Từ khi Trì Diệu tỉnh lại, quan hệ ngoại giao được nối lại, Liên minh cũng đưa ra khoản bồi thường hậu hĩnh: một đơn ngoại thương mua vào tinh khoáng với giá thấp, đủ cung ứng cho một chiến hạm trong suốt một năm, đã được chuyển tới. Cùng lúc đó, hội nghị đàm phán về việc mua bán năng lượng cũng chính thức khai mở. Nhờ vậy, cuộc sống của Thời Tinh cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh bị ép buộc gánh vác, từng bước trở lại quỹ đạo vốn có.
Điều này thể hiện ở vài phương diện.
Các khóa học thường ngày của cậu lần lượt được khôi phục. Những cuộc họp trong cung điện hoàng gia bàn về Liên minh, cậu lại càng nghe không hiểu. Mà đã nghe không hiểu thì cũng chẳng tiện mở miệng hỏi ngay trong lúc họp, bởi như thế sẽ làm chậm cả tiến trình.
Khi Trì Diệu chưa tỉnh, thân phận của cậu vẫn đủ chính đáng, ai nấy đều nhìn vào cậu để quyết định. Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân thì kiên nhẫn giảng giải từng điểm kiến thức, gần như nghiền nát ra mà đưa cho cậu dễ hiểu. Nhưng khi Trì Diệu tỉnh lại, chủ nhân của Đế quốc đã trở về, đàm phán ngoại giao chất chồng, trong nước lại còn vô số công vụ tồn đọng chờ xử lý, quan văn thì hận không thể biến một phút thành ba. Với đủ thứ việc ngổn ngang, tự nhiên chẳng còn ai để tâm, cũng chẳng còn tinh lực mà lo lắng cho Thời Tinh nữa.
Một khi sự việc trở nên không còn đơn thuần, dính líu đến lợi ích nhiều phía, phải cân nhắc đủ loại phản ứng, Thời Tinh liền rơi vào rối loạn. Nguyên nhân thì có nhiều, nhưng quy lại đều bởi cậu còn quá xa lạ với nội chính lẫn ngoại giao. Thế nhưng, điều này vốn chẳng thể trách cậu, suy cho cùng, Thời Tinh học tập chính vụ chưa tròn một năm, có thể làm được đến mức hiện giờ đã là quá giỏi rồi.
Những buổi ngoại giao khi Trì Diệu vắng mặt đều do cậu gánh vác. Trong một góc sâu kín không muốn thừa nhận, Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân thật sự đã rất hài lòng với Thời Tinh, không còn mong chờ gì thêm. Nhưng điều đó lại chẳng thể khiến Thời Tinh hài lòng với chính bản thân mình.
Đặc biệt là sau khi ghép đôi, cậu từng theo Trì Diệu và Hứa Kim đến Bắc Cảnh, mãi hơn nửa năm sau mới quay lại Đế Đô. Trước đó, ngày nào mọi người cũng ở bên nhau, Hứa Kim và Trì Diệu đối với cậu đều là khích lệ, dạy bảo. Ngay cả bản thân Thời Tinh cũng không thấy có gì quá tệ. Nhưng mà...
Chỉ đến khi hội nghị đàm phán về năng lượng bắt đầu, Thời Tinh mới nhận ra cảm giác trước đó của mình thật sự lệch lạc đến mức nào.
Không phải "không quá tệ", mà là khác biệt một trời một vực.
Bàn đến kinh tế, cậu nghe chẳng khác nào đọc thiên thư. Bàn đến thái độ và lợi ích của các phe trong nội chính, cậu cũng không hiểu nổi.
Đến khi nói đến lập trường và lợi ích của từng hành tinh trong Liên minh, cậu lại càng mù mờ, thậm chí mức độ còn đủ để khiến người ta buồn ngủ.
Hơn nữa, vì cậu vốn là người Lam Tinh, mỗi sáng vừa thức dậy đã phải đối diện với đủ chuyện chẳng hiểu nổi, quả thật là có thể ngủ gật ngay tại chỗ.
