Lời của Trì Diệu, nhờ tinh thần lực lan tỏa khắp chiến trường, liền vang lên rõ ràng bên tai từng người.
"Đi." Anh khẽ ra lệnh.
Ngay trước khi tinh thú kịp khóa chặt ánh nhìn vào Thời Tinh và dồn sức cho lần đột phá kế tiếp, Trì Diệu đã nhanh chóng đưa cậu hạ xuống.
Đôi mắt Thời Tinh chẳng thể nào rời khỏi lồng chắn tinh thần lực. Chỉ trong thoáng chốc, tinh thần lực của tinh thú và màn chắn lại bùng nổ va chạm. Dưới sự củng cố của thiên phú, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt đó khiến cậu bất giác phải khẽ nhắm mắt lại. Trong tròng mắt, dường như vẫn còn vương lại những mảng màu lấp lánh vốn không hề tồn tại.
Khi ấy, màn chắn tinh thần lực của Trì Diệu vẫn kiên định bao bọc lấy cậu.
Khoảng cách đã kéo giãn, trong tầm nhìn của tinh thú hoàn toàn không còn bóng dáng Thời Tinh. Lại thêm lồng chắn và màn chắn tầng tầng phong tỏa, nó chẳng thể cảm nhận được tinh thần lực của người Lam Tinh nữa. Mất đi sự k*ch th*ch mãnh liệt, trên lưng còn mang thương tích nặng nề bởi cú đánh chí mạng của Trì Diệu, lớp da thịt rách toạc, máu chảy tí tách xuống không trung... Cuối cùng, con tinh thú kia cũng lộ rõ vẻ suy kiệt, không còn liều lĩnh tìm cách đột phá mà chỉ có thể lơ lửng giữa không, gắng gượng nghỉ ngơi điều dưỡng.
Trận giao chiến dữ dội tạm thời bị cắt ngang. Thấy cảnh này, các sĩ quan phía dưới đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Con tinh thú ấy xuất hiện quá đột ngột, tốc độ lại quá nhanh, bọn họ quả thực cần thêm thời gian để bàn bạc, sắp xếp cho kế hoạch tác chiến tiếp theo.
Đến khi đáp xuống mặt đất, bàn chân Thời Tinh lại chạm vào nền tuyết mềm xốp, cảm giác vừa quen vừa lạ. Cậu vẫn chưa kịp thích ứng, đôi chân liền chợt khụy xuống. May thay, cánh tay Trì Diệu vẫn siết chặt lấy eo cậu, để cậu không ngã nhào.
Hiểu rõ cảm giác mất trọng lực chẳng hề dễ chịu, đợi Thời Tinh đứng vững hẳn, Trì Diệu mới chịu buông tay.
Thời Tinh thở hắt ra một hơi dài, các giác quan dần dần khôi phục vận hành. Đến lúc này, cậu mới bàng hoàng nhận ra toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh vì hoảng sợ. Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập thình thịch không ngừng, chẳng cách nào bình tĩnh lại được sau cuộc đối kháng vừa rồi.
Đàm Ôn nói thẳng: "Tinh thú biến dị kép cấp 3S, trong phạm vi biên giới do Đế quốc phụ trách, một năm chưa chắc gặp nổi một con."
"Hơn nữa, loại biến dị này lại vô cùng phiền toái. Biến dị lôi điện có thể xuyên thủng màn chắn tinh thần lực, tấn công vào biển tinh thần của người Đế quốc thì hiệu quả càng lớn. Còn năng lực cắt rẽ không gian để nhảy vọt có thể làm mờ phương hướng, ra tay bất ngờ, vì vậy trong chiến đấu, binh lính của ta phải đặc biệt cẩn thận, tuyệt đối không được tách lẻ."
Trì Diệu gật đầu: "Tác chiến theo đội sẽ tốt hơn nhiều."
Điều đó, Thời Tinh cũng hiểu.
Tinh thú biến dị có thể xuyên phá biển tinh thần, nếu cá nhân đơn độc đối chiến thì rủi ro quá lớn. Chỉ cần sơ sẩy để bị công kích vào biển tinh thần, rất có thể sẽ để lại thương tổn vĩnh viễn không thể chữa trị.
