Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 137

“Ngư Nhi, cháu thực sự là hào phóng a,” Sau khi thấy kỳ lân tinh xảo, Chu thị mím môi cười trêu chọc nói.

Nàng biết nha đầu này có bản lĩnh, nhà lão Tam có thể phất lên, đều dựa vào nàng, cho nên chỉ là vui đùa như vậy, cũng không có ý tứ gì khác.

“Đó là đương nhiên, bọn hắn chính là đệ đệ ruột thịt của cháu, không đối tốt với bọn hắn, cháu đối tốt với ai a!?” Trần Ngư ngạo kiều ngẩng đầu lên, hình dạng kia, chọc cười hết sức.

Nếu nói lễ vật của Trần Ngư là tinh xảo, vậy lễ vật của Hồ thị chính là làm người ta kinh sợ. Bà này là người keo kiệt đến mức tận cùng, thế nhưng cũng sẽ tặng lễ, còn tặng hai đôi vòng bạc đeo chân. Nơi này có cái tập tục, nam hài là vòng bạc đeo chân, nữ hài là vòng tay bạc, nhưng chân chính làm được, lại không có mấy người.

Thấy phân lượng vòng bạc đeo chân không nhẹ, Trần Ngư nhìn Trần lão đầu một cái, thấy hắn cũng là đầy mặt kinh ngạc, thấy rõ hắn trước đó là hoàn toàn không biết.

Mà mọi người tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có nói cái gì. Còn Trương thị chỉ là nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu, cũng không nói cái gì khó nghe. Nàng hiện tại muốn nói như thế nào đây? Thấy vòng bạc kia, trong lòng nàng là có chút hâm mộ, nhưng còn biết cái gì nhẹ, cái gì nặng.

Bây giờ Trần Ngư dạy công việc cho các nàng, hai chuyến hàng đã được mấy lượng bạc, dựa theo cái tốc độ này đi xuống, nhà nàng cũng có thể xây nhà mới, cưới vợ cho hai đứa con trai. Đây chính là mấy năm nay nàng vẫn chờ đợi, cho nên ai nặng ai nhẹ, nàng suy nghĩ rõ ràng. Về phần lão Đại cùng lão Nhị Trần gia, bà nương mình cũng không tức giận, bọn hắn lại có cái gì để nói.

Bây giờ Trần Ngư giúp đỡ hai nhà bọn hắn, bọn hắn đều rõ ràng, tâm lý cũng càng hổ thẹn.

Sinh đôi tử tắm ba ngày, vô cùng náo nhiệt trôi qua, chỉ có khuôn mặt tươi tắn, không có bới móc, làm cho Trần Ngư nói thẳng không thể tưởng tượng nổi, làm cho Trần Yến là dở khóc dở cười, hung hăng tróc nàng trán một chút, nàng mới an tĩnh lại. Tắm ba ngày, chỉ là mọi người thân nhân gặp nhau, nhưng là đầy tháng, sẽ không thể đơn giản như vậy.

Lúc này, ngay cả Trần Hải cũng đều trở về, Bạch Du Nhạc thì càng không cần phải nói. Mà Hoàng thị mang Trần Nguyên Phong tới cửa, lại làm cho người Trần gia kinh hỉ một phen, này tính là khách quý. Không chờ bọn họ kinh ngạc, bên này, ngưỡng cửa lại tới mấy cái xe ngựa, sau khi người trên xe xuống dưới, nói rõ người tặng lễ là râu rậm.

Râu rậm cùng Trần Ngư nhận thức nhiều năm như vậy, vẫn bảo trì hết sức thần bí, chỉ có khi tới thuyền mới có thể nhìn thấy hắn, về phần hắn tên là gì, họ gì, người Trần gia đều không muốn hỏi đến, ngay cả Trần Ngư cũng vậy, loại ăn ý này, làm cho bọn họ cảm thấy không biết tại sao, nhớ nhau so tính toán nhau thì tốt hơn.

Bên này, thủ hạ râu rậm đưa tặng lễ, bên kia, lại tới một chiếc xe ngựa hoa lệ, làm mọi người kinh hãi như lọt vào trong sương mù. Lúc này, còn có người nào đây? Người bọn họ quen biết, đều đến a!

Trên xe ngựa, một mã phu trung niên thông minh lanh lợi ngồi ở chỗ ấy, vẻ mặt khí độ kia, bọn họ là nông dân nơi nào gặp qua, người người đều ngây ngốc, chỉ có Trần Ngư còn xem như trấn định, tiến lên giòn giã hỏi: “Xin hỏi bá bá, trên xe chính là chủ tử nhà ngươi?”

Mã phu vừa nghe thấy Trần Ngư hỏi han, có chút ngạc nhiên. Hắn là cố ý phóng ra khí thế muốn dọa dọa những nông dân này, lại nhìn nhóm người lớn đều ngây ngốc, chỉ có tiểu nữ oa trước mắt không sợ, còn ổn trọng rõ ràng hỏi ra miệng như thế, thì không khỏi tinh tế nhìn nàng, trầm mặc một lúc sau mới chẫm rãi nói: “Vâng!”

“Xin hỏi chủ tử nhà ngươi là vị nào?” Trần Ngư một chút cũng không khách khí, không có hèn mọn giống như người nhà, ngược lại là thẳng thắn lưng, một chút cũng không khách khí chất vấn.

