Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 75

Thời Tinh chủ động ra tay, chưa để bọn họ kịp tìm cớ gây chuyện thì đã khiến họ mất mặt trước rồi.

 

Cũng bởi xuất thân là người Lam Tinh, ấn tượng về một thể chất yếu ớt đã ăn sâu trong nhận thức của người Đế quốc. Thế nên khi hay tin Bệ hạ không thể trực tiếp tham gia tiếp đãi, Vi Chân và Nhậm Ngạn Vĩnh gần như chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức tăng gấp đôi số thị vệ theo sát Thời Tinh. Ngay cả quân đội phụ trách duy trì trật tự vòng ngoài trong buổi ngoại giao cũng được tăng cường gấp đôi.

 

Sắp xếp thận trọng này quả nhiên mang lại hiệu quả, chỉ là hiệu quả lại hoàn toàn ngoài dự tính của họ.

 

Hai vị ấy nghĩ rằng đó là để phòng thân bảo vệ, còn Thời Tinh thì xoay chuyển ngay, biến đội hình ấy thành công cụ thị uy, thẳng thừng dọa nạt đối phương.

 

Nhậm Ngạn Vĩnh lững thững bước theo sau, thoáng nhìn thấy đám ngoại giao bị vòng quân an ninh ép sát, sắc mặt ai nấy đều u ám, trong lòng ông chợt dấy lên một cảm giác đảo lộn khó tả. Tựa như đám quân Đế quốc này không phải đang bảo vệ đoàn ngoại giao Liên minh, mà là đang khống chế, ép buộc họ thì đúng hơn.

 

Cảm giác ấy không chỉ mình ông có, chính đám ngoại giao Liên minh cũng đang nghĩ y hệt.

 

Vừa mới bị tinh thần lực phủ xuống uy h**p, giờ tinh thần lực đã thu lại, Thời Tinh vừa cất bước, thì chung quanh một loạt quân nhân Đế quốc cao lớn lập tức thúc giục bọn họ tiến vào. Còn đang bàng hoàng trước khí thế quyết liệt của Thời Tinh, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải vùng lên gây sự, mà là ngoan ngoãn cúi đầu đi theo.

 

Đi được mấy bước, chợt nhớ ra phải giữ thể diện mà tỏ ra phản kháng, thì đã muộn mất rồi.

 

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì... trong tinh hệ Song Sinh, tinh thần lực trung bình của người Đế quốc là cấp A, hay cấp B nhỉ?

 

Tóm lại, trí nhớ mọi người đều rõ tinh thần lực của Đế quốc cao hơn các tinh cầu khác ít nhất một, hai bậc. Vậy nên những quân nhân được chọn đi theo, dù là thấp nhất, thì tinh thần lực cũng đã vượt hẳn cái mức "tàm tạm" của Liên minh.

 

Đám ngoại giao Liên minh vốn đã trải qua trấn áp tinh thần lực, giờ nhìn lại những binh lính lực lưỡng quanh mình không ngừng thúc ép, càng thấy áp lực đè nặng, hệt như có gông xiềng vô hình đang siết chặt.

 

Quân nhân theo hầu đông đến thế, chẳng phải để bảo vệ, mà là để dễ bề khống chế bọn họ hay sao? Thật đáng ghét!

 

Trong lòng ai nấy đều rủa thầm, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn bước vào sảnh tiếp khách.

 

Điều khiến Nhậm Ngạn Vĩnh kinh ngạc là suốt dọc đường, sóng yên bể lặng, không một ngoại giao nào dám hé môi buông thêm một câu ngông cuồng.

 

Ông lau lớp mồ hôi vốn không hề có trên trán, lòng chẳng biết nên mừng hay lo, chẳng biết là nên bật cười hay bật khóc nữa.

 

Vào đến sảnh, tâm trạng của Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân càng thêm phức tạp.

 

Cũng chẳng trách họ, chỉ cần nghe thử xem Thời Tinh đã nói những gì thì rõ cả.

