Nghe tin Trì Diệu đã tỉnh, Hứa Kim vui mừng khôn xiết, bỏ dở hết việc trong hoàng cung, tất tả chạy tới.
Khi bước vào, vừa lúc Trì Diệu đã rửa mặt xong. Do ảnh hưởng của khế ước vẫn chưa tan hẳn, hắn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ ngồi yên, giang tay để Nghiêm Trường Nhạc giúp khoác lễ phục và cài trang sức.
Hứa Kim thở phào, cúi người hành lễ: "Bệ hạ, ngài đã tỉnh rồi."
Trì Diệu khẽ gật đầu.
Hứa Kim bước lên, Nghiêm Trường Nhạc hiểu ý, đưa hết đồ cho ông rồi lui xuống chuẩn bị chuyến đi tiếp theo.
"Nghe Trường Nhạc nói, ngài định đi công viên trung tâm ngay bây giờ ạ?" Hứa Kim hỏi.
Trì Diệu hơi nheo mắt, gương mặt không biểu lộ gì, nhàn nhạt đáp: "Phải."
Hứa Kim ngập ngừng: "Nhưng ngài vẫn chưa dùng bữa trưa."
"Phi thuyền của hoàng thất vốn chậm, ta đã bảo Trường Nhạc mang bữa trưa lên đó rồi. Ăn trên đường là được."
Nghe vậy, biết Bệ hạ không phải định bỏ bữa, Hứa Kim mới yên tâm gật đầu.
Đang cài đến huy hiệu, Trì Diệu chợt nhớ ra, ra lệnh: "Bảo chiến hạm quân đội đưa Vệ Uyển trở về, ta cần nắm rõ chi tiết các buổi tiếp đãi ngoại giao hôm qua và hôm nay."
Hứa Kim lập tức đáp: "Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay."
Mặc xong, Trì Diệu đứng dậy, soi mình trong gương toàn thân. Trang phục chỉnh tề, dáng vẻ uy nghiêm đĩnh đạc.
Ánh mắt hắn lướt qua chiếc huy hiệu trên cổ áo, biểu tượng dành riêng cho hoàng thất, rồi bất ngờ hỏi: "Chú Hứa, chiếc huy hiệu này chú có đặt thêm một cái cho Thời Tinh chưa?"
Cả buổi sáng căng như dây đàn, đến giờ cơm trưa, Vệ Uyển cùng các văn chức khác đều mệt mỏi rã rời.
Trên đường tới buổi tiệc trưa chiêu đãi phái đoàn ngoại giao, một thị quan ghé tai nói nhỏ với Vệ Uyển. Cô thoáng khựng lại, dường như nhận ra điều gì, liền dặn: "Ngài chờ ta một chút."
Rồi nàng quay sang kéo Đường Mịch ra một góc, hạ giọng hết mức: "Bệ hạ e rằng đã tỉnh rồi."
Đường Mịch ngẩn người: "Thật sao?"
"Suỵt." Vệ Uyển lại ghìm giọng: "Trong cung không nói rõ, chỉ bảo ta lập tức quay về, còn phái hẳn chiến hạm tới đón. Lúc này, chỉ có thể là Bệ hạ đích thân ra lệnh... Dù sao thì chiều nay Jean Miller chắc chắn sẽ khó nhằn, lễ nghi xuất hành của Bệ hạ lại rườm rà. Ta quay về rồi tới đây chắc chắn mất thời gian, bên này ngươi gắng cầm cự trước."
Đường Mịch vốn đang uể oải, nghe xong liền như được tiếp thêm sức mạnh, tinh thần phấn chấn hẳn, gật đầu liên tục.
Chợt nhớ ra một chuyện, cậu lại hỏi: "Có cần báo cho Tiểu Điện hạ, Viện trưởng lão và Thượng nghị viện không?"
Vệ Uyển trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu: "Chưa biết chính xác Bệ hạ sẽ tới lúc nào. Giờ ai cũng đang căng như dây đàn, cứ để vậy thì tốt hơn. Nếu vội báo, e rằng mọi người sẽ buông lỏng, chỉ trông chờ vào Bệ hạ, biết đâu lại hỏng việc."
