Chương 8: Giải Quyết Xong Vấn Đề Chỗ Ở
Đồng hồ đã điểm mười hai giờ khuya, thế nhưng ánh đèn phòng khách nhà bác cả vẫn sáng choang.
Bác cả Khương Tề Thiên ngồi ở trên ghế sô pha, xụ mặt, giọng điệu lộ rõ vẻ không vui.
"Đã nói là sẽ ở nhà ta ba năm trung học rồi mà, vừa tới lại đổi ý, đây là ghét bỏ bọn ta đúng không?"
"Làm gì có, nhà của đại bá vừa rộng vừa đẹp, bá mẫu lại nhiệt tình vui vẻ, ta chỉ hận không thể ăn dằm nằm dề ở đây mỗi ngày kia kìa."
"Chẳng qua bình thường ta đã quen ở một mình, thế nhưng nếu ta nói vậy với cha mẹ, chắc chắn họ sẽ không cho ta lên thành phố học, vì vậy ban đầu mới đồng ý với cha là sẽ tới nhà đại bá ở." Khương Ninh viện cớ.
Bác cả Khương Tề Thiên vẫn hơi hậm hực: "Tiểu đầu tử nhà ngươi, thế chẳng phải là ngươi đang đùa giỡn bọn ta à?"
"Ta nào dám, tình thế bất đắc dĩ thôi."
Khương Ninh giải thích một phen đàng hoàng, bấy giờ, bác cả mới đồng ý với quyết định của hắn.
Thẩm Thanh Nga đang ngồi ở một bên vừa nghịch điện thoại vừa im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Khương Ninh.
Từ lúc hắn về nhà tới giờ vẫn chưa nói một câu nào với nàng, nàng thật sự cảm thấy rất tức giận.
Được lắm, không nói thì không nói, ngươi tưởng chỉ một mình ngươi biết chơi trò chiến tranh lạnh à?
Phía xa xa, cậu anh họ Khương Quân Long đang lùa cơm ở bên bàn ăn. Y và bạn học ra ngoài du lịch suốt nửa tháng nay, vừa mới đáp máy bay xuống cách đây một tiếng.
Khác với mẹ mình, khi nghe tin Khương Ninh sẽ đến nhà mình ở, thật ra trong lòng Khương Quân Long cảm thấy rất vui.
Hồi còn bé, mỗi kỳ nghỉ hè, cha mẹ đều đưa y về quê thăm ông bà nội. Thời gian ở đấy đều là Khương Ninh dẫn y đi chơi mỗi ngày, từ ra đồng nhóm lửa nướng khoai, đến ra suối tắm rồi đi câu cá…
Tuy cùng tuổi với nhau, nhưng Khương Ninh lại có thể nghĩ ra rất nhiều trò thú vị, hơn nữa hắn có kinh nghiệm thành thục, dù là mò cua bắt ốc hay nhóm lửa, đá dế… hắn đều rành rẽ hơn Khương Quân Long rất nhiều, thế nên trong mắt Khương Quân Long khi ấy, Khương Ninh chính là một vị anh hùng không gì không thể làm.
Sau này lớn lên, tầm mắt cũng rộng hơn, Khương Quân Long không còn nhìn Khương Ninh bằng ánh mắt sùng bái như thuở nhỏ nữa, thế nhưng y vẫn rất thích người em họ này.
Lúc nghe cha bảo Khương Ninh sẽ ở đây ba năm, trong lòng Khương Quân Long cực kỳ hoan nghênh, về sau hai anh em có thể cùng học cùng chơi mỗi ngày rồi.
. . .
Ngày hôm sau, Khương Ninh tỉnh dậy từ rất sớm, không ngờ bác gái còn dậy sớm hơn, đã bắt đầu băm hành băm tỏi, chuẩn bị cho bữa ăn sáng.
Trông thấy còn lâu điểm tâm mới làm xong, Khương Ninh liền nói với bác gái một tiếng là mình không ăn sáng ở nhà, rồi vệ sinh thay đồ một lượt, bảo là muốn ra ngoài tìm phòng trọ.
Trên đường đi, hắn tấp vào một quán bình dân ven đường, nhanh chóng giải quyết xong 2 cái bánh bao và một bát canh trứng gà.
Xong xuôi, hắn liền đi tìm một cây ATM gần nhất rồi rút ra 1000 tệ, giai đoạn này vẫn còn chưa quá phổ biến việc quét mã QR để thanh toán.
Khương Ninh đi thẳng tới đập nước sông Huệ Thủy, đồng hồ vẫn chưa điểm qua 7 giờ, nhiệt độ ngoài trời còn rất mát mẻ.
