Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 93

Thời Tinh ngã gục. Chưa đầy mười phút sau, một nhóm y tá đã vội vã ùa vào cung điện, phía sau là xe bay chở theo thiết bị lớn, rầm rập tiến đến.

 

Ban đầu, Phí Sở vẫn còn căng thẳng canh giữ trước cửa phòng chắn, lo cho Trì Diệu. Không ngờ người vẫn ổn lại là Trì Diệu, còn Thời Tinh thì ngã xuống. Phí Sở thoáng sững sờ, rồi lập tức bị Nhĩ Nhã gọi vào hỗ trợ.

 

Trì Diệu muốn bế Thời Tinh lên, nhưng Nhĩ Nhã nhanh chóng giữ chặt anh lại:
"Ngài ở yên đây. Phí Sở đưa Tinh Tinh về phòng, chú Hứa sẽ tiếp nhận. Cậu ấy vừa hấp thu năng lượng từ biển tinh thần của ngài, giờ ngài không thể rời đi. Ta phải xác nhận ngài an toàn, cũng như đảm bảo với mọi người rằng ngài an toàn, thì mới có thể ra ngoài."

 

Phí Sở cùng đám quân sĩ đều thấy có lý.

 

Trì Diệu vừa định phản bác thì bất chợt rít mạnh một hơi, cúi đầu xuống. Bởi lẽ một phần trong hắn đã bị rút đi, biển tinh thần quả thật cũng chịu ảnh hưởng, đang chấn động dữ dội.

 

Cảm nhận tinh thần lực từ Trì Diệu đột ngột tản ra, Nhĩ Nhã lập tức đẩy Phí Sở đang bế Thời Tinh cùng Phù Thanh ra khỏi phòng chắn. Ngay khi cửa khép lại, bên trong bỗng bùng phát một luồng tinh thần lực vô thức, bị tấm màn chắn của Nhĩ Nhã dựng lên chặn đứng.

 

"Các cậu lo cho Thời Tinh, ta lo cho Trì Diệu. Đi đi."

 

Thấy ánh mắt lo lắng của Phí Sở ngoái lại, Nhĩ Nhã dứt khoát quyết định.

 

"Tôi..."

 

Một tay chống xuống đất, Trì Diệu vừa định mở miệng thì trong cơ thể anh lại bùng lên một đợt dao động tinh thần lực.

 

"Đừng nói nữa, ngài điều chỉnh hô hấp trước đi, hãy khống chế lại."

 

"Nếu không kiềm chế được, ngài không thể đến gặp Tinh Tinh trong tình trạng này. Như vậy chỉ khiến cậu ấy chịu tổn thương thêm lần nữa."

 

Không rõ câu nói nào của Nhĩ Nhã đã chạm trúng điểm then chốt, Trì Diệu vốn định phản bác, cuối cùng chỉ hít sâu một hơi rồi gật đầu.

 

Chính trong cảnh ngổn ngang khó hiểu ấy, Hứa Kim được gọi gấp lên lầu.

 

Biết đã có Nhĩ Nhã lo cho Trì Diệu, ông không để tâm đến hắn nữa, lập tức sắp xếp y tá và cận thần tiếp nhận Thời Tinh.

 

Là trưởng nhóm cận thần trong cung điện, Hứa Kim vừa xuất hiện đã lập tức ra lệnh đâu vào đấy, không nói thừa một câu. Đám người đang bận rộn nhanh chóng tìm lại chỗ dựa, không còn quá hoảng loạn hay nôn nóng.

 

Chuyện Thời Tinh ngất xỉu, Hứa Kim chẳng lạ gì. Lần này ông vẫn giữ bình tĩnh, trước tiên lấy súng đo nhiệt, kiểm tra trán và tứ chi. Thấy chỉ số vẫn bình thường, ông mím môi, sắc mặt nghiêm nghị, đảo mắt qua quần áo của cậu, rồi dứt khoát hạ lệnh: "Để robot thay đồ ngủ trước, thoáng khí, thoát mồ hôi, sẽ dễ chịu hơn."

 

Nghiêm Trường Nhạc đứng bên gật đầu: "Được."

 

"Bác sĩ còn chưa tới sao?"

 

Vừa dứt lời, một nhóm bác sĩ và y tá đã vội vã ùa vào từ cửa. Hứa Kim đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng ra lệnh: "Bác sĩ phụ trách và y tá ở lại. Trong phòng nếu quá mười lăm người thì bớt vài trợ lý ra ngoài, giữ cho thông thoáng. Thiết bị lớn có thể đặt ở phòng bên thì chuyển sang đó, kéo dây đo dài ra cũng được."