Đường Mịch nghe vậy thì gật đầu tỏ ý đồng tình.
Dặn dò thêm mấy câu, Vệ Uyển theo thị quan rời đi, bước lên chiến hạm trở về cung.
Khi trong cung đã sắp xếp xong mọi nghi lễ cần thiết với tốc độ nhanh nhất, Trì Diệu vừa bước ra ngoài thì Vệ Uyển cũng vừa hạ xuống từ chiến hạm.
"Bệ hạ, ngày mới an lành."
Cô kìm nén nỗi xúc động, cúi người hành lễ.
Trì Diệu khẽ gật đầu: "Đi thôi, lên phi thuyền rồi nói tiếp."
Anh lại nói thêm: "Trưởng ban Vệ chắc chưa dùng cơm trưa, cùng ăn luôn đi."
Bữa ăn chuẩn bị giản đơn, toàn món dễ ăn dễ tiêu. Trì Diệu và Vệ Uyển không nhiều lời, chỉ mười mấy phút đã xong. Sau đó, đúng như cô dự liệu, hắn bảo cô thuật lại chi tiết mọi chuyện ngoại giao trong hai ngày qua.
Theo Trì Diệu suốt hơn mười năm chấp chính, từng bước ngồi vào ngôi vị Trưởng ban văn thư, Vệ Uyển đương nhiên hiểu rõ Bệ hạ muốn hỏi điều gì. Cô không bỏ sót chi tiết, nhưng vẫn biết cách chắt lọc trọng điểm, chỉ trong chưa đầy mười phút đã kể lại toàn bộ tình hình hai ngày qua.
Thoạt đầu nghe, Trì Diệu còn thoáng ngạc nhiên, bật cười: "Là Thời Tinh chủ động sao?"
Nhắc tới chuyện này, Vệ Uyển cũng có chút bất đắc dĩ, gật đầu: "Đúng vậy, là Tiểu Điện hạ chủ động. Nhưng trước khi ra mặt, cậu ấy cũng đã bàn bạc với tôi và Đường Mịch. Chúng tôi đều cho rằng, thay vì bị động chờ khiêu khích, chi bằng ngay từ đầu đã dập tắt bớt khí thế của Liên minh."
Hiệu quả ngoài mong đợi, thậm chí còn quá tốt, khiến các quan chức ngoại giao Liên minh bị Thời Tinh làm cho choáng váng.
Trì Diệu cúi đầu, nụ cười càng sâu. Ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên tay vịn, cười xong lại hỏi: "Vậy Thượng nghị viện và Viện trưởng lão, cùng các quan viên tiếp đãi khác phản ứng ra sao? Không ai ngăn cản ư?"
"Ngài Hội trưởng Nhậm thì có ý, nhưng e là... chưa kịp."
"Về sau," Vệ Uyển thẳng thắn, "quan chức ngoại giao hành tinh Thiên Viên đã bị dập tắt khí thế, không còn gây sự thêm. Khi ấy, Nhậm Ngạn Vĩnh càng không thể can thiệp."
Trì Diệu gật nhẹ, lại hỏi: "Sau đó, họ có thái độ gì?"
