Trời vẫn còn tối, mưa đã tạnh, phá lệ quạnh quẽ. Hoàn Lẫm mở mắt ra, trong đầu một mảnh hỗn độn. Trong khoảnh khắc, hắn không biết lúc này là lúc nào.
“A Trản đâu?” Hắn nhìn khoảnh sân vắng vẻ đổ nát, hiển nhiên đã lâu không có ai ở. Hắn tìm kiếm khắp sân, vẫn không thấy A Trản của hắn.
Hắn ly khai sân, trên đường gặp được người quen, tiếp tục hỏi.
“Tạ Trản a, hắn là
kim phi tích bỉ (xưa đâu bằng nay), tất nhiên không thể ở cái nơi rách nát này nữa. Nghe nói bệ hạ hạ lệnh, vì hắn xây dựng tân phủ.”
“Bệ hạ sủng ái hắn, chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ ở lại trong cung.”
“Hiển Dương điện kia, người nhà họ Tạ vẫn luôn ở đó.”
Giống như một chậu nước lạnh hắt vào, tâm tình hào hứng của hắn hoàn toàn bị dập tắt. Hắn vốn dĩ muốn cho y kinh hỷ, lại không nghĩ rằng nhận lại được như vậy.
Khi đó, hắn vốn dĩ không tin, nếu không lén lút theo
cựu phụ (cậu) vào cung, tận mắt nhìn thấy…
Hoàn Lẫm hít một hơi thật sâu, lúc này nhớ tới, hắn như cũ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, phẫn nộ không chịu nổi.
Rất nhiều chuyện xưa kia, hắn vốn không muốn nghĩ đến, thiếu niên ngây ngô đã sớm biến mất chẳng còn tăm hơi, chỉ còn lại người trong lòng vĩnh viễn không tìm về được, nếu đã không tìm về được, vậy liền từ bỏ. Hắn không phải là người
tử triền lạn đả (quấn mãi không rời, da mặt dày), những gì hắn muốn xưa kia, chờ khi có được thiên hạ, còn gì mà hắn không thể nắm giữ?
Mà lúc này đây, những chuyện khăng khăng không muốn nghĩ đến lại giống như thủy triều hiện lên trong đầu Hoàn Lẫm, mãi đến tận bình minh hắn cũng không hề chợp mắt.
— A Trản, cõi đời này che chở được cho ngươi chỉ có một mình ta. Là do ngươi không cần, ta sẽ để ngươi phải tự nhìn lại chính sai lầm của mình, rồi tới quỳ xuống cầu xin ta.
Nghĩ tới dáng dấp nhận sai của người kia, nghĩ tới bộ dáng người kia quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ, trong lòng hắn liền dựng lên một loại khoái cảm khác thường.
Hoàn Lẫm vốn nghĩ tuyệt đối không muốn thấy mặt người kia, thế nhưng ý niệm này vừa nổi lên, liền tựa như vô số con kiến bò trong lòng, bồn chồn không yên, một hai phải đi gặp người nọ mới có thể an tâm.
Hắn bây giờ đã là Hoàng đế, có thể đường đường chính chính mà đứng trước mặt y, vậy hắn có gì phải sợ?
Ngày thứ hai, Hoàng đế tự mình đi tử lao.
Tấn phòng nam độ, ở chếch
Giang Tả*, vì ngựa được sản xuất chủ yếu ở phía bắc nên ở Nam Tấn, số lượng ngựa rất ít, Sĩ tộc xuất hành đa phần sử dụng
ngưu xa (xe bò). Hoàn Lẫm đăng cơ nhưng vẫn chưa cải thiện được tình hình này. Hắn không thích ngưu xa, tính tình hắn vốn không phải ôn nhuận, giỏi nhất cưỡi ngựa bắn cung, đối với ngựa phi thường cố chấp. Nếu như không cần thiết, hắn xuất hành dĩ nhiên là chọn cưỡi ngựa.
