Nữ khách tới hôm nay, tất cả đều mời vào chiêu đãi trong nội viện. Từ phòng ngoài đi vào sẽ thấy một cái sân lớn, được lát bằng gạch màu
xanh, có một ít đinh hương được trồng xen lẫn với trúc đào, mái nhà hiên dài của nhà chính che phủ bóng mát, phía dưới là bốn chậu cây lựu lớn,
tiếp đó là hoa hồng được sắp đặt chỉnh tề theo các màu hồng, vàng, trắng xung quanh hành lang, mỗi cây đều có hoa nở rộ, to bằng nắm tay. Ngoài
hoa hồng ra còn có hoa cúc, phần lớn là vàng, trắng, tím, tưởng như chỉ
cần ở phủ Liêu Đông có giống, thì ở đây cũng có.
Những giống hoa và cây này, ngoài được tặng ra thì nhà Liên Mạn Nhi cũng tự mua.
Mặc dù thời tiết hiện giờ cũng đã cuối thu đầu đông, nhưng nhờ được
tô điểm bởi hoa và cây này khiến cho khung cảnh trong viện trở nên tinh
tế, lại tràn trề sức sống.
Vốn theo ý của Tống lão phu nhân là sẽ đến bái lạy cổng chào, và chúc mừng nhà Liên Mạn Nhi. Nhưng dạo này ngày có vẻ lạnh lẽo, thân thể bà
không tốt đi lại, đến ngày hoàn công chỉ có thể sai phái Tổng Hải Long
và Liên Hoa Nhi đến thay.
Lúc Liên Hoa Nhi vào trong nội viện chỉ dẫn theo một nha đầu và một
bà tử. Hai người này Liên Mạn Nhi đều biết, chính là Tôn đại nương và
Tiểu Hồng năm ngoái từng đến Liên gia lão trạch muốn mời Cố thị đến chăm sóc Liên Hoa Nhi khi nàng mang thai.
Hai người này bình thường cũng theo sát hầu hạ bên người Trầm lão phu nhân.
Tống lão phu nhân không tới được nên phái Tôn đại nương đến thay.
Lễ vật Tống gia mang đến rất hậu.
Hai cái bình phong, một cái mặt nhung, thêu khổng tước xòe đuôi, nghe nói là chọn dùng lông chim khổng tước (công) thật thêu thành, rất thích hợp khi tiết trời lạnh, một cái là mặt tơ lụa màu vàng, phía trên thêu
hoa cỏ bốn mùa, thích hợp với khí trời ấm áp.
Một đôi bình song nhĩ *, một bình sứ Thanh Hoa*, bình sứ này so với
Tiểu Thất còn cao hơn một chút. Ở thời kỳ này, những nhà có tiền thường
rất thích đặt bình sứ trong phòng khách để trưng bày. Trong bình sứ có
thể đựng ngũ cốc, hay nước, trên miệng bình có thể dùng để đồ trang trí.
Ngoài ra là hai bộ trà cụ bằng sứ thượng đẳng, hai thếp vải lụa, hai hộp cống trà, hai bức tượng Phật bằng vàng (mạ vàng).
Còn có một hộp gỗ dài, bên trong xếp chỉnh tề một tầng nén bạc.
“…. Phu nhân đừng chê cười, đây là Lão phu nhân nhà chúng ta giữ gìn
trong hòm. Đúng lúc có dịp, liền nói đem đến tặng cho nhà phu nhân.” Tôn đại nương cười nói với Trương thị.
“Lão phu nhân chu đáo, thay chúng ta suy nghĩ. Ta cảm kích còn không kịp đây.” Trương thị liền nói.
Lễ vật Tống lão phu nhân chọn thật gọn gàng, nhìn là biết bà thật sự dụng tâm chọn.
Ngoài những thứ này, Tống gia còn đưa đến cho Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất mỗi người một phần lễ vật.
