Đương lúc nhìn thấy rõ bộ dạng người ngồi trong nhà lao, Tạ Trản đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, một nỗi sợ hãi vô danh rất nhanh lan tràn khắp thân thể, y quả thực như rơi vào hầm băng, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, liền lấy lại được suy nghĩ.
Có một số việc, không phải chết là hết, trừ phi y không còn gì để bận tâm. Tạ Trản vốn dĩ đơn độc, vô thân vô cố, thế nhưng vẫn có người thân cận.
Sóc Phong hầu hạ bên cạnh y mười ba năm, là người duy nhất gần gũi với y.
Mà hiện tại ngồi bên trong nhà lao, chính là Sóc Phong.
Y tựa hồ rơi vào một âm mưu ngoan tuyệt nham hiểm, những kẻ kia, ngay cả một người chết vẫn không chịu buông tha. Y biến mất, thay vào đó là thiếp thân sai vặt bên cạnh y, như vậy rất dễ khiến cho người khác nảy sinh một ít suy đoán, mà những suy đoán đó, đều sẽ khiến Sóc Phong rơi vào tử lộ.
Quả nhiên đủ ngoan tuyệt.
Y không thể để cho Sóc Phong chết.
Tạ Trản bình tĩnh lại, nhìn Sóc Phong. Hắn mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, trên mặt toàn toàn là nét tang thương uể oải, thế nhưng đôi mắt như trước thanh triệt sáng trong. Hắn tựa hồ không nhận ra bản thân mình đang lâm vào tình cảnh cực độ nguy hiểm.
Hoàn Lẫm tức giận, Sóc Phong trước tiên có chút sợ đến sửng sốt, sau đó rất nhanh phục hồi tinh thần, trực tiếp nhào tới, bắt lấy góc áo Hoàn Lẫm, khẩn cầu nói: “Hoàn tướng quân, không, bệ hạ, cầu ngài buông tha cho công tử. Công tử chưa từng phạm tội như ngài đã nói đâu!”
“Bệ hạ, mấy năm qua, công tử không lúc nào là không hy vọng ngài trở về. Công tử đã chịu rất nhiều khổ cực, rất nhiều người bôi nhọ, bắt nạt y.”
Lời nói của Sóc Phong quả thực là chó cắn áo rách.
Hoàn Lẫm làm sao sẽ để ý tới những lời này? Hắn phẫn nộ là vì tù nhân duy nhất bên trong tử lao đã biến mất không thấy tăm hơi.
Quả nhiên, Hoàn Lẫm thậm chí còn không thèm liếc nhìn Sóc Phong. Thần sắc hắn vô cùng quái dị, vừa phẫn nộ vừa ngột ngạt đến cực điểm, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Tuy nhiên phẫn nộ chỉ là bất động thanh sắc, mà trong mắt chỉ còn lại sự hung ác.
Một hồi tinh phong huyết vũ đã sắp xảy ra.
Thời điểm ý xuân dạt dào, thành Kiến Khang đột nhiên xảy ra biến cố lớn, phạm nhân duy nhất trong tù đào thoát, Hoàng đế hết sức tức giận, liền giết hết cai ngục trông coi phạm nhân, còn
trượng trách (đánh bằng gậy) rất nhiều người, nhất thời liên lụy vô số, nếu không có Đại tư mã cầu tình, chưởng quản hình ngục đình úy thiếu chút nữa cũng bị tống giam.
Đây là lần đầu tiên sau khi tân hoàng đăng cơ đại khai sát giới.
Hoàn Lẫm đánh vào thành Kiến Khang, cơ hồ là không đánh mà thắng, chỉ có một vài lão thần ngoan cố bị giết chết ở Thái Cực điện. Hoàn Lẫm thậm chí không động đến Hoàng đế tiền triều, còn phong hắn làm Dĩnh Xuyên vương. Tin tức Hoàng đế nhân hậu truyền khắp thiên hạ, bách tính cũng dần dần an tâm.
Song lần này, tựa hồ hình tượng Hoàng đế nhân hậu hoàn toàn sụp đổ, bất quá cũng chỉ như vậy. Sau đó lại có người nói Hoàng đế tức giận là bởi vì phạm nhân duy nhất trong tử lao đã biến mất. Danh tiếng Nịnh Hạnh Tạ Trản cả thiên hạ đều biết, mà làm Hoàng đế lòng dạ cũng không nên quá mức nhân từ. Lần hành động này của Hoàn Lẫm, cuối cùng không khiến bách tính sợ hãi, ngược lại càng làm cho thiên hạ trở nên kính sợ.
Đương nhiên, tin tức này cũng chỉ là
lưu vu biểu diện (ý chỉ hời hợt, không sâu sắc) nghe đồn, trong đó khúc chiết phức tạp, thiên hạ dĩ nhiên không thể biết được.
Lúc Hoàng đế từ tử lao trở về, trên người vấy máu, cả người thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Sau đó hắn đem chính mình nhốt bên trong Thái Cực điện suốt một ngày.
