Điều mà Phí Sở vừa nhận ra, Trì Diệu người kịp thời có mặt trong khoảnh khắc nguy cấp, dĩ nhiên cũng đã nhìn thấu.
Trước khi tinh thú kịp dùng thân thể phá vỡ màn chắn, anh đã sớm hạ mình xuống phía sau tấm chắn, vung tay tung ra một chiêu. Gió dưới sự điều khiển của tinh thần lực lập tức biến hình, hóa thành từng lưỡi dao trong suốt sắc bén, ào ạt lao thẳng về phía tinh thú.
Tinh thú buộc phải lùi về sau phòng thủ. Trong thế đối kháng, sức mạnh tinh thần lực khổng lồ của Trì Diệu rốt cuộc cũng ngăn cản được bước tiến của nó, ép nó lùi lại.
Một tiếng gầm dữ dội nữa vang lên.
Ngay sau lưng Trì Diệu, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ bất ngờ xông tới, đó chính là Đàm Diễm. Ngay khi xác nhận đòn công kích kia không thể xuyên phá biển tinh thần, đồng thời chắc chắn Thời Tinh vẫn an toàn, anh lập tức lao đến chi viện.
Tinh thú này quá nhanh, không thể để nó nắm thế chủ động trong tấn công.
Sự hợp lực của Trì Diệu và Đàm Diễm tỏ ra vô cùng hiệu quả. Với sự tham gia của Đàm Diễm, con thú khổng lồ kia càng thêm chật vật, khó lòng tìm được kẽ hở để đột phá.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã đủ để Quân đoàn số 7 kịp thời phản ứng. Trước khi tinh thú có thể phản kháng hay tìm cơ hội đột phá vòng vây, thì hàng loạt pháo năng lượng đã đồng loạt ập xuống.
Các chiến hạm phối hợp tách đội hình, dựng lại từng lớp màn chắn tinh thần lực, có thể di động và lắp ghép linh hoạt bao quanh không gian.
Ngay trong lúc giằng co, từ phía sau lưng tinh thú, một đòn tập kích tinh thần lực nữa bất ngờ ập tới, đánh trúng ngay phần đuôi yếu ớt nhất của nó.
Tinh thú gào thét khi chiếc đuôi bị chém lìa. Trong khoảnh khắc máu tuôn xối xả, tiếng gầm vang động cả bầu trời.
Đau đớn khiến nó bùng nổ một đợt sóng xung kích năng lượng khủng khiếp. May thay, những màn chắn đã được dựng sẵn lập tức phát huy tác dụng, tầng tầng lớp lớp ngăn chặn luồng công kích dữ dội ấy.
Đàm Ôn quát lớn: "Trên dưới lập tức dựng thêm màn chắn! Dùng màn chắn cơ động giam nó lại!"
Đòn tập kích tinh thần lực vừa rồi chính là ông tung ra.
"Màn chắn phía trên hoàn tất!"
"Màn chắn phía dưới hoàn tất!"
"Màn chắn Đông, Tây, Nam, Bắc đã hoàn tất!"
Báo cáo vừa dứt, tinh thú liền thử cắt rẽ không gian để nhảy đi. Nhưng lần này, nó lại đâm thẳng vào màn chắn cơ động được dựng riêng để phong tỏa nó.
Nó tiếp tục đổi hướng, định nhảy thoát thêm lần nữa, vẫn là va phải một màn chắn khác.
Các màn chắn cơ động nối liền nhau, ghép thành một chiếc lồng tinh thần lực khổng lồ, nhốt chặt nó trong một khu vực cố định. Và nhờ cấu trúc chắp nối ấy, khác với lồng tinh thần lực nguyên khối, ở một số điểm có thể mở ra, tạo điều kiện cho các sĩ quan tung đòn tấn công từ bên ngoài.
"Đàm Mân, có phối hợp được không?" Đàm Diễm hét lớn.
"Được!" Một tiếng đáp trả mạnh mẽ vang lên trong gió.
"Đếm ngược! Ba, hai, một... ra tayy!"
Thanh trường đao trong tay Đàm Diễm được hắn vung như một cây thương dài. Cùng lúc ấy, một thanh đao tinh thần lực khác từ hướng đối diện cũng lao thẳng tới.
Hai lưỡi đao cùng lúc xuyên vào trong lồng chắn, nhắm thẳng về phía tinh thú.
...
Được Phí Sở che chở chặt chẽ, chiến hạm của bọn họ bị dư chấn hất văng, trượt dài một đoạn thật xa trong không trung rồi mới thoát khỏi quán tính, đứng vững trở lại.
"Thời Tinh, cậu không sao chứ?"
Phí Sở hoàn hồn lại, lập tức hỏi.
Thời Tinh xua tay: "Không, chỉ... đầu hơi choáng. Mọi người... à không, mọi người không sao chứ?"
Theo cú hất của chiến hạm, cậu cũng bị xoay vòng đến bảy choáng tám váng, đầu óc quay cuồng.
"Không sao cả. Nhưng màn chắn tinh thần lực của cậu không cần thu lại sao?"
Vì Thời Tinh vẫn còn trong kỳ trưởng thành, Phí Sở sợ cậu quá sức, nên mới muốn cậu thu màn chắn về.
"Hử? Màn chắn?"
