Chương 9: Giải Quyết Xong Vấn Đề Chỗ Ở (2)
"Mẹ, có người tới thuê nhà."
Rất nhanh, một người phụ nữ áng chừng ngoài bốn mươi đã vén rèm bước ra, y phục trên người bà rất sạch sẽ, nhưng có thể dễ dàng nhìn ra là đã được giặt giũ rất nhiều lần khiến vải bạc cả màu. Dấu vết của năm tháng lộ rõ trên gương mặt hơi khắc khổ của bà.
Khương Ninh thấy vậy liền chủ động chào hỏi: "Xin chào, a di, ta là học sinh ở Tứ Trung, muốn thuê nhà của ngài để ở trọ."
Khương Ninh còn nhớ, khi diễn ra sự kiện công nhân đào trúng hũ vàng ở kiếp trước thì chủ nhà không phải là người phụ nữ này, xem ra hẳn là bà đã bán hết nhà rồi dọn đi sau khi Tiết Nguyên Đồng bị bệnh qua đời.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Ninh nhìn về phía Tiết Nguyên Đồng bỗng trở nên dịu dàng hơn.
"Ồ, ngươi cũng là học sinh của Tứ Trung à? Con gái ta cũng vậy." Người phụ nữ mỉm cười nói.
Khương Ninh nổi lên tâm tư, cố ý nói: "Thật ạ? Thì ra nàng cũng học cấp 3 rồi, đúng là không nhìn ra, lợi hại thật."
Tiết Nguyên Đồng nghe giọng điệu của đối phương thì bất giác khẽ cong khóe môi, hết sức hài lòng.
Người phụ nữ đáp: "Đồng Đồng chỉ là hơi nhỏ con thôi, chứ thật ra năm nay đã 15 tuổi rồi."
"Mẹ, người ta là tới thuê nhà, không phải tới nói chuyện phiếm với chúng ta."
"A di, căn phòng này bao nhiêu tiền một tháng?"
"Ngươi ở một mình hay ở với ai khác?"
"Chỉ một mình ta."
"Vậy để ta dẫn ngươi đi xem một vòng trước đã."
Khương Ninh theo người phụ nữ đi vào trong. Vừa qua cửa là phòng khách nhỏ rộng khoảng 5 mét vuông, đi tiếp vào trong mấy bước là một khoảng sân lộ thiên nhỏ, nền đất trải xi măng. Đối diện phòng khách là ba căn phòng có diện tích khiêm tốn không kém, lần lượt là phòng ngủ, phòng vệ sinh và phòng bếp.
"Ở đây sử dụng máy nước nóng năng lượng mặt trời, đồng hồ điện và đồng hồ nước tính riêng mỗi nhà, sử dụng bao nhiêu thanh toán bấy nhiêu. Ngươi muốn dọn vào lúc nào cũng được, tiền thuê là 200 tệ/tháng."
Người phụ nữ không đặt ra quá nhiều yêu cầu về vấn đề sinh hoạt, cũng không đòi hỏi giá thuê quá cao. Tuy rằng nhà ở rất sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng vị trí nơi đây hẻo lánh, nghiêm túc mà nói thì chính là ngoại ô, cách xa nội thành. Cho dù là đi học hay đi làm thì đều không có phương tiện công cộng nào thuận tiện.
Cho nên thay vì để không nhà cửa ở đó thì chẳng bằng cho khách thuê, kiếm chút ít chi phí tiền chợ còn hơn.
Đương nhiên, cũng là vì bà thấy Khương Ninh trắng trẻo thư sinh, hơn nữa lại còn là học sinh cùng trường với con gái mình nên mới thoải mái đáp ứng. Bằng không, nếu là thanh niên lớn tuổi hoặc nhìn người dáng vẻ bặm trợn, khó gần thì bà nhất định sẽ không cho họ thuê, dù sao nhà bà cũng có đứa con gái còn nhỏ, ai biết được lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì sao.
"Vâng, vậy chúng ta ký hợp đồng luôn đi." Khương Ninh nói, cái giá này rất phù hợp với dự tính trước đó của hắn, cho nên Khương Ninh cũng không kỳ kèo trả giá.
Hai người tập trung ghi rõ những điều khoản cần lưu ý vào giấy, sau đó mỗi bên điểm tay, ký tên rồi giữ một bản phần mình.