Bên trong Thái Cực điện, Hoàn Lẫm nằm trên bậc thang đá xanh, ánh mắt nhìn lên trần điện, con ngươi luôn tràn ngập lệ khí lúc này có chút mờ mịt.
Tạ Trản chưa từng nhìn thấy dáng dấp như vậy của hắn. Bất quá lần này y có chút mất tập trung, suy nghĩ trong lòng đều là Sóc Phong.
Hoàn Lẫm đem Sóc Phong giao cho những người kia, dĩ nhiên muốn thẩm tra ra kết quả khiến hắn hài lòng, còn sống chết của Sóc Phong ra sao, bọn họ mặc kệ.
Y nên làm gì đây?
Hoàn Lẫm như cũ ngẩn người, huyết khí tràn ngập toàn bộ đại điện, hắn lại hoàn toàn không cảm giác được, thậm chí tư thế cũng không thay đổi.
Đến chạng vạng, hắn mới từ dưới đất bò dậy, mờ mịt mềm yếu trong mắt hoàn toàn biến mất, lại trở nên sâu thẳm khó lường.
“Bệ hạ, Lục thống lĩnh cầu kiến.” Âm thanh của Lý Đắc Thanh bên ngoài vang lên.
Hoàn Lẫm mở cửa, sắc mặt trầm tĩnh, Lý Đắc Thanh căn bản không dám ngẩng đầu, chỉ thay y phục giúp hắn. Lúc Lục thống lĩnh tiến vào, Hoàn Lẫm đã ngồi trên long ỷ, trở lại làm một Hoàng đế uy nghiêm, thâm sâu khó lường.
“Hà Dũng mang người đi?” Hoàn Lẫm hỏi.
“Hà đại nhân nóng lòng lấy công chuộc tội, ngày hôm đó đã lật tung toàn bộ thành Kiến Khang.” Lục Thanh Đồng nói.
Hoàn Lẫm thở ra một ngụm trọc khí, nhưng cũng không cách nào đem hờn dỗi phun ra ngoài: “Dĩ nhiên là tìm không được.”
“Bệ hạ thánh minh.” Lục Thanh Đồng nói.
“A, bất quá là do hắn không muốn tìm thôi. Hắn cùng Tống Nghiễn làm những chuyện kia, đừng tưởng rằng trẫm không biết.” Ngữ khí Hoàn Lẫm mang theo trào phúng nói.
Lục Thanh Đồng vội vã quỳ xuống. Văn võ trong triều đều biết Hà Dũng cùng Tống Nghiễn là hai cánh tay đắc lực của Hoàng đế, trước mặt người ngoài, Hoàn Lẫm đối với hai vị sủng thần này rất tốt. Những lời vừa rồi, Hoàng đế có lẽ cũng chỉ nói trước mặt hắn.
“Thanh Đồng, tra hỏi tới đâu rồi?” Hoàn Lẫm hỏi.
Lục Thanh Đồng cân nhắc một lúc rồi nói: “Hắn khai có người nói với hắn rằng, chỉ cần hắn lưu lại trong tù là có thể cứu… cứu được người kia. Thần cho là không thể tin hết hoàn toàn nên vẫn đang dùng nghiêm hình tiếp tục thẩm vấn.”
Lục Thanh Đồng quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy mệnh lệnh gì từ Hoàng đế.
Một hồi lâu, hắn mới nghe được thanh âm trầm thấp đầy mệt mỏi của Hoàng đế vang lên: “Thanh Đồng, lật lại toàn bộ thành Kiến Khang, cùng lắm là lật tung Đại Sở, cũng phải tìm hắn về đây cho trẫm.”
Ngữ khí Hoàng đế đột nhiên lạnh lẽo cứng rắn, Lục Thanh Đồng vội vàng nói: “Thần cúc cung tận tụy.”
Hoàn Lẫm vẫn chưa để hắn lui xuống. Hắn phất phất tay, Lục Thanh Đồng liền đứng lên. Hắn đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn khung cảnh tinh xảo bên ngoài, hoa đào rải rác rơi, trên cành cây đã bắt đầu nảy mầm, đơm hoa kết trái, ý xuân dạt dào.
“Thanh Đồng, huynh trưởng của ngươi hiện tại ở nơi nào?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
“Nguyên Hi năm thứ mười sáu, huynh trưởng tiến công Kinh Châu bị cung tiễn gây thương tích, một chân vẫn luôn không dễ chịu, hiện tại đang dưỡng thương ở ngoại ô phía tây thành Kiến Khang.” Lục Thanh Đồng vội vàng nói, trong mắt mang theo một ít quang mang, “Bệ hạ còn nhớ tới huynh trưởng của thần, quả là vinh hạnh cho hắn.”
“Thanh Sơ trời sinh là tướng tài.” Hoàng đế nói, nhưng cũng không nói hết câu.