Trì Diệu trầm ngâm một thoáng, đang định mở lời thì Đàm Bạch Sơn đã vội chen ngang: "Bệ hạ, xin ngài đừng ra tay, cứ để chúng thần đảm nhận trước."
"Cơn rối loạn của ngài trước đây vốn đã được Thời Tinh áp chế. Ta lại nghe Hứa Kim nói, vì một sự cố ngoài ý muốn nên chuyến đi của Nhĩ Nhã đến Đế quốc trong năm nay tiếp tục bị trì hoãn. Cho nên nếu theo bình thường, giờ này hẳn là ngài đã bước vào kỳ rối loạn rồi, đúng không?"
Thời Tinh nghe vậy, trong lòng liền chấn động. Cậu hoàn toàn không hề hay biết, chưa từng có ai nói cho cậu về chuyện này.
Thế nhưng khi ngẫm kỹ lại, quả thật có dấu vết để lần theo. Lần Trì Diệu đến tổ cây, lúc đó tinh thần lực từng rò rỉ, Hứa Kim đã nhắc tới việc vị trị liệu sư phụ trách gỡ rối biển tinh thần cho Trì Diệu hiện giờ vẫn chưa thể liên lạc được.
Thực ra, trước khi họ tới Bắc Cảnh, điểm đến ban đầu vốn là Đế đô. Nếu không có chuyện cậu thức tỉnh thiên phú lần hai, thì sau khi Trì Diệu quay về Đế đô, việc đầu tiên chính là gặp trị liệu sư để trị liệu. Nhưng giờ đây...
Bình thường chẳng ai nhắc, nên Thời Tinh chưa từng để ý. Lúc Nguyên soái Đàm Bạch Sơn bất ngờ đề cập, tính lại thời gian, lòng cậu lập tức nặng trĩu.
Cậu theo bản năng nhìn sang Trì Diệu, vừa hay anh cũng quét mắt về phía cậu. Đôi mắt xám tro ấy dừng lại trong thoáng chốc, rồi anh lập tức quay đầu, tiếp lời với Đàm Bạch Sơn: "Điều quân từ căn cứ đi. Quân đoàn số 7 do ngươi quản lý, cứ theo ý ngươi lập kế hoạch tác chiến trước đi."
Nếu thật sự không ổn, thì anh ra tay cũng chẳng khác gì.
Đàm Bạch Sơn lập tức lĩnh mệnh.
Đàm Ôn tiếp lời: "Ngay khi tinh thú xuất hiện, ta đã điều quân rồi. Giờ họ đang trên đường tới."
Lời vừa dứt, từng dãy chiến hạm đồ sộ của Quân đoàn số 7 đã kéo đến từ phía chân trời. Mọi người có mặt đều trông thấy, trong lòng cũng yên ổn hơn phần nào.
Trì Diệu lại liếc nhìn Thời Tinh một cái, sau đó ngẩng đầu quan sát tinh thú, phán đoán: "Tinh thú này có khả năng tự hồi phục rất mạnh. Nó đã bắt đầu khôi phục rồi. Nhiều nhất nửa tiếng nữa, nó sẽ lại thử đột phá lần nữa."
"Phương án tác chiến, các ngươi cứ căn cứ vào tình hình Quân đoàn số 7 mà bàn bạc, rồi báo lại cho ta. Phí Sở."
Nghe gọi tên, Phí Sở liền bước ra. Trì Diệu nói tiếp: "Vừa hay trước đó đã luyện không ít trận hình. Lát nữa nếu đánh loạn chiến, cứ mang ra thử."
Ý là giao cho Phí Sở cùng Phù Thanh chỉnh đốn đội ngũ, để trong tình huống cần thiết có thể tập trung bảo vệ Thời Tinh.
Phí Sở lập tức nhận lệnh.
Sau khi ban lệnh xong, đợi các sĩ quan ai nấy đều quay về bận rộn với phần việc của mình, Trì Diệu mới có chút thời gian để nói vài lời với Thời Tinh.
Biết rõ cậu muốn hỏi gì, anh liền kéo cậu ra một góc, nói thẳng: "Chuyện này không liên quan đến việc tới Bắc Cảnh. Chỉ cần ta còn ở trong Đế quốc, trị liệu sư sẽ tự tìm đến đây. Lần này việc trị liệu bị trì hoãn hoàn toàn là vì bên cô ấy gặp sự cố, không thể đến kịp như đã hẹn."