 

Mọi người lập tức gật đầu làm theo, vốn dĩ trước đây vẫn xử lý như vậy.

 

Bác sĩ phụ trách đo nhiệt độ một lượt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Nhiệt độ bình thường."

 

Nghiêm Trường Nhạc bổ sung: "Vừa mới ngất, cho dù có sốt thì cũng phải mất một lúc mới thấy rõ."

 

Bác sĩ khẽ gật, vừa nghe Phí Sở báo tình hình vừa nhanh tay lắp đặt thiết bị.

 

Vì sự cố xảy ra trong quá trình trị liệu, bước đầu tất nhiên phải kiểm tra biển tinh thần. Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu. Bác sĩ thoáng kinh ngạc: "Không thể dò được tình trạng biển tinh thần của tiểu điện hạ."

 

Hứa Kim cau mày: "Ý ông là sao?"

 

"Dường như có thứ gì đó che chắn, khiến việc dò quét bị cản trở."

 

Sực nhớ ra điều gì, bác sĩ vội nói thêm: "Chúng tôi chỉ mang theo thiết bị cỡ vừa và nhỏ. Trong bệnh viện còn có loại lớn hơn, phương thức dò quét cũng tiên tiến hơn. Có cần đẩy xe bay đến ngoài cửa sổ, nối dây vào rồi thử không?"

 

"Được." Hứa Kim đáp gọn.

 

Kết quả kiểm tra bằng thiết bị cỡ lớn cũng chẳng khác gì loại vừa và nhỏ. Vẫn hoàn toàn không có phản ứng.

 

Hứa Kim bất giác nhìn sang Phí Sở. Lúc thế này, hắn cũng không dám mạo hiểm dùng tinh thần lực để thăm dò, chỉ thấp giọng nói: "Ta sẽ thử cảm nhận ngoài biển tinh thần của cậu ấy."

 

Thực ra Phí Sở đã lo xa. Khi hắn vừa vận dụng tinh thần lực, chạm đến biển tinh thần của Thời Tinh, lập tức nhận ra một tầng sương mù dày đặc bao phủ. Hắn ngạc nhiên lẩm bẩm một câu, thì Phù Thanh mới sực nhớ ra, vội nhắc: "Biển tinh thần của tiểu điện hạ vốn có một lớp sương mù giống như màn chắn, ngay cả tinh thần lực cấp SS của người trong Đế quốc cũng không vượt qua được."

 

Phí Sở thử thêm lần nữa, đến mức gần như tuyệt vọng, nghiến giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn là không thể vượt qua sao?"

 

Hắn liền bảo Phù Thanh thử. Phù Thanh vận dụng tinh thần lực, và trông thấy một điều hoàn toàn khác.

 

Lớp sương mù ngoài biển tinh thần của Thời Tinh đã khác hẳn lần trước. Lần này nó như có thực thể, không nói đến chuyện tiến vào, chỉ cần chạm tới cũng lập tức bị hất ngược trở ra.

 

Tuy chưa thể dò rõ biển tinh thần biến đổi thế nào, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đã có thay đổi.

 

Phù Thanh khẽ nói: "Trước đây chỉ có Điện hạ và Vân Vụ mới có thể nhìn thấy rõ biển tinh thần của Tinh Tinh, còn bây giờ thì..."

 

Phí Sở cau mày, rất nhanh đã đưa ra quyết định: "Vậy thì kiểm tra những hạng mục khác trước. Ngươi từng nói, nếu Vân Vụ có thể thì Nhĩ Nhã chắc chắn cũng có thể. Thậm chí, đợi Nhĩ Nhã lên rồi hãy tính tiếp."

 

Hứa Kim gật đầu tán thành: "Đúng, nếu không xem được thì cứ tiến hành kiểm tra phần khác."

 

Được sự đồng thuận, bác sĩ gật đầu, liền bắt tay vào các bước kiểm tra khác.

 

Tầng dưới, trong phòng chắn năng lượng.

 

Tinh thần lực của Nhĩ Nhã thẩm thấu hòa trộn vào, dưới sự hỗ trợ của cô, Trì Diệu cuối cùng cũng miễn cưỡng giữ được biển tinh thần trong tầm kiểm soát.

 

Không biết từ lúc nào, Nhĩ Nhã cất giọng: "Vết nứt trong biển tinh thần của ngài dường như đang thu hẹp lại."

 

Quan sát thêm một lát, cô chắc chắn hơn: "Thời Tinh đã rút đi phần năng lượng không thể hóa giải, biển tinh thần của ngài đang tự phục hồi. Sẽ khó chịu đấy, còn cần thêm thời gian, ngài hãy cố gắng chịu đựng."