Thời Tinh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên không trung, liền bắt gặp cảnh tượng khó tin. Màn chắn tinh thần lực của cậu vẫn lơ lửng vững vàng nơi ấy.
Cậu không thể tin, nhìn xuống đôi tay mình, sững sờ nói: "Không phải tôi đang chống đỡ nó."
Thực ra, ngay khi màn chắn ấy hoàn thành, Thời Tinh đã cắt đứt liên kết giữa mình và nó.
Phí Sở sững lại một thoáng, rồi lập tức hiểu ra. Hắn gầm vang, tinh thần lực theo tiếng quát truyền khắp chiến trường: "Màn chắn Thời Tinh để lại không cần tinh thần lực duy trì!"
"Nó chỉ hấp thu tinh thần lực cuồng bạo của tinh thú, ngoài ra tất cả tinh thần lực khác đều xuyên qua được. Hãy tận dụng triệt để!!"
Lời còn chưa dứt, trên không, hai thanh đao tinh thần lực trước sau đồng loạt ập sát vào con tinh thú đang bị thương.
Đao của Đàm Diễm tới trước, bổ mạnh vào thân trước tinh thú, phát ra một tiếng xèo chói tai, rồi bùng nổ va chạm với tinh thần lực nó phóng ra.
Con tinh thú thương tích đầy mình, đuôi đứt lìa, cơ thể chưa kịp phục hồi lập tức muốn rút lui. Nhưng vừa mới lùi được một bước, thì thanh đao tinh thần lực thứ hai do cô em nhà họ Đàm - Đàm Mân ném ra từ hướng đối diện đã bổ tới.
Lần này nó buộc phải chính diện đỡ lấy nhát chém ấy.
Onggg--
Cùng lúc ấy, con tinh thú buộc phải chống đỡ hai thanh đao tinh thần lực từ hai hướng lao tới. Bị ép dồn, toàn thân nó bùng phát những tia chớp chói lòa.
Thời Tinh cảnh báo: "Nó đã dùng tinh thần lực cuồng bạo rồi."
Loại tinh thần lực biến dị này đặc biệt ở chỗ nó có tính chất tương đồng với tinh thần lực của người Lam Tinh, có thể xâm nhập vào biển tinh thần. Nhưng khác với người Lam Tinh, tính công kích của nó còn đủ sức gây thương tổn nghiêm trọng, trực tiếp đánh sập biển tinh thần - nguồn năng lượng căn bản của người Đế quốc. Từ đó phá hỏng toàn bộ đòn tấn công kế tiếp.
Nếu như đối kháng tinh thần lực thông thường chẳng khác nào nắm đấm chạm nắm đấm, thì tinh thần lực cuồng bạo biến dị chính là một nắm đấm được tẩm độc. Mỗi một cú đánh không chỉ giáng xuống thân thể, mà còn để độc tố ngấm ngược vào, thâm nhập tận biển tinh thần để công kích.
Quả nhiên đúng như Thời Tinh dự đoán, những tia sét của tinh thú bắt đầu quấn chặt lấy tinh thần lực của Đàm Diễm và Đàm Mân, tìm cách men theo đường vận lực mà phản công, hòng phá hủy biển tinh thần của họ.
Thời Tinh lập tức truyền đạt tình hình cho Phí Sở. Hắn khẽ hừ một tiếng, nghiến răng nói: "Chậc, tinh thú biến dị rắc rối chính ở chỗ này. Tinh thần lực của chúng có khả năng ăn mòn, xuyên thấu. Đối đầu với chúng, cho dù đẳng cấp ngang ngửa, chúng ta vừa phải tấn công vừa phải phòng thủ, chỉ cần một chút sơ sẩy để biển tinh thần bị đánh trúng thì trận chiến coi như chấm dứt."
Thế nhưng sự điềm tĩnh và khả năng xử lý của Đàm Diễm và Đàm Mân còn thành thục, được huấn luyện bài bản hơn cả những gì Phí Sở hay Thời Tinh tưởng tượng.
Khoảnh khắc lôi điện bùng nổ, tinh thần lực của cả hai người lập tức tách ra. Hai thanh đao tinh thần lực đồng loạt phân thành ba, từ nhiều hướng cùng lúc đâm thẳng vào tinh thú.
Sự biến hóa đột ngột ấy khiến nó không kịp trở tay. Ngoại trừ hai thanh bị chấn động phá hủy, bốn thanh còn lại đổi góc đánh úp, trong nháy mắt đã xuyên vào da thịt, khoét thêm bốn vết thương sâu hoắm trên thân thể vốn đã cụt đuôi của nó.
Tiếng rống đau đớn của tinh thú vang vọng, Phí Sở siết chặt nắm đấm, bật ra một tiếng hô, cảm thấy đặc biệt hả giận.
Nhiều chiến hạm khác nhanh chóng kéo tới. Đàm Ôn lập tức hạ lệnh: "Một số chiến hạm giữ vị trí dự phòng, những chiếc còn lại lập tức dựng thêm một tầng màn chắn cơ động ở vòng ngoài."
Ý là bên ngoài lớp màn chắn cơ động sẵn có, sẽ dựng thêm một tầng nữa, làm lớp phòng thủ kép. Nếu màn chắn bên trong có vỡ, quân nhân còn kịp rút lui, và lớp ngoài vẫn có thể giam cầm tinh thú thêm một thời gian.
