Nhĩ Nhã tỉnh lại.
Uống quá nhiều, cơn say khiến đầu cô nhức nhối.
Nhưng cô là trị liệu sư, có thể dùng tinh thần lực để giảm bớt. Dù tinh thần lực của bản thân không mấy tác dụng với chính mình, nhưng nhờ cấp bậc cao, ít nhiều vẫn có thể xoa dịu. Thế nhưng ngay lúc định vận dụng, một ký ức thoáng lóe lên, khiến cô khẽ nghiêng đầu sang một bên.
Chỉ một động tác nhỏ ấy, mọi thứ đã không thể quay lại vẻ đơn giản ban đầu.
Phí Sở đang ngủ ngay bên cạnh.
Trong khoảnh khắc, Nhĩ Nhã hiếm khi thấy tim mình run rẩy như vậy.
Cô giữ vẻ mặt bình thản, khẽ dịch đầu lại ngay ngắn, cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Đưa tay sờ lên người, chạm vào lớp vải mềm, là đồ ngủ. Vậy thì rõ rồi.
Hẳn là tối qua uống đến mất kiểm soát, rồi quấn lấy anh đòi bế về.
Còn ban đầu mình tìm là robot hay Phí Sở... Nhĩ Nhã khẽ nhắm mắt, thấy điều đó cũng chẳng còn quan trọng.
Đã thế này rồi, thì còn gì để phân biệt nữa.
Cô xoay người, ôm lấy Phí Sở. Sức nóng từ cơ thể con người là một thứ rất đặc biệt.
Dù đã quên tối qua rốt cuộc có chuyện gì, có phải mình quấn riết lấy anh không chịu buông hay không, nhưng đến giờ mà anh vẫn chưa tỉnh, cô khẽ rúc vào lòng anh. Phí Sở vô thức vòng tay đáp lại, ôm chặt lấy cô.
Sự ấm nóng thân thuộc lan sang, khiến Nhĩ Nhã thoải mái nheo mắt lại.
Ý nghĩ trống rỗng, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Không rõ là vì đã quá lâu cô sống một mình trong cô độc, hay bởi với Phí Sở, tất cả đều quá quen thuộc, quá an tâm.
Khi tỉnh giấc lần nữa, Nhĩ Nhã mới có chút hình dung về những gì đã xảy ra đêm qua. Có lẽ chính mình đã làm phiền anh quá nhiều. Cô đã ngủ đến lần thứ hai, còn khi gắng gượng tách khỏi vòng tay Phí Sở, bò dậy, anh khẽ cau mày, mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngủ một giấc thật sâu, Nhĩ Nhã tỉnh táo hẳn. Lúc rửa mặt thậm chí còn muốn mở nhạc, nhưng nghĩ ngoài kia vẫn còn Phí Sở, dù da mặt có dày thế nào cô cũng đành kìm lại đôi chút.
Phí Sở vốn là người ai cũng khen dễ nói chuyện.
Nhưng với cô thì không.
Hoặc có lẽ, trước kia cũng từng vậy, chỉ là sau bao vòng xoay tình cờ, mọi thứ lại thành ra như bây giờ.
Lần đầu gặp nhau, chắc chẳng ai ngờ sẽ có ngày họ cùng nằm trên một chiếc giường.
Những chuyện thân mật đã xảy ra, vậy mà ranh giới cuối cùng lại cố tình dừng lại, chưa một lần vượt qua...
Ánh mắt lướt qua, Nhĩ Nhã nhìn thấy dấu răng in trên vai mình, hẳn là vết trút giận của người kia. Vậy mà cô lại thấy nhẹ nhõm: thế cũng tốt, coi như chẳng ai nợ ai. Nghĩ vậy, Nhĩ Nhã liền để robot mở nhạc, vừa nghe vừa thong thả chăm sóc da buổi sáng.
Trong thoáng chốc, cô thấy mình hơi đáng trách, nhưng cái cảm giác buông thả này lại dễ chịu lạ thường. Có lẽ, ở một góc nào đó trong lòng, cô biết Phí Sở sẽ chẳng tính toán với mình. Nhĩ Nhã không muốn nghĩ thêm nữa.
Tiếng nhạc trôi chảy, cô phủ lớp bọt mềm mịn lên mặt, cảm giác dịu êm khiến cô bất giác mỉm cười. Sau khi rửa xong, cô quay lại phòng ngủ, vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, ngay cả áo choàng hôm qua cũng lười khoác, cứ thế mà bước vào.