 

Sợ Trì Diệu nóng ruột, nàng lại nói tiếp: "Ta biết ngài lo cho Thời Tinh, nhưng nếu ngài không giữ được bản thân thì..."

 

Trì Diệu ngắt lời, mồ hôi lạnh chảy ướt cả trán nhưng giọng vẫn trầm ổn: "Ta biết. Ta sẽ ổn định lại chính mình rồi mới ra ngoài."

 

Nghe vậy, Nhĩ Nhã mới tạm yên lòng.

 

Họ ở lại suốt một tiếng đồng hồ trong phòng chắn năng lượng. Có tinh thần lực trị liệu của Nhĩ Nhã liên tục rót vào hỗ trợ, về sau khế ước cũng bắt đầu tỏa sáng. Trì Diệu chẳng hé một lời, nhưng đôi mày nhíu chặt và gương mặt đẫm mồ hôi lạnh đã đủ để chứng minh hắn đang phải chịu đựng thế nào.

 

Về chuyện này, Nhĩ Nhã cũng chỉ có thể bất lực nhìn theo.

 

Berman đã tích hợp quá nhiều loại gien ưu tú, hơn nữa toàn Đế quốc lại sớm áp dụng phương pháp nuôi cấy phôi ngoài cơ thể, những gien có vấn đề sẽ tự động bị loại bỏ ngay trong quá trình phát triển.

 

Nói cách khác, tinh thần lực của Trì Diệu, ngay từ tầng gien, đã là một sự tồn tại vượt trội.

 

Những gien trội mạnh mẽ biểu hiện ở người Berman, so với những gien ẩn cực hạn vốn không hề bộc lộ ở người Lam Tinh (khi lai với người Lam Tinh, thế hệ sau gần như không còn giữ đặc tính Lam Tinh), thì ở một mức độ nào đó đã có thể sánh ngang.

 

Bởi vậy, chỉ cần có nền tảng để phục hồi, biển tinh thần của Trì Diệu sẽ tự chữa lành.

 

Đó cũng chính là tình huống mà họ đang đối diện.

 

Thời Tinh đã hấp thu tinh thần lực từ một vết nứt. Và vết nứt ấy, dưới tác động của cả ba phía, đang thu hẹp lại nhanh chóng.

 

Lúc đầu, Nhĩ Nhã còn cảm thấy vui mừng. Điều đó chứng minh rằng, chỉ cần năng lượng dưới đáy biển tinh thần của Trì Diệu được loại bỏ, thì biển tinh thần của hắn hoàn toàn có khả năng phục hồi.

 

Thế nhưng, khi vết nứt ngày càng hẹp lại, nụ cười trên môi nàng dần biến mất.

 

Không phải vì điều gì khác, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để nhận ra vết nứt sắp biến mất hoàn toàn, Nhĩ Nhã thật sự không dám tưởng tượng Thời Tinh đã hấp thu bao nhiêu năng lượng.

 

Hấp thu đến mức ấy, Trì Diệu có thể an toàn. Nhưng Thời Tinh vẫn chỉ là một người Lam Tinh đang trong kỳ trưởng thành. Liệu cậu có chịu đựng nổi không?

 

Không rõ đã bao lâu trôi qua, khế ước mới dần tắt sáng. Biển tinh thần của Trì Diệu rốt cuộc cũng yên lặng lại, vết nứt mà Thời Tinh từng chạm vào chỉ còn là một khe nhỏ. Xác nhận Trì Diệu không sao, Nhĩ Nhã chẳng kịp giải thích, lập tức đứng dậy rời đi.

 

Cô lên lầu tìm đến chỗ Thời Tinh.

 

Vừa bước vào phòng, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô. Nhĩ Nhã không để mọi người kịp mở miệng, liền nói nhanh: "Trì Diệu vẫn ở dưới lầu, không sao cả. Tôi đến xem Thời Tinh."

 

Hứa Kim không yên tâm rời đi, liền bảo Nghiêm Trường Nhạc xuống dưới kiểm tra Trì Diệu.

 

Phí Sở thì lập tức kéo Nhĩ Nhã lại, kể một lượt tình trạng của Thời Tinh.

 

Biết mọi người đang hoảng hốt, Nhĩ Nhã không hề tức giận, để mặc Phí Sở kéo tay mình đưa đến bên Thời Tinh, vừa đi vừa kể lại tình hình.

 

Nghe xong, cô khẽ gật đầu, kết luận: "Không có vấn đề gì khác, cũng không phát sốt. Chỉ là hôn mê bất tỉnh, biển tinh thần dường như đã tự phong tỏa?"