Một bộ văn phòng tứ bảo, một bộ sách mới in ấn của phủ Liêu Đông là
cho Ngũ Lang và Tiểu Thất. Còn cho Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi mỗi
người một hộp đồ trang điểm.
“Đây là đồ mới vừa từ Tây Dương đến. Cô nương mở ra coi thử một chút.” Tiểu Hồng cười nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi theo lời mở hộp trang điểm ra, bất giác cũng cảm thấy
thích. Bên trong hộp trang điểm là một mặt gương. Nhìn mặt kính bóng
loáng, trong veo, chiếu rõ hình người, không một chút sai lệch, hẳn là
kính làm từ thủy tinh thượng đẳng.
“…. Thương đội trong nhà vừa đưa về, cũng chỉ có mấy cái, lão phu
nhân chúng ta nghĩ đến cô nương, cố ý phân phó chọn hai hộp tốt nhất,
tinh xảo nhất đưa tặng.” Tôn đại nương cười nói.
“Để lão phu nhân phí tâm rồi.” Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi nhanh chóng đứng lên nói cảm ơn.
“Cô nương nhìn lại một chút có thích đồ vật bên trong không?” Tiểu Hồng cười.
Trong hộp được phân làm hai tầng, tầng thứ nhất đặt một chiếc khăn
màu vàng, một góc khăn được cài bằng ba chiếc kim vàng trông rất đẹp,
tầng thứ hai thì được chia làm mấy ô vuông nhỏ, bên trong có phấn, son,
than vẽ lông mày, lược ngà, đồ để trang điểm hàng ngày trông vậy mà lại
đầy đủ hết, còn có một cây trâm phượng bằng vàng ở đầu điểm chút phỉ
thúy, cùng một cái trâm cài* có hai quả phật thủ bằng vàng.
Phần lễ vật của Tống gia quả thật là nặng tay, không chỉ là bởi vì độ quý trọng của lễ vật, mà còn bao hàm cả người chuẩn bị lễ vật, phần tâm ý chu đáo, coi trọng, cùng quan tâm.
“Cây trâm cùng trâm cài này là ta giúp đỡ chọn.” Liên Hoa Nhi rốt cục cũng có cơ hội xen vào.
Vừa rồi vẫn là Tôn đại nương ở phía trước lấy danh nghĩa của lão phu
nhân chuyển lời, nói chuyện với Trương thị. Liên Hoa Nhi ngồi ở bên
cạnh, lại không thể nói ra được mấy câu.
Liên Hoa Nhi liền đưa tay lấy cây trâm, cười thăm dò Liên Mạn Nhi, muốn thay nàng cài lên trên đầu.
Liên Mạn Nhi cười đến gần Liên Hoa Nhi, đang lúc Liên Hoa Nhi muốn
đem cây trâm cắm vào trên tóc của nàng, lại tựa như đột nhiên nhớ ra
được chuyện gì, liền né sang bên cạnh.
Tay Liên Hoa Nhi liền rơi vào khoảng không.
“Hoa Nhi tỷ, cây trâm này không vội cài, chúng ta qua bên kia nói
chuyện một lúc, ngươi giúp ta cài sau.” Liên Mạn Nhi giống như thân mật
nói chuyện với Liên Hoa Nhi.
Liên Hoa Nhi cười cười, chỉ đành phải đem cây trâm một lần nữa cất lại vào trong hộp.
“Tốt, chị em chúng ta, bình thường cũng không thể nói chuyện được
nhiều. Ta ở huyện thành mỗi ngày đều nhớ các ngươi.” Vẻ mặt Liên Hoa Nhi lộ vẻ thân mật cười nói.
Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng ở bên cạnh nhìn cũng nở nụ cười.
Bàn tiệc của nữ khách cũng chia làm hai bàn, một đặt ở Đông phòng, một ở Tây phòng.
