Edit: Lê Thanh
Beta: Ly Ly
Một câu nói kia của Trầm Lục khiến
cho Liên Thủ Tín và Trương thị đều vô cùng vui mừng, Liên Mạn Nhi cũng
cao hứng đến mức hai con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Ủ rượu nho chiếm một phần lớn trong kế
hoạch kiếm tiền năm nay của Liên Mạn Nhi. Năm trước, rượu nho các nàng
bán cho Trầm gia đã nhận được phản hồi rất tốt. Năm nay các nàng lại ủ
rượu nho, đương nhiên không lo nguồn tiêu thụ. Mà mấy ngày trước việc
rượu nhà của Hà lão lục ủ bị khách hàng tìm tới tận cửa bắt đền, đã vô
tình nâng cao giá trị rượu nho nhà nàng.
Mặc dù cũng có người suy đoán được trình tự ủ rượu nho của nàng, nhưng thông qua chuyện của Hà lão lục, chỉ sợ
những người đó phải từ bỏ ý định kiếm chát một chút trong đầu.
Liên Mạn Nhi khẳng định, rượu nho năm nay các nàng ủ nhất định sẽ bán rất tốt.
Điều duy nhất có chút không xác định là, nàng sợ công trình xây dựng trên núi sẽ ảnh hưởng tới việc thu hoạch
nho dại. Hiện tại đã có được sự hứa hẹn của Trầm Lục, việc đó cũng không cần lo lắng nữa.
Nho dại trên núi sẽ được bảo vệ thật tốt, hơn nữa tất cả đều thuộc về nhà nàng.
Mọi người trong phòng đang nói chuyện, liền có người từ bên ngoài tiến vào bẩm báo với Trầm Lục.
“Cha con của Vương cử nhân thôn Tam Thập Lý cầu kiến, phụ thân Liên Phương, đại ca Liên Thủ Nhân và cháu trai
Liên Kế Tổ của Liên chưởng quầy cầu kiến…”
Liên Thủ Tín nghe người hồi bẩm xong, liền có chút chân tay luống cuống, trên mặt lộ ra thần sắc quẫn bách.
Nhân vật lớn như Trầm Lục đến đây,
Vương cử nhân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bái kiến, thế nhưng
Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân cũng tới, cái này hơi có chút vượt
khỏi dự đoán của Liên Mạn Nhi.
Trầm Lục chỉ vào cửa hàng nhà nàng ngồi
một chút, Liên lão gia tử đường đường chính chính đến cầu kiến, điều này tựa hồ có chút…, Liên Mạn Nhi không tìm thấy từ nào phù hợp để hình dung.
Giật mình thì giật mình, Liên Mạn Nhi
nghĩ lại một chút, cảm thấy Liên lão gia tử làm vậy cũng không có gì kỳ
lạ. Liên lão gia tử có việc truy cầu, chỉ vì bất đắc dĩ mà áp chế xuống
chứ ông không phải hoàn toàn buông tha ý niệm trong đầu. Từ nhỏ Liên lão gia tử đã lưu lạc bên ngoài, nếu như không biết nắm bắt cơ hội thì sao
có thể từ một tên học nghề nho nhỏ làm được đến vị trí chưởng quầy ở
cửa hiệu mặt tiền?
Hoặc đổi một góc độ khác để suy nghĩ,
Trầm Lục ngồi trong cửa hàng, bên ngoài đương nhiên sẽ được bảo vệ
nghiêm nghị. Liên lão gia tử muốn vào cửa nhất định phải thông truyền.
Muốn gặp Trầm Lục là chuyện của bọn họ, có muốn gặp bọn họ hay không lại phụ thuộc hoàn toàn ở Trầm Lục.
“Đêm nay, ta sẽ ở lại trên thị trấn Thanh Dương, để cho cha con Vương gia chờ trên thị trấn đi.” Trầm Lục chậm rãi nói.
