Mười phút sau, mặt Thời Tinh đã đỏ bừng như tôm hấp, cậu vội gấp sách lại.
Cậu lấy cánh tay che mắt, nhưng những gì vừa đọc vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu, không tài nào xua đi được.
Thời Tinh ngẩn ngơ. Thì ra, hóa ra mình biết ít đến vậy sao?
Rõ ràng trước nay vẫn nghĩ rằng thế là đủ rồi mà.
Nhưng mà...
Thời Tinh lăn một vòng, vùi kín người trong chăn. Hình ảnh hỗn loạn ào ạt tràn đầy trong đầu: nào là còng tay, nào là nến, thậm chí cả roi da... Có phải quá đáng lắm rồi không?!
Hơn nữa, đây rõ ràng là sách giáo dục hoàng thất do chú Hứa đưa, sao hình minh họa lại có thể thật đến thế chứ? Độ phân giải... cũng cao quá rồi đi!
Thời Tinh lại khép mắt, chỉ thấy những hình ảnh kia rõ ràng đến mức xứng đáng với bốn chữ "rõ từng chi tiết".
Hơn nữa, giới tính minh họa cũng cực kỳ chính xác, toàn là...
Cậu lại lăn thêm một vòng, quấn chặt cả người lẫn chăn thành một khối.
Một lát sau, Thời Tinh len lén mở tinh võng, gõ vào tình cảnh hiện tại của mình, muốn biết rốt cuộc cái "cách dỗ người" này có đáng tin hay không.
Nhấn enter xong, hàng loạt câu trả lời hiện ra khiến cậu mở rộng tầm mắt.
[Sao người yêu tôi chẳng có tí tự giác nào hết, ghen tị đến rơi cả nước mắt từ khóe miệng]
[Sao lại không được, được lắm chứ, chỉ là phải gọi * (tút——) một chút]
[Có link bộ đồ không, cho xin một cái]
[Người từng trải nhắc một câu, cẩn thận ngạt thở, nhớ buộc nút sống]
[Thực sự hâm mộ quá, lập tức giả vờ vô tình share cho người yêu đang giận dỗi của tôi, mong anh ta tự giác chút]
[Nói khẽ thôi, trừ khi thật sự không được, bằng không thì ai mà từ chối nổi (đừng like, còn muốn giữ thể diện)]
Thời Tinh: "..."
Thời Tinh: "............"
Cuối cùng, cậu tắt tinh võng, ngoan ngoãn cam chịu, lại mở cuốn sách kia ra.
Lật tiếp về sau, Thời Tinh phát hiện còn có cả video giảng dạy.
Cái này ai xem mà chẳng phải thốt lên một câu, đúng là quá chu đáo!
Hơn nữa, video đủ mọi thể loại, chỉ có điều... nhìn thôi cũng thấy hơi mất sức người.
Thời Tinh chỉ dám xem qua loa nửa tiếng, trong đầu toàn đường nét cơ thể chằng chịt. Trưa thì không tài nào ngủ được, chiều lại ngáp liên hồi, tâm trí cứ mãi lơ đãng.
Người khác không ai nhận ra nguyên nhân, chỉ nghĩ Thời Tinh mất ngủ, còn dặn cậu chú ý giữ gìn sức khỏe.
Chỉ có Nhĩ Nhã liếc Thời Tinh mấy lần, rồi chậm rãi nói với hàm ý sâu xa: "Rồi sẽ quen thôi."
Thời Tinh nghẹn đến mức ho sặc sụa.
Nhĩ Nhã nói xong thì bỏ qua, không nhắc thêm, mà Thời Tinh cũng chẳng dám hỏi tiếp. Không vì gì khác, chỉ vì...cậu còn biết xấu hổ.
Mấy khối tinh thạch Hồng tiếp tục được hấp thu, Nhĩ Nhã khá hài lòng với tốc độ hồi phục của Thời Tinh. Cô nhìn đồng hồ, đứng dậy hỏi: "Chiều nay rảnh chứ?"