Trong lần thảo luận thứ ba ở cung điện về ngoại giao, Thời Tinh ngồi nghe được mười phút, ngáp đến hơn mười cái, rồi tự mình rời khỏi cuộc họp.
Thực tế chứng minh, khi không có cậu chen ngang, hiệu suất cuộc họp quả nhiên được nâng cao.
Thời Tinh: "......"
Cậu bắt đầu chấp nhận số phận. Ngoài việc nhờ Đường Mịch giảng lại tình hình ngoại giao hiện tại, thì đối với các chính vụ liên quan, chỉ cần không gọi đến tên mình, cậu liền lặng lẽ nhường hết cho Trì Diệu và đám quan văn xử lý.
Thời gian rảnh được dồn ra thì buổi sáng học tập, buổi chiều hấp thu tinh thạch, tinh hạch để tiếp tục nâng cao năng lực. Nhĩ Nhã cũng tham gia huấn luyện cùng cậu.
Mới nhập cuộc được hai ngày, cô vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu về cậu.
Tinh thần lực của Nhĩ Nhã có thể tiến vào biển tinh thần của Thời Tinh, nhưng độ sâu cảm nhận cũng chỉ giống như Trì Diệu và Vân Vụ. Ở bãi cát sâu trong lớp ngoài biển tinh thần của cậu, Nhĩ Nhã cũng sẽ đột ngột cắt đứt cảm nhận.
"Tinh thần lực hết rồi đúng không?"
"Đã sang năm đầu tiên của kỳ trưởng thành chưa?" Trong phòng cách ly năng lượng, Nhĩ Nhã hỏi Thời Tinh.
Cậu lắc đầu. Nhĩ Nhã hiểu ngay: "Vậy tức là biển tinh thần của cậu vẫn đang phát triển theo chiều dọc. Toàn bộ năng lượng hiện giờ đều dùng để nâng cấp. Khả năng duy trì cùng cường độ tinh thần lực e rằng phải đến năm thứ hai mới tăng lên được."
Thời Tinh khẽ hỏi: "Tinh thần lực của em duy trì kém lắm sao?"
Nhĩ Nhã liếc cậu, giọng nhạt nhẽo: "Muốn nghe thật à?"
Cậu gật đầu. Nhĩ Nhã đáp thẳng: "Ở giai đoạn này, một trị liệu sư cấp S ít nhất cũng có khả năng duy trì gấp rưỡi em."
Thời Tinh: "......"
Nhĩ Nhã tiếp: "Nhưng điều đó cũng gián tiếp cho thấy tinh thần lực của em ở cấp bậc rất cao, cần nhiều thời gian trưởng thành hơn."
Thời Tinh khựng lại, chần chừ hỏi: "Vậy kỳ trưởng thành của em sẽ kéo dài hơn sao?"
Nhĩ Nhã nói: "Em biết Trì Diệu muốn tôi làm trị liệu sư hướng dẫn em chứ?"
Cậu gật đầu xác nhận. Nhĩ Nhã tiếp lời: "Nếu quá trình phối hợp không có vấn đề, mà em cũng sẵn lòng, tôi sẽ tìm cách rút ngắn kỳ trưởng thành của em, đưa về mức bình thường, thậm chí ngắn hơn."
"Tinh thần lực của em quá cao, càng về sau càng dễ thu hút tinh thú cấp cao. Thời gian phát triển năng lực tốt nhất đừng để kéo dài quá lâu."
Thời Tinh khó hiểu: "Có cách nào sao?"
"Đương nhiên là có. Lượng năng lượng mà một trị liệu sư cần trong kỳ trưởng thành vốn có giới hạn. Đợi ngoại giao giữa Liên minh và Đế quốc lắng xuống, việc để em hấp thu một lượng lớn thú hạch tinh thú phải được đưa vào kế hoạch. Nếu may mắn em học được phương pháp đối phó tinh thú của tôi, thì chuyện săn bắt tinh thú cho em sẽ đơn giản hơn rất nhiều."
