó, toàn bộ công việc chuẩn bị từ trong tay hai người cho đến bên phía Viện trưởng lão đều đã được hoàn tất. Chỉ còn chờ hôn lễ chính thức bắt đầu.
Cả hai cuối cùng cũng có thời gian rảnh.
Trì Diệu lại quyết định lần này nghe lời Nhậm Ngạn Vĩnh, hôm nay không gặp Thời Tinh.
Trong cuộc gọi, Thời Tinh cười nói: "Em còn tưởng hôm nay anh vẫn sẽ tới cơ."
Trì Diệu giả vờ trách: "Ngày nào cũng là anh chạy sang tìm em, có phải hơi bất công không? Tiểu Điện hạ, chẳng lẽ em không thể đến tìm anh một lần sao?"
Bây giờ, trong triều từ văn quan cho tới võ tướng, đa phần đã bỏ chữ "Tiểu" khi gọi, chỉ xưng thẳng "Điện hạ".
Như thế, cách gọi ba vị hoàng thất trực thuộc trong cung cũng phân biệt rõ ràng.
Nhưng Trì Diệu lại đặc biệt thích cách xưng hô ấy, nhất là khi hai người trò chuyện riêng tư. Nói đùa cũng vậy, mà trong những lúc thân mật, từ "Tiểu Điện hạ" này còn mang theo một chút... ám chỉ khác.
Đã từng có lần, trong tiếng gọi ấy, Thời Tinh mơ hồ cảm thấy vai trò đảo ngược. Như thể đối phương không còn là vị Hoàng đế cao cao tại thượng mình từng ngước nhìn, mà là chính cậu mới là người ở vị trí cao hơn, đường hoàng nhận lấy tất cả những gì đối phương dâng hiến... Khụ, tất nhiên, đó chỉ là chút thú vui riêng giữa những người yêu nhau.
Thời Tinh đưa tay day nhẹ vành tai, che giấu phản ứng trước ba chữ ấy, khẽ giọng nói: "Em cũng đâu thể chạy vào thẳng cung điện tìm anh được, trong đó giám sát chặt lắm... Hay là, em đến Quân đoàn số 1, chọn một chỗ chờ anh?"
Khóe môi Trì Diệu cong lên, ánh cười hiện rõ, một nụ cười thỏa mãn.
"Anh chỉ trêu em thôi, nghe không ra à?"
Thời Tinh: "Nghe ra rồi. Nhưng mà... em vẫn có thể đến tìm anh mà."
Trì Diệu liếc mắt trêu: "Thích đến mức một ngày không gặp là chịu không nổi sao?"
Thời Tinh im lặng, chỉ thấy sau cổ nóng lên một chút.
Trì Diệu biết Thời Tinh dễ xấu hổ nên cũng không trêu thêm, ngược lại hạ giọng, nghiêm túc nói: "Truyền thống vốn dĩ là hôm nay không được gặp mặt. Dù trước đó chúng ta chẳng kiêng kỵ gì, nhưng đến ngày chính thức rồi thì cũng nên giữ một chút nghi thức."
"Em tưởng anh không coi trọng sao?"
Thời Tinh đúng là nghĩ vậy, nhưng cậu không tiện nói ra.
Trì Diệu cũng không định bắt cậu trả lời, chỉ tiếp tục:
"Cưới hỏi mà, vốn dĩ phải long trọng, đèn hoa rực rỡ, người ta đặt ra nhiều quy củ cũng để tạo không khí trang nghiêm... Dù anh không mấy tin mấy điều này, nhưng giữ lấy thì cũng chẳng sao."
Khóe môi anh cong lên, khẽ cười:
"Nói em nghe, chắc em không tin, bình thường anh ghét nhất bọn văn quan tung hô tâng bốc, nhưng trong lễ cưới, mấy câu chúc phúc sáo rỗng như 'bách niên giai lão, phúc thọ song toàn' nghe vừa phô trương thật đấy, mà cũng thật sự làm người ta vui."
Dù sao thì, có ai lại không thích được chúc phúc cơ chứ.
Chỉ là, làm vua thì phải biết kiềm chế. Nhưng trong ngày cưới, chẳng cần câu nệ nhiều như vậy.
Nghe vậy, lòng Thời Tinh dâng lên một dòng ấm áp. Cậu hiểu rõ ý sau những lời kia. Trì Diệu thật sự mong cuộc hôn nhân của họ sẽ đúng như lời chúc, trọn vẹn mỹ mãn.
