Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 149

Trì Diệu vốn hay lấy Nhĩ Nhã ra trêu chọc Phí Sở, chuyện này Thời Tinh cũng biết.

 

Nhưng khi tận mắt chứng kiến cách Trì Diệu, Phí Sở và Nhĩ Nhã thật sự tương tác với nhau... cậu vẫn luôn nghĩ tất cả chỉ dừng lại ở trò đùa.

 

Trong kỳ trăng mật, khi họ chuẩn bị trở về Lam Tinh, thượng tướng Phí – người đã kiên quyết "né cơm chó" suốt gần hai tháng trời để khỏi bị ngọt ngấy – bỗng nhiên quay ngoắt thái độ, trở lại dưới quyền Thời Tinh một cách nghiêm túc. Không chỉ chủ động nhận nhiệm vụ hộ tống họ về Lam Tinh, mà khi Nhĩ Nhã ngỏ lời mời Trì Diệu và Thời Tinh ghé thăm hành tinh của cô, Phí Sở cũng không hề tìm lý do thoái thác.

 

Chính lúc đó, Thời Tinh mới mơ hồ nhận ra một chút manh mối ẩn giấu.

 

Có khi nào... Trì Diệu chưa bao giờ thật sự chỉ đùa?

 

Mang theo hoài nghi này mà suy ngẫm thêm, Thời Tinh bỗng nhận ra có vài chi tiết trước giờ mình đã lơ đãng bỏ qua.

 

Trong cuộc sống thường ngày, ngoài việc thích chọc ghẹo mình, Trì Diệu cũng rất hay lấy Phí Sở ra trêu. Nhưng đối với những người không thân, anh tuyệt đối không làm thế.

 

Ví dụ như với Nhĩ Nhã.

 

Chuyện này rõ ràng có liên quan đến cô, mà Nhĩ Nhã thì vốn đã không còn thuộc về Đế quốc nữa.

 

Nếu chỉ là trò đùa suông, với sự cẩn trọng của Trì Diệu, anh sẽ chẳng bao giờ cứ hết lần này đến lần khác mang ra nói. Cho dù mỗi lần đều chỉ nhắc đến một cách mơ hồ, dừng ở mức gợi ý bóng gió.

 

Khi Thời Tinh hỏi thẳng, Trì Diệu chỉ bật cười, nửa trêu nửa thật: "Cuối cùng em cũng nhận ra rồi à?"

 

Thời Tinh bàng hoàng: "Cũng... cũng chưa hẳn chắc chắn đâu."

 

Nhưng câu trả lời ấy lại càng khiến cậu tin hơn.

 

Từ mơ hồ suy đoán đến khi được khẳng định, Thời Tinh vẫn không khỏi kinh ngạc.

 

Trong tiềm thức, cậu luôn cảm thấy Phí Sở và Nhĩ Nhã vốn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

 

Phải nói thế nào nhỉ...

 

Ở Nhĩ Nhã tồn tại nhiều nét đối lập cực đoan. Nét mặt cô ấy xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng, là người được Cây Mẹ sinh ra, nhưng khí chất lại hoàn toàn không phải. Làn da ngăm sẫm đã khiến cô khác biệt hẳn với người Lam Tinh trong Đế quốc. Lần đầu gặp, Thời Tinh còn chẳng diễn tả nổi, mãi về sau ở chung lâu dài mới dần nhận ra, cô ấy mang một khí chất rất đặc biệt.

 

Tính cách của Nhĩ Nhã thiên về lạnh lùng, lại mang theo sự cứng cỏi, hoàn toàn trái ngược với gương mặt dịu dàng của cô. Chính sự đối lập ấy tạo thành một khí chất mâu thuẫn, đầy sức hút.

 

Nếu xét cả những trải nghiệm và bối cảnh của cô, mâu thuẫn ấy gần như hiện diện ở khắp nơi.

 

Nó khiến Nhĩ Nhã trở nên nổi bật, đậm nét, là người mà khi nhắc đến, chẳng ai nghĩ đến hai chữ "hiền hòa".

 

Thế nhưng, cô thực sự cũng có lúc dịu dàng.

 

Đó là năng lực bẩm sinh của người Lam Tinh.

 

Mỗi khi trị liệu, khí chất ấy tự nhiên trở nên mềm mại, dịu hòa. Chỉ vào những lúc như vậy, Thời Tinh mới thoáng nhớ ra Nhĩ Nhã cũng là một người Lam Tinh.

 

Còn Phí Sở, trong cảm nhận của Thời Tinh, thì gần gũi hơn nhiều. Anh tính tình cởi mở, phóng khoáng, chẳng câu nệ tiểu tiết.

