Không trách Ngư Nhi nói như vậy, mà là nàng luôn cảm thấy sự tình có chút không thích hợp, Vương gia làm sao lại cắn chặt bọn họ không buông. Về sau, Trần chưởng quỹ phái người cùng Vu Tiểu Vũ lôi kéo làm quen, kéo ra một vài ân oán trong đó.
Hóa ra, lúc trước Vu gia mơ tưởng nạp Trần Yến làm thiếp, chẳng những không thành công, còn bị Vương Liên phát hiện, nàng ta giận nghiến răng ngứa, cảm thấy Trần gia nghèo như vậy, thế nhưng làm mất mặt mũi của mình, muốn lấy lại mặt mũi cho mình một phen, lại gặp được Bạch gia hạ sính lễ, khí thế phô trương kia, làm cho nàng càng hộc máu, hận đối với Trần gia làm sao một chữ là có thể giải quyết.
Khi Vu Tiểu Vũ biết Trần Ngư bán một món ăn mười lượng bạc, trong lòng hối hận không thôi, lại thấy Trần Yến gả cho Bạch Du Nhạc, tâm lý càng hối hận hơn, nghĩ mình nếu không từ hôn, lúc này cầm phương tử của Trần Ngư, tại bến tàu lớn còn không phải có thể đi ngang sao. Hắn càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy Trần gia là cố ý dằn vặt mình, có phương tử, vì sao không sớm đưa ra một chút cho mình biết, nếu không hắn cũng sẽ không cưới cái bà chằn Vương Liên này.
Trong lòng cáu giận, nghĩ mình không tốt, người khác cũng đừng nghĩ tốt, liền châm ngòi Vương Liên, nói sinh ý của Đắc Nguyệt Lâu tốt thế nào thế nào, cùng Trần Ngư có liên quan thế nào thế nào, rồi đề nghị để cho Vương Nguyên Bảo đi bắt Trần Ngư, hủy thanh danh của Trần Ngư, vậy thì hết thảy không phải cầm tới tay… Vương Liên này đối với Trần gia cũng là cáu giận, hai người liền ăn nhịp với nhau, làm cho sự tình náo loạn đến cục diện như hiện nay.
Lúc này Vương Nguyên Bảo cầu được còn hơn không, sinh ý của tửu lâu trong nhà là càng ngày càng kém hơn, sinh ý của Đắc Nguyệt Lâu là ngày ngày kín người hết chỗ, hắn nhìn đỏ mắt, lại nghe nói được là cái đồ gì Trần gia làm được, nhà khác là có bạc cũng không mua được, tâm lý lại càng gấp, mới phái người đi tới hậu viện Trần gia tìm hiểu, không nghĩ đến gây ra đại sự như vậy.
“Ngươi là đồ vô dụng, nếu như bị người Trần gia phát hiện, ta không làm thịt ngươi không thể,” Thấy người mình phái đi thiếu chút giết Trần lão đầu, Vương Nguyên Bảo là nghĩ lại mà sợ hết sức. Người này mệnh lớn, nhà mình chỉ là một địa chủ, ở trong địa phương xưng bá cũng thôi, không quyền không thế, đến lúc đó bị quan phủ nhìn chòng chọc vào, bị ép khô lại còn mất mạng, thì mất nhiều hơn được.
“Công tử, ngươi yên tâm đi, Trần lão đầu kia không có chuyện gì, người Trần gia cho rằng là cường đạo, cũng không báo quan phủ, sẽ không liên lụy đến ngươi,” Người kia thấy bộ dáng hoảng sợ bất an như vậy của hắn, trong lòng là khinh thường khinh bỉ, nhưng nghĩ đến mình cần bạc ở trong tay hắn, chỉ có thể nhịn xuống mà an ủi.
“Hừ, về sau làm việc cẩn thận một chút cho ta,” Vương Nguyên Bảo tâm lý buông lỏng, thì tức giận càng lớn.
“Tiểu nhân biết!”
Trần lão đầu bị thương phải dưỡng thân thể, người ba nhà luân phiên đi chiếu cố, nên không thể rời bến, cho nên Trần Ngư để cho Chu thị cùng Trương thị cẩn thận chú ý tới việc chế tác bột khoai lang, làm cho mấy người Trần Vân bọn hắn đi hỗ trợ, mà thì mình bắt đầu chĩa mũi nhọn đầu tiên vào Vương gia.
Chỗ đứng quan trọng nhất của Vương gia tại bến tàu lớn này, chính là bán điểm tâm sáng, đến hiện tại vẫn vậy — sinh ý tửu lâu không tốt, nhưng sinh ý quán điểm tâm sáng của bọn hắn lại rất không tồi, cũng là trọng điểm chống đỡ Vương gia. Trần Ngư quyết định, là chém rớt một bàn tay của Vương gia….
Trần Ngư đem năm huynh đệ Trần gia phân thành hai nhóm, hai người, lưu ở trong nhà chiếu cố sinh ý bột khoai lang, một người dựa theo ý tứ của mình, bắt đầu tại bến tàu lớn chính thức bắt đầu làm sinh ý điểm tâm sáng.
Điểm tâm sáng của Trần Ngư, không phải mỗi người đều có thể làm. Cái trình tự làm việc này tương đối phiền toái, nguyên liệu dùng cũng là đặc biệt đắt, là dùng gạo, may mà nhà Trần Ngư nhiều gạo, cũng không bất tiện, chỉ cần sinh ý làm ra được, thì đi mua cũng có lợi.
