Trì Diệu nhướng mày, ánh mắt thoáng hứng thú, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Thời Tinh lập tức ngồi thẳng, đôi mắt sáng rực nhìn anh: "Hai ngày nay em ở thư viện, nhưng chị Nhĩ Nhã không hề dạy em về cục diện Đế quốc, hay mối quan hệ phức tạp giữa các trị liệu sư trong quân đoàn gia tộc với Đế quốc."
Cậu làm bộ bí hiểm: "Ngài đoán xem chị ấy dạy em cái gì?"
Trì Diệu khẽ nhướng mày, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Bệnh di truyền của tầng lớp cao cấp ở các hành tinh trong Liên minh?"
Thời Tinh ngẩn ra, tròn mắt nhìn.
Trì Diệu bật cười, chậm rãi ngả người ra sau: "Sao? Tưởng ta không đoán ra à?"
"Ngài... ngài làm sao biết được?!" Thời Tinh kinh ngạc, đưa tay sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ em để lộ rõ vậy sao? Nhưng mặt em đâu có khắc chữ."
Nụ cười trên môi Trì Diệu càng rộng: "Tiếp đi, chắc ta vẫn chưa đoán hết đâu."
Quả nhiên, hắn chỉ mới đúng một phần. Ngoài bệnh di truyền của tầng lớp cao cấp trong Liên minh, còn có cả căn bệnh gốc xuất phát ở biển tinh thần của người dân tinh hệ Song Sinh.
Đó không phải những thương tổn biển tinh thần để lại trên chiến trường, mà là những vấn đề xuất hiện ngay trong quá trình trưởng thành, giống như trường hợp của Thư Ninh.
Hai kiếp sống của Thời Tinh, phần lớn trị liệu đều hướng tới quân nhân, mà thương tổn cậu gặp thường gắn liền với chiến đấu cùng tinh thú. Thư Ninh không phải ca bệnh đầu tiên, nhưng lại là người đầu tiên tiêu biểu nhất về căn bệnh đầu tiên xuất phát từ cơ thể của biển tinh thần. Mà căn bệnh này, thực ra không hề hiếm gặp.
Nghĩ đến lời Nhĩ Nhã từng nói, Thời Tinh thoáng thất thần, rồi nghiêm túc mở lời: "Đế quốc vốn đào tạo trị liệu sư ít, quá trình bồi dưỡng lại không thể tách rời quân đội. Vì vậy, một khi người Lam Tinh trở thành trị liệu sư, thì gần như đương nhiên sẽ ở lại quân ngũ, chuyên chữa trị cho những quân nhân bị thương tổn biển tinh thần trong chiến đấu. Nhưng thực ra, đó không phải là dáng vẻ ban đầu của y tế người Lam Tinh."
"Trước khi Lam Tinh biến mất, trị liệu chủ yếu tập trung vào các bệnh xuất phát tự nhiên của biển tinh thần. Thương tổn do chiến đấu gây ra chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi."
Nói đến đây, Thời Tinh chợt ngập ngừng.
Trì Diệu khẽ giục: "Tiếp đi."
Cậu nuốt xuống cơn thấp thỏm, quan sát sắc mặt anh rồi dè dặt nói: "Đây mới chính là căn nguyên khiến Đế quốc trở thành mục tiêu công kích trong vấn đề tài nguyên y tế."
Toàn tinh hệ đã quen với việc có trị liệu sư Lam Tinh, quen với chuyện chỉ cần hẹn trước là có thể được chữa trị.
Thế rồi một ngày, tất cả biến mất. Không những thế, số ít người Lam Tinh còn lại lại bị quân đội Đế quốc độc quyền, chẳng chịu chia sẻ cho bên ngoài...
"Bệnh tật vốn không giống những vấn đề khác. Khi mắc bệnh thì cần bác sĩ. Rõ ràng trong tinh hệ vẫn còn bác sĩ, vẫn có những người thuộc tầng lớp cao cấp ở các hành tinh chịu bỏ giá cao để chữa trị, nhưng... Đế quốc lại nhất quyết không mở cửa."
Theo thời gian, mâu thuẫn như quả cầu tuyết, lăn càng lúc càng lớn.
Trì Diệu cúi mắt giây lát, rồi cũng nghiêm sắc mặt, thừa nhận: "Em nói đúng."
Thời Tinh lại tiếp: "Nhưng đó cũng không phải điều Đế quốc mong muốn... mà thật ra, họ cũng chẳng còn cách nào khác."
"Ban đầu, số lượng người Lam Tinh quá ít, ngay cả cung ứng cho quân nhân còn chẳng đủ, nói gì đến chuyện chia ra ngoài. Về sau, khi số lượng trị liệu sư nhiều hơn, lợi ích giữa quốc gia và quân đoàn lại bắt đầu va chạm. Quân đoàn phải đóng giữ biên giới dài nhất, mà trị liệu sư cũng chính do quân đoàn bỏ công nuôi dưỡng. Ngay trong Đế quốc, muốn tìm được một trị liệu sư đã rất khó, quân đoàn càng không thể chủ động chia sẻ tài nguyên ấy ra ngoài. Thượng nghị viện và Viện trưởng lão lại lo sợ người ngoài tinh hệ lôi kéo mất người Lam Tinh, nên cũng chẳng bao giờ đồng ý công khai. Vì thế, dù biết rõ căn nguyên, Điện hạ, ngài cũng chẳng thể làm gì khác."
Trì Diệu khẽ cười với Thời Tinh, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. So với nụ cười, đó giống như một sự mặc nhận hơn.
"Vậy em đã nghĩ ra cách gì?"
Thời Tinh nghiêm túc đáp: "Có thể mở một số lượng cực ít danh ngạch trị liệu trong Đế quốc, chỉ dùng các trị liệu sư cấp S. Những người dưới cấp S, hoặc người Lam Tinh chưa qua kỳ trưởng thành, thì vẫn chỉ phục vụ quân đội."
"Em đã bàn bạc với Thượng tướng Phí và chị Nhĩ Nhã. Tầng lớp cao cấp của các hành tinh thường có tinh thần lực không tồi, bệnh mà cấp A có thể chữa, thì cấp S tất nhiên càng có thể. Chúng ta chỉ cần mở ra tài nguyên y tế ở cấp cao nhất, chắc chắn các hành tinh khác sẽ không thể không động lòng."
Trì Diệu nhìn cậu chăm chú, chợt mở miệng: "Trước đây từng có người đề xuất một cách tương tự."
Từ khi Trì Diệu tiếp nhận vị trí, việc mở cửa tài nguyên y tế đã trở thành đề mục mà Liên minh lần nào cũng đưa ra trong các cuộc đàm phán.
Ban đầu, trong Đế quốc số lượng Lam Tinh nhân vốn đã ít ỏi. Nhưng bây giờ thì khác...
Thời Tinh bật dậy, nói ngay: "Em biết rồi. Thượng tướng Phí từng nói, không thể thực hiện là vì các trị liệu sư cấp S đều trực thuộc từng quân đoàn. Nuôi dưỡng một trị liệu sư đã khó, huống chi là cấp cao, tiêu hao còn lớn hơn nhiều. Biên giới lại kéo dài, nên bảo họ nhường ra tài nguyên y tế cấp cao nhất, thật sự rất khó."
Trì Diệu nhìn cậu, ánh mắt dịu hẳn, chợt anh vươn tay. Thời Tinh hiểu anh muốn chạm vào má mình, liền lấy một chiếc đệm, ngồi xuống thảm dưới chân, để mặc anh khẽ v**t v* gương mặt mình.
Anh trầm ngâm một lát, rồi chỉ nói một câu: "Em phải biết, phía sau sự trưởng thành của mỗi trị liệu sư cấp S, trên con đường săn tinh thú, đều có không chỉ một quân nhân đã ngã xuống."
Giọng nói rất nhẹ, nhưng khi gắn thêm sức nặng của sinh mạng, những lời dịu dàng ấy lại khiến cả hơi thở của Thời Tinh cũng nghẹn lại.
Cậu đặt tay mình lên tay Trì Diệu, khẽ đáp: "Em biết mà, Điện hạ."
Chính bởi khó khăn như thế, nên trong và ngoài Đế quốc, những tiếng nói về việc mở cửa y tế mới đến mức đối lập như nước với lửa.
"Nhưng bây giờ thì khác rồi."
Đôi mắt Thời Tinh sáng trong, phản chiếu bóng dáng Trì Diệu: "Giờ ngài đã có em bên cạnh, Điện hạ."
"Trước đây, trong Quân đoàn số 1 và hoàng cung đều không có người Lam Tinh. Khi ấy, khuyên quân đoàn nhường tài nguyên y tế chẳng khác nào vung tay trên phần của người khác. Nhưng nếu chính em đứng ra lên tiếng, thì sẽ hoàn toàn khác."