Nữ khách ngồi bên Đông phòng toàn những người đã có tuổi như nương
của Trương thị là Lý thị, em dâu Vương thị, nương của Ngô Gia Hưng là
Vương thị, Liên Lan Nhi, vợ của Vương cử nhân, vợ của Tri Huyện đại
nhân, và vợ của hai vị quan lại khác trong huyện Cẩm Dương.
Còn lại nữ khách bối phận thấp hơn và tuổi nhỏ thì ngồi hết bên Tây
phòng. Con gái của Tri Huyện năm nay mới mười tuổi, đi theo cha mẹ đến
xem náo nhiệt, bên cạnh là Hoài đại phu nhân, Tưởng thị, Liên Hoa Nhi,
Ngân Tỏa con gái của Liên Lan Nhi, Ngô Gia Ngọc, Trương Thái Vân, cuối
cùng là hai chị em Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi.
Phần lớn nữ khách là thân thích của nhà Liên Mạn Nhi, rất ít người
ngoài, ngoài khách mời đến lạy cổng chào, thì cũng chỉ có Trị Huyện và
hai gã viên quan của Cẩm Dương huyện là mang theo người nhà đến.
Phòng chính nội viện nhà Liên Mạn Nhi tổng cộng có năm gian, hai
phòng phía đông, là phòng của Liên Thủ Tín và Trương thị. Hai người
thích rộng rãi nên hai phòng này cũng không có ngăn cách, cùng với nhà
cũ Liên gia sắp xếp gần như nhau.
Hai phòng phía Tây là của Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi hai chị em
gái. Trong phòng được ngăn cách bởi một bức tường bằng gỗ, một phần của
giường gạch được xây cùng chiều cao với bệ cửa sổ được ngăn cách bởi
gạch xanh, phía ngoài tường gỗ là một phần của cửa sổ. Trên tường gỗ
được chạm trổ hoa văn và khảm ngọc lưu ly*, cũng giống như cửa sổ ở
phòng chính, ngọc lưu ly có thể xuyên qua rất dễ nên mặc dù dùng để làm
vách ngăn cũng không hề cản trở việc lấy ánh sáng cho phòng. (hix, edit cái này xong mới hiểu là tả cái tường gỗ, còn khảm ngọc nữa, đại gia T___T,)
Dưới đất, có một tấm gỗ ngăn cao bằng giường gạch, cũng khắc hoa
nhưng không khảm ngọc mà được vây quanh bằng một tầng dày sa tanh, ở
giữa là cửa.
Ở đây được chia làm hai phòng, bên ngoài là phòng khách, trong là
phòng ngủ của hai chị em. Trong phòng ngủ có một bức rèm dài, chỉ cần
đem rèm kéo vào, lại đóng cửa, thì hai gian phòng đã trở thành hai phòng hoàn toàn riêng biệt.
Bàn tiệc ở bên Tây phòng được bày ở giường gạch phòng khách.
Trương Thái Vân, Ngô Gia Ngọc và Tưởng thị đã từng đến đây, những
người còn lại thì mới đến lần đầu, khó tránh khỏi cảm thấy tò mò.
Khuê nữ của Tri Huyện tuy chỉ mới mười tuổi, nhưng đã mang dáng vẻ
đại cô nương thận trọng, vào phòng cũng không nhìn đông nhìn tây. Hoài
đại nãi nãi đơn giản quan sát rồi cũng không để ý nữa.
Chỉ có Liên Hoa Nhi cùng Ngân Tỏa là nhìn rất tỉ mỉ.
Vừa tiến vào, phía trái cửa, có hai cái rương hòm để dựa vào tường
phía đông, phía trên hộc tủ bày biện hai cái hộp có nắp, phía trên hộp
là một cái kính nhỏ. Đây là kiểu trang trí thường thấy ở những nhà nông
giàu có.
