Từ sau khi mua đất hoang, Trần Ngư liền bắt đầu ngựa không dừng vó bận rộn, mà nàng cũng đem phương pháp làm bột khoai lang dạy cho Chu thị và Trương thị, muốn bọn họ tìm mấy người có thể tin tưởng giúp làm, nhưng phải tách ra, không thể đều bị những người đó biết, không thể không có tâm phòng bị người, dù sao đây cũng là phương pháp kiếm tiền.
Đối với điểm này, Trương thị và Chu thị hiển nhiên không sánh bằng Trần Ngư, đều liên tục gật đầu.
Thời gian, trôi qua thực nhanh, hết thảy đều đang tiến hành vô cùng thuận lợi, bột khoai lang đã chế tác được vài lần, đều được Trần Ngư đêm đi bán, nhận được bạc cũng chia cho Chu thị và Trương thị một nửa, lại ra hiệu các nàng đưa ra một ít cho Hồ thị, dù sao địa bàn là của bà, dỗ bà cao hứng, mọi người mới có thể cao hứng.
Đất hoang, tiếp tục mời người khai hoang, tiền công trả cao, nhưng cơm không nuôi cơm, cho nên ở trên núi hoang cũng là cảnh tượng náo nhiệt, còn có hài tử và phụ nhân đưa cơm.
Chẳng qua, bụng Lâm thị cũng đợi không được, cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không cần nói nàng, ngay cả lão Chu thị bà ngoại của Trần Ngư cũng đợi không được, cái này là cháu ngoại trông mười năm, có thể làm bà vui vẻ hỏng rồi, không chờ Lâm thị tới lúc sinh sản, đã vội vàng chạy tới, ngồi tại Trần gia trấn thủ.
Trần Ngư lo lắng trong bụng Lâm thị mang là song thai, tuổi lại lớn, cũng dành nhiều tâm tư, để cho mẹ nuôi tại bến tàu lớn bên kia tìm một đại phu y thuật giỏi mời tới trực sẵn trong nhà, lại mời hai bà đỡ, chuẩn bị chu đáo, mới an tâm bận rộn chuyện của mình.
“Nương, nương nói nha đầu Ngư Nhi này tại sao lại ngang ngược như vậy đâu? Con cũng sinh ba đưa oa nhi, thuận lợi mà, tại sao nàng lại nhiều tâm địa gian giảo như vậy chứ?” Lâm thị sờ bụng, vẻ mặt không hiểu.
Lão Chu thị nhìn nữ nhi hiện tại được dưỡng mập mạp mũm mĩm, trong mắt lộ ra vui mừng tươi cười, cười nàng không bớt lo. “Con a, có một nữ nhi thân thiết hiểu chuyện, nàng là nghĩ con mười năm chưa sinh sản, trong bụng lại là song thai, là mọi chuyện nghĩ vì con, con xem mỗi ngày để cho con đi tới đi lui, vận động nhiều hơn, ngay cả khi lão đại phu tới cũng đều nói như vậy tốt, lợi cho sinh sản, con là không nhìn thấy nàng có bao nhiêu để ý con, để ý hai cái tiểu oa nhi kia trong bụng con.”
Lâm thị vừa nghe lời nói của lão Chu thị, ánh mắt có chút ảm đạm, đột nhiên hấp hấp lỗ mũi, có chút chua xót nói: “Con biết nàng tốt, trong lòng lại càng hổ thẹn.”
“Con ngốc, hài tử nguyện ý, nhìn nàng mỗi ngày tươi cười trên khuôn mặt, chứng minh nàng nguyện ý để cho các con có cuộc sống tốt, cho nên đừng nghĩ ngợi lung tung, chờ sau khi sinh hài tử đừng quên nàng,” Lão Chu thị nhàn nhạt nhắc nhở.
“Đều là hài tử của con, con đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy!”
Dự tính còn nửa tháng nữa tới ngày sinh sản vẫn là dự tính sai, Lâm thị đau trước thời gian.
Lâm thị đau là vào ban ngày, cho nên nhận được tin tức Ngư Nhi và Trần Đông Sinh chạy vào trong nhà, mà lão phòng bên kia sau khi nhận được tin tức, Chu thị và Lý thị còn có Lương thị cũng tới đây giúp đỡ, Trương thị nghĩ muốn tới đây, nhưng nghĩ đến hậu viện còn có một đống lớn công việc, thì không nói cái gì, yên lặng đứng lại.
Lão Chu thị ở trong phòng sinh cùng hai bà đỡ cùng nhau, mà Chu thị các nàng thì tại phòng bếp nấu nước ấm, Trần Ngư cùng Trần Đông Sinh đứng ở ngoài phòng vội vàng đi tới đi lui, mà Trần Yến thì đang sửa soạn quần áo của tiểu oa nhi.
“Cha, cha đừng đứng chày trước mặt con,” Sau khi lại một lần nữa cùng cha mình thiếu chút va vào nhau, Trần Ngư kêu rên nói. Sân này to như vậy, bọn họ vẫn va vào nhau mấy lần, thật làm cho người ta ngột ngạt.
“Con này hài tử, cùng cha con tranh cãi, đứng chờ một bên cho ta đi, đừng cho ta thêm loạn,” nghe đến mỗi âm thanh kêu rên của Lâm thị, Trần Đông Sinh sắp phát điên, cho nên ngữ khí có chút hung, nhưng Trần Ngư hoàn toàn không để ở trong lòng.
