Edit: mai nguyen
Beta: Nora
Liên Thủ Nghĩa đột nhiên bị Liên lão gia tử quát lớn, ban đầu còn sửng sốt một chút, sau đó liền lập tức bĩu môi không nói nữa.
“Chi Nhi thành thân là chuyện lớn như
vậy, ta đã sớm mong đợi từ lâu. Làm cho mọi người thân càng thêm thân,
là một việc tốt, ta cũng muốn đi xem thế nào. Nhưng nay người già rồi,
thân thể không còn do người làm chủ a. Lý lang trung nói với ta không
chỉ một lần, như ta bây giờ, không thể quá vui cũng không thể quá buồn…
Lão Tứ nói, để cho ta đi ngồi vào, xem một chút rồi trở lại cũng được.
Nó đã nói như vậy, nhưng ta không đồng ý.”
“… Nhiều thân bằng hảo hữu như vậy, náo
náo nhiệt nhiệt, đến lúc đó ta quá cao hứng, có khi lại gây phiền toái
cho mọi người. Hôm nay mọi người đều bận rộn, ta đã không thể giúp gì
được, cũng không thể đi để gây trở ngại cho người ta.”
Liên lão gia tử nói những lời này đúng
là tình tình thực tế. Ngày đó Liên Thủ Tín dẫn theo Lý lang trung đến,
nói hiện tại đã bắt đầu mùa đông rồi, thấy Liên lão gia tử và Chu thị
đều không có tinh thần gì, nên xin Lý lang trung đến bắt mạch cho hai
lão nhân.
Người nhà nông, đừng nói thân thể không
có chuyện gì, ngay cả khi có một ít bệnh vặt, không tới thời điểm không
chịu nổi, sẽ không dễ dàng mời lang trung xem bệnh. Nhưng Liên lão gia
tử biết, nhà giàu người ta có thói quen mời lang trung xem mạch bình
an.
Vì vậy, Liên lão gia tử cũng không để ý, chỉ nghĩ Liên Thủ Tín làm như vậy là muốn hiếu thuận ông và Chu thị.
Lý lang trung đều bắt mạch cho Liên lão
gia tử và Chu thị. Thân thể Chu thị không có vấn đề. Mà Liên lão gia tử
bên này vẫn như cũ là nóng tính, tâm hoả đều thịnh. Lý lang trung lưu
lại lời dặn dò, bảo Liên lão gia tử phải cực kỳ tĩnh dưỡng, trong lòng
đừng lo nghĩ chuyện gì, phải tránh tình trạng quá buồn quá vui.
Lời dặn này của lang trung cũng không có gì mới mẻ. Liên lão gia tử bị bệnh mấy lần trước kia, Lý lang trung
cũng đều nói những lời tương tự.
Ai biết, Liên Thủ Tín nghe Lý lang trung nói như vậy, lúc ấy liền nhắc tới chuyện tiệc cưới của Liên Chi Nhi
cùng Ngô Gia Hưng, nói với Lý lang trung ông ta lo lắng Liên lão gia tử
tham gia tiệc cưới, trong ngày đó quá đỗi vui mừng sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể, thậm chí lại phát bệnh lần nữa.
Lý lang trung còn gật đầu, nói Liên Thủ Tín lo lắng rất có đạo lý.
Đưa Lý lang trung đi, Liên Thủ Tín cũng
rất uyển chuyển theo sát Liên lão gia tử nói, nên vì thân thể ông mà suy nghĩ. Trong ngày Liên Chi Nhi làm hỉ sự, sẽ không dám phiền ông, cũng
bảo Liên Kế Tổ và Tưởng thị cùng ở nhà, chiếu cố ông và Chu thị.
“Người một nhà, không cần để ý những thứ nghi thức xã giao này. Có phần tâm ý kia là được.” Cuối cùng, Liên Thủ
Tín trước khi đi còn nói với ông một câu như vậy.
Chờ Liên Thủ Tín đi, Liên lão gia tử
liền hiểu được. Liên Thủ Tín đặc biệt mời lang trung đến, là vì tìm lý
do danh chính ngôn thuận không để cho ông tham dự tiệc cưới của Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng. Hơn nữa, ngay cả Liên Kế Tổ và Tưởng thị cũng
không cho đi.
Liên Thủ Tín đây là nói rõ sẽ không để cho bất cứ người nào ở nhà cũ xuất hiện ở bữa tiệc đây mà.
“Đây là ngờ vực a.” Đêm hôm đó, Liên lão gia tử trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được. Liền thầm thì nói
chuyện với Chu thị.
Vốn nói rất hay rất tốt, mời ông ngồi
bàn chủ hôn, còn để cho Liên kế Tổ và Tưởng thị đều đi dự tiệc. Đột
nhiên trong lúc này lại làm ra thay đổi như vậy, nguyên nhân là gì, ông
cũng đã rõ ràng. Là Chu thị kêu Tưởng thị đưa đồ đi thêm trang, chọc
giận người một nhà Liên Thủ Tín.
**************************
“Đều tại ngươi!” Liên lão gia tử nhẫn
đến đêm đó mới mắng Chu thị: “Ngươi ngày ngày làm cái gì a, nhà này làm
việc gì cũng không đến phiên ngươi mệt nhọc, ngươi toàn sai khiến người
làm hết. Chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị đồ thêm trang cho Chi Nhi, bảo
ngươi để tâm một chút. Ngươi cũng không để tâm vào a!”
“Đã nói nhiều lần, bảo ngươi tốn chút
tiền, đặt mua lễ thể diện chút, nhưng ngươi vẫn không nghe lời. Ngươi
làm vậy là xem lão Tứ vẫn còn như trước kia sao?”
“Dù là trước kia, ngươi cũng không được keo kiệt như vậy. Nếu người ta muốn đưa ngươi lễ như vậy, ngươi sẽ nghĩ sao?”
“Ngươi, đồ bà lão dốt đặc cán mai. Người nào ngươi cũng đắc tội hết, ngươi liền vui vẻ rồi. Ngươi xem ngươi đi,
quan hệ với con dâu, con trai ngươi làm tốt quá mà, trong nhà này có ai
chào đón ngươi không? Ngươi a, ngươi gọi ai cũng không thèm phản ứng
kìa.”
“Vợ hiền chồng họa ít, ngươi ngược lại
tốt rồi, ngươi chính là mầm tai họa. Chuyện cực kỳ tốt lