Thời Tinh gật đầu: "Khi tinh thú còn cách một đoạn, em đã lờ mờ nghe thấy có người gọi mình."
Trì Diệu lại hỏi: "Vậy ngoài dao động năng lượng, em không còn cảm giác gì khác sao?"
Nghiêm Trường Nhạc lắc đầu.
Trì Diệu tỏ ý đã rõ, phất tay ra hiệu cho hắn lui ra.
Nghiêm Trường Nhạc thở phào, vội vàng rời đi. Ra đến cửa thư phòng, hắn còn cẩn thận bật màn chắn chống nghe lén, hành lễ thêm một lần rồi mới khép cửa cáo lui.
Đợi hắn hoàn toàn đi khỏi, Trì Diệu mới mở miệng: "Tại sao đột nhiên em lại hỏi đến chuyện Lam Tinh, ai đã nói gì với em?"
Thời Tinh lặp lại lời Lệ Dục từng nói để gieo rắc nghi ngờ.
Trì Diệu khẽ gật, chau mày như chợt nghĩ ra điều gì.
"Có chuyện gì sao?" Thời Tinh thấp thỏm, không biết mình có lỡ hỏi điều không nên.
Trì Diệu nhìn cậu, không giấu giếm: "Ta chỉ thấy rằng việc đàm phán năng lượng này sẽ chẳng suôn sẻ đâu."
Thời Tinh ngơ ngác: "Hội nghị về nhập khẩu năng lượng chẳng phải vẫn chưa bắt đầu sao?"
Trì Diệu khẽ thở dài: "Ừ."
Anh đưa tay nắm lấy tay cậu, mười ngón đan chặt, rồi kéo cậu rời khỏi bàn ghế trang nghiêm, ép ngồi xuống chiếc ghế lười quen thuộc nhất. Chính anh cũng ngồi kề bên, ngửa đầu, cởi hai khuy áo cổ, thả lỏng tư thế.
"Để ta nghĩ xem nên nói từ đâu."
Thời Tinh rốt cuộc vẫn hỏi: "Khó nói lắm sao?"
Trì Diệu lắc đầu: "Không hẳn, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu thôi."
Cuối cùng, anh chọn mở lời từ vấn đề năng lượng: "Hành thanh Thiên Viên đã thèm khát nguồn tài nguyên y tế từ người Lam Tinh của Đế quốc từ lâu. Em bảo Lệ Dục nói riêng với em những lời đó, ta cũng hiểu vì sao Miller lại liều lĩnh gây chuyện trên lãnh thổ Đế quốc rồi."
"Họ chắc chắn muốn chia rẽ quan hệ giữa em và Đế quốc, rồi tìm cách đưa em về Liên minh."
"?" Thời Tinh ngơ ra.
"???" Cậu càng thêm bối rối.
Cậu thốt ra khỏi miệng: "Bọn họ có bị hỏng đầu không thế?"
Câu hỏi ấy khiến Trì Diệu bật cười. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi, thay bằng vẻ u ám khó đoán. Anh lắc đầu: "Đã hành động như vậy, tất nhiên họ có lý do của mình."
"Ta nói chuyện năng lượng sẽ không thuận lợi. Thứ nhất là vì dã tâm của họ đối với em rõ ràng, họ chưa từng từ bỏ ý đồ buộc Đế quốc phải mở cửa tài nguyên y tế của người Lam Tinh. Thứ hai, khoản bồi thường cho vụ Miller quá hậu hĩnh, đã nhượng bộ nhiều như thế, thì khi bàn năng lượng, Đế quốc cũng khó lấy cớ Miller để xoáy sâu thêm."
"Xét đến cùng, điều giúp Liên minh và Đế quốc kiềm chế lẫn nhau quan trọng nhất, chính là năng lượng và tuyến biên giới."
"Liên minh nắm phần lớn hành tinh khoáng sản trong tinh hệ, quân đội của họ sống còn nhờ tinh thạch; còn Đế quốc trọng võ, muốn giữ vững biên giới cũng chẳng thể thoát khỏi quân đoàn."
