Nhà các nàng với Trầm gia là thân thích, Liên Mạn Nhi cảm thấy có chút khó tin.
Có điều ngẫm lại, thân thích cũng chia
xa gần. Trầm gia nhân khẩu đông, khó đảm bảo việc sẽ có một hai nhà thật sự có chút quan hệ với Liên gia.
Dựa theo lời Liên lão gia tử nói, tổ
tiên Liên gia là người đọc sách, Liên gia vốn là nhà thanh quý. Điều đó
có thể giải thích tại sao lúc đầu Liên lão gia tử đang làm đại chưởng
quỹ trong thành rất tốt lại không chịu hồi hương mua đất, mà lại dùng
toàn lực để nuôi dưỡng con trai trưởng học hành ra làm quan.
“Vậy Trầm Lục, à không, Lục gia có nói gì không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lục gia ngược lại không nói gì.” Trương thị đáp.
“Trầm gia có rất nhiều thân thích! Nếu
lúc trước thực sự thân thì quản chi việc xa xôi. Hiện tại có bắn đại bác cũng không tới. Ta đừng suy nghĩ chuyện này mà vô ích.” Liên Thủ Tín
rầu rĩ nói.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, Liên Thủ Tín
vẫn là người rất thực tế. Cứ như vậy mà sống, không nên sinh ra ý nghĩ
vô căn cứ gì. Thái độ này đối với nhà bọn họ là chuyện tốt.
Lão gia nhân bên người Trầm Lục nói có
khả năng Liên lão gia tử cùng Trầm gia là họ hàng, nhưng Trầm Lục lại
không nói gì. Nói cách khác, hắn không thừa nhận cũng không phản đối mà
tiếp tục nói chuyện khác. Nếu như vậy, Liên Mạn Nhi nghĩ tới một loại
khả năng nào đó…
Việc đó tựa hồ cũng không phải là không được.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không đem ý nghĩ của mình nói ra.
“Mẹ, ông nội có thỉnh cầu gì với Trầm Lục không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Trương thị, đây là vấn đề nàng cần quan tâm.
Trương thị không trả lời mà giống như lúc trước, liếc nhìn Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín chỉ buồn bực bới cơm.
“Ta với Lục gia là quan hệ gì? Ông nội
con là người hiểu chuyện, sao có thể vừa thấy mặt đã có yêu cầu gì với
người ta.” Trương thị nói, “Ông nội con chỉ cùng Trầm Lục gia tán gẫu.
Nói chuyện của chúng ta, nói đại bá con là tú tài. Ý định nạp giam tuyển quan, còn nói Kế Tổ ca của con nữa, nói các con muốn tham gia cuộc thi
học trò nhỏ, cũng không nói chuyện gì khác.”
“Chỉ những cái này?” Liên Mạn Nhi chưa chịu từ bỏ.
“Ừ, chỉ những cái này.” Trương thị gật đầu nói.
Tròng mắt Liên Mạn Nhi đảo quanh, chỉ là những việc này mà khiến Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ
cao hứng như vậy, trong đó đương nhiên có duyên cớ.
Là quan hệ thân thích lập lờ nước đôi kia sao? Nhất định là vậy rồi.
Quan trường là một thế giới rất kỳ diệu. Dùng thế lực Trầm gia, việc này mơ hồ, chưa xác nhận quan hệ thân
thích, tới một mức độ nào đó, nó sẽ trở thành bùa hộ mệnh, trở thành bậc thang. Trầm Lục là người trong giới thượng lưu, quy luật đó hắn rất rõ
ràng. Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn giữ thái độ im lặng, có thể
được cho là một loại ngầm đồng ý?
Tại sao Trầm Lục phải làm như vậy?
Liên Mạn Nhi loáng thoáng cảm thấy nàng bắt được chút gì đó.