"Cả Đế quốc chỉ có em là trị liệu sư cấp SSS. Sĩ quan có tinh thần lực cao thì nhiều, trong khi trị liệu sư cấp S lại chưa đủ tầm. Nếu có ai phản đối, họ cũng phải cân nhắc chuyện khám chữa về sau."
"Thêm nữa, với thân phận của em, em có thể trực tiếp trưng cầu ý kiến toàn bộ trị liệu sư cấp S. Vấn đề năng lượng nhất định không thể né tránh, biên giới cũng không thể kéo dài thêm nữa. Đế quốc không chỉ là của hai ta, mà là của tất cả công dân Đế quốc. Em tin họ sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt."
Nghĩ tới điều gì, cậu lại khẽ nói: "Nhưng ngài phải hứa với em một chuyện..."
Trì Diệu ngắt lời, bất chợt nghiêng người, nghiêm nghị nhìn thẳng vào cậu: "Điều kiện của em ta đều có thể đồng ý. Nhưng nếu em lấy thân phận hoàng thất trực hệ để đứng ra thúc đẩy việc này, thì dù quá trình thuận lợi đến đâu cũng chắc chắn sẽ có tiếng phản đối trong nội bộ. Em đã chắc chưa?"
Thời Tinh mới học nội chính được bao lâu đâu, ngay cả kỳ trưởng thành còn chưa trải qua. Gương mặt non nớt dưới ngón tay hắn, khi mới đến bên cạnh, vẫn còn chưa kịp trưởng thành...
Quả đúng như cậu nói, chuyện này cần, và chỉ có Thời Tinh ra mặt mới là cách tốt nhất. Nhưng... hắn lại có chút không nỡ.
Một người Lam Tinh trước kỳ trưởng thành, vốn không nên phải trải qua nhiều sóng gió đến thế.
Song khi hỏi xong, thanh niên kia quả nhiên gật đầu thật mạnh: "Chắc chắn rồi."
"Bởi em không chỉ là một người Lam Tinh chưa qua kỳ trưởng thành. Em còn là hoàng thất trực hệ của Đế quốc."
Thời Tinh nghiêng mặt, cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh, giọng khẽ thì thầm: "Em còn là bạn đời của ngài nữa."
"Hoàng thất phải đặt lợi ích của Đế quốc lên hàng đầu. Là bạn đời của ngài, em cũng nên gánh lấy một nửa trách nhiệm ấy. Em đứng ra chẳng qua cũng chỉ là làm gương mà thôi, Điện hạ."
Trì Diệu nhíu mày: "Đừng nói nghe đường hoàng thế."
Thời Tinh đặt tay lên chân anh, cả nửa người trên dựa hẳn vào. Trong ánh mắt lặng lẽ đối diện, cậu khẽ thì thầm: "Em không nỡ để ngài quá mệt. Rõ ràng... rõ ràng ngài còn chưa qua kỳ rối loạn. Nếu em chịu mệt thêm một chút, có thể đổi lại cho ngài được nhẹ nhõm hơn, em tình nguyện."
Giọng nhỏ thôi, nhưng đầy kiên định.
Ai mà qua kỳ rối loạn giống như Trì Diệu chứ, ngày nào cũng xử lý chính vụ, lại còn họp hành căng thẳng. Thời Tinh dám chắc, cả Đế Đô chỉ có một mình hắn bận đến thế.
Ngón tay Trì Diệu vẫn đặt trên má cậu, bất giác siết nhẹ. Trong ánh nhìn của anh, tiểu Lam Tinh ngoan ngoãn ngước lên, trong đôi mắt xanh nhạt ấy, đầy ắp bóng hình của mình.
"Đừng nói những lời như vậy vào buổi tối." Trì Diệu khẽ buông.
"Bởi sẽ khiến ta nảy sinh suy nghĩ khác. Ví dụ như..." Ngón tay dài trượt xuống cổ áo cậu, hơi thở hắn nặng dần: "Nó khiến ta muốn nghe em th* d*c ở ngay đây..."
Đầu óc Thời Tinh còn chưa kịp xoay chuyển, thì một nụ hôn nóng rực đã ập xuống.
Trong cơn mơ hồ, hắn hỏi: "Thích ta đến vậy sao?"
Thời Tinh thì thầm đáp: "Điện hạ là người đối xử tốt với em nhất kể từ khi em rời Tổ Cây."