Trì Diệu bóp trán, chậm rãi nói: "Vấn đề năng lượng được đặt trước biên giới, nếu không lấy biên giới làm điều kiện trao đổi, e là lại khó tránh khỏi chuyện độc quyền tài nguyên y tế của người Lam Tinh."
Thời Tinh nghe mà hiểu mà không hiểu, mơ hồ nắm bắt được ý, nhưng cũng thấy bản thân quá nhạy cảm. Hơn nữa, do thân phận đặc thù, Nhậm Ngạn Vĩnh, Vi Chân và Vệ Uyển chưa bao giờ giải thích chi tiết cho cậu về mặt này.
Thấy phản ứng ấy, Trì Diệu liền hiểu ra, chỉ nói: "Đến lúc đó ta sẽ kể rõ cho em."
Rồi anh trở lại câu hỏi ban đầu: "Em muốn biết lịch sử Lam Tinh sao?"
Thời Tinh gật đầu: "Muốn chứ. Nhưng trước tiên em thắc mắc, tại sao ngoài kia lại chẳng có tư liệu nào về Lam Tinh? Ngay cả hành tinh Campbell còn có bốn, năm quyển sách nghiên cứu lịch sử, Lam Tinh lẽ ra phải nhiều hơn mới đúng."
Cậu lại hỏi: "Còn chuyện tinh thú biết nói nữa, phản ứng của ngài hình như rất bình thản. Ngài từng nghe qua chuyện tương tự rồi sao?"
Trì Diệu trước tiên trả lời câu hỏi này: "Lần đầu tiên biết tinh thú có thể nói, ta cũng không phải không bất ngờ. Chỉ là... khi nói đến người Lam Tinh, ta đã quen không dùng lối tư duy hạn hẹp để suy xét. Nói cách khác, bất cứ chuyện gì xảy ra trên người Lam Tinh, ta đều không thấy vô lý."
"Cho dù Đế quốc hay Liên minh đều có nghiên cứu, nhưng có một điều cả hai bên đều phải thừa nhận: nghiên cứu của chúng ta cực kỳ hạn chế. Toàn cảnh Lam Tinh vẫn là một sự tồn tại mơ hồ và thần bí. Điều đó tất nhiên cũng bao gồm cả người Lam Tinh."
"Không nói đâu xa, ta kể em nghe hai chuyện gần đây thôi, những việc vốn không thể dùng logic khoa học của Đế quốc để giải thích."
"Trước em, tất cả người Lam Tinh rời Tổ Cây khi trưởng thành đều chưa từng đạt tới cấp S, cao nhất cũng chỉ là cấp A. Vậy em không thấy lạ sao, tại sao cuối cùng Nhĩ Nhã lại có thể đạt tới cấp SS? Theo lẽ thường, cô ấy chỉ nên dừng lại ở cấp S mà thôi."
Cảm giác của Thời Tinh về Nhĩ Nhã luôn rất kỳ lạ. Có lúc cậu thấy nàng rất gần gũi, nhưng cũng có lúc lại thấy xa vời. Luôn có một cảm giác cô nhìn họ, nhìn cả Đế quốc bằng ánh mắt của một kẻ ngoài cuộc.
Đã không liên quan đến mình, thì tự nhiên chẳng buồn chẳng vui, giống như một sự tồn tại không liên quan.
Trì Diệu cười: "Em cảm nhận đúng. Nhĩ Nhã đúng là nhìn Đế quốc từ một chiều khác. Em nói 'không liên quan' cũng được, nhưng ta thì nghiêng về một chữ khác. 'người ngoài cuộc'."
"Bạn đời trước kia của cô ấy có năng lực rất mạnh. Tổ Cây từng nghiên cứu quá trình trưởng thành của Nhĩ Nhã, nhưng hoàn toàn không tìm ra dấu hiệu nào cho thấy cố ấy có thể từ cấp S vọt lên SS."
Lúc này Thời Tinh mới nhận ra chỗ mình thấy kỳ lạ. Đúng rồi, Nhĩ Nhã đã rời Tổ Cây thì hẳn là từng ghép đôi rồi. Cậu không kìm được mà hỏi: "Vậy bạn đời của chị ấy đâu?"