Trầm Lục không có ý định gặp cha con
Vương cử nhân tại đây, lại để cho cha con Vương gia đi đến thị trấn, mà
cũng chưa chắc là sẽ gặp bọn họ ở thị trấn.
Trầm Lục nói xong câu đó, đôi mắt xẹt qua trên người Liên Thủ Tín cùng Trương thị, lại chuyển qua trên mặt Liên Mạn Nhi.
“Gọi người nhà Liên chưởng quầy vào đi.” Trầm Lục nói, “Ta đang muốn tìm một nông dân bản địa có kinh nghiệm để
hỏi một chút tình hình mùa màng hai năm qua.”
Người truyền lời lui ra ngoài. Sau đó liền dẫn ba người từ bên ngoài từ từ đi vào.
Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Kế
Tổ tất cả đều mặc xiêm y mới tinh, nối đuôi nhau tiến vào, quỳ xuống
cùng một chỗ, hướng Trầm Lục hành đại lễ.
“Đứng lên đi,” Trầm Lục khoát tay áo để cho ba người bọn họ đứng dậy, rồi bắt đầu đánh giá. “Lấy ghế cho lão gia tử.”
Liên lão gia tử vốn muốn từ chối, nhưng
thấy Trầm Lục thật sự muốn hắn ngồi, liền vội vàng nói tạ ơn, sống lưng
thẳng tắp ngồi vào cái ghế bên cạnh, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đều
đứng sau lưng Liên lão gia tử.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Kế Tổ, hôm nay cũng không phải ngày hưu mộc, đáng lẽ Liên Kế Tổ đang ở trường
chứ, tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Liên lão gia tử cố ý nhờ
người gọi hắn về?
Quả nhiên trong mắt Liên lão gia tử, con trai trưởng cùng cháu đích tôn luôn luôn không giống như những người khác?
“Lão gia tử năm nay bao nhiêu tuổi,
nguyên quán ở đâu?” Kính lão tôn hiền là truyền thống của triều đại này, cho nên đối với Liên lão gia tử, Trầm Lục hiếm khi ấm áp mà hỏi thăm.
Liên Mạn Nhi đang muốn nghe Liên lão gia tử trả lời, lại nhìn thấy gã sai vặt bên người Trầm Lục hướng nàng ra
hiệu. Liên Mạn Nhi theo gã sai vặt đi ra ngoài, nguyên lai gã sai vặt
này ngại nước không đủ nóng, muốn đi nấu một nồi nước khác. Liên Mạn
Nhi đành phải mang theo hắn vào bếp. Sau lại có đội kỵ mã và tùy tùng đến xin nước uống.
Đến khi Liên Mạn Nhi trở lại cửa hàng, đoàn người Trầm Lục đã từ trong nhà đi ra, lên ngựa đi mất.
Mọi người đứng tại bên đường nhìn đoàn
người tiến vào Thanh Dương trấn, đến khi nhìn không thấy bóng dáng nữa
mới trở về. Liên lão gia tử không lập tức đi về mà lại cùng Liên Thủ Tín vào trong nhà.
Xem trên mặt Liên lão gia tử, Liên Thủ
Nhân cùng Liên Kế Tổ khó dấu sắc mặt vui mừng, Liên Mạn Nhi thực sự muốn biết vừa rồi bọn họ cùng Trầm Lục nói chuyện gì, nhưng lại không tiện
hỏi ngay bây giờ.
Liên lão gia tử vào nhà, ngồi vào chiếc
ghế ban nãy, so với vừa rồi thì tư thái tự nhiên buông lỏng hơn rất
nhiều. Liên Kế Tổ cũng ngồi xuống theo, chỉ có Liên Thủ Nhân đi đến bên
cạnh, hai tay bưng lấy cái ghế lúc nãy Trầm Lục ngồi qua, chốc thì nhìn
nhìn Liên Thủ Tín, chốc lại nhìn nhìn Liên lão gia tử.