 

Mở đầu là lời chào hỏi. Jean Miller hiển nhiên chưa từng nếm qua kiểu đối đãi thô bạo thế này của Đế quốc, nên nhất thời vẫn còn ngẩn người. Hắn giữ bộ mặt lạnh lùng, gượng gạo thốt vài câu chào, câu chữ thì không sai, chẳng hở ra kẽ nào.

 

Phía Đế quốc do Điện hạ Tất Chu lên tiếng đáp lại. Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân vừa kịp thở phào, tưởng rằng thế là xong, nào ngờ Tất Chu vừa dứt lời thì Thời Tinh liền tiếp ngay một câu: "Học sĩ Miller sao sắc mặt lại khó coi thế, hay là Đế quốc tiếp đãi chưa chu toàn?"

 

Nhậm Ngạn Vĩnh nghẹn cứng cả người.

 

Bên kia đã nén nhịn lắm rồi, tiểu Điện hạ, xin ngài làm ơn, đừng khơi thêm chuyện nữa được không?!

 

Miller cứng ngắc đáp: "Điện hạ tự biết trong lòng là được."

 

Câu trả lời ấy, hiển nhiên lần răn dạy trước chưa đủ sâu. Mà Thời Tinh đâu phải người coi trọng sĩ diện mà dễ bị mấy câu mỉa mai chọc tức, trái lại, ở trò "gậy ông đập lưng ông", chỉ cần có đất dụng võ, cậu liền trở thành bậc thầy trong đó.

 

Thời Tinh khẽ cười: "Học sĩ quả thật có phần hồ đồ. Dù trong lòng ngài có khó chịu đến đâu đi nữa, đây là trường hợp ngoại giao, là người đại diện mà cứ giữ bộ mặt khó coi thì làm sao chấp nhận được? Cho dù Đế quốc tiếp đãi chưa thật chu toàn, ông vẫn là gương mặt của Liên minh, lẽ ra phải rộng lượng mà giữ một nụ cười đúng mực."

 

"Ngài thấy sao?"

 

Một câu hỏi ngược đã khiến ngực Miller phập phồng dữ dội. Hắn trừng mắt nhìn Thời Tinh, như thể cả đời chưa từng chịu ấm ức nào thế này.

 

Nhưng Thời Tinh chưa dừng lại. Cậu thẳng thừng bày tỏ, mới thế thôi mà chịu không nổi sao? Ta còn có thể quá đáng hơn nữa!

 

"Học sĩ, sắc mặt này càng thất lễ hơn. Ngài định nổi giận ngay trước mặt bao người sao? Liên minh chẳng lẽ không còn muốn bàn bạc ngoại giao với Đế quốc nữa?"

 

Nói đoạn, cậu dừng lại, lạnh giọng đẩy thêm một tầng: "Hay là việc phái ông đến đây đã đủ chứng minh rằng Liên minh căn bản chẳng hề muốn duy trì ngoại giao?"

 

Miller nghe xong thì tức nghẹn, tim phổi như bốc hỏa.

 

Chưa kịp giơ tay chỉ trích Thời Tinh, Nguyên soái Will đã nhanh chóng bước lên chặn trước mặt hắn, vừa ngăn không cho Miller mất kiểm soát mà thất lễ, vừa thẳng thắn phủ nhận: "Điện hạ đã nghĩ quá rồi. Liên minh tuyệt đối không có ý như vậy."

 

Thời Tinh khẽ nhướng mắt: "Vậy sao?"

 

Nguyên soái Will thoáng im lặng, rồi nghiến răng đáp: "Đương nhiên."

 

Hành tinh Thiên Viên chỉ là một phần trong Liên minh. Họ có thể đại diện cho hành tinh của mình thế nào cũng được, nhưng nếu liên lụy đến toàn Liên minh mà làm hỏng chuyện, khi quay về chắc chắn năm hành tinh lớn khác sẽ không tha. Thậm chí, Thiên Nguyên còn có thể bị lôi ra để chịu trách nhiệm.

 

Lần này, ba người họ đến Đế quốc vốn mang theo mục đích lớn hơn, tuyệt đối không thể tay trắng quay về.