Nhớ ra điều gì đó, Nhĩ Nhã bổ sung: "Phí Sở nói em ngay cả tinh thần lực cuồng bạo trong lúc tấn công cũng hấp thu được. Đến lúc phối hợp cùng Quân đoàn số 1, còn có thể khai phá những phương thức tác chiến mới, coi như góp sức cho phòng tuyến biên giới."
Rồi cô đổi giọng: "Do điều kiện khách quan, ngoài con tinh thú bị giam trong Quân đoàn số 1, hiện giờ cũng không có thú hạch tươi mới nào cung cấp riêng cho em. Nếu được, thường ngày hãy hấp thu nhiều tinh thần lực của Trì Diệu, điều này cũng như nhau thôi."
Thời Tinh sững người.
"?"
"???"
Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Nhĩ Nhã, gương mặt đầy nghi hoặc. Thấy vậy, Nhĩ Nhã cũng thoáng ngẩn ra: "Có thắc mắc gì sao?"
Thời Tinh hỏi lại: "Cái gì gọi là 'cũng như nhau thôi'?"
Nhĩ Nhã đáp thẳng: "Tinh thần lực của ngài ấy cấp bậc cao, em có hút cũng chẳng thể cạn, nên mỗi ngày đừng để phí."
"Biết đâu chỉ hai ba ngày thôi đã tương đương với một con tinh thú nhỏ đấy."
Thời Tinh: "......"
"À, đúng rồi." Nhĩ Nhã mở thiết bị liên lạc, gửi cho Thời Tinh mấy cuốn sách. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, sách đã hiện ra dưới dạng chiếu ba chiều. Vừa mở ra xem, cậu liền vội vã gập lại, trừng mắt nhìn Nhĩ Nhã, vành tai nhanh chóng đỏ ửng.
Cậu lắp bắp: "Cái... cái... cái sách này..."
Nhĩ Nhã vẫn điềm nhiên: "Tôi nghĩ đến việc tình cảm của hai người tốt, khó tránh khỏi có lúc không kiềm chế được. Đừng trách tôi không nhắc nhở, tốt nhất là đừng nên. Với tiềm lực của em, khi cảm xúc dao động dữ dội, chưa biết chừng sẽ rút cạn tinh thần lực của Điện hạ nhà em. Để cho an toàn, hai người nên tìm cách khác để bày tỏ tình cảm."
Vành tai Thời Tinh đỏ bừng, cậu ngắc ngứ: "Chị... chị đưa em mấy cuốn sách này, có phải... có phải hơi..."
Nhĩ Nhã điềm tĩnh, như sáu căn thanh tịnh, bốn đại đều không (*): "Tôi nghĩ Trì Diệu chắc sẽ cảm ơn tôi."
(*):câu nói này mô tả trạng thái tâm trí đạt được sự tĩnh lặng, trí tuệ và giải thoát khi buông bỏ sự chấp thủ vào các giác quan và thế giới vật chất, hiểu rõ bản chất vô thường của vạn vật.
Thời Tinh gần như sụp đổ: "Chị Nhĩ Nhã, sao chị lại có loại sách này?!"
Trong cơn hoảng loạn, cậu thậm chí còn buột miệng dùng cả kính ngữ.
Nhĩ Nhã nhún vai: "Hoàng thất về mặt giáo dục này rất chu đáo. Tôi nhờ cận thần Hứa lấy giúp, biết là để đưa cho em, chú Hứa còn cẩn thận chọn lựa mất nửa ngày."
Thời Tinh: "......"
Thời Tinh: "............"
Cậu sai rồi, thật ra vốn không nên hỏi. Giờ thì hôm nay ra ngoài, cậu biết phải đối mặt với Hứa Kim thế nào đây?
Nhĩ Nhã thản nhiên, giọng dửng dưng như ngoài hồng trần: "Nhu cầu bình thường thôi, em bình tĩnh lại đi. Đều là người trưởng thành cả rồi."
