Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 162

“Đại bá mẫu,” Trần Ngư thấy Hồ thị như thế, nhanh chóng dặn dò: “Cẩn thận chú ý tới nãi nãi một chút, bà lớn tuổi rồi, vui nhiều buồn nhiều, thân thể khả năng chịu không nổi, nếu có gì không thích hợp, thì tới đây nói một tiếng, đừng để nãi nãi chịu đựng,”

“Được, ta biết!”

Hồ thị vốn xoay người duỗi tay xoa thắt lưng liền ngừng tay một chút, bóng lưng chậm rãi rời đi tràn đấy tang thương, nhưng hai mắt vẩn đục lại chảy ra nước mắt, tâm tình phức tạp mà lại có chút cảm thán, hai vai cũng đang run rẩy, chỉ có chính bà hiểu rõ trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng tất cả mọi người đều không biết, vẫn nhìn Trần Đông Sinh mang Trần Ngư rời đi, ai cũng không chú ý nhiều tới cảm xúc của Hồ thị. (QA: lúc này ta cũng không thấy Hồ thị này đáng ghét như Chu thị trong Trọng sinh tiểu địa chủ nữa!)

Trần Ngư sau khi trở về, liền hung hăng ngủ một giấc, chờ đến khi nàng tỉnh lại, Lâm thị đã sớm biết sự tình lão phòng bên kia. Nàng nhìn Ngư Nhi mỏi mệt không chịu nổi, đầy mặt đau lòng, cảm thấy nữ nhi này có thể so sánh được với một nhi tử, không, so với nhi tử càng ưu tú hơn, cũng cảm thán lúc trước bao nhiêu người coi khinh mình, bây giờ lại bởi vì Ngư Nhi mà thay đổi, đến lượt có bao nhiêu người hâm mộ mình có một nữ nhi tốt như vậy.

Trần Đông Sinh hiểu rõ tâm tình xoắn xuýt của Lâm thị lúc này, cầm tay nàng nhẹ giọng nói: “Chúng ta sẽ bình bình an an…,”

“Lúc trước là chàng, hiện tại là cha, nhà chúng ta, làm sao vậy?” Lâm thị dựa vào trong lòng Trần Đông Sinh, vẻ mặt kinh sợ. Sinh hoạt khốn khổ, nàng không sợ, chỉ cần mọi người nỗ lực, cuộc sống hòa thuận trôi qua, cuối cùng sẽ tốt hơn. Cuộc sống của nàng đơn giản, chưa hề gặp phải những chuyện này, cho nên nhiều lần nghĩ đến người nhà thân nhân bị thương, trái tim liền không ngừng được run rẩy sợ hãi.

“Đều không có việc gì, đừng sợ hãi, sẽ dọa đến hài tử,” Trần Đông Sinh dùng ngôn ngữ mộc mạc an ủi, không biết nên nói thế nào. Những việc này, lỗi không phải ở trên người bọn họ, mà là những người nảy sinh tâm địa hiểm độc kia mới hại bọn hắn bị thương, hắn có thể nói cái gì đây?

Trần lão đầu vẫn nghỉ ngơi điều dưỡng tại Bắc Ngư trấn, canh từ trong nhà mang đến đều lạnh, Trần chưởng quỹ liền để bọn họ hầm ở phòng bếp của mình, nói nguyên liệu cũng nhiều, Lâm thị bọn họ cũng mua đồ tới đây nấu đồ bổ máu dưỡng thân thể đưa tới cho Trần lão đầu ở bên kia. Thân thể Trần lão đầu chậm rãi tốt lên, có thể ngồi xuống không thở gấp, điều này làm cho mọi người cao hứng, mà Trần chưởng quỹ lại âm thầm nói với Ngư Nhi, mảnh vài nàng đưa cho hắn là chỉ Vương gia mới có.

“Xác định sao?” Nàng cần nhận được khẳng định xác thực, nếu không sẽ oan uổng người tốt, đó không phải nàng nguyện ý làm.

“Ân,” Trần chưởng quỹ gật gật đầu cam đoan nói: “Ta âm thầm tìm hiểu, vải vóc này là tiệm vải trong trấn bán, chỉ có Vương gia mua, nói là cho hạ nhân làm y phục, ta xem một chút, thật sự là đúng, việc này, cùng Vương gia không thoát ly được quan hệ, nếu không thì bọn hắn cũng có liên quan!”

“Cha nuôi, cám ơn người!” Sau khi Trần Ngư nhận được đáp án xác định, khẩn thiết biểu đạt cảm kích của mình. Tuy rằng mình không thể làm con dâu hắn, nhưng hắn vẫn khắp nơi quan tâm mình, phần cảm tình này, nàng không biết nên trả thế nào.

Phương tử của mình, là dùng bạc bán, cha nuôi căn bản không nhận được cái ưu đãi gì, chỉ có sinh ý Đắc Nguyệt Lâu tốt, hắn có thể kiếm hồi một chút, làm cho trong lòng nàng rất là không yên tâm.

“Khách khí với ta, tìm đánh a?” Phát hiện ra tâm tình kích động của tiểu nha đầu, Trần chưởng quỹ cười mắng một câu, đánh gãy nàng nói ra nhiều lời cảm tạ hơn.