 

Phù Thanh phụ họa: "Đúng vậy. Giờ chúng ta đều không cảm nhận được gì. Có lẽ do tinh thần lực không tương thích. Hay là để cô thử xem? Tinh thần lực của người Lam Tinh sẽ không gây khó chịu."

 

"Được, ta thử." Nhĩ Nhã đáp.

 

Biển tinh thần của Thời Tinh, cô vốn không xa lạ. Thực tế, để có thể hướng dẫn cậu phù hợp hơn, những ngày qua Nhĩ Nhã đều quan sát và ghi chép lại sự thay đổi hằng ngày.

 

Vừa chạm đến tầng ngoài biên tinh thần, cô khẽ nhíu mày: "Sương mù đã dày đặc hơn, còn mang tính loại trừ, ta không chắc có thể vào được."

 

Ở bên ngoài hoàn toàn không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào, đúng thật như thể đã tự phong tỏa.

 

Tinh thần lực của Nhĩ Nhã từ từ tiến sâu hơn. Có lẽ đúng như Phù Thanh nói, bởi cô là người Lam Tinh, nên ban đầu màn sương còn kháng cự. Nhưng khi tinh thần lực hòa nhập nhiều hơn, nó dần trở nên thân thiện, mở đường cho cô đi vào.

 

"Ta vào được rồi."

 

Lời vừa dứt, tất cả những người trong phòng đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhĩ Nhã tiếp tục tiến sâu.

 

Phí Sở thoáng thấy gì đó, liền vỗ vai Hứa Kim, rồi khẽ ra hiệu, chỉ vào thái dương của Nhĩ Nhã.

 

Hứa Kim vốn tinh ý, lúc này mới nhận ra Nhĩ Nhã đã bận rộn đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán. Ông khẽ dặn dò vài câu với thị quan bên cạnh. Đợi đến khi Nhĩ Nhã thu hồi tinh thần lực, vừa mở mắt ra, đã có người đưa tới một chiếc khăn nóng để cô lau mặt.

 

Nhĩ Nhã chỉ nói một tiếng cảm ơn, cũng không khách sáo, cầm lấy lau ngay.

 

Mọi người đều chăm chú nhìn cô, chờ đợi kết quả.

 

"Biển tinh thần của Tinh Tinh..."

 

Cô ngập ngừng cất lời.

 

Chưa kịp nói hết câu, Phí Sở đã vội xen vào: "Đang dao động sao?"

 

Nhĩ Nhã lắc đầu: "Không phải. Tần suất lặp lại trong biển tinh thần thật sự cao hơn, nhưng vẫn trong phạm vi bình thường. So với gọi là dao động, chi bằng nói..."

 

Nàng trầm ngâm một hồi mới chốt lại: "Rất sôi động."

 

Việc biển tinh thần của Thời Tinh có cấu tạo khác biệt, mọi người trong cung điện đều rõ.

 

Nhĩ Nhã đã quan sát trung tâm biển tinh thần, cả mặt biển lẫn đáy biển đều không có gì bất thường. Biến đổi là ở bãi nông bên ngoài.

 

"Bên dưới vốn là kết cấu rỗng. Bình thường, mỗi khi Thời Tinh hấp thu năng lượng, sẽ có dòng năng lượng rối loạn luồn lách bên trong. Nhưng hôm nay, chúng đặc biệt sôi động."

 

Sôi động đến mức nào ư? Bình thường cũng chỉ một hai luồng, nhiều lắm là ba luồng năng lượng chạy qua lại...

 

Thế nhưng hôm nay, khi tinh thần lực cảm nhận của Nhĩ Nhã lặn xuống, toàn bộ khoảng rỗng đều sáng bừng, trên mỗi kết cấu chống đỡ bên trong đều có dòng năng lượng rối loạn liên tục luồn lách.

 

Nàng nghi ngờ rằng những năng lượng ấy được kích phát từ vùng hư không phía dưới.

 

"Vậy, ngươi cho rằng đây là tình huống gì?"

 

Không rõ từ khi nào, Trì Diệu đã được Nghiêm Trường Nhạc đỡ đứng nơi cửa, toàn bộ những lời vừa rồi của Nhĩ Nhã đều lọt vào tai hắn.

 

Hứa Kim không cảm nhận thấy dao động tinh thần lực nào từ Trì Diệu, mới nhẹ nhõm thở ra, hiểu rằng mọi rắc rối đã được Nhĩ Nhã xử lý ổn thỏa.