Tại sau khi Lâm thị kêu thảm thiết một ngày một đêm, rốt cục sinh được một đôi nhi tử, này đem tất cả vui vẻ hỏng rồi. Nhưng trong lúc đó vẫn có một vài tình huống khẩn cấp, Lâm thị thiếu chút chịu không được, vẫn là Trần Ngư mời đại phu phát huy tác dụng lớn nhất, làm cho Lâm thị không bị rong huyết… Đó cũng không phải nói giỡn.
Chỉ vì điểm này, về sau phân lượng lời nói của Trần Ngư ở trong nhà, liền càng nặng.
Lâm thị một thai sinh hạ hai đứa con trai, này tại Nam làng chài là tiền lệ, đều làm mọi người kinh hãi một phen. Mọi người đều nghị luận nhao nhao, nói ban đầu cuộc sống của Lâm thị là chật vật nhất, chẳng những a mẫu nhìn không thuận mắt, chị em bạn dâu giễu cợt, ngay cả thôn nhân cũng đều châm chọc mấy câu, lại chưa từng nghĩ nàng là người có phúc khí nhấy.
Ba nhi tử cộng thêm hai nữ nhi, bây giờ đây, ai còn dám nói nàng không thể sinh, sinh không ra nhi tử chứ?
Sau khi Hồ thị nghe nói, chỉ là khóe mắt rối rắm, không nhiều lời cái gì, để chog Chu thị mang trứng gà, mì sợi, đường đỏ, còn có mấy bộ y phục tiểu oa nhi… Đối với cách làm của Hồ thị, Lâm thị không nói cái gì, chỉ là xem vài lần, trong mắt chưa sương mù, chua xót trong đó, chỉ có chính nàng có thể hiểu rõ.
“Bà giá kia nghĩ thông suốt cũng tốt, trong tháng không thể khóc, lần này sinh hai cái oa nhi kia, thân thể con rất mệt, không thể khóc nữa, hiểu rõ chưa?” Mấy chục năm qua, nói có cái gì đáng để bà không yên lòng, đại khái chính là cái nữ nhi nhỏ nhất này. Ở nhà, được tất cả mọi người thương, sau khi xuất giá, thế nhưng sống cuộc sống chịu ủy khuất như vậy.
Nếu như không phải nữ nhi quật cường, hiếu thắng, nói không chừng đã sớm cùng Trần Đông Sinh hòa ly, nơi nào có cuộc sống tốt vén ra mây mù như hiện tại vậy.
“Nương,” Lâm thị không nói cái gì, chỉ là nhào vào trong ngực bà, nghẹn ngào không thôi.
“Hiện tại cũng đã sống tốt, con khóc cái gì?” Lão Chu thị khuyên giải an ủi, khóe mắt rưng rưng, tự mình lén lút lau một chút, sau đó an ủi nàng.
“Nương, bà ngoại,” Trần Ngư miệng nhỏ than thở đi vào, vẻ mặt không vui. “Tiểu Tứ tiểu Ngũ tới này một đứa lớn, một đứa nhỏ a, vì sao con luôn không phân biệt được?” Đối với nàng mà nói, bộ dạng con sinh đôi giống nhau như đúc, thực nhìn không ra có cái gì không giống nhau. Nhưng là sau khi bà đỡ cùng bà ngoại nói, mọi người đều nhớ kỹ, chỉ riêng nàng không nhớ được, trong lòng đang uất ức phát điên.
Khó có thể nhìn được bộ dáng thất bại của Trần Ngư, Lâm thị quên mất chua xót vừa rồi, từ trong lòng Chu thị ngẩng đầu, hồng hốc mắt cười nói: “Lúc này mới sinh ra, con chưa nhìn ra, chờ qua mấy ngày nữa, thì có thể nhìn ra,”
“Nhưng tỷ tỷ vẫn có thể biết,” cái này chính là nàng không phục nhất. Nếu chỉ có Lâm thị biết, kia là mẹ ruột cẩn thận, nàng không cò gì để nói, nhưng là ngay cả Trần Yến cũng biết, vậy liền càng khiến nàng phát điên.
“A a…,” Nhìn bộ dáng Trần Ngư không phục, làm cho lòng Lâm thị xoắn xuýt triệt để buông ra.
Hài tử tắm ba ngày, thành đại sự của Trần gia. Ngày này, người ba nhà Trần gia đều đầy đủ, ngay cả Hồ thị cũng bị Trần Ngư cứng rắn lôi kéo tới, người nhà Lâm thị thì càng không cần phải nói, tới một đống lớn, có oa nhi, con dâu trẻ tuổi, nhảy nhảy nhót nhót, không phải náo nhiệt bình thường.
Nơi này tắm ba ngày, không cần mời người nào, chỉ là người một nhà tụ cùng một chỗ, mời mấy người quan hệ tốt, sau đó để trưởng bối chúc phúc, xem như long trọng nhất.
Hai hài tử không mở mắt ra, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc kia, triệt để tù binh tâm mọi người, đều khen ngợi Lâm thị phúc khí tốt, người người đều tặng lễ nàng. Ngư Nhi cũng tự mình tặng, một đôi khóa kỳ lân độc đáo, là nàng đặc biệt muốn Trần chưởng quỹ tới trong thành đặt làm. Tách ra, vẫn là kỳ lân nhỏ, khép lại, là kỳ lân lớn, đồ tinh xảo như vậy, dù là lão Chu thị cũng chưa từng xem qua, huống chi là người khác.