Hắn cùng Trần Ngư, ban đầu là lợi dụng lẫn nhau, mỗi người vì nhu cầu của mình. Chỉ là về sau, cùng cái tiểu nha đầu này tiếp xúc nhiều, thích thông minh khả ái của nàng, rồi chậm rãi chú ý lên, không có nữ nhi nào hắn cảm thấy tốt như nàng, liền khắp nơi bảo về, nha đầu này đối với bọn họ cũng tốt, trước giờ không để ý người khác ra bạc càng nhiều càng cao hơn nữa, chỉ cần có đồ kỳ lạ mới mẻ đều lưu lại cho hắn, phần tình này, hắn nhận, cũng muốn giúp đỡ nàng nhiều hơn.

“Cha nuôi…,” thấy Trần chưởng quỹ như thế, Ngư Nhi bất đắc dĩ gọi, tâm lý cũng tràn đầy cảm động.

Sau khi biết chuyện là do Vương gia làm, Trần Ngư không nói với mấy người trưởng bối Trần Đông Sinh, mà là đem mấy người anh em họ Trần Dũng vân vân tụ tập cùng một chỗ, nói việc mình tìm hiểu được.

“Vương gia khinh người quá đáng, từng bước ép sát, hiện tại dám giết người, vậy về sau vì phương tử, còn có sự tình gì làm không được?” Trần Thiên vừa nghe, hung hăng đập tường đá một cái, phẫn nộ nói.

“Đúng vậy, Ngư Nhi, chúng ta không thể chờ nữa, nhất định phải tìm bọn hắn báo thù,”

“Ông nội bị thương rất nặng, nếu như không có Ngư Nhi, mạng ông nội sớm không còn, mối thù này, chúng ta không thể không báo,”

“Ngư Nhi, muội nói làm sao bây giờ?”

Năm vị huynh đệ tụ tập cùng nhau, mỗi người có một cách nhìn riêng, nhưng đều thống nhất một suy nghĩ, muốn báo thù, không thể bị thiệt thòi vô ích.

Thấy năm vị huynh đệ có thể đồng lòng, làm cho Trần Ngư rất là vừa lòng. Nàng nhìn bọn hắn nghiêm túc nói: “Ta là tra ra được tấm vải này là của gia đinh Vương gia, nhưng là dựa vào điểm này, không đủ làm chứng, nếu người ta nguỵ biện nói là chúng ta trộm, trái lại sẽ bất lợi với chúng ta, không bằng an tĩnh, yên lặng chờ thời cơ báo thù!”

“Ngư Nhi, muội ngươi có ý tưởng gì, nói ra, mấy huynh đệ chúng ta không biết chữ, đạo lý hiểu được không nhiều, nhưng biết cái gì tốt xấu, chúng ta tất cả nghe theo muội!” Trần Dũng thấy Trần Ngư vẫn nhìn mấy người bọn hắn, biết trong lòng nàng có ý tưởng, thì trầm giọng nói.

“Đại ca nói rất đúng, Ngư Nhi, muội có ý tưởng gì cùng chúng ta nói, chúng ta tất cả đều nghe theo muội!” Theo lời nói của Trần Dũng, mấy người đều lập tức biểu quyết thái độ.

Phải biết rằng, bản lĩnh của Trần Ngư ngay cả đại phu kia cũng khen ngợi, cũng kiến thức được bình tĩnh cứu người của nàng, những thứ này căn bản không phải bọn hắn có thể làm có thể hiểu rõ, cho nên đối với Trần Ngư, bọn hắn là kính nể và tôn trọng, giống như kính nể đối với trí giả vậy (người có kiến thức), cũng mang theo một tia sợ hãi, luôn cảm thấy bọn hắn không bằn một tiểu cô nương mười hai tuổi, có chút bất an.

Trần Ngư sau khi nghe được lời nói của bọn hắn, rất là vừa lòng nhếch lên khóe miệng, thoáng hiện ra một nét tươi cười vui mừng, giòn thanh nói: “Các ca ca, ta rất vui mừng vì các ngươi có thể một lòng… Nãi nãi nói, đừng làm như Trần gia ta không người, Trần gia có rất nhiều người, chỉ là ta ẩn nấp thôi, để cho bọn họ hiểu biết thật rõ lợi hại của người Trần gia  một chút!”

“Ngư Nhi, muội đừng giấu, mau nói, chúng ta phải xử lý thế nào?” Cảm xúc bị nàng treo lên, bọn hắn đều chịu không nổi.

Khóe miệng Trần Ngư nổi lên tươi cười thần bí, nhìn bọn hắn một cách tinh quái nói: “Ta nghe ngóng qua, Vương gia tuy rằng là địa chủ, nhưng lão nhân Vương gia là người làm ăn, hiểu được buôn bán, tại trên Bắc Ngư trấn mở ra mấy tửu lâu, nhưng sinh ý đều không tốt như Đắc Nguyệt Lâu, cho nên mới khắp nơi tìm nhà ta gây phiền toái…,”

“Ngư Nhi, lời nói là nói như vậy, nhưng chúng ta làm sao cùng Vương gia đấu chứ?” Trần Lâm có chút không xác định hỏi.

Không phải hắn nhát gan, mà là cho tới nay đều bần cùng làm cho hắn có một chút tự ti.

“Từ nhỏ nhất bắt đầu,” Trần Ngư làm cho bọn hắn ghé sát tới đây, thì thầm cùng bọn hắn mấy câu, thấy bọn hắn đều trợn to hai mắt, thì sắc mặt âm trầm nói: “Vu Tiểu Vũ này lúc trước thực xin lỗi tỷ tỷ, Vương Liên giành con rể còn không tính, dám tính toán chúng ta, một lần này, chúng ta phải tính nợ rõ ràng!”
Bình Luận (0)
Comment