Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 37

Khoảnh khắc đèn bật sáng, một đợt tinh thần lực mới từ Thời Tinh bùng nổ.

 

Cảm nhận ở khoảng cách gần, luồng sức mạnh ấy không hề mang tính công kích, trái lại rất ôn hòa, đúng là tinh thần lực bình thường khi một người Lam Tinh giải phóng.

 

Chợt nhận ra điều gì đó, Trì Diệu lập tức quát lệnh: "Phù Thanh, dựng lá chắn! Không được để tinh thần lực của cậu ấy tiếp tục tản ra!"

 

Một tiếng quát ấy mới khiến vị thiếu tướng đi cùng bừng tỉnh, vội vàng dựng lá chắn ngăn cách, bao trùm toàn bộ khoang chính.

 

Tinh thần lực của Thời Tinh từng đợt, từng đợt vỗ lên lá chắn của Phù Thanh. Hứa Kim vội hỏi: "Thế nào rồi? Là hỗn loạn sao? Hay còn vấn đề nào khác?"

 

Phù Thanh thành thật đáp: "Không có."

 

Không những không, mà thậm chí còn rất dễ chịu. Mỗi đợt tinh thần lực vỗ lên lá chắn đều mang đến cho anh một cảm giác ôn hòa, thư giãn.

 

Hứa Kim thoáng sững sờ. Toàn bộ hiểu biết của ông về người Lam Tinh đều bắt nguồn từ Tổ Cây, phần lớn còn do đã xa cách lâu ngày nên phải ôn tập lại khi trở về đó. Lúc này, đối diện với dáng vẻ của Thời Tinh, ông hoàn toàn không thể nắm bắt nổi.

 

"Thế nào rồi, Thời Tinh, em..."

 

Trì Diệu bước đến gần, vậy mà nhất thời lại không biết có nên chạm vào cậu hay không.

 

"Khó chịu ở đâu?"

 

Ngàn lời vạn ý cuối cùng chỉ đọng lại trong bốn chữ nặng nề ấy.

 

"Nóng quá... em thấy mình sắp tan chảy rồi."

 

Giọng Thời Tinh nghẹn trong mũi. Trì Diệu khẽ sững lại, ngẩng lên nhìn khuôn mặt cậu, nhưng mồ hôi lấm tấm khắp trán khiến anh không thể phân biệt được, thứ đang chảy xuống là mồ hôi hay nước mắt.

 

Hứa Kim lập tức gọi đội y tá. Nghiêm Trường Nhạc quan sát qua rồi đi lấy nước cùng khăn để lau mặt cho Thời Tinh.

 

Phù Thanh thì nhanh chóng liên hệ với Đàm Giác, báo về tình trạng tinh thần lực của Thời Tinh đang rò rỉ, để mọi người xếp hàng canh giữ bên ngoài con tàu chính, phòng ngừa tinh thú bất ngờ tập kích.

 

Theo lý mà nói, gần thành phố thì không dễ gặp tinh thú. Nhưng tinh thần lực của Thời Tinh quá mạnh, không ai biết sẽ phát tán đến đâu mới tiêu tan. Để an toàn, họ vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

 

Nghiêm Trường Nhạc mang nước và khăn đến, vắt khô rồi đưa cho Trì Diệu. Anh nói: "Thời Tinh, cậu có thể xoay lại không, để ta lau mặt cho cậu."

 

Thời Tinh vừa cử động thì cơ thể đã mất thăng bằng, ngã xuống không cách nào kiểm soát. Trì Diệu lập tức vòng tay ôm lấy eo, đỡ cậu vào lòng. Dẫu cách qua lớp áo ngủ, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến vẫn khiến anh giật mình.

 

Người trong ngực mềm nhũn như chẳng còn xương cốt, Thời Tinh đưa tay định níu lấy áo Trì Diệu để mượn lực. Nhưng chất liệu lụa quá trơn, thử mấy lần đều không bám được, trái lại còn bị Trì Diệu nắm chặt lấy bàn tay không an phận kia.

 

"Đừng cử động, cứ dựa vào ta là được, sẽ không sao đâu."

 

Giọng Trì Diệu vang lên đúng lúc. Thời Tinh phản ứng một chút mới nhận ra sau lưng mình là anh, liền nghiêng người ngả vào lòng.

