Edit: Nguyệt
Liên lão gia tử gửi thư đến, cả nhà đều bỏ việc trong tay đang làm xuống để nghe Ngũ Lang đọc thư.
Trong thư Liên lão gia tử nói, biết Liên Thủ Tín nhờ trồng cây ngô mà có công trạng, được Hoàng Đế ngự ban cổng chào, ông rất cao hứng. Nay
thấy một nhà Liên Thủ Tín sắp chuyển vào nhà mới, ông lại càng vì bọn họ mà vui mừng. Liên lão gia tử còn nói sẽ để Liên Kế Tổ và Tưởng thị trở
lại lúc khánh thành cổng chào.
Liên lão gia tử để Liên Kể Tổ trở lại, có nhiều mục đích quan trọng.
Thứ nhất, cổng chào tuy được ngự ban cho Liên Thủ Tín, nhưng cũng khiến
cả Liên gia có vinh quang, Liên Kế Tổ lại là trưởng tôn của Liên gia,
nên thay thế Liên lão gia tử và Liên gia lạy cảm tạ ân đức. Trong thơ
Liên lão gia tử còn nói nếu không phải bây giờ tuổi đã lớn, mấy trăm dặm đường đi lại, sợ sẽ thành bệnh, liên lụy con cháu, thì ông sẽ tự mình
đến. Còn Liên Thủ Nhân, vốn cũng định trở về, nhưng vướng chức quan
trong người, nên đành phải ở lại.
Hơn nữa, biết nhà Liên Thủ Tín chuẩn bị vào nhà mới, nên Liên Kế Tổ đến thay thế toàn gia chúc mừng và đốt nồi* (燎锅底- đây là một phong tục vào nhà mới của người phương bắc).
Còn một sự kiện khác là sắp đến mùa đông, hoa màu hẳn đã thu hoạch xong, Liên Kế Tổ trở lại cũng vừa lúc thu tô ruộng.
“Kế Tổ muốn trở lại đốt nồi cho nhà chúng ta cùng cổng chào ngự ban
sao?” Nghe xong thư của Liên lão gia tử, Trương thị có chút kinh ngạc. “ Thư chúng ta gửi đáng lẽ không thể đến nhanh như vậy được? Sao ông nội lại biết được chuyện vậy nhỉ?”
Mặc dù chuyện được ngự ban cổng chào là chuyện lớn, gây náo động quanh đây, tất nhiên phải viết thư báo cho Liên lão gia tử.
Nhà Liên Mạn Nhi gửi thư cho Liên lão gia tử, ủy thác cho người làm
ăn ở trấn trên hay lui tới phủ Hà Gian. Nhưng tính theo ngày xuất hành
cùng cước trình, cho dù người nọ có thuận tiện thì thời điểm mà Liên lão gia tử viết xong bức thư này, chắc cũng chưa nhận được thư của Liên Thủ Tín gửi qua mới đúng.
Vậy sao Liên lão gia tử lại biết tin, hơn nữa còn biết rất chính xác.
“Hẳn là Hoa nhỉ tỷ viết thư cho bên kia.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.
Liên Hoa Nhi biết chữ, cũng có thể tự viết thư. Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị mang theo toàn gia đi đến phủ Hà Gian nhậm chức, chắc chắn sẽ có
thư từ qua lại với Liên Hoa Nhi.
Nhà Liên Mạn Nhi được ban thưởng cho cổng chào, Tống Hải Long mang
theo quản sự đến chúc mừng một lần, cũng nói chờ ngày cổng chào chính
thức hoàn thành, nhà Liên Mạn Nhi vào nhà mới hắn sẽ dẫn theo Hoa Nhi
đến cùng. Tống Hải Long còn chuyển lời của Trầm lão phu nhân nói là nếu
thân thể cho phép, lúc đó cũng sẽ đến chúc mừng.
Tống gia tự nhiên là biết được ngày hoàn thành cổng chào và dọn vào
nhà mới của nhà Liên Mạn Nhi. Hơn nữa, Tống gia lại quen biết rộng, dù
có phải hạ nhân đưa tin, hay nhờ người gửi hộ, tốc độ cũng nhanh hơn
nhiều so với nhà LIên Mạn Nhi.
“Chắc là vậy rồi.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
Thư đọc xong, người một nhà liền cùng vào bàn ngồi, ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, bàn ăn được dọn xuống, lại đổi sang bàn đọc sách,
Liên Mạn Nhi liền chuẩn bị giấy bút sẵn sàng, người một nhà ngồi chung
một chỗ, bắt đầu bàn chuyện chuẩn bị tiệc rượu cho ngày vào nhà mới.
“Ta tính trước xem ngày đó có bao nhiêu người đi.” Liên Mạn Nhi nói.
Tính tốt khách mời mới quyết định được làm bao nhiêu bàn tiệc.
“Chuyện này, từ khi bắt đầu xây nhà mới ta cũng bắt đầu nghĩ.” Trương thị vừa khâu giày vừa nói. Nữ nhân nhà nông dân phần lớn đều chịu khó,
có thói quen nhất tâm nhị dụng, thậm chí đa dụng. Miệng nói chuyện,
nhưng tay cũng không chịu nhàn rỗi, nhất định phải tìm chút việc làm mới cảm thấy dễ chịu.