 

Ở cạnh anh rất dễ chịu, không hề có khoảng cách. Xuất thân cao quý nhưng chưa từng ra vẻ, là kiểu người mà ai tiếp xúc cũng dễ sinh thiện cảm, dễ coi như một người bạn đáng mến.

 

Hai con người mang khí chất trái ngược như thế... Thời Tinh thực sự không tài nào đặt họ cạnh nhau được.

 

Thế nhưng...

 

Khi đưa mắt ra phòng khách, cậu lại thấy mọi người đều đang ngồi đó.

 

Bọn họ hiện đang ở Lam Tinh. Đây là căn nhà mà chủ não của Lam Tinh đặc biệt xây dựng cho Thời Tinh, để cậu và Trì Diệu có thể tới ở mỗi năm một khoảng thời gian. Quy cách chẳng khác nào khu sinh hoạt trong cung, đủ rộng để chứa toàn bộ đoàn người đi theo.

 

Lúc này, bốn chiếc ghế sofa đều có người ngồi: Phù Thanh chiếm một chiếc, còn Phí Sở và Nhĩ Nhã thì cùng ngồi trên một chiếc sofa dài.

 

Thời Tinh chợt nhớ lại mỗi khi ở trong khu sinh hoạt, Phí Sở cũng thường chọn ngồi cạnh Nhĩ Nhã. Bình thường không chú ý thì thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, bởi khoảng cách giữa họ vẫn còn, chưa đến mức quá thân mật.

 

Nhưng để ý kỹ thì mới thấy, chuyện này không thể lúc nào cũng gán cho "trùng hợp". Luôn luôn phải có một người chủ động chọn ngồi cạnh người kia.

 

"Em cũng nhìn ra rồi à? Hắn ta cứ tìm cách ngồi sát bên, anh còn tưởng chỉ có mình anh để ý."

 

Ở tầng một không tiện nói chuyện, Thời Tinh khẽ chỉ tay lên lầu. Trì Diệu gật đầu.

 

Chẳng mấy chốc, hai người nối gót nhau đi lên.

 

Ngay khi họ vừa rời khỏi, Nhĩ Nhã cũng thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu khỏi màn hình chiếu sáng của thiết bị liên lạc.

 

Ánh mắt Phí Sở vô thức dõi theo.

 

Nhĩ Nhã hướng về phía cầu thang, làm một động tác tay: "Tôi sang phòng bên cạnh trước, không làm phiền kỳ trăng mật của bệ hạ quý quốc đâu."

 

Nói xong, cô đứng dậy đi mất.

 

Không lâu sau, Phí Sở cũng đứng lên, sắp xếp lại chút đồ rồi lặng lẽ đi theo.

 

Chỉ còn Phù Thanh ngồi lại, ló đầu từ sau màn hình chiếu ra. Trên đầu thì đúng là một cặp, còn bên ngoài... tuy chưa thành đôi nhưng bầu không khí giữa hai người kia còn ám muội hơn cả tình nhân. Nghĩ tới nghĩ lui, Phù Thanh quyết định nán lại.

 

So với việc ngồi làm "bóng đèn", chẳng hiểu sao ở đây làm "người thừa" lại càng khó chịu hơn, chi bằng về phòng muộn chút cũng được.

 

"Vậy ra... Thượng tướng Phí thật sự có tình cảm với Nhĩ Nhã sao?"

 

Thời Tinh lúc này vẫn quen gọi là thượng tướng Phí. Không phải vì khách sáo hay xa cách, mà chỉ bởi cậu thật sự không biết nên xưng hô thân mật thế nào.

 

Dù gì đi nữa, nghĩ tới mối quan hệ giữa Trì Diệu và Phí Sở, cách gọi khác nghe thế nào cũng thấy gượng gạo.

 

Gọi thẳng tên ư? Cậu lại nhỏ tuổi hơn Phí Sở nhiều, nghe chẳng lễ phép chút nào.

 

Gọi anh Phí thì thấy gượng gạo, vì Phí Sở vốn lại là em họ của Trì Diệu, xưng hô như vậy nghe chẳng thuận chút nào.

 

Nếu đổi thành mấy kiểu biệt danh như "Phí lớn", "Sở lớn"... thì còn kỳ quặc hơn nữa.

 

Cho nên bao lâu nay, Thời Tinh vẫn giữ thói quen gọi là thượng tướng Phí. Trì Diệu đã từng vài lần nhắc cậu gọi thẳng tên, nhưng sửa mãi cũng chẳng quen nổi. Dùng cách gọi thượng tướng Phí vừa lễ phép, vừa không sai chỗ nào, cuối cùng đành để nguyên.

