Chương 10: Đêm Trước Ngày Khai Trường
Hai ngày sau.
Ban đêm, đập sông Huệ Thủy.
Khương Ninh cưỡi xe đạp địa hình, gió đêm lồng lộng lướt ngang qua người khiến quần áo hắn bay phần phật, phần phật, cũng thổi tan những tâm tư xao động trong lòng hắn.
Chiếc xe đạp này là Khương Quân Long tặng cho hắn, bảo rằng đây là chiếc xe bình thường y vẫn tự chạy đi học, cũng không tính là đồ mới gì. Thấy thái độ kiên quyết của người anh họ, Khương Ninh cũng không màu mè từ chối, quả thật thì bây giờ hắn cũng cần một phương tiện phù hợp để đi lại. Đợi sau này tu luyện thành công, hắn tặng cho y mấy viên đan dược xem như quà đáp lễ là được.
Trên người hắn là một bộ đồ thể thao của Nike do bác cả mua cho, ở nhà vẫn còn một bộ tương tự, tổng cộng tiêu tốn của bác cả gần 2000 tệ. Bác cả đối xử với Khương Ninh thật sự rất tốt, trước đó bác vốn định đưa cho hắn một ít tiền, nhưng cha mẹ sợ hắn tiêu xài phung phí nên nói lại với bác cả, thế là đổi thành mua quần áo cho hắn.
Hai ngày nay, Khương Ninh đều chạy về nhà bác cả ăn cơm, mối quan hệ giữa hắn và gia đình nhà bác ngày càng gần gũi hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Ninh càng thấy câu nói xa thơm gần thối quả là đúng đắn. Cái này cũng chẳng thể trách ai, chung quy cũng do kiếp trước hắn ở nhà bác cả suốt ba năm, sớm chiều chung đụng, khó tránh xảy ra đủ loại mâu thuẫn do thói quen sinh hoạt khác biệt, cứ thế dần dần ngày càng xa cách nhau hơn, tới cuối cùng, mối quan hệ họ hàng tưởng chừng thân thiết lại trở nên xa lạ còn hơn cả người dưng nước lã.
Lúc này, đổi qua một góc nhìn khác, chỉ chạy tới nhà góp vui bữa cơm rồi lại chạy về, mâu thuẫn gì gì đó đều không xảy ra, tiếp xúc giữa đôi bên tức khắc dễ chịu, thoải mái hơn nhiều.
Những gì đã diễn ra ở kiếp trước đương nhiên đáng giá để hắn tham khảo, lấy đó làm kinh nghiệm. Nhưng tự đáy lòng Khương Ninh cũng biết, sau khi hắn sống lại, hiệu ứng cánh bướm ít nhiều đã cuốn theo khiến rất nhiều sự kiện đều có biến hóa, cho nên hắn không thể lấy cảm xúc của kiếp trước để áp lên con người ở kiếp này được.
Đây là một cuộc đời hoàn toàn mới của Khương Ninh!
. . .
Hôm nay, Khương Ninh lại chạy đến gần chỗ trạm biến áp quen thuộc, tiến hành tu luyện.
Theo cường độ thân thể không ngừng gia tăng, việc thu nạp dòng điện bộc phát cũng ngày càng trở nên thuần thục hơn. Ít ai biết, ẩn dưới thân thể nhỏ gầy của Khương Ninh hiện giờ là lực lượng tiềm tàng mạnh mẽ không kém gì đàn ông trưởng thành.
Chính hắn cũng tự cảm nhận được, thể trạng của mình đã tăng cường hơn rất nhiều.
So với những người đàn ông làm việc văn phòng cả ngày, vóc dáng có thể to cao, nhưng do đặc thù công việc khiến thân thể ấn chứa không ít bệnh trạng chung như lưng mỏi eo đau, vai gáy nhức nhối, thậm chí là cột sống xiêu vẹo,... thì thân thể Khương Ninh do được dòng điện không ngừng rèn luyện cường hóa, dẫn tới cơ quan bên trong đều đạt tới trạng thái sung mãn hoàn mỹ.