 

Thời Tinh gật nhẹ, không tỏ rõ thái độ, rồi xoay chuyển câu chuyện: "Thật lạ, sĩ quan lại ăn nói khéo léo hơn cả văn chức. Trong ba vị dẫn đầu đoàn ngoại giao, từ giờ xin để Nguyên soái Will phụ trách trao đổi. Học sĩ Miller tuổi đã cao, nói chuyện với lớp trẻ trong hoàng thất chúng tôi cũng chẳng hợp. Nguyên soái hẳn cũng không muốn ngay ngày đầu đã để xảy ra bất đồng, đúng không?"

 

Đám ngoại giao đồng loạt rơi vào im lặng.

 

Mỗi câu Thời Tinh thốt ra đều như bước một bước dài. Ngoại giao giữa các quốc gia, dẫu có va chạm, cũng thường theo trình tự, từng lớp một mà thăm dò. Nếu coi mỗi lớp ấy như một bậc thang, thì Thời Tinh lại ngang nhiên bước vượt qua năm bậc liền, khiến tất cả vừa bàng hoàng, vừa phải gắng sức xoay sở đối phó.

 

Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân ngồi bên nghe cũng có phần ngơ ngác.

 

Quả thật, Đế quốc là một quốc gia quân chính hợp nhất. Nhưng chính vì thế, trên bàn ngoại giao lại càng phải đặc biệt giữ gìn hình tượng, tránh để các hành tinh khác thấy rằng Đế quốc chỉ biết dựa vào quân đoàn mà áp chế bằng vũ lực.

 

Ngày hôm nay, Thời Tinh đã phá vỡ tất cả những gì bọn họ từng cố gắng xây dựng.

 

Chưa từng có buổi tiếp đón ngoại giao nào của Đế quốc lại giống như hôm nay. Rõ ràng chẳng khác gì phô trương sức mạnh quân sự để áp chế kẻ khác.

 

Điều trớ trêu là, khi Nhậm Ngạn Vĩnh vừa định lên tiếng hòa giải thì Nguyên soái Will lại thẳng thừng gật đầu đồng ý! Ông ta thật sự đồng ý!!

 

Nhậm Ngạn Vĩnh sững sờ, nghẹn lời, âm thầm thu lại bàn tay vừa định giơ ra ngăn cản, trong lòng bắt đầu hoài nghi chính nguyên tắc ngoại giao mà mình tin tưởng bấy lâu. Chẳng lẽ con người vốn là như vậy, nói năng tử tế thì không nghe, cứ phải chực chờ kiếm chuyện, nhưng đối diện kiểu thẳng tay như Thời Tinh thì lại ngoan ngoãn chịu ngồi yên?

 

Và nửa ngày tiếp xúc hôm nay đã chứng minh rõ ràng điều đó.

 

Sau hai đòn phủ đầu, Thời Tinh về sau có phần kiềm chế hơn. Dẫu đôi lúc lời lẽ vẫn khiến người nghe giật thót, nhưng chí ít cũng không còn thẳng thừng phủ nhận ngoại giao hay gán ghép cho đối phương những tội danh nặng nề.

 

Vả lại, bởi vì các nhà ngoại giao Liên minh chưa hiểu rõ con người Thời Tinh, nên chỉ cần cậu ta khẽ bẻ lái câu chuyện, ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Đến khi cậu chậm rãi kéo vấn đề trở lại, mọi người mới dám thở phào, nhưng cũng chẳng nhận ra rằng mình đã bị cậu dắt mũi. Mãi cho đến khi buổi tiếp đón đầu tiên kết thúc, họ mới bừng tỉnh. Hôm nay bọn họ quá rụt rè, không chỉ mất mặt mà còn có cảm giác như bị Đế quốc cưỡi lên đầu.

 

Thế này... Trước giờ họ nào từng chịu nhục nhã đến vậy? Đế quốc đúng là quá đáng!