Thời Tinh khẽ nói: "Em cũng thích nghe... chỉ mong những lời đó đều thành sự thật."
Câu nói ấy khiến tim Trì Diệu khẽ run. Trong khoảnh khắc, anh gần như hối hận vì đã đồng ý hôm nay không gặp mặt. Nếu có thể trực tiếp nghe người mình yêu nói vậy, chắc chắn anh sẽ lập tức ôm chặt lấy cậu mà hôn, chứ đâu phải giờ đây chỉ có thể ngồi nghe, cồn cào khó chịu.
Nhưng Hoàng đế thì luôn có cách.
"Câu đó rất hay. Để sau hôn lễ, em nhắc lại lần nữa cho anh nghe."
Trì Diệu mặt dày bổ sung thêm: "Nếu nghe vào đêm tân hôn, chắc nó càng có hương vị riêng."
Thời Tinh lập tức nhận ra suy nghĩ của anh đã trượt sang hướng nào: "......"
Không nói thêm câu nào, cậu dứt khoát ngắt cuộc gọi.
Đến ngày cưới thật sự, khắp Đế quốc tràn ngập trong không khí hân hoan. Khi Thời Tinh bước xuống lầu, cậu chỉ thấy biển người dày đặc bao quanh mình.
Trên gương mặt ai cũng là nụ cười, đều là thiện ý.
Thời Tinh cũng muốn cười, và rốt cuộc cậu cũng chẳng thể kìm lại được.
Trì Diệu nói đúng. Điều quan trọng nhất trong một đám cưới, có lẽ chính là cảm giác long trọng ấy được đắm mình trong nghi thức trang nghiêm, đón nhận lời chúc phúc từ muôn người.
Tại cung điện, cuối cùng hai người cũng gặp nhau dưới ánh mặt trời. Cả hai đều được thị quan chỉnh trang tỉ mỉ, gọn gàng đến từng chi tiết, trên người toát lên khí chất cao quý khó che giấu.
Nghi lễ không phức tạp, thậm chí còn giản lược hơn nhiều so với các buổi lễ hoàng thất khác.
Hội trường bên trong, một nửa là người từ Tổ Cây, một phần nhỏ là người nhà của Trì Diệu, phần còn lại là những cận thần và cấp dưới từng kề vai sát cánh, cùng anh đi qua nhiều năm tháng.
Họ không mời bất kỳ đại diện tinh cầu nào khác tham dự. Bởi cả hai chỉ muốn trong giây phút quan trọng này, được hoàn thành nghi thức giữa vòng tay của những người thân thiết nhất.
Ông lão hàng xóm cũng được đưa đến, ngồi ngay chính giữa. Khi biết được thân phận thật sự của Trì Diệu và Thời Tinh, ông có phần bối rối, cứng nhắc chào họ.
Trì Diệu chỉ gật đầu, đáp lại một câu "ngày an lành". Thời Tinh cũng lễ phép chào, còn dặn dò thị quan phải tiếp đãi ông cho chu đáo.
Sau đó là các bước: bước lên thảm đỏ, lời thề, phát biểu của quan chứng hôn.
Rồi trao nhẫn cưới.
Trong hôn lễ của họ, còn có thêm một nghi thức khác so với những đám cưới thông thường: cùng nhau trao vương miện.
Nghi thức này tượng trưng cho việc từ nay về sau, quyền lực hoàng thất của Đế quốc sẽ được chia đôi, do cả hai người cùng nhau gánh vác.
Chiếc vương miện không lớn, cũng chẳng hề lòe loẹt, nhưng trên đó gắn những viên đá quý đã được truyền lại từ chiếc vương miện đầu tiên, khi Đế quốc mới khai sinh.
Theo truyền thống, qua từng đời nối tiếp, mỗi khi có tân vương lên ngôi sẽ chế tác riêng một vương miện. Trong suốt thời gian trị vì, chỉ duy nhất ngày thành hôn mới được phép thay đổi đá quý và kiểu dáng của vương miện.
Có vị vua chọn giữ nguyên vương miện khi kế vị, nhưng cũng có người cùng bạn đời làm mới bằng một thiết kế đồng bộ khác.
Trì Diệu đã thay đổi.
Anh thay viên tinh thạch Hồng trên vương miện cũ bằng đá quý xanh, cùng màu với đôi mắt của Thời Tinh.
Còn trên vương miện của Thời Tinh, lại gắn đá quý mang sắc ngọc xám tro trong mắt Trì Diệu.
