Nghe Trì Diệu nói xong, một loạt y tá và trợ lý lần lượt rời đi. Đàm Giác và Hạng Phi cũng suy nghĩ rồi nối gót theo sau. Trong số quân nhân, chỉ còn Phí Sở và Phù Thanh ở lại, cùng trị liệu sư Nhĩ Nhã và hai trợ lý Hứa Kim, Nghiêm Trường Nhạc.
Khi trong phòng đã vắng bớt người, Trì Diệu mới thở phào, cơ thể khẽ lảo đảo.
Nhĩ Nhã biết ngay nguyên nhân. "Ngài nên nghỉ ngơi đi. Thời Tinh chưa tỉnh lại, mà ngài cũng đã tiêu hao quá nhiều, cần hồi phục lại sức."
Hứa Kim vội vàng bước tới đỡ lấy Trì Diệu, lo lắng hỏi han.
Chuyện của Thời Tinh đã bàn bạc xong, Nhĩ Nhã nhân đó nói luôn về tình trạng của Trì Diệu: "Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là trong quá trình tự chữa lành, ngài đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực."
"Tự chữa lành?" Hứa Kim sững sờ.
Những người khác trong phòng, vốn chưa rõ chuyện, cũng đồng loạt lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhĩ Nhã gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, là tự chữa lành."
"Thời Tinh đã hấp thu một luồng năng lượng hỗn loạn trong khe nứt. Nhờ gien Berman vượt trội, ngài ấy lập tức bắt đầu quá trình tự chữa lành."
Nghĩ rằng mọi người vẫn cần một câu trả lời rõ ràng, Nhĩ Nhã lại bổ sung: "Lúc Thời Tinh có dấu hiệu bất thường, Điện hạ đã kịp thời cắt đứt liên kết tinh thần lực. Khe nứt không biến mất hoàn toàn, nhưng đã thu hẹp rất nhiều. Có lẽ bên trong vẫn còn sót lại một phần năng lượng."
Sắc mặt Trì Diệu chẳng hề có chút nhẹ nhõm.
Anh liếc nhìn Thời Tinh đang mê man trên giường, trầm giọng nói: "Không rõ em ấy đã hấp thu bao nhiêu."
Nhĩ Nhã liền lên tiếng trấn an: "Dù sao ngài nên hài lòng đi, tình hình chưa phải tệ nhất."
Trì Diệu hơi nhíu mày, hiển nhiên không đồng tình: "Vậy thế nào mới gọi là tệ nhất?"
Nhĩ Nhã lập tức đáp ngay: "Chẳng hạn như năm đó, khi tinh thú tấn công ngài, toàn bộ tinh thần lực đều dồn về một điểm, biển tinh thần của ngài chỉ còn lại một khe nứt. Ngài cũng thấy rồi đấy, trạng thái hấp thu năng lượng của Thời Tinh lần này rất bất thường. Nếu năng lượng không được phân tán, ai biết cậu ấy sẽ còn hút thêm bao nhiêu nữa. Ngài nghĩ xem?"
Trì Diệu nghẹn lời, hít vào mà không thở ra nổi, chỉ có thể gằn giọng: "Cảm ơn cô vì giả thuyết tồi tệ đó."
Nhĩ Nhã nhún vai, thản nhiên: "Khách sáo."
Phí Sở: "..."
Phù Thanh: "..."
Nghiêm Trường Nhạc: "..."
Trì Diệu hít sâu một hơi, rồi khẽ hất cằm về phía Nhĩ Nhã, giọng lạnh nhạt: "Tránh ra, để ta xem Thời Tinh."
Nhĩ Nhã đang ngồi ở mép giường cạnh Thời Tinh, quả thật chắn mất tầm nhìn của Trì Diệu.
Cô đứng dậy, duỗi người một cái, vừa đi vừa vỗ vai than thở: "Xuống lầu kiếm chút gì bỏ bụng thôi, quần quật cả buổi thế này, đói meo rồi."
Lúc này Hứa Kim mới ngó đồng hồ, quả nhiên đã gần tới giờ cơm.
Trì Diệu dặn: "Đừng quên, một tiếng nữa quay lại kiểm tra biển tinh thần của em ấy."
Nhĩ Nhã vừa bước ra cửa vừa khoát tay: "Biết rồi, không quên đâu."
Phí Sở nhanh chân đuổi theo Nhĩ Nhã ra ngoài.
Ra đến ngoài cửa, Phí Sở bỗng lên tiếng: "Cô đừng lúc nào cũng cãi lại mỗi khi tâm trạng anh họ tôi không tốt."
Nhĩ Nhã nhướng mày, tỏ vẻ tò mò: "Cậu lo tôi chọc giận anh ta à?"
Phí Sở im lặng một thoáng rồi nói nhỏ: "Dù sao thì đó cũng là Hoàng đế của Đế quốc... một khi nổi giận, quả thật rất đáng sợ."
Thì ra cậu lo Trì Diệu sẽ trút giận lên Nhĩ Nhã.
Nhĩ Nhã chỉ cười nhạt: "Không đến mức vậy đâu."