 

Một ngày tiếp xúc khép lại, Nhậm Ngạn Vĩnh người đã sống hơn hai trăm năm, chẳng những bị đảo lộn hoàn toàn quan niệm về ngoại giao, mà ánh mắt nhìn Thời Tinh cũng đã thêm phần phức tạp.

 

Còn các nhà ngoại giao khi trở về chỗ ở, mỗi người lại mang trong lòng một nỗi ngổn ngang riêng, kẻ thì ấm ức, người thì hoang mang.

 

Đêm xuống, Jean Miller, Nguyên soái Will và Thượng tướng Lệ Dục cùng nhau ôn lại buổi tiếp xúc trong ngày, mỗi người lại chú ý vào một điểm khác nhau.

 

Miller tức đến run người: "Ngay cả Bệ hạ Đế quốc còn chưa từng đối xử với ta như vậy, hắn chỉ là một thằng nhóc con, sao dám, sao có thể?!"

 

Nguyên soái Will thì vẫn điềm tĩnh, chẳng để cảm xúc chi phối. Ông biết hôm nay đã bị đánh úp bất ngờ thì cũng chẳng thể xoay chuyển nữa, bèn đi thẳng vào trọng tâm: "Các ngươi nói xem, hắn có phải là người Lam Tinh không? Chẳng lẽ Bệ hạ Đế quốc đã hoàn thành ghép đôi rồi?"

 

Lệ Dục lắc đầu: "Không nhìn ra được, hắn chưa từng thật sự ra tay. Nếu bảo hắn là người Lam Tinh thì ngoại hình quả thật rất giống, nhưng người Lam Tinh đều do Tổ Cây nuôi dưỡng, tính cách thường hiền hòa, ôn nhu. Còn tính tình của hắn hoàn toàn không giống."

 

Nhắc đến chuyện này, Will cũng thấy đau đầu, nhưng vẫn nói: "Hoàng thất Đế quốc vốn có tinh thần lực cực kỳ cao. Nếu hắn thật sự là người Lam Tinh và còn có thể ghép đôi, thì cấp bậc chắc chắn không hề thấp. Nói cách khác, rất có thể Đế quốc đã xuất hiện một người Lam Tinh siêu cấp."

 

Chỉ cần nghĩ đến biển tinh thần đang rạn nứt của mình và Lệ Dục, Will không cần nói tiếp, đối phương cũng đã hiểu. Nếu quả thật là cấp bậc ấy, chẳng những vấn đề của bọn họ có thể được giải quyết, mà ngay cả những Nguyên soái và Thượng tướng từng bị thương nặng ở hành tinh Thiên Nguyên cũng có hi vọng.

 

Cả hai đồng loạt nhìn về phía Miller, mong quân sư của họ lên tiếng.

 

Miller cố nén cơn giận, thở dài: "Tám phần là người Lam Tinh. Nếu không phải, với tinh thần lực của Hoàng thất vốn đã không hề thấp, cộng thêm tính khí kia, hôm nay hắn mà thật sự ra tay thì ta đã mất hết thể diện rồi."

 

Ông ngừng lại, rồi tiếp: "Các ngươi nói cũng đúng. Nếu hắn là người Lam Tinh, còn có thể ghép đôi với cấp bậc tinh thần lực của Hoàng thất Berman, thì thiên phú chắc chắn không thể thấp."

 

Nghe vậy, Lệ Dục chợt hỏi: "Có khi nào hắn còn cao hơn Nhĩ Nhã không?"

 

Miller cười nhạt: "Nhĩ Nhã là trường hợp đặc biệt. Khi đánh giá thiên phú lần đầu, cô ấy chỉ ở cấp A, về sau mới đạt tới cấp SS, trong đó cũng có phần may mắn. Con người khi ở vào tuyệt cảnh thường có thể bộc phát ra tiềm năng vô hạn. Nhưng vị Điện hạ này thì khác. Nếu thật sự có thể ghép đôi với Hoàng thất, ta e rằng ngay từ lần đánh giá đầu tiên, hắn đã vượt qua cấp S rồi."

 

Will trầm ngâm: "Có khả năng đạt tới cấp SSS không?"