 

Ánh đèn quá chói khiến Thời Tinh khẽ nhắm mắt. Thấy vậy, Trì Diệu dặn Nghiêm Trường Nhạc: "Tắt bớt một ngọn đèn bên này."

 

Ánh sáng dịu xuống, Trì Diệu kiên nhẫn lau từng giọt mồ hôi trên gương mặt Thời Tinh.

 

Động tác của anh vừa nhẹ vừa tỉ mỉ. Ôm Thời Tinh trong lòng một lúc, nơi cơ thể tiếp xúc, anh cũng cảm thấy như bốc lửa.

 

Có lúc Trì Diệu muốn kiểm tra biển tinh thần của cậu, nhưng thấy vẻ mặt nhăn nhó khó chịu kia, anh lại thôi.

 

Bác sĩ đến rất nhanh. Thân nhiệt đã chạm ngưỡng cao nhất mà người Lam Tinh có thể chịu đựng. Họ rút một ống máu, làm vài xét nghiệm đơn giản, tất cả đều tiến hành khi Thời Tinh vẫn nằm trong lòng Trì Diệu, được anh dìu giữ. Những hạng mục phức tạp cần cậu ngồi dậy phối hợp thì tạm thời không thể làm.

 

Phù Thanh dường như phát hiện ra điều gì, khẽ gọi: "Điện hạ."

 

"Tinh thần lực của Thời Tinh... hình như đang tăng lên?"

 

Hắn lại bổ sung: "Rất yếu thôi, tôi không dám chắc."

 

Câu nói ấy khiến cả bác sĩ lẫn Trì Diệu đều sững lại. Trì Diệu khẽ vỗ lên má Thời Tinh, dịu giọng hỏi: "Biển tinh thần vẫn đang giãn nở sao?"

 

Thời Tinh nghiêng mặt áp vào xương quai xanh của Trì Diệu, mồ hôi không ngừng tuôn, thấm ướt cổ áo ngủ. Gò má cọ sát vào vải khiến chỗ ấy nhăn nhúm, trông có phần lộn xộn. Trì Diệu chỉ liếc qua, ánh mắt không dừng lại.

 

Anh lại hỏi thêm một lần nữa. Lúc này Thời Tinh mới khẽ có phản ứng.

 

Cậu hé môi, hơi nóng hầm hập phả lên cổ Trì Diệu, khiến anh có cảm giác cả người như đang bị thiêu đốt.

 

"Em... em không chắc đó còn là biển tinh thần hay không nữa."

 

"Không... không giống lắm."

 

"Điện hạ, là tầng ngoài đang mở rộng, nhưng... em không biết."

 

"Xin lỗi, em chưa..."

 

Không biết phải diễn tả thế nào, giọng Thời Tinh đầy lo lắng.

 

Trì Diệu lập tức ngắt lời: "Được rồi."

 

Anh khẽ vỗ lên vai lưng cậu, dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, không sao đâu."

 

"Không biết cũng không sao, không ai ép em cả, đừng vội."

 

Thời Tinh chậm rãi gật đầu, động tác nhỏ đến mức nếu không tựa vào Trì Diệu thì gần như không nhìn ra.

 

Suy nghĩ một lát, Trì Diệu nói: "Để ta."

 

Dứt lời, ngay trong màn chắn của Phù Thanh, anh dựng thêm một lớp chắn nhỏ, bao lấy Thời Tinh.

 

Không bao lâu, Trì Diệu khẳng định: "Đúng, đang mạnh lên."

 

Bác sĩ lúng túng, chưa từng gặp tình huống như thế này.

 

Mọi người còn chưa kịp bàn bạc đối sách thì sắc mặt Trì Diệu bỗng biến đổi. Thời Tinh cũng nhíu chặt mày vì đau, cơ thể co rút lại, dường như muốn giảm bớt sự tồn tại của mình để mong dễ chịu hơn.

 

Ngay lúc ấy, tất cả đều cảm nhận được một luồng dao động tinh thần lực khác thường.

 

Cánh tay đang ôm Thời Tinh của Trì Diệu khựng lại, nhưng anh không buông ra, chỉ trầm giọng nói: "Em ấy đang hấp thu tinh thần lực của ta."