Câu trả lời ấy thật vừa lòng. Huống chi, cậu còn tự tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến. Trì Diệu nghĩ, mình mà còn giả vờ làm quân tử thì không xứng nữa.
Đêm hôm ấy, hắn không chỉ nghe tiếng cậu th* d*c, mà còn nghe cả tiếng khóc gấp gáp đến bất lực.
Sau cơn hỗn loạn, mắt Thời Tinh đã mờ đi, quần áo ngủ trên người chẳng còn cái nào ở đúng chỗ ban đầu.
Cả người nằm trên tấm thảm mềm mại, Thời Tinh cuối cùng cũng biết cảm giác ấy là thế nào.
Cậu hỗn loạn, còn Trì Diệu vẫn áo mũ chỉnh tề, chỉ lấm tấm vài nếp nhăn do cậu làm rối. Hắn cố tình hé miệng, nhả thứ thuộc về Thời Tinh lên người cậu rồi xoa ra.
Thời t*nh h**n toàn sụp đổ. Nhưng Trì Diệu vẫn đè chặt, vừa ép vừa trêu chọc, thậm chí còn bàn luận sau khi cậu qua kỳ trưởng thành, có thể "đáp lễ" hắn hay không.
Ngày hôm sau, Trì Diệu lại bóc cho Thời Tinh một đĩa tôm.
Nhĩ Nhã ung dung "moi" được từ cậu một phần hải sản do chính Hoàng đế Đế quốc bóc.
Chẳng bao lâu, Phí Sở cũng chìa bát ra trước mặt Thời Tinh. Còn chưa kịp ban phát, cái bát đã nứt vỡ, thì ra tinh thần lực của Trì Diệu vừa mới quét qua.
Phí Sở: "......"
Trì Diệu thản nhiên: "Thích thế thì ra ngoài cung điện đi, trước cổng công viên trung tâm hợp với ngươi lắm, biết đâu một ngày còn xin được cả một bát tinh tệ."
Phí Sở cảm thấy bị châm chọc, nhưng không đôi co, quay sang nhìn Thời Tinh tố cáo: "Tiểu Điện hạ, có người bắt nạt thuộc hạ của ngài."
Thời Tinh ngượng ngùng, chủ động bóc cho hắn một con tôm gai. Trì Diệu cũng không ngăn.
Nhưng cuối cùng, con tôm ấy lại rẽ ngang giữa đường, rơi thẳng vào bụng Trì Diệu.
Phí Sở: "............"
"Có phải quá đáng quá không?"
Ngài Trì ngạo mạn: "Thế thì khóc đi."
Giữ đúng nguyên tắc "sĩ khả sát bất khả nhục", Phí Sở vung đũa... hắn không ăn nữa!
Có Vệ Uyển và Đường Mịch lo liệu, thêm Thường Tuyền ngồi trấn giữ, chưa đầy hai ngày, Thời Tinh đã thu thập xong toàn bộ ý kiến của các trị liệu sư cấp S.
Ngoài dự đoán của cậu, không một ai phản đối. Tất cả trị liệu sư đều nhất trí thông qua. Thời Tinh còn chưa hiểu hết, Nhĩ Nhã đã chỉ rõ: "Làm trị liệu sư càng lâu, càng thấy rõ mức độ nghiêm trọng và phổ biến của những căn bệnh gốc tự phát từ biển tinh thần. Thật ra, chỉ cần là trị liệu, họ sẽ không từ chối."
Đến lúc ấy Thời Tinh mới chợt nhận ra, đa phần người Lam Tinh đều có một trái tim mềm yếu, không nỡ quay lưng với bệnh nhân.
Trước khi vòng đàm phán ngoại giao thứ hai về năng lượng khởi động, trang web chính thức của Đế quốc đã phát thông báo: sẽ sớm mở tài nguyên trị liệu của các trị liệu sư cấp cao nhất. Thông báo được công bố trên toàn bộ tinh võng, cả trong lẫn ngoài tinh hệ.
Tin tức vừa đăng, máy chủ liền quá tải. Bên dưới tràn ngập câu hỏi từ các hoàng thất và gia tộc cầm quyền khắp các hành tinh: điều kiện mở cửa là gì, khi nào bắt đầu, và quan trọng nhất là làm sao để giành được suất chữa trị.
Giải quyết xong quân đoàn và các trị liệu sư cấp S, mà tài nguyên y tế cấp cao vốn chẳng liên quan đến thường dân, nên tiếng phản đối trong nước cũng không lớn như Thời Tinh tưởng.