Ăn cơm trưa xong, Ngũ Lang cùng tiểu
Thất nói, buổi chiều tiên sinh dạy bọn họ bận việc, hai người không cần
đi học. Liên Mạn Nhi nghĩ đến cây hướng dương non nàng trồng đang lớn
dần, liền điều khiển xe trâu đi đến nhà cũ. Ba đứa bé đào hơn phân nửa
cây hướng dương non, lại ngồi xe trâu trở về.
Liên Mạn Nhi định đem những cây hướng
dương non này trồng bên cạnh cửa hàng mới. Sau này, hoa hướng dương có
thể làm đẹp cho cửa hàng.
Ngũ Lang ở phía trước phụ trách đào hố, tiểu Thất theo sau tưới nước, Liên Mạn Nhi phụ trách trồng cây, nghé
nhỏ Tiểu Hoàng đứng ở bên cạnh, cũng không tùy tiện đi loạn.
Ba đứa trẻ vừa cười nói vừa làm việc,
được một lúc liền nghe thấy tiếng xe ngựa vang lên. Một chiếc xe ngựa đi từ Thanh Dương trấn tới, dừng lại trước mặt bọn hắn.
Hai gã sai vặt từ trên xe nhảy xuống,
muốn đón lấy thân thể tròn vo của Trầm Khiêm. Hắn đẩy gã sai vặt đang
cầm tay mình ra, từ trên xe nhảy xuống. Hai gã sai vặt bị hù dựng ngược. Phía sau xe ngựa có hai tùy tùng lớn tuổi đi theo, cũng đều nhảy xuống
ngựa, tụm lại trước mặt Trầm Khiêm.
“Có gì mà hoảng sợ, ta không phải rất
tốt đấy sao? Các ngươi cách xa ta một chút.” Trầm Khiêm không kiên nhẫn
khoát tay áo với mấy người đi theo mình. Sau đó liền chạy tới chỗ Liên
Mạn Nhi. “Liên Mạn Nhi, ta đến tìm ngươi để chơi đây!”
Liên Mạn Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất trồng cây hướng dương, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Khiêm đang hưng trí bừng bừng chạy tới, không khỏi muốn
xoa trán.
“Này, ngươi đang chơi cái gì vậy, cho ta chơi với?” Trầm Khiêm chạy đến trước mặt Liên Mạn Nhi, một đôi mắt híp
tràn đầy mới lạ nhìn nàng.
Đứa nhỏ lớn lên trong Kinh thành như
Trầm tiểu béo nhất định cho rằng nàng đang chơi, Liên Mạn Nhi tỏ vẻ bất
đắc dĩ nhìn Trầm Khiêm.
“Ta không phải đang chơi, ta đây là đang làm việc. Đây là cây hướng dương, ta đang trồng cây hướng dương.” Liên
Mạn Nhi kiên nhẫn giải thích cho Trầm Khiêm hiểu.
“A, vậy cho ta trồng với.” Trầm Khiêm
không hề ngại ngùng mà tiếp nhận lời nói của Liên Mạn Nhi, đối với việc
trồng cây hướng dương, ngược lại hắn càng có hứng thú.
Trình đội dính người của nhóc béo, Liên
Mạn Nhi đã lĩnh giáo qua. Nàng nghĩ nghĩ liền gật đầu. Đào hố Trầm Khiêm hiển nhiên làm không được, cũng không thể để cho hắn vấy một tay bùn,
như vậy chỉ còn lại một việc Trầm Khiêm miễn cưỡng có thể làm.
“Vậy ngươi đi tưới nước.” Liên Mạn Nhi
lên tiếng, “Việc tưới nước này rất quan trọng, trước tiên ngươi xem tiểu Thất tưới bao nhiêu nước, không thể nhiều quá cũng không thể ít quá,
nếu không cây hướng dương trồng xuống sẽ không sống được.”
Trầm Khiêm nghe Liên Mạn Nhi nói xong,
quả thật cao hứng, liền đem ánh mắt chuyển đến trên người tiểu Thất, xem ra đã buông tha cho ý định cướp đoạt việc làm trong tay Liên Mạn Nhi.