“Nhà ông ngoại cũng có vài người, rồi Ngô gia, Vương tiểu thái y, lão Hoàng, Vũ chưởng quầy, trong thôn chúng ta cũng vài hộ. Đều là nhà thân thiết, chuẩn bị ba bàn chắc đủ rồi.”
Chuyện đốt nồi, cũng không phải là chuyện lớn như mấy chuyện cưới hỏi hay tang sự, chỉ cần họ hàng hoặc bằng hữu thân thiết đi chúc mừng là
được.
“Nếu không có cổng chào ngự ban, ba bàn là đủ. Nhưng hiện tại ba bàn chưa chắc đã đủ.” Liên Thủ Tín nói.
“Cũng phải.” Trương thị gật đầu.
“Tống gia cho là ba người đi, còn nhà đại tỷ ở huyện thành, hai vợ
chồng, có thể có hai đứa bé nữa, thêm vào chính là bảy người rồi. Tống
gia khẳng định là còn dắt thêm người đến, phải chuẩn bị sẵn bàn tiệc…. “ Liên Thủ Tín nói.
“Vương cử nhân nhất định sẽ cử người tới, nghe Tưởng đại nhân nói
huyện nha cũng sẽ có vài người đến… còn có bên Lục gia, chắc cũng sẽ có
người đến chúc mừng… “ Ngũ lang nói.
“Còn có trong thôn, người đến sợ là không ít….” Liên Thủ Tín nói tiếp.
“Chuyển nhà mới này, ở trong thôn cũng không phải là đại sự nên lễ của mọi người trong thôn ta sẽ không thu.” Liên Thủ Tín nói.
“Ngày mai ta sẽ đi nói với mọi người, nhân tình chúng ta lĩnh là
được. Tuy được ngự ban cổng chào, nhưng nhà chúng ta vẫn như cũ, sao có
thể có chuyện ngư nhục hương lý*? ( ức hiếp dân chúng- coi dân chúng như thịt cá mà đàn áp) Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi nghe, không nhịn được bật cười.
“Cười gì, mẹ nói không đúng sao?” Trương thị hỏi.
“Mẹ, người nói rất đúng, con cười là vì cao hứng. Mẹ con giờ cũng là
người có học, cũng nói được ngư nhục hương lý rồi.” Liên Mạn Nhi nói
xong, thì cúi đầu buồn cười.
“Còn không phải là đang chê cười mẹ thô kệch sao? Từ này, mẹ là theo
Tiểu Thất nhà chúng ta học đấy. Tiểu Thất, mẹ dùng có đúng không?”
Trương thị quay đầu hỏi Tiểu Thất.
Tiểu Thất cũng đang theo Liên Mạn Nhi cười hì hì, nghe Trương thị hỏi, nhanh chóng nghiêm mặt nói.
“Mẹ, từ này mẹ dùng quá đúng.”
“Được rồi, sau này mẹ sẽ không lao lực đi học mấy chữ nghĩa này nữa.
Mẹ không học, thì thúc dục, mẹ học rồi lại quay ra chê cười.” Trương thị giả vờ tức giận nói.
“Mẹ chúng con không chê cười người, chúng con là cao hứng, mẹ học thật tốt.” Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất vội vàng dỗ Trương thị.
Mấy mẹ con nói đùa một hồi, lại quay trở về chủ đề chính.
“Con thấy, chúng ta đừng thuê đầu bếp, cứ đặt luôn mấy bàn tiệc ở
Duyệt lai tửu lâu đi.” Liên Mạn Nhi nhìn nhân số ghi chép trên giấy đề
nghị.
“Vậy đặt bao nhiêu bàn tiệc thì được?” Liên Thủ Tín hỏi.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất tụ lại một chỗ, thầm thì một chút, lại bùm bùm gẩy bàn tính.
“Trước hết, cứ quyết định sáu bàn tiệc thượng đẳng, ba bàn tiệc trung đẳng, còn nếu có thêm người, chúng ta sẽ thương lượng trước với Vũ
chưởng quầy, đến lúc đó làm thêm cũng được.” Liên Mạn Nhi nói.
Bàn tiệc thượng đẳng là để cho khách mời, bàn tiệc trung đẳng là để cho quản sự, nhà đầu hoặc bà tử đi theo.
Người một nhà thương lượng tốt rồi, hôm đó, Liên Thủ Tín liền đi lên
trấn trên, đưa tiền đặt cọc cho Vũ chưởng quầy, nói rõ đến lúc đó sẽ
tăng hoặc giảm theo tình huống. Vũ chưởng quầy cũng cam đoan, nói hết
thẩy giao cho hắn, ngày đó sẽ tập trung cho bữa tiệc của Liên gia, nhất
định sẽ sắp xếp cho thỏa đáng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đến ngày hoàn thành cổng
chào ngự ban, cũng là ngày nhà Liên Mạn Nhi chuyển vào nhà mới.