Quả nhiên, Phí Sở đã tỉnh, ngồi dựa đầu giường, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước chân cô.
"Không đi rửa mặt à?"
Phí Sở vốn chẳng có thói quen nằm ì trên giường.
Khi Nhĩ Nhã tiến lại gần, ánh mắt anh càng lúc càng tối, chất chứa bao cảm xúc phức tạp. Ánh nhìn ấy sâu đến mức khiến người đối diện cảm thấy áp lực, như thể sẽ bị cuốn vào trong.
Nhĩ Nhã tránh đi, không muốn đối diện, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Trong bếp có máy pha cà phê, anh vẫn uống loại hạt của Đế quốc chứ? Tôi cũng có một mẻ của Liên minh, muốn thử không?"
Phí Sở vẫn im lặng, chỉ khẽ nhắm mắt một thoáng, sau đó vén chăn bước vào phòng tắm.
Đến lúc này, Nhĩ Nhã mới dám đưa mắt nhìn anh.
Bộ đồ ngủ trên người đàn ông đã nhàu nhĩ, rõ ràng không phải do nằm ngủ mà ra.
Cô biết thủ phạm là ai, chính là mình.
Chắc chắn là cô lại bám lấy anh không chịu buông.
Nhĩ Nhã day ấn thái dương, hít sâu rồi thở ra, buộc mình phải bình tĩnh. Ngoại trừ việc chưa thật sự vượt qua ranh giới cuối cùng, thì họ nào khác gì những đôi đã... gắn kết? Vậy thì có gì phải hoảng hốt nữa.
Nghĩ vậy, trước khi Phí Sở bước vào phòng tắm, cô lại lén nhìn anh một lần.
Quả nhiên, vóc dáng quân nhân thật đẹp.
Nhất là quân nhân của Đế quốc.
Robot lạch cạch rời đi, chạy sang phòng Phí Sở lấy quần áo. Còn Nhĩ Nhã thì đứng trong phòng mình chọn váy. Mùa hè mà, có biết bao kiểu váy đẹp. Chỉ tiếc, trên vai cô lại hằn rõ vết răng, nên váy trễ vai đành gác sang một bên...
Khoảnh khắc tay chạm vào một chiếc váy dây bản rộng, khóe môi Nhĩ Nhã khẽ cong lên.
Cũng may, không phải tất cả váy vóc đều phản bội cô.
Phí Sở mãi vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Nhĩ Nhã đứng ngoài cửa, tay bưng tách cà phê vừa pha, bên cạnh là robot cẩn thận nâng khay để phần của anh. Cô nhấp từng ngụm nhỏ của mình, thong thả mà chờ.
Bên trong, Phí Sở đã thay xong quần, đang mặc áo. Anh chắc chắn nhận ra sự hiện diện của Nhĩ Nhã, nhưng động tác không hề chậm lại. Khi ánh mắt cô vô tình dừng trên những vết cào xước in hằn trên lưng anh, dẫu tâm lý vững vàng đến mấy, cô cũng không tránh khỏi thoáng xấu hổ. Quả thật, uống say thì chẳng ra sao cả. Sớm biết vậy, cô đã nên về phòng mình mà phát điên một mình.
"Đứng đó làm gì?"
Giọng Phí Sở vang lên, đúng lúc tâm trí Nhĩ Nhã còn đang dao động, càng khiến lòng cô dậy sóng.
Cô cũng quen rồi.
Nhấp thêm một ngụm cà phê, Nhĩ Nhã khẽ cười, giọng lơi nhác: "Xin lỗi về chuyện tối qua nha~"
Trong câu nói chẳng hề nghe ra chút áy náy.
Phí Sở chỉ đáp gọn: "Không cần khách sáo."
Nhĩ Nhã cười càng tươi, không bận tâm đến sự lạnh nhạt ấy. Ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi bóng lưng anh, dừng trên khung cửa, lắng nghe tiếng sột soạt thay đồ bên trong. Giọng cô lơ đãng, như thể chỉ đang tán gẫu: "Ba mẹ anh xếp cho mấy buổi xem mắt rồi, có cô nào lọt mắt xanh chưa?"
Ngón tay Phí Sở khựng lại ở khuy áo.
Rồi lại tiếp tục. Giọng anh bình thản, nghe không rõ nặng nhẹ: "Hỏi cái này làm gì?"
"Thì hỏi thôi mà." Nụ cười của Nhĩ Nhã treo trên môi, chẳng mấy chân thành, thoạt nhìn đã thấy chẳng có ý gì trong sáng.