 

Trì Diệu suy nghĩ chốc lát rồi thẳng thắn trả lời: "Quan sát thì đúng là thế."

 

"Quan sát?" Thời Tinh nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ.

 

"Ừ. Hắn ta chưa bao giờ chính miệng thừa nhận, nên chỉ có thể dùng cách nói này thôi."

 

Thời Tinh tròn mắt: "?"

 

Trì Diệu cười nhạt, giải thích: "Đừng nghĩ là không thể. Phí Sở nhìn ngoài thì xuề xòa, thoải mái vậy thôi, nhưng chuyện riêng thì anh ta rất có chừng mực và chủ kiến. Cái gì không muốn nói thì chẳng ai moi được. Thế nên, cơ bản là vậy, chúng ta đều mặc nhiên hiểu cả."

 

Thời Tinh kinh ngạc: "Chúng ta là những ai nữa vậy?"

 

"Trong khu sinh hoạt, mấy người ở thường xuyên chắc chắn đều nhận ra. Chú Hứa, Trường Nhạc, cả Phù Thanh nữa. Ba người đó thì rõ rồi. Còn Đường Mịch mới theo chúng ta chưa lâu, cũng khó nói là có để ý hay chưa."

 

Thời Tinh nghẹn lời.

 

Nói cách khác... ngoài cậu ra thì hầu như tất cả người lớn xung quanh đều biết rồi ư!

 

Trì Diệu thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cậu thì bật cười: "Đừng thế. Phí Sở vốn giỏi che giấu những chuyện mình không muốn nói. Em không biết là chuyện quá bình thường."

 

"Bọn anh cũng phải từ từ quan sát mới nhận ra."

 

"Chỉ là... trong số đó, anh là anh họ của Phí Sở, nên thường nhắc đến chuyện này nhiều hơn thôi."

 

Trong mắt Thời Tinh, thực ra Trì Diệu cũng chẳng nhắc nhiều, thậm chí đến tận bây giờ cậu mới chú ý. Cách đối xử của hắn cũng khéo léo, không hề khiến ai lúng túng.

 

Thời Tinh khẽ hỏi: "Vậy... rốt cuộc họ là thế nào chứ? Chẳng phải hai người họ vốn thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau sao?"

 

Trì Diệu lại biết rõ hơn đôi chút: "Chồng trước của Nhĩ Nhã – hay nói chính xác là người chồng đã mất – từng là bạn cùng lớp của Phí Sở ở học viện quân sự. Thành tích hai người ngang ngửa, rất thân."

 

"Ý anh là... nhờ anh ta mà quen biết nhau?" Thời Tinh dò hỏi.

 

Trì Diệu lắc đầu: "Sau khi Phí Sở tốt nghiệp, dì anh vốn không muốn cậu ta ra tiền tuyến, nên vẫn để theo bên cạnh anh. Có thể nói, bọn họ quen nhau không phải nhờ chồng trước của Nhĩ Nhã, mà là vì cái chết của người đó."

 

"Lần ấy Nhĩ Nhã có thể còn sống trở về, tình huống quá đặc biệt. Ngoài việc bị tòa án đặc biệt mở điều tra, anh cũng phái người đi tìm hiểu. Và bởi có liên quan đến chồng cô ấy, người được cử đi chính là Phí Sở."

 

Về sau, khi Nhĩ Nhã kháng cáo, cho rằng trong đó có điều bất thường, Phí Sở cũng từng giúp đỡ.

 

Dù không hề để Trì Diệu biết, cũng không nhờ đến quan hệ của hắn, nhưng những gì Phí Sở làm... dù anh ta không nói, thì thông qua Phù Thanh, Trì Diệu vẫn nắm rõ.

 

Có lẽ ban đầu, Phí Sở chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ bạn mình. Nhưng không rõ từ lúc nào, cảm xúc đã dần thay đổi. Khi Nhĩ Nhã ở trong cung điện để phục vụ điều tra, lúc đầu mọi người chỉ cảm thấy Phí Sở đối xử với cô tốt hơn người thường một chút mà thôi...

 

"Em biết rồi đó," Trì Diệu nhớ lại, "thời gian ấy, ý chí sống của Nhĩ Nhã thật sự rất yếu."

 

Thời Tinh khẽ gật đầu, cậu từng nghe nói về chuyện này.

 

"Cô ấy... đã từng nghĩ đến việc tự sát. Là Phí Sở tìm thấy và ngăn lại."