Phải thừa nhận, một khi hành động của tinh thú đã bị hạn chế, phối hợp tác chiến của Quân đoàn số 7được triển khai nhịp nhàng, thì cơ hội chiến thắng của họ trông vẫn rất lớn.
Những lời vừa rồi của Phí Sở khiến Thời Tinh chợt nhận ra điều mà trước đây mình vẫn bỏ qua. Cậu khẽ lẩm bẩm: "Hóa ra muốn tiêu diệt tinh thú biến dị, cái khó chính là ở chỗ vừa phải công kích nó, vừa phải tránh để tinh thần lực biến dị của nó đánh trúng mình."
Phí Sở khẳng định: "Đúng vậy."
Thời Tinh khẽ nói: "Vậy thì nếu có thể tạo ra một môi trường tấn công an toàn?"
Phí Sở thoáng ngạc nhiên: "Hả?"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thời Tinh bỗng lóe sáng. Cậu lập tức hạ lệnh: "Chúng ta qua đó, mau!"
Trong thoáng chốc, Phí Sở đã định từ chối. Nhưng là một quân nhân, sự phục tùng đã khắc sâu vào tận xương tủy. Huống hồ, tiểu đội này hiện đã thuộc quyền Thời Tinh, về lý hắn không thể không nghe theo mệnh lệnh của cậu.
Sự do dự ấy chỉ kéo dài một hai giây. Cuối cùng, Phí Sở vẫn tuân lệnh, làm theo lời Thời Tinh.
Chiến hạm lập tức tăng tốc, lao về phía lớp màn chắn cơ động vừa mới dựng lên.
Trên đường đi, Phí Sở vẫn không quên nhắc nhở: "Tinh thú cảm nhận cậu rất rõ ràng. Cậu mà tới gần, có thể sẽ k*ch th*ch nó. Cậu định..."
Chưa kịp nói hết câu, Thời Tinh đã dứt khoát ngắt lời: "Tôi muốn thử xem liệu mình có giúp được gì không."
Giọng c** nh* dần, như thể chỉ nói cho chính mình nghe: "Có lẽ, tôi có thể dựng nên một khu vực tác chiến an toàn. Nơi các sĩ quan không phải lo bị tinh thần lực biến dị công kích, để mọi người có thể thoải mái toàn lực chiến đấu."
Phí Sở hoàn toàn không hiểu Thời Tinh làm sao có thể làm được điều đó. Nhưng hắn không kìm được sự chấn động trong lòng.
Nếu thật sự có thể...
"Được! Chúng ta thử xem!"
Hắn thừa hiểu, trong những trận đối đầu tinh thú, cảm giác thoải mái khi không bị tinh thần lực cuồng bạo chen vào khác biệt đến nhường nào. Chỉ vừa nghĩ tới khả năng ấy thôi, tim hắn đã đập dồn dập. Nếu có thể thật, thì từ nay, những trận chiến với tinh thú biến dị sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Một khi mọi người có thể toàn lực lao vào cận chiến, tinh thú thường mạnh nhất cũng chỉ dừng ở cấp SS hay SSS. Còn những cá thể vượt lên trên, có tinh thần lực ngang hàng với quái vật như Trì Diệu, thật sự hiếm thấy vô cùng.
Trong khi Thời Tinh và Phí Sở đã quyết định xong, bên kia Trì Diệu cũng đang quan sát kỹ màn chắn mà Thời Tinh để lại.
Màn chắn vốn trong suốt, nhưng những luồng hỗn lưu xoáy trào trên bề mặt lại khiến kích thước và hình dáng của nó hiện rõ.
Trì Diệu và Đàm Diễm đều đứng phía sau màn chắn. Suốt từng ấy thời gian giao chiến, tinh thú đã tấn công nhiều lần, nhưng phía sau tấm chắn này, Trì Diệu không hề cảm nhận được chút sức mạnh nào có thể xâm nhập vào biển tinh thần. Phần kịch độc và chí mạng nhất trong đòn tấn công của tinh thú đã bị tách ra, để cuộc chiến trở lại thành đối kháng năng lượng thuần túy, nắm đấm đối nắm đấm.
"Nó có phải mỏng đi không, so với ban nãy?" Trì Diệu quay sang hỏi.
Nghe hắn nói, Đàm Diễm liền dồn tinh thần lực vào tấm chắn, rồi ngập ngừng: "Hình như vậy..."
"Khi Thời Tinh vừa dựng lên, từ xa nhìn tôi còn thấy nó dày hơn."
Trì Diệu nhắc lại: "Nhưng công kích của chúng ta vẫn có thể xuyên qua nó."
Đàm Diễm gật đầu xác nhận: "Đúng, hoàn toàn không có cản trở."
Lúc tàn dư năng lượng từ cú bộc phát đau đớn của tinh thú lại tràn tới, Trì Diệu mới chú ý thấy sự thay đổi: "Chỉ khi chống lại tinh thần lực cuồng bạo biến dị, nó mới mỏng đi."
Điều này đồng nghĩa, mức tiêu hao của màn chắn hoàn toàn phụ thuộc vào cường độ tinh thần lực cuồng bạo của tinh thú. Phải hứng chịu vài đòn công kích trực diện thì mới vỡ, còn đòn tấn công thông thường gần như chẳng gây tổn hại gì.