Vậy mà Phí Sở thật sự trả lời: "Người mẹ tôi chọn thì tạm được, bên cha tôi đưa thì không."
Nhĩ Nhã nhướng mày: "Vậy là có mấy cô lận?"
Phí Sở cũng cười, nhưng nụ cười chẳng chạm tới mắt: "Ba. Có muốn nghe tên không?"
"Tôi có quen đâu mà nghe."
"Đã hỏi rồi chẳng phải muốn biết sao?"
Cô không phản bác, chỉ cúi đầu nhấp thêm ngụm cà phê.
Một lát sau, Phí Sở thay đồ xong, bước mấy bước dài đến trước mặt cô. Giọng anh lại trở về bình thường, còn mang theo chút bông đùa khó phân thật giả. Anh lấy ly cà phê từ tay robot, thản nhiên đứng đối diện Nhĩ Nhã, nhấp một ngụm.
Nhĩ Nhã cúi mắt, chuyên tâm vào ly cà phê trong tay, còn ánh nhìn của Phí Sở thì dán chặt lên gương mặt cô.
Không khí lại dần trở nên gượng gạo.
Chẳng bao lâu, Phí Sở liền dứt khoát đọc ra thông tin của ba cô gái trong danh sách xem mắt: dung mạo, tính cách, sở trường... ngắn gọn vài lời, vậy mà Nhĩ Nhã đã nhớ hết.
Anh vừa dứt, hàng mi dài của cô khẽ run, đôi mắt ngẩng lên mang theo nụ cười chân thành, dịu dàng hỏi: "Anh toàn nhắc tới ý của gia đình, còn anh thì sao? Anh thích nhất người nào? Dù sao cũng phải có thiên hướng riêng chứ?"
Phí Sở nhìn chăm chăm vào nụ cười ấy, phân biệt hồi lâu vẫn chẳng tìm ra sơ hở. Anh hỏi ngược lại, như thể thực sự muốn tham khảo ý kiến: "Vậy em thấy ai hợp với tôi?"
Nhĩ Nhã nghiêm túc nghĩ ngợi rồi đáp thẳng thắn: "Theo tôi thì cô gái đầu tiên, hay cười, lại đơn giản, không mưu tính nhiều, hợp với anh. ...Nhưng cô đẹp nhất kia cũng không tệ. Thật ra cả ba đều ổn, tình cảm mà, vun đắp dần cũng được thôi."
Đôi mắt nâu của cô trong trẻo, phẳng lặng như mặt hồ, chẳng gợn lấy một tia sóng.
Bất chợt, Phí Sở trầm giọng: "Nhưng tôi không phải người Lam Tinh."
Tình cảm của người Lam Tinh ai cũng biết, có thể dần hình thành, bởi trong quá trình tiếp xúc, họ sẽ hấp thu tinh thần lực từ bạn đời, khiến bản thân tự nhiên muốn gần gũi, muốn thay đổi vì đối phương.
Nhĩ Nhã lại chẳng giận, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Tôi trải nghiệm ít, chỉ có thể đưa lời khuyên từ kinh nghiệm bản thân thôi. Không hợp với anh cũng bình thường."
Rồi khẽ mỉm cười: "Sáng sớm thế này, đừng cáu gắt nữa."
Một câu quá bình thường, đặt trong tình cảnh này lại trở nên khác thường đến lạ.
Nụ cười nơi khóe môi Phí Sở dần tan biến.
Nhĩ Nhã nhạy bén cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng ấy, y như sự im ắng trước cơn giông. Trong lòng vô thức căng lên như một sợi dây bật chặt, nhưng bên ngoài cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm nhiên.
Phí Sở mở miệng, giọng chắc nịch: "Em gợi chuyện này chẳng phải chỉ để chọc giận tôi, muốn tôi bỏ đi sao."
Lời anh, chẳng khác nào một câu khẳng định.
Bị nhìn thấu.
Nhĩ Nhã: "Không hẳn vậy, vẫn có chút tò mò nữa."
Cô không hề giấu giếm, coi như nửa thừa nhận.
"Em tò mò gì?"
Giọng anh đã hạ xuống, mang theo mùi nguy hiểm.
Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như giấu cả cơn sóng dữ, Nhĩ Nhã lại chẳng thấy sợ, chỉ thẳng thắn đáp: "Tò mò xem tiểu thư nhà nào mới xứng với vị thượng tướng Phí ưu tú của chúng ta."
"Quá lời rồi."
"Không, câu này là thật. Anh rất tốt, mọi mặt đều tốt... tất nhiên quan trọng nhất là tính cách."
