Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 129

Đồng chí Trần Ngư keo kiệt chỉ vì tiết kiệm cá, cho nên mới dùng xương cá làm món ăn, nếu đồng chí Lâu Phượng Minh biết, không biết có thể nôn ra máu không.

Lục tục, chín món ăn bài ở trên bàn, chờ Ngư Nhi tự tay bưng một cái nồi đất nhỏ đi lên, mười loại món ăn, đã đầy đủ.

Bưng lên cuối cùng là cháo cá, phối hợp với nấm hương nhỏ, thịt nạc, hương vị kia, a a, không cần nói.

“Lâu công tử, mời dùng!” Thời điểm kí tên, Trần Ngư biết được tên của hắn, liền cười tít mắt tiếp đãi.

Lâu Phượng Minh nhìn món ăn đầy bàn mình chưa từng nếm qua, trợn mắt há mồm, duỗi ngón tay chỉ Trần Ngư chậm chạp nói: “Ngươi… Ngươi…,”

“Đừng nói thua không dậy nổi chứ, gã sai vặt nhà ngươi cũng vẫn trợn mắt há mồm nhìn, có phải giả hay không, ngươi hỏi hắn là được!” Trần Ngư một chút cũng không khách khí, trực tiếp dùng lời nói ngăn chặn hắn đang muốn nói ra lời khó nghe.

“Thiếu gia,” A Phúc vẻ mặt đau khổ, hướng hắn gật gật đầu, ý tứ kia, căn bản không cần giải thích.

Lâu Phượng Minh nhìn một bàn món ăn này, chẳng những không tức giận, ngược lại ngửa đầu “Ha ha” cười ha hả, bộ dáng cử chỉ điên rồ kia, dọa hỏng một phòng người.

“Tốt, tốt, quá tốt,” Thời điểm mọi người đang cho là hắn điên rồi, hắn đột nhiên vỗ bàn kêu to, sau đó chỉ Trần Đông Sinh nói: “Nàng, ta muốn, bao nhiêu bạc?”

Cái gì cùng cái gì? Trần Ngư thấy thế, uất ức, vừa mới muốn phản bác, đã bị Trần Đông Sinh lạnh lẽo rét buốt trách mắng. “Vị công tử này, nàng là nữ nhi của ta, là bảo bối cục cưng của ta, nhà ta nghèo, cho dù phải nghèo đói chết, ta cũng sẽ không bán nữ nhi của ta, núi vàng núi bạc cũng không bán!” Vang vang mạnh mẽ trả lời, chấn kinh tất cả mọi người trong gian phòng.

“Phụ thân,” Trần Ngư cảm động nước mắt ròng ròng, nàng biết Trần Đông Sinh là người nội liễm, bao gồm cả tình cảm của hắn đối với Lâm thị, đều là tự mình hiểu rõ, làm cho người ta cảm thụ, lại không nghĩ đến sẽ nghe đươc hắn bảo vệ như vậy, nhịn không được “Oa…,” một tiếng, khóc lên.

“Ngư Nhi không khóc, không khóc, chúng ta về nhà, về nhà là tốt rồi, không ai dám giành ngươi đi,” Trần Đông Sinh vừa thấy nữ nhi bảo bối khóc, lập tức tiến lên che chở nàng, khẩn trương dỗ.

“Ta nói vị công tử ca này, ngươi hôm nay tìm tới Đắc Nguyệt Lâu gây chuyện, lão nương ta cũng không so đo với ngươi, Ngư Nhi nhà ta này làm một bàn món ăn, ngươi còn muốn mua người, là thực cảm thấy chúng ta sợ ngươi, hết cách với ngươi? Có mấy cái bạc, kiêu ngạo a, dùng bạc đè người, ta phi!” Hoàng thị cực lực nhẫn nại cũng chịu không nổi, nhảy ra nổi giận mắng.

Đối với người làm khuê nữ này, nàng cũng là nhận định. Tiểu nha đầu này, không nói cái khác, chỉ cần trước kia làm đồ gì đó cũng để Đắc Nguyệt Lâu kiếm không ít, nhi tử cùng Trần Hải lại quen biết, hơn nữa Bạch Du Nhạc cùng Đại tỷ Trần Ngư đính hôn, còn không phải đều là người một nhà, cho nên nàng cũng không bình tĩnh để người ta khi dễ Ngư Nhi.

“Đúng vậy, thua, thì cầm bạc chạy lấy người, đừng thua không dậy nổi còn ra vẻ đại gia,” Trong đám người có người nhìn không được, hung hăng mắng.

“Đúng vậy, cầm bạc biến, chưa gặp qua ai kiêu ngạo như vậy.”

Lâu Phượng Minh không để ý mầy người tức giận mắng kia, từ trong lồng ngực lấy ra một tờ nhân phiếu một trăm lượng, phách một tiếng đặt lên bàn, sau đó phân phó A Phúc đem những món ăn này đóng gói, rồi đứng lên đi ra ngoài, nhưng ánh mắt lại vẫn thật sâu dừng lại nhìn Ngư Nhi đang khóc, ánh mắt thâm thúy kia giống như muốn đem Ngư Nhi nhìn thấu vậy, có cổ cảm giác thích người.