Nghe vậy, Thời Tinh mới tạm dừng cơn áy náy trong lòng. Thế nhưng ngay sau đó, cậu chợt bừng tỉnh, bật thốt: "Điện hạ, nếu tính theo thời gian bình thường, chẳng phải ngài đã bước vào kỳ rối loạn rồi sao?"
Trì Diệu lặng im một lát, rồi cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu. "Có lẽ nhờ tinh thần lực trị liệu của em vẫn luôn xoa dịu biển tinh thần của ta, nên hiện giờ mới không có vấn đề gì."
Nghe thì có vẻ ổn, nhưng lời này chẳng thể qua mắt nổi Thời Tinh. Cậu nhạy bén chỉ ra: "Nhưng kỳ rối loạn vốn chịu ảnh hưởng từ tần suất chu kỳ lặp lại của biển tinh thần. Mỗi người đều có tần suất cố định, nên kỳ rối loạn cũng cố định theo đó."
Nói cách khác, chỉ cần biển tinh thần của Trì Diệu có vấn đề, hắn tuyệt đối không thể thoát khỏi sự bùng phát của rối loạn.
Bề ngoài trông có vẻ như thời gian đã được kéo dài, nhưng thực ra tình hình còn tồi tệ hơn. Bởi lẽ, họ đã bước vào đúng chu kỳ.
Nghĩa là biển tinh thần của Trì Diệu bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào kỳ rối loạn.
Và lần này không còn giống như những lần dao động nhỏ trước đó nữa, mà là một biển tinh thần bị thương tổn, đã bị ép đè nén quá lâu, giờ đây đang phản chấn dữ dội từ tận đáy.
Nhận ra điều đó, trái tim Thời Tinh như rơi xuống vực sâu không đáy.
Trì Diệu chỉ lặng thinh, không hề phản bác.
Không có gì để phản bác, bởi những lời Thời Tinh nói đều là sự thật.
Vừa mới biết rõ tất cả, ngoài việc phải cố gắng tiêu hóa tin tức ấy, trong lòng cậu cũng dấy lên một loạt cảm xúc tiêu cực.
Thời Tinh khẽ nhắm mắt một thoáng, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại, hỏi thẳng: "Điện hạ, ngài bắt đầu bước vào kỳ rối loạn từ khi nào?"
"Cuối tháng trước." Trì Diệu đáp gọn.
"Khi nào trị liệu sư có thể tới?" Thời Tinh lại hỏi.
"Nếu tính theo tốc độ nhanh nhất, thì phải cuối tháng này mới đến được. Giờ mới đầu tháng, ta đã bàn với Hứa Kim, giữa tháng sẽ chuẩn bị quay về Đế đô."
Nghe vậy, Thời Tinh bỗng nhận ra có gì đó không ổn, liền bật thốt: "Trị liệu sư không ở trong Đế quốc sao?"
Điều này vốn không hợp lý. Từ khi Lam Tinh biến mất, trong toàn bộ tinh hệ, Cây Mẹ duy nhất đã được giữ trong Đế quốc. Vì thế, tất cả người Lam Tinh hiện giờ đều thuộc về Đế quốc, và chỉ có thể tìm thấy ở nơi này.
Câu trả lời của Trì Diệu quả nhiên xác nhận suy đoán của cậu: "Không. Cô ấy không trực thuộc Đế quốc."
Thời Tinh hơi ngẩn ra: "Không phải tất cả trị liệu sư đều phải thuộc về Đế quốc sao?"
Từ khi sinh ra trong Tổ Cây, được Tổ Cây nuôi dưỡng, lớn lên nhờ toàn bộ nguồn lực đều do Đế quốc cung cấp, lại thêm hiệp ước ký kết giữa Lam Tinh và Đế quốc, rõ ràng quy định rằng tất cả trị liệu sư sinh ra tại Đế quốc đều hợp pháp thuộc về Đế quốc.
Trì Diệu chỉ khẽ thở dài: "Đó là một câu chuyện khác. Sau này em sẽ biết."