Nếu Phí Sở có thể đối xử với cô như cách anh đối xử với người bình thường, thì câu nói ấy hoàn toàn không sai. Nhưng, hy vọng này quá xa vời.
Phí Sở bước lên một bước, không gian bỗng chốc trở nên chật hẹp, ngay cả hơi thở cũng quấn lấy nhau.
Khi anh trầm mặt, dáng vẻ quả thực gợi ra vài phần giống Trì Diệu, áp lực và khí thế mạnh mẽ. Nhưng đáng tiếc, Nhĩ Nhã đã chứng kiến quá nhiều rồi, chẳng đủ để hù dọa cô. Trái lại, cô còn khẽ cong môi, nở một nụ cười chân thành.
Phí Sở: "Em cười kiểu này khiến tôi chỉ muốn b*p ch*t em thôi."
Nhĩ Nhã: "Nếu làm vậy mà anh thấy vui thì tôi không phản kháng đâu. Dù sao cũng chưa từng nghĩ mình sẽ sống lâu."
Câu này thực sự khiến Phí Sở dâng lên sát ý.
Bàn tay anh đặt lên xương quai xanh mảnh mai của cô. Nhĩ Nhã chẳng những không né tránh, còn đưa tay vén tóc sang một bên, vừa làm vừa thản nhiên nói như đang trò chuyện: "Vẫn luyện tập nhiều thế nhỉ, cả bàn tay đầy vết chai."
Phí Sở không đáp, cuối cùng lại thốt ra điều anh muốn nhắc nhất: "Em đã hứa sẽ tránh xa tôi."
"À... chuyện đó thì..." quả thật đã từng hứa, nhưng Nhĩ Nhã cười khẽ, bỡn cợt: "Anh chắc mình muốn nói lý với một kẻ say sao?"
"Không, tôi chỉ muốn nhắc em đừng quên những lời sau đó."
Phí Sở: "Lần tới, tôi sẽ thực hiện."
Nhĩ Nhã sững người.
Anh khẽ cúi xuống, thoáng như sắp hôn cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô bỗng nhớ lại vô số nụ hôn hỗn loạn từng có, trong bóng tối, cùng với Phí Sở.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, bàn tay đang đặt trên vai cô chỉ khẽ chỉnh lại dây váy.
Khi vạt vải dịch chuyển, vết răng trên vai thoáng lộ ra. Phí Sở kéo nhẹ, khéo léo che lại cho cô.
Rồi anh đứng thẳng, sải bước rời đi.
Sự tiếp cận gần kề vừa rồi thật chậm rãi, nhưng khoảnh khắc anh rời xa lại nhanh đến mức chóng mặt. Nhĩ Nhã ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng kia, hồi lâu mới thốt ra: "Thượng... Thượng tướng? Anh..."
Tiếp đó, cô nghe thấy giọng của Phù Thanh vọng lại.
Đúng lúc lại chạm mặt Phí Sở từ trong phòng Nhĩ Nhã bước ra.
Ngay sau đó, giọng anh vang lên, cười cười: "Sao thế? Đi ăn à, cùng đi luôn đi."
"Không, tôi..."
"Tìm Nhĩ Nhã hỏi chút chuyện về Lam Tinh thôi. Cậu không định hôm nay lại làm bóng đèn cho hai vị kia đấy chứ? Không muốn đi dạo mấy chỗ vui ở Lam Tinh sao?!"
"À... à à."
Phí Sở như không hiểu, còn hỏi lại: "Vừa rồi cậu giật mình cái gì thế?"
Phù Thanh nghẹn giọng: "Không... không có gì, tôi tưởng Nhĩ Nhã sẽ không dậy sớm thế, ha, ha ha."
"Ờ, tôi gõ cửa gọi cô ấy dậy đó."
Phù Thanh: "......"
Phí Sở cười thoải mái: "Chẳng lẽ hôm nay còn bắt tôi bám theo đôi kia à, chết cũng không chịu nổi đâu."
Phù Thanh hoàn toàn im lặng.
Cánh cửa khép lại, Nhĩ Nhã khẽ bật cười, lúc này mới để ý không biết từ khi nào cà phê đã vương xuống tay.
Nghĩ ngợi một chút, cô chẳng nhớ nổi lời nào Phí Sở từng nói.
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống dấu răng còn rớm máu trên vai, Nhĩ Nhã chỉ nghĩ: Toàn nói dối.
Phí Sở, anh ta biết hết cả.