Đàm Diễm cũng nhận ra điều đó. Vừa biết đây là thứ quý giá, anh vừa tham lam thốt lên: "Nếu như nó có thể di chuyển thì tốt quá."
Nếu có thể di chuyển, trong lúc giao chiến với tinh thú, chỉ cần ở trong phạm vi bảo hộ của màn chắn, họ sẽ không còn phải lo bị tập kích vào biển tinh thần nữa.
Con tinh thú này, tinh thần lực mạnh nhất cũng chỉ ở cấp 3S. Bỏ đi phần chí mạng nhất, phần còn lại hoàn toàn có thể cứng rắn chống đỡ.
Trì Diệu cảm nhận được Thời Tinh tiến lại gần, thoáng nhíu mày, nhưng cuối cùng không ra lệnh cho họ rút lui, chỉ khẽ nói: "Chưa chắc là không thể."
Chưa kịp để Đàm Diễm hỏi thêm, Phí Sở đã đưa Thời Tinh tới bên cạnh Trì Diệu và Đàm Diễm.
Thời Tinh lập tức hỏi: "Đàm Thiếu tướng, mọi người vẫn ổn chứ? Đội chi viện có ai bị thương không?"
Đàm Diễm đáp dõng dạc: "Ổn cả! Nếu có cũng chỉ là trầy xước ngoài da, biển tinh thần hoàn toàn không sao!"
Thời Tinh khẽ thở phào, rồi quay sang nhìn Trì Diệu, khẽ gọi: "Điện hạ."
Trì Diệu gật đầu, trấn an: "Ta cũng ổn. Vẫn chưa dùng hết sức. Sau khi chặn được tinh thú, Quân đoàn số 7 phối hợp vào rất nhanh."
Dưới sự phối hợp nhịp nhàng của người nhà họ Đàm cùng các sĩ quan Quân đoàn số 7, chỉ trong chớp mắt tinh thú đã lại bị giam chặt, phạm vi hành động lập tức bị hạn chế.
Trì Diệu nhìn vào trong màn chắn cơ động,con tinh thú sau khi bị đao tinh thần lực chém trúng đã lập tức thay đổi chiến lược. Nó liên tục dùng năng lực cắt rẽ không gian để di chuyển, vừa né tránh pháo năng lượng, vừa tranh thủ tự chữa trị, hệt như thể đang mắc kẹt trong một chiếc lồng tinh thần lực.
Cảm nhận được dị động, Thời Tinh ngẩng đầu, bầu trời lần nữa tối sầm. "Nó muốn dùng chênh lệch lôi điện để phá màn chắn thêm lần nữa." cậu cảnh báo.
Đàm Diễm chau mày, giơ thanh đao tinh thần lực thứ hai, vòng qua một đường rồi vác ra sau lưng, nghiến răng nói: "Tuyệt đối không thể để nó có cơ hội tung ra đòn lôi điện lần thứ hai."
Trì Diệu quay sang hỏi Thời Tinh: "Em còn có thể dựng thêm màn chắn như vậy nữa không?"
Thực ra chính Thời Tinh cũng không rõ mình đã tạo ra tấm chắn kia thế nào. Được hỏi, cậu thử làm lại theo cảm giác ban nãy. Không phải là không thể... nhưng...
"Em không còn năng lượng lõi để dựng thêm nữa." Cậu thành thật nói.
Màn chắn ấy vốn được dựng nên nhờ tinh thần lực của Thời Tinh kết hợp cùng loại năng lượng nảy sinh từ vùng hư không ở bên ngoài. Giờ đây, tinh thần lực của cậu vẫn còn sung mãn, nhưng loại năng lượng ở lõi kia, cậu đã không còn cảm nhận được nữa.
Mọi người đều im lặng. Dù có hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến việc Thời Tinh hiện vẫn còn trong kỳ trưởng thành thì điều đó cũng chẳng có gì lạ. Cậu vốn vẫn đang lớn lên, sức mạnh chưa hoàn toàn ổn định.
Thế nhưng Thời Tinh lại cất lời: "Nhất định phải dựng một màn chắn mới sao?"
Trì Diệu khựng lại: "Ý em là gì?"
"Cái màn chắn này có thể tái sử dụng được không?"
Phí Sở thoáng sững người: "Em có thể tái sử dụng nó sao?"
Theo lẽ thường, màn chắn một khi đã dựng xong, chỉ cần cắt đứt tinh thần lực thì sẽ mất đi khống chế. Nhưng...người Lam Tinh có lẽ là một ngoại lệ?
Thời Tinh khẳng định: "Em nghĩ là được, để em thử."
Cậu đưa hai tay ra, một lần nữa cảm nhận. Tinh thần lực người Lam Tinh tuôn ra, lập tức khiến tinh thú cảm nhận rõ rệt sự hiện diện mạnh mẽ của cậu, tức thì trở nên hung hãn hơn.
Đúng lúc đó, Đàm Trì chớp thời cơ giành quyền chỉ huy. Hắn lập tức điều động Đàm Ôn cùng một sĩ quan cấp cao khác phối hợp tung một đòn tinh thần lực. Kết quả là trên thân tinh thú lại xuất hiện thêm mấy vết thương dài, da thịt rách toạc, trông vô cùng khủng khiếp.
