Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 138

Một tháng nay, không muốn nói lão Chu thị, ngay cả Trần Ngư đều là hao hết tâm tư muốn đem nàng dưỡng tốt, thời điểm vừa mới sinh hài tử xong, muốn uống nước, được, canh táo đỏ, kia là dùng loại táo đỏ lớn chưng được chỉ còn lại canh đặc, hương vị kia, tuyệt đối có thể làm người ta mê luyến. Mà sau đó, rửa mặt linh tinh, nước sôi thêm miếng gừng, đây chính là ngay cả lão Chu thị cũng chưa từng gặp qua, nhưng Trần Ngư chỉ nói một câu: trên sách viết….

May mà Trần Hải không ở nhà, bằng không hắn tất nhiên muốn hỏi, trên quyển sách nào viết, khi nào, vẻ mặt Trần Ngư mới chơi vui.

Có che chở tỉ mỉ như vậy, Lâm thị không muốn tốt cũng khó.

Lúc này Nhiếp Tình tới đây, nàng tại ngưỡng cửa hành lễ, hỏi thăm sức khỏe, để cho nha hoàn tặng lên quà mừng mình mang tới, thì bị đưa vào khuê phòng của Trần Ngư. Không biện pháp a, lúc trước thời điểm bọn họ xây gian phòng, không nghĩ sẽ chiêu đãi mấy tiểu thư nhà giàu kia, chỉ cảm thấy căn nhà xây kín, nhà mình có thể ở, giữ lại mấy gian phòng khách là được.

Nhưng bây giờ như vậy, chỉ có thể chuyển ra phòng ngủ của Ngư Nhi. Từ sau khi Trần Yến đính hôn, các nàng liền tách ra ngủ, lúc này cũng không có cái gì không thỏa đáng.

Gian phòng của Ngư Nhi rất đơn giản, nàng là thực không có tâm tư suy nghĩ tới gian phòng của mình, sau khi Trần Yến chuyển ra như thế nào, hiện tại vẫn là như vậy, chẳng qua trên bàn trà có nhiều thêm một bộ trà cụ, thêm mấy phân thú tao nhã, cũng làm cho Nhiếp Tình “Di” một tiếng, có chút kinh ngạc.

“Tùy tiện ngồi,” Sau khi tiếp đón Dư thúc đi vào, Trần Ngư liền vào phòng mình ốc để chiêu đãi Nhiếp Tình, dù sao trong nhà không nữ nhân nào có cái gan đối diện này, sợ khinh nhờn người ta, cho nên khổ sai này đã rơi lên người Trần Ngư.

Tuy rằng là ở nông thôn, nhưng Nhiếp Tình vẫn rất chú trọng lễ tiết, từ sau khi vào phòng của Trần Ngư thì không ra nữa, làm cho Trần Ngư rất là buồn bực, náo nhiệt không thấy, còn phải bồi vị thiên kim tiểu thư này ở trong phòng, rất là bất mãn.

“Thủ pháp pha trà này của ngươi hết sức thú vị,” Nhiếp Tình cũng mặc kệ người ta có tức giận hay không, cầm nón nỉ ngồi một bên mỉm cười nói.

Trần Ngư pha trà cùng Nhiếp Tình biết không giống nhau, không phải trực tiếp ngâm tại trong chén trà, mà là để ở trong một chén trà đặc chế lớn hơn, chờ đem quá trình rửa lá trà qua nước đầu tiên rồi sau đó muốn uống chén trà nhỏ, mới thực sự bắt đầu pha trà, ngâm tốt sau đó lọc bỏ lá đổ vào trong chén nhỏ, sau đó mới đổ vào trong chén trà….

Dù là Nhiếp Tình tiểu thư ở thế gia vọng tộc, cũng bị thủ pháp thông thạo ưu mỹ kia của Trần Ngư mê hoặc, trừng lớn hai mắt ngó nửa ngày, làm cho Linh Nhi rất là không lời thầm nói: tiểu thư, ngươi là thiên kim thế gia, tại sao lại giống như một oa nhi ở nông thôn vậy, một chút cảnh đời cũng chưa từng gặp qua chứ?

Nàng là không biết những thứ này, cho nên không phát giác ra cái hay trong đó, nhưng Nhiếp Tình từ nhỏ học chính là cầm kỳ thư họa cùng phẩm trà, cho nên, bị mê hoặc, cũng là cần phải vậy.

Sau khi Trần Ngư khoe khoang một chút nho nhỏ, rót trà mời nàng phẩm, sau đó không khách khí hỏi: “Tình tỷ tỷ, tỷ làm sao lại biết đệ đệ ta hôm nay đầy tháng?” Bạch gia, là được mời đến, Trần chưởng quỹ cùng Bạch gia là quen thuộc, Nhiếp Tình này biết, cũng có chút quái lạ.

Nhiếp Tình tao nhã nhấp một ngụm trà, liếc nàng một cái sau đó mới chậm rì rì nói: “Nam làng chài này lão Tam Trần gia sinh được một đôi sinh đôi, ai không biết chứ?” Nàng cũng là nghe nói sau đó mới nảy ra ý định, đoán ra thời gian tới vô giúp vui. Nói thật ra, hôm đó tiểu nha đầu kia cứu mình xong, thứ muội có tâm muốn hại chết mình kia lại gặp xui, bị nàng đánh mấy cái tát sau đó, để cho nàng ta lăn xa một chút, đừng xuất hiện ở trong tầm mắt nàng.

