Ngư Nhi một bên nhanh chóng bơi, một bên nghĩ còn may mà vừa rồi ở chỗ cha nuôi ăn chút đồ, nghỉ ngơi một chút, bằng không lúc này không cứu người được, ngược lại đem mình góp thêm vào.
“Cứu… Cô cô…,” Tiểu thư kia ở trong nước giãy dụa một hồi, đã không có sức lực, giờ phút này đang trìm xuống….
“Ngươi đừng lộn xộn,” Trần Ngư thở một ngụm túm lấy nàng, ở bên tai nàng phân phó, “Ta cứu ngươi lên, ngươi đừng lộn xộn, bằng không hai ta hôm nay đều phải chết,”
Tiểu thư kia còn xem như người tỉnh táo, thuận theo nàng không dám nhúc nhích, chỉ liều mạng làm cho mình lộ đầu khỏi mặt nước, miễn cho mình bị chết chìm. Mà kéo người so mình còn cao hơn, Ngư Nhi lại không có áp lực gì, dù sao trong nước có lực đẩy, cái này căn bản không mệt mỏi….
Chờ tới khi Ngư Nhi kéo tiểu thư kia đến bờ biển, người nhà kia đã sớm nghe Trần Đông Sinh phân phó, ngăn lại một đám người, cũng để cho nha hoàn trên bờ cầm hai áo khoác thật dày, chờ đến khi Trần Ngư cứu người lên, lập tức có nha hoàn tiến lên bao lấy các nàng, mấy người kia ngay cả bộ dạng đều thấy không rõ lắm, huống chi là thân thể.
Trần Đông Sinh tâm lý tuy rằng nôn nóng, nhưng thấy Ngư Nhi lên bờ, được người ta giúp đỡ đi thay quần áo, thì an tâm chờ. Mà Trần Ngư được nâng lên một chiếc thuyền đánh cá, còn chưa sải bước, đã nghe được một đạo thanh âm anh anh khóc lóc vang lên: “Tỷ tỷ, ta không phải cố ý, ô ô…,”
“Cô nương, bên trong chuẩn bị tốt nước ấm, mời ngươi rửa sạch nước biển trên người này…,” có một nha hoàn có ký hiệu tiến lên đỡ Ngư Nhi, trong mắt hiện lên là nồng đậm cảm kích.
“Đa tạ,” Ngư Nhi khe khẽ mỉm cười.
“Là chúng ta phải tạ ngươi mới đúng,” nha hoàn kia vừa đi, vừa cùng nàng nói: “Nếu không có cô nương, tiểu thư nhà ta ngày hôm nay liền thực…,” nói đến chỗ thương tâm, nhịn không được hồng hốc mắt.
Trần Ngư không nói cái gì, chỉ là dựa theo các nàng phân phó tắm rửa, đổi một thân y phục nguyên liệu cực tốt, được bọn nha hoàn lau khô tóc, búi một kiểu tóc tinh xảo, đội hoa nhi, hình dạng kia, lập tức liền thay đổi.
Ai, ta trọng sinh đã mấy năm, hôm nay xem như lĩnh hội một phen tiểu thư chân chính là như thế nào.
“Cô nương, tiểu thư nhà ta có lời mời,” Linh Nhi là tên cô nương có ký hiệu vừa rồi, là Trần Ngư khi nãy hỏi được.
Trần Ngư nhăn nhó vén váy, cảm thấy mình còn thực không phải mệnh tiểu thư, rồi cười khổ một cái đi theo nàng qua. Y phục ban đầu của mình ướt, không thể mặc được, chỉ có thể mặc cái này.
Tiểu thư được cứu lên uống canh gừng, tắm rửa, đổi y phục, một lần nữa chải vuốt tóc, giờ phút này đang vẻ mặt đoan trang ngồi ở trên ghế, khi thấy Trần Ngư tới đây, lập tức đứng lên đi qua gắt gao nắm tay nàng nói: “Hôm nay, đa tạ muội muội cứu, bằng không ta đã…,”
Mặc kệ là có được cứu hay không, cuộc đời này, sợ rằng vẫn bị hủy.
“A a, nha đầu ở nông thôn, sẽ biết bơi, cho nên tiểu thư đừng nhớ nhung,” Trần Ngư tự nhiên thanh thản cười nói.
“Không biết muội muội xưng hô ra sao? Bao nhiêu tuổi?” Tiểu thư kia cũng không nhắc tới nữa, lại hỏi chuyện khác.
“Ta kêu Trần Ngư, năm nay mười tuổi,” những cái này, cũng không có gì không thể gặp người, cho nên nàng trả lời hết sức là thuận miệng.
“Ta so với muội muội lớn hơn hai tuổi, năm nay mười hai, ta họ Nhiếp, tên một chữ Tình,” Nhiếp Tình nói ra tên mình, nắm tay Trần Ngư nói: “Về sau, ngươi kêu ta Tình tỷ tỷ đi!”
Còn có về sau? Trần Ngư cảm thấy tiểu thư này là khách sáo, các nàng là đi qua nơi này, còn có cái gì về sau chứ?