Không thể cứ cứng đối cứng mãi, con tinh thú thay đổi chiến lược. Nó bắt đầu dưỡng sức, dồn toàn bộ tinh thần lực vào việc tự chữa trị.
"Không ổn, nó đang né tránh giao chiến rồi." Giọng Đàm Bạch Sơn vang lên từ thiết bị liên lạc.
Trì Diệu lập tức quyết đoán: "Không thể để nó nghỉ ngơi thêm nữa."
Đàm Bạch Sơn lập tức hạ lệnh. Các chiến hạm thu hẹp phạm vi màn chắn cơ động, vừa ép chặt không gian hoạt động của tinh thú, vừa khiến nó dễ rơi vào tầm bắn của pháo năng lượng hơn.
Ban đầu Thời Tinh chẳng cảm nhận được gì, nhưng dần dần, cậu lại thấy có thứ gì đó bám lấy đầu hút tinh thần lực của mình, từng chút, từng chút một.
Đến một khoảnh khắc, cậu dang rộng hai tay. Màn chắn bỗng bùng phát quầng sáng rực rỡ, mạnh mẽ.
Là Thời Tinh đã khống chế được nó, lại một lần nữa rót tinh thần lực của mình vào.
"Được rồi, màn chắn này em vẫn có thể điều khiển được."
Nói rồi, ánh mắt cậu sáng bừng, nhanh chóng thốt: "Điện hạ, thiếu tướng Đàm, thượng tướng Phí, em có một ý tưởng tác chiến."
Phí Sở hơi sững người.
Trì Diệu khoanh tay sau lưng, gật đầu: "Nói đi."
...
Chỉ chưa đầy một khắc, ý tưởng của Thời Tinh đã lan khắp Quân đoàn số 7. Sau khi được Đàm Bạch Sơn, Đàm Ôn cùng mấy Phó Nguyên soái xác nhận, lại thêm một lần dặn dò Trì Diệu rằng nếu không cần thiết thì đừng ra tay, Thời Tinh liền được Phí Sở đưa tới gần hơn màn chắn cơ động.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, tinh thú lại đang vận dụng tinh thần lực để triệu tập một đợt sấm sét cuồng bạo. Nhưng hiện tại nó vẫn còn trong giai đoạn tích tụ, nên vẫn có thể ngăn chặn được.
Trì Diệu đã hai lần dùng sức mạnh gió để đánh tan tầng mây thấp. Ở tầng cao, nơi không khí loãng hơn thì lực bất tòng tâm, nhưng ít ra cũng đủ kéo dài thời gian hình thành sấm sét cuồng bạo.
Đàm Ôn, Đàm Diễm, Đàm Mân cùng mấy sĩ quan tinh thần lực cấp cao khác đều đã sẵn sàng.
Thời Tinh dang rộng hai tay. Màn chắn đặc biệt bắt đầu thu nhỏ, chậm rãi biến đổi hình dạng, rồi từng chút một được cậu đẩy vào trong phạm vi màn chắn cơ động.
Tinh thú lập tức ngửi thấy hơi thở tinh thần lực của người Lam Tinh, nhe răng gầm gừ từ phía đối diện. Trên thân thể nó, vết thương đã bắt đầu co lại, toàn bộ tinh thần lực đều dồn vào việc tự chữa trị. Nhưng Thời Tinh quyết sẽ không để nó hồi phục hoàn toàn.
Thời gian đối với cậu như trôi qua chậm rãi, song trong mắt mọi người lại diễn biến cực nhanh. Màn chắn đặc biệt liên tục biến đổi hình dạng, từng vòng từng lớp siết chặt quanh tinh thú.
"Tôi bắt đầu đây." Thời Tinh lên tiếng.
"Đã rõ!"
"Đã rõ!"
"Đã rõ!"
Vô số giọng đáp đồng loạt vang lên qua kênh liên lạc, dày đặc và chỉnh tề.
Thời Tinh lại mở rộng hai tay, toàn bộ tinh thần lực có thể huy động được ồ ạt tuôn vào màn chắn. Như cảm nhận được, tinh thú bỗng trở nên kích động, hưng phấn hẳn lên.
Ngay giây phút nó không còn kìm nén, chuẩn bị hành động, Thời Tinh đã dồn hết sức, hai tay chụm lại.
"Ba! Hai! Một! Thu!"
Chỉ trong chớp mắt, màn chắn đặc biệt đã kéo dài khép kín thành một quả cầu, giam chặt tinh thú ở bên trong.
Thời Tinh từng làm điều này một lần rồi. Khi trị liệu cho Trì Diệu, cậu cũng từng dựng một màn chắn bao quanh, chỉ là khi ấy để ngăn tinh thần lực rò rỉ ảnh hưởng tới những người trên phi thuyền.
Còn bây giờ, tuy chưa đủ sức hoàn toàn giam cầm tinh thú, nhưng ít nhất cậu có thể phong tỏa được lớp "độc" trong tinh thần lực biến dị của nó vào bên trong màn chắn. Nhờ đó, các sĩ quan bên ngoài không cần mạo hiểm, có thể chiến đấu hết mình mà không lo biển tinh thần bị tấn công.
Ngay khi quả cầu thành hình, nó lập tức co hẹp lại, lấy tinh thú làm tâm, thu nhỏ thành một màn chắn bán kính chỉ khoảng trăm mét.
