Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 125

“A… Chó điên từ nơi nào tới, ở chỗ này sủa loạn cắn loạn,” Trần Ngư cảm thấy Trần Yến là quá vô tội, từng người đều khi dễ đến trên đầu nàng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vương Liên cũng không có đình chỉ kiêu ngạo, nàng đối với những người này tràn đầy khinh thường.

“Ngươi ở nơi nào chui ra đồ đàn bà chanh chua, đừng cho rằng ngươi ăn mặc dạng chó hình người, ta sẽ sợ ngươi, vị bác gái này, ngươi đứng tại ngoài cửa nhà ta hỏi ta là ai, nương ngươi không dạy ngươi nhìn đường a, đường nhà mình đi như thế nào, biết không?” Luận miệng lưỡi, Trần Ngư là mười phần độc, ai có thể so với nàng chứ.

Những năm này, nàng cùng thôn phụ trong thôn tranh cãi mà ra, cộng thêm kiếp trước một ít, gom lại hiệu quả vẫn là không tồi.

“Này đều từ chỗ nào xuất hiện, tại Nam làng chài kiêu ngạo, đều xem chúng ta là chết a!?” Chu thị cùng Lương thị từng bước một tới gần, đứng sát vào Vương Liên, rất có tư thế ngươi lại nói nhiều thêm một câu, ta lập tức đập bẹp ngươi.

“Các ngươi những người đàn bà chanh chua này, ai dám đụng đến ta một chút, ta là nương tử tú tài,” Vương Liên hướng tới Chu thị bên kia, một chút cũng không nhượng bộ.

“Thực đáng thương!” Nhìn Vương Liên như thế, Trần Ngư phát biểu quan điểm của mình. “Ngươi đừng ở chỗ này ầm ĩ, tỷ ta chết cũng sẽ không gả cho Vu Tiểu Vũ, ngươi cứ yên tâm…,” Sau khi nói xong, nàng lại thấp giọng nỉ non, thanh âm kia vừa vặn bị Vương Liên nghe được. “Rõ ràng cáu giận người ta, rồi lại cố tình mượn danh người ta, này tới cùng là ai đáng thương đây?”

Vương Liên sau khi nghe được lời Trần Ngư nói, thân thể run rẩy một chút, đôi tay nắm chặt tiết lộ cảm xúc của nàng. Lúc trước, không phải muốn mượn tiếng tăm của Vu Tiểu Vũ để mình có uy phong, cũng sẽ không làm cho chính mình mang nhiều đồ cưới như vậy còn sống uất ức như thế.

“Xảy ra chuyện gì?” Lúc Trần Đông Sinh trở về, thấy cửa nhà mình nhiều người vây quanh như vậy, thì tách mọi người ra để tiến vào, gặp Trần Yến Trần Ngư đều đứng ở ngoài cửa buồn bực, lưng đưa về phía hắn là hai người mặc trang phục nữ nhân, liền đi đến bên cạnh Trần Ngư quay đầu nhìn, “Là ngươi? Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Vừa thấy đến Vu thị, Trần Đông Sinh không bình tĩnh.

“A a, thông gia,” Vu thị vừa thấy hắn, lập tức cười mơ tưởng nói chút gì, kết quả bị Vương Liên đánh gãy.

“Người ta chết cũng sẽ không vào Vu gia, ngươi còn nịnh nọt gọi thông gia, ngươi không ngại xấu mặt, ta cũng ngại xấu mặt,” Vương Liên đánh gãy lời nói của Vu thị xong, hung tợn nói: “Thế nhưng Vu gia bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa, hừ, muốn nạp thiếp, ta thành toàn ngươi, đi, trở về dời đồ cưới, ta muốn hòa ly!”

Vương Liên quyết định, khiến cho Vu thị mắt trợn tròn.

“Cút cho ta, còn không cút, thì đừng trách ta đánh nữ nhân,” Trần Đông Sinh mắt hổ trợn lên, một bộ dáng muốn ăn người.

“Ta…,” Vu thị một bên lo lắng Vương Liên thực muốn cùng cháu hòa ly, một bên lại nghĩ Trần Hải thi đậu học trò nhỏ, về sau nếu thi đậu tú tài đậu Tiến sĩ, vậy Vu gia cùng có thể dính hào quang, cho nên đang giãy dụa tới cùng muốn lựa chọn bên nào….

Đột nhiên, một trận bùm bùm lốp bốp tiếng pháo nổ đánh gãy Vu thị xoắn xuýt, cũng dẫn tới người vây xem hiếu kỳ, đều đang phán đoán: nhà ai tổ chức hỉ sự a, thế nào một chút tin tức cũng không biết?

“Thanh âm này, tại sao là hướng bên này?” Lương thị đụng đụng eo Chu thị, buồn bực hỏi.

“Hình như là vậy,” Chu thị cũng hiếu kỳ.

“Cha, xảy ra chuyện gì?” Trần Ngư nhìn khóe miệng Trần Đông Sinh lộ ra tươi cười thản nhiên, cảm thấy có cổ quái, thì tò mò hỏi.

Trần Đông Sinh cao thâm khó lường nhìn nàng một cái, cũng không trả lời, nhưng khóe miệng giơ lên cùng trong mắt lộ ra ý cười, là thế nào cũng giấu không được.

