Trần Ngư sau khi nghe được lời nói của Lâm thị, trong lòng cũng rất chua xót, nhưng nàng vẫn là đem lời nói trong lòng nói ra.”Nương, ủy khuất trước kia đều qua rồi, chờ ca ca làm quan, nương sẽ có thể hưởng phúc. Về phần nãi nãi… Ban đầu, ta cũng rất hận bà, cảm thấy bà quá độc ác, nhưng là nàng chỉ độc ác đối với người trong nhà, lại không cho phép người khác độc ác đối với người nhà ta… Người như vậy, kỳ thật thực đáng yêu, nương cảm thấy đúng không?”
“Con sao lại nói chuyện như vậy?” Trên mặt Trần Đông Sinh mang ý cười, nhưng như trước giả vờ bất mãn gõ nàng một chút, trách mắng nói: “Nãi nãi là trưởng bối, làm sao có thể nói nãi nãi đáng yêu hả?”
“A a…,” Trần Yến cùng Trần Hải che miệng cười trộm, ai cũng không có phản bác lời Trần Ngư nói.
“Cha, miệng cha đều mở đến sau lỗ tai rồi, còn mắng ta,” Trần Ngư xoa đầu bị đau, bất mãn kháng nghị nói: “Nãi nãi là thật đáng yêu a, chẳng qua nhi tử của bà nhiều, tôn tử cũng nhiều, có chút sự tình sớm chết lặng. Mà phụ thân là nhi tử nhỏ nhất của nãi nãi, chờ đến khi nương sinh chúng con, tôn tử của nãi nãi đã có thể chạy, bà có thể có cái lòng dạ nào đây? Ta cảm thấy, khi Đại bá mẫu sinh a Dũng ca ca, nãi nãi hẳn là rất cao hứng!”
Trần Ngư một phen biện giải, làm cho Trần Đông Sinh chìm vào trong hồi ức, thực rất lâu, hắn mới đồng ý gật đầu nói: “Đúng, Ngư Nhi nói rất đúng, a Dũng vừa mới xuất sinh kia đúng là như vậy, còn xử lý tiệc đầy tháng, nương không biết có bao nhiêu vui vẻ…,”
“Tiểu nha đầu, ngươi giúp ai vậy?” Lâm thị thấy nữ nhi giúp Hồ thị, bất mãn lườm nàng một cái, sau đó giận dữ Trần Đông Sinh: “Bà là cao hứng, nhưng đối với ta không xem được cao hứng biết bao nhiêu, hừ!”
A ốc! Trần Ngư thấy nương vẻ mặt trẻ con, phát điên, biết nàng là mang thai thay đổi tính tình, thì lên tiếng nhẹ nhàng non nớt dỗ: “Nương, Ngư Nhi biết nãi nãi đối với nương không tốt, chỉ là… Thôn này của chúng ta nghèo quá, cũng là bị nghèo liên luỵ, kỳ thật nãi nãi vẫn là rất lưu ý, bằng không bà cũng sẽ không cho ca ca bạc, phải hay không?”
Có chút tâm bệnh, không phải ba câu hai lời thì có thể nói rõ, có lẽ là nàng quá nôn nóng.
“Chỉ cần bà không tới chọc ta, ta mới lười phản ứng lại bà!” Lâm thị dù sao cũng là người thiện tâm, hiểu rõ nữ nhi đã nói, cũng nói rõ thái độ, không tiếp tục so đo nhiều như vậy.
Trần Yến cùng Phùng Vân nhi dựa theo Trần Ngư đã nói, cùng mấy người trong thôn thêu thùa tương đối tốt thương nghị một chút, các nàng đều cao hứng đáp án, cuối cùng đều quyết định để ở lão phòng bên kia, dù sao Lâm thị mang bầu, kim chỉ này đó là kiêng kỵ nhất.
Trần Ngư nhìn các nàng chắc chắn, thì lại vẽ mấy thứ mẫu hoa cho Trần Yến, muốn nàng cầm đến cửa hàng thêu đi hỏi một chút là có thích hợp hay không, màu sắc chỉ thêu cũng có thể phối hợp khác đi… Cứ như vậy, tiểu tú phòng của Trần Yến ở trong thôn đã mở ra, nhất thời náo nhiệt không thôi.
Như vậy liên tục vài ngày sau, Trần Ngư ngẫu nhiên thoáng nhìn thấy Trần Yến sững sờ phát ngốc, trong lòng hô to một tiếng: có gian tình! Nga ốc, cái này quá tốt, ai có thể lọt vào mắt Trần Yến? Mấy năm này, nàng chính là ngay cả nói cũng không nói cái đề tài này, nhưng bây giờ… Không cần là tương tư đơn phương a, bằng không sẽ không có trò hay chơi.
Trần Ngư trong lòng nghĩ Trần Yến, không biết nàng tới cùng là động tâm với ai, đã lén lút hỏi thăm Phùng Vân nhi, thấy người ta cũng là không hiểu ra sao, cũng chỉ đánh thu tâm tư, yên lặng chờ Trần Yến tư xuân có thể lộ ra chút manh mối. Trần Yến không thích hợp, người Trần gia đều không có phát hiện, ngay cả Lâm thị cũng không có, bởi vì nàng ưỡn bụng, rất là khổ cực, nơi nào còn có thể chú ý nhiều như vậy.