Và khi tấm chắn hình cầu bao bọc tinh thú khép kín, vô số đòn tinh thần lực từ bốn phương tám hướng đồng loạt trút xuống, tấn công dồn dập.
Tinh thú hoàn toàn không còn đường tránh né, cũng chẳng thể thoát thân.
"Gàooo!"
Trong tiếng gầm rền vang, đợt va chạm tinh thần lực đầu tiên bùng nổ dữ dội. Nhưng chưa dừng lại ở đó. Ngay sau làn công kích thứ nhất, đợt thứ hai đã nối tiếp ập đến.
Hai đợt tấn công. Đợt đầu tiên là để ép tinh thú trong vòng vây màn chắn của Thời Tinh. Còn đợt thứ hai mới là đòn quyết định.
Nhằm đánh nó trọng thương!
Thế nhưng, ngay giữa màn ánh sáng trắng chói lòa do năng lượng hội tụ, con tinh thú ấy lại bất ngờ dịch chuyển.
Nó vẫn còn có thể dịch chuyển để chạy trốn sao?!
Thực lực của con tinh thú này phải nói là mạnh nhất trong số những gì Thời Tinh từng chứng kiến.
Thế nhưng nó vừa dịch chuyển được một đoạn ngắn, đã lập tức bị Đàm Diễm chặn đầu, đánh bật trở lại trong màn chắn đặc biệt của Thời Tinh.
Tinh thú giận dữ nhe răng, phóng ra tinh thần lực cường đại, cộng thêm cả tinh thần lực cuồng bạo biến dị, tung một đòn chí mạng thẳng vào Đàm Diễm, quyết hạ gục anh để phá vòng vây từ hướng anh đang trấn giữ.
Thế nhưng Đàm Diễm lại không hề giống những kẻ Đế quốc khác từng đối mặt với nó, anh không hề bị đòn đánh ấy phá hủy biển tinh thần.
Toàn bộ phần tinh thần lực biến dị có khả năng xâm nhập và phá hoại biển tinh thần đều đã bị màn chắn của Thời Tinh ngăn chặn!
Đòn đánh giáng xuống, dù mạnh mẽ đến đâu, cùng lắm cũng chỉ khiến Đàm Diễm dính thương ngoài da, tuyệt đối không thể tước đi năng lực chiến đấu của anh.
"Gào rú!"
Nhận ra tình hình bất thường, tinh thú điên cuồng gầm vang. Nhưng trong lúc nó tập trung toàn lực vào Đàm Diễm, những sĩ quan khác đâu có đứng yên.
Chỉ trong khoảnh khắc, con tinh thú buông bỏ phòng ngự đã bị vô số đòn tinh thần lực từ bốn phương tám hướng đồng loạt giáng xuống.
Thân thể nó lập tức nát nhừ, máu thịt be bét. Trong mắt Thời Tinh, cảnh tượng ấy chẳng khác nào một quả chín mọng bị bóp nát, dịch đỏ văng tung tóe khắp nơi bởi sức mạnh công kích dữ dội của cả đội quân.
Nhưng chưa kịp để mọi người thừa thắng truy kích, tinh thú đã dồn toàn bộ tinh thần lực vào phòng ngự.
Trên bầu trời, tầng mây dày đặc sôi trào dữ dội.
Trì Diệu trầm giọng: "Nó biết công kích vô ích, đã đổi sang lối đánh khác."
Và cách đó, không ngoài việc dựng nên lớp phòng thủ kiên cố, đồng thời gấp rút vận dụng tinh thần lực, tích tụ sức mạnh cho trận lôi điện thứ hai.
Nhiều đợt công kích liên tiếp được tung ra.
Tinh thú vẫn đứng yên, không còn bỏ chạy nữa. Nhưng đồng thời, lớp phòng ngự nó dựng nên lại vô cùng kiên cố. Không một ai có thể xuyên phá nổi tấm chắn mà nó đã dốc toàn bộ sức mạnh để thiết lập.
Đàm Trì nghiến giọng: "Không được, công kích từ xa bằng tinh thần lực không thể xuyên qua."
Đàm Ôn trầm giọng: "Không thể cứ để mặc nó như vậy. Nếu thêm một trận lôi điện nữa giáng xuống, màn chắn cơ động của chúng ta chắc chắn không trụ nổi."
Đàm Diễm siết chặt chuôi đao, thấp giọng nói: "Nếu tôi trực tiếp xông vào trong thì..."
Mới nói được vài chữ, nhưng ai nấy đều hiểu rõ Đàm Diễm định lao vào đâu. Đàm Bạch Sơn lập tức quát lớn: "Cậu đứng yên cho tôi! Đừng có mà điên rồ!"
Đàm Trì cũng lên tiếng ngăn lại: "Không được! Màn chắn của Thời Tinh không thể thu nhỏ thêm nữa. Phải giữ trong phạm vi nhất định thì tinh thần lực của chúng ta mới áp chế nó được. Nếu cậu xông vào, nó có thể lập tức dịch chuyển ra ngoài màn chắn của Thời Tinh."
Thời Tinh vội cắt lời: "Tốt nhất đừng! Màn chắn sẽ không trụ được bao lâu nữa đâu. Em cảm thấy vừa rồi nó hứng trọn một đòn toàn lực của tinh thú, đã hấp thu quá nhiều tinh thần lực cuồng bạo, sắp tan vỡ rồi."