Đối diện cửa vào là một vách ngăn, giường gạch được kê sát với tường gỗ, tiếp đó là một bộ bàn ghế, có hai cái ghế dựa và một bàn trà, trên
bàn đặt đầy đủ bình và chén trà. Kê sát tường phía bắc là một cái bàn
lớn, trên bàn bày biện vài quyển sách, giấy và bút mực, còn có một cái
bình hoa nhỏ bằng ngọc lưu ly, bên trong cắm một bó hoa tươi đầy màu
sắc.
Hôm này vừa lúc có nắng, nhờ có cửa sổ thủy tinh, nên trong phòng
sáng trưng, ấm áp thư thái, mặt đất lát gạch xanh không nhiễm một hạt
bụi.
Trên mặt Ngân Tỏa lộ ra vẻ hâm mộ, ánh mắt Liên Hoa Nhi do dự ở khắp
nơi trong phòng, tựa hồ là muốn tìm ra chút khuyết điểm, đáng tiếc lại
không tìm được gì.
Liên Hoa Nhi đi vào phòng, đến bên ghế dựa vào giường gạch phía tây ngồi xuống.
Bất quá mới một năm trôi qua, cuộc sống của nhà Liên Mạn Nhi thế
nhưng đã trở nên tốt như vậy rồi. Đại viện rộng rãi, sạch sẽ, hoàn cảnh
thoải mái, có phòng ngủ và phòng khách riêng, cho dù là trước khi nàng
thành hôn, thời điểm ở trên trấn trên cũng không thể hưởng thụ được điều kiện tốt thế này.
Khi đó nàng là tiểu thư nhà tú tài lão gia, phía sau còn có cả một đại gia đình cung cấp nuôi dưỡng.
Nhưng một nhà Liên Mạn Nhi, làm thế nào có thể phát đạt thế này? Lúc ở riêng, rõ ràng chỉ có một nhà chen chúc với nhau trong hai gian sương
phòng bé tí, quần áo mặc trên người chính là đồ cũ sửa lại, đầy miếng
vá, ăn cơm gạo thô khó có thể nuốt trôi, mấy người chung một chỗ, cộng
lại cũng chỉ có mấy văn tiền.
Nhà Liên Mạn Nhi phát tài thế nào, Liên Hoa Nhi cũng Cổ thị đã từng hết sức tìm hiểu qua.
“Ai biết số phận thế nào? Một nhà vất vả kiếm sống, buôn bán, trồng
trọt, cái gì cũng làm, cái gì cũng bán, may mà ở riêng rồi, nếu không
còn không phải là liên lụy cả đến chúng ta à. Như nhà chúng nó, chỉ là
dân đen thấp cổ bé họng, cố gắng kiếm được hai lượng tiện, so với cửa
nhà chúng ta, sớm muộn cũng trở thành thịt trong bát người khác.” Cổ thị từng nói như vậy.
Nhưng khi theo đi nhậm chức, đến huyện thành suy nghĩ của Cổ thị đã thay đổi.
Cổ thị hỏi nàng, có biết tại sao một nhà Liên Thủ Tín lại có thể leo lên được quan hệ với Trầm gia.
“Lẽ ra, chuyện này là không thể nào, chẳng lẽ vì con hay lão phu nhân?”
Cổ thị bảo nàng tìm cơ hội hỏi thăm lão phu nhân một chút.
Vừa khéo chính là lão phu nhân gọi nàng đến, nói xa nói gần cũng là hỏi cùng một vấn đề.
Nàng tự nhiên sẽ không nói ra hết, chỉ nói một phần, cố ý đem Liên gia cùng Trầm gia có thể là người quen cũ, lập lờ nước đôi.
Nhà Liên Mạn Nhi đột nhiên được Hoàng Đế khen thưởng, lại được ngự
ban cho xây cổng chào trước cửa, chuyện này quá mức dự liệu của ả.
“Mạn Nhi, ngươi đúng là tốt số.” Liên Hoa Nhi cười nói, âm ảnh trong ánh mắt ả nháy mắt hiện lên