"Đã mất rồi." Trì Diệu bình thản nói ra kết cục.
Chỉ vài lời đã vẽ lại cả quá trình: "Trong một đợt thú triều bùng phát, tiểu đội của họ bị tinh thú vây ở biên cảnh. Ba con biến dị cấp SS, hai con cấp S, thêm một bầy cấp thấp, chặn sạch đường sống."
Đồng tử Thời Tinh co rút lại. Một lúc lâu, cậu khẽ hỏi, giọng đầy do dự: "Vậy... bạn đời của chị ấy chết trong lúc chiến đấu với tinh thú sao?"
Trì Diệu khẽ lắc đầu, cúi mắt, dù không nỡ nhưng vẫn nói thật: "Khi ấy, Nhĩ Nhã đã ở ngay ngưỡng trưởng thành. Bạn đời của cô ấy cố gắng kéo dài, chờ Nhĩ Nhã vượt qua kỳ này, như vậy tinh thú sẽ không còn cảm nhận được khí tức nữa mà tự rút lui. Nhưng hoang tinh lại khan hiếm lương thực, phần lớn đồ ăn hắn đều nhường cho bạn đời. Ngoài ra, hắn còn phải dùng tinh thần lực để nuôi dưỡng nàng... Kỳ tích vốn đã hiếm hoi, nên rốt cuộc hắn không thể chờ được. Trước khi cô ấy vượt qua kỳ trưởng thành, hắn đã tiêu hao quá độ mà qua đời."
"Trước khi chết, hắn cũng không ở lại chỗ ẩn nấp, mà lựa chọn rời đi. Nhĩ Nhã ra ngoài là để tìm hắn."
Trong đầu Thời Tinh chợt lóe lên vài ký ức đáng sợ. Cậu lắc mạnh đầu, buộc mình tập trung vào hiện tại, khó nhọc hỏi: "Sau đó Nhĩ Nhã có tìm thấy thi thể của ngài ấy không?"
Trì Diệu đáp: "Bị tinh thú xé xác ăn rồi, chỉ còn lại vài mảnh áo."
"Sau đó Nhĩ Nhã đi tìm bầy tinh thú. Theo lời cô ấy kể, khi ấy cô ấy hoàn toàn dựa vào một luồng hận ý mà xông ra. Trong lúc kháng cự, Nhĩ Nhã đã hút cạn toàn bộ thú hạch của chúng, vượt qua kỳ trưởng thành và trở thành trị liệu sư."
"Khi được Đế quốc tìm thấy, cả người cô ấy tiều tụy thảm hại, và vẫn chẳng chịu nói lời nào."
Theo chẩn đoán của Tổ Cây, Nhĩ Nhã đã bị k*ch th*ch quá độ. Sau khi trở về nửa năm, khi chuẩn bị cho cô ấy tái ghép đôi, cô ấy lại tự mình thu thập đủ chứng cứ rồi khởi tố lên Tòa án đặc quyền tối cao Đế quốc. Bằng chứng cho thấy rõ ràng trong lúc tiểu đội của cô ấy bị vây khốn, hai quân đoàn kia đã nhận được tín hiệu cầu cứu, nhưng vì số lượng tinh thú quá nhiều nên họ đã lựa chọn phớt lờ.
Vụ án này từng gây chấn động một thời.
Bởi có liên quan đến hai thế gia quân quan của Đế quốc, việc điều tra gặp rất nhiều khó khăn. Cuối cùng vụ án bị đẩy đến chỗ Trì Diệu. Lần đó, từ trên xuống dưới đã có không ít quân quan và văn chức bị cách chức. Cấu trúc quyền lực trong hai quân đoàn liên can cũng hoàn toàn thay đổi. Ngày có kết quả, Nhĩ Nhã có lẽ đã thất vọng đến cực điểm với Đế quốc, nên quyết định rời đi.
Thời Tinh thắc mắc: "Nhưng các quân đoàn khác và quan viên cao tầng của Đế quốc chịu sao?"
Trì Diệu đáp: "Đương nhiên là không muốn."