Nói cách khác, nếu cận chiến, Thời Tinh không thể bảo vệ nổi biển tinh thần của Đàm Diễm.
Đàm Diễm tức tối gào lên: "Nhưng không cận chiến thì làm sao phá vỡ nổi lớp phòng ngự kia?! Công kích từ xa không xuyên qua được, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn nó khởi động lôi bạo thêm lần nữa sao?!"
Phí Sở chần chừ: "Hay là để Điện hạ..."
"Không được!" Thời Tinh lập tức ngắt lời.
Phản ứng của cậu nhanh đến mức mọi người đều sững lại, ngay cả bản thân Thời Tinh cũng hơi giật mình.
Trong bầu không khí lặng ngắt, cậu không nhìn về phía Trì Diệu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Vấn đề ở biển tinh thần của Điện hạ vốn tích tụ lâu ngày. Trong trận vừa rồi, ngài đã hai lần dùng công kích. Nếu lại dùng thêm lần nữa, tôi không chắc có khiến kỳ rối loạn bùng phát nhanh hơn hay không."
Mà một khi rối loạn phát tác, với khả năng hiện tại, liệu cậu có thể khống chế nổi hay không. Thời Tinh cũng không dám chắc.
Cậu nhắm chặt mắt, trong lòng rối bời, bật ra giọng điệu hiếm khi nghe thấy: "Yên lặng đi, để tôi nghĩ đã."
Lời nói ấy, nghe thì có phần nóng nảy khác thường. Nhưng bởi thân phận của cậu, lần đầu tiên nghe Thời Tinh dùng giọng điệu gần như mệnh lệnh, mọi người lại không cảm thấy phản cảm chút nào.
Nguyên soái Đàm Bạch Sơn cũng thoáng liếc nhìn Thời Tinh từ xa, trong mắt ánh lên một tia sáng khác lạ.
[Nếu như công kích của chúng ta cũng giống tinh thú, có thể xuyên thấu biển tinh thần thì sao...]
Ý nghĩ lóe lên, Thời Tinh chợt như bừng tỉnh. Đúng vậy, tinh thần lực của người Lam Tinh vốn khó bị cảm nhận, lại sở hữu khả năng xuyên thấu biển tinh thần!
Ngay lập tức, cậu hỏi qua kênh liên lạc: "Màn chắn cơ động có cấp phòng ngự bao nhiêu?"
Trì Diệu đáp dứt khoát: "Dựa vào tinh thần lực của tinh thú, hôm nay nhờ thiết bị hỗ trợ dựng được màn chắn cấp SSS."
Nghe thấy giọng quen thuộc ấy, lòng Thời Tinh khẽ run, nhưng cậu buộc mình nén hết mọi cảm xúc cá nhân xuống.
Cậu lập tức nói: "Thượng tướng Phí , ngài thử tấn công tinh thú xem."
Phí Sở không chút nghi ngờ, tụ tập tinh thần lực, vung ra một đòn.
Ngay lúc ấy, Thời Tinh đặt tay lên vai hắn, lặng lẽ truyền tinh thần lực của mình vào trong công kích.
Khoảnh khắc đòn đánh giáng xuống màn chắn của tinh thú, sóng năng lượng cuộn trào, và Thời Tinh đã thấy một khe nứt nhỏ xuất hiện.
Có tác dụng!
Hiện tại tinh thần lực của cậu cũng đã đạt cấp 3S. Dù bản chất tinh thần lực của người Lam Tinh không thiên về công kích, nhưng đặc tính xuyên thấu lại khiến nó trở thành mũi nhọn tốt nhất để phá vỡ phòng ngự.
Giống như khi trị liệu, cậu từng mang tinh thần lực mây mù tiến sâu vào tận đáy biển tinh thần của Đàm Trì.
Giờ đây, cậu cũng có thể dùng một phần tinh thần lực bao bọc lấy đồng đội, dẫn dắt toàn bộ công kích. Cậu sẽ phụ trách phá vỡ phòng thủ, để những người khác tung đòn tấn công.
Ý nghĩ vừa thông suốt, chưa kịp để Phí Sở hỏi thêm, nơi chân trời lôi điện đã cuồn cuộn gầm vang. Nó sắp hình thành!
Thời Tinh không kịp giải thích, liền hô lớn: "Ai đang chỉ huy, mau phát động thêm một đợt công kích lần nữa!"
Cùng với tiếng hô ấy, trong tay cậu đã ngưng tụ thêm một quả cầu tinh thần lực rực sáng.
Trì Diệu nhạy bén hơn tất cả, lập tức nhận ra ý định của Thời Tinh. Cậu muốn dùng tinh thần lực của mình hòa nhập vào công kích chung, làm mũi tiên phong phá vỡ phòng ngự của tinh thú. Anh liền nhanh chóng bước đến, đặt tay lên vai cậu, nói: "Bấy nhiêu tinh thần lực là đủ rồi. Phần bố trí còn lại, để ta lo."
Tinh thần lực của hai người vốn đã có sự liên kết, nên độ dung hợp cực kỳ cao. Việc phân bổ đồng đều sức mạnh về sau, Trì Diệu hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của gió để làm được.
Anh nhận lấy quả cầu tinh thần lực từ tay Thời Tinh, để cậu cảm thấy áp lực trên vai tức thì được giải tỏa.