Nghe đáp rằng cả Thượng nghị viện lẫn Viện trưởng lão đều không có phản ứng gay gắt, hắn rũ hàng mi dài, im lặng giây lát rồi chậm rãi nói: "Biên giới được dựng nên từ hơn ba trăm năm trước đã giúp các hành tinh trong tinh hệ Song Sinh đạt tới sự hợp tác chưa từng có. Khi ấy, Đế quốc và Liên minh vô cùng khăng khít, vừa là hệ thống chung một tinh hệ, vừa là chiến hữu. Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân đều trưởng thành trong giai đoạn hòa hảo nhất ấy, vừa là người chứng kiến, vừa là kẻ từng trải. Nhưng những trận thú triều cuồn cuộn như bầy châu chấu ấy đã lùi xa. Thời gian yên ổn quá lâu, cơ cấu chính trị Liên minh lại vốn đã rời rạc, khi không còn kẻ địch chung, mâu thuẫn trong tinh hệ những năm gần đây mới dần bộc lộ. Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân giữ cách làm cũ, tư duy ngoại giao chưa kịp đổi thay. Nhưng suốt ngần ấy năm, dù chẳng lập được công lao hiển hách thì cũng đã dốc nhiều cống hiến. Thêm vào đó, nhiệm kỳ của họ sắp hết, vốn dĩ ta tính đợi khi Thượng nghị viện và Viện trưởng lão thay nhiệm kì, sẽ mạnh tay cải cách phương lược ngoại giao của Đế quốc..."
Hắn khẽ nhoẻn cười: "Có điều, xem ra ta đã lo xa. Ngay cả trong những năm cuối nhiệm kỳ, họ cũng chẳng phải hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thay đổi."
Nghe xong những lời ấy, Vệ Uyển đã hoàn toàn hiểu rõ.
Bệ hạ chẳng những không trách móc, ngược lại còn cho rằng hành động của Tiểu Điện hạ đã giúp mình giải quyết không ít phiền toái, bằng thái độ mạnh mẽ ngoài dự liệu, buộc Viện trưởng lão và Thượng nghị viện phải thay đổi.
Thực tế chứng minh rằng, cho dù Hội trưởng Nhậm và Nghị trưởng Vi sắp mãn nhiệm, chỉ cần có người khởi xướng, họ cũng không đến mức bảo thủ cố chấp tới cùng.
Hiểu ra điều ấy, Vệ Uyển bất giác mỉm cười: "Đúng là niềm vui bất ngờ."
Trì Diệu cũng khẽ cười: "Tinh Tinh luôn biết mang đến nhiều bất ngờ."
Cô không rõ câu nói ấy là lời khen tự hào về bạn đời hay chỉ đơn giản là nhận xét thật lòng. Nhưng nhìn thấy nụ cười chân thành nơi khóe môi Bệ hạ, Vệ Uyển cũng thấy hân hoan trong lòng.
*
Cả buổi sáng, cuộc đấu khẩu chưa từng dứt.
Jean Miller sau ngày đầu bối rối đã nhanh chóng lấy lại phong độ. Hắn đối đáp với Thời Tinh không chỉ gay gắt đối chọi mà còn giấu dao trong lời nói, liên tục châm chọc.
Thời Tinh đối phó không hề dễ. Ban đầu, Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân còn nể mặt mà nhường nhịn đôi phần, nhưng nghe người hành tinh Thiên Viên hết lần này đến lần khác mỉa mai, họ cũng dần không chịu nổi, thái độ càng lúc càng cứng rắn.
Ấy cũng là chuyện tốt, chỉ tiếc buổi chiều còn lịch tham quan công viên trung tâm, nói cách khác, màn tra tấn lẫn nhau vẫn chưa kết thúc.
Thế nhưng Thời Tinh lại luôn có những cách hành xử khiến người khác không kịp trở tay. Sau bữa trưa, phái đoàn Liên minh hăm hở chờ dịp giễu cợt cậu thêm lần nữa, ngồi trong phòng nghỉ mỏi mòn nửa ngày, rốt cuộc lại chỉ đợi được một thị quan từ cung điện hoàng gia tới.
"Xin thứ lỗi, phải làm phiền các vị chờ thêm một lát. Điện hạ Thời Tinh và Điện hạ Tất Chu có thói quen nghỉ trưa."
Đám ngoại giao đồng loạt im lặng: "......"
Jean Miller bật cười lạnh: "Hoàng thất Đế quốc đúng là quá mức kiểu cách."
Thị quan tươi cười đáp: "Đương nhiên rồi. Các vị Điện hạ là trụ cột của Đế quốc, tất nhiên phải có chế độ sinh hoạt lành mạnh, làm việc nghỉ ngơi cân bằng hợp lí."