Thời Tinh lắc đầu.
Nhĩ Nhã nói: "Trong Quân đoàn số 1 vẫn còn một 'nguồn lương dự bị'. Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, hôm nay xử lý luôn đi. Trước năm mới giải phóng nhân lực canh giữ nó, khỏi để binh sĩ phải ngồi bàn bạc sắp xếp vào dịp Tết, thật chẳng may mắn gì."
À, hóa ra Nhĩ Nhã đang nói đến con tinh thú khác bị bắt trong lễ hội.
Doanh trại Quân đoàn số 1 cách cung điện hoàng gia không xa. Biết tin họ sẽ tới, Phí Sở liền dẫn theo Phù Thanh đi cùng để bảo vệ.
Mọi việc diễn ra rất nhanh, vì tinh thú hoàn toàn không thoát nổi màn chắn của Thời Tinh. Biển tinh thần của cậu lại mở rộng, gần như đã định hình, cấp bậc cũng nâng lên thêm một đoạn. Tinh thú chẳng còn đường trốn chạy.
Chỉ khác là lần này không nghe thấy nó gào thét. Nhĩ Nhã đã dùng tinh thần lực phong kín, vốn dĩ cô chẳng hề thích để những thứ hung hãn này khóc lóc làm bộ đáng thương.
Hấp thu xong, nhìn đống xương cốt còn lại cùng bộ lông nguyên vẹn trên đất, Nhĩ Nhã dùng mũi giày khều thử, xác nhận máu thịt đã tan rã, rồi hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Thời Tinh thành thật đáp: "Cũng... ổn?"
Nhĩ Nhã lại hỏi: "Có thể dựng loại màn chắn khác không?"
Thời Tinh gật đầu, dựng lên một lớp màn chắn đơn trước mặt. Tinh thần lực của Nhĩ Nhã có thể xuyên qua dễ dàng, ra vào không chút cản trở.
Sau đó cậu lại chồng thêm một lớp màn chắn thường phía sau. Nhĩ Nhã thử nghiệm, rồi kết luận:
"Chắc chắn đã vượt qua tiêu chuẩn 3S. Nhưng bảo rằng tinh thần lực đã đạt đến mức của Trì Diệu thì tôi thấy vẫn còn một đoạn cách biệt."
Thời Tinh lập tức nắm bắt trọng điểm: "Điều kiện để em chữa khỏi cho Điện hạ... là tinh thần lực phải ngang bằng với ngài ấy sao?"
"Đương nhiên là không." Nhĩ Nhã bảo Thời Tinh thu màn chắn lại, rồi giải thích: "Chủ yếu là tinh thần lực của ngài ấy đã vượt quá hệ thống định cấp thông thường trong tinh hệ này. Giờ của em cũng vậy. Nếu có kém một chút, em vẫn có thể chữa cho ngài ấy. Đặc tính tinh thần lực của người Lam Tinh vốn cho phép chữa trị vượt cấp trong một phạm vi nhỏ."
"Nhưng 'kém một chút' thì khó mà xác định ranh giới lắm, em hiểu chứ? Cho nên, để chắc ăn, tôi nghĩ em nên nâng tinh thần lực lên ngang với ngài ấy thì sẽ an toàn hơn."
Áp lực đè nặng, nhưng Thời Tinh vẫn gật đầu thật mạnh, xác nhận với Nhĩ Nhã: "Chị sẽ giúp em nâng tinh thần lực, phải không?"
Nhĩ Nhã đáp: "Ta sẽ giúp. Nhưng chịu đựng được hay không... còn phải xem ở em."
Thời Tinh không chút do dự: "Em làm được."