( *Giang Đông là khu vực phía đông Trường Giang, người xưa lấy phía đông là bên trái (tả) nên khu vực này còn có tên gọi là Giang Tả. Trong lịch sử Trung Quốc, Giang Đông luôn là một trung tâm phát triển cao trong cả nước về văn hóa và kinh tế. Tại đây có Nam Kinh, thành phố từng là kinh đô của 6 triều đại phong kiến Trung Hoa và thủ đô của Trung Hoa Dân Quốc.)Tạ Trản treo trên người hắn, bên người gió lạnh vù vù thổi qua. Tạ Trản hết sức quen thuộc thành Kiến Khang, tự nhiên biết con đường này là đi về đâu.
Những ngày đầu bị giam bên trong tử lao, y có chút chờ mong Hoàn Lẫm đột nhiên xuất hiện trước mặt y, nói rằng hắn đã khiến y chịu oan khuất mấy ngày chỉ để bình định sự phẫn nộ của dân chúng, sau đó dẫn y ra ngoài. Thế nhưng y lại giống như nữ tử ngu ngốc đã khắc chữ lên trên vách tường kia, thời gian xóa đi tất thảy mong đợi của y.
Y đối với Hoàn Lẫm không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Không sao, người chết như ngọn đèn tắt, y đã chết, nên hóa thành bụi mù, nếu linh hồn bất diệt thì chỉ khiến y không cam lòng cùng tích tụ oán khí.
Y chết dưới chén rượu độc do nữ tử kia ban cho, mà người trong thiên hạ cũng không biết y đã chết. Đợi tới lúc Hoàn Lẫm phát hiện, có lẽ cái chết của y sẽ được giải quyết, hồn phách chính mình không cần bám vào ngọc bội nữa, rốt cục có thể xuống dưới âm tào địa phủ.
Đây chính là mong đợi duy nhất của Tạ Trản.
——
Thời điểm tin tức Hoàng đế tự mình đi tử lao truyền tới Hiển Dương điện, chén trà trong tay Hoàng hậu rơi xuống mặt đất, bể thành vô số mảnh, nước trà bắn lên tung tóe, dính lên y phục của nàng, Hoàng hậu luôn luôn duyên dáng quý phái chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ chật vậy như vậy.
Khuôn mặt tinh xảo rốt cục xuất hiện vết nứt, có chút hoảng loạn nhìn về phía người ở bên cạnh.
Hà Dũng cũng hoảng hốt, hắn suy tư trong chốc lát, đột nhiên mạnh mẽ vỗ bàn một cái: “Không thể để hắn đến tử lao được, ta phải đi ngăn hắn lại!”
Tâm tư Hà Cẩm nháy mắt suy tính, vội vàng kéo hắn lại: “Ca, không được đi!” Một bên cho lui xuống toàn bộ hạ nhân.
“Nếu hắn đi sẽ phát hiện được, chờ tới lúc truy hỏi thì đã quá muộn!” Hà Dũng muốn hất tay nàng ra, lại không dám dùng sức, “Tiện nhân kia đã chết, còn muốn gây nên sóng gió!”
“Ca, chớ sốt ruột, tới lúc ca gặp được bệ hạ, ca lấy lý do gì để cản hắn? Sơ sẩy một chút, mọi chuyện sẽ hỏng hết!” Hà Cẩm bình tĩnh hỏi hắn.
Hà Dũng sửng sốt một chút, phất tay áo rồi ngồi trở lại: “Vậy làm sao bây giờ? Bệ hạ nếu như giận chó đánh mèo, ta liền chẳng sợ, cùng lắm thì khỏi làm quan nữa thôi, thế nhưng A Cẩm… ta không thể để muội mất đi ngôi vị Hoàng hậu!”
“Ca, muội đã theo bên cạnh bệ hạ bảy năm, dù không yêu nhưng cũng có tình, bệ hạ cũng không thể phế đi ngôi vị Hoàng hậu của muội.” Hà Cẩm nói. Chỉ là thời điểm nói những lời này, trong lòng nàng cũng không quá chắc chắn, có lẽ là để trấn an Hà Dũng, cũng là trấn an chính mình.