Rồi lại thêm: "Thông báo đã được chuyển đạt. Nếu chư vị đại nhân cũng muốn nghỉ trưa, chúng tôi có thể thu xếp ngay. Xin cứ báo với thân vệ , Đế quốc sẽ chuẩn bị thỏa đáng."
Miller gằn giọng: "Không cần."
Thị quan lại hành lễ một lần nữa rồi mới lui xuống.
Một giấc ngủ trưa trôi qua, các quan chức ngoại giao đã bắt đầu sốt ruột. Mãi đến lúc ấy, Thời Tinh và Tất Chu mới thong dong xuất hiện.
Đặc biệt là Thời Tinh, vừa đi vừa ngáp dài. Trong mắt đoàn ngoại giao, hành động ấy chẳng gây tổn hại gì lớn, nhưng lại như một cái tát vào thể diện, nhục nhã vô cùng. Bọn họ không hề được nghỉ ngơi mà còn tỉnh táo hơn cậu, thế mà cậu lại xuất hiện uể oải như vậy, thật quá đáng giận!
Thời Tinh chẳng mảy may để tâm đến những lời than trách trong lòng bọn họ. Cậu chỉ qua loa chào một tiếng, rồi tiếp tục dẫn đoàn tham quan công viên trung tâm.
Hôm qua, Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân đã lo lắng suốt cả đêm, sợ nhất là tình huống hôm nay. Quả nhiên, đến chiều, Miller lên tiếng đề nghị đi thăm Cổ Hoàng lăng.
Chuyện phải tới thì tránh không được. Thời Tinh gật đầu đồng ý, dáng vẻ vẫn thong dong, khó để người khác nhìn thấu.
Thế nhưng sau cả buổi sáng va chạm, Miller đã phần nào hiểu được đối thủ này, xác định Thời Tinh đích thực là người Lam Tinh. Hắn đã chuẩn bị sẵn những câu hỏi sắc bén, chắc chắn cậu không thể trả lời, thậm chí ngay cả tiêu đề giật gân để đăng lên mạng chính trị nội bộ Liên minh cũng được soạn xong từ trước. Hắn chỉ chờ giây phút đó để một lần hả hê, rửa hận cho đã.
Thời Tinh dĩ nhiên cũng hiểu rõ. Nhưng cậu lại nảy ra một ý tưởng khác thường. Cậu liếc nhìn mấy sĩ quan đi theo trong đoàn ngoại giao, trong lòng thấy ngay đây chính là chỗ có thể lợi dụng.
Ban đầu cậu vẫn nghĩ, biển tinh thần của các sĩ quan cấp cao Đế quốc vốn đã nhiều vấn đề lắm rồi. Không ngờ so với sĩ quan Liên minh, những người có biển tinh thần lỗ chỗ như cái sàng, thì Đế quốc vẫn vượt trội hẳn, nhờ nguồn lực và điều kiện trị liệu tốt hơn rất nhiều.
Tất nhiên, chuyện ấy có quan hệ mật thiết đến sự tồn tại của người Lam Tinh. Và chính điểm này lại cho Thời Tinh một cơ hội để khai thác.
Trong khuôn khổ tinh thần lực không mang tính công kích, cậu bỗng dưng có được một khoảng không gian rộng lớn để phát huy.
Khi đoàn đến trước Cổ Hoàng lăng, lính gác đã đứng sẵn chặn ngay từ cổng lớn.
Miller vừa định cất bước vào trong thì nghe giọng Thời Tinh vang lên, chậm rãi mà dứt khoát: "Khoan đã."
Cả đoàn ngoại giao đều ngoảnh nhìn về phía cậu.
Miller mỉa mai hỏi: "Điện hạ thấy khó chịu ở đâu sao?"
Thời Tinh chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, giọng thản nhiên nhưng đầy châm chọc: "Vì để tiếp đãi các vị, ta đã phải cắt ngắn giấc ngủ trưa. Nhưng đã là hoàng thất, đó vốn là bổn phận của ta."