Rồi cô nói với vẻ chắc nịch: "Anh họ cậu sẽ không thật sự nổi giận với những người chưa đủ thân cận."
Phí Sở khựng lại, lục tìm trong trí nhớ, thấy quả đúng là như thế.
Không khí chốc lát trở nên gượng gạo.
*
Trong phòng, Trì Diệu đưa tay chạm lên trán Thời Tinh. Nhiệt độ bình thường, anh khẽ thở dài.
Anh lại thả tinh thần lực ra dò xét, nhưng càng khiến bực dọc trong lòng càng khó xua đi.
Biển tinh thần của Thời Tinh đã tự khép kín, ngay cả hắn cũng cảm nhận không được, huống chi người khác.
Huống hồ, giữa họ vốn còn tồn tại một mối liên kết chặt chẽ.
Bên cạnh, Hứa Kim vẫn còn đắm chìm trong niềm vui vì khe nứt đã thu nhỏ. Đến khi lấy lại bình tĩnh nhìn sang Thời Tinh, ông mới như bị dội một gáo nước lạnh, lại lập tức tỉnh táo.
Khi chưa biết cái giá phải trả sẽ thế nào, thật khó mà vui mừng trọn vẹn.
Nghiêm Trường Nhạc khẽ khuyên: "Bệ hạ, ngài nên nghỉ ngơi đi."
Trì Diệu vẫn ngồi yên, khoảng cách gần đến thế mà hắn không đáp. Nghiêm Trường Nhạc cũng không dám nói thêm.
Một lúc sau, Trì Diệu khẽ thở dài: "Trước đây, mỗi lần em ấy phát sốt chúng ta đều lo lắng. Nhưng giờ nghĩ lại... thà để em ấy phát sốt còn hơn."
Bởi vì mỗi lần sốt đều đồng nghĩa với việc biển tinh thần của Thời Tinh đang nhanh chóng lớn mạnh. Còn hiện tại, bề ngoài thì có vẻ ổn, nhưng trong lòng ai nấy đều thấp thỏm, chẳng thể yên tâm.
Trì Diệu thì thầm, giọng nặng nề: "Có lẽ... ta không nên để em ấy thử..."
Nghe câu đó, Hứa Kim biết Trì Diệu thực sự đang rất đau lòng.
Từ nhỏ anh đã được dạy rằng "sai lầm không phải để hối hận, mà để sửa chữa". Vì thế, mỗi khi gặp vấn đề, phản ứng đầu tiên của anh luôn là tìm cách giải quyết. Ngay cả khi không có cách nào, hắn cũng rất hiếm khi sinh ra cảm giác "hối hận", thứ cảm xúc tiêu cực và vô ích.
hưng vào lúc này, Hứa Kim cảm nhận rõ ràng Trì Diệu thật sự đang hối hận.
"Bệ hạ, ngài nên nghỉ ngơi đi. Sắp đến giờ ăn trưa rồi. Chỉ khi giữ gìn sức khỏe, ngài mới có thể chăm sóc Thời Tinh tốt hơn."
Nghe lời khuyên hợp tình hợp lý ấy, Trì Diệu khẽ gật đầu, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
May mà giường trong phòng có thể tách rời, sau khi bàn bạc, Hứa Kim đã dời hai chiếc giường trong phòng chính ra riêng.
Vì Thời Tinh đang trong trạng thái hôn mê đặc biệt, trước khi cậu tỉnh lại, cả hai tạm thời sẽ ngủ riêng.
Buổi chiều trôi qua yên ả. Đến tối, sau một lần kiểm tra nữa, sắc mặt Nhĩ Nhã trở nên nặng nề:
"Lượng năng lượng ở lớp ngoài lại nhiều hơn. Biển tinh thần đang lặp lại một chu trình lớn hơn, tinh thần lực không ngừng dồn ra bãi cát ngoài rìa."
Trì Diệu lập tức hỏi: "Ý ngươi là sao?"
Nhĩ Nhã đáp: "Tôi nghiêng về khả năng là lực áp chế đang tăng."
Nói cách khác, luồng năng lượng đó với Thời Tinh mà nói, việc hấp thu vô cùng khó khăn.
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi đã hiểu vì sao cậu ấy tự phong tỏa biển tinh thần. Có lẽ là để khóa chặt luồng năng lượng mang tính hủy diệt kia lại, tránh nó rò rỉ gây hại cho người khác."
Trì Diệu trầm giọng hỏi: "Có thể truyền tinh thần lực vào biển tinh thần của em ấy để hỗ trợ được không?"
Nhĩ Nhã lắc đầu: "Tôi nghĩ là không."
"Vì sao?"
Nhĩ Nhã nghiêm túc giải thích: "Vì tình hình vẫn chưa phải tệ nhất. Hơn nữa, trạng thái biển tinh thần của cậu ấy lúc này rất đặc biệt, tôi không chắc việc trấn áp sẽ có tác dụng, cũng không chắc Thời Tinh chịu chấp nhận. Thậm chí, nếu tôi truyền tinh thần lực vào, tôi cũng không dám chắc biển tinh thần của cậu ấy có khép chặt với tôi hay không."
Trì Diệu im lặng.