Cũng giống như hôm qua, khắp ven đường quanh đập sông có rất nhiều người lớn tuổi đang ung dung đi bộ dưỡng sinh.
Hắn nhanh chóng tìm tới trạm biến áp quen thuộc, ngồi xuống một góc vắng vẻ, sau đó thúc giục Cửu Thiên Thần Lôi Thối Thể Quyết, bắt đầu thu nạp dòng điện, tôi luyện thân thể.
Thẳng đến khi mặt trời lên cao thì Khương Ninh mới dừng lại, nhiệt độ ngoài trời lúc này đã hơn ba mươi độ, nếu hắn vẫn còn ngồi đây phơi nắng nhắm mắt dưỡng thần, chắc chắn sẽ có người hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề cho xem.
Khương Ninh liếc nhìn điện thoại, đã là 9 giờ sáng. Hắn phủi sạch bụi trên quần áo, nhanh chân di chuyển thẳng về hướng dãy nhà gỗ mà hắn đã nhắm trúng từ lâu.
Nội trong hôm nay phải giải quyết xong chuyện phòng trọ mới được.
. . .
Căn nhà đầu tiên trong dãy nhà gỗ là một cửa hàng kinh doanh nhỏ, Khương Ninh thầm đánh giá, lựa chọn chỗ này để mở tiệm thì hẳn là không kiếm được bao nhiêu tiền.
Gần đó có một nhóm mấy ông chú trung niên đang ngồi hóng mát dưới bóng cây, vừa uống trà vừa đánh cờ. Thấy Khương Ninh đi tới, bọn họ cũng chẳng để ý.
Khương Ninh trực tiếp đi thẳng tới căn phòng thứ ba nằm ở phía tây, hắn không rõ nơi đây đang có người ở hay chưa, nếu như có thì xem chừng phải phí nhiều công sức mới tiễn đối phương đi được.
Lúc này, cách vách có một cô bé khá thấp đi ra, có lẽ là học sinh tiểu học, mái tóc rối bù bay tán loạn, trên người mặc quần đen áo trắng, dưới chân là đôi dép xỏ ngón màu xanh.
Ngay lúc nhìn thấy gương mặt của đối phương, Khương Ninh bất giác kinh ngạc đến ngây ngẩn, đây chẳng phải là học sinh tiểu học gì, chỉ là đối phương quá thấp bé thôi.
Cô gái này tên là Tiết Nguyên Đồng, là bạn học cùng lớp ở kiếp trước của hắn, một cô gái xinh đẹp nhưng tính tình hơi cổ quái, hoàn cảnh khá đáng thương.
Tiết Nguyên Đồng chỉ nhìn thoáng qua hắn một cái liền chỉ tay về một phía, đoạn nói: "Nhầm nhà rồi, ngươi muốn mua đồ gì thì sang bên kia kìa."
Khương Ninh lên tiếng: "Ta không có nhu cầu mua đồ, ta chỉ muốn hỏi thăm xem căn nhà này ở có người ở hay không thôi."
Tiết Nguyên Đồng nghe vậy thì ngẩng lên nhìn chằm chằm Khương Ninh, "Có người ở, nhưng nhà bọn họ hung dữ lắm, lại còn nuôi một con chó săn to, cả ngày sủa ầm ĩ nhức cả đầu. Ngươi tới tìm họ?"
"Vậy à, đáng tiếc, ta đang định thuê căn phòng đó." Hắn lắc đầu đáp.
"Ngươi muốn thuê phòng?" Tiết Nguyên Đồng ngạc nhiên.
"Đúng vậy."
"Đấy là nhà của ta."
Khương Ninh nghĩ nàng nghe nhầm, vì vậy lại chỉ sang gian bên cạnh, "Không phải, ta tính thuê căn kia."
"Cả hai căn đều là nhà của ta. Ngươi muốn thuê phòng đúng không, thuê bao lâu, thuê để làm gì?" Tiết Nguyên Đồng ôm hai tay trước ngực, lộ ra dáng vẻ chủ nhà, có điều bộ dáng quá thấp, thoạt trông không có chút uy tín nào.
"Trước mắt ta thuê một năm đã, ngươi cho thuê bao nhiêu tiền một tháng?"
Hiển nhiên, Tiết Nguyên Đồng chưa từng trực tiếp đứng ra cho khách trọ thuê phòng, vì vậy nàng không biết giá cả, lập tức quay vào trong kêu to: "Mẹ, có người tới thuê nhà."