Đế quốc để mọi người thấp thỏm một ngày, hôm sau liền công bố tin chính thức. Sẽ mở thử 30 suất trị liệu, hoan nghênh các hành tinh tới thương thảo, số lượng có hạn, ai đến trước được trước.
Một hòn đá ném xuống, liền tạo nên ngàn lớp gợn sóng.
Liên minh tất nhiên hiểu rõ dụng ý của Đế quốc. Nội bộ ngay ngày đầu đã tranh cãi kịch liệt, nhưng đối với Đế quốc, họ vẫn giữ im lặng, không muốn phá hỏng thế ép buộc về năng lượng trước đó.
Điều Thời Tinh không ngờ là, chỉ trong vài ngày, nội bộ Liên minh có thể mở hơn chục cuộc họp một ngày, nội các vì lập trường bất đồng mà cãi đến vỡ tung.
Các quan ngoại giao của từng hành tinh tại Đế quốc vẫn giữ vững, duy trì thái độ thống nhất đối ngoại.
"Xem ra phải thêm chút lửa rồi." Trì Diệu nhận xét.
Ngọn lửa ấy nhanh chóng đến, thông qua phu nhân Campbell. Trong lúc đang ngoại giao với Liên minh, hoàng thất Campbell bất ngờ tới thăm Đế quốc, mang theo cả tiểu công chúa mắc bệnh tự phát ở biển tinh thần.
Các quan viên ngoại giao đều tận mắt chứng kiến cô bé được đưa xuống từ phi thuyền Campbell. Đế quốc lập tức đưa tin.
Chưa đầy một tuần, sau khi được Thời Tinh chữa trị trong hoàng cung, tiểu công chúa lại xuất hiện trước công chúng, tung tăng hoạt bát, tràn đầy sức sống.
Nếu không có người đầu tiên thì thôi, nhưng đã có một, những thế lực vốn nóng lòng trong Liên minh liền chẳng thể kìm nén nữa.
Điều khiến người ta càng thêm sụp đổ là, ngay sau khi công chúa xuất hiện, Đế quốc tuyên bố: 30 suất trị liệu đã bị Campbell mua trọn bằng một hành tinh khoáng sản lớn. Suất tiếp theo sẽ chỉ mở ra sau khi toàn bộ 30 suất này hoàn thành trị liệu.
Cái không có được mới là cái tốt nhất.
Trong ngày, những hành tinh có nhu cầu trong Liên minh lập tức liên hệ với hoàng thất Campbell. Nhận lại chỉ một câu trả lời tuyệt vọng: 30 suất ấy, Campbell chỉ giữ 10 xuất cho bản thân, còn lại 20 đều đã bán cho trăm thương nhân liên tinh đứng đầu bảng có tài sản giàu nhất. Mỗi người một suất, và gia tộc nào cũng có bệnh nhân đang cần trị liệu gấp.
Nói cách khác, một suất trị liệu cũng không thể chia ra.
Điều khiến các hành tinh trong Liên minh vừa khó hiểu vừa tức tối nhất là trong số đó, còn có cả thương nhân liên tinh vốn sinh ra từ Đế quốc?!
Ai cũng hiểu, nếu không ra tay ngay thì sẽ muộn mất.
Tối hôm sau, Bộ Ngoại giao Đế quốc nhận về hàng chục công hàm chính thức từ các hành tinh.
Hơn mười hành tinh năng lượng cỡ trung và lớn trong Liên minh lén liên hệ riêng, hỏi giá suất trị liệu và thời gian mở tiếp theo. Còn những hành tinh khác thì không thuộc Liên minh, nhưng cũng có đến mười hành tinh tài nguyên.
Trì Diệu mỉm cười kể lại cho Thời Tinh phản hồi ấy. Thời Tinh suy nghĩ giây lát, điềm nhiên nói:
"Càng hiếm càng quý. Không cần vội trả lời, cứ để đó, kéo dài thêm một chút."
"Đến bao giờ?" Trì Diệu hỏi.
"Đến khi Liên minh cãi nhau đến mức vỡ tung đi." Thời Tinh dứt khoát.
Trì Diệu bật cười, vui đến không nhịn được: "Bác sĩ Thời, em sắp biến Đế quốc thành phòng khám chui rồi đấy ~"
"Chẳng phải họ đòi chúng ta mở tài nguyên y tế sao? Thì mở, và giá chính là như thế."
Thời Tinh hất nhẹ cằm, giọng kiêu ngạo: "Thấy đắt thì họ có thể không đến."