Thậm chí còn khảm thêm viên đá từ chiếc vương miện đầu tiên của Trì Diệu, để sắc màu giữa tươi sáng và trầm tĩnh đan xen, khiến cả chiếc vương miện toát lên vẻ trang nghiêm, lộng lẫy.
Trì Diệu đích thân đội vương miện lên cho Thời Tinh, rồi cúi đầu.
Cảm giác ấy lại khiến Thời Tinh nhớ đến lúc được gọi một tiếng "Tiểu Điện hạ", một cảm giác như trong sự bình đẳng, đôi khi lại có thể ở thế cao hơn người kia.
Cậu không hề ghét. Thậm chí, chính nhờ đôi lúc được phép "vượt rào" như thế mà cảm giác bình đẳng càng thêm sâu sắc. Bởi không chỉ riêng cậu, Trì Diệu cũng có thể làm vậy. Họ vừa gắn bó thành một, vừa giữ sự độc lập riêng, nhưng lúc nào cũng đứng ngang hàng.
Thời Tinh cũng trang trọng đội vương miện cho Trì Diệu.
Nghi thức khép lại trong vòng tay ôm siết của hai người.
Ngay sau đó, họ sẽ cùng cầm quyền trượng, ngồi trên phi hành thuyền rước lễ bay vòng quanh Đế Đô, để chia sẻ niềm vui hôn lễ và đón nhận lời chúc phúc từ mọi người.
Chiếc phi hành khí này được thiết kế mở hoàn toàn.
Họ nhìn thấy rất nhiều đôi uyên ương mặc lễ phục và váy cưới, cũng chọn cùng ngày tổ chức hôn lễ, đứng trong đám đông vẫy tay chào hai người.
Vô số bó hoa do quân đội phát được tung lên không trung, rải đầy khắp đường đi.
Đi được nửa chặng, hương hoa đã phủ kín áo choàng của Trì Diệu và Thời Tinh.
Không biết do cánh tay khỏe của một binh sĩ nào đó hay nhờ cơn gió vô tình trợ lực, một bó hoa lớn bất ngờ bay thẳng vào vương miện của Trì Diệu, làm nó hơi lệch sang một bên.
Anh khẽ cúi đầu để Thời Tinh chỉnh lại. Cậu nghiêm túc đưa tay giúp anh, hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau.
Nhìn gương mặt bạn đời ở ngay trước mắt, trong lòng Trì Diệu bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Khi Thời Tinh vừa chỉnh xong và định ngồi thẳng lại, Trì Diệu bất ngờ nghiêng người, khẽ hôn lên má cậu.
Khoảnh khắc ấy lập tức bị ống kính tốc độ cao bắt trọn, trở thành bức ảnh vĩnh viễn.
Hành động quá táo bạo khiến Thời Tinh ngẩn người, mặt nóng bừng: "Điện hạ... mọi người đều đang nhìn kìa."
Quả nhiên, tiếng reo hò từ đám đông lập tức bùng nổ, náo nhiệt hơn hẳn.
Nhưng Trì Diệu chẳng hề bận tâm, chỉ mỉm cười: "Cứ để họ nhìn."
Thời Tinh khẽ lí nhí: "Điện hạ không sợ mất mặt sao?"
Trì Diệu cười càng rạng, cố ý trêu: "Nếu có mất mặt thì cũng là mất của ta, đâu phải của Tiểu Điện hạ."
Đôi mắt màu tro hiếm khi ánh lên sự dịu dàng ấm áp, khiến Thời Tinh nhìn mà ngẩn ngơ, tim khẽ run lên.
Không rõ bị thôi thúc bởi điều gì, Thời Tinh khẽ nghiêng người, chủ động đặt lên môi Trì Diệu một nụ hôn.
Trì Diệu thoáng sững lại, chưa kịp phản ứng.
Xung quanh bỗng chốc lặng đi trong một nhịp, rồi ngay sau đó, tiếng reo hò như vỡ òa, dâng trào khắp nơi. Sự cuồng nhiệt ấy khiến gương mặt Thời Tinh đỏ bừng, ánh mắt long lanh rung động.
"Chúng ta cùng nhau." cậu thì thầm.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong giây phút ấy, Trì Diệu chậm rãi cong môi, nở nụ cười dịu dàng mà sâu lắng.
Cổ Thời Tinh đã đỏ ửng, nhưng rất nhanh, trên khóe môi cậu cũng nở ra một nụ cười rạng rỡ, tươi sáng đến mức cả thế gian như cùng bừng sáng theo.