Đã nhắc đến rồi, Trì Diệu cũng nói thêm: "Cấp bậc của Nhĩ Nhã là SS. Trước em, cô ấy là trị liệu sư có cấp bậc cao nhất từng sinh ra trong Đế quốc. Giờ đây, lứa người Lam Tinh các em đều đã bước vào kỳ trưởng thành. Tổ Cây sẽ sớm sắp xếp trị liệu sư kèm dạy một đối một, và ta định để cô ấy làm thầy của em."
Cấp SS? Nếu Thời Tinh nhớ không nhầm, từ trước đến nay, kết quả đánh giá thiên phú tại Tổ Cây cao nhất cũng chỉ mới đạt cấp A mà thôi.
Cậu có cảm giác như mình vừa chạm phải một bí mật nào đó của Đế quốc.
Không để cậu kịp nghĩ nhiều, bầu trời đột nhiên lóe sáng một luồng sấm chớp.
Cả hai cùng ngẩng đầu. Trì Diệu khẳng định: "Tinh thú sắp hồi phục rồi."
Luồng sấm sét vừa rồi chính là bùng nổ từ cơ thể nó.
Thời Tinh lập tức trấn tĩnh lại, bất chợt chụp lấy cánh tay Trì Diệu, dồn dập nói: "Điện hạ, thần đi theo ngài và Thượng tướng Phí. Nguyên soái Đàm nói rất đúng, nếu không thật sự cần thiết, hôm nay ngài xin đừng ra tay."
Cậu ngừng một thoáng, trong mắt ánh lên cảm xúc phức tạp rồi bị cậu gắng sức kìm xuống, chỉ còn lời cầu xin tha thiết: "Có được không?"
Trì Diệu liếc xuống bàn tay đang nắm chặt mình, rồi lại ngước nhìn vào đôi mắt xanh thẳm ấy: "Ta còn tưởng em sẽ nói với ta những điều khác."
Chuyện này Thời Tinh vốn chẳng thể giúp được gì, mà khách quan thì cũng không liên quan nhiều đến cậu. Để tránh khiến cậu thêm áp lực, Trì Diệu và Hứa Kim đã bàn bạc rồi chọn cách giấu đi.
Thời Tinh hít sâu một hơi, bình tĩnh và sáng suốt: "Chuyện gì thì về hãy nói sau. Giờ trước tiên hãy giải quyết con tinh thú này đã."
Nhìn thấy trong đôi mắt thiếu niên ánh lên sự kiên nghị, Trì Diệu bất giác cảm thấy an ủi, khẽ gật đầu: "Được."
Anh không nhìn lầm. Thời Tinh thực sự có thể gánh vác nhiều hơn, chứ không phải chỉ mãi nấp dưới đôi cánh của hắn, rồi bị che khuất hết ánh sáng.
Trì Diệu vươn tay, khẽ vuốt gương mặt cậu. Đúng lúc đó phía Đàm Bạch Sơn cũng vừa bàn bạc xong. Trì Diệu liền nắm tay Thời Tinh, sải bước tới nghe kế hoạch.
Quyết định cuối cùng được đưa ra, trước khi tinh thú hoàn toàn hồi phục, sẽ dùng máy bay không người lái trong lồng chắn tinh thần lực để tiêu hao sức lực của nó trước.
Theo kế hoạch, khi sức lực tinh thú bị tiêu hao gần hết, lồng chắn tinh thần lực không còn trụ nổi, thì lập tức dựng màn chắn tinh thần lực mới, tiến hành tác chiến tập thể.
Mây đen cuồn cuộn tụ lại nơi chân trời. Trì Diệu dứt khoát hạ lệnh: "Bắt đầu hành động! Không thể để tinh thú lợi dụng sấm chớp để chiến đấu."
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Cuộc hành động chính thức bắt đầu.
Vô số phi cơ không người lái gắn pháo năng lượng đồng loạt tiến vào trong màn chắn. Ở trung tâm lồng chắn tinh thần lực, con tinh thú vẫn lặng lẽ lơ lửng, đôi mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như đang giả vờ ngủ.
Trong lúc triển khai, nguyên soái Đàm Bạch Sơn quay sang hỏi Thời Tinh: "Tiểu Điện hạ có cần giữ lại thú hạch không?"
Chưa đợi Trì Diệu đáp, Thời Tinh đã dứt khoát nói ngay: "Không cần. Lấy giết làm chính, càng nhanh càng tốt."
