Edit: mai nguyen
Beta: Nora
Chu thị chia đồ ăn cho mọi người xong
rồi, mới xới cơm cho mình. Đồng dạng là một chén lẫn lộn hai thứ cơm,
nhưng có người được một chén đầy vung, có người chỉ được một chén phẳng
phiu, còn có chút vơi. Trong chén con cháu đều đầy đủ, chén của Liên Đóa Nhi là ít nhất. Chu thị bới cho mình một chén cơm trộn đầy ắp, còn có
thêm một cái bánh bao.
“Ăn cơm đi.” Chu thị cầm lấy đũa, lên tiếng.
Mọi người chờ Liên lão gia tử gắp một
đũa thức ăn, mới bắt đầu buồn bực dùng bữa. Tuy đã lưu lại một nửa bàn
tiệc Ngô gia đưa tới, nhưng số còn lại cũng tương đối thịnh soạn.
Bình thường nhà cũ đều ăn cơm canh thanh đạm, hơn nữa cực ít có thức ăn mặn, một bàn thức ăn này đương nhiên
càng làm cho khẩu vị mọi người được mở rộng. Thoáng chốc, Liên Thủ Nghĩa đã ăn xong một chén cơm, vừa ăn bánh bao, vừa đưa chén tới đòi xới thêm cơm.
Mặc dù không phải hoàn toàn là cơm
trắng, nhưng dù sao cũng có trộn lẫn ít cơm trắng, so ra vẫn có hương vị ngọt ngào hơn cơm cao lương thường ngày. Nếu là thường ngày, việc bới
thêm cơm sẽ giao cho Tưởng thị làm. Nhưng hôm nay khác, đều là thức ăn
ngon, vì vậy dù là bới thêm cơm, Chu thị cũng tự mình làm.
Chu thị nhai nhai miếng thịt mỡ trong
miệng hai cái rồi vội nuốt xuống bụng, lấy tay lau đi khóe miệng bóng
nhẫy, lúc này mới nhận lấy chén của Liên Thủ Nghĩa bới đầy một chén cơm.
“… Ta bà lão sắp xuống mồ rồi đấy, giờ
còn phải hầu hạ các ngươi.” Vừa đưa trả chén cơm lại cho Liên Thủ Nghĩa, Chu thị vừa liếc ông ta. Những lời này mang theo ý vị nhàn nhạt oán
trách, lại còn sặc mùi ý muốn tranh công.
Liên Thủ Nghĩa nhìn hướng Chu thị cười cười lấy lòng, sau đó liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Người một nhà say sưa ăn cơm đến quên
trời đất. Chu thị liên tục huy động đôi đũa trong tay gắp thức ăn, gắp
vào miệng từng miếng thịt mỡ, rồi và một đũa cơm trộn nuốt xuống.
Chu thị đang ăn say sưa, nhưng cũng
không trễ nãi việc thỉnh thoảng đưa mắt trừng Hà thị và Liên Đóa Nhi.
Mỗi khi hai người đưa đũa vào đĩa thức ăn, Chu thị liền trừng mắt tới,
vừa u ám, vừa nặng nề. Nhiều lúc Liên Đóa Nhi chỉ cúi thấp đầu, thỉnh
thoảng gắp một đũa thức ăn trong những đĩa đặt gần. Dưới ánh mắt âm trầm của Chu thị, chiếc đũa trong tay Hà thị vẫn không ngừng nghỉ đưa vào
mấy đĩa thức ăn.
“Vợ Lão Nhị, đi lấy thêm ít hành.” Chu thị thấy chén cơm trong tay Hà thị đã gần thấy đáy, liền vội vàng sai sử.
“Nương, thức ăn trên bàn còn đủ mà, còn muốn con đi hái hành làm gì a.” Hà thị vừa nuốt thức ăn trong miệng, vừa hàm hồ nói.
“Thấy ăn ngươi liền đi không đặng a!”
Chu thị trầm mặt: “Miệng rộng hơn cả ngựa, ngươi còn muốn ăn bao nhiêu
thứ nữa. Nhanh đi làm đi, ta sai ngươi không được rồi sao.”