 

Miller gật đầu: "Dựa trên những gì ta biết, ta đoán giá trị cơ bản chính là như vậy."

 

Will và Miller nhìn nhau, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ.

 

Will chau mày: "Nhĩ Nhã vốn không thuộc Liên minh, vẫn lơ lửng ngoài mọi tinh cầu trong tinh hệ. Có lẽ cô ta đã ký một thỏa thuận nào đó với Đế quốc. Liên minh từng nhiều lần tìm cách lôi kéo nhưng đều thất bại, cô ta chẳng buồn gia nhập bất kỳ tinh cầu nào, chỉ thu tiền và chữa bệnh theo lịch hẹn, thật khó đối phó."

 

Nhưng cấp SS vẫn chưa đủ, không thể chữa lành triệt để những vết thương trong biển tinh thần của sĩ quan cấp SSS.

 

Will khẽ thở dài: "Những năm gần đây tinh thú biến dị ngày càng nhiều, y học tinh thần của Thiên Nguyên lại kém xa Đế quốc, khiến thời gian phục vụ của sĩ quan bị rút ngắn, trong khi chi phí đào tạo thì quá cao. Nếu hành tinh Thiên Nguyên có được một người Lam Tinh thì tốt biết bao."

 

Cho dù phải bất chấp thủ đoạn, nếu có thể mang về một người...

 

Lệ Dục cắt ngang dòng tưởng tượng ấy, thực tế nói: "Điều cấp bách trước mắt là phải xác định thân phận hắn cho rõ, rồi mới tính chuyện tiếp theo."

 

Miller như nghĩ ra điều gì, sắc mặt dần dịu lại: "Ta có một cách. Vừa có thể xác định thân phận của hắn, vừa có thể trả lại nỗi nhục hôm nay."

 

Buổi tiếp đón chỉ diễn ra trong buổi sáng. Đến trưa, Thời Tinh quay về hoàng cung ngủ một giấc, rồi buổi chiều lại tiếp tục học.

 

Nhậm Ngạn Vĩnh dặn dò: "Điện hạ, lịch trình hai ngày tới là tham quan các danh thắng cổ tích của Đế quốc. Cho dù Tất Chu nắm rõ hết, nhưng ngài cũng phải mở miệng phát biểu, không thể hoàn toàn không biết gì được."

 

Thời Tinh vừa ngáp vừa gật đầu: "Biết rồi, biết rồi ~~~."

 

Cậu xoa mắt, mỉm cười xin lỗi: "Chỉ là buồn ngủ quá, thật ngại."

 

Nhậm Ngạn Vĩnh nghẹn lời: "......"

 

Thời Tinh lại nghiêng đầu: "Viện trưởng lão có thể đổi người khác dạy lịch sử Đế quốc không? Giọng ngài đều đều quá, ta nghe buồn ngủ lắm."

 

"............" Nhậm Ngạn Vĩnh nghệt mặt, cuối cùng đành để Hứa Mịch Nhu đứng lớp. Học trò này, ông thật sự dạy không nổi!

 

Tối muộn, bên ngoại giao truyền về một tin tức, Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân nghe xong đều cau chặt mày.

 

Thời Tinh hỏi: "Sao vậy?"

 

Nhậm Ngạn Vĩnh đáp: "Họ muốn đến công viên trung tâm trước vào ngày mai."

 

Thời Tinh vốn có ấn tượng tốt với công viên trung tâm, nghe thế chẳng thấy phản cảm, còn hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"

 

Vi Chân chậm rãi giải thích: "Vấn đề lớn chứ. Công viên trung tâm đã tồn tại mấy nghìn năm tinh lịch, bên trong còn có một phần lăng mộ cổ Hoàng thất, lịch sử phong phú đến mức ngay cả Tất Chu điện hạ cũng không dám nói là nắm chắc toàn bộ. Miller vốn học thức uyên thâm, lần này cố ý chỉ định đến đó tham quan, e rằng... hôm nay ngài làm ông ta mất mặt quá, trong lòng hắn vẫn ôm hận."