Không phải Trần Ngư không biết lễ phép, mà là khách nhân nhà kia lại ra vẻ như vậy, ngay cả người râu rậm thúc thúc phái tới cũng là trực tiếp báo danh ra, còn khách khí như vậy, chỉ có người này vô lễ như thế, còn để cho mã phu kia khí thế ép người, mình thì trốn tránh ở bên trong lên tiếng, làm người ta muốn thích cũng khó.

Trong mắt Mã phu hiện lên kinh ngạc, lập tức muốn mở miệng, nhưng bị người trong xe ngựa đột nhiên phát ra thanh âm thanh thúy đánh gãy. “Dư thúc, ta nói không muốn khi dễ Ngư Nhi muội muội của ta, ngươi vẫn muốn, lúc này xem ngươi còn cười được không,” giọng nói vừa ra, rèm xe ngựa bị mở ra, lộ ra một gương mặt mỹ lệ, Trần Ngư nhìn lên, tâm lý kêu rên: “Các nàng sao lại tới?”

“Tiểu thư,” vừa rồi lộ diện là Linh Nhi, cho nên Trần Ngư không cần đoán cũng biết người tới là ai. Linh Nhi duỗi tay đỡ người trên xe ngựa, nhẹ nhàng xuống xe ngựa.

Trên đầu Nhiếp Tình đội nón nỉ có sa mỏng, che khuất dung nhan của nàng, người ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng nàng nhìn người lại rất rõ ràng.

“Tình tỷ tỷ, tỷ sao lại tới?” Đối với Nhiếp Tình, Trần Ngư chỉ là cảm thấy các nàng tặng lên nhận lễ ngày hôm đó xong, thì không nên có dính dấp, lại chưa từng nghĩ đến nàng sẽ đi một chuyến thực xa, cho nên có chút quỷ dị. Trần Ngư có lẽ chưa từng nghĩ đến, từ lúc nàng bắt đầu nhảy xuống biển cứu Nhiếp Tình lên, duyên phận giữa các nàng đã dây dưa không rõ, thế cho nên Trần Ngư vừa thấy Nhiếp Tình, cũng trêu ghẹo các nàng là nghiệt duyên, một khi dính đến liền dứt không ra.

Nhiếp Tình vốn là ý cười đầy mặt, nhưng vừa nghe được Trần Ngư hỏi han, thì mày liễu nhíu lại, ngữ khí hơi chất vấn: “Còn hỏi ta, nhiều ngày như vậy không cho người mang tin tới, muội có phải là không đem ta cái Tình tỷ tỷ này đặt ở trong lòng hay không?”

Nhiếp Tình phẫn nộ khiến Trần Ngư á khẩu không trả lời được, tâm lý oán thầm: tỷ, ta biết ngươi ở nơi nào a, hôm đó khi cứu ngươi, ngươi là ở trên thuyền, ta nghĩ nhiều ngày như vậy, ngươi sớm đã không biết đi nơi nào, làm sao còn biết ngươi vẫn ở tại bến tàu lớn không đi như trước chứ?

Nhiếp Tình lén lút nhìn vẻ mặt Trần Ngư, cảm thấy khá thú vị, tự mình chốn ở dưới mành sa cười trộm, sau đó vén lên mép váy, cùng Linh Nhi đỡ, chân thành mà lên, hành lễ với các vị trưởng bối Trần gia, ngữ khí đoan trang mà ôn nhu, “Tình nhi tới mạo muội, còn xin các vị trưởng bối đừng trách,”

Người Trần gia này, khi nào có gặp qua trận địa này, lập tức bị dọa phát sợ, vẫn là lão Chu thị phục hồi tinh thần lại trước, nâng nàng đứng dậy, cũng đón nàng vào nhà.

Trần Ngư nhìn Nhiếp Tình vừa làm ầm ĩ kia, có chút bất đắc dĩ duỗi tay vỗ vỗ trán mình, cảm thấy mình thực giống như bị lừa vậy, có mấy phân bất đắc dĩ.

Dư thúc bất động thanh sắc ngồi ở trên xe ngựa nhìn cử chỉ cổ quái của tiểu cô nương kia, thấy vẻ mặt nàng, thực giống như là đối với cách làm của tiểu thư có chút dở khóc dở cười, không có đặc biệt kinh hỉ, cũng không đặc biệt tức giận, giống như chính là bằng hữu bình thường qua lại, chỉ là cùng nàng chơi đùa ầm ĩ một chút mà thôi. Dư thúc nghĩ đến ý tưởng của mình, tâm lý ngẩn ra, cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Chỉ là, nếu sau khi nàng biết thân phận tiểu thư, còn có thể bình tĩnh như bây giờ không đây?

Hắn, bắt đầu mỏi mắt mong chờ.

Sinh đôi tử tuy rằng là đầy tháng, nhưng Lâm thị còn chưa hết ở cữ, ý tứ lão Chu thị là lúc trước Lâm thị hư mệt thân thể, thừa dịp này bồi bổ lại thật tốt, cho nên thế nào cũng phải muốn nàng ở cữ thêm nửa tháng.
Bình Luận (0)
Comment