Nhĩ Nhã lên tiếng: "Tôi nghĩ, chỉ khi nào Thời Tinh thật sự mất kiểm soát, lúc đó tôi mới truyền tinh thần lực vào. Đó mới là thời điểm thích hợp nhất."
Khi ấy, nếu thất bại cũng không đáng tiếc, còn nếu thành công thì càng tốt.
Trì Diệu nghe xong đành chấp nhận.
Nhĩ Nhã điều chỉnh lại, rút ngắn khoảng cách kiểm tra từ một tiếng xuống còn nửa tiếng.
Biển tinh thần của Thời Tinh ngày càng biến động dữ dội, ngay cả qua lớp cảm nhận mơ hồ, Nhĩ Nhã cũng nhận thấy những đợt sóng bất thường đang dâng lên.
Nhưng tất cả vẫn trong giới hạn mà Thời Tinh có thể chịu đựng. Năng lượng cứ từ yếu thành mạnh, rồi lại yếu đi, giằng co mãi cho tới tận nửa đêm mới dần lắng xuống.
Trong những lúc biển tinh thần dao động mạnh nhất, may mắn là nhờ sợi liên kết, Trì Diệu tuy không thể tiến vào bên trong, nhưng cuối cùng cũng lờ mờ cảm nhận được sự thay đổi ở đó.
Nhờ vậy, Nhĩ Nhã mới có thể tạm thở phào, quay về ngủ được ba tiếng.
Ba tiếng sau, cô thay ca cho Trì Diệu.
Đến lượt Trì Diệu đi nghỉ ba tiếng.
*
Không rõ là khi nào, cũng chẳng biết mình đang ở đâu.
Thời Tinh mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ vừa huyền ảo vừa rực rỡ, mọi thứ đều ngập tràn sắc màu, kể cả không khí.
Ngay cả gió cũng mang cho riêng nó một gam màu, và mỗi luồng gió lại khác biệt với nhau.
Trước mắt cậu là vô số Cây Mẹ đang đung đưa trong dải màu huyễn hoặc, trên mỗi cây đều kết đầy Lam quả.
Cậu còn nghe thấy một loại ngôn ngữ, hay đúng hơn là dòng thông tin được mang theo và truyền đi bằng năng lượng.
Cậu không thể cất lời, nhưng kỳ lạ là lại nghe hiểu tất cả.
Thậm chí, cậu còn nghe được tiếng thì thầm từ những Lam quả, chúng đang trao đổi với nhau bằng những câu giao tiếp đơn giản.
Đi xa hơn, vượt qua vùng Cây Mẹ dày đặt, trong làn ánh sáng mờ ảo ấy, Thời Tinh nhìn thấy... người. Rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ.
Họ có ngoại hình khác nhau, và có thể đi xuyên qua cơ thể cậu.
Cậu nghe thấy họ cũng đang trò chuyện, mang thông tin bằng năng lượng để trao đổi với nhau.
"Đột nhiên lại bị triệu hồi, chẳng nói rõ chuyện gì, sao phải căng thẳng thế nhỉ."
"Không rõ nữa, hỏi tư tế thì bà cũng chẳng nói."
"Chẳng lẽ chỉ vì bà ấy ngứa mắt, thấy chúng ta cứ ùa nhau chạy ra ngoài?"
"Cậu nghĩ gì vậy, tư tế vốn dĩ không thích ra ngoài, chứ không phải không được ra ngoài."
Tiếng cười đùa huyên náo vang lên, rồi tất cả lướt ngang qua người Thời Tinh.
Cậu thuận theo dòng người, trôi dạt đến một nơi khác. Thoạt nhìn giống như một khu tập trung, nhưng kiến trúc ở đây lại vô cùng đặc biệt, tất cả đều một màu đen kịt.
Bất chợt, có bàn tay nhẹ đặt lên vai cậu.
Thời Tinh giật mình quay lại, bắt gặp một người phụ nữ với đường nét rực rỡ đang mỉm cười:
"Cậu đến rồi. Thật đáng tiếc là..."
Ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng động lớn, một con tàu vũ trụ hạ cánh. Từ trong bước ra một người dang rộng hai tay, lớn tiếng reo lên: "Ha, cuối cùng cũng trở về Lam Tinh rồi..."
Lam Tinh?
Có phải chính là hành tinh Lam Tinh mà cậu nghĩ đến đó không?!
Cảm xúc của Thời Tinh vừa chao đảo, khung cảnh xung quanh lập tức méo mó, vặn xoắn.
*
Thời Tinh mê man suốt bốn, năm ngày. Trong khoảng thời gian ấy, biển tinh thần của cậu không ngừng hoạt động dữ dội.
Mỗi lần dao động quá mạnh, Trì Diệu và Nhĩ Nhã luôn thay phiên canh chừng bên cạnh, chỉ sợ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Có hai lần Nhĩ Nhã đã định truyền tinh thần lực để trấn áp, nhưng đến phút chót, biển tinh thần của Thời Tinh lại tự khôi phục được sự ổn định.
Ngày nối ngày, dù có cứng cỏi đến mấy cũng khó mà chịu nổi.