Hà Dũng cuối cùng tỉnh táo lại: “Nhưng cũng không thể như vậy ngồi chờ chết, ta đi tìm A Nghiễn, hắn sẽ không trơ mắt nhìn muội lâm vào hiểm cảnh.”
Hà Cẩm tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Phải rồi, còn có Tống nhị ca, hắn chắc chắn sẽ giúp muội.”
“Hà đại nhân, Tống đại nhân gửi cho ngài một phong thư.” Hạ nhân của Hà Dũng gõ cửa nói.
Hai huynh muội liếc nhìn nhau một cái, Hà Dũng vội vã đi tới, mở cửa đón lấy phong thư rồi mở ra xem.
Trong thư chỉ có ngắn gọn hai chữ — thỏa đáng.
——
Mã xa của Hoàn Lẫm dừng lại trước tử lao âm trầm, mặt trời vừa mọc, nóng như thiêu đốt, thế nhưng lại không ngăn nổi khí lạnh tỏa ra từ nhà lao.
Hoàn Lẫm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thủ vệ vội vã dắt ngựa, hắn thế nhưng chưa lập tức đi vào, mà nhìn chằm chằm nhà lao ngây ngẩn một hồi.
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn lại có một loại nhút nhát.
Một đường cưỡi ngựa, y phục Hoàn Lẫm đã rối loạn. Hắn sửa sang lại một chút, ánh mắt rơi xuống ngọc bội treo bên hông, liếc nhìn xong vẫn là đem ngọc bội lấy xuống giấu vào bên trong tay áo.
Hoàn Lẫm tiến vào, Tạ Trản được giấu bên trong tay áo cũng đã cảm thấy một cỗ lãnh lẽo.
Hoàn Lẫm đi tới gian nhà lao cuối cùng, liền nhìn thấy một người ngồi bên trong. Người kia một thân bạch y, ngồi im bất động, lưng thẳng tắp, người vô cùng gầy gò, bạch y phá lệ trở nên rộng lớn.
Trong nháy mắt đó, Hoàn Lẫm đột nhiên cảm thấy một luồng tinh lực vọt tới trong đầu, vô cùng uể oải, đồng thời đánh mất khả năng suy nghĩ. Hắn theo bản năng chỉ muốn đá văng cánh cửa nhà lao kia, xông vào đem người nọ ôm vào lòng thật chặt.
Thế nhưng hắn áp chế được. Hắn từ lâu đã không còn là một hài tử bốc đồng, cũng không còn là kẻ ngu ngốc cách đây mười năm nữa.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán lộ rõ, con ngươi có chút đỏ lên. Rồi dần dần màu đỏ biến mất, trên người hắn khôi phục lại khí tức lạnh lẽo, cả người trở nên lãnh khốc vô tình, cao cao tại thượng.
Hoàn Lẫm chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trong nhà lao, âm thanh bình tĩnh, tựa như ẩn chứa lãnh ý vô biên: “A Trản, ngươi ở trong tù cảm thấy thế nào?”
“Thân thể ngươi không tốt, mà bên trong nhà lao lại có chút âm lãnh, hay là trẫm vì ngươi xây dựng tiểu điện bên cạnh Thái Cực điện? Ngươi tâm tâm niệm niệm, không phải là muốn vào ở bên trong Thái Cực điện hay sao?”
Bạch y nam nhân đang ngồi thẳng chậm rãi quay người sang, tóc của hắn phân tán hỗn loạn, thế nhưng gương mặt hoảng loạn cùng đôi mắt sợ hãi vẫn hiện ra trước mặt Hoàn Lẫm.
Trong khoảnh khắc thấy rõ mặt người nọ, đôi mắt Hoàn Lẫm đột nhiên co rụt, trong lòng hắn không còn khoái cảm trả thù mà ùn ùn kéo đến lửa giận. Nháy mắt, hắn mất đi sự uy nghiêm của Hoàng đế, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Trản đâu?!!”