Nhĩ Nhã liếc cậu một cái, không nói thêm, chỉ đưa mắt nhìn ra xa rồi tiếp lời: "Ta dự định sau năm mới sẽ chính thức huấn luyện em, dạy cho em nhiều kỹ năng sử dụng tinh thần lực. Em phải tĩnh tâm học, học cho thật tốt. Đợi đến khi trong biển tinh thần mới mở rộng, các sợi tinh thần lực của em lại dồi dào trở lại, chúng ta sẽ lên đường đến biên giới, tìm cho em những thú hạch tươi mới, cấp bậc đủ cao."
"Sau năm mới, đế quốc chắc chắn sẽ có một loạt chỉ thị mới. Lúc đó cũng phải xem sự sắp xếp của Điện hạ. Nhưng chắc chắn là sẽ cùng đi, em hãy chuẩn bị tâm lý trước đi."
Thời Tinh nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Quả thật là một học trò khiến người khác yên tâm, Nhĩ Nhã khẽ giãn mày, cười nói: "Vậy từ ngày mai, bên ta cũng bắt đầu nghỉ Tết rồi. Năm mới sắp tới, trong nội điện ai nấy đều lo chuẩn bị, ngoài việc hằng ngày hấp thu tinh khoáng thì tập luyện cũng tạm dừng, em nghỉ ngơi một thời gian đi."
Nghĩ đến gì đó, cô lại trêu chọc bổ sung: "Muốn giúp ai xử lý công vụ cũng được, tùy em sắp xếp."
Người được nhắc tới, dĩ nhiên không ai khác ngoài Trì Diệu.
Thở phào được đôi chút, nhưng công việc lại dồn hết về sau sinh nhật Thời Tinh. Thế là mấy ngày nay, cậu chẳng còn trông thấy Điện hạ đâu nữa. Ngài bận tối mày tối mặt, vừa bổ sung phần công vụ còn thiếu, vừa xử lý công vụ mới phát sinh, chẳng cách nào phân thân.
Thời gian gặp gỡ giữa hai người lại thu hẹp về mức sáng tối cùng ba bữa ăn. Nhưng nếu Trì Diệu dùng cơm chung với đám văn chức trong thư phòng, hoặc sáng hôm sau Thời Tinh dậy muộn một chút, thì tính ra, cả ngày cậu cũng chỉ gặp ngài đúng một lần.
Buổi tối, biết rõ đối phương đã bận rộn cả ngày, sau khi trò chuyện đôi câu, cậu lại chẳng nỡ nói nhiều, sợ chiếm mất chút ít thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của Điện hạ.
Thời Tinh ngẫm lại, từ sau sinh nhật mình, sự bận rộn của Trì Diệu đã kéo dài gần một tuần.
Trở về cung điện, khi năm mới đến gần, Đường Mịch cũng cho Thời Tinh nghỉ phép.
Không còn việc gì vướng bận, hôm sau vừa thức dậy, Thời Tinh liền ôm ly sữa, chen thẳng vào thư phòng.
Nhậm Ngạn Vĩnh lần đầu nhìn thấy cảnh Thời Tinh quấn chăn, co ro trên sofa xử lý công vụ, cũng ngẩn người một thoáng.
Về sau thấy Trì Diệu chẳng những không trách mắng, mà trên bàn cạnh sofa còn ngày một nhiều thêm đồ ăn vặt, Nhậm Ngạn Vĩnh đành nuốt trọn mọi ý kiến vào trong.
Ông tự nhủ, mình đã lớn tuổi, có vài chuyện không cần phải quá chấp nhặt. Đặc biệt là liên quan đến Thời Tinh, chẳng việc gì phải tự rước bực vào người.
Dù sao cậu cũng là một người Lam Tinh, muốn ngã là ngã ngay tức khắc.
Hơn hết, nhờ có Thời Tinh góp sức, đống công vụ chất đống được giải quyết nhanh rõ rệt. Năm mới sắp tới, ai mà chẳng mong sớm nghỉ ngơi, lẽ nào lại đi mắng đuổi mất một người trợ thủ như vậy? Nhậm Ngạn Vĩnh đâu phải kẻ ngốc.