Ngày thứ năm, Nhĩ Nhã gục đầu ngủ thiếp đi bên giường Thời Tinh. Khi tỉnh dậy, trên mặt cô là hai quầng thâm đậm. Sau khi cảm nhận một lượt, cô quay sang nói với Trì Diệu: "Một tin tốt, một tin xấu. Ngài muốn nghe cái nào trước?"
Trì Diệu điềm nhiên: "Nghe cái nào cũng được."
Ừ thì, dù sao cũng phải nghe cả thôi.
Nhĩ Nhã nói: "Tin tốt là giai đoạn kháng cự có lẽ đã qua. Biển tinh thần của cậu ấy đã trở lại nhịp dao động bình thường."
Trì Diệu không đổi sắc mặt: "Còn tin xấu?"
Nhĩ Nhã hơi khâm phục sự bình tĩnh này, liền đáp: "Chuẩn bị y tá, trợ lý, cùng cả tinh thạch và thú hạch đi. Cậu ấy đã hoàn toàn hấp thu xong luồng năng lượng kia, biển tinh thần lại bắt đầu trưởng thành. Nếu không có gì bất ngờ, lần tỉnh lại này sẽ trực tiếp bước vào giai đoạn trưởng thành lần hai."
Cô ngừng một nhịp, rồi nói tiếp: "Mà đã vào giai đoạn hai, tôi cũng không thể để cậu ấy thử chữa trị cho ngài nữa."
Nghĩ tới điều gì đó, Nhĩ Nhã khẽ rủ mắt, giọng đầy ẩn ý: "Bình thường ngài cũng phải tự biết giữ giới hạn cho mình."
Trì Diệu gật đầu. Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh: "Biết rồi. Vốn dĩ ta cũng không định để cậu ấy trong giai đoạn trưởng thành phải tiếp tục thử chữa trị cho ta, nên cũng chẳng coi là tin xấu gì."
Nhĩ Nhã vươn vai, ngáp dài: "Mệt chết đi được. Có cái xe huyền phù nào chở tôi ra ngoài luôn không, tôi buồn ngủ đến mức không nhấc nổi chân nữa rồi."
Trì Diệu lạnh nhạt đáp: "Ta sẽ gọi cho ngươi một... 'xe huyền phù bằng xương bằng thịt'."
Não đã mụ mẫm vì thiếu ngủ, thoạt đầu Nhĩ Nhã không kịp hiểu. Một lúc sau, khi thấy Phí Sở bước vào phòng, cô mới nhận ra câu nói đó có nghĩa gì.
Nhĩ Nhã lườm hắn: "Cảm ơn ngài nhé."
Trì Diệu thản nhiên: "Lễ phải có qua có lại thôi."
Nhĩ Nhã: "..."
Cuối cùng, cô vẫn phải dùng chính đôi chân của mình bước ra ngoài.
Đêm muộn, Thời Tinh bắt đầu phát sốt. Hứa Kim khuyên Trì Diệu đi nghỉ, nhưng anh vẫn cố thức cả đêm, lo sợ có biến cố xảy ra. Mãi đến khi xác nhận mọi chỉ số của Thời Tinh đều phù hợp với đặc trưng của giai đoạn tinh thần lực trưởng thành, chứ không phải biến chứng nào khác, anh mới tạm yên tâm.
Những ngày tiếp theo, Trì Diệu duy trì lịch sinh hoạt bình thường, mỗi ngày ngủ sáu tiếng. Thời điểm này cũng đã gần Tết, công vụ anh không xử lý nhiều nữa, dành thời gian cùng Hứa Kim bàn bạc chuyện tổ chức sinh nhật cho Thời Tinh và chuẩn bị cho năm mới.
Đúng vậy, Trì Diệu tin rằng Thời Tinh sẽ kịp tỉnh lại trước sinh nhật của anh.
Và thực tế quả đúng như vậy, chỉ là có đôi chút khác so với dự liệu của hắn.
Đợi cơn sốt cao hạ xuống, đợi màn sương mờ tan đi, đợi cơ thể không còn bài xích tinh thần lực nữa... Thời Tinh vẫn chưa tỉnh lại.
Nhĩ Nhã theo dõi cả buổi sáng, cuối cùng cũng nhận ra manh mối: "Cần thêm chút thời gian nữa. Biển tinh thần đang bước vào giai đoạn định hình."
"Định hình?" Phí Sở ngơ ngác, chưa hiểu gì.
Không đợi Nhĩ Nhã giải thích, Trì Diệu đã nói thẳng: "Sau giai đoạn đầu, biển tinh thần của người Lam Tinh sẽ dần định hình. Sang năm thứ hai, sự tăng trưởng tinh thần lực chủ yếu dựa vào độ sâu của biển tinh thần và sự dày đặc của các sợi tinh thần lực."
Nói xong, hắn nhìn sang Nhĩ Nhã: "Cô chắc chứ?"
Nhĩ Nhã nhún vai: "Không dám khẳng định tuyệt đối, nhưng khả năng cao là vậy. Biển tinh thần của Thời Tinh giống như chia thành hai phần. Tôi cảm giác chúng đang tự điều chỉnh để hợp lại về diện tích. Lớp ngoài thì còn đang mở rộng, trong khi lớp trong đã cố định rồi."