Sáng sớm, khách mời đã lục tục đến, tất cả mọi người đều tập trung ở khu đất trống trước cổng chào.
Ngày tốt, giờ lành.
Bắt đầu nghe được âm thanh của tiếng pháo mừng, ngay sau đó là một
trăm dây pháo đồng loạt được đốt. Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng
trong thôn, tấm lụa đỏ lớn bay xuống, lộ ra hoàn toàn thiết kế của cổng
chào.
Giữa cổng chào là Minh lâu, trên Minh lâu có gắn một tấm bảng được
khắc hoa văn long phượng, giữa tấm bảng là hai chữ rồng bay phượng múa
“Ngự Tứ”. Dưới tấm bảng là một bức hoành phi, trên có khắc chữ, ghi lại
ngày tháng năm, cổng chào được ngự ban cho ai, lý do vì sao, ngày bắt
đầu xây dựng và hoàn thành.
Hai bên Minh lâu là Giáp lâu, điêu khắc hoa văn như ý rất tinh xảo,
cùng hình dáng Tỳ Hưu*. Dưới Giáp lâu là Thứ lâu, bên trong cũng có tấm
biển, một bên khắc là Có công với xã tắc, bên kia là Lưu danh muôn đời.
Cả tòa cổng chào được xây dựng bằng khối đá cẩm thạch, mái cong đấu
củng* ( một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa), miệng rồng
đầu thú, nổi bật dưới ánh mặt trời, trông rất nguy nga hùng vĩ.
Trước cổng chào, mọi người nhanh chóng quỳ bái, trong miệng hô cảm ta Hoàng ân.
Đợi lạy tạ xong, mọi người liền hướng đến nhà mới phía trong.
Bên trong nhà mới mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Tiền viện có
Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương huynh đệ mang theo Ngô Gia Hưng đi ra đón,
giúp Liên Thủ Tín chiêu đãi nam khách. Hậu viện có Trương thị, mẹ của
Ngô Gia Hưng là Ngô Vương thị, mẹ của Trương Thái Vân là Trương Vương
thị, cùng với Tưởng thị giúp đỡ tiếp nữ khách, và chuẩn bị.
Trương Thanh Sơn, Lý thị đi cùng với Trương Khánh Niên, Vương thị ,
cháu gái Trương Thái Vân đến từ trưa hôm qua, Liên Kế Tổ và Tưởng thị
thì đêm hôm qua mới về đến.
Sáu bàn nam khách ở chính sảnh tiền viện cùng thư phòng ăn cơm.
Trầm gia hôm nay cũng đến, nhưng không phải Trầm Lục hay Trầm Cửu mà
là Trầm Tam gia, cùng với Chung quản sự đến. Đây là lần đầu tiên Liên
Mạn Nhi nhìn thấy huynh đệ khác của Trầm gia ngoài Trầm Lục và Trầm Cửu.
Trầm Tam gia nhìn tuổi có vẻ đã gần bốn mươi, vẻ ngoài rất phúc hậu. Ý vị bên trong này cùng với Trầm Cửu có mấy phần giống, nhưng khuôn mặt
bên ngoài thì lại khác nhau hoàn toàn, nếu cũng đem so với Trầm Cửu thì
đúng là tìm không được một chỗ giống.
Lúc đầu Liên Mạn Nhi cho là vậy.
Liên Mạn Nhi nhìn lễ vật Trầm gia đưa tới là hai bồn ngọc, một bức tranh thêu Phú Quý Mẫu Đơn, cùng bốn thếp vải hoa sa tanh.
Gã sai vặt Toàn Phúc không hiểu sao không theo Trầm Lục lại chạy tới
đây. Gã sai vặt này cũng rất thông minh, thấy có cơ hội liền chạy tới
gần Liên Mạn Nhi.
“… Mấy lễ vật này cô nương nhìn có thích không? Đây là Lục gia cùng Cửu gia chúng ta chọn.”
“Đã làm phiền rồi.” Liên Mạn Nhi cười.” Lục Gia, Cửu gia các ngươi hôm này đều ở nhà sao? Bận gì mà hôm nay lại không tới?”
“Cửu gia là bị giam trong thư phòng đọc sách, Lục gia thì mười ngày
trước đã phải đi tuần tra biên giới rồi. Lễ vật tặng đến nhà cô nương là đã được chuẩn bị từ trước.”
Liên Mạn Nhi cười gật đầu, sau đó gọi Tiểu Thất nhắn cho Ngũ Lang ở tiền viện nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho Toàn Phúc .
Tri phủ của phủ Liêu Đông, Tri huyện của huyện Cẩm Dương và một ít
quan viên cũng tới, lễ vật của mấy người này phần lớn là đồ vật bài
biện, trang trí. Duy chỉ có vị Lý đại nhân, tặng một bộ sách mới của Hàn Lâm viện, một hộp bút lông Hồ Châu, một hộp mực Huy Châu, và hai cái
nghiên mực Đoan Khê.
Tống Hải Long và Liên Hoa Nhi cũng mang lễ vật đến.