Anh khẽ thở dài, nhớ lại: "Thế là cô ấy bắt đầu tuyệt thực, rất có thể là thật sự không muốn sống nữa. Đã ầm ĩ đến nước này thì không thể vãn hồi. Sau đó ta tự mình quyết định, để Nhĩ Nhã rời đi."
"Khi rời đi, Hứa Kim hỏi cô ấy có thể chữa trị cho ta không. Hai người họ đã ngầm đạt thành một thỏa thuận. Từ đó về sau, cứ trước mỗi kỳ rối loạn, Nhĩ Nhã đều sẽ đến. Lần này vì phải trả ân tình cho một hoàng thất ở ngoài tinh hệ, trước khi đi còn đặc biệt hỏi ta, ta đã đồng ý. Trên đường trở về lại gặp thêm vài biến cố, nên thời gian mới bị kéo dài."
"Nhĩ Nhã không thể giải thích rõ vì sao cô ấy có thể phá bỏ giới hạn cấp bậc. Tổ Cây đến nay cũng chưa nghiên cứu ra. Có một giả thuyết cho rằng đó là tiềm năng bùng phát trong khoảnh khắc sinh tử, và điều này cũng được nhiều người trong Tổ Cây thừa nhận. Nhưng biết bao người Lam Tinh cùng bạn đời đã bị tinh thú nuốt chửng, vậy mà chỉ có mình Nhĩ Nhã vượt được lên cấp bậc cao hơn. Nên giả thuyết ấy cũng chưa chắc đúng."
Đây là một chuyện về người Lam Tinh mà Trì Diệu mãi vẫn không thể lý giải.
Còn chuyện thứ hai thì liên quan đến Lam quả của Cây Mẹ, và cả thời điểm trước khi Lam Tinh biến mất.
Trì Diệu gọi ra một số tư liệu của Tổ Cây, chiếu lên màn hình trước mặt Thời Tinh. Cậu lập tức nhận ra: "Lam quả."
Trước khi chào đời, người Lam Tinh chính là được thai dưỡng bên trong chúng.
Trì Diệu gật đầu: "Cứ ba đến năm năm sẽ có một đợt Lam quả chín. Khi chín, vỏ quả sẽ nứt, bên trong chính là một đứa trẻ Lam Tinh. Bề ngoài không khác gì người Đế quốc. Trong hai ba năm đầu cũng chưa cần tới tinh thạch, cứ nuôi dưỡng bình thường là đủ."
"Trong quá trình trưởng thành, có rất nhiều Lam quả không thể lớn lên. Em nghĩ, bên trong những Lam quả bị Cây Mẹ vứt bỏ đó sẽ là gì?"
Thời Tinh lập tức nghĩ đến bào thai chưa phát triển hoàn chỉnh. Trong giờ học sinh lý, cậu từng biết: những bào thai ngừng phát triển trong t* c*ng nhân tạo đôi khi đã mang hình dáng con người.
Trì Diệu thấy cậu đang suy nghĩ, liền hỏi: "Có phải em nghĩ bên trong là những bào thai chết dở?"
Thời Tinh gật đầu.
Trì Diệu mở một đoạn video. Đó là cảnh nhân viên Tổ Cây mổ ra một Lam quả bị Cây Mẹ vứt bỏ.
Khi quả bị tách ra, Thời Tinh lập tức nghẹn thở. Bên trong... hoàn toàn trống rỗng.
Một quả rỗng ruột.
Trì Diệu nói: "Đây không phải là cá biệt. Bảy mươi năm trước, Tổ Cây từng bị một con tinh thú biến dị cấp cao tấn công. Nhiều Lam quả khỏe mạnh bị đánh rơi. Cuối cùng, cả lứa ấy chỉ có mười người Lam Tinh chào đời. Nhưng những Lam quả khỏe mạnh rơi xuống kia..."
Anh lại mở thêm một đoạn video khác.
Thời Tinh ngây người: "Sao vẫn trống rỗng?!"