Ban đầu Thời Tinh còn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng một câu ấy đã đủ khiến cậu sụp đổ, phải đưa tay che mặt.
Nhĩ Nhã từng trải, vốn chẳng xem đây là chuyện gì lớn. Ánh mắt cô rơi về phía sau Thời Tinh, chợt lên tiếng: "Đám quan văn ra rồi, cuộc họp kết thúc rồi."
Thời Tinh quay đầu, quả nhiên, bên ngoài phòng cách ly năng lượng trong suốt, có thể thấy quan văn nối đuôi nhau rời đi.
Đúng lúc đó, Nghiêm Trường Nhạc mang hoa quả đến. Thời Tinh bật dậy, háo hức hỏi: "Điện hạ hôm nay sẽ dùng bữa trưa bên ngoài sao?"
Đáp án lại khiến người ta hụt hẫng. Nghiêm Trường Nhạc đáp: "Vẫn là ăn trong phòng họp. Quan văn của Thượng nghị viện đi rồi, vừa gọi hết quan văn thư trong hoàng cung vào tiếp."
Thời Tinh bước ra khỏi phòng cách ly năng lượng, tựa vào cửa, từ xa ngóng về phía phòng họp. Cửa lớn đóng chặt, chẳng thấy bóng người đâu.
Ngoảnh đầu lại, Thời Tinh mới thấy Nhĩ Nhã từ lúc nào đã đứng bên cạnh, ánh mắt cũng thuận theo cậu nhìn về phía phòng họp: "Muốn gặp Trì Diệu à? Muốn thì cứ đi thôi."
Thời Tinh nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Không quấy rầy Điện hạ nữa."
Nhĩ Nhã khẽ nhìn cậu, như có điều suy nghĩ, nhưng cũng không nói thêm.
Trong lúc luyện tập tiếp, Thời Tinh cứ lơ đãng mãi. Đến lần thứ ba, Nhĩ Nhã mới mở miệng: "Tâm trí em chẳng ở đây, hay nghỉ ngơi một lát đi?"
Cậu thoáng ngượng ngập.
Ánh mắt lại vô thức hướng về phòng họp, Nhĩ Nhã cuối cùng hỏi: "Mỗi tối chẳng phải vẫn gặp được sao? Dù mấy ngày nay bận rộn, nhưng có tinh thần lực của tôi trấn áp, kỳ rối loạn của hắn cũng dần ổn định rồi. Em còn lo gì chứ?"
"Không phải em lo lắng..."
"Hay là vì thời gian gặp nhau quá ít?"
Thời gian mấy hôm nay quả thật ngắn ngủi, nhưng đó cũng không phải lý do chính.
Nhìn thẳng vào Nhĩ Nhã, Thời Tinh thật lòng nói: "Em chỉ thấy mình làm được quá ít, chẳng giúp được gì. Gần đây chẳng phải đang bàn chuyện thu mua năng lượng, còn cả việc mở cửa tài nguyên y tế cho người Lam Tinh sao?"
Nhĩ Nhã gật đầu.
Thời Tinh cúi mặt, có phần buồn bã: "Em còn chẳng hiểu Liên minh và Đế quốc tranh cãi ở đâu. Đã nhờ Đường Mịch dạy rồi, nhưng mới bắt đầu học về kinh tế, học được hai ngày thôi... Em thấy đến khi em hiểu rõ, e rằng họ cũng bàn xong cả rồi."
Nhĩ Nhã cúi mắt trầm ngâm. Có lẽ vì cùng chủng tộc, cũng có lẽ vì tính tình Thời Tinh hiền hòa, mà vốn luôn giữ nguyên tắc "ít một chuyện thì hơn nhiều một chuyện" như cô, nên lần này hiếm hoi cô lại mở miệng xin cậu thời khóa biểu.
"Thời khóa biểu gì cơ?" Thời Tinh ngơ ngác.
"Những gì Đường Mịch dạy em ấy."
"À à."
Thời Tinh mở tài liệu ra, Nhĩ Nhã xem qua rồi tắt ngay.