Rồi cậu chợt nghiêm giọng: "Thân thể thì không sao, chỉ là có một điều cần nhắc nhở."
Thời Tinh thong thả nói, giọng đều đều mà đanh thép: "Người Đế quốc khi gặp hoàng thất đều phải hành lễ cúi chào. Nghi thức này giản lược nhưng đã được duy trì qua nhiều thế kỷ. Trong Cổ Hoàng lăng cũng là nơi an nghỉ của các đời hoàng thất. Nếu ta nhớ không nhầm, khi gặp gỡ trước đó, một số quan viên hình như đã không hành lễ theo quy chế của Đế quốc."
Chưa để ai kịp mở miệng biện giải, cậu đã giơ tay ngăn lại, tiếp lời: "Đế quốc tôn trọng văn hóa riêng của từng hành tinh trong Liên minh, bởi vậy không truy cứu. Nhưng Cổ Hoàng lăng lại mang ý nghĩa khác biệt. Không hành lễ với chúng ta thì thôi, nhưng bước vào lăng mà không hành lễ với các bậc tiên nhân, e rằng lý nào cũng chẳng thông."
Miller cau mày. Quả thật, lúc đó chỉ có đoàn hành tinh Thiên Viên là không làm lễ.
Và Thời Tinh liền chốt hạ: "Vậy thì xin mời những ai muốn vào tham quan, trước hết hãy hành lễ ngay trước cửa Cổ Hoàng lăng, coi như bày tỏ lòng tôn kính."
Phải công nhận, nước cờ này của Thời Tinh cực kỳ khéo léo: Nếu chịu cúi mình hành lễ, thì xem như toàn bộ sự kiên quyết hôm qua thành công cốc. Còn nếu không, cậu có cớ chính đáng để ngăn không cho bọn họ vào.
Miller thoáng rơi vào thế khó, nhưng rõ ràng phía họ cũng đã chuẩn bị phương án khác.
Hắn chưa kịp mở lời, thì một sĩ quan của hành tinh Thiên Viên đã bước ra, cố ý dừng lại ngay vạch vàng trước lăng, cất giọng ngang tàng: "Đã vậy, Hoàng thất Đế quốc vốn tôn trọng văn hóa của hành tinh Thiên Viên sáng suốt như thế, hẳn các bậc tiên nhân cũng không phải kẻ nhỏ nhen. Dù chúng tôi không hành lễ theo nghi thức của Đế quốc, chắc chắn họ cũng sẽ không trách tội."
Tên sĩ quan kia trâng tráo đề nghị: "Hay là mỗi bên nhường một bước, chúng tôi sẽ hành lễ theo nghi thức của Thiên Viên đối với bậc tiền nhân, thế được chứ?"
Thời Tinh liếc xuống đôi giày quân dụng đang đặt sát mép vạch vàng, lạnh nhạt nhắc: "Vị sĩ quan kia, chú ý chân của ngươi."
Nói xong, cậu lập tức dứt khoát: "Không có chuyện nhượng bộ. Không được."
"Tổ tiên của Đế quốc, dĩ nhiên chỉ chấp nhận lễ nghi của Đế quốc. Đã muốn bước vào quấy nhiễu, thì phải làm theo quy củ nơi này. Còn như nghi thức của Thiên Viên..." Thời Tinh nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo: "Ta chưa từng nghe nói hành tinh Thiên Viên có lễ nghi nào gọi là long trọng cả. Thôi khỏi."
Sĩ quan kia vẫn tiếp tục vờ vĩnh, giả bộ như chẳng hay biết gì. Nghe Thời Tinh nhắc, hắn càng cố tình nhấc chân, bước hẳn lên vạch vàng, làm ra vẻ ngây ngô: "Chân tôi thì sao? Có gì dưới đó chắc?"
Thời Tinh khẽ nhíu mày:"Cổ Hoàng lăng lấy vạch vàng làm ranh giới, xin đừng..."