Cô lại bổ sung: "Có lẽ vì trong đời thường, nguồn tinh thần lực mang tính hủy diệt quá ít."
Việc điều trị cho Trì Diệu trước đó, coi như đã thúc đẩy cả quá trình một cách trực tiếp.
Và thế là, Thời Tinh lại ngủ mê thêm mấy ngày nữa. Cho đến lúc chế độ dinh dưỡng hằng ngày phải tăng cường thêm thành phần, thì chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật cậu, Thời Tinh mới đột ngột tỉnh lại.
Hơn nữa, cậu bật dậy trong trạng thái thở hổn hển.
Vừa mở mắt, Thời Tinh đã ôm ngực, mồ hôi lạnh đầm đìa. Ngay bên cạnh, Trì Diệu gọi tên cậu. Mãi đến khi được anh ôm vào lòng, Thời Tinh mới dần hoàn hồn, th* d*c giải thích: "Không phải ác mộng. Mà là một giấc mơ rất kỳ lạ."
"Em hình như đã mơ thấy Lam Tinh, Điện hạ, ngài..."
Thoát ra khỏi vòng tay Trì Diệu trong chốc lát, vừa đối diện định nói gì, Thời Tinh bỗng sững lại, ngạc nhiên thốt lên: "Điện hạ, sao mặt ngài lại kém sắc thế này?"
"Ngài..."
Cậu nhanh chóng nhận ra trạng thái tinh thần của Trì Diệu cũng chẳng khá hơn, mới chợt tỉnh ngộ: "Em đã ngủ bao lâu rồi?"
Câu trả lời khàn khàn vang lên: "Ngày kia là sinh nhật em. Từ lúc em hôn mê đến giờ, đã gần nửa tháng rồi."
Thời Tinh nghẹn lời, không biết nói gì.
Nghe cậu xác nhận không phải mơ thấy ác mộng, Trì Diệu mới cho người vào.
Cách biệt nửa tháng, Thời Tinh cuối cùng cũng lại được ngồi ăn tối cùng mọi người.
Cơ thể vẫn còn mềm nhũn, đi đứng không vững, Nhĩ Nhã liếc qua đã nhận ra ngay: "Thân thể chưa hồi phục. Vài ngày nữa sẽ ổn."
Sau bữa ăn, kiểm tra toàn bộ tình trạng và xác nhận biển tinh thần không có gì bất thường, Nhĩ Nhã mới nói: "Đúng rồi, em đã bước vào giai đoạn hai của thời kỳ trưởng thành."
Thời Tinh ngạc nhiên, sau khi liên tục chắc chắn lại mới nở nụ cười.
Nhĩ Nhã tiếp lời: "Đừng vội mừng. Còn một chuyện nữa phải nói với em."
"Giai đoạn hai biến số quá lớn, việc chữa trị sẽ không thể tiếp tục nữa."
Sắc mặt Thời Tinh chợt thay đổi, vừa định mở miệng phản bác, thì lời nói tiếp theo của Trì Diệu đã nghẹn ngay nơi cổ họng.
Trì Diệu trầm giọng: "Đây là kết quả đã được mọi người cùng bàn bạc. Em hãy lo giữ gìn bản thân trước đã. Biển tinh thần của ta đã có thể hồi phục, thì sau khi em qua giai đoạn trưởng thành, cũng sẽ có cách."
Nhĩ Nhã bổ sung: "Hơn nữa, dù có thử tiếp, cũng chưa chắc đã sửa chữa được. Loại năng lượng này em hấp thu vốn đã rất khó khăn. Em chỉ mới xử lý được khe nứt nhỏ nhất, những khe còn lại đều rộng hơn. Đến khe nứt này mà vẫn chưa biến mất hoàn toàn, thì tốt nhất hãy chờ đến khi em trở thành trị liệu sư rồi hẵng nghĩ đến chuyện chữa trị triệt để cho Điện hạ nhà em."
Thời Tinh cuống quýt, buột miệng: "Lỡ... em không thể trở thành trị liệu sư thì sao?"
Câu nói ấy khiến Nhĩ Nhã khựng lại.
Sắc mặt Trì Diệu lập tức sầm xuống, u ám thấy rõ.
Ánh mắt Nhĩ Nhã đảo qua lại giữa hai người, khẽ bĩu môi: "Hay là hai người nên tự ngồi nói chuyện rõ ràng với nhau đi?"
Đến lúc này, Thời Tinh mới nhận ra sắc mặt Trì Diệu khó coi đến mức nào. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ xoay người bỏ đi.
Thời Tinh chợt hiểu ra mình đã lỡ lời, vô tình chọc giận Trì Diệu.
Thời Tinh định chạy theo, nhưng Nhĩ Nhã đã chặn lại, khẽ nhắc nhở: "Em hôn mê suốt nửa tháng, tôi thì còn chịu đựng được, chỉ mấy ngày trước là phải canh chừng liên tục, cứ ba tiếng lại chợp mắt một lần. Nhưng Bệ hạ nhà em thì hầu như chẳng nghỉ ngơi, biển tinh thần vừa mới hồi phục đã thế này... Cực chẳng khác gì ra trận. Nếu em còn muốn mọi chuyện tốt đẹp, thì đừng buột miệng nói những lời xui xẻo nữa."