Trì Diệu nhún vai: "Tinh thần lực của Cây Mẹ vô cùng mạnh mẽ. Nhiều thiết bị đặt lên cành đều bị năng lượng gây nhiễu, không thể vận hành. Chúng ta cũng không dám làm thí nghiệm trực tiếp trên Cây Mẹ. Nhưng những Lam quả rơi xuống, thật sự chưa bao giờ tìm thấy phôi thai nào cả. Người Lam Tinh trong những quả trưởng thành, cứ như thể xuất hiện từ hư không."
"Dù nói vậy không hẳn chặt chẽ, nhưng trực giác là thế."
"Nhưng cũng có nghiên cứu chỉ ra rằng từ khi bắt đầu phát triển, Lam quả đã liên tục hấp thụ năng lượng từ Cây Mẹ. Từ góc nhìn đó mà nói, bên trong tuyệt đối không thể là rỗng."
Trì Diệu tắt video, rồi hỏi: "Em có nhận ra không, người Lam Tinh được Cây Mẹ sinh ra trông đều khá giống nhau."
Thời Tinh gật đầu.
Trì Diệu mở ra vài bức ảnh: "Những người Lam Tinh từng đến Đế quốc bàn ký ước trước khi Lam Tinh biến mất thì khác. Họ không có đặc điểm thống nhất, thậm chí còn mang nét của nhiều tộc người từ khắp hành tinh trong tinh hệ. Nếu không chỉ rõ, sẽ chẳng ai nhận ra họ là người Lam Tinh."
Thời Tinh kinh ngạc: "Do Cây Mẹ khác nhau tạo thành sao?"
Trì Diệu thành thật: "Không biết. Đế quốc vốn chỉ có một Cây Mẹ mà thôi."
Tắt màn chiếu, anh nói tiếp: "Những điều ta biết về Lam Tinh chắc chắn còn nhiều hơn thế, nhưng chỉ cần lấy hai ví dụ này cũng đủ thấy: xung quanh Lam Tinh có quá nhiều điều mà cả Đế quốc lẫn Liên minh đều không biết, cũng không cách nào hiểu nổi."
"Rất nhiều điều, cùng với sự biến mất của Lam Tinh, e rằng sẽ mãi mãi thành bí ẩn."
Trì Diệu tiếp lời: "Trước khi Cây Mẹ được di dời sang Đế quốc, trước khi người Lam Tinh ở đây bắt đầu săn giết tinh thú, cả tinh hệ vốn không hề biết tinh thú chính là thức ăn của họ."
"Không ai biết người Lam Tinh sinh ra từ cây, cũng chẳng ai biết họ có một giai đoạn trưởng thành đặc biệt."
Thời Tinh ngạc nhiên: "Không biết, là bởi vì..."
Trì Diệu giải thích: "Bởi người Lam Tinh khi đi lại giữa các hành tinh luôn lấy thân phận trị liệu sư, chỉ chữa bệnh, nhận thù lao, rất hiếm khi nhắc đến Lam Tinh. Hơn nữa, các học giả trong tinh hệ đã xác nhận, trước khi bước vào kỳ trưởng thành, người Lam Tinh sẽ không rời khỏi Lam Tinh."
"Vậy nên, trước kia những người ra ngoài đều là trị liệu sư."
Nghĩ tới điều gì đó, Thời Tinh hỏi: "Nghe nói trong tinh hệ, chưa từng có người từ hành tinh khác đến Lam Tinh, đúng không?"
Trì Diệu gật đầu, đính chính: "Không phải là chưa từng, mà vốn dĩ không thể đến được. Lam Tinh nằm trong vùng sâu của dòng năng lượng rối loạn, chỉ người Lam Tinh mới biết cách ra vào. Vùng năng lượng rối loạn có thể xé nát mọi thứ ấy chính là lá chắn tự nhiên của Lam Tinh. Dù tinh thú cấp Vương dẫn đầu thú triều tấn công, buộc toàn tinh hệ phải liên thủ dựng biên giới phòng thủ, thì Lam Tinh vẫn luôn an toàn."
Thời Tinh lập tức nhận ra điểm then chốt: "Vậy tức là tinh thú cũng không thể vào?"
Trì Diệu đáp: "Trên thân con tinh thú đầu tiên từng có vết thương do dòng năng lượng rối loạn gây ra, khó mà khẳng định chúng hoàn toàn không vào được. Nhưng một cuộc tấn công với số lượng lớn thì chắc chắn là không có."