Chưa kịp dứt câu, đối phương đã thừa thế giả vờ tìm kiếm, nhấc chân lên rồi hạ xuống, lùi thêm một bước, giẫm thẳng lên ranh giới vàng. Rõ ràng hắn định làm ngơ mà bước tiếp vào trong.
Lời Thời Tinh lập tức nghẹn lại, ánh mắt hẹp lại thành một đường sắc lạnh.
Ngay khoảnh khắc sau, tinh thần lực bùng nổ dữ dội.
Không ai cảm nhận được ý tấn công, vậy mà viên sĩ quan kia lại rú lên một tiếng, quỳ sụp xuống ngay tức khắc.
Thời Tinh từ tốn bước tới, gương mặt thản nhiên, bước chân không nhanh, nhưng từng nhịp lại khiến người ta nghẹt thở bởi áp lực vô hình.
Cậu tiến thêm một bước, giọng điệu bình thản: "Vạch vàng là ranh giới."
Tinh thần lực tăng thêm sức nặng, sĩ quan kia gắng gượng đứng dậy được nửa chừng thì đầu gối bỗng mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, lại ngã nhào xuống đất.
Lại thêm một bước nữa: "Xin đừng vượt qua."
Áp lực tinh thần không ngừng dồn xuống, mồ hôi lạnh vã ra như hạt đậu, ai nhìn cũng thấy hắn đang chịu đựng nỗi thống khổ cực hạn.
Đến khi Thời Tinh đứng ngay trước mặt, cậu dứt khoát kết lời: "Kẻ nào vượt giới, Đế quốc sẽ xử trí như thế."
Không rõ cậu đã làm gì, chỉ thấy viên sĩ quan ấy gào thét thảm thiết, như muốn sống không bằng chết, ôm chặt lấy thân mình, chẳng còn chút thể diện, lăn lộn giãy giụa trên mặt đất.
Miller kinh hãi: "Ngài đã làm gì vậy?!"
Thời Tinh cúi mắt nhìn kẻ dưới chân, tinh thần lực vẫn không thu lại. Trong vùng người khác không thể thấy, luồng tinh thần vốn ôn hòa đang hung hăng chọc thẳng vào vết rách trong biển tinh thần của đối phương. Về độ đau đớn, chẳng khác nào ép xuống một vết thương đang chảy máu, rồi còn lấy gậy xoáy sâu thêm vào.
Cậu điềm nhiên nói: "Chỉ là hình phạt nhỏ để răn đe, học sĩ việc gì phải hoảng hốt?"
"Các vị hẳn đều cảm nhận được, ta vốn chẳng hề tấn công hắn."
Miller, Will và Lệ Dục nhìn nhau. Thời Tinh vẫn chưa thu hồi tinh thần lực, còn viên sĩ quan Thiên Viên kia thì đã bắt đầu kêu cứu. Miller đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng gằn giọng quát lớn: "Dừng tay! Đế quốc lại đối xử và sỉ nhục quan viên ngoại giao Liên minh như thế, chẳng lẽ muốn từ chối đàm phán?"
"Đế quốc định tuyệt giao với Liên minh sao?!"
Hai chữ "tuyệt giao", ngay cả Thời Tinh trong tình huống gay gắt nhất cũng chưa từng nói ra, vậy mà Miller lại nóng nảy buộc tội.
Nhậm Ngạn Vĩnh biến sắc: "Học sĩ, xin thận trọng lời nói!"
Nhưng Miller như đã chịu hết nổi, gằn từng tiếng: "Người ta vẫn nói không biết thì vô tội. Sĩ quan Liên minh chưa hề rõ ý nghĩa vạch vàng, thế mà bị đối xử như vậy, Đế quốc rốt cuộc có ý gì?! Việc này, Đế quốc nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
Khi Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân đang rơi vào thế khó, Thời Tinh vẫn giữ vẻ bình thản. Nhưng chưa kịp lên tiếng, từ xa đã truyền đến một giọng nói quen thuộc, uy nghi bức người, lẫn theo áp lực tinh thần lực: "Giải thích gì cơ?"
