(QA: Nàng nào còn nhớ vị hôn phu “cũ” của Trần Yến không? Vu Tiểu Vũ này chính là tên thúi đó!!! Các nàng nhiệt tình ném đá đi!)
“Còn thế nào, cô nãi nãi của ta, muội thêu mấy bộ y phục kia bị người ta nhìn thấy, cửa hàng thêu này bị chèn phá, người ta đều muốn có, lão bản nương lúc này thực nóng nảy, ba ba phái người tới tìm ta, muốn mời muội qua, công việc này a, đều cho muội làm!” Phùng Vân nhi vui vẻ giống như mình mới là người đó, mặt mày đều là tươi cười.
“Cái gì?” Trần Yến kinh ngạc không dám tin. “Tẩu tử, việc thêu thùa này của ta không tốt bằng tẩu, làm sao có thể…?”
“Được rồi, đừng khiêm nhường, mau theo ta đi, người ta còn chờ đấy,” Phùng Vân nhi lôi kéo tay Trần Yến lập tức muốn đi, nhưng bị Trần Ngư ngăn lại.
“Tẩu tử, ngươi mang tỷ ta đi có thể, nhưng phải để Dũng ca ca đi theo, bằng không hai người các ngươi cùng nhau đi, nương ta không yên tâm,” Trần Ngư từ khi xảy ra chuyện kia một lần, tâm lý bảo hộ đối với Trần Yến liền càng sâu. Nếu lại xảy ra chuyện gì hủy thanh danh, nàng cuộc đời này sẽ không có ngày cất đầu lên được.
“Ân, việc này ta có chừng mực,” Phùng Vân nhi gật gật đầu, lập tức lôi kéo Trần Yến rời đi.
Chờ bọn hắn rời đi, Lâm thị cùng Ngư Nhi cảm thấy Phùng Vân nhi là khoa trương, ai cũng không để ở trong lòng. Nhưng chờ đến khi Trần Yến trở về, nói rõ tình huống, mới biết tới cùng có bao nhiêu khoa trương.
“Ngư Nhi vẽ mẫu hoa, ta thêu kiểu dáng, không nghĩ đến nữ nhi Vương viên ngoại sau khi xem, không muốn giá y ban đầu, lại cứ khăng khăng mặc bộ y phục kia làm giá y, làm cho người khác kinh diễm một phen, đã từ chỗ phu nhân Vương viên ngoại tìm hiểu được biết làm tại Hồng Tụ Phường, thì ùn ùn kéo tới, làm cho Hồng Tụ Phường là không nhận không được, nhận cũng không được, vẫn là nhi tử lão bản nương ra chủ ý, đem tú nương mời tới, hỏi rõ ràng có thể làm hay không, mới dừng tay!” Trần Yến thở cũng không gấp một ngụm, lập tức đem lời nói đều nói xong rồi. “Việc kế tiếp, các ngươi đều biết!”
“Tỷ, tổng cộng có bao nhiêu việc thêu thùa?” Trần Ngư không nghĩ đến hành động vô tâm của mình lại đưa tới hiệu quả khủng bố như vậy, trong lòng đắc ý cười lớn mấy tiếng.
“Hai mươi bộ giá y, đều xếp hàng tới lễ mừng năm mới, còn có một vài khăn chùm đầu, thêu khăn linh tinh, ta chính là mọc ba đôi tay, cũng thêu không xong a!” Trần Yến uất ức.
“Vậy làm sao xử lý đây?” Lâm thị lo lắng hỏi.
“Nương, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, biện pháp đều là người nghĩ ra,” Trần Ngư vừa nghe ngữ khí của Lâm thị, lập tức an ủi, sau đó hai mắt chuyển động một chút, đột nhiên kinh hỉ kêu lên: “Có, tỷ, trong thôn ta không phải có người biết thêu hoa sao? Tỷ tợp hợp mấy người tay nghề tốt một chút, để cho các nàng giúp đỡ, ngay cả tẩu tử cũng cùng nhau, tỷ nói được không?”
“Được thì được, nhưng tiền công này tính như thế nào?” Nàng không muốn người ta bị thiệt thòi, mình lại sợ khó xử, cho nên do dự.
“Cái này dễ xử, tỷ mời người tới đây, hỏi các nàng một ngày có thể kiếm bao nhiêu, lại cho thêm các nàng một chút cho hợp lý, rồi để các nàng giúp, như vậy có thể mau chóng làm ra chút việc thêu thùa, tỷ nói có đúng không?” Người trong thôn này đều thêu chút đồ nhỏ tự mình bán, có thời điểm còn không bán ra được, mẫu hoa quá cũ. Hiện tại có thể kiếm bạc, không lo lắng không bán ra được, các nàng ai không nguyện ý đâu.
“Nói cũng đúng, ta đi theo tẩu tử thương lượng một chút,” không trách Trần Yến tích cực như vậy, mà là làm lâu như vậy, lần đầu tiên được người ta cho phép, nàng đương nhiên muốn toàn lực ứng phó.
Ngày này, đối với người Trần gia mà nói, chuyện vui không ngừng. Trần Yến được nhiều công việc như vậy, mặc kệ kiếm được bao nhiêu, thấy nàng vui vẻ như vậy, mọi người cũng đều vui vẻ theo a. Chờ đến Trần Hải tan học trở về xong, lại mang tới một cái tin tức kinh người nữa: hắn muốn thi học trò nhỏ.
Tin tức này lại một lần nữa đem người Trần gia choáng váng, Lâm thị run rẩy hỏi: “Tiểu Hải, là thực sao?”