 

"Ngay cả chuyện cho phép Nhĩ Nhã rời khỏi Đế quốc, cũng là Phí Sở đề nghị đầu tiên. Lúc đó... tình trạng của cô ấy thực sự rất tệ."

 

"Phí Sở đã đúng. Đổi một môi trường khác, đổi một hành tinh khác, dần dần Nhĩ Nhã mới ổn định lại. Chỉ là..."

 

Thời Tinh khẽ hỏi: "Chỉ là sao?"

 

Trì Diệu hơi ngừng lại, mang chút tiếc nuối: "Sau khi trải qua những chuyện đó, tính cách của Nhĩ Nhã thay đổi rất nhiều so với trước kia."

 

"Trước đây chị ấy thế nào?"

 

"Khi anh gặp cô ấy lần đầu, cô ấy khá hướng nội, thậm chí có chút rụt rè."

 

Thời Tinh sững người, trong đầu tưởng tượng đi tưởng tượng lại, vẫn chẳng thể nào hình dung nổi một Nhĩ Nhã như thế.

 

*

 

(Đổi xưng hô)

 

Trong một tòa nhà khác.

 

"Sau này, em định ở lại Lam Tinh, hay tiếp tục sống trên hành tinh của riêng mình?"

 

Không biết đã lặng im bao lâu, Phí Sở bất ngờ lên tiếng.

 

Nhĩ Nhã thì ngón tay thon dài vẫn lướt nhanh trên màn chiếu, vừa sắp xếp hồ sơ bệnh nhân, vừa tính toán thù lao, hờ hững đáp: "Ở đâu cũng được, tùy tâm trạng thôi."

 

"Lam Tinh đúng là rất cần người, mà em cũng thật sự thích môi trường nơi đó. Nhưng chủ não của Lam Tinh lại khá cảnh giác với những người Lam Tinh từ Đế quốc trở về. Nó lo rằng Lam Tinh sẽ bị Đế quốc thâm nhập, không còn giữ được tính độc lập, rồi biến thành một phần phụ thuộc của Đế quốc."

 

Phí Sở gật đầu: "Nó lo vậy cũng đúng thôi."

 

"Tôi biết mà." Nhĩ Nhã nhún vai, nở một nụ cười: "Cho nên, cứ để xem sao đã."

 

"Tinh hệ Song Sinh rộng lớn như vậy, còn bao nhiêu hành tinh tôi chưa từng đặt chân tới. Vài năm qua bị chuyện của Tiểu Tinh và việc Lam Tinh quay lại kéo theo, tôi đã rất lâu không chuyên tâm chữa trị cho ai. Bây giờ phải bắt đầu xử lý lại đống bệnh nhân còn tồn, không thể cứ cầm tiền mà chẳng làm gì."

 

"Ừ." Phí Sở chỉ đáp gọn hai tiếng.

 

Nhĩ Nhã cũng chẳng lấy làm lạ.

 

Trong những lúc riêng tư thế này, Phí Sở luôn khác với dáng vẻ hay cười nói trước mặt người khác. Đứng trước cô, anh thường trầm mặc hơn hẳn.

 

Cô tất nhiên hiểu rõ lý do.

 

Nhưng cô không muốn thay đổi.

 

Hoặc có lẽ... cũng không biết phải thay đổi thế nào.

 

Phí Sở lại mở lời, đổi sang chuyện khác: "Sau này... em còn quay về Đế quốc không?"

 

"Có chứ. Tiểu Tinh vẫn ở đó mà. Dù sao thì đó cũng là học trò do chính tay tôi dạy dỗ, thi thoảng cũng phải sang để thể hiện uy phong của thầy giáo một chút."

 

"Nhưng sẽ không ở lại lâu?"

 

Nhĩ Nhã mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng chạm tới đáy mắt: "Không đâu."

 

Nói dứt lời, giữa hai người lại rơi vào im lặng. Nhĩ Nhã cũng không định tiếp tục, đứng dậy trở về phòng mình.

 

Phí Sở không bước theo, chỉ ngồi yên một mình ở tầng dưới, lặng lẽ lướt tin tức trên tinh võng.

 

Có lẽ vì người quá ít, hoặc cũng có thể do các thị quan bận việc ở mẫu hạm mà không tới đây, nên đêm đó Nhĩ Nhã hiếm hoi mất ngủ. Cố nhịn lăn qua lăn lại trên giường mấy lần, cuối cùng vẫn không chịu nổi, đành lần mò xuống dưới, tìm đến quầy rượu.

 

Cô vốn nghiện rượu.

 

Biết chuyện này không nhiều người.