Trì Diệu lúc đầu còn giữ ý, không muốn Thời Tinh vừa mới tỉnh lại đã phải vất vả đến thế. Nhưng với Thời Tinh, mệt thì đúng là mệt, song hay ở chỗ cậu không bao giờ cố gắng gượng.
Thể chất người Lam Tinh vốn vậy, quá mệt thì sẽ tự "nghỉ làm", biểu hiện rõ rệt chính là triệu chứng "ngủ ngay tức khắc".
Giây trước còn chuyện trò vui vẻ với Trì Diệu, giây sau đã dụi mắt lăn ra ngủ. Trì Diệu cũng chẳng gọi dậy, cứ để mặc cậu nghỉ ngơi.
Hai ngày đầu còn có văn chức ra vào thư phòng, nhưng về sau, chỉ lúc Thời Tinh thức họ mới được bước vào. Còn khi cậu nghỉ, Trì Diệu sẽ để cả thư phòng lại cho riêng cậu.
Một hôm, khi tỉnh giấc trưa trên sofa, Thời Tinh chợt nhận ra mình đang dựa sát bên chân Điện hạ. Không khí khi ấy ấm áp, vốn chỉ là trò chuyện, chẳng biết thế nào lại thành một nụ hôn. Lâu lắm rồi chưa từng chạm vào nhau, cả hai đều xúc động, chỉ cần khẽ chạm liền bùng cháy.
Chỉ tiếc là ở thư phòng không tiện, lại đúng lúc Thượng nghị viện gọi video đến. Trì Diệu dùng chăn quấn lấy Thời Tinh, ôm cậu vào lòng để dỗ yên. Trong hơi thở quấn quýt, Thời Tinh buông một câu bông đùa. Trì Diệu cắn tai cậu, khẽ thì thầm một câu chẳng mấy sạch sẽ, khiến cả người Thời Tinh lập tức bùng lửa.
Ngồi trên người Trì Diệu, cậu chắc chắn rằng Điện hạ cũng chẳng dễ chịu hơn mình.
Đêm hôm đó, Thời Tinh bắt chước Trì Diệu, thử gánh lấy nghĩa vụ của một người bạn đời. Cậu nghĩ, không thể lần nào cũng để Trì Diệu giải quyết cho mình được.
Ý tưởng thì đẹp, lúc Thời Tinh chủ động, cậu cũng cảm nhận được Trì Diệu rất xúc động. Nhưng vì không có kinh nghiệm, cậu bị va chạm đến mức không kìm được nước mắt, cằm ê ẩm, khóe miệng bị rách, còn khiến đối phương dở dở dang dang, chẳng trên chẳng dưới.
Cuối cùng, vẫn là Trì Diệu đổi sang làm chủ, ngón tay dài bao lấy tay cậu, mạnh mẽ ép xuống, từng chút từng chút dạy cho cậu.
Thời Tinh cũng chẳng rõ mình có học được gì không, chuyện vốn do cậu khởi xướng, cuối cùng lại thành nước mắt lấm lem, vừa nghẹn ngào vừa đẩy ra, nói đủ rồi, không cần nữa.
Nhưng Trì Diệu lại chẳng buông tha, treo cậu lên mà hỏi hết lần này đến lần khác. Mãi đến khi Thời Tinh sụp đổ, bật thốt ra chữ "được" để thừa nhận, mọi chuyện mới tạm yên.
Tối hôm ấy, Thời Tinh quay lưng lại ngủ. Trì Diệu gọi robot mang thuốc đến, ép cậu bôi vào khóe miệng bị rách. Anh chẳng hề giận, chỉ ôm lấy cậu từ phía sau, mãn nguyện mà ngủ.
Thời Tinh thì đầy ắp nỗi phiền muộn. Nhưng cũng xác định rõ một điều: thật ra Điện hạ thích cậu chủ động. Những gì cậu tìm trên tinh võng quả nhiên không hề sai.