“Ân, ” Trần Hải dùng lực gật đầu, cười nói: “Phu tử nói con có thể đi, muốn con thử xem, nói mặc kệ trúng hay không, trước rèn luyện một chút,” bởi vì Trần Hải vỡ lòng muộn, cho nên so với ai khác đều khắc khổ, cũng bởi vì như vậy, mới được đến phu tử thích. Có chút người, rất đã sớm là học trò nhỏ, tuổi của Trần Hải, là có chút muộn, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới hắn.
“Đúng, rèn luyện một chút, Trần gia ta tốt xấu gì cũng ra cái phần tử trí thức,” Trần Đông Sinh cùng Lâm thị tương đối kích động, “Ta đi lão phòng bên kia nói một tiếng, để cho bọn họ cũng cao hứng cao hứng,”
“Ân,” Lâm thị thản nhiên gật đầu, không có phản đối. Từ lần trước sau khi Hồ thị cùng Trương thị đứng ra giúp đỡ Ngư Nhi, Lâm thị cùng các nàng quan hệ liền trở nên rất tế nhị. Không có tranh cãi ầm ĩ, quan hệ hoà dịu rất nhiều.
Trần Đông Sinh đi rồi, Trần Hải nghĩ đến cái gì, thần bí hề hề nhìn Lâm thị bọn họ nói: “Nương, tỷ tỷ, Ngư Nhi, mọi người biết ta hôm nay ở chỗ phu tử gặp được ai không?”
“Ai a!?” Trần Yến tùy ý hỏi, căn bản không để trong lòng.
“Vu Tiểu Vũ,” Sau khi Trần Hải nói tên ra, Lâm thị các nàng nhiều sửng sốt một chút, thời điểm vừa mới mở miệng muốn răn dạy Trần Hải, thì thấy hắn vui sướng khi người gặp họa đùa cợt nói: “Nương, người không biết, tên gia hỏa này hiện tại vẫn là tú tài, thi hai lần đều không trúng, cả ngày bưng cái giá tú tài, thực có thể rỉ sét…,”
Hóa ra, Vu Tiểu Vũ này sau khi trúng tú tài, nghĩ một tiếng trống tăng khí thế lên trời, kết quả thất bại, sau này mở ra ân khoa lại thi một lần, không trúng, trong lòng uất ức hết sức. Mà hắn cưới nữ nhi địa chủ tuy rằng mang đồ cưới tràn đầy, nhưng thấy hắn hèn kém như vậy, căn bản không có bản lĩnh làm quan, thì lộ ra bản tính, đem đồ cưới của mình túm gắt gao, ai mơ tưởng đồ cưới của nàng, nàng lập tức cùng người đó nỏng nảy.
Cho nên đâu, người Vu gia sống vẫn là cuộc sống nghèo khó như trước kia, ngay cả Vu Tiểu Vũ cũng vậy, chỉ có bà nương cùng hài tử hắn sống tốt một chút, điều này làm cho người Vu gia thành trò cười, mọi người đều mắng bọn hắn xứng đáng, thất tín bội nghĩa gặp báo ứng.
“Đúng là nên gặp báo ứng, xứng đáng,” Lâm thị vừa nghe, trong lòng đặc biệt hả giận.
“Hừ, chờ ca ca thi đậu, làm quan, lúc đó bọn hắn mất mặt,” Trần Ngư vênh váo tận trời nói, mắt đều cười thành một đường.
“Hắn như thế nào, dù sao cũng cùng chúng ta không quan hệ, về sau không cần nhắc tới hắn,” Trần Yến trong lòng căn bản không thích Vu Tiểu Vũ, nhưng nàng không nghĩ đến, chờ Trần Hải thi đậu học trò nhỏ xong, còn sẽ cùng Vu gia liên lụy không dứt, thiếu chút bức nàng cùng đường bí lối.
Chuyện Trần Hải muốn thi học trò nhỏ, bị người lão phòng bên kia biết, Hồ thị phá lệ cầm một trăm văn ra, nói để cho Trần Đông Sinh bổi bổ cho hài tử thực tốt, mà Trương thị cũng không huyên thuyên, Chu thị bọn hắn thì vui mừng không thôi….
Nhìn một trăm văn trên bàn, trong mắt Lâm thị chậm rãi tràn ra nước mắt, thiên ngôn vạn ngữ đều nuốt vào bụng, cảm thấy mình rốt cục nhìn được mây tan thấy được trăng sáng.
“Ngày cao hứng, khóc cái gì, làm cho nhóm hài tử chế giễu,” Trần Đông Sinh biết trong lòng nàng ủy khuất, ôm nàng tinh tế an ủi.
“Lúc ấy ta sinh Yến nhi, nương chàng ngay cả quả trứng gà cũng không cho, ta gầy thành xác khô, vẫn là Vân thẩm nhìn ra không thích hợp, để chàng lén lút mua cho ta một ít thức ăn… Sau khi sinh tiểu Hải, như trước là như thế, trong tháng vẫn là chàng hầu hạ ta qua, chờ đến khi Ngư Nhi ra đời, chàng so với bất kỳ ai cũng thông thạo chiếu cố hài tử hơn… Nương chàng từ đầu tới đuôi đều không xem qua hài tử, lúc này, bà thế nhưng cho một trăm văn, thực là mặt trời mọc lên từ phía tây!” Lâm thị cảm thán, dĩ vãng ủy khuất đều hiện lên ngay trước mắt, chua xót, thống khổ, nhục nhã….