Nói là "có lẽ", nhưng trong lòng mỗi người đều đã tự cân nhắc. Trong sự im lặng này, gần như tất cả đều ngầm thừa nhận.
Nói ra câu mấu chốt ấy xong, Thời Tinh không còn phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
Mang theo suy đoán trong lòng, Trì Diệu khẽ nắm lấy gáy cậu, cảm nhận hơi thở đều đặn, xác nhận cậu đã vì quá mệt mà ngủ thiếp đi. Không kìm được, anh nhẹ nhàng vuốt lưng Thời Tinh.
Đêm nay, chẳng ai thấy dễ chịu.
"Đo lại nhiệt độ." Trì Diệu mở miệng, sau một phen như thế, giọng anh cũng đã khàn hẳn.
Y tá lập tức tiến lên, đo ở mấy chỗ khác, xác nhận: "Đang hạ xuống."
Trì Diệu thoáng nhìn qua: "Vẫn còn hơi cao."
Anh chạm nhẹ lên má Thời Tinh, cảm giác đã bình thường. Tinh thần lực tự động hấp thu của người Lam Tinh trong kỳ trưởng thành dường như cũng đã ngừng.
Hẳn là vì một lần hấp thu quá nhiều năng lượng.
Cậu đã gắng gượng qua được rồi.
"Ta ôm lấy cậu ấy. Những hạng mục có thể kiểm tra, các ngươi chuẩn bị làm hết một lượt đi." Trì Diệu phân phó.
Chớp mắt đã hơn nửa giờ trôi qua.
Hứa Kim nhìn áo ngủ của Trì Diệu bị Thời Tinh vò nhăn, dung mạo cũng chẳng còn chỉnh tề, lo anh khó chịu nên nhỏ giọng đề nghị, hãy đặt Thời Tinh xuống, đi tắm rửa rồi chỉnh trang lại. Nhưng Trì Diệu thẳng thừng từ chối.
"Nếu không có gì bất thường, Thời Tinh chắc sẽ sớm hồi phục. Ta chờ thêm một lát nữa."
"Không vội."
Trì Diệu chỉ đáp vậy.
Hứa Kim vừa thấy thương cho anh, lại vừa cảm thấy đó là điều nên làm.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Trên cả hai con tàu, cộng lại bao nhiêu người, chỉ có mình Thời Tinh ngủ say là yên ổn nhất.
Hai tiếng sau, thân nhiệt Thời Tinh đã trở lại bình thường. Được Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc khuyên nhủ, cuối cùng Trì Diệu cũng chịu đặt cậu xuống. Khi buông tay để cậu nằm lên sofa, anh mới nhận ra nửa vai mình đã bị đè đến tê dại.
"Chú Hứa trông chừng em ấy một lúc. Đợi đến khi số liệu biển tinh thần của Thời Tinh trở về mức bình thường thì bảo robot y tế tắm rửa, thay đồ cho em ấy."
"Trường Nhạc, ngươi thay một bộ ga giường mới."
"Phù Thanh ở lại, có gì cần thì hỗ trợ thêm."
"Bên ngoài con thuyền chính, cho một nửa nghỉ ngơi, nửa còn lại tiếp tục dựng màn chắn che hai con tàu, tăng cường canh giữ."
"Bác sĩ và y tá thường phụ trách Thời Tinh thì ở lại, những người khác về đi."
Sau khi kiểm lại không còn gì bỏ sót, Trì Diệu nói: "Ta về thu xếp một chút, xong sẽ quay lại."
Hứa Kim khẽ nhắc: "Hôm nay ngài cũng đã tiêu hao tinh thần lực rất nhiều, hay là..."
Trì Diệu lắc đầu từ chối: "Không cần, ta tự nhìn mới yên tâm."
Biết không thể khuyên được, Hứa Kim đành im lặng.