 

Những năm qua cô đã kiểm soát khá tốt, nhưng thỉnh thoảng cơn thèm vẫn trỗi dậy.

 

Nhĩ Nhã đoán, chắc là do mấy câu hỏi của Phí Sở khi nãy đã khơi lại những người và những chuyện cô không muốn nhớ, kéo theo cả một chuỗi quan hệ rắc rối, phức tạp... Tóm lại, hôm nay cô cần một chút cồn để dìm lòng mình xuống.

 

Phí Sở vẫn giữ tác phong sinh hoạt nghiêm khắc, cố định như trong quân đội.

 

Nhưng hôm nay anh đi tắm hơi trễ, vừa thay quần áo chuẩn bị ngủ thì nhờ tinh thần lực nhạy bén đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Trong lòng đấu tranh chốc lát, cuối cùng anh vẫn vén chăn bước xuống lầu.

 

Bước chân anh rất nhẹ, nhưng Nhĩ Nhã tinh thần lực cao, dĩ nhiên cảm nhận được.

 

Khi Phí Sở tìm thấy cô đang ngồi nép bên quầy bar, trong mắt anh chỉ còn sự bất lực xen lẫn lo lắng.

 

"Em chẳng phải đã cai rồi sao?"

 

Gương mặt Nhĩ Nhã hồng bừng, ý thức đã lơ mơ. Thấy Phí Sở, cô theo phản xạ nở một nụ cười.

 

Đó không giống với dáng vẻ thường ngày của cô.

 

Cười xong, bản thân lại thấy có gì đó không ổn, hình như Phí Sở im lặng hơn thường lệ.

 

Cô lại cười thêm lần nữa, như để che giấu: "Chỉ uống một chút thôi mà."

 

Phí Sở đưa tay lôi từ trong tủ ra những chai cô vừa mở: "Một chai, hai chai, ba chai... còn cả mấy ly cocktail loại mới nhất của Liên minh nữa..."

 

Lời chưa cần nói hết, nhưng ý nghĩa đã quá rõ ràng, cô đâu chỉ uống một chút.

 

"Lần đầu tiên trong năm nay tôi mới uống đấy."

 

Giọng nói của Nhĩ Nhã vô thức kéo dài, mang theo một chút mềm mại, khiến động tác của Phí Sở thoáng khựng lại.

 

Anh xoay người ngồi xổm xuống. Nhĩ Nhã cứ ngỡ anh định giật ly rượu, vội ngửa cổ tu cạn, giống hệt dáng vẻ cô từng làm khi ốm.

 

Từ động tác đó, Phí Sở đã chắc chắn cô thật sự say rồi.

 

Anh đưa tay ra.

 

Nhĩ Nhã cười, lẩm bẩm: "Tôi uống hết rồi mà."

 

"Anh thấy rồi, đưa cái ly đây, đừng để rơi vỡ."

 

Lúc cúi đầu, cô mới nhận ra mình chẳng mang giày.

 

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc, nhưng cô lại nhớ không ra đã từng xảy ra ở đâu. Cô khẽ lắc đầu, thấy Phí Sở cũng chẳng gắt gỏng gì, bèn ngoan ngoãn đưa ly cho anh.

 

Anh đem cả ly lẫn chai rượu cô pha dở ném vào bồn rửa, tính để sáng mai cho robot dọn.

 

Xử lý xong, anh lại ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt cô, vẫn chưa biết nên khuyên thế nào để cô đứng lên.

 

Nhưng Nhĩ Nhã bất ngờ vòng tay, ôm lấy cổ anh, giọng ngọt mềm: "Uống xong rồi, bế tôi lên lầu ngủ đi."

 

Thân hình Phí Sở cứng lại, hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, thấp giọng nói: "Nhĩ Nhã, tôi không phải robot."

 

Câu trả lời nhận về vẫn là giọng điệu dịu mềm kia.

 

"Tôi biết chứ, thượng tướng Phí  mà."

 

"Nhưng hai hôm trước chẳng phải anh cũng đã bế tôi về phòng rồi sao?"

 

Nhĩ Nhã hơi nghiêng đầu, trong men say đã lẫn lộn cả thời gian.

 

Cô khựng lại, ánh mắt mơ hồ, thì thầm đầy do dự: "Chẳng phải... chúng ta còn từng có những chuyện thân mật hơn sao?"

 

Giọng điệu vừa như một lời khẳng định, lại vừa giống một lời trách móc vì anh cứ mãi im lặng, trong mắt cô ánh lên thứ ngây ngô tàn nhẫn.

Bình Luận (0)
Comment