Cùng Nhiếp Tình nói mấy câu, từ chối nàng tặng đồ cho mình, liền muốn xuống thuyền, khi biết phụ thân Ngư Nhi đang chờ ở bên dưới, Nhiếp Tình cũng không ngăn nữa, dặn dò Linh Nhi mang đồ tiễn Ngư Nhi xuống thuyền.
Cuối cùng, Trần Đông Sinh cùng Ngư Nhi phải thuế hai xe bò về thôn, may mà nhà nàng ở cửa thôn, xe bò rẻ vào trong nhà nàng, người thấy cũng không nhiều, nhưng dù sao vẫn có người nhìn thấy lập tức, người trong thôn đều biết — Trần Đông Sinh thuê một xe bò chở đồ về nhà.
Trần Yến cùng Lâm thị nghe đến tiếng đập cửa, Trần Yến liền đi mở cửa, thấy một xe bò đồ, mắt trợn tròn, kinh ngạc nói: “Cha, cha mua nhiều đồ như vậy, làm sao có bạc?” Tình huống trong nhà, nàng cũng biết, cho nên rất là giật mình.
“Trước đừng hỏi, đem đồ chuyển vào đi,” Trần Đông Sinh chỉ chỉ đồ trên xe, tâm tình hơi có chút trầm trọng nói.
Trần Yến thấy phụ thân biểu tình cổ quái, thì chăm chú nhìn Ngư Nhi, nhìn nàng chẳng những đổi y phục, trên đầu còn mang đầu hoa, rất có mấy phân hương vị tiểu thư nhà giàu, không khí kia cũng rất quỷ dị, làm cho nàng không dám nhiều lời cái gì, chỉ có thể cúi đầu cùng Trần Ngư cùng nhau chuyển đồ, sau khi chuyển xong, Trần Đông Sinh trả tiền xe, lấp tức đi ra đóng cổng.
Lúc trước thời điểm xây gian phòng, bọn hắn vây tường, cho nên bình thường trừ phi có thể tiến vào trong viện, nếu không cửa lớn vừa đóng, sẽ không biết tình huống bên trong.
Vác bụng to, Lâm thị trợn to hái mắt nhìn Trần Yến Trần Ngư một chuyến lại một chuyện chuyển đầy đồ vào trong nhà, biểu tình kinh ngạc nhìn Trần Đông Sinh nói: “Chàng… Chàng tại sao mua nhiều đồ như vậy? Những đồ này…,” cho dù nàng không biết, nhưng là biết chút đồ kia giá trị xa xỉ, thì tức giận nói: “Chàng không biết hiện tại trong nhà thiếu bạc sao? Còn không dùng nhiều như vậy, còn có, Ngư Nhi như vậy là thế nào? Tại sao đổi bộ quần áo?”
Thấy nữ nhi mười tuổi sau khi đổi y phục, đôi mắt to kia vốn bị sợi tóc che giờ phút này đang bất đắc dĩ nhìn cha nàng, khí chất linh động kia, là nàng vốn không phát hiện, lúc này, nàng mới biết, tiểu nữ nhi của mình đã lớn, nên hứa hôn.
“Ai, vào trong rồi nói,” Trần Đông Sinh không có phản bác lời nói của Lâm thị, chỉ là ôm nàng vào phòng, sau đó quay đầu phân phó Trần Yến nói: “Đem chút đồ kia chuyển vào, những thứ này không thể dễ dàng mua được, là người ta tặng cho Ngư Nhi,”
“Tặng cho Ngư Nhi?” Lâm thị kinh ngạc há to mồm, nghĩ đến cái gì, đột nhiên bắt đầu kêu rên lên: “Giỏi cho ngươi Trần Đông Sinh, ngươi thức là lòng dạ độc ác, thế nhưng bán Ngư Nhi, ta liều mạng với ngươi…,”
Nhìn bộ dáng nương đột nhiên kích động, Trần Ngư giật giật khóe miệng, trong lòng điên cuồng hét lên: nương, ngươi ở đó ầm ĩ cái gì a!?
“Nương, cha không có bán con đi, là con cứu tiểu thư nhà người ta, người ta tặng con,” Trần Ngư nhanh chóng tiến lên, ba câu hai lời đem sự tình giải thích rõ ràng, cho dù là như vậy, Trần Đông Sinh cũng nhần mấy bàn tay trắng như phấn.
“Nàng nghĩ lung tung cái gì, mang thai hài tử còn kích động như vậy, ngồi xuống ngồi xuống,” Trần Đông Sinh đối với Lâm thị căn bản không tức giận được, chỉ có thể cố chịu ủy khuất này.
Thở phì phò, Lâm thị vuốt bụng ngồi xuống, nhìn hai cha con kỳ quái, mặt tối sầm chất vấn: “Tới cùng là có chuyện gì, nói cho ta nghe rõ ràng một chút đi,” hô, lúc này, thực cáu giận cái bụng lớn này của mình, bằng không có thể đuổi bọn họ chạy xung quanh nhà. (con cá nào đó: nương, ngươi làm như đây là thi chạy bộ a!)
Thời điểm này, Trần Yến chuyển một ít đồ tiến vào, có chút kinh ngạc chỉ chỉ tơ lụa đặt lên bàn, có chút chần chờ hỏi: “Ngư Nhi, đây đều là tơ lụa?”