Thời Tinh nhỏ giọng: "Nhưng mà..."
Nhĩ Nhã cắt ngang: "Không có nhưng nhị gì hết. Cho dù ngài ấy không chữa khỏi, chỉ cần có em bên cạnh, ngài ấy cũng sẽ không chết. Còn em thì sao? Nếu em không vượt qua được kỳ trưởng thành, kết cục thế nào, chính em còn không rõ à?"
Thời Tinh nghẹn lời.
Nhĩ Nhã vỗ nhẹ lên vai cậu, dịu giọng hơn: "Đừng nghĩ nhiều quá. Em lo cho ngài ấy, thì ngài ấy cũng đang lo cho em."
Trong mắt cô thoáng hiện nét buồn, chỉ một khoảnh khắc rồi biến mất: "Biết trân trọng đi."
Thời Tinh mơ hồ cảm thấy Nhĩ Nhã còn có điều gì chưa nói hết.
Đợi Nhĩ Nhã rời đi, cậu mới nhận ra Phí Sở đã đứng phía sau từ lúc nào. Không rõ là đã đứng đó bao lâu, chỉ thấy khi cậu quay lại, Phí Sở tiến đến, nhét một quả tinh quả vào tay cậu, cười nhẹ như thường ngày: "Trường Nhạc nhờ tôi đưa cho cậu. Nó bảo cậu thích ăn."
"Ngày nào cũng phải truyền dinh dưỡng, cậu gầy đi trông thấy. Tết này nhớ bồi bổ cho tử tế."
Thời Tinh gật đầu, khẽ nói lời cảm ơn.
Tinh quả ngọt đến lạ.
Tối hôm ấy, Thời Tinh chẳng có cơ hội dỗ Trì Diệu vui trở lại. Khi về phòng, hắn đã ngủ mất rồi. Nghĩ đến những lời Nhĩ Nhã vừa dặn, cậu chỉ có thể khẽ thở dài, rồi đi rửa mặt, leo lên giường nằm cạnh.
May mà Hứa Kim và mọi người làm việc rất nhanh, hai chiếc giường đã được ghép lại, để Thời Tinh có thể nằm sát bên Trì Diệu.
Cậu khẽ lẩm bẩm gọi "Điện hạ" vài tiếng. Có lẽ vì cảm nhận được bên cạnh có người, Trì Diệu trong vô thức đưa tay ra.
Khoảnh khắc bị hắn ôm vào lòng, trong tim Thời Tinh dâng lên một cảm giác thân thuộc khó tả, xua tan mọi lo âu. Cậu dụi mặt vào vai hắn, khẽ nói một câu "chúc ngủ ngon", rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ cùng Trì Diệu.
Ngày hôm sau, Trì Diệu bắt đầu xử lý đống công vụ còn tồn lại. Lúc này Thời Tinh mới biết, suốt thời gian qua, tất cả những văn kiện không quan trọng hắn đều gác lại.
Cậu vừa tỉnh dậy, đối phương đã không kịp nghỉ ngơi, lại phải quay vào công việc.
May thay, thời gian làm việc cũng không quá dài, trưa còn có giấc ngủ bù, buổi chiều tan sớm. Thời gian còn lại, cả nhóm đều quây quần bên nhau, thành ra Thời Tinh cũng chẳng tìm được cơ hội nói riêng với Trì Diệu.
Ngủ mê quá lâu, cơ thể Thời Tinh cần vận động nhiều hơn. Buổi tối, cậu bị Nhĩ Nhã lôi ra phòng khách, bắt nhảy nhót cho giãn gân cốt. Khi quay về phòng, Trì Diệu đã ngủ mất.
Thế là Thời Tinh đành ngoan ngoãn leo lên giường.
Ngày thứ ba, Thời Tinh tỉnh giấc trong tiếng pháo giấy rực rỡ.
Hôm nay là sinh nhật cậu. Bữa tiệc mà Hứa Kim chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng đến.
Quần áo mới, phụ kiện mới, lịch trình mới.
Buổi sáng, cả nhóm cùng tới Thủy cung Ngân Hà. Đứng trong đường hầm dưới nước, Thời Tinh ngẩng đầu nhìn những con cổ ngư khổng lồ, loài cá mập bay trên đầu mà há hốc miệng kinh ngạc.
Cậu vừa cúi xuống, đã bị Trì Diệu nhét vào miệng một miếng trái cây ngọt.
"Đẹp đến thế à?"
Không rõ Trì Diệu nói với tâm trạng thế nào. Thời Tinh vừa cắn trái cây, còn đang nhai dở thì đã bị Hứa Kim gọi kéo đi tiếp, chẳng kịp đáp lại.
Sau đó, cậu còn được chạm tay vào những loài cá khổng lồ trong biển sao. Đây là một hạng mục đặc biệt của thủy cung, dù không mặc đồ lặn, Trì Diệu vẫn dùng tinh thần lực bao lấy cậu, tạo thành một đường hầm không khí dưới nước, nâng bước cậu đi lại trong làn nước, bảo đảm xung quanh luôn tràn đầy dưỡng khí.