"Anh ta đang dạy em theo cách bồi dưỡng một chính trị gia, dựng khung tri thức từ gốc rễ. Cách học này không sai, nhưng ít nhất em phải mất nửa tháng mới hiểu rõ cục diện hiện tại."
Điều Nhĩ Nhã không nói ra là: Thời Tinh vốn là người Lam Tinh, mà lần đàm phán này lại liên quan trực tiếp đến việc mở cửa tài nguyên y tế. Với thân phận của mình, Đường Mịch đứng trên lập trường của quan văn thư cung điện hoàng gia, cũng khó lòng nói hết chi tiết cho cậu. Không phải lỗi của ai, mà chính là vì thân phận ấy.
Thời Tinh khẽ thở dài, cậu đã đoán được từ trước.
Ngừng một chút, Nhĩ Nhã nói: "Có gì không hiểu, em cứ hỏi thẳng tôi. Tôi biết. Chỉ là... tôi không đảm bảo sẽ hoàn toàn đứng trên lập trường của Đế quốc để nhìn nhận vấn đề."
Thời Tinh ngẫm nghĩ, hơi ngượng ngập, rồi hỏi: "Trước đây Đế quốc chẳng phải thái độ khá mạnh mẽ sao, vì sao giờ vấn đề năng lượng lại bàn lâu đến thế?"
Nhĩ Nhã đáp gọn: "Vì việc xóa bỏ phòng tuyến biên giới không có lợi cho cả hai bên, Đế quốc và Liên minh đều hiểu điều đó. Chỉ cần biên giới còn tồn tại, tất cả hành tinh trong tinh hệ đều được hưởng một tuyến phòng ngự tự nhiên. Đây là tiền đề quan trọng đối với từng hành tinh."
"Nhưng yêu cầu của hai bên về biên giới lại khác nhau. Liên minh muốn trốn tránh trách nhiệm, đẩy gánh nặng phòng tuyến sang cho Đế quốc. Đế quốc trọng võ, nhưng nhiều năm đóng quân ở biên giới, cả sức ép từ trong lẫn ngoài đều dồn lên, thực tế cũng cần thời gian nghỉ ngơi, hồi phục."
"Ưu thế của Liên minh là nguồn năng lượng dồi dào. Để kiềm chế Đế quốc, những năm qua họ đã thu nhận không ít hành tinh khoáng sản. Giờ trong tinh hệ, vài mạch khoáng lớn và khoáng sản quan trọng đều nằm trong tay Liên minh..."
"Liên minh muốn dùng năng lượng đổi lấy những điều kiện có lợi. Đế quốc thì trong điều khoản ngoại giao về việc đóng quân ở biên giới cũng kèm theo không ít lợi ích. Bản chất đều giống nhau cả thôi. Giữa các thể chế, chẳng có đạo nghĩa nào để nói, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng."
"Hiện nay mọi tính toán phức tạp, suy cho cùng đều là trao đổi lợi ích. Hai bên không ngừng thăm dò giới hạn của nhau."
Thời Tinh khẽ nhận xét: "Góc nhìn của chị thật sự khác hẳn."
Nhĩ Nhã cười nhạt: "Có lẽ vì tôi chẳng đứng về phía nào, sẽ không coi điều gì là hiển nhiên. Không chọn vị trí, tự nhiên sẽ nhìn thấy cả ưu lẫn nhược."
Cô nói tiếp: "Thực ra, bề ngoài thì Liên minh chỉ đưa cho Đế quốc hai lựa chọn, nhưng còn có một lựa chọn ẩn. Đó là Đế quốc chấp nhận điều kiện bổ sung, kéo dài thêm đoạn biên giới phải trấn giữ. Khi ấy Liên minh sẽ hạ giá tinh thạch, tinh khoáng. Như vậy đôi bên coi như hòa vốn, không ai lời, cũng chẳng ai thiệt."