Vài ngày nữa trôi qua, nhờ Thời Tinh hỗ trợ, công vụ cuối cùng cũng được xử lý gọn gàng. Trước lễ hội cuối cùng trong năm, ngày trước lễ Thu hoạch, thời gian nghỉ của các cơ quan văn chức đã được ấn định.
Hôm ấy, Thời Tinh và Trì Diệu chỉ ở trong thư phòng nửa ngày. Đến trưa, Thời Tinh trở về phòng mình, ngã xuống giường ngủ liền một mạch đến tận bữa tối mới dậy. Ăn xong lại ngáp ngắn ngáp dài, trở về phòng nghỉ tiếp.
Buổi chiều hôm đó, Trì Diệu hầu như không chợp mắt. Dạo gần đây, thời gian làm việc kéo dài quá lâu, hắn chẳng buồn mở lời, nhìn gì cũng uể oải, cả ngày chỉ nhắm mắt nghỉ dưỡng thần.
Đến tối, khó khăn lắm mới có chút hứng muốn cùng bạn nhỏ ngồi ở phòng khách, dù là đọc sách hay lướt tinh võng cũng được. Chỉ cần được ngồi cạnh nhau một lúc thôi, vậy mà mãi chẳng thấy người xuống.
Đang tính lên lầu kéo cậu xuống, thì Trì Diệu nhận được tin nhắn gọi mình lên.
Lúc bước lên, Trì Diệu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Mở cánh cửa ngoài cùng phòng Thời Tinh, hắn liền ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, thanh nhã. Đến khi mở cửa phòng ngủ chính, mùi hương ấy không còn thoảng qua mơ hồ nữa, mà ngưng tụ rõ rệt. Là hương cỏ cây mộc mạc, trong trẻo, sạch sẽ. Cảm giác rất dễ chịu.
Trong phòng tối om. Trì Diệu bật công tắc, nhưng đèn không sáng.
"Là em tắt đấy, Điện hạ."
Giọng Thời Tinh vang lên, mang theo một sự căng thẳng kỳ lạ.
Thể chất người Đế quốc vốn mạnh mẽ, chỉ nghe âm thanh, Trì Diệu đã xác định được phương hướng, bước thẳng đến mép giường nơi Thời Tinh đang ngồi. Nếu cảm giác không nhầm, Thời Tinh hẳn đang ngồi ở mép giường.
Khi đến gần, Thời Tinh đưa tay về phía hắn. Trì Diệu còn tưởng cậu muốn được kéo dậy, nhưng vừa chạm vào, hắn liền bị bất ngờ tập kích. trong chớp mắt cả người đã bị đè xuống giường, rơi vào một nụ hôn dài do Thời Tinh chủ động.
Hơi thở dồn dập, gương mặt ẩn trong bóng tối, Thời Tinh bất chợt nói: "Chúng ta thử đi, Điện hạ."
Trì Diệu đặt tay lên eo cậu, ngón tay dài vừa động liền phát hiện xúc giác khác lạ. Không phải chất vải thường ngày, mà là... tinh vân sa*.
(*):Là tên gọi mỹ miều cho một loại vải cao cấp, vừa nhấn mạnh sự nhẹ mảnh (sa), vừa gợi cảm giác lung linh (tinh vân).
Khi quen dần với bóng tối, thị lực của người Đế quốc lập tức phát huy tác dụng. Thời Tinh mặc một bộ đồ ngủ, kiểu dáng bình thường, nhưng chất vải thì không. Đúng là tinh vân sa, có đủ mọi đặc tính của: mềm mại, mỏng nhẹ, và... trong suốt.
Ánh mắt Trì Diệu chậm rãi lướt xuống. Rất tốt, trên người Thời Tinh ngoài bộ đồ ngủ này thì chẳng còn gì khác.
Cổ họng khẽ trượt, hắn kéo tay cậu đặt lên hàng nút áo, giọng trầm xuống: "Em giúp ta cởi đi."