Khương Ninh đưa cho bà 800 tệ, là tiền nhà tháng này và tiền đặt cọc 3 tháng. Mẹ của Đồng Đồng cũng mau chóng đưa chìa khóa phòng cho Khương Ninh.
Xong xuôi, Khương Ninh liền tạm biệt mẹ con hai người, trước đi vào thành phố mua sắm vài món đồ dùng sinh hoạt, sau lại về nhà bác cả để thu dọn hành lý cá nhân.
Bác gái không ngờ nhanh như vậy mà Khương Ninh đã tìm được nhà ở, lúc nghe hắn nói thì cực kỳ ngạc nhiên. Bà liền bảo đường tỷ hỗ trợ đưa hắn tới chỗ trọ, dù gì thân là bác dâu, bà cũng phải quan tâm một chút đến đứa cháu trai duy nhất của chồng mình, bằng không lỡ có ai hỏi Khương Ninh đang ở đâu mà bà cũng không biết thì thật là xấu hổ.
Thấy Khương Ninh bận rộn, Khương Quân Long không có việc gì liền đòi đi theo phụ giúp một tay.
Trên đường tới đó, đường tỷ còn ghé ngang một siêu thị nhỏ, giúp Khương Ninh mua vài món đồ lặt vặt khác mà hắn còn thiếu như chậu giặt đồ, chăn mền mới, đèn bàn, đèn bắt muỗi…
Bác gái còn hào phóng tặng luôn quà “tân gia” cho Khương Ninh là một chiếc lò vi sóng mới toanh ở nhà chưa dùng đến.
Mọi người bận rộn sắp xếp một phen, rất nhanh, căn phòng vốn trống trải thì nay đã có mấy phần cảm giác đầy đủ và ấm cúng.
Tiết Nguyên Đồng ngồi ở băng ghế gỗ trước cửa, trên tay là quả dưa hấu mát lạnh, nàng một bên xúc dưa hấu ăn, một bên nghiêng đầu nhìn đám người Khương Ninh bận rộn dọn dẹp, thầm nghĩ: "Xem dáng vẻ của họ hàng nhà Khương Ninh thì hẳn là rất có tiền, rốt cuộc tại sao hắn lại chạy tới nơi xa xôi hẻo lánh này để thuê phòng?"
"Chẳng lẽ là có ẩn tình nào khác?"
"Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới ta. Cho hắn thuê thì chí ít mỗi tháng cũng kiếm thêm được một khoản, mẹ sẽ đỡ vất vả hơn, vậy là được rồi."
Khương Quân Long nhìn mẹ và chị dâu đang bận rộn phụ giúp Khương Ninh sửa sang lại căn phòng thì cảm thấy hâm mộ không thôi, y cũng rất muốn có một “lãnh địa” riêng như thế này, nhưng chắc chắn không đời nào mẹ đồng ý cho y ra ở riêng.
Y được chiều chuộng từ bé, chưa từng phải đụng tay vào việc nhà, hôm nay cũng chỉ là ham vui mới chạy tới đây một chuyến, đương nhiên sẽ không ai kêu y hỗ trợ làm việc gì.
Khương Quân Long quay đầu đi ra cửa tính hóng gió, lúc này mới thấy Tiết Nguyên Đồng đang ngồi một mình ăn dưa hấu, y cảm thấy dáng dấp của “cô bé con” này trông rất dễ thương, vì vậy liền hào phóng lấy ra một chiếc túi nhỏ, bên trong có đựng mấy viên socola được bọc trong giấy gói rất đẹp mắt.
"Bạn nhỏ, ca ca mời ngươi ăn socola!"
Loại kẹo này rất đắt, những mười lăm tệ một viên, đây là y phải nhịn ăn để mua về trong chuyến du lịch vừa rồi.
Nào ngờ Tiết Nguyên Đồng nghe thấy người ta gọi mình là “bạn nhỏ” thì xụ mặt xuống, không nói không rằng lườm Khương Quân Long một cái.
Khương Quân Long thấy cô bé hung dữ như vậy thì bất giác thu hồi túi đựng socola, thầm nhủ: “Không cho ngươi nữa, học sinh tiểu học ngày nay chẳng có chút lễ phép nào!"