"Nhưng mấy ngày qua, Điện hạ nhà em chưa từng tính đến lối thoát ấy. Điều đó có nghĩa là hắn đã có chủ kiến riêng về biên giới. Trong tiền đề ấy, Liên minh đương nhiên cũng không đời nào chịu thiệt, chủ động hạ giá tinh thạch."
Thời Tinh cau mày: "Nhưng Đế quốc đã trấn giữ một đoạn biên giới rất dài rồi, thêm nữa thì hơi quá đáng."
Nhĩ Nhã chỉ thản nhiên buông một câu: "Lòng tham chẳng bao giờ đủ. Lợi ích dễ nhường thì khó lấy lại, huống hồ đây còn là lợi ích của cả một thể chế."
Cô lại nói: "Hơn nữa, điều kiện Liên minh đưa ra cũng rất khéo."
Thời Tinh khó hiểu: "Mở cửa tài nguyên y tế cho người Lam Tinh, Đế quốc chắc chắn khó mà đồng ý."
"Không phải điểm đó." Nhĩ Nhã lắc đầu. "Em biết rồi đấy, Liên minh gồm rất nhiều hành tinh."
Thời Tinh gật đầu.
"Ý kiến giữa các hành tinh tất nhiên chẳng thể hoàn toàn nhất trí. Cho dù sáu đại hành tinh muốn nâng giá, cũng không chắc các hành tinh tài nguyên nhỏ đồng thuận, họ có khi lại muốn bán tinh khoáng theo giá bình thường. Trong hai điều kiện Liên minh đưa ra, điều khéo léo của cái thứ hai chính là họ đòi hỏi tài nguyên y tế."
"Em chưa từng đến hành tinh khác nên có lẽ không rõ. Ngoài thương tích trên chiến trường, thì trẻ em có cấp bậc tinh thần lực càng cao, xác suất biển tinh thần gặp vấn đề khi còn nhỏ lại càng lớn."
"Khi Lam Tinh còn tồn tại, luôn có trị liệu sư đến các hành tinh, thu phí rồi chữa trị. Nhưng nay Lam Tinh biến mất, những bác sĩ mà mọi người vốn quen thấy cũng biến mất theo. Nếu tất cả đều không có bác sĩ thì còn đỡ, nhưng hiện tại lại bị Đế quốc độc quyền, thì vấn đề này chẳng khác nào Đế quốc trở thành bia ngắm. Bởi ở tầng lớp cao cấp của bất kỳ hành tinh nào, cũng luôn có vài trường hợp biển tinh thần gặp sự cố."
"Ở một mức độ nào đó, đây là nhu cầu thiết yếu."
Nói đến đây, Nhĩ Nhã đột ngột hỏi: "Em hiểu cả rồi chứ?"
Thời Tinh gật đầu.
Biết rõ Thời Tinh không còn tập trung vào huấn luyện, Nhĩ Nhã suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, vỗ tay hỏi: "Em có muốn hiểu sâu vấn đề này không?"
Cậu gật đầu ngay, không chút do dự: "Muốn."
Ít nhất, cậu cũng phải biết được rốt cuộc Điện hạ đang phiền não chuyện gì.
Nhĩ Nhã gật nhẹ: "Đi theo tôi đến thư viện hoàng gia. À, nhớ gọi cả Phí Sở. Hắn có quan hệ thân thích với Trì Diệu, tính lại thẳng thắn, có thể cho em một góc nhìn từ phía Đế quốc."
Trong lúc chính sự bận rộn ngập trời, vòng đàm phán ngoại giao đầu tiên về năng lượng khép lại trong thế giằng co. Đế quốc và Liên minh thống nhất sẽ nghỉ vài ngày, để đôi bên suy nghĩ thêm, rồi sẽ tiến hành vòng đàm phán thứ hai. Những cuộc thương lượng như vậy thường kéo dài cho đến khi đạt được một kết quả chung.
Trưa hôm đó, hiếm hoi lắm Trì Diệu mới có thời gian rảnh, đến chính sảnh dùng bữa. Vừa ngồi xuống, thấy chỗ bên cạnh trống không, hắn nhíu mày:"Tinh Tinh đâu?"