 

Một thị quan thấy mồ hôi ướt đẫm trán và cổ Trì Diệu, liền vội đưa khăn nóng tới. Nhưng anh liền gạt đi, ánh mắt không rời Nhĩ Nhã, dáng vẻ quyết phải nghe cho được kết quả.

 

Nhĩ Nhã cất lời: "Đúng lúc ngài đến, thử xem có thể tiến vào biển tinh thần của Tinh Tinh hay không."

 

Trì Diệu nhíu mày: "Em ấy bây giờ..."

 

"Trung tâm biển tinh thần không có vấn đề gì, hoàn toàn chịu được. Ngài thử đi, ta cần xác minh một điểm." Nhĩ Nhã đáp.

 

Sợ mọi người lo lắng, nàng lại đảo mắt trấn an: "Yên tâm, biển tinh thần của cậu ấy hiện tại rất ổn. Thứ cản trở chúng ta không phải là sự rối loạn mà các người nghĩ."

 

Trì Diệu thử tiến vào. Anh có thể đi được một đoạn, nhưng đến tầng giữa thì lực cản trở nên lớn hơn, không dám miễn cưỡng.

 

Sau khi xác nhận, Nhĩ Nhã khẽ nói: "Không cần thử nữa, trờ ra thôi."

 

Cả Trì Diệu lẫn mọi người đều đồng loạt thở phào.

 

Nhĩ Nhã cúi mắt: "Để ta nghĩ thêm đã."

 

Căn phòng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.

 

Một lát sau, Nhĩ Nhã lên tiếng: "Trước hết, có thể khẳng định đây không phải là dấu hiệu biển tinh thần đang trưởng thành."

 

Mọi người đều biết rõ hình thái khi biển tinh thần của Thời Tinh lớn lên thế nào, nên nghe cô nói vậy, ai nấy đều gật đầu đồng ý.

 

"Quan sát tình trạng của cậu ấy," Nhĩ Nhã chậm rãi nói tiếp, "tôi không cho rằng đây là tổn thương. Ngược lại giống như cậu ấy đang chống đỡ."

 

Cô đưa mắt nhìn Trì Diệu, giải thích: "Luồng năng lượng còn sót lại trong biển tinh thần của ngài quá mạnh. Thời Tinh tuy đã hấp thu, nhưng nhất thời chưa thể hoàn toàn áp chế. Điều này cũng liên quan đến cấp bậc của cậu ấy."

 

Dù sao, tinh thần lực của Thời Tinh vẫn chưa trưởng thành đến mức có thể sánh ngang Trì Diệu.
Cậu chỉ mới ở kỳ trưởng thành.

 

Trì Diệu nhíu mày, giọng nặng trĩu: "Vậy chúng ta phải làm gì?"

 

Nhĩ Nhã khẽ thở ra, đáp gọn một chữ: "Đợi."

 

"Đợi đến khi biển tinh thần của cậu ấy hoàn toàn áp chế được luồng năng lượng kia, hoặc khi luồng năng lượng ấy tự thoát ra."

 

Trì Diệu cau mày, trầm giọng hỏi:"Nếu nó thoát ra, sẽ gây hậu quả gì cho em ấy?"

 

Nhĩ Nhã khẽ cười, một nụ cười bất lực.

 

Nhĩ Nhã giang tay, thản nhiên nói: "Cấp bậc của Thời Tinh, cấu trúc biển tinh thần, ngay cả tình huống này ta đều là lần đầu tiên gặp. Điện hạ, đến ngài còn không thể đoán trước, thì ngài nghĩ ta biết bằng cách nào? Chẳng lẽ ta là kẻ đoán được tương lai sao?"

 

Trì Diệu cụp mắt xuống, hàng mày phủ một tầng u ám, không nói thêm gì nữa.Cả căn phòng cũng rơi vào tĩnh lặng.

 

Nhĩ Nhã lại lên tiếng: "Tất nhiên, với tư cách một trị liệu sư, và cũng là người Lam Tinh duy nhất hiện giờ có thể tiến vào biển tinh thần của Thời Tinh, tôi có thể kiểm tra mỗi giờ một lần. Nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, mọi người sẽ cùng nhau tìm cách, thế nào?"

 

"Ít nhất, biển tinh thần của người Lam Tinh vẫn có thể tiếp nhận sự trị liệu từ chính người cùng tộc."

 

Trì Diệu hít sâu một hơi, cảm giác nghẹn lại trong lồng ngực, không thể thở ra.

 

Hồi lâu sau, hắn mới gật đầu: "Vậy thì làm như thế đi."

 

Rồi ra lệnh: "Giữ lại hai y tá trực chờ ở phòng bên, những người không liên quan, tất cả ra ngoài."

Bình Luận (0)
Comment