 

Hơn nữa, cảm giác hoàn toàn khác bình thường, tốc độ hấp thu cực nhanh. Thời Tinh như bị tinh thần lực của anh lôi cuốn, không ngừng cọ má vào cổ anh, cố gắng tăng diện tích tiếp xúc để hút lấy nhiều hơn.

 

Sắc mặt mọi người đồng loạt trở nên nghiêm trọng.

 

Hứa Kim lập tức nói: "Ta đi lấy tinh thạch và thú hạch."

 

Trì Diệu đã lấy lại bình tĩnh, dặn: "Lấy cả dụng cụ, ghi chép tình trạng sau khi em ấy hấp thu tinh thần lực."

 

Y tá làm theo chỉ dẫn, cứ năm phút báo cáo số liệu một lần. Đến lần thứ sáu, bác sĩ mở miệng:
"Xem ra không có gì bất thường, ít nhất việc hấp thu tinh thần lực không khiến tình trạng của cậu ấy tệ hơn."

 

Các hạng mục kiểm tra trước đó cũng lần lượt cho kết quả bình thường.

 

Trì Diệu nhìn sang bác sĩ.

 

Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán: "Trước tiên có thể loại trừ khả năng biển tinh thần của người Lam Tinh bị suy kiệt."

 

"Suy kiệt biển tinh thần", tên gọi học thuật của chứng bệnh từng khiến nhiều người Lam Tinh tử vong.

 

Trì Diệu im lặng một thoáng.

 

Dù sao thì, trong bất hạnh cũng còn chút may mắn.

 

Anh nói: "Đem tinh thạch lại đây."

 

Trì Diệu giữ tay Thời Tinh, dẫn dắt cậu hấp thu tinh thạch. Gần như vừa chạm vào tay, viên tinh thạch đã lập tức vỡ vụn thành bột.

 

Hứa Kim trừng mắt, vội nói: "Điện hạ, ngài có cần phải..."

 

Hấp thu tinh thạch đã mạnh đến thế, thì hấp thu tinh thần lực chẳng phải cũng sẽ...

 

Trì Diệu phất tay ngắt lời: "Không cần."

 

Anh cầm mấy viên tinh thạch, lần lượt đặt vào tay Thời Tinh: "Nếu ta thấy không ổn sẽ buông ra. Cứ thế trước đã. Nào, tiếp tục ghi số liệu."

 

Hết viên này đến viên khác tan vỡ. Theo số lượng tăng lên, Trì Diệu nhạy bén nhận ra tốc độ Thời Tinh hấp thu tinh thạch đang dần tăng, như thể đã khởi động một quá trình nào đó.

 

Thế nhưng, trong khi không ngừng hấp thu năng lượng, Thời Tinh lại trông vô cùng khó chịu.

 

Trì Diệu không dám thử với thú hạch, bởi năng lượng trong đó quá hùng hậu, khó kiểm soát liều lượng. Tinh thạch thì khá, mỗi viên chỉ chứa một mức năng lượng nhất định, thêm bớt một viên cũng không thành vấn đề.

 

Sau sáu lần số liệu nữa, bác sĩ kết luận: "Xem ra cũng không có vấn đề, cơ thể cậu ấy hình như thực sự rất cần nguồn năng lượng này."

 

Trì Diệu đổi giọng, khẽ nhắc: "Nhưng thân nhiệt của cậu ấy vẫn chưa hạ xuống."

 

Y tá vội vàng lấy súng đo nhiệt độ, kết quả hiện ra vẫn y như ban đầu.

 

Bác sĩ cũng đành bất lực, bởi tất cả bọn họ đều là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này. Trì Diệu dứt khoát: "Trong phòng chỉ để lại Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc, những người khác ra ngoài chờ. Ta sẽ cùng Thời Tinh hấp thu tinh thạch, xem thử thế nào."

 

Chốc lát sau, căn phòng liền trở nên trống trải.

 

Người vừa đi hết, đúng như Trì Diệu dự liệu, Thời Tinh không còn quá căng thẳng, dáng vẻ cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

 

Nhưng cậu vẫn vô cùng khó chịu.

 

Hơn thế nữa, theo từng viên tinh thạch được đưa vào, cảm giác khó chịu lại càng dữ dội hơn.

 

"Điện hạ, đừng nữa."

 

"Em không muốn nữa..."

 

Trì Diệu sững lại: "Khó chịu sao? Có tác dụng phụ gì không?"