Chờ đến thời điểm pháo dần dần tới gần, mọi người hai mắt đều trợn to, ngay cả Vương Liên ầm ĩ muốn đi cũng nhịn không được đứng lại, hiếu kỳ nhìn chùm vải đỏ gì đó từ phía trước đi tới, buồn bực trong thôn xóm đổ nát này, nhà ai đặt sính lễ bừa bãi như vậy, lúc trước khi mình đính hôn, cũng không long trọng như vậy.

“Oa, ta không phải nằm mơ đi!?” Có người nhìn ra đội ngũ tặng sính lễ là hướng bên này, thì véo véo mặt mình, có chút không dám tin.

“Này khuê nữ nhà ai có phúc khí như vậy a, nhiều sính lễ như vậy, từng rương này, xem như mấy nâng a!?” Có người chưa từng gặp qua hình ảnh như vậy, lập tức ở chỗ đó gào to.

Náo nhiệt này vừa xuất hiện, nhất thời đem người làm ầm ĩ quên mất, ngay cả Trần Ngư cũng chỉ nhớ xem náo nhiệt, căn bản lười phản ứng lại Vu thị. Mà Vu thị vốn muốn đi, nhưng thấy nhà ai tặng sính lễ, nghĩ Trần Yến mười bốn còn chưa đính hôn, tâm lý khẳng định chờ đợi, liền nghĩ chờ sau khi đội ngũ tặng sính lễ đi qua, mình lại tiếp tục chế giễu người ta… Kết quả một hành động kia của nàng, nhất định khiến cho mình dính bi kịch.

Người diễn tấu sáo và trống đưa dâu ngừng tại của nhà Trần Đông Sinh, tất cả mọi người đều há to mồm không sao khép lại được, không biết đây là muốn làm gì.

“Tỷ tỷ, chuyện này là thế nào?” Ngư Nhi không bình tĩnh.

“Ta không biết,” Trần Yến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bất an trả lời.

Thời điểm mọi người ở đây nghị luận nhao nhao, từ trong đám người một người nho nhã y phục màu lam đi ra, “Tỷ, Ngư Nhi,” Trần Hải lộ ra khuôn mặt tươi cười, cười tít mắt đi qua.

“Tiểu Hải, sao lại là ngươi?” Trần Yến kinh hô.

“Tiểu Hải, ngươi hát là tuồng gì a!?” Chu thị giữ chặt hắn, sợ hắn một tiểu hài tử không hiểu chuyện, làm ra chuyện gì khiến mọi người cười nhạo.

“Khanh khách, không phải ta hát tuồng gì, là tỷ phu tới hạ sính cho tỷ tỷ ta,” Trần Hải lôi kéo tay Chu thị, lớn tiếng ồn ào.

“Hạ sính cho tỷ tỷ?” Có người điên. “Tỷ tỷ, là Trần Yến đi!?”

“Đúng vậy, Trần gia chỉ có hai khuê nữ, Ngư Nhi là muội muội, cho nên này người ta là định hôn với Trần Yến?” Có người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết, vừa rồi người Vu gia tới nhục nhã Trần Yến, hiện tại lại có người tới hạ sính, còn phô trương lớn như vậy, này nhưng không phải nói giỡn, người người đều trừng lớn hai mắt xem, muốn biết nhà ai bạo tay lớn như vậy, đem cô nương bị từ hôn của Trần gia định hôn.

“Yến nhi,” trong đám người, một người thân hình thon dài, mặc áo bào màu tím nhạt, đầu mang trâm ngọc, vẻ mặt ôn hòa nho nhã, ánh mắt nhìn Trần Yến cũng là ôn hòa có lễ, vừa nhìn chính là người chồng làm cho người ta thích.

“Oa, một nam tử thực tuấn tú, hắn là công tử nhà ai a!?” Một thân bất phàm kia, vừa thấy đã biết gia thế không tồi.

“Bạch công tử?” Phùng Vân nhi vẫn nhìn, thấy không có chuyện gì mình có thể nhúng tay, thì đứng ở phía sau, không nghĩ đến thấy người tặng hôn là người mình biết, liền kinh ngạc kêu lên tiếng.

“Vân nhi, ngươi nhận thức hắn?” Chu thị thấp giọng tò mò hỏi.

“Hắn… Hắn là công tử ở Hồng Tụ Phường,” Trong mắt Phùng Vân nhi hiện lên kinh hỉ, tâm nghĩ Yến nhi thực là gặp được mây tan nhìn thấy trăng sáng.

Hồng Tụ Phường này là  tú phòng lớn nhất ở bến tàu lớn, sinh ý tốt, con người lão bản nương càng là ôn hòa tốt bụng, Yến nhi gả vào nhà bọn họ, đó thực là phúc khí a!

“Nhanh, hiền tế, vào bên trong ngồi, Ngư Nhi, mau mang trà,” Trần Đông Sinh một chút cũng không ngoài ý muốn, ân cần tiếp đón.

“Nhạc phụ, hãy khoan,” Bạch Du Nhạc vừa thấy người ngoài cửa không phải bị người đưa hôn dẫn tới đây, thì ngăn lại Trần Đông Sinh muốn xoay người vào trong, nhìn Vu thị vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Nàng là ai?”
Bình Luận (0)
Comment