Thời Tinh nhíu mày: "Nếu vậy thì trên Lam Tinh vốn không có tinh thú. Thế người Lam Tinh bước vào kỳ trưởng thành, dựa vào đâu để vượt qua? Chẳng lẽ phải mua tinh thạch từ bên ngoài?"
Trì Diệu lắc đầu: "Chưa từng nghe qua. Trước kia Lam Tinh giống như một tồn tại tách biệt trong tinh hệ Song Sinh. Trên đó toàn là trị liệu sư, các hành tinh khác dẫu có ngu ngốc cũng chẳng dại gì gây thù với trị liệu sư, nên chẳng hề có xung đột. Đến khi Lam Tinh biến mất, mọi người mới sực tỉnh. Thì ra chưa từng ai thực sự hiểu Lam Tinh."
Anh dừng một chút rồi tiếp: "Trước khi Lam Tinh biến mất, từng có vài hành động rất kỳ lạ. Việc di dời Cây Mẹ tính là một. Việc thứ hai, trước khi di dời, Lam Tinh còn phát thông báo trên tinh võng, yêu cầu toàn bộ trị liệu sư lập tức trở về, tuyệt đối không được trì hoãn."
Thời Tinh lúc này mới ngộ ra: "Thì ra đây cũng là một trong những nguyên nhân, sau khi Lam Tinh biến mất, ngoài Đế quốc ra, không còn thấy bóng dáng người Lam Tinh nữa."
Trì Diệu gật đầu: "Có học giả từng đoán rằng có thể chính Lam Tinh đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng cũng chỉ dừng lại ở suy đoán."
Lời tạm dừng, thư phòng lặng đi.
Thời Tinh càng cảm thấy Lam Tinh như một bí ẩn, chờ cậu tự mình khám phá.
Một lát sau, Trì Diệu quay lại với câu hỏi ban đầu của cậu: "Em hỏi tại sao trên thị trường Đế quốc không có sách nghiên cứu lịch sử Lam Tinh đúng không? Là bởi vì Liên minh từng dùng chuyện này để dụ mang đi một người Lam Tinh."
"Lúc ấy, người đó còn chưa trưởng thành, thậm chí chưa bước vào kỳ thành thục."
Thời Tinh kinh ngạc.
Trì Diệu nói tiếp: "Ngày trước người Lam Tinh sống rất tự do, lại đều là trị liệu sư, đi đâu cũng được trọng đãi. So với vậy, người Lam Tinh lớn lên trong Đế quốc chẳng khác nào chim nhốt trong lồng, đâu đâu cũng bị ràng buộc. Một kẻ chưa trưởng thành, suy nghĩ còn non nớt, dễ bị mê hoặc. Khi Đế quốc chưa kịp đề phòng, Liên minh đã lén đưa đi một người Lam Tinh chưa đến kỳ thành thục, đưa cho hắn đủ loại điều kiện vật chất, hứa hẹn rằng nếu sau này hắn vượt qua kỳ trưởng thành và chịu phục vụ Liên minh, sẽ được hưởng đãi ngộ tốt hơn, và vĩnh viễn không bị hạn chế tự do thân thể."
Thời Tinh chấn động: "Vậy... kết cục thế nào?"
Trì Diệu chau mày, giọng nặng nề: "Không có kết cục. Ở cách Đế quốc quá xa, hắn tuyệt đối không thể khởi động cũng như vượt qua kỳ trưởng thành."
Thời Tinh ngơ ngác: "Tại sao?"
Trì Diệu nói thẳng: "Vì khế ước."
Thời Tinh chợt bừng tỉnh, vội che miệng.
"Khế ước là sự ràng buộc đôi bên. Hoàng thất đã đồng ý để người Lam Tinh khắc khế ước vào biển tinh thần, thì Mẫu Thụ cũng tuyệt đối không thể không có sự ràng buộc tương ứng. Trong đó có một điều khoản: để bảo đảm nguồn lực Đế quốc bỏ ra cho người Lam Tinh và Mẫu Thụ không bị uổng phí, người Lam Tinh trong kỳ trưởng thành tuyệt đối không được rời Đế quốc quá xa. Khoảng cách xa nhất, chỉ đến tận cùng biên giới mà Đế quốc trấn thủ."