Trong khoảnh khắc nghe thấy âm thanh ấy, Thời Tinh khựng lại, rồi cùng mọi người quay đầu nhìn.
Trước mắt họ, Trì Diệu vận lễ phục nghiêm cẩn, dẫn theo đoàn tùy tùng, từng bước tiến đến.
Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân nhìn thấy cảnh ấy, suýt nữa đã xúc động đến rơi lệ.
Thời Tinh cũng không giấu nổi xúc động, nhưng ngay sau đó lại dấy lên lo âu... và cả sợ hãi. Trì Diệu trông vẫn chưa hồi phục hẳn, sắc mặt còn nhợt nhạt, khiến cậu lo lắng.
Huống hồ, nghĩ tới chuyện mình đã làm trước lúc hắn tỉnh dậy, có ai mà không hoảng sợ cho được!
Dõi theo từng bước hắn tiến lại, sự uy nghi của hoàng thất trực hệ, cộng thêm nỗi bất an trong lòng, khiến Thời Tinh như bị hàn chặt tại chỗ, chẳng thể nhúc nhích.
Đến khi Trì Diệu đứng hẳn trước mặt, mọi người đồng loạt hành lễ gọi "Bệ hạ". Thời Tinh không nói gì, cũng cúi người thi lễ.
Ngẩng lên, cậu khẽ gọi một tiếng: "Điện hạ."
Sắc mặt Trì Diệu khó đoán, chỉ khẽ gật đầu.
Thời Tinh ghé sát, hạ giọng đến mức chỉ hai người nghe thấy: "Ngài tỉnh rồi, cơ thể của ngài thế nào?"
Bàn tay Thời Tinh vô thức nâng lên, lập tức bị Trì Diệu nắm lấy. Hắn khẽ lắc đầu, giọng nói được bao bọc trong tinh thần lực, chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Không sao, tự em xem đi."
Âm thanh như vậy, người ngoài hoàn toàn không thể nghe được.
Thời Tinh chợt nhớ ra năng lực thiên phú của mình, vội vàng vận dụng. Quan sát kỹ, cậu phát hiện năng lượng khế ước quả thật đã bắt đầu tan rút, chỉ còn sót lại một chút, chưa hoàn toàn biến mất.
Theo lý, Trì Diệu không nên gắng gượng mà vội vã đến đây... nhưng Điện hạ vẫn đến. Nguyên nhân thế nào, Thời Tinh đều hiểu rõ. Cậu vừa cảm động, lại vừa bất lực.
c** nh* giọng thì thầm: "Em có thể tự xử lý mà."
Trì Diệu liếc nhìn khung cảnh bừa bộn xung quanh, khóe môi nhếch lên: "Thành ra thế này rồi, em chắc còn dám nói vậy sao?"
Thời Tinh nghẹn họng, chẳng biết đáp gì.
Không để ý tới đám ngoại giao Liên minh, cậu không dám bung tinh thần lực ra giữa chốn đông người, chỉ mượn bàn tay đang nắm chặt, truyền từng luồng tinh thần lực trị liệu vào biển tinh thần của Trì Diệu. Cảm nhận được hắn tiếp nhận, hơn nữa luồng năng lượng khiến người chìm vào ngủ mê cũng không còn phát sinh, Thời Tinh mới khẽ thở phào.
Cậu ngước nhìn hắn, đôi mắt xanh nhạt ánh lên dưới nắng, vừa lo lắng vừa đầy quan tâm, lấp lánh như mặt nước rực sáng.
Hình ảnh ấy khiến yết hầu Trì Diệu khẽ động, hắn muốn đưa tay chạm vào mắt thiếu niên, nhưng nghĩ đến nơi chốn, cuối cùng vẫn kìm lại.
Sự xuất hiện của Trì Diệu là điều ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Bên phía Đế quốc đang tất bật hành lễ và sắp xếp, còn các nhà ngoại giao thì rì rầm xôn xao, chẳng hiểu biến cục này sẽ đi đến đâu. Sự xuất hiện của Trì Diệu khiến tất cả vừa thấp thỏm, vừa dè chừng, lo lắng cho bước ngoặt sắp tới.
Trong lúc Nhậm Ngạn Vĩnh, Vi Chân cùng Miller người nọ chen lời người kia, Trì Diệu lặng lẽ nghe hết quá trình xung đột trước Cổ hoàng lăng. Cũng nhân khoảng thời gian ấy, Thời Tinh mượn cái nắm tay mà truyền vào hắn phần lớn tinh thần lực trị liệu.
Khi Trì Diệu gật đầu, tỏ ý đã nắm rõ mọi chuyện, Thời Tinh liền cảm nhận được biển tinh thần của hắn, dưới sự hỗ trợ của mình, rốt cuộc đã hoàn toàn ổn định. Biết rằng từ đây mọi việc sẽ do Trì Diệu toàn quyền định đoạt, cậu buông tay, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi khó nói, len lén muốn lùi ra sau, đứng cạnh Tất Chu.
Nhưng cậu vừa mới bước một nhịp, Trì Diệu đã vươn tay giữ lại. "Trốn gì chứ?"
"......"
"Lại đây."
Bị đôi tay dài kia kéo về, Thời Tinh chẳng khác nào bị xách đặt đứng sóng vai bên Điện hạ, lòng chỉ thấy luống cuống.
Khi đã đứng yên, Trì Diệu lại thấp giọng: "Em còn quên một thứ."
Nói rồi, hắn nhận từ tay Hứa Kim một chiếc huy hiệu giống hệt của mình, cúi đầu cẩn thận gài lên áo Thời Tinh. Dưới ánh mắt của bao người, Thời Tinh chỉ thấy cả người nóng ran, bức bối như bị thiêu đốt.
Cậu cảm nhận rõ sự dịu dàng của Trì Diệu, nhưng chẳng dám nghĩ đến, dưới nụ cười bình thản ấy, rốt cuộc hắn phải kìm nén bao nhiêu cơn giận vì những gì mình đã làm trước đó.
Không dám nghĩ.
Cài xong, Trì Diệu còn khẽ vỗ vỗ cổ áo cậu, dịu dàng đến mức khiến người ta nghẹn thở. Đoạn, hắn quay sang Miller, kẻ vừa rồi vẫn còn hăng hái chỉ trích, gật đầu thừa nhận: "Thời Tinh quả thực có hơi không thỏa đáng."
Miller còn chưa kịp nhân cơ hội gây sự, thì tinh thần lực của Trì Diệu đã ào ạt tràn ra, phủ khắp không gian.
Ngay lập tức, một cảnh tượng khiến tất cả đều chết lặng diễn ra: dưới sức ép khủng khiếp ấy, cho dù lòng đầy phẫn nộ, toàn bộ phái đoàn ngoại giao từ Hành tinh Thiên Viên vẫn bị buộc phải ngoan ngoãn cúi đầu, hành lễ theo đúng nghi thức của Đế quốc trước cổ hoàng lăng.
Kẻ vừa còn lăn lộn trên đất cũng chẳng ngoại lệ, bị tinh thần lực nâng dậy, ép phải cúi chào.
Sức mạnh của Trì Diệu quá lớn, đám người Thiên Viên t*nh h**n toàn bất lực, chẳng thể phản kháng. Trong lòng họ cuồn cuộn như sôi trào, nhưng thân thể lại như con rối bị giật dây, đến cả miệng cũng không mở ra nổi một lời.
Trong làn sóng tinh thần lực cuồn cuộn ấy, họ hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát bản thân. Đến khi Trì Diệu thu hồi sức ép, mấy sĩ quan đã gắng gượng chống trả liền lập tức quỵ xuống, thân thể mang theo thương tổn nặng nhẹ khác nhau.
Giữa khung cảnh im phăng phắc, Trì Diệu mỉm cười, giọng điềm nhiên mà sắc lạnh: "Thế chẳng phải đã ổn rồi sao."
"Mọi người đều hành lễ xong cả rồi, vậy thì tiếp theo, chúng ta vào trong thôi."