Trước kia ngày nào Hứa Kim cũng nói Thời Tinh mong được ăn cùng hắn ở ngoài, bây giờ thì... người đâu mất rồi?
Hứa Kim lúng túng đáp: "Ở thư viện với Nhĩ Nhã và Phí Sở."
Trì Diệu khẽ nhướng mày. Hứa Kim vội bổ sung: "Đã sang ngày thứ hai rồi."
Đã không về thì thôi, bọn họ tự ăn trước. Chỉ là đến bữa tối, Thời Tinh vẫn chẳng thấy đâu.
Trì Diệu dùng đũa gõ gõ lên chiếc đĩa của cậu: "Vẫn còn ở thư viện sao?"
Hứa Kim khó khăn gật đầu.
Đêm đó, Trì Diệu lại bận, hai người chỉ kịp gặp nhau trước khi ngủ. Hắn không nhắc đến chuyện chờ đợi, còn Thời Tinh thì học đến choáng váng. Trì Diệu vốn định đợi cậu nằm xuống rồi nói với nhau đôi câu. Nhưng vừa leo lên giường, Thời Tinh mới kịp gọi một tiếng "Điện hạ", hắn còn chưa kịp mở miệng thì tiếng thở đều đều đã vang lên bên gối.
Trì Diệu: "......"
Trì Diệu đưa tay, vừa yêu vừa giận, nhéo nhéo sống mũi Thời Tinh.
Ngày hôm sau, cậu vẫn miệt mài trong thư viện, bạn đồng hành vẫn là Nhĩ Nhã và Phí Sở. Trưa Trì Diệu chẳng buồn hỏi nữa, lười rồi.
Đến tối vẫn chưa thấy bóng dáng, hắn bỗng buột miệng: "Phí Sở cuối cùng cũng thông suốt, sống chết kéo Tinh Tinh ra làm lá chắn à?"
Nói xong mới thấy không ổn, chẳng đợi ai đáp lại, liền đổi chủ đề.
Tối đó, Thời Tinh phấn chấn trở về phòng riêng, vừa đến cửa đã gặp Hứa Kim đứng chờ.
Hứa Kim dò ý: "Bệ hạ hai hôm nay cuối cùng cũng rảnh, bữa trưa bữa tối đều ăn ở nhà ăn."
Thời Tinh trợn mắt: "Hả? Sao không ai nói với em, nếu nói thì em đã về từ thư viện rồi."
Thế là rõ, Hứa Kim hiểu ngay căn nguyên. Không phải vì cậu học đến mức quên trời quên đất, mà vì thông tin không được truyền đạt.
"Bệ hạ đã đợi cậu hai ngày nay. Hôm nay cậu vẫn chưa về, tôi còn tưởng cậu biết... Dù sao chuyện này cũng có phần trách nhiệm của bọn tôi. Nhưng mà, hình như tâm trạng Bệ hạ không được tốt lắm."
"Hôm nay cậu nên về sớm, lúc lên lầu chú ý một chút. Đã bận đến thế rồi, hai người đừng gây chuyện thêm."
Thật ra Hứa Kim cũng không ngờ Trì Diệu lại giận vì chuyện như vậy, nên hôm trước không kiểm chứng xem Thời Tinh có biết hay không. Mãi đến tối nay, khi Trì Diệu bất ngờ thốt ra câu kia, ông mới nhận ra.
Trong lòng ông cũng thấy lạ, không ngờ Trì Diệu lại có một mặt giận dỗi vì không được gặp người.
Thời Tinh liên tục gật đầu, rồi trở về phòng.
Tối đó, Trì Diệu ở trong thư phòng nhỏ. Thời Tinh cảm thấy trên người toàn mùi mực sách, không tìm anh ngay, mà trước hết đi tắm rửa, thay đồ ngủ, rồi mới gõ cửa thư phòng.
"Điện hạ, ngài có ở trong không?"