Lục Thanh Đồng nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
“Nhất định phải đem Tạ Trản tìm ra!” Hoàng đế nói, đương lúc nhắc đến hai chữ ‘Tạ Trản’, thanh âm có chút biến hóa, vừa là hận, vừa là chấp nhất, kèm theo một chút run rẩy.
Lục Thanh Đồng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghe được gì.
“Mặt khác, phái người theo dõi Tống Nghiễn.”
Lục Thanh Đồng lĩnh mệnh lui xuống.
Sau khi Lục Thanh đồng rời đi, trên mặt Hoàn Lẫm lại lộ ra biểu tình mệt mỏi uể oải, trong lòng bất an, luôn cảm thấy có điều gì đó mà hắn khó lòng khống chế đã xảy ra.
Lực chú ý của Tạ Trản đều tập trung vào câu nói của Lục Thanh Đồng —— Hắn nói sẽ dùng nghiêm hình để thấm vấn.
Sóc Phong cùng y chịu qua không ít khổ cực, kể cả thân thể hắn, dù sao cũng là da thịt con người, làm sao có thể chịu được nghiêm hình bức cung?
Tạ Trản trong lòng nôn nóng, hận không thể thoát khỏi ngọc bội để đến tử lao nhìn Sóc Phong. Khát vọng này càng ngày càng mãnh liệt, Tạ Trản đột nhiên cảm thấy thân thể chính mình bay lên, ly khai ngọc bội, lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống Hoàn Lẫm.
Hoàn Lẫm tựa như có cảm giác, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cũng không thấy gì cả.
Tạ Trản trực tiếp xuyên qua nóc điện, y chưa kịp mừng rỡ, sau một khắc liền xuất hiện ở một nơi âm u lạnh lẽo.
Y tuy chỉ là hồn phách, thế nhưng vẫn cảm giác được âm lãnh cùng huyết tinh, rất nhanh, y cảm nhận được điều đó, vội vàng bay vào bên trong. Thời điểm thấy được người bị treo trên giá bức cung, tâm y không khỏi nhảy lên một cái.
Người kia bị treo trên giá, cả người bị dụng hình toàn là máu, hoàn toàn không còn nhận ra bộ dạng. Thế nhưng Tạ Trản biết được, hắn chính là Sóc Phong.
Mấy kẻ thẩm vấn vừa đánh Sóc Phong đột nhiên rùng mình, liền bước qua một bên nghỉ ngơi. Tạ Trản trôi dạt đến bên cạnh Sóc Phong, đưa tay muốn nâng mặt hắn, lại phát hiện tay mình xuyên qua thân thể Sóc Phong.
Y đã chết.
“Công tử không có sai.”
Tạ Trản cuối xuống liền nghe được hắn thì thầm.
“Công tử, người đến tột cùng ở nơi nào?”
Nỗi lòng Tạ Trản quay cuồng, Sóc Phong thê thảm như vậy, y quả thực không đành lòng nhìn thêm lần nữa, y đột nhiên nhớ tới thiếu niên bị Tống Nghiễn dùng trượng hình đánh chết. Chẳng lẽ Sóc Phong cũng sẽ như vậy chết đi sao?
Không, y không thể để cho chuyện này xảy ra được.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Tạ Trản đột nhiên có một cỗ lực lượng cường đại.
Đôi mắt Sóc Phong vốn dĩ đã vô hồn, thế nhưng đột nhiên, hắn tựa hồ cảm thấy được trước mắt bạch y chợt lóe, hình bóng quen thuộc hiện lên, chờ hắn nhẫn nhịn thống khổ, thời điểm mở mắt ra thì thân ảnh màu trắng đã biến mất.
Hắn tưởng mình hoa mắt, thế nhưng trên ngực đột nhiên xuất hiện một mạt ấm áp. Sóc Phong miễn cưỡng cúi đầu, liền thấy được một miếng thiếp thân ngọc bội đang tản ra ánh sáng xanh mờ.
Đó chính là ngọc bội công tử tặng cho hắn.
“Công… tử.”
Bên trong Thái Cực điện, Hoàn Lẫm cầm ngọc bội trong tay, anh mắt âm trầm nhìn chằm chằm.
Ném đi, ném đi. Trong lòng hắn vang lên âm thanh, thế nhưng lòng bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn.
Đột nhiên, ngọc bội xuất hiện vết nứt. Ánh mắt Hoàn Lẫm thay đổi, theo bản năng nắm chặt ngọc bội, nhưng càng nắm chặt, vết nứt lại càng lan rộng. Hoàn Lẫm vội vàng nới lỏng tay, ngọc bội liền bể thành vô số mảnh, rải rác trong lòng bàn tay hắn.
Hoàn Lẫm nhìn ngọc bội vỡ vụn, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm, tựa hồ như có thứ gì đang rời xa hắn, mà hắn một chút cũng không thể bắt lấy.
Sắc mặt Hoàn Lẫm phút chốc trở nên trắng bệch.