Cứ tiếp tục duy trì đều đặn như này, cho dù không thể đột phá cảnh giới thì vẫn có thể giúp hắn kéo dài tuổi thọ, sống lâu trên trăm tuổi.
Thế nhưng từ hôm sau, hắn không thể dành thời gian tu luyện nhiều như mấy ngày qua, mà chỉ có thể tranh thủ buổi tối chạy tới đây, bởi vì hôm nay đã là ngày 30/08, ngày mai sẽ là ngày tựu trường. Cuối cùng thì sau bao năm, hắn cũng được quay lại trường học, bắt đầu chuỗi ngày miệt mài trên ghế nhà trường một lần nữa.
Thời gian tới, sau khi nhập học, hắn sẽ được phân phát đồng phục huấn luyện quân sự và tiến hành kỳ quân huấn kéo dài hơn 1 tuần.
Tạm thời bây giờ thân thể hắn đã thích ứng được dòng điện ở khoảng cách 2 mét, qua một tuần nữa, có lẽ hắn sẽ kéo gần khoảng cách với trạm biến áp, thử nghiệm tiếp nhận mức độ phóng điện cao hơn một chút.
Việc tu luyện tuyệt đối không thể lơ là, chung quy ngày sau, nếu muốn thần không biết quỷ không hay lấy đi cái lọ giấu vàng được chôn ở căn nhà kia, thì hắn nhất định phải dựa vào pháp lực của bản thân.
Mặt khác, luyện thể không chỉ cần có công pháp hữu dụng là được, mà còn cần phải kết hợp với dinh dưỡng bổ sung, bằng không thể chất không theo kịp tiến độ tu luyện thì xem như phế bỏ.
Gần đây sức ăn của hắn thật sự rất lớn, thế nhưng dăm ba bữa mới tới nhà bác cả ăn chùa một bữa thì không sao, chứ ngày nào cũng mò qua đó ăn chực thì không tốt chút nào.
Khương Ninh cần có tiền để bổ sung thêm dinh dưỡng, thời gian này, hắn phải uống rất nhiều sữa tươi, ăn thêm xương sườn và hoa quả, nhưng lấy sinh hoạt phí hiện tại của hắn thì khẳng định không đủ duy trì trong thời gian dài.
Khương Ninh vừa thúc giục công pháp dẫn điện, vừa âm thầm suy nghĩ về vấn đề kiếm tiền. Mãi đến khi trời sập tối hẳn, trên đường chẳng còn mấy người qua lại thì hắn mới đứng dậy quay về.
. . .
Tiết Nguyên Đồng thường xuyên thức khuya, mùa hè này nàng lại càng ham chơi mà ngủ trễ. Ngày nào cũng thấy đồng hồ điểm qua con số 12 thì mới miễn cưỡng đi ngủ, thế nên ngay khi căn nhà cách vách truyền tới động tĩnh mở cửa thì nàng liền phát hiện ra ngay, tò mò nghĩ thầm: "Cả ngày đều không thấy mặt mũi Khương Ninh đâu, tối nào cũng nửa đêm mới mò về, chẳng lẽ hắn ngồi Net tới tận giờ này lận à?"
Vài năm gần đây, trong nội thành thành phố Vũ Châu ngày càng mọc lên rất nhiều tiệm Internet, dù là trẻ vị thành niên thì cũng dễ dàng được các chủ tiệm lách luật cho thuê máy. Cho dù smart phone đã bắt đầu trở nên phổ biến hơn, nhưng cũng không thể thay thế được sức hấp dẫn của việc cày Net chơi game của những đứa nhóc choai choai.
"Mặc kệ hắn!" Tiết Nguyên Đồng bật nhỏ quạt xuống, tiếp tục chơi nốt ván game đang chơi dở trên điện thoại của mình.