Càng nói càng hăng, lúc sau Chu thị xoạch một tiếng đặt đũa xuống bàn.
Hà thị và một ngụm cơm, gắp một miệng
lớn đồ ăn vào trong miệng, lúc này mới xuống đất đi lấy hành. Mọi người
trên bàn sớm đã nhìn quen không lạ gì chuyện này, đều làm như chưa từng
phát sinh chuyện gì mà tiếp tục ăn cơm.
Chu thị thấy Hà thị đi rồi, bà liền cầm
bánh bao của mình, lấy tay ngắt một miếng cho vào miệng. Chu thị vừa ăn
bánh bao, vừa cầm thìa liên tục múc vài thìa canh gà dưa chua vào trong
miệng. Tiếp theo, Chu thị dùng mu bàn tay đưa lên lau miệng, đưa tay
tách bánh bao chia làm hai nửa. Một nửa đưa cho Tưởng thị, một nửa đưa
cho Liên Nha Nhi.
“Hai cháu ăn đi.” Chu thị nói với Tưởng thị cùng Liên Nha Nhi.
Liên Nha Nhi nhận nửa cái bánh bao, vùi
đầu tiếp tục ăn. Tưởng thị cũng tiếp nhận bánh bao, nàng không ăn mà bỏ
vào trong chén Đại Nữu Nữu bên cạnh.
“Cho cháu thì cháu ăn đi, không cần lại cho Đại Nữu Nữu, trong chậu còn kìa.” Chu thị nói với Tưởng thị.
“Nội, cứ cho Đại Nữu Nữu đi ạ. Bây nhiêu đây cũng đủ con bé ăn rồi. Cháu ăn gì cũng được.” Tưởng thị giòn giã theo cười nói.
Chu thị thấy Tưởng thị nói như vậy, chẳng qua chỉ nhìn Tưởng thị một cái, cũng không miễn cưỡng nữa.
Hà thị cầm hai cây hành từ ngoài phòng chạy chậm trở lại, đang muốn ngồi lên giường, đã bị Chu thị ngăn cản.
“Bảo ngươi lấy hành ngươi liền lấy hành
đến, ngay cả rửa, cũng chưa rửa sạch đã mang lên. Đi có một chuyến mà
cũng lười như heo. Nhanh đi rửa sạch đi… À khoan… Hai cây không đủ, lấy
thêm hai cây nữa.” Chu thị phất phất tay, lại đuổi Hà thị ra ngoài.
Hôm nay phải chạy hai lần, Hà thị mới
được ngầm đồng ý cho lên giường ngồi xuống bên bàn ăn. Hà thị cực nhanh
ăn đến đáy chén, liền muốn yêu cầu thêm cơm. Chu thị rũ mí mắt xuống,
làm bộ như không nghe thấy.
Hôm nay thức ăn đều ngon, đương nhiên Hà thị sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, liền kêu lên vài tiếng, không
đợi Chu thị phát tác, Liên lão gia tử liền đặt mạnh chén cơm xuống.
“Ngươi lấy chén của ta mà ăn.” Liên lão gia tử vừa nói xong, liền rời khỏi bàn bên cạnh.
Lúc này mọi người mới phát hiện cơm
trong chén Liên lão gia tử còn dư lại hơn phân nửa, ngay cả hai chiếc
bánh bao đến động cũng không động. Tất cả mọi người đều ăn đến khóe
miệng bóng nhẫy, chỉ có khóe miệng Liên lão gia tử là khô queo.
Chu thị nuốt miếng thịt béo cùng miếng
bún xuống bụng, rồi quay mặt nhìn Liên lão gia tử. Liên lão gia tử quay
lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, lưu lại cho mọi người nửa bên mặt.
Chu thị nhận lấy chén của Hà thị, hung
hăng múc vào non nửa chén cơm trộn đưa cho Hà thị. Cơm trắng và bánh bao của Liên lão gia tử không ăn hết đang đặt trên bàn bị Chu thị lấy
xuống, đặt bên cạnh chân mình.