Trì Diệu khẽ liếc cậu một cái. Đàm Bạch Sơn nghe vậy cũng thoáng sững người.
Thấy ánh mắt của họ, Thời Tinh lập tức giải thích: "Kế hoạch của chúng ta vốn không phải chuẩn bị cho việc đối phó tinh thú biến dị cấp 3S. Hiện tại chuẩn bị đã quá vội vã, nếu còn cố chấp giữ lại thú hạch thì rủi ro quá lớn. Vây bắt tinh thú cấp cao, ta nghĩ chỉ nên làm khi nắm chắc phần thắng mới là ổn thỏa."
Nói cách khác, khi chưa chắc chắn, thì để bảo toàn tính mạng toàn quân, g**t ch*t mới là mục tiêu hàng đầu.
Trì Diệu khẽ gật đầu, cũng không lấy làm bất ngờ khi Thời Tinh nói ra được những lời này.
Bản thân Đàm Bạch Sơn vốn chỉ hỏi cho đúng thủ tục, trong lòng cũng đoán được câu trả lời của Trì Diệu. Ông vốn không mong Thời Tinh sẽ mở miệng, nào ngờ lại nghe được một nhận định rành rọt đến thế. Thoáng trầm ngâm, ông chỉ đáp ngắn gọn: "Được."
Đội hình phi cơ không người lái đã chỉnh tề, sẵn sàng xuất phát.
Đàm Ôn hạ lệnh: "Khai pháo!"
Pháo năng lượng thăm dò lập tức b*n r* một luồng ánh sáng trắng lóa, oanh tạc thẳng vào tinh thú trong lồng chắn tinh thần lực.
"Không trúng." Trì Diệu đã nói ngay khi đòn công kích còn chưa dứt.
Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, con tinh thú biến mất khỏi vị trí ban đầu, rồi lại xuất hiện ở một chỗ khác trong lồng chắn. Nó đã dùng năng lực cắt rẽ không gian để né tránh.
Rắc rối. Thật sự quá rắc rối.
Đàm Ôn phản ứng cực nhanh: "Tăng thêm phi cơ không người lái, bao vây nó lại!"
Đội hình phi cơ lập tức thay đổi, tính toán vị trí mà tinh thú có thể xuất hiện. Vài chiếc nữa tiến vào trong lồng chắn tinh thần lực, chuẩn bị lần khai pháo tiếp theo.
Pháo bắn vẫn không trúng. Đổi đội hình lần nữa vẫn trượt.
Ngược lại, lồng chắn tinh thần lực vì liên tục hứng chịu sức công phá của pháo năng lượng mà bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy yếu.
Tinh thú thì vẫn lười nhác lơ lửng giữa không, chẳng hề vội vã. Cách né tránh của nó vô cùng tiết kiệm thể lực, chỉ đến ngay trước khi luồng pháo ập xuống, nó mới khẽ khởi động năng lực để thoát đi.
Trì Diệu thoáng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Giữa gió tuyết mịt mù ở biên giới phía Bắc, khi chẳng ai kịp để ý, bầu trời đã dần tối sầm lại. Mây đen ùn ùn cuộn trào, lặng lẽ tích tụ điện tích trong tĩnh lặng.
Trì Diệu đã hai lần vung tay xua tan mây, nhưng khí quyển quá dày nặng, hắn chỉ có thể tán được lớp mây phía bề mặt, chứ không thể cưỡng ép quản thúc cả tầng mây cao ngất bên trên.
Thời gian dần trôi, pháo năng lượng đã bắn không biết bao nhiêu phát, nhưng chỉ sượt trúng tinh thú đôi ba lần.
"Tốc độ của nó quá nhanh!" Đàm Trì nghiến răng.
Quả thật, khi lồng chắn tinh thần lực còn tồn tại, binh lính rất khó tác chiến. Còn nếu không có lồng chắn, trong trận giao tranh linh hoạt, e rằng chính Đàm Trì cũng khó mà khẳng định rốt cuộc tốc độ của nó hay của chiến hạm nhanh hơn.
Đến một khoảnh khắc, tinh thú bỗng dừng lại, ngẩng cao đầu.