 

Thời Tinh hờ hững: "Ta không làm hắn mất mặt thì bọn họ sẽ ngoan ngoãn chắc? Ta cho hắn thể diện thì hắn sẽ nhận, rồi hết ôm hận sao?"

 

Một câu hỏi sắc bén, Vi Chân và Nhậm Ngạn Vĩnh đều nghẹn lời, chẳng biết đáp thế nào.

 

Tất Chu cất tiếng: "Vậy có nhất định phải đến công viên trung tâm không?"

 

Nhậm Ngạn Vĩnh lựa lời: "Nếu từ chối thì sẽ rất kỳ lạ. Vốn dĩ nơi đó đã nằm trong lịch trình thăm viếng, chỉ là họ muốn đi sớm hơn thôi. Hơn nữa, từ chối chắc chắn sẽ bị họ vin vào, hỏi cho ra lý do. Hôm nay nhờ Tiểu điện hạ khí thế cao ngút, họ còn chưa kịp phản ứng việc Bệ hạ không có mặt. Nhưng về sau, khi đến những buổi tiếp kiến trang trọng hơn, sự vắng mặt của Bệ hạ chắc chắn sẽ càng khiến người ta chú ý."

 

Chưa đợi ông nói xong, Thời Tinh đã dứt khoát: "Vậy thì đồng ý đi. Miller nhiều nhất cũng chỉ muốn ta mất mặt, mà mất mặt thì có sao. Ta đã nói rồi, ta chẳng sợ."

 

Nhậm Ngạn Vĩnh còn chưa kịp cảm động vì tưởng cậu hy sinh vì Đế quốc, Thời Tinh lại thêm một câu khiến ông suýt nghẹn họng: "Nếu hắn thật sự chọc giận ta, ta đánh cho một trận rồi ném trả về Liên minh. Ta không tin chỉ vì một lão già của hành tinh Thiên Viên mà Liên minh dám tuyệt giao với Đế quốc!"

 

"......" Nhậm Ngạn Vĩnh chỉ còn biết câm lặng. Cái cảm giác cảm động vừa thoáng chốc ùa tới, phút sau đã tan biến sạch.

 

Cuối cùng, hoàng thất chấp thuận yêu cầu của đoàn ngoại giao. Buổi tối, Nhậm Ngạn Vĩnh lại phụ đạo thêm cho Thời Tinh, bắt Hứa Mịch Nhu giảng kỹ, bù đắp chỗ hổng. Dù không chắc có ích, nhưng lịch sử công viên trung tâm vốn đồ sộ, ôn vội một chút, may ra còn kịp vớt vát.

 

Khi tan học, Nhậm Ngạn Vĩnh xưa nay vẫn là học bá bất giác thốt ra một câu: "Có thấy giống như đang phụ đạo cho học trò kém không?"

 

Hứa Mịch Nhu thì chân thành đáp: "Tiểu điện hạ thì tỏ ra dửng dưng, có cũng được, không cũng xong. Thần lại thấy Viện trưởng lão mới là người đang ôn gấp đấy chứ!"

 

Nhậm Ngạn Vĩnh im lặng. Đúng thật, Thời Tinh dường như chẳng hề để tâm. Nghĩ vậy, lòng ông lại càng thêm nặng nề. Đường đường là một tinh anh của Đế quốc, đến tuổi này rồi mà lại phải đối mặt với những cảnh éo le như thế này sao?

 

Tối hôm đó, Thời Tinh lại ghé sang, rúc vào lòng Trì Diệu, vừa ôm vừa thì thầm đủ chuyện.
Lải nhải một hồi, cậu mệt quá, ôm chặt lấy người ta rồi ngủ quên lúc nào chẳng biết.

 

Trì Diệu: "......" Hay thật, Thời Tinh ngủ say như vậy, còn hắn thì bị khế ước trói chặt trong thân thể, dù ý thức vẫn tỉnh táo nhưng lại chẳng thể nào mở mắt nổi.