Bạc cầm đến tay, Đắc Nguyệt Lâu giữ được, Trần chưởng quỹ là cảm kích ghê gớm. Hôm nay sinh ý cũng không làm được, hắn đóng cửa tiệm, nhìn Trần Ngư cảm kích một phen, làm cho Trần Ngư rất ngại ngùng, có chút khó xử nói: “Trần chưởng quỹ…,”

“Phải là cha nuôi, con nếu không kêu, ta sẽ không đồng ý,” Trần chưởng quỹ mặt tối sầm bất mãn răn dạy.

“Đúng vậy, cái mẹ nuôi này ta là làm chắc rồi, con kêu ra miệng, cuộc đời này, đừng nghĩ sửa,” Hoàng thị cùng phụ họa nói.

Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh đều 囧, tình huống này, tại sao lại quỷ dị như vậy chứ.

“Ngư Nhi, vừa rồi muôi làm, thực là chỉ làm một loại cá?” Trần Nguyên Phong có chút hoài nghi hỏi.

“Ân, trong phòng bếp còn có thừa lại, mẹ nuôi, người đi bưng tới, mọi người cùng nếm thử,” Trần Ngư mỉm cười nói.

Mười cái chén trên bàn, đều là vừa rồi đựng món ăn, Trần Nguyên Phong nhịn không được trước cầm đũa nếm thử một chút, kinh ngạc thiếu chút ngay cả đầu lưỡi đều cắn hết. “Oa, ăn thực quá ngon, cha, tửu lâu nhà ta làm ăn ngon bằng Ngư Nhi làm,”

“Đúng vậy, Ngư Nhi, đây là gì a, hương vị kia, mềm mại, cắn giòn ngon, còn lộ ra được hương vị thơm ngon của cá,” Hoàng thị theo sau khen ngợi nói.

“A, cái này a, cũng là nguyên nhân hôm nay con tới nơi này,” nói xong, nàng lấy bọc nhỏ từ chỗ Trần Đông Sinh tới, từ bên trong đưa ra bột khoai lang trắng trắng trơn mịn, cười nói: “Chính là cái này làm ra, ban đầu là muốn lấy ra cùng cha nuôi nói một tiếng, để ở trong tửu lâu làm, không nghĩ đến gặp được chuyện như vậy…,”

“Được được, Ngư Nhi, đồ này tốt, lưu lại, bao nhiêu bạc, cùng cha nuôi nói,” Trần chưởng quỹ cũng nhịn không được kích động, Trần Ngư này mỗi một lần lấy đồ ra đều có thể làm cho hắn kiếm một khoản lớn, làm sao có thể không cao hứng chứ.

Trần Ngư lần này chỉ là lấy ra thử một chút, cũng không cần bạc, chỉ là nói qua vài loại cách làm, sau đó mang ngân phiếu cùng cá còn lại về nhà. Ngân phiếu kia nàng vốn muốn một nửa, nhưng Trần chưởng quỹ cùng Hoàng thị đều nói đó là cho nàng làm lễ ra mắt, chối từ không được, chỉ có thể giữ lại.

Ra khỏi Đắc Nguyệt Lâu, Trần Đông Sinh cảm thấy mình còn đang giống như nằm mơ, có chút không dám tin tưởng xoa xoa ngân phiếu mình cất trong lồng ngực, bất an hỏi: “Ngư Nhi, như vậy tốt không?” Nói xong, còn suy nghĩ một chút mấy con cá lớn trong tay.

“Có cái gì không tốt,” Trần Ngư cười vui vẻ, lúc này, buồn bực trong đáy lòng có thể để xuống một nửa. “Chúng ta mua chút đồ ăn ngon, về nhà cho nương bồi bổ,”

“Được!” Trần Đông Sinh nhìn nữ nhi cười xán lạn, cũng không nói gì nữa, trong lòng trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng tưởng tượng đến vừa rồi cái Lâu công tử kia bộ dáng kiêu ngạo kia, nếu hắn thực muốn mua Ngư Nhi, nên xử lý thế nào?

Trong lòng, thủy chung giấu một tia đau buồn âm thầm.

Trần Đông Sinh cùng Trần Ngư ngay tại trên bến tàu lớn đi xung quanh mua một ít đồ xong, vừa mới muốn về nhà, thì nghe được truyền tới một trận tiếng kinh hô: “Tiểu thư, cứu mệnh a, tiểu thư rơi xuống nước…,”

Thanh âm này, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của Ngư Nhi, nàng lôi kéo Trần Đông Sinh hướng giáp ranh bến tàu chạy đi….

“Tấm tắc, tiểu thư này vừa rơi xuống nước, thì liền thảm,” có người vừa chạy vừa nói.

“Đúng vậy, nếu bị gã hán tử kia cứu lên, còn không phải gả cho người ta,”

Trần Ngư vừa nghe cau mày, chân bước càng nhanh. “Cha, làm cho người nhà tiểu thư kia ngăn lại mấy người xem náo nhiệt đó, lại tìm chút áo choàng dầy tới, mau,” sau khi nói xong, liền tăng tốc chạy lên phía trước, sau đó tại trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, “Phanh” một tiếng, nhảy xuống nước.

Mà bên kia, mấy người nha hoàn kia đều là người không biết bơi, ở trên thuyền kêu la, lại không dám để cho gã sai vặt hoặc ngư dân đi cứu, sợ vừa cứu, sẽ hủy cả đời tiểu thư. Thời điểm đang nôn nóng, thấy có người từ trên bờ nhảy xuống, trong mắt lo lắng càng sâu.
Bình Luận (0)
Comment