"Chúng ta cũng không rõ khế ước ràng buộc bằng cách nào, nhưng quả thực nó làm được."
Nghĩ đến chuyện Lệ Dục từng nói, Thời Tinh hỏi: "Vậy là Liên minh vẫn chưa biết chuyện này sao?"
Trì Diệu lạnh nhạt: "Đế quốc không có nghĩa vụ phải thông báo."
"Nhưng một khi chuyện ấy từng xảy ra, để tránh tạo cảm giác chênh lệch giữa cuộc sống trước và sau khi Lam Tinh biến mất, Đế quốc đã rút gọn lại những ghi chép lịch sử liên quan đến Lam Tinh."
Thời Tinh lại hỏi: "Ngài nói phải có điều kiện đặc thù mới được tra cứu, vậy điều kiện đó là gì?"
"Với người Lam Tinh, chỉ cần vượt qua kỳ trưởng thành là có thể xem. Còn người Đế quốc thì phải viết đơn xin riêng, xác nhận chỉ dùng cho mục đích nghiên cứu mới được cấp sách liên quan, phần lớn là dành cho các học giả nghiên cứu."
Thì ra là vậy... Thời Tinh hiểu ra, cảm thấy cũng hợp lý.
Bởi sau khi trưởng thành, trở thành trị liệu sư, đã chung sống với người Đế quốc, từng trải qua xã hội, tâm lý cũng chín chắn hơn, sẽ không chỉ thấy mặt tốt mà bỏ qua cái giá ẩn sau đó.
Sau một thoáng yên lặng, Trì Diệu khẽ cười hỏi: "Nghe từng ấy rồi, em còn thấy chuyện tinh thú biết nói là kỳ lạ nữa không?"
Thời Tinh im lặng một chốc rồi đáp: "Liên quan đến người Lam Tinh, trong mắt ngài chẳng có gì là không kỳ lạ cả, đúng không?"
Dù sao vốn đã chẳng thể hiểu nổi, thêm một chuyện hay bớt một chuyện cũng chẳng khác gì.
Trì Diệu cúi mắt mỉm cười, nụ cười ấy đã nói lên tất cả.
Thời Tinh ngả người ra sau, lấy cánh tay che mắt: "Ban đầu em chỉ thắc mắc hai chuyện thôi, nghe ngài nói xong, giờ thì hay rồi, trong đầu toàn dấu chấm hỏi."
"Ta thấy biết đâu em lại giải được đấy."
"?"
"Trong người em cũng có những đặc tính của người Lam Tinh. Em còn giấu ta vài điều, mà vốn dĩ, theo lẽ ra không nên tồn tại trong suy nghĩ của em."
Tim Thời Tinh khẽ run. Chẳng lẽ việc được sống lại một lần nữa không phải là kỳ tích? Vậy thì rốt cuộc nó là gì? Cậu bỗng thấy hoang mang.
Nhưng Trì Diệu không để cậu suy nghĩ quá lâu. Hắn ngoắc tay, Thời Tinh bước đến, bị kéo ngồi xuống lòng. Trong vòng tay siết chặt, cậu khẽ hỏi: "Điện hạ, em có thể xem những tài liệu khác về Lam Tinh mà Đế quốc lưu trữ không?"
"Được. Lát nữa ta bảo Vệ Uyển lấy cho em."
Thấy hắn đồng ý quá dễ dàng, Thời Tinh lại hỏi: "Ngài không sợ em đọc xong sẽ sinh lòng hướng vọng (*), rồi ghen tị với cuộc sống của người Lam Tinh ngày trước sao? Dù gì em cũng chưa trải qua kỳ trưởng thành."
(*): lòng hướng về đâu đó....
Trì Diệu ngẩng đầu, hai gương mặt áp sát. Trong mắt anh ánh lên nụ cười: "Sinh lòng hướng vọng, rồi thì sao, em định sang Liên minh à?"
