“Nàng phải…,” Trần Đông Sinh vừa muốn trả lời, kết quả bị Vu thị vội vàng đánh gãy.
“Vị công tử này, người Trần gia này rất xấu xa, khuê nữ nhà bọn họ từng bị lui thân, không thanh không bạch, ngươi là mắc lừa a!” Vu thị vừa thấy mình không được ưu đãi, thì lòng dạ hiểm độc muốn hắt nước bẩn vào Trần Yến, nghĩ vô luận ra sao cũng không thể để nàng đắc ý.
“Ngươi cái đồ không biết xấu hổ, xem ta không thu thập ngươi, vừa rồi ai tha thiết mong chờ tới cầu hôn? Lúc trước lại là ai huỷ hôn, thất tín bội nghĩa? Hiện tại vũ nhục Yến nhi như vậy…,” Chu thị lo lắng hôn sự của Trần Yến sẽ thất bại, lập tức xông lên muốn đánh Vu thị, nhưng bị Bạch Du Nhạc ngăn lại.
“A a, vị bá mẫu này đừng tức giận, ta trái lại muốn cám ơn người ta, nếu nhà nàng không không muốn Yến nhi, thì làm sao sẽ đến phiên ta đâu?” Bạch Du Nhạc nhã nhặn lịch sự nói mấy câu, đem Vu thị buồn bực á khẩu không trả lời được, làm cho Chu thị cười lộ ra hàm răng.
“Ta… Ta là vì tốt cho ngươi,” Vu thị cà lăm giải thích.
“Trần Yến có một đôi tay khéo léo, việc thêu thùa tiếp đến sang năm, mẫu hoa mỗi cái đều không giống nhau, ngươi nói cô nương như vậy, ta sẽ nghe mấy câu mê sảng của ngươi sẽ lại buông tha cho sao?” Bạch Du Nhạc rõ ràng chỉ ra nguyên do, cười lạnh nói: “Đáng tiếc nhà ngươi không biết, nếu không thì làm gì sẽ cưới cái gì nữ nhi địa chủ kia, cưới Trần Yến, ngày lành còn sợ không có sao?”
Trần Yến vì cái gì lại bị từ hôn, hắn đã sớm biết, cho nên căn bản sẽ không bị Vu thị châm ngòi.
“Ngươi… Ngươi đừng hối hận!” Vu thị há mồm muốn uy hiếp, nhưng bị Trần Hải đánh gãy.
“Đừng mang cháu ngươi tới uy hiếp người, tỷ phu ta từ lúc mới sinh, hừ, nhà hắn chẳng những có tú tài, còn có làm quan, tùy tiện tới một cái, đã có thể bóp chết cái tú tài rách nát kia nhà người, đừng ở ngoài cửa nhà ta khoe khoang ghê tởm, biến cho ta, lần sau lại thấy ngươi, xem ta không lột da ngươi,” Trần Hải nói chuyện ngữ khí phá lệ kiêu ngạo, rất có cảm giác cáo mượn oai hùm, nhưng Trần Ngư cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm.
Vu thị xám xì xám xịt đi, mọi người đều chúc Trần Đông Sinh, mà Trần Yến thừa dịp thời điểm vừa rồi cửa mở đã vào trong….
Đại sự như vậy, không đem Lâm thị đánh thức cũng khó có khả năng. Nàng nghe được bên ngoài nhao nhao ồn ào, thấy Trần Yến tiến vào, thì buồn bực hỏi: “Yến nhi, sao vậy? Ta ngủ hết sức không an ổn, nhao nhao ồn ào, xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì,” Trần Yến ngại ngùng nói sự tình của mình, chỉ đỏ mặt nỉ non một câu: “Phụ thân trở về, có việc tìm nương,” đã chạy về phòng mình.
“Hài tử này, sao lại như vậy?” Lâm thị thấy Trần Yến có chút không thích hợp, thì từ trên giường xuống dưới, gian nan đeo giày sau đó mở cửa đi ra ngoài, rồi lại bị đồ cưới mang tới làm hoa mắt, trong đầu là một mảnh mờ mịt.
“Nương, nương tỉnh?” Trần Ngư nhìn Lâm thị lắc lư loạng choạng đứng ở ngưỡng cửa, vội vàng chạy lên đỡ nàng, sau đó cười hì hì nói: “Nương, có người đặt sính lễ cho tỷ tỷ, người xem, thực nhiều này, tỷ tỷ thẹn thùng trốn tránh vào trong phòng rồi!”
“Hạ sính?” Lâm thị nỉ non một câu, xem sính lễ đầy sân, nhất thời lâm vào thẫn thờ, chậm chạp nỉ non: “Thế nào không có bà mối tới đâu? Này ngày sinh tháng đẻ còn chưa trao đổi đâu?”
Nương ta a, người tại sao không hỏi một chút nữ tế của người là ai, mà lại quan tâm những chuyện không trọng yếu này đâu?
“Xuân Nương,” Trần Đông Sinh dẫn Bạch Du Nhạc vào cửa, cười hì hì giới thiệu nói: “Ta dẫn về một con rể cho nàng, nàng xem như thế nào?”
“Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu đại nhân,” Bạch Du Nhạc rất nể tình chắp tay thi lễ hô.