Ầm!
Ầm ầm!
Trên trời sấm chớp cuồn cuộn như sóng, lật nhào trong biển mây.
"Chuẩn bị xong!"
"Chuẩn bị xong!"
"Chuẩn bị xong!"
Sau hàng loạt tiếng báo cáo dồn dập, Đàm Ôn dõng dạc hô: "Ba! Hai! Một! Công kích!"
Ngay tức thì, lôi bạo dữ dội cùng vô số đòn tinh thần lực đồng loạt bùng phát.
Cùng khoảnh khắc ấy, Trì Diệu chia quả cầu tinh thần lực trong tay thành vô số phần, hòa vào công kích của tất cả các sĩ quan.
Lôi bạo từ bầu trời trút xuống, sức mạnh thiên nhiên tựa núi lở biển dâng, ập thẳng lên nền tảng công nghệ của loài người.
Bên trong lớp màn chắn cơ động hai tầng, hai luồng lực đảo chiều. Những đòn tinh thần lực của mọi người được hòa lẫn với "độc tố" xuyên thấu từ tinh thần lực người Lam Tinh, dồn dập tràn về phía tinh thú.
Thế trận gọng kìm khép chặt, hàng loạt sắc màu tinh thần lực từ mọi hướng đồng loạt lao thẳng đến, va đập dữ dội vào lớp phòng ngự của tinh thú.
Một giây, hai giây
Cách, tách, tách tách
Tai không nghe thấy gì, nhưng trong mắt Thời Tinh, cậu thấy rõ ràng. Trong thế giới năng lượng, lớp màn chắn quanh tinh thú đang nứt toác.
Chính tinh thần lực của cậu đang phát huy tác dụng.
Cậu không nhìn nhầm. Khe nứt vừa xuất hiện đã lập tức lan rộng, chằng chịt bao phủ khắp toàn bộ lớp phòng ngự của tinh thú.
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, màn chắn vỡ nát, mất đi toàn bộ sức ép.
Cùng lúc đó, trận lôi bạo khổng lồ cũng xuyên thủng tầng màn chắn cơ động đầu tiên, từ phương trời mịt mù nào đó trút thẳng xuống chiến trường.
Ầm ầm ầm!
Sấm sét giáng xuống, Thời Tinh nhắm chặt mắt. Trì Diệu lập tức dang tay che chở lấy cậu.
Đợt công kích tinh thần lực tiếp theo cũng ập đến. Lớp phòng ngự của tinh thú dưới sức ép dữ dội tan tành, để mặc vô số đòn tấn công tràn vào, dồn thẳng tới bản thể nó.
Nhưng lần này, bởi trong đó có pha lẫn tinh thần lực của Thời Tinh, những đòn đánh không còn dừng lại ở bề mặt nữa, mà xuyên thẳng qua cơ thể, nhắm trực diện vào thú hạch.
Một luồng.
Hai luồng.
Ba luồng
Vô số tinh thần lực công kích xuyên qua da thịt, dội vào thú hạch, rồi bắn ngược ra ngoài.
Tinh thú gào thét dữ dội, tiếng rú sắc nhọn chói tai vang dội cả chiến trường.
Thời Tinh khẽ cau mày, nhưng ngay lập tức, Trì Diệu đưa tay bịt lấy đôi tai cậu, kéo cậu vào lòng. Một cái ôm nhẹ nhàng, mang đầy an ủi.
Lôi bạo cuồng loạn, tinh thú gào rống đau đớn, năng lượng trong màn chắn hỗn loạn, tất cả mọi người đều cảm nhận rõ từng đợt xung kích dồn dập từ bốn phương tám hướng.
Trong cơn hỗn loạn, nguyên tố, âm thanh và năng lượng quá dày đặc khiến Thời Tinh như mù, như điếc. Mọi giác quan bị nhấn chìm trong k*ch th*ch khổng lồ.
Trong giây phút ấy, dường như chỉ có bàn tay Trì Diệu đặt bên tai mới là điểm tựa duy nhất gắn kết cậu với thế giới.
...
Không rõ đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Trì Diệu thu tay lại. "Hết rồi."
Nghe theo giọng nói quen thuộc, Thời Tinh mới chậm rãi mở mắt.
Trời đất đã trở nên quang đãng. Cả gió tuyết cũng lắng xuống trong chốc lát. Ngay cả luồng gió lạnh buốt của Bắc Cảnh cũng dường như dịu đi, chỉ nhẹ nhàng lướt qua gò má.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu lập tức dõi theo thân thể tinh thú vẫn lơ lửng bất động giữa không trung. Thiên phú thứ nhất tự động khởi động, cậu nhìn thấy rõ.
"Thú hạch của nó vỡ rồi sao?" Thời Tinh sững sờ thốt lên.
Trì Diệu điềm tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, gật đầu khẳng định: "Đúng, thú hạch đã bị hủy diệt."
"Cấp bậc tinh thần lực của em rất cao. Khi hòa vào công kích của mọi người, đòn hợp kích đã xuyên thấu thân thể tinh thú, trực tiếp đánh trúng cội nguồn thú hạch của nó."
Và đúng lúc Trì Diệu nói dứt lời, cơ thể khổng lồ của tinh thú cuối cùng cũng không còn chống đỡ nổi, từ độ cao hàng ngàn mét ầm ầm rơi xuống.