Đàm Ôn nhanh chóng nhận ra đây chính là thời cơ tốt để tấn công, lập tức hạ lệnh cho toàn bộ phi cơ không người lái dồn năng lượng.
Khoảnh khắc tất cả pháo năng lượng đồng loạt khai hỏa, trước mắt Thời Tinh chỉ còn một mảng trắng lóa, chói gắt đến tận võng mạc.
Thế nhưng tinh thú chẳng hề né tránh. Ngay khi năng lượng ập tới trước mặt, toàn thân nó liền bùng nổ chớp giật đì đùng.
Trong khoảnh khắc như điện xẹt, Trì Diệu lập tức nhận ra điều gì đó. Tinh thần lực của hắn mang theo sóng âm truyền khắp chiến trường: "Chiến hạm bên ngoài lồng chắn, lập tức rút lui!"
Lời còn dang dở, tinh thú đã ngửa cổ gầm vang. Điện tích dồn nén trong mây lập tức sôi trào, kéo theo tiếng sấm sét long trời lở đất nổ dậy khắp nơi.
Nó dùng tinh thần lực cưỡng ép gánh chịu toàn bộ pháo năng lượng. Cùng lúc đó, vô số tia chớp từ tầng mây ào ào giáng xuống, như mưa rào nện thẳng vào lồng chắn tinh thần lực. Xung quanh thân thể nó cũng đồng loạt nổ bùng chớp giật chói lòa. Không biết từ khi nào, nó đã cộng hưởng với dòng điện tự nhiên ngoài kia, xuyên qua lồng chắn, trong ngoài hợp lực dồn toàn bộ sức mạnh xuống.
Lồng chắn tinh thần lực bị sấm sét nội ngoại cùng lúc oanh kích. Dưới sức ép chênh lệch kinh hoàng, nó chỉ trụ được hai giây ngắn ngủi, rồi trong tầm mắt Thời Tinh, từng vết nứt đã nhanh chóng loang ra.
"Sắp vỡ rồi."
Lời Thời Tinh vừa dứt, lồng chắn tinh thần lực liền vỡ tung dưới tiếng sấm sét rền rĩ khắp trời đất.
Ầmmm
Ầm ầm ầmmmm
Sấm chớp xuyên phá lồng chắn bổ thẳng xuống mặt đất, khiến toàn bộ chiến trường lập tức ngập trong điện tích chằng chịt.
"Gàoooo!" Tinh thú lại gầm rống dữ dội.
Lớp màn chắn mạnh nhất bị phá bỏ, đôi mắt vàng rực của nó lập tức khóa chặt lấy Thời Tinh.
Trong thoáng chốc bị nhắm tới, toàn thân cậu lập tức nổi da gà, rùng mình kêu lên: "Nó nhắm vào tôi rồi!"
Lời còn chưa dứt, tinh thú đã nhảy vọt đến. Một luồng gió mạnh như bão táp hất Thời Tinh văng đi.
"Phí Sở!" Trì Diệu quát gọi.
Ầm! Tinh thú lại chính diện đâm sầm vào màn chắn tinh thần lực của Trì Diệu.
Khói bụi trên mặt đất cuộn trào, cú va chạm dữ dội nổ tung, khoét ra một hố sâu khổng lồ.
Phí Sở nhanh tay kéo Thời Tinh nhảy vọt lên chiến hạm. Nhưng cậu còn chưa kịp đứng vững trong khu tác chiến thì quán tính từ tốc độ rút lui cực nhanh của chiến hạm đã khiến đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
Quả nhiên, trong loại chiến đấu thế này, thân thể của người Lam Tinh vốn chịu nhiều bất lợi.
Trong khi trên mặt đất vẫn còn vang dội dư chấn từ vụ va chạm, ở đúng khoảnh khắc Trì Diệu quyết tâm trói chặt tinh thú, thì nó lại biến mất.
Đồng tử anh lập tức co rút.
Tốc độ của tinh thú lại vọt lên một lần nữa.
Trong nháy mắt, Thời Tinh đã hiểu ra mấu chốt. Khi tiến vào Đế quốc, tốc độ của nó vốn bị giảm sút do phải lao đi trong chân không quá lâu, mệt mỏi dồn nén.
Đáng giận thay, quãng thời gian bọn họ bàn bạc kế hoạch lại chính là lúc nó nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.