Nàng để cho Trần Đông Sinh mua mấy cái cối đá, để Lâm thị đem gạo ngâm trong nước qua đêm sau đó, thả trong nồi cách thủy chưng, sau khi chưng tốt, lợi dụng khi còn nóng, để ở trong cối đá giã, kia phải dùng sức lực của nam nhân, nữ nhân là tuyệt đối không làm được. Đem gạo giã mịn quánh lại, thành một đoàn sau đó, mới để vào trong chậu gỗ, dùng chăn bông bọc lại, sau đó đem món ăn trong nhà xào tốt đều cầm ra, cùng nhau vận chuyển đến bến tàu lớn.
Trải qua nghỉ ngơi điều dưỡng, bến tàu lớn đã khôi phục náo nhiệt ngày xưa.
Việc hôm nay Ngư Nhi muốn làm, đã sớm nói qua với Trần chưởng quỹ, cho nên nàng không mang bao nhiêu đồ, các loại đồ linh tinh gì đó, đều là dùng của nhà Trần chưởng quỹ.
Sạp của Trần Ngư còn chưa bày lên, đã có người hiếu kỳ, vây tới đây hỏi thăm: “Cô nương, lần này lại làm ra cái đồ ăn ngon kỳ lạ mới mẻ gì?” Trần Ngư lợi hại, tại bến tàu lớn cũng có chút danh khí, cho nên có chút người biết, cũng không quá đáng.
“Chờ ta dọn xong quán, ngươi sẽ biết, cam đoan ngươi ăn xong còn muốn ăn nữa,” Trần Ngư cười thần bí, thúc giục Trần Dũng bọn hắn mau chút… Chờ sạp dọn xong, liền có mấy người vây tới, chờ đợi mỹ vị của Trần Ngư.
Trần Ngư vươn tay kéo ra gạo nắm ủ nóng trong chăn bông, cười hì hì nói: “Đây chính là đồ ăn mới, ai muốn tới ăn đầu tiên?”
“Ta tới, ta tới, ta đã sớm chờ,” Một hán tử trung niên dẫn đầu gọi, chen đến phía trước hỏi: “Chỉ là, không biết cái này nên ăn thế nào?”
Trần Ngư vừa nghe, nở nụ cười. Nàng chỉ mấy món ăn chất đống phía trước hỏi: “Những thứ này, ngươi đều thích ăn sao?”
“Ta là người thô kệch, không kiêng ăn,”
“Vậy thịt này? Muốn một miếng thịt, mười lăm văn tiền, không có thịt, mười văn tiền, có thịt hay không?” Trần Ngư cẩn thận hỏi, thấy phía sau mọi người vẫn ở xung quanh nhìn, chẳng hề nóng lòng đem cuộc làm ăn đầu tiên làm thành, làm cho bọn hắn quen hình thức tiêu thụ của mình.
“Có đi,” hán tử kia nghĩ một chút, ngửi được mùi thơm đặc biệt của thịt kia, liền nghĩ một chút sau đó nói.
“Được rồi,” Miệng nhỏ của Ngư Nhi vừa kêu to, gạo nắm trong tay đã rất nhanh xoa nắn xong, chỉ chốc lát sau đã thành hình dạng dẹt dẹt dài dài, chỉ thấy nàng duỗi tay rất nhanh nắm lấy đồ ăn trước mắt, đem tất cả đồ để vào bên trong, thịt cắt thành sợi, cũng nhét vào, sau đó lại bao chặt lại, lưu lại một cái miệng nhỏ ở mặt trên (QA: có phải há cảo không nhỉ?), thêm một muỗng nhỏ canh thịt, dùng lá sen gói lại, đưa cho gã hán tử kia nói: “Ngươi nếm thử…,”
Hán tử kia cũng không hàm hồ, ném mười lăm văn tiền, liền tiếp qua Ngư Nhi đưa cho mình, mồm to cắn một chút, nhất thời mồm miệng đây hương thơm, hương vị đậu phụ khô, mùi món ăn thơm ngát, tôm khô thơm ngon, thịt muối thơm, còn có mì sợi… Cộng thêm cah thịt hương thơm nồng đậm lướt qua, hương vị kia, làm cho người ta hận không thể đem đầu lưỡi cắn đi.
Mọi người vốn chờ lời bình của hán tử kia, lại thấy hắn hai ba ngụm ăn hết, một câu cũng không nói, như vậy, làm cho mọi người biết đồ ăn mới mẻ này tuy rằng đắt, nhưng hương vị tốt, liền thay nhau muốn mua. Trần Ngư cũng không hàm hồ, người lớn, đều mười văn tiền, tràn đầy một ống tre lớn. Nếu mang về cho oa nhi ăn, đều năm văn tiền, ống tre nhỏ, khiến người ta đều tán thưởng không thôi, nói nàng biết buôn bán.
Mà sau đó, Trần Ngư lại để cho Trần chưởng quỹ hầm canh xương cải củ, để ở bên cạnh sạp của mình, chỉ này ra mấy cái ghế, ghế dựa, lưu lại ăn canh, ấn chén tính — không có xương cốt cải củ, một đồng tiền. Có cải củ, hai văn tiền, đều muốn, năm văn tiền… Sinh ý này, không cần gọi, cũng náo nhiệt.