Buổi trưa, cả nhóm đến một nhà hàng gia đình nổi tiếng chuyên phục vụ món ăn theo lịch sử tinh hệ. Đồ ăn ngon đến mức Thời Tinh no căng bụng. Nếu không phải biết chắc họ không bán mang về, có lẽ trước khi rời đi cậu đã hỏi xin luôn.
Chiều đến, cả nhóm tới khu trò chơi ở Đế Đô. Trước đây Thời Tinh từng đến một lần, nhưng khi đó chỉ ghé được một quán. Lần này, đi liền ba quán, từ mô phỏng cơ giáp, đến chiến đấu phi thuyền, chiến hạm... loại nào cũng chơi thử. Điều khiến cậu hơi hụt hẫng là Nhĩ Nhã bất ngờ lại chơi khá tốt, còn cậu thì vẫn dở nhất.
Nhưng trò chơi mà, thắng thua cũng chẳng quan trọng, Thời Tinh vốn không để tâm.
Buổi tối, cả nhóm trở về cung điện hoàng gia, cùng thổi nến, ăn bánh kem và nhận quà.
Món quà của Trì Diệu là món cuối cùng được mở ra. Đó là một chiếc mặt dây chuyền, khá to, cỡ nửa bàn tay, vậy mà khi cầm lại nhẹ bẫng.
Nó được chế tác từ tinh thạch và thú hạch. Không rõ công nghệ nào đã được dùng, mà từng khối tinh thạch và thú hạch cấp cao được ghép lại với nhau, tạo thành những hoa văn tinh xảo. Bên ngoài còn phủ một lớp vật liệu trong suốt kỳ lạ. Thời Tinh nghiêng cổ ngắm nghía mãi mà vẫn chưa hiểu, cứ xoay tới xoay lui để nhìn cho rõ.
"Muốn thử chạm vào không?" Trì Diệu hỏi.
Không đợi Thời Tinh trả lời, Trì Diệu đã đặt sợi dây chuyền vào tay cậu. Thời Tinh nhận ra rằng, nhờ lớp vỏ trong suốt bao bọc bên ngoài, cậu không thể hấp thu năng lượng từ tinh thạch và thú hạch bên trong.
"Đây là dây chuyền sao?" Thời Tinh dè dặt hỏi.
"Ừ, là dây chuyền, nhưng cũng là thứ để phòng thân khi em gặp nguy hiểm."
Trì Diệu đeo dây chuyền lên cổ Thời Tinh, giải thích: "Lớp ngoài sẽ chỉ bong ra khi em thật sự cần hấp thu năng lượng. Khi lớp ngoài mất đi, phần bên trong có thể tháo rời. Tuy chỉ có bảy khối, nhưng đều là cấp bậc không hề thấp. Hằng ngày chúng sẽ bị phong ấn lại, không hề rò rỉ năng lượng. Nếu có chuyện khẩn cấp, em có thể dùng để hấp thu..."
Anh dừng một nhịp, giọng trầm xuống, mang theo vẻ không vui: "...dùng để giữ mạng."
"Chẳng phải em vốn có thói quen mang vài khối tinh thạch bên người sao? Từ giờ cứ mang cái này."
Nghe giọng điệu ấy, Thời Tinh liền hiểu, hắn đang nghĩ tới câu nói vô tình hôm nọ của mình.
Nhìn ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ sợi dây, Thời Tinh bỗng nghẹn lời.
Kỳ thực, Trì Diệu không cần phải làm phức tạp đến vậy. Bởi tinh thạch hay thú hạch rồi cũng sẽ bị cậu hấp thu, còn những loại đá quý bình thường thì lại không. Nhưng...
Thời Tinh bất giác nhận ra, với Trì Diệu, cậu có lẽ quan trọng đến mức sẽ để tâm đến cả những thói quen nhỏ nhặt trong đời sống; quan trọng đến mức khi chọn quà, hắn phải dồn công sức để món quà vừa đẹp mắt, vừa hữu dụng.
Chỉ nghĩ đến chuyện món quà này ít nhất phải chuẩn bị cả tháng, e rằng Trì Diệu đã ấp ủ từ rất sớm...
Trong khoảnh khắc ấy, Thời Tinh sâu sắc cảm nhận được một điều, cậu đang được yêu thương.
Đúng vậy, cậu thật sự được yêu thương.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Thời Tinh nắm được khoảnh khắc Trì Diệu vẫn còn thức. Cậu vừa xin lỗi, vừa ra sức cam đoan. Thấy Trì Diệu im lặng không đáp, chẳng biết học từ đâu, cậu bỗng chốc làm liều, đưa tay đi xuống chỗ khác.
Trì Diệu giữ chặt lấy bàn tay đang nghịch ngợm, nhíu mày đầy khó hiểu: "Những trò này, ai dạy em vậy?"
Thời Tinh hơi ngượng, lí nhí đáp: "Chị Nhĩ Nhã bảo thế."
Trì Diệu: "..."