“Này… Chuyện này là thế nào?” Lâm thị hoàn toàn lờ mờ.
“Nương, thở sâu, đây là chuyện cao hứng, nương đừng kích động,” Trần Ngư vừa thấy nàng tâm tình kích động, thì lập tức an ủi, trong miệng than thở nói: “Nương chính là mang hai cái oa nhi đâu, ngày đại hỉ này, ngươi kiềm chế một chút cho con, cha, mau đỡ nương vào trong, con pha trà cho tỷ phu,”
Lời Trần Ngư vừa nói ra, mọi người đều vội vàng, trái lại đem con rể mới ném một bên. Mà Bạch Du Nhạc này cũng không xa lạ, tự mình vào nhà, tìm ghế dựa ngồi, một chút cũng không khách khí.
Trần Ngư rót trà cho Bạch Du Nhạc, nghĩ người này chính là nam nhân Trần Yến nhớ thương. Nghe hắn vừa rồi nói với Vu thị, thì đối với cái tỷ phu này là chấp nhận, liền ngọt ngào hô một tiếng: “Tỷ phu!”
“Ha ha, Ngư Nhi ngoan nhất,” Bạch Du Nhạc vừa nghe, tâm tình tốt vô cùng, từ trong lồng ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa cho nàng nói: “Cái này là quà gặp mặt, lần sau thêm một phần dầy cho muội!”
“Đa tạ tỷ phu!” Trần Ngư cũng không nhún nhường, trực tiếp cất vào trong lòng. Chê cười, này mà không muốn cũng uổng, không bắt chẹt hắn, còn bắt chẹt ai đây.
Lâm thị ở trong gian phòng ngồi một hồi, sau khi Trần Đông Sinh nói xong, lo lắng trong lòng mới hạ xuống.
Việc này, có chút không thực. Hóa ra, Bạch Du Nhạc này tại cửa hàng thêu đã từng gặp qua Trần Yến một lần, liền động tâm. Chính là, bất hạnh không có cơ hội, dù sao mấy lần đưa đồ thêu sau đó, đều là Phùng Vân nhi đưa tới, làm cho hắn thiếu chút bị bệnh tương tư.
Mà hắn cùng Trần Hải là đánh bậy đánh bạ quen biết, tại thời điểm thi học trò nhỏ, cùng nhau còn có nhi tử Trần chưởng quỹ. Vừa lúc, hai người bọn hắn đều quen biết nhi tử Trần chưởng quỹ, lại thường xuyên qua lại, mọi người đều quen nhau.
Trần Hải nhớ tỷ tỷ cùng muội muội trong nhà, đã lải nhải trong miệng, Bạch Du Nhạc có tâm tư tìm tòi liền biết này thế nhưng là đệ đệ của cô nương mình nhìn trúng, lập tức phá lệ chiếu cố… Trần Hải cũng không biết ma xui quỷ khiến nói chuyện tỷ tỷ bị từ hôn, càng làm cho Bạch Du Nhạc thương tiếc.
Hắn trở về cùng mẫu thân mình nói, mẫu thân hắn là người hòa nhã thiện lương, chỉ nói cô nương là người tốt, mặc kệ bị từ hôn hay không đều không sao cả. Lúc này, Bạch Du Nhạc tự mãn, kêu Trần Hải tới nói rõ nguyên nhân, mà vừa lúc thời điểm này, Trần Đông Sinh tới, liền hợp kế lại, xử lý sự tình.
Sính lễ này là đã sớm được chuẩn bị, mời bà mối là phu nhân Trần chưởng quỹ, chỉ là phu nhân hắn hôm nay về nhà mẹ đẻ, cho nên Bạch Du Nhạc đã tự mình tới. Dựa theo hắn nói, đây là coi trọng đối với Trần Yến.
Mối hôn sự này, cứ như vậy thành. Mà Trần Yến vốn đã nhìn trúng Bạch Du Nhạc, vẫn tự ti mình không xứng với, lúc này cũng không ai hỏi nàng có nguyện ý hay không, dù sao chuyện chung thân của nàng định ra, chờ đến đủ mười sáu tuổi liền thành thân. Mà Bạch Du Nhạc so với Trần Yến lớn hơn một tuổi.
“Ông trời của ta, này đều có thể viết thành chuyện xưa,” Trần Ngư nghe chuyện xưa của Bạch Du Nhạc xong, nhịn không được kinh hô.
“Là hắn có tâm, bằng không, Yến nhi còn không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất đâu,” Lâm thị không biết chuyện phát sinh hôm nay cũng đang cảm khái, nếu nàng biết, nói không chừng lại bị kích động.
“Nương, người thở dài cái gì, tỷ tỷ gả cho cái Vu Tiểu Vũ kia còn không bằng gả cho Bạch Du Nhạc đâu, hắn so với Vu Tiểu Vũ mạnh hơn nhiều, cho nên đâu, nương cũng đừng cằn nhằn, vẫn là nghĩ chuẩn bị thêm cho tỷ tỷ chút đồ cưới đi!” Trần Hải cố ý nói sang chuyện khác, chọc nàng vui vẻ. Trong nhà có một nương mang bụng to, còn thực không phải một chuyện bớt lo.
Hiện tại, nút thắt lớn nhất trong lòng nương được cởi bỏ, tâm tình sẽ phải tốt đi!