"Gàooo!"
Khi đôi mắt vàng rực ấy bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt, đầu óc Thời Tinh lập tức trống rỗng.
Nhanh. Quá nhanh. Cậu chưa bao giờ đối diện với một tốc độ truy kích khủng khiếp đến mức không kịp thở như vậy.
Biến cố này hoàn toàn dựa vào năng lực biến dị của tinh thú. Ngoại trừ Trì Diệu còn kịp quay đầu đuổi theo, thì chỉ trong phần mười giây, một khoảnh khắc vượt quá giới hạn phản ứng của con người, mọi người trên chiến trường đều không kịp hành động.
Quanh thân tinh thú lại bùng nổ những luồng sét chói lòa.
Đôi mắt vàng rực ấy khóa chặt lấy Thời Tinh, luồng tinh thần lực cuồng bạo quét tràn khắp chiến trường.
Không thể nào. Nó vừa mới dùng năng lực không gian, sao có thể nhanh đến thế được?
Ý niệm lóe lên, Thời Tinh lập tức chấn động. Thì ra là động tác giả! Cú lao vào Trì Diệu ban nãy, tinh thú hoàn toàn không dùng hết sức, mục đích chỉ là để tách cậu ra khỏi anh.
Tất cả chỉ diễn ra trong một, nhiều lắm là hai giây.
Ngay khoảnh khắc hiểu ra, thế giới quanh cậu bỗng trở nên tĩnh lặng, như một bức tranh đen trắng ngưng đọng. Nhịp tim Thời Tinh cũng chậm lại, trước mắt cậu như thể có người ấn nút tạm dừng.
Cuộc đối kháng tinh thần lực cấp cao nhanh và dữ dội đến mức nghẹt thở. Những quân nhân và sĩ quan ở gần đã thấy rõ biến động, nhưng các chiến hạm ở xa vẫn chưa kịp phản ứng, không hề nhận ra tinh thú đã đổi hướng, thực hiện cú nhảy không gian lần hai để truy kích.
Trì Diệu còn ở xa, tốc độ gió của anh ngang ngửa tinh thú, nhưng chỉ cần không có được năng lực cắt rẽ không gian vượt trội ấy, thì anh cũng không thể nào đến kịp trước khi nó ra đòn.
Lúc này, thanh dao tinh thần lực của Phí Sở đã hoàn toàn thành hình. Nhìn con thú hung hãn lao tới ngay trước mặt, anh chuẩn bị liều chết che chắn cho Thời Tinh.
Quanh hắn là cả tiểu đội dưới quyền, toàn bộ đều nằm trong phạm vi tấn công của tinh thú.
Mà phía sau, đội quân do Đàm Diễm dẫn đầu cũng vừa chạy tới chi viện. Không biết nên coi đó là may mắn hay bất hạnh, nhưng tất cả bọn họ, không sót một ai, cũng đều đã lọt vào vòng tấn công lôi điện của tinh thú.
Nhìn cảnh lồng chắn tinh thần lực vỡ vụn, Thời Tinh gần như chắc chắn đòn công kích tinh thần lực cuồng bạo lần này sẽ không chỉ bao trùm chiến hạm của cậu, mà còn quét sạch cả những chiến hạm xung quanh.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ hơn, là cậu cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc. Cậu không hiểu vì sao mình biết, nhưng trực giác mách bảo, cậu biết rõ.
Đòn công kích này không còn đơn thuần chỉ là tinh thần lực tấn công. Nó còn được gia thêm sức mạnh của tinh thần lực cuồng bạo, thứ có thể xuyên thủng biển tinh thần, hợp lại thành một đòn dồn lực khủng khiếp.
Nếu chỉ là tấn công tinh thần lực thuần túy, với thể chất của người Đế quốc, cùng lắm chỉ là bị thương, vẫn còn cơ hội sống sót. Nhưng nếu kèm theo tinh thần lực cuồng bạo của tinh thú biến dị, thì không chỉ Phí Sở, mà toàn bộ những người trên các chiến hạm quanh đây đều sẽ bị biển tinh thần đánh cho trọng thương.
Không thể. Cậu không thể cứ thế mà trơ mắt nhìn thảm cảnh ấy xảy ra.