Trì Diệu khẽ hỏi: "Cô ấy còn dạy em cái gì nữa?"
Thời Tinh vô tội đáp: "Chị Nhĩ Nhã bảo... vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường làm làm hòa?"
Trì Diệu khép mắt lại, thở hắt: "Vậy ta phải cảm ơn cô ấy."
Anh hơi đẩy Thời Tinh ra, nặng nề thở dài: "Ta không giận, chỉ là thấy khó chịu thôi."
Nếu bình thường nghe Thời Tinh nói vậy, có lẽ hắn sẽ nổi giận. Nhưng lần này, sau quãng thời gian dài mê man, những lời ấy lại mang đến cho hắn một cảm giác rất khác. Thiếu ngủ triền miên khiến hắn rơi vào một trạng thái lửng lơ, nửa thật nửa mơ, cứ như...
Trì Diệu thoáng chau mày, cố xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua, mệt mỏi nói: "Em đừng nói những lời đó nữa... ta sẽ tưởng thật đấy."
Giọng anh thật nhẹ, nhưng chất chứa sự bất lực đến cùng cực.
Tim Thời Tinh cũng nhói lại.
Một lúc lâu sau, cậu mới lí nhí: "Ban đầu em nghĩ lần này ít ra cũng có thể chữa được một phần..."
Kết quả không những chẳng được gì, mà còn khiến mọi người thêm lo lắng.
"Vì chuyện này mà em buồn à?" Trì Diệu hỏi.
Thời Tinh gật đầu.
Bất ngờ, Trì Diệu lại khẽ cười: "Vậy thì vừa hay, coi như chúng ta hòa nhau."
Suy nghĩ một lát, Thời Tinh mới hiểu ra anh đang nói đến việc mình hôn mê nửa tháng cộng thêm câu nói vô tình hôm nọ, khiến hắn cũng chịu không ít tổn thương.
Cậu thành thật thừa nhận: "Chỉ e là không hòa nổi... Em... sau này sẽ không nói thế nữa."
Trì Diệu lắc đầu: "Sai rồi."
Thời Tinh ngơ ngác.
Hắn nghiêm giọng chỉnh lại: "Em phải nói là, sẽ không có lần sau."
Đôi mắt xám khói kia khóa chặt lấy cậu, như muốn buộc cậu phải nhắc lại. Chỉ khi Thời Tinh lặp lại y nguyên, Trì Diệu mới chịu gật đầu, buông tha.
Hai người lại trò chuyện thêm đôi câu. Thấy Trì Diệu quả thật không giận, Thời Tinh mới nhẹ nhõm. Nhưng đâu đó, cậu vẫn cảm giác anh không vui như bình thường, chỉ là chẳng hiểu nguyên do.
Còn đang lưỡng lự có nên hỏi thẳng hay không, Trì Diệu đã nói chúc ngủ ngon trước.
Trong hai ngày sau đó, Thời Tinh dần nhận ra cảm giác của mình không sai, quả thật Trì Diệu đúng là đang buồn.
Nghĩ chắc hẳn hắn vẫn còn giận chuyện hôm trước, Thời Tinh không dám hỏi trực tiếp.
Cậu vòng vo dò hỏi khắp lượt, cuối cùng chỉ có Nhĩ Nhã hiểu được ẩn ý.
"Vẫn chưa hết giận sao?" cô hỏi.
Thời Tinh khổ sở: "Cũng không hẳn là giận... chỉ là cảm giác Điện hạ không còn vui vẻ như trước nữa. Em..."
Nhĩ Nhã cong môi cười: "Muốn dỗ cho người ta vui trở lại, phải không?"
Bị Nhĩ Nhã nói trúng tim đen, Thời Tinh thoáng xấu hổ, nhưng dưới ánh mắt của cô, cuối cùng cậu vẫn gật đầu thừa nhận.
Món quà Điện hạ tặng cậu, cậu thật sự rất thích. Có lẽ, cậu cũng nên làm gì đó để khiến hắn vui trở lại.
Nhĩ Nhã bật cười: "Chuyện đơn giản thôi. Em mở lại cái mà lần trước tôi gửi cho em xem thử đi."
Thời Tinh ngẩn ra, không hiểu ngay.
Cô chỉ để lại một câu gợi ý như thế, rồi không nói thêm gì nữa.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, cậu mới chợt nhớ ra. "Truyền cho em"... mấu chốt nằm ở chữ "truyền". Bao lâu nay, Nhĩ Nhã chỉ gửi cho cậu đúng một thứ, chính là...
Trưa hôm ấy, Thời Tinh nằm trong phòng riêng. Cậu và Trì Diệu vốn không nghỉ trưa cùng giờ nên tách ra.
Cậu mở kho sách, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn vươn tay lấy ra.
Mở mang thêm một chút kiến thức thì cũng tốt thôi, đâu nhất định phải thật sự dùng đến.
Dù gì lần trước, Điện hạ cũng không tỏ ra quá thích thú, thậm chí còn từ chối cậu.
Nghĩ vậy, Thời Tinh liền lật sách ra, chỉ với ý định đơn giản như thế.
--------------
lledungg: Chỉ là mấy ngày nay hơi bận