Lăn lộn tới nửa đêm, khi thấy Thời Tinh thực sự không còn vấn đề gì lớn, Trì Diệu mới sắp xếp y tá trực đêm, rồi ra lệnh cho các sĩ quan ca trực tháo bỏ màn chắn. Ngay sau đó, anh dùng tinh thần lực quét sạch toàn bộ khu vực, che phủ hết khí tức năng lượng rò rỉ từ Thời Tinh.
"Nơi này không an toàn. Đêm nay để phi thuyền chạy hết tốc lực, trên cả hai con tàu đều phải bố trí người trực ban."
Xoa thái dương mệt mỏi, cuối cùng Trì Diệu nói: "Vậy đi, vất vả rồi. Mọi người nghỉ ngơi đi."
Anh chỉ chợp mắt được vài tiếng. Sáng hôm sau, bác sĩ báo cáo, tất cả dữ liệu của Thời Tinh đều đã trở lại ngưỡng bình thường.
Mọi mặt đều ổn, chỉ là cậu vẫn đang ngủ, chưa tỉnh lại.
Trì Diệu nói: "Hẳn là cơ chế tự bảo vệ của biển tinh thần. Cứ để em ấy ngủ, không sao thì được."
Ăn sáng xong, anh đến xem. Cậu bé ngủ đến mức cả người gần như vùi kín trong chăn, Trì Diệu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ kéo chăn khỏi mặt cậu: "Đúng là chẳng sợ ngạt chết mình."
Sau đó, anh cũng ngủ bù thêm một giấc. Giữa chừng, Viện trưởng lão gọi tới, nhưng Hứa Kim lấy lý do Trì Diệu đang nghỉ ngơi mà từ chối.
Trì Diệu biết rõ đó là chuyện gì. Khi tỉnh dậy, anh không vội để tâm ngay, mà trước tiên gọi liên lạc cho Tổ Cây.
Anh kể lại tình hình của Thời Tinh, đến mức quản lý bên kia nghe xong cũng sững sờ.
"Thiên phú thứ hai?"
Quản lý choáng váng: "Chẳng phải cậu ấy đã thức tỉnh một loại thiên phú rồi sao? Người Lam Tinh phân hóa cực đoan đến mức này sao? Loại cấp cao còn có thể thức tỉnh thiên phú thứ hai ư?!"
Quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy.
Trì Diệu đáp: "Chính vì không rõ, nên ta mới liên lạc với Tổ Cây. Khi Tổ Cây mới được thành lập, Chủ não đã nhập vào một loạt tư liệu từ Lam Tinh. Việc đánh giá thiên phú lúc ấy cũng có họ can dự và cùng tham gia xây dựng."
Quản lý: "Đúng."
Trì Diệu: "Vậy thì mang quang não đến đây."
Trong thoáng chốc, quản lý còn tưởng mình nghe nhầm.
Trì Diệu nói tiếp: "Chúng ta hiện đang tạm dừng ngoài một thành phố. Tình trạng của Thời Tinh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, cũng chưa rõ tinh thần lực sau này có tiếp tục rò rỉ hay không. Để chắc chắn, cả hai con tàu sẽ ở lại đây cho đến khi tình hình được xác định rõ ràng mới khởi hành."
"Cho nên quay về An Thành là không thể."
"Nhưng ta muốn biết tình trạng cụ thể của em ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Càng nhanh càng tốt."
Đến lúc này, quản lý cũng coi như đã hiểu ra.
Thời Tinh không thể di chuyển, thế là Bệ hạ liền quyết định để họ mang cả bộ quang não chiếm diện tích ít nhất ba phòng học đến tận nơi.
Quản lý: "..."
Ông khó khăn cất lời: "Vậy... dùng cái gì để chở? Phi thuyền sao?"
Trì Diệu: "Tối qua ta đã lệnh cho đội hộ vệ điều một chiếc mẫu hạm đến An Thành, chiều nay sẽ tới nơi. Đem cả quang não cùng thiết bị kiểm tra đến, sắp xếp thêm vài giáo viên am hiểu về người Lam Tinh... Ngày mai hội hợp được chứ?"