Tiểu Thất làm mẫu cho Trầm Khiêm, rồi đem bầu nước đưa cho hắn.
Trầm Khiêm cười vui đến nỗi miệng không
khép lại được, hắn cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hồ lô tưới nước, còn thường xuyên hỏi Liên Mạn Nhi thấy hắn làm thế nào.
Liên Mạn Nhi trồng xong tất cả cây hướng dương non, liền nhẹ nhàng thở ra. Nhóc béo đến, bởi vì nàng an bài thỏa đáng nên cuối cùng cũng không có nhiễu loạn gì lớn, ngược lại còn giúp
được chút chuyện nhỏ. Tuy nhiên, các nàng hoàn toàn không cần nhóc béo
hỗ trợ.
Trầm Khiêm nhìn mấy cây hướng dương đã trồng tốt, vui mừng giống như mình đã làm được việc lớn gì đó.
“Sau này mấy cái cây này có thể mọc ra
hạt sao? Có thể ăn được sao?” Tuy mấy người Liên Mạn Nhi đã giải thích
cả buổi với hắn rồi, Trầm Khiêm vẫn không thể liên hệ mấy cái cây trước
mắt với hạt hướng dương thường ăn.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Liên Mạn Nhi phải về cửa hàng rửa tay,
Trầm Khiêm đương nhiên cũng đi cùng. Hai tùy tùng kia đã nói với Trương
thị và Liên Thủ Tín, Trầm Lục muốn ở lại Thanh Dương trấn một đêm để
giải quyết công việc. Trầm Khiêm ở trên thị trấn chịu không nổi nên đến
tìm mấy người Liên Mạn Nhi chơi. Trầm Lục đã đáp ứng, phái mấy người bọn họ đi theo.
Sau khi Trương thị và Liên Thủ Tín biết
quan hệ của Trầm Khiêm với Thạch thái y, hai người coi trọng Trầm Khiêm
còn muốn hơn Trầm Lục, đương nhiên cái gì cũng đáp ứng. Còn dặn đi dặn
lại với ba đứa Liên Mạn Nhi, muốn bọn họ mang theo Trầm Khiêm chơi thật
tốt.
Liên Mạn Nhi có chút buồn rầu, thân phận Trầm Khiêm bất phàm, thân thể lại không chắc nịch như tiểu hài tử ở
nông thôn, muốn mang hắn chơi cùng cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Trầm Khiêm tựa hồ một chút cũng không ý
thức được suy nghĩ của Liên Mạn Nhi, hắn gọi gã sai vặt lấy một cái hộp
lớn đến, bên trong đều là điểm tâm tinh xảo.
“Mạn Nhi, cho ngươi ăn.” Trầm Khiêm mời Liên Mạn Nhi ăn điểm tâm, “Ngũ Lang, tiểu Thất, hai ngươi cũng ăn đi.”
Liên Mạn Nhi liền lấy một khối bánh ngọt hạt thông bỏ vào trong miệng.
Trầm Khiêm cũng lấy một khối, nhỏ giọng
lầm bầm một câu: “Ngươi không cho ta ăn trái cây nhà ngươi.” Nói xong
còn dùng con mắt nhỏ của mình liếc Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi thiếu chút nữa thì nghẹn,
nàng nhớ buổi sáng nàng có cầm ít điểm tâm trái cây, sau mấy người tùy
tùng lại không để cho Trầm Lục cùng Trầm Khiêm ăn đồ bên ngoài, nên mới
đem hộp đồ cất đi. Lúc đó Trầm Khiêm cũng nhìn thấy hộp đồ.
Nàng không để lại cho Trầm Khiêm, lúc đó Trầm Khiêm cũng không nói gì, ai nghĩ đến nhóc béo này lại mang thù rồi.
Liên Mạn Nhi híp híp mắt, giả bộ không
nghe thấy lời nói của Trầm Khiêm, vốn chỉ định ăn một khối, rồi lại cố ý lấy thêm một khối, ăn ngon lành.