Giữa bữa Liên lão gia tử ra khỏi bàn
tiệc cũng không ảnh hưởng đến mọi người ăn cơm, cuối cùng một chậu lớn
cơm, còn có tất cả thức ăn trên hai bàn cơm cũng bị diệt sạch. Liên Thủ
Nghĩa cùng Hà thị còn làu bàu nói chưa no.
Chu thị nhìn đáy chén đĩa sạch trơn, âm thầm may mắn mình đã cất lại một nửa thức ăn.
Hà thị, Tưởng thị, Liên Nha Nhi, Liên
Đóa Nhi bận rộn dọn dẹp bàn cơm, mang ra ngoài phòng rửa sạch bát đũa.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Tứ Lang, Lục Lang đều ngồi ở
trên giường gạch không đi, rất có ý tứ vẫn chưa thỏa mãn.
Liên lão gia tử thức ăn cũng không ăn,
ngồi ở đó không nói một lời, hiển nhiên tâm tình không tốt. Chu thị hai
mắt nhìn Liên lão gia tử, bà vặn vẹo biểu cảm trên mặt, cũng không tiến
tới hỏi thăm.
“Bàn tiệc này của Ngô gia thật hào
phóng! Thật là ông chủ lớn a!” Liên Thủ Nghĩa vừa xỉa răng, vừa nhớ đến
dư vị của bàn tiệc vừa rồi: “Bàn tiệc này, hẳn là cho những phú hộ trong nội thành rồi. Nghe nói còn chuẩn bị một trăm bàn. Tiền này như đổ biển a!”
“Chắc chắn cũng nhận không ít lễ” Liên
Kế Tổ liền nói: “Nhà Ngô gia mấy năm nay cũng không có bày tiệc đại sự
gì. Nhà người nào có chuyện, hắn đều đi theo tặng lễ. Người ta giao lưu
rộng rãi.”
“Cũng đã bao luôn tửu lâu rồi, nghe nói
là đặc biệt để chiêu đãi những bằng hữu quý nhân của lão Tứ đấy.” Liên
Thủ Nghĩa nghiêng cổ, có chút hướng về trước nói: “Bàn tiệc trong tửu
lâu, đoán chừng còn thịnh soạn hơn bàn này.”
Nói đến đây Liên Kế Tổ liền không nói tiếp.
“Kế Tổ a, không phải cháu đã sớm nói hôm nay muốn cùng cháu dâu đi dự tiệc, sao lại không đi a. Nếu đi, có lẽ đã được ngồi bàn tiệc ở tửu lâu rồi.” Liên Thủ Nghĩa liếc xéo Liên Kế Tổ,
không có ý tốt nói: “Nhà chúng ta không được bà mụ thương, cậu ruột
không chào đón, lễ tiệc gì cũng không có phần của chúng ta, không lên
nổi mặt bàn. Trong cái nhà này, chỉ có cháu với vợ cháu thôi, các cháu
nên đi a.”
Dĩ nhiên Liên Kế Tổ và Tưởng thị rất
muốn đi, ngồi vào bàn thân nhân của tân nương đầy đủ thể diện, còn có
thể thừa cơ hội này cùng một nhà Liên Thủ Tín nhích gần quan hệ hơn một
chút. Mà được xuất hiện trước mặt người ở mười dặm tám thôn, đó mới là
trọng yếu.
Song, chuyện như vậy, không phải bọn họ
muốn đi là có thể đi. Bọn họ muốn đi, ban đầu Liên Thủ Tín và Trương thị cũng đã lên tiếng để cho bọn họ đi. Nhưng đáng tiếc, sau này Liên Thủ
Tín sửa lại chủ ý, kêu bọn họ ở nhà cẩn thận chăm sóc Liên lão gia tử,
không cho bọn họ đi.
Mà Liên lão gia tử vốn là ván đã đóng thuyền sẽ đi dự tiệc, hơn nữa còn ngồi vào vị trí chủ hôn.