“Đây là cái ghế mà Lục gia đã ngồi qua, ta nên cầm về nhà, cái này là khó có được a.” Mặt mày Liên Thủ Nhân hớn hở nói.
“Đại bá nói rất đúng.” Liên Mạn Nhi lập
tức cười nói, “Cái ghế này, còn có cái bàn này, cha mẹ cháu nói rồi, về sau phải giữ gìn cẩn thận, đặt trong phòng này.”
“Đúng, chúng đệ tính như vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
Liên Thủ Nhân liếc Liên Thủ Tín một cái, lại quay đầu nhìn Liên lão gia tử, tựa hồ như ngóng trông Liên lão gia
tử có thể nói cái gì đó.
“Việc này lão Tứ hiểu rõ, để cho chính hắn an bài đi.” Liên lão gia tử nói.
Liên Thủ Nhân thấy Liên lão gia tử nói như vậy, mặc dù có chút hậm hực nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.
“Lão đại, ngươi ngồi xuống, lão Tứ, ngươi cũng ngồi xuống.” Liên lão gia tử vẫy tay, để cho hai đứa con trai ngồi trước mặt.
Sau đó Liên lão gia tử nói rất nhiều.
Ông nói những năm này vất vả, ông muốn hai huynh đệ Liên Thủ Nhân và
Liên Thủ Tín phải đồng lòng với nhau, còn nói đến tuổi Liên Thủ Nhân
khảo thi, Liên Kế Tổ đồng sinh thí, dặn dò Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ phải cố gắng đọc sách, đừng khiến ông và cả nhà phải thất vọng.
Ông nói cho đến khi Ngũ Lang với tiểu
Thất tan học trở về, bụng tiểu Thất kêu ùng ục, Liên lão gia tử mới nhớ
đến việc phải ăn cơm trưa.
Đi ra khỏi phòng, Liên lão gia tử lại để cho Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ về nhà trước, ông còn có lời muốn nói với Liên Thủ Tín.
“Những ngày này, trong lòng cha cứ suy
nghĩ mãi. Đời này của đại ca con chỉ có thể dựa vào con đường đọc sách.” Liên lão gia tử thở dài một hơi, nói lời thấm thía với Liên Thủ Tín,
“Mấy năm nay, cả nhà ta chu cấp cho hắn, tốt xấu gì hắn cũng có cái để
dựa vào, tú tài không phải ai muốn thi cũng đều có thể thi đậu. Bây giờ
nếu có cơ hội, cả nhà ta phải giúp đỡ hắn một chút.”
Liên Thủ Tín yên lặng lắng nghe.
“Đây là vì tốt cho đại ca con, cũng là
vì tốt cho cả nhà ta.” Liên lão gia tử lại tiếp tục nói, “Nếu đại ca con có thể làm được thì cũng sẽ giúp ích được cho cả nhà ta. Có hắn đi
trước, về sau việc học hành, việc thi cử của Ngũ Lang với tiểu Thất cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Liên Thủ Tín nhìn Ngũ Lang với tiểu Thất đang chuẩn bị đi đến cửa hàng, hắn quay đầu lại muốn nói cái gì đó với
Liên lão gia tử, nhưng chỉ há miệng mà không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
“Các con đều do cha sinh ra, lòng bàn
tay hay mu bàn tay đều là thịt. Cha cũng không bất công với đứa nào, cha chỉ muốn tốt cho các con. Cả nhà muốn vặn thành một cỗ dây thừng, hai
bên phải đồng lòng, giúp đỡ lẫn nhau thì mới có được những ngày tháng
tốt lành. Về sau cha và mẹ con mới có thể yên tâm.”