Quản lý: "............"
Mẫu hạm cũng đã được chuẩn bị. Quản lý biết chuyện này không còn đường lui, lại thêm lo cho Thời Tinh, bèn xin chỉ thị từ Trì Diệu về nhân sự cần mang theo, rồi ấn định ngày tới là ngày mai.
Cắt liên lạc xong, Trì Diệu xử lý một lúc tài liệu do Thượng nghị viện gửi đến. Hứa Kim gõ cửa.
"Vào."
"Điện hạ, chuyện ngài bảo tôi dò hỏi, hôm nay hoàng cung đã truyền tin về."
Trì Diệu nhận lấy tập tài liệu Hứa Kim đưa, mở ra vẫn là một bản mã hóa. Ánh mắt lướt nhanh qua từng dòng, ngón tay dài vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Càng xem động tác càng chậm lại, đến cuối cùng thì dừng hẳn.
"Thú vị." Trì Diệu khẽ nói.
Anh ném tập tài liệu trả cho Hứa Kim, nhếch môi: "Ta ở biên cảnh quá lâu, mấy năm nay khiến người ở Đế Đô sống quá yên ổn, thật sự tưởng ta cái gì cũng sẽ gật đầu đồng ý sao."
Hứa Kim cúi đầu không đáp.
Chuyện nội chính, Trì Diệu được hoàng đế và hoàng hậu dạy dỗ kỹ lưỡng, trong lòng anh tự có tính toán, không cần người khác chen vào.
Quả nhiên, anh đã có quyết định: "Viện trưởng lão chẳng phải muốn họp với ta sao? Định vào buổi chiều đi. Gọi toàn bộ quản lý tham dự, ta muốn xem rốt cuộc có bao nhiêu người... là cái ý đó."
Không nói rõ, Hứa Kim cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ đi lo liệu như một cận thần.
Nhưng buổi chiều hôm ấy, cuộc họp đã không thể diễn ra.
Bởi vì Thời Tinh tỉnh lại rồi.
Một nhóm người ùa vào phòng Thời Tinh. Sau khi tỉnh lại, tinh thần cậu vẫn chưa khá hơn, chỉ ăn được một chút rồi lại phải tiếp tục kiểm tra.
Trì Diệu luôn ở bên. Lúc rút máu, thấy cánh tay Thời Tinh chi chít vết kim, anh khẽ thở dài.
Thời Tinh tưởng anh lo lắng cho mình, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, Điện hạ, em không sợ kim tiêm."
Trì Diệu liếc cậu một cái, lắc đầu, trêu nhạt: "Còn có thể tiếp tục không nghe lời thêm nữa. Đợi tay này chích đầy rồi thì đổi sang tay kia."
Thời Tinh: "..."
Nói vậy, nhưng sau khi lấy máu xong, Trì Diệu vẫn hỏi kỹ. Nhận được câu trả lời rằng kết quả máu chỉ là kiểm tra theo quy trình thông trường, không cần thiết thì có thể bỏ qua thời gian này.
May mắn thay, toàn bộ kết quả kiểm tra đều đã trở lại mức bình thường.
Bác sĩ đến ghi chép tình trạng cơ thể, Thời Tinh trả lời từng câu một: "Vẫn chẳng có bao nhiêu sức lực, cảm thấy rất mệt."
"Biển tinh thần đã thay đổi, nhưng em cũng không biết diễn tả thế nào."
"Năng lực thiên phú... không rõ nữa, hiện tại em chưa phát hiện có gì khác thường."
Trì Diệu nhắc nhở: "Tinh thần lực của em hình như đã mạnh hơn rồi."
Thời Tinh ngẩn ra, thử điều động, nhưng vẫn không chắc chắn.