Trầm Khiêm không tức giận, ngược lại rất cao hứng.
“Mạn Nhi, ngươi thích ăn hạt thông à?
Vậy khối này để cho ngươi.” Trầm Khiêm chỉ vào mốt khối bánh ngọt hạt
thông khác trong hộp nói.
Liên Mạn Nhi thấy hắn như vậy, ngược lại không còn lời nào để nói.
Sau khi ăn hết điểm tâm, Trầm Khiêm lại ngồi không yên.
“Mạn Nhi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
“Bên ngoài không có gì thú vị cả, ta
ngồi trong phòng ăn điểm tâm, nói chuyện không phải rất tốt sao.” Liên
Mạn Nhi nói. Không phải nàng không muốn đi ra ngoài chơi, mà là thân
phận Trầm Khiêm làm cho nàng cố kỵ.
“A…” Trầm Khiêm cũng không bởi vậy mà
nổi giận, dịch dịch bờ mông trên đệm một chút, rồi lại hứng trí bừng
bừng nói, “Mạn Nhi, ta có mang diều đến, chúng ta đi thả diều đi.”
“Được.” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Khiêm nói như vậy, nghĩ nghĩ rồi đáp ứng.
Hôm nay gió không nhỏ, rất thích hợp để thả diều.
Trầm Khiêm mang đến một con Phúc Yến
Phong tranh, khung làm bằng thanh trúc, phía trên bọc tơ lụa thượng
đẳng. Con diều màu sắc diễm lệ, tạo hình giống chim én như đúc, phía
trên hai cánh diều là hình vẽ con dơi xinh đẹp. Dây diều cũng là hàng
thượng đẳng.
Hiển nhiên con diều này giá trị rất xa xỉ.
Mùa này, trẻ con ở nông thôn cũng chơi
diều. Có điều bình thường bọn họ không có tiền, cho dù có cũng không nỡ
mua diều được bán sẵn, mà đại đa số đều tự mình làm diều để chơi.
Không có cành trúc, bọn họ thường dùng
cành liễu mềm dẻo để làm khung, làm theo kiểu hình thoi đơn giản nhất,
phía trên dán loại giấy trắng rẻ tiền. Nhưng không được vì vật chất bần
cùng mà coi thường sức sáng tạo của bọn nhỏ. Chỉ dùng loại mực tàu thô
ráp nhất nhưng bọn chúng có thể vẽ ra đủ loại hình dáng rất thật.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng làm một con diều như vậy, ở ba góc diều còn cột thêm vải. Trục cuốn dây diều là cây gỗ thô, dây diều được làm từ một vài sợi bông.
Tuy con diều đơn giản như vậy nhưng vẫn mang đến cho bọn họ rất nhiều niềm vui.
Đi chơi diều cùng Trầm Khiêm, Liên Mạn
Nhi cũng đem con diều nhà mình theo. Địa điểm chơi diều là mảnh đất nhà
nàng vừa mua. Nơi này rộng rãi lại không có vật gì trở ngại, rất thích
hợp để chơi diều.
“Mạn Nhi, phía trên con diều của ngươi
vẽ cái gì vậy?” Thấy Liên Mạn Nhi cũng cầm con diều đi ra, Trầm Khiêm tò mò dí sát vào ngắm nghía.
Liên Mạn Nhi đưa con diều tới để cho Trầm Khiêm có thể xem rõ ràng hơn.
“Không nhìn ra được sao? Rất rõ ràng đấy.” Liên Mạn Nhi nói.
Trầm Khiêm nhăn mày lại, phía trên con
diều của Liên Mạn Nhi vẽ cái gì tròn tròn, hình như có điểm giống vật gì đó, thế nhưng ai lại vẽ cái này ở trên con Diều bao giờ?
“Cái này không phải là bánh bao đấy chứ?” Trầm Khiêm thử thăm dò nói.