Chờ đến khi Lâm thị mang thai năm tháng thời điểm, tin tức Trần Hải thi đậu học trò nhỏ cũng truyền tới đây, Lâm thị kinh hãi đứng ngồi không yên, chỉ muốn thấy Trần Hải an toàn trở về. Mà Lâm thị bất an chọc tất cả mọi người cũng cùng bất an, khổ cực nhất chính là Trần Ngư, nàng còn phải chiếu cố thức ăn cho Lâm thị, còn phải ngoan ngoãn dỗ nương, làm cho nàng trực tiếp kêu mình mệnh khổ.
Nếu ở hiện đại, nàng là một oa nhi mười tuổi, chính là thời điểm làm nũng chơi xấu, lúc này hầu hạ lão nương không tính, còn phải chịu tính tình dỗ nương, thực làm người ta phát điên.
Chỉ là, Lâm thị chờ đợi Trần Hải chưa trở về, lại chờ ra cái cô cô kia của Vu Tiểu Vũ. Chỉ thấy nàng lại thay đổi kiêu ngạo ngày xưa, lúc này mang khuôn mặt tươi tắn mơ tưởng vào cửa, nhưng bị Trần Ngư khí phách ngăn lại.
“Vị đại thẩm này, ngươi đi nhầm đi,” Trần Ngư trợn trắng con mắt, một chút cũng không khách khí, trực tiếp nhìn phụ nhân trước mắt, cảm thấy nàng vừa tới nơi này, khẳng định là không có lòng tốt, lập tức chặn không để cho nàng vào trong, sợ quấy rầy Lâm thị nghỉ ngơi.
Lâm thị trong bụng không phải một cái, mà là hai cái… Bởi vì bụng nàng giống như quả bóng được thổi hơi nổi lên, lớn tới mức nhìn có chút ghê người, làm Trần Ngư không thể không thúc giục Trần Đông Sinh tìm đại phu tới kiểm tra một chút. Lão đại phu kia tới sau đó chẩn đoán ra trong bụng Lâm thị là song thai, này có thể đem tất cả mọi người dọa sợ.
Trần Đông Sinh này hiện tại đem Lâm thị xem như quốc bảo, vừa đột ngột vừa kinh hãi đến da đầu Trần Ngư cũng run lên, hiện tại thì càng không để cho Vu thị vào cửa.
“Xem ngươi nói, tiểu Ngư Nhi, ta là cô cô Vu gia của ngươi, ngươi không biết?” Vu thị nhìn nàng tuổi còn nhỏ đã một bộ dáng ngang ngược, trong lòng quả thực không yêu thích, nhưng gánh vác nhiệm vụ tới, không có biện pháp, chỉ có thể lộ ra vui mừng vô mông ngựa dỗ.
Ngươi nha thực xem ta là cái tiểu oa nhi a!? Trần Ngư trong lòng tức giận mắng, nhưng khóe miệng như trước là tươi cười đùa cợt, trên dưới đánh giá nàng một cái, chờ đến khi nàng cõi lòng đầy mong đợi nhìn mình, hai mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô cô ta họ Trần, ngươi kia là rễ hành, hay là tỏi a, đừng cho rằng ta là tiểu hài tử, thì lừa gạt ta,”
Trần Ngư cùng Vu thị đối thoại, đưa tới một vài người chú ý, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đã tụ tập người, Trần Ngư đã đem cửa nhà mình đóng lại. Nếu quá ồn, Lâm thị vác bụng to ra, làm không tốt chính là một xác ba mạng, nàng chơi không nổi.
“Ngươi là ai a, đứng ở cửa nhà người ta làm gì?” Lương thị vừa vặn đi qua, nghe được có người nhao nhao ồn ào, thì tiến lại đây nhìn xem náo nhiệt, sau khi phát hiện người đến là Vu thị, lập tức mặt tối sầm chất vấn.
“Ta là tới tìm người, các ngươi làm gì, coi ta như trộm a!?” Vu thị trong lòng nén giận hết sức, tại thời điểm Vu Tiểu Vũ thi đậu tú tài, cuộc sống của nàng ở nhà chồng là nước lên thì thuyền lên, người cũng muốn mạnh vô cùng. Chờ đến khi cháu nhà nàng thi nhiều lần đều không trúng, a mẫu trong nhà đã nói, dựa vào người Vu gia là nằm mơ, cho nên nàng lại bắt đầu cuộc sống thức khuya dậy sớm trong dĩ vãng, trong lòng vô cùng chua xót.
Mà nữ nhi địa chủ kia là người keo kiệt, nàng chút đỉnh ưu đãi cũng không được, nghĩ lúc trước hôn sự của nàng ta vẫn là mình thu phục, ai biết hiện tại nàng ta chẳng những không cảm kích mình, còn trách mình tìm cho nàng kẻ bất lực, cả ngày ở nhà làm ầm ĩ, làm cho Đại tẩu oán, cháu hận, nàng là trong ngoài không phải người.
Lúc này, nàng nghe nói Trần Hải thi đậu học trò nhỏ, nghĩ Trần Yến mười bốn còn không đính hôn, thì cùng Đại tẩu âm thầm thương nghị, chỉ phải nâng ra danh phận bình thê, mới có thể khiến cho người Trần gia gật đầu, chí ít bọn họ cũng không nguyện ý thấy Trần Yến cô độc sống quãng đời còn lại.