Bên trong vọng ra hai chữ đầy cảm xúc: "Không ở."
Thời Tinh: "......"
"Điện hạ, em vào đây."
Không nghe tiếng đáp, cậu đẩy cửa bước vào. Trì Diệu đang ngồi ở chỗ vốn thuộc về Thời Tinh, chăm chú xem công văn. Cậu rón rén lại gần, hắn vẫn không rời mắt khỏi màn chiếu.
Thời Tinh khẽ gọi: "Điện hạ."
Lúc này Trì Diệu mới liếc sang, ánh nhìn mang theo chút dò xét, hiếm hoi mà dùng kính ngữ: "Em không bận nữa à?"
Thời Tinh lập tức hiểu ra, Hứa Kim nói không sai, Trì Diệu quả thật đang giận.
Cậu đặt tay lên chân anh, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh: "Dạo này em đang tìm hiểu việc mua năng lượng. Liên quan nhiều thứ quá, em học không kịp, hôm nay mới tạm coi như nắm được phần nào."
Trì Diệu khựng lại. Một lát sau, giọng hắn dịu đi, mang theo vài phần không nỡ: "Chuyện này đâu phải một hai câu là nói rõ được, em phí công thế làm gì."
Thời Tinh chân thành: "Mỗi ngày ngài đều bận rộn quá, em muốn xem có chỗ nào mình có thể giúp được ngài không."
Cuối cùng Trì Diệu gạt màn công văn sang bên, khẽ thở ra, nhưng cũng không bỏ qua dễ dàng: "Thế em đã nghĩ ra được cách nào giúp chưa?"
Thời Tinh gật đầu: "Hôm nay em đã bàn với Thượng tướng Phí, tìm ra một biện pháp, trở về là định kể cho ngài nghe."
Rồi lại hơi mất tự tin, lí nhí bổ sung: "Chỉ là... trông ngài có vẻ đang giận."
Trì Diệu nhướng mày: "Hứa Kim ngày nào cũng bảo em đợi ta cùng ăn, ta vất vả mới sắp xếp được chút thời gian, kết quả lại để ta ngồi đối diện bát đĩa trống trơn?"
Đôi mắt Thời Tinh bỗng sáng rực: "Vậy... hai ngày nay ngài thật sự cố ý chờ em sao?"
Trì Diệu: "......"
Hắn đưa tay nhéo má Thời Tinh, giọng thản nhiên phủ nhận: "Không có."
Thời Tinh bật cười, nụ cười sáng rực đến mức ngay cả trong lòng Trì Diệu cũng khó giữ được bực dọc. Cậu bất ngờ ngồi thẳng dậy, khẽ hôn lên má hắn, dỗ dành: "Điện hạ, đừng giận nữa. Em đâu biết ngài ở đó."
"Nếu em biết, kiểu gì cũng đã về ngay rồi."
Trì Diệu thấy lòng mình dịu hẳn. Nhưng trên mặt vẫn chẳng để lộ cảm xúc, khiến Thời Tinh không đoán ra. Cậu lại nhỏ giọng năn nỉ: "Dù chỉ vì em đã nghĩ ra được một cách, ngài cũng bớt giận nhé?"
Trì Diệu cố tình trêu chọc: "Thế em nói đi, để ta xem có phải là cách khả thi không."
Lời thì còn làm bộ làm tịch, nhưng tay hắn đã kéo Thời Tinh từ dưới đất lên, đặt cậu ngồi gọn trên người mình.
Vừa ngồi xuống, Thời Tinh đã mở miệng: "Chặn chẳng bằng thông. Thật ra em thấy việc mở cửa tài nguyên y tế cũng không có gì... nếu làm có điều kiện."
Cậu cười tươi: "Để các hành tinh trong Liên minh tự rối loạn, cãi nhau một trận trước. Không thể cứ để họ dồn sức mài giũa Đế quốc mãi. Đã là một Liên minh nhiều hành tinh hợp thành, thì chuyện nội bộ tự làm khổ nhau mới là bình thường."