Thế nhưng, mỗi khi cậu vận dụng năng lực, cơn mệt mỏi lại tăng vọt gấp bội. Biết đây là cơ chế tự bảo vệ của biển tinh thần, Trì Diệu không cho phép cậu tiếp tục thử nữa: "Đừng gắng gượng, nghỉ ngơi cho tốt."
Đợi y tá rời đi, Trì Diệu nói thêm: "Tổ Cây sẽ đến kiểm tra lại năng lực cho em."
"Đương nhiên, nhưng điều kiện là em phải khỏe mạnh."
"Nếu mai em vẫn còn mệt, thì cứ để họ chờ. Đợi đến khi em thấy khá hơn rồi hãy nói."
Thời Tinh hơi ngượng ngùng: "Nếu em mãi không thể điều động biển tinh thần, vậy chẳng phải quản lý bọn họ sẽ phải chờ em mãi sao?"
Trì Diệu đáp gọn: "Đó là trách nhiệm của bọn họ."
Biết chuyện này không thể thương lượng, Thời Tinh lại nhỏ giọng nói thêm vài câu, rồi ngước mắt nhìn anh, thăm dò hỏi: "Điện hạ, ngài có muốn xem biển tinh thần của em không?"
Câu hỏi khiến Trì Diệu thoáng ngẩn ra: "Chẳng phải em còn chưa hồi phục sao?"
Thời Tinh ngồi ngay ngắn, trông đặc biệt ngoan ngoãn: "Nhưng để xem biển tinh thần cũng không quá khó chịu, em chịu được. Nếu ngài lo lắng thì hãy xem đi."
Lúc này Trì Diệu mới hiểu, cậu chỉ là sợ anh lo, nên cố gắng an ủi.
Một hơi nghẹn trong lồng ngực không thốt ra nổi, nghĩ đến mấy lời từ chối nghiêm túc, cuối cùng lại nuốt xuống. Anh đưa tay xoa đầu Thời Tinh, dịu giọng: "Sợ ta lo, thì mấy ngày tới cứ ngoan ngoãn phối hợp cho tốt. Điều này hiệu quả hơn bất cứ điều gì."
Thời Tinh gật đầu thật mạnh.
Ngày hôm sau, mẫu hạm chở đoàn người Tổ Cây đến đúng giờ. May mắn là tình trạng của Thời Tinh cũng cho phép tiến hành một lần kiểm tra ngay trong ngày.
Buổi chiều, Trì Diệu phải bù lại cuộc họp với Viện trưởng lão đã hoãn, nên để Hứa Kim và Phù Thanh đi cùng Thời Tinh sang mẫu hạm, còn mình thì ở phi thuyền chính tham dự.
Cuộc họp kéo dài nửa tiếng, Trì Diệu vẫn im lặng, chỉ đến cuối cùng anh mới mở miệng.
Mà vừa mở miệng, đã khiến người khác khó lòng đối đáp.
Anh nhìn thẳng vào hình chiếu trước mặt, kết luận rành rọt: "Ý các ngươi là, những quyền lợi vốn thuộc về Thời Tinh với tư cách bạn đời của ta trong Viện trưởng lão, trong Thượng nghị viện, cũng như ở Hoàng gia đội hộ vệ, cùng những quyền lợi do đế quốc ban cho, thì trước kỳ trưởng thành, các ngươi đều muốn tước đoạt, đúng không?"
Hội trưởng Nhâm Ngạn Vĩnh mỉm cười: "Bệ hạ, là vì..."
Trì Diệu giơ tay cắt ngang: "Lý do Viện trưởng lão đưa ra quyết định này, trong cuộc họp trước và cả mấy ngày qua đã nói quá rõ ràng rồi. Ta không cần nghe lặp lại thêm lần nào nữa."
"Hiện tại ta chỉ muốn hỏi, quyết định này của Viện trưởng lão sẽ không thay đổi nữa, đúng không?"
"Chỉ cần cho ta câu trả lời."
Nụ cười trên mặt Nhâm Ngạn Vĩnh khựng lại.