 

Lông mi Thời Tinh ươn ướt, gương mặt vùi trong vai anh, giọng cậu nghèn nghẹn truyền ra: "Không có tác dụng phụ... hình như biển tinh thần rất thích... nhưng... em khó chịu lắm, rất khó chịu."

 

Trì Diệu im lặng một thoáng, rồi vẫn kéo tay cậu lên, không cho phản bác: "Vậy thì chúng ta hấp thu thêm một chút nữa..."

 

Đã chắc chắn không phải suy kiệt biển tinh thần, thì nguồn năng lượng này nhất định có ích.

 

Dù chưa rõ vì sao Thời Tinh lại thấy khó chịu, nhưng dao động tinh thần lực ngày càng mạnh mẽ cũng chứng tỏ cơ thể cậu trên thực tế đang dần hồi phục.

 

Thời Tinh chỉ vùi mặt sâu hơn vào vai Trì Diệu.

 

Ngoan được một lúc, Thời Tinh lại bắt đầu lắc đầu, nói là khó chịu.

 

Trì Diệu vẫn giữ cậu trong lòng, chính bản thân anh cũng toát mồ hôi. Biết Thời Tinh sốt đến mơ hồ, anh vừa kiên nhẫn đặt tinh thạch vào tay cậu, vừa khẽ vỗ lưng, dịu giọng dỗ dành: "Em chẳng phải nói muốn trị liệu cho ta sao?"

 

"Nếu em không vượt qua được, thì sẽ chẳng còn cái gì gọi là sau này nữa."

 

"Bây giờ còn muốn nữa không?"

 

Thời Tinh lặng người suy nghĩ, cuối cùng cũng thôi giãy giụa.

 

Chẳng bao lâu, vai áo Trì Diệu đã thấm ướt. Anh nhận ra Thời Tinh đang khóc, muốn xoay mặt cậu lại, nhưng khi tay chạm đến cổ thì khựng lại, chỉ tiếp tục vỗ nhè nhẹ lưng vai, mong cậu thấy dễ chịu hơn.

 

Một lúc lâu sau, Thời Tinh mới khẽ cất giọng nghẹn ngào: "Em muốn."

 

Hai chữ ấy khiến động tác của Trì Diệu chững lại. Tâm trạng rối bời, chẳng thể gọi tên.

 

Hai người lặng lẽ đối diện. Động tác của anh cũng đổi từ vỗ sang vuốt, bàn tay chậm rãi nâng lên hạ xuống, không ngừng xoa dịu cảm xúc cho cậu.

 

Trong cơn khó chịu đến mức thần trí mơ hồ, Thời Tinh mơ hồ cảm thấy ngoài biển tinh thần của mình dường như nhiều thêm một vòng không rõ là gì. Nước mắt rơi không kìm được. Trong khoảnh khắc đau đớn gần như choáng váng, cuối cùng cậu cũng nhớ ra.

 

Nhớ ra vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến thế.

 

Cậu... đã từng trải qua.

 

Khoảnh khắc ấy, nhu cầu năng lượng cuối cùng cũng bắt đầu giảm xuống. Nhưng bàn tay chạm vào tinh thạch lại run rẩy, đến cả một ít năng lượng cũng khiến cậu gần như không thể chịu nổi. Cậu chỉ còn cần một dòng năng lượng thật nhỏ, chậm rãi chảy vào.

 

Và Thời Tinh đã thành thật nói hết cảm nhận này cho Trì Diệu.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay đặt lên má Thời Tinh, giọng khẽ vang: "Nhiều không?"

 

Trì Diệu đang khống chế tinh thần lực, truyền cho cậu.

 

Thời Tinh nghẹn ngào nhắc: "Điện hạ... em không chắc mình còn cần bao nhiêu nữa."

 

Trì Diệu không bận tâm. Anh ôm lấy cậu, bàn tay áp chặt lên gương mặt ấy. Thấy Thời Tinh muốn giãy giụa, anh lập tức nghiêm giọng ngăn lại: "Đừng động."

 

Cả người Thời Tinh lập tức cứng đờ.

 

Trì Diệu hạ giọng, dịu dàng hơn: "Ngoan một chút, lát nữa sẽ qua thôi. Được không?"

 

Thời Tinh khẽ gật đầu.