Liên Kế Tổ có chút ủ rũ, theo bản năng
liếc nhìn Liên lão gia tử. Vì sao Liên lão gia tử ăn không ngon, vì sao
không nói lời nào, chuyện này trong lòng người một nhà cũng biết. Nhưng
Liên Thủ Nghĩa càng muốn làm sáng tỏ chủ đề không được nhắc đến này.
“Bớt tranh cãi đi.” Vẫn không nói chuyện từ nãy đến giờ, Liên Thủ Nhân nhỏ giọng thuyết giáo một câu.
“Cha, không phải con nói a, chuyện lần
này cha nên đi, dù bị bệnh thế nào, dù đi không được, không lẽ không bò
được, con cõng cha đi dự tiệc.” Liên Thủ Nghĩa tựa hồ không nghe thấy
Liên Thủ Nhân nói, liền trực tiếp nói với Liên lão gia tử: “Còn phải
ngồi bàn trên. Chúng ta đều nên đi, dù cho hôm nay có quấy rầy bọn họ,
đó cũng là việc nên làm. Bối phận của chúng ta vẫn hiện rõ ra đây, hôm
nay bọn họ ai cũng không làm gì được chúng ta.”
Ai cũng không nói chuyện. Liên lão gia tử tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phản ứng lại.
Liên Thủ Nghĩa lại càng nói càng hăng.
“Lão Tứ a, hắn càng ngày càng không xem
chúng ta ra gì rồi” Liên Thủ Nghĩa gác chân lên, vừa quơ chân loạn xạ,
vừa oanh oanh liệt liệt nói: “Hắn vênh mặt lên, ngại chúng ta ra ngoài
làm hắn mất mặt. Chuyện lớn như vậy, hắn không xem trọng chúng ta, không cho chúng ta dự tiệc, chỉ cho người đưa đến một bàn tiệc này, khác nào
xua đuổi chúng ta.”
“Con coi như xong, bọn họ căn bản không
xem con là người. Còn đại ca, Kế Tổ, đây chính là trưởng tử, trưởng tôn
Liên gia, hắn cũng xem như con mà không nhận người? Nói sao thì hắn cũng phải đặt đại ca và Kế Tổ lên hàng đầu chứ.”
“Đừng nói đến ta.” Liên Thủ Nhân cúi đầu nói.
“Tiểu tử lão Tứ này, lá gan càng ngày
càng lớn. Đã sớm không đặt đại ca và Kế Tổ vào mắt, bây giờ thì tốt
rồi, ngay cả cha hắn cũng cho xuống đài. Hắn đúng là coi trời bằng
vung, giẫm cả cha ruột dưới lòng bàn chân. Cha a, chuyện lần này, cha
không nên nhẫn nhịn. Cha nên nghĩ lại cách, đừng xem lão Tứ hắn hiện giờ có năng lực, hắn bất cứ giá nào cũng phải sợ cha…”
Liên lão gia tử vẫn như cũ không nói một lời.
“Lần này cho người đưa cơm cùng món ăn,
một ngụm rượu cũng tiếc không đưa qua. Không được, một hồi người ta đến, con phải hướng bọn họ đòi rượu. Nếu hắn không cho, con liền đi đến nhà
hắn. Lão Tứ giờ đã làm quan liền không xem con vào đâu, lão Ngô gia là
loại người nào, cũng dám xem thường chúng ta!” Dũng khí Liên Thủ nghĩa
càng nói càng tăng, vung lên cánh tay muốn làm lớn chuyện.
Phàm là làm chuyện gì, đều sợ nhất người ta gây chuyện. Nếu có người gây chuyện, vì không để chuyện náo lớn
lên, ảnh hưởng tới không khí vui mừng, hơn phân nửa chủ nhà sẽ thỏa
hiệp.
Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài đại môn có
tiếng vang, liền có người đi đến, ở trong sân ngoài phòng Hà thị và
Tưởng thị đang chào hỏi, là Ngô gia cử người đến thu thập bàn tiệc.
Vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa hùng hùng hổ hổ.
“Ngươi yên tĩnh chút cho ta!” Liên lão
gia tử đột nhiên tỉnh lại, cả giận nói: “Không uống được nước tiểu ngựa, ngươi liền làm càn hả!”