 

Sáng hôm sau, Thời Tinh bị Nghiêm Trường Nhạc đánh thức ngay trên giường của Trì Diệu. Cậu đỏ bừng hai tai, vội vàng chui đi rửa mặt.

 

Trì Diệu cảm thấy sự ràng buộc của khế ước đã bắt đầu nới lỏng, hắn muốn giữ Thời Tinh lại nhưng không làm được. Dù vậy, thứ năng lượng kia vẫn còn sót lại trong biển tinh thần. Thời Tinh cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

 

Trong lúc trông nom sáng sớm, Nghiêm Trường Nhạc thỉnh thoảng lại "tường thuật" cho Trì Diệu nghe tình hình bên phía Thời Tinh: "Phí Sở nói, Tiểu Tinh bị hỏi về thực vật học, không trả lời được, bị học sĩ Miller đem ra cười nhạo."

 

"Sau đó lại bị hỏi về lịch sử kiến trúc, cũng không biết, rồi..."

 

"Nhưng thái độ của Tiểu Tinh vẫn rất lạc quan. Nghe nói cuối cùng cậu phản hỏi lại một vấn đề, khiến Miller cứng họng, mãi không đáp được. Nghị trưởng Nhậm đành lên tiếng thay, thế là Miller bị xỏ xiên một trận."

 

Nghiêm Trường Nhạc lo lắng: "Chiều nay sẽ không đến Cổ Hoàng lăng chứ? Ở đó, mỗi tấm bia đều gắn liền với một điển tích. Nếu Tiểu Tinh đã là bạn đời của ngài mà lại không đáp được, Liên minh sẽ vin vào đó để tuyên truyền, e rằng không hay..."

 

Hắn chỉ biết thầm cầu khẩn: "Mong là sẽ không như vậy."

 

Đến trưa, Nghiêm Trường Nhạc bưng lọ dinh dưỡng dịch, định mang đến cho Trì Diệu. Vừa bước vào cửa, hắn thoáng sững lại, rồi mừng rỡ reo lên: "Bệ hạ!"

 

Thì ra Trì Diệu đã ngồi dậy, chỉ là sắc mặt vẫn chưa khá, một tay chống gối, một tay day trán.
Nghiêm Trường Nhạc thử cảm nhận, luồng năng lượng gây mê ngủ trong không khí vẫn còn đó, chưa hoàn toàn tan biến, vậy mà Bệ hạ đã tỉnh dậy trước thời hạn.

 

Thấy có người vào, Trì Diệu nhíu mày hỏi ngay: "Giờ đã đi tới đâu rồi? Có đến Cổ Hoàng lăng chưa?"

 

Nghiêm Trường Nhạc ngẩn ra một chút mới lắc đầu: "Vẫn chưa."

 

Nghĩ rồi lại nói thêm: "Nhưng e là chiều nay họ sẽ đến đó."

 

Trì Diệu gật đầu, tỏ ý đã rõ. Một lát sau, hắn cố gượng đứng dậy, vịn vào thành giường: "Chuẩn bị lễ phục đi, chiều nay ta sẽ đến đó."

 

Nghiêm Trường Nhạc hoảng hốt: "Nhưng mà, Bệ hạ ngài..."

 

Trì Diệu tự biết rõ tình trạng của mình, trầm giọng: "Không sao. Ràng buộc của khế ước đã bắt đầu tan. Chờ đến công viên trung tâm, biển tinh thần của ta chắc cũng gần như khôi phục ổn định."

 

Nghiêm Trường Nhạc vẫn không yên, liên tục hỏi lại: "Ngài thật sự chắc chắn có thể đi chứ?"

 

Trì Diệu khẽ gật đầu. Hắn tất nhiên phải đi. Không chỉ vì chuyện ngoại giao cần đích thân xử lý, mà còn vì một tên tiểu lừa đảo khiến hắn nghiến răng nghiến lợi kia, hắn phải tự tay xách về mà dạy cho một trận!

 

-------------------

 

 lledungg: Bắt lên giường dạy luôn nạ

Bình Luận (0)
Comment