 

Cả hai ôm chặt lấy nhau, bề ngoài tưởng như yên tĩnh, nhưng từng phút từng giây đều là sự giày vò. Trì Diệu vẫn ghì chặt cậu trong lòng, tinh thần lực tiêu hao suốt cả đêm đã gần như đến mức đáng sợ.

 

Thời Tinh thì hấp thu năng lượng quá lâu, sức chịu đựng gần như chạm tới cực hạn. Có lúc cậu thậm chí cảm giác mình sắp bị dòng năng lượng khổng lồ ấy nghiền nát.

 

Nhưng cuối cùng, điều đó đã không xảy ra.

 

Khi sắc mặt Trì Diệu ngày càng tái nhợt, áo Thời Tinh cũng bị nước mắt thấm ướt thêm từng mảng.

 

Đến một khoảnh khắc, rốt cuộc đã chạm tới giới hạn.

 

Mọi biến động bất thường thoáng chốc biến mất.

 

Làn da Thời Tinh không còn hấp thu tinh thần lực nữa, mà sự rò rỉ sức mạnh cũng hoàn toàn dừng lại.

 

Đau đớn biến mất, cơ thể căng cứng của cậu lập tức thả lỏng, hoàn toàn ngã vào người Trì Diệu.

 

Xác nhận chắc chắn, Trì Diệu khẽ gật đầu. Hứa Kim lập tức gọi bác sĩ. Màn chắn tinh thần được gỡ bỏ, súng đo nhiệt độ lại được đo lên người Thời Tinh.

 

Y tá kinh hô: "Hạ rồi! Nhiệt độ hạ rồi!"

 

Sợi dây trong đầu Trì Diệu căng đến cực hạn, cuối cùng cũng lỏng ra đôi chút.

 

Bác sĩ dùng thiết bị quét qua người Thời Tinh: "Dao động tinh thần lực cũng đang hạ xuống."

 

Ông kinh ngạc thốt lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Ngoài dự liệu của tất cả, Thời Tinh vùi mặt trong lòng Trì Diệu, chỉ còn chút hơi sức, khẽ thở ra: "Em... đại khái biết."

 

Trì Diệu: "?"

 

Ngắt từng tiếng, cậu nói: "Có thể... là thiên phú thức tỉnh."

 

Không chỉ Trì Diệu, mọi người đều sững sờ.

 

Phù Thanh khó tin: "Nhưng chẳng phải cậu đã..."

 

Lời chưa kịp dứt, Trì Diệu liền hiểu ra: "Cho nên cậu ấy mới nói là có thể."

 

Trong phòng lặng đi thật lâu.

 

Trì Diệu nói tiếp: "Ta nhớ, khi người trong đế quốc thức tỉnh thiên phú bẩm sinh, sẽ phóng thích một loại sóng năng lượng có thể được ghi nhận."

 

Bác sĩ lập tức đọc ra tên học thuật của loại sóng ấy.

 

Phù Thanh chợt nhớ ra: "Trong phòng huấn luyện của chúng ta có máy dò năng lượng toàn dải sóng."

 

Muốn làm rõ, bác sĩ vội vàng theo Phù Thanh đi lấy thiết bị.

 

Sau khi điều chỉnh thông số ở hành lang, vừa bước vào phòng, máy lập tức vang lên tiếng tít tít.

 

Bác sĩ kinh hãi nhìn vào thiết bị: "Phát... phát hiện rồi."

 

Hứa Kim cau mày: "Nhưng chẳng phải Thời Tinh đã thức tỉnh thiên phú rồi sao?"

 

Đây cũng là điều khiến tất cả mọi người khó hiểu nhất.

 

Chính Trì Diệu mở miệng chỉ ra điểm then chốt: Nhưng chưa từng có nghiên cứu hay ghi chép nào chứng minh rằng một người chỉ có thể mang theo duy nhất một loại thiên phú."

 

Ý thức được điều đó có nghĩa gì, cả căn phòng thoáng chốc im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

 

Trì Diệu cúi mắt nhìn người trong lòng, chẳng rõ là ngất hay mê ngủ, rồi khẽ nói: "Thời Tinh có lẽ đã mang theo một loại thiên phú thứ hai ngay từ khi sinh ra."

 

------------------

Bình Luận (0)
Comment