Khoảnh khắc ấy, màu sắc như ùa trở lại, xóa nhòa thế giới trắng đen trong mắt cậu.
Đúng lúc Phí Sở định nhảy khỏi chiến hạm, liều chết đối mặt với tinh thú, bàn tay Thời Tinh bất chợt nắm chặt lấy tay anh. Không biết cậu lấy đâu ra sức, kéo mạnh anh về phía sau, thậm chí còn lôi cả thân thể anh lại.
Ngay sau đó, từ lòng bàn tay Thời Tinh, một lớp màn chắn tinh thần lực kỳ lạ đột ngột bùng ra, chỉ trong thoáng chốc đã lan rộng, bao phủ trọn vẹn chiến hạm của họ.
Phí Sở trừng mắt, nhìn tấm màn chắn chằng chịt những luồng năng lượng hỗn loạn xoáy trào. Đó là một loại màn chắn mà anh chưa từng thấy qua.
Cảnh tượng ấy khiến anh thấy quen mắt. Ngay sau đó, ký ức chợt ùa về, lúc Thời Tinh hấp thu tinh thần lực của tinh thú ban nãy, trên người cậu cũng từng bao phủ bởi những luồng dòng chảy pha trộn tương tự. Đây chẳng lẽ là...
"Lùi lại!" Thời Tinh quát lớn.
Ngay lập tức, màn chắn đặc biệt kia mở rộng thành hình vuông, Thời Tinh đẩy mạnh tay, tấm chắn tức khắc bùng ra, ngăn cách toàn bộ chiến hạm với con tinh thú đang lao tới như vũ bão.
Cùng lúc đó, quanh thân tinh thú bùng lên những vòng sét cuồn cuộn. Nó mang theo đòn công kích tinh thần lực cuồng bạo giáng xuống với thế sấm sét kinh thiên động địa.
Thời Tinh nghe rõ tiếng Trì Diệu gọi to tên mình từ xa.
Phí Sở đã lỡ mất thời cơ nhảy ra ngăn cản, đành dồn toàn bộ tinh thần lực dựng lên một màn chắn hình tròn, ôm trọn cả Thời Tinh vào trong phạm vi bảo hộ.
Trong mắt mọi người, tinh thần lực của tinh thú đã chạm vào màn chắn của Thời Tinh.
Nó xuyên thẳng qua màn chắn ấy...
"Hả?!"
Ầmmm
Tinh thần lực của tinh thú ập tới, va chạm dữ dội với màn chắn mà các quân nhân Đế quốc dựng lên.
Toàn bộ chiến hạm trong phạm vi ấy đều bị hất văng chỉ trong chớp mắt.
Phí Sở vốn từng nếm trải nỗi đau khi biển tinh thần bị công kích, lúc này đang chắn trước Thời Tinh, chuẩn bị liều chết bảo vệ cậu. Nhưng ngay khoảnh khắc tinh thần lực va đập lên màn chắn của hắn, cảm giác xuyên thủng quen thuộc ấy lại hoàn toàn biến mất.
Phí Sở bàng hoàng.
Biển tinh thần nguyên vẹn cảm nhận được cú va chạm, một lần nữa bùng phát tiềm năng. Màn chắn nhỏ của Phí Sở chẳng những không bị vỡ, mà khi khoảng cách giãn ra, nó lại càng dày thêm.
Nếu đến lúc này mà còn không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, thì Phí Sở quả là uổng công làm Thượng tướng.
Hắn ngoảnh đầu nhìn lại. Giữa không trung, tấm màn chắn tinh thần lực quấn đầy dòng chảy pha trộn năng lượng vẫn còn hiện hữu, nhưng...
Trong cảm nhận của hắn, luồng tinh thần lực tấn công thông thường của tinh thú có thể xuyên qua màn chắn. Thế nhưng, luồng tinh thần lực cuồng bạo vốn đủ sức xuyên thủng biển tinh thần thì lại bị chặn đứng.
Chúng bị tấm chắn chặt chẽ kia bắt giữ, khóa lại, rồi chẳng biết từ khi nào đã tiêu tan ngay trên đó.
Màn chắn mà Thời Tinh dựng nên chính là để ngăn chặn đòn công kích nhằm thẳng vào biển tinh thần!