Tiểu nha đầu kia đi sau đó, lại như trước vẫn hiển hiện ở trong đầu của mình, tự nhiên thanh thản kia, bộ dáng cơ trí khả ái, xem thật làm cho người ta vui mừng, cho nên mới đến nhà để thăm, chỉ là tìm viện cớ muốn nhìn xem mà thôi.

Trần Ngư Sau khi nghe lời nàng nói, giật giật khóe miệng, tại sao lại cảm thấy người này rất là phúc hắc chứ? Biết rõ mình hỏi là cái ý tứ gì, cố tình chọn nhẹ nói, làm cho người ta muốn tức giận lại giận không được. “Vậy tỷ làm sao còn chưa đi?” Cũng không cùng nàng vòng vo, người ta là thiên kim tiểu thư, từ lúc vừa rơi xuống đất đã bắt đầu dụng tâm kế, làm sao nàng này ngâm ở dưới quê có thể hiểu rõ, cho nên còn không bằng trực tiếp một chút.

“Muội muốn để ta sớm chút rời đi?” Nhiếp Tình liếc xéo nàng một cái, mặt mày kia trong lúc đó lộ vẻ phong tình, làm cho Trần Ngư cảm thấy mình toàn thân nổi cả da gà, nàng ta mới chậm rãi cười tít mắt nói: “Ta ở chỗ này lạc cư, mua căn nhà, về sau, có thể thường thường tới tìm muội chơi!”

“Cái gì?” Trần Ngư lúc này thực không bình tĩnh được, thét chói tai một tiếng, dọa người bên ngoài nhảy dựng, người người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thiên kim tiểu thư kia quả nhiên là người không dễ chọc, ngay cả Ngư Nhi tính tình tốt nhất cũng tức giận.

Khụ khụ, lời nói này, Ngư Nhi nghe cũng có chút đỏ mặt, chỉ là nàng đối với người trong nhà hoặc người nàng cho phép, sẽ nũng nịu, nhõng nhẽo làm người ta nhịn không được từ đáy lòng thương nàng, nhưng là đối với người không quen thuộc, chọc nàng tức giận, vậy thì đừng trách nàng không khách khí, chanh chua cay nghiệt đến ngươi hộc máu mới thôi.

“Đừng lớn tiếng như vậy chứ, sẽ dọa hỏng người ta,” Nhiếp Tình vỗ vỗ ngực, vẻ mặt bị kinh hách.

Trần Ngư không lời, nàng ngửa đầu thở dài, biết Nhiếp Tình chính là cái gia hỏa phúc hắc đến mức tận cùng. “Tỷ là rảnh rỗi nhàm chán, nhưng ta vội muốn chết, muốn khai hoang, muốn làm ruộng, còn muốn kiếm bạc cho tỷ tỷ làm đồ cưới, kiếm bạc cưới vợ cho hai đệ đệ, cho nên tỷ muốn chơi tự mình chơi đi, đừng mang theo ta, ta không rảnh!”

Cho ngươi mấy phân nhan sắc ngươi mở phường nhuộm, hừ, bản cô nương vội hết sức, không có thời gian để ý ngươi.

“Khanh khách…,” Linh Nhi vừa nghe đến lời nàng nói, lập tức không che dấu được tiếng cười thanh thúy, che miệng cười hỏi: “Ngư Nhi cô nương, cha mẹ ngươi đâu? Chẳng lẽ bạc nhà ngươi đều là ngươi kiếm?” Đối với nàng mà nói, nghe được lời nói như vậy, cảm thấy là Trần Ngư cố ý thoái thác, cho nên hơi có ý vị giễu cợt.

Trần Ngư hiểu rõ ý tứ của nàng ta, đối với vẻ mặt hơi nghiền ngẫm của Nhiếp Tình, biết ý tưởng trong lòng nàng ta, liền thoáng lộ ra một nét tươi cười đùa dai ác liệt, nói khẽ: “Trần chưởng quỹ Đắc Nguyệt Lâu là cha nuôi ta…,”

“Cho dù Trần chưởng quỹ là cha nuôi ngươi, nhưng mà… Trần chưởng quỹ? Cha nuôi?” Nhiếp Tình vốn cũng là thuận miệng trả lời, nhưng sau khi nghĩ đến thấy lời nói của mình không thích hợp, lập tức nghĩ tới chuyện gì đó, kinh ngạc chất vấn.

Trần Ngư rất bình tĩnh nhún nhún vai, trả lời một câu “Ân hừ!” Chỉ là, trong lòng nàng sắp cười rút gân, rốt cục có thể chỉnh được đại tiểu thư này một lần, thật sướng!

“Cho nên… chút thức ăn của Đắc Nguyệt Lâu kia, đều là ngươi làm?” Nhiếp Tình lại hỏi một câu.

Trần Ngư thoáng đắc ý gật đầu, thấy vẻ mặt Linh Nhi cũng là đầy mặt không dám tin, cười càng vui vẻ. Nhưng là, có câu nói kêu vui quá hoá buồn, Trần Ngư chính là loại người kia. Nàng cho rằng mình chỉnh được Nhiếp Tình, lại chưa từng nghĩ Nhiếp Tình còn có biện pháp hay chờ nàng đâu.

“Oa, vậy thì tốt quá, mấy ngày này ta sẽ ở nhà ngươi, ngươi phải nấu đồ ăn ngon uống ngon chiêu đãi ta,” Bộ dáng Nhiếp Tình tuyên bố chuyện này, lại tiếp tục một lần nữa khiến Trần Ngư há to miệng, nửa ngày nói không ra lời.
Bình Luận (0)
Comment