Phó hội trưởng thay ông ta mở miệng: "Bệ hạ, đây là quyết định mà Viện trưởng lão đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra. Tất cả các cuộc họp hình thành quyết định này đều đã có ghi chép toàn tức*."
(*): gồm có âm thanh, dữ liệu, hình ảnh 3 chiều.
Trì Diệu nhếch môi: "Vậy tức là không còn gì để thương lượng nữa rồi."
"Ta biết rồi."
Chỉ ba chữ, nhưng hoàn toàn không mang nghĩa đồng ý.
Hội trưởng và phó hội trưởng còn định nói thêm, nhưng Trì Diệu đã không cho cơ hội: "Đến đây thôi. Tan họp."
Không đồng ý, cũng chẳng phủ quyết, để lại trong lòng mọi người một nỗi bất an mơ hồ.
Trong Viện trưởng lão, các quản lý nhìn nhau, mà người quan trọng nhất là Trì Diệu thì đã chủ động cắt liên lạc từ trước.
Khoảnh khắc hình chiếu toàn tức biến mất, trong phòng họp lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Bệ hạ là có ý gì vậy?"
"Ngài không đồng ý sao?"
"Có vẻ không giống. Nếu không đồng ý, Bệ hạ đã phủ quyết ngay tại chỗ rồi."
Hội trưởng Nhâm Ngạn Vĩnh khẽ ho một tiếng: "Đủ rồi. Bệ hạ có toan tính của riêng mình. Khi nào có kết quả, ngài sẽ thông báo. Tan họp."
Một lời chốt hạ, các quản lý Viện trưởng lão cuối cùng cũng lần lượt rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại vài phó hội trưởng cùng hội trưởng.
Vị phó hội trưởng vừa rồi thay Nhâm Ngạn Vĩnh lên tiếng: "Ta có cảm giác Bệ hạ sẽ không đồng ý..."
Nhưng Trì Diệu cũng không hề nói lời từ chối rõ ràng.
Nhâm Ngạn Vĩnh nghĩ một lát, rồi phất tay: "Bệ hạ sắp trở về Đế Đô rồi. Đợi xem ngài sẽ nói thế nào."
Rõ ràng là định tùy cơ ứng biến.
Các phó hội trưởng khom người hành lễ, rồi lần lượt lui ra.
Còn bên Trì Diệu, vừa tắt toàn tức thì cửa đã vang tiếng gõ dồn dập.
"Điện hạ! Điện hạ!", giọng Phù Thanh mang theo sự kích động hiếm thấy.
Người bước vào, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi, trong khi Trì Diệu vẫn còn vương suy nghĩ về cuộc họp vừa rồi. Thấy bộ dạng ấy, anh khó hiểu hỏi: "Có chuyện vui gì sao?"
"Tin vui, đại hỉ sự!"
Phù Thanh gần như chạy một mạch về, hơi thở vẫn còn dồn dập, nói năng cũng gấp gáp: "Điện hạ, Thời Tinh thật sự đã thức tỉnh thiên phú thứ hai rồi!"
Trì Diệu khẽ nhíu mày: "Chẳng phải chuyện này mọi người đã đoán từ trước sao?"
"Còn nữa! Xin ngài nghe tôi nói hết!". Phù Thanh hiếm hoi cắt ngang lời anh, chẳng màng giữ lễ nghi, vội vàng nói tiếp: "Cấp bậc đánh giá của Thời Tinh cũng thay đổi rồi."
Trì Diệu thoáng khựng lại.
Trên gương mặt Phù Thanh nở rộ nụ cười rạng rỡ: "Quang não lần này đưa ra đánh giá cấp 3S."
"Cấp SSS!"
Anh vui mừng đến mức không kiềm chế được, lớn tiếng hô lên: "Điện hạ, Thời Tinh đã đạt đến cấp cơ bản đủ để chữa trị cho ngài rồi!"
---------------
lledungg: Chồng gánh cả cái Viện trưởng lão cho bé.