Liên Mạn Nhi giả bộ ở phía sau khóa cửa, nàng đã nghe hết toàn bộ buổi nói chuyện của Liên lão gia tử. Nàng cũng hiểu rất rõ những tính toán của Liên lão gia tử. Bởi vì đã đầu tư rất
nhiều vào Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, nên phải tiếp tục đầu tư, sẽ kinh tế hơn so với đầu tư vào con cháu khác. Liên Thủ Nhân làm nông dân
không nổi, vậy người làm cha như ông phải giúp đỡ Liên Thủ Nhân tiếp
tục tìm đường ra từ việc đọc sách, hơn nữa ông còn muốn mấy người con
trai khác cũng cố gắng vì mục tiêu này.
Lúc Liên Mạn Nhi đi vào cửa hàng, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đã làm đồ ăn xong.
Liên Chi Nhi vốn ở nhà cũ cho lợn, gà
vịt ăn xong, không đợi Liên Mạn Nhi đưa cơm cho nàng, liền tự tới đây,
nàng thấy mọi người đang nói chuyện ở cửa hàng mới, không biết nói cái
gì, nàng cũng không đi qua đó mà vào bếp nấu cơm.
“Mạn Nhi, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Ngũ Lang liền hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đem chuyện Trầm Lục cùng Trầm Khiêm tới chơi nói với Ngũ Lang và tiểu Thất.
“Kế Tổ ca sao lại trở về rồi, hắn không đến trường à?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang cùng tiểu Thất.
“Có đến, lúc đệ cùng ca ở trường tư thục còn trông thấy hắn mà.” Tiểu Thất nói.
“Vậy ai gọi hắn về nhỉ, có tìm hai người không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Không biết, không ai tìm chúng ta.” Ngũ Lang nói.
Một hồi Liên Thủ Tín cũng về rồi, người một nhà kê bàn bắt đầu ăn cơm.
“Mẹ, con thấy ông nội với đại bá hình
như rất cao hứng. Lúc nãy mọi người nói những gì vậy ạ?” Vừa ăn cơm,
Liên Mạn Nhi vừa hỏi Trương thị. Chẳng lẽ Liên lão gia tử cầu xin Trầm
Lục cái gì, sau đó Trầm Lục đã đáp ứng?
“Cũng không nói cái gì, Lục gia chỉ hỏi
thu hoạch thế nào, còn hỏi ông nội con bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu.”
Trương thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, rồi mới lên tiếng, “Mẹ cũng lần đầu nghe nói, tổ tiên chúng ta là ở phủ thành phải không?”
“Khi còn bé giống hình như từng có nghe cha nói qua một lần, ta không nhớ rõ lắm.” Liên Thủ Tín bới một ngụm cơm nói.
“Chúng ta thật sự có thân thích với Trầm gia?” Trương thị có chút bán tín bán nghi nói.
“Mẹ, chuyện gì thế? Cái gì thân thích?” Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi.
“Mẹ cũng hồ đồ đây.”
Trương thị lại nhìn thoáng qua Liên Thủ
Tín, lúc này mới nói cho Liên Mạn Nhi. Nguyên lai Liên lão gia tử nói ra nguyên quán là người phủ thành. Sau đó Trầm Lục hỏi một lão gia nhân
bên người, có biết người Liên gia nào ở phủ thành không.
Lão gia nhân kia liền nói phủ thành có
một hộ họ Liên, là người quen cũ với Trầm Phủ, về sau hình như là dọn đi rồi, lâu dần cũng không qua lại. Lão gia nhân kia còn hỏi tính danh cha mẹ Liên lão gia tử, năm nào đến thôn Tam Thập Lý vân…vân. Đáng tiếc lúc cha mẹ mất, Liên lão gia tử tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không
nhớ rõ lắm. Bất quá ông nhớ rõ, cha của ông là người đọc sách, thường
nói với ông rằng, nhà mình vốn là nhà thanh quý.
Về sau lão gia nhân kia nói, rất có thể cha của Liên lão gia tử chính là hậu nhân của hộ Liên gia đó.
“Không, không thể nào.” Liên Mạn Nhi trợn mắt há hốc mồm.