Thời Tinh hất cằm, cố tình đáp: "Ai mà biết được chứ~"
Trì Diệu chỉ mỉm cười, không đáp. Mãi đến khi ánh mắt ấy khiến Thời Tinh bối rối nóng mặt, anh mới thong thả mở miệng: "Sao lại nói là không biết chắc?"
"Ồ, tại sao?" Thời Tinh cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng đã chẳng còn giữ nổi bình tĩnh.
Trì Diệu thong thả nói từng chữ: "Tất nhiên là không nỡ rời ta."
"..." Thời Tinh ngắc ngứ.
Vị Điện hạ ngang ngược kia lại hỏi vặn: "Có phải thế không?"
Đùa giỡn thì dễ, nhưng da mặt Thời Tinh không đủ dày, cuối cùng lại tự dồn mình vào thế bí, chẳng rút ra được.
Bị ánh mắt mang ý cười kia nhìn chằm chằm, cậu rốt cuộc cũng không kìm được, ôm lấy Trì Diệu, đặt cằm lên vai hắn, mượn tư thế ấy để tránh phải nhìn thẳng gương mặt kia. Nhắm mắt, ngượng ngùng nhưng cũng chẳng trái lòng, cậu khẽ thừa nhận: "Phải."
Trì Diệu cố tình gặng hỏi: "Là cái gì?"
Thời Tinh thở dài, buông ra câu hắn muốn nghe: "Tất nhiên là không nỡ rời ngài." Một nhịp sau, cậu bổ sung: "Không thể rời xa ngài."
Không ngờ cậu lại nói tới mức này, Trì Diệu lặng đi giây lát, rồi bật cười khẽ.
Hắn cúi xuống, để lại một nụ hôn trên vành tai đỏ ửng của Thời Tinh, giọng thấp trầm: "Đoán xem ta đang nghĩ gì nào?"
Thời Tinh chỉ còn biết buông xuôi: "Ngài muốn cười thì cứ cười đi."
Trò đùa vốn do mình khơi mào, cuối cùng lại quay ngược trở lại trên người mình, khiến cậu chỉ thấy vừa thẹn vừa bực.
Giới hạn của Trì Diệu còn quá đáng hơn cậu tưởng. Hắn kề sát tai Thời Tinh, khẽ thì thầm: "Ta đang nghĩ, bao giờ thời kỳ rối loạn của ta mới hoàn toàn chấm dứt."
Chưa hết, anh còn hỏi thẳng: "Em cũng mong nó sớm qua đi, phải không?"
Thời Tinh chỉ muốn sụp đổ.
Trì Diệu bật cười. Cậu bật dậy định bỏ đi, nhưng hắn lại giữ chặt không cho. Cuối cùng kéo qua kéo lại, chẳng biết thế nào, hai người lại hôn nhau.
*
Vài ngày sau, Miller được đưa về Liên minh trong khoang y tế. Hành tinh Thiên Viên lập tức quyết định cử một đoàn ngoại giao mới sang Đế quốc.
Vở kịch lố trong lễ hội coi như đã khép lại.
Cuộc đàm phán ngoại giao về việc mua năng lượng cuối cùng cũng được mở ra.
Ngay trong ngày đầu tiên, buổi họp diễn ra chẳng hề suôn sẻ, đúng như Trì Diệu dự đoán.
Liên minh tỏ thái độ cứng rắn hơn hẳn.
Đối với nhu cầu năng lượng của Đế quốc, họ chỉ đưa ra hai lựa chọn:
Một là, Đế quốc buộc phải chấp nhận mức giá bị đội cao ngất ngưởng của quặng tinh thạch.
Hai là, họ có thể hạ giá ưu đãi, nhưng điều kiện đi kèm là Đế quốc phải mở cửa tài nguyên y tế của người Lam Tinh cho tất cả các hành tinh thuộc Liên minh.
Cuộc đàm phán có thể né qua vấn đề biên giới, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể tránh khỏi chuyện độc quyền y tế của người Lam Tinh.
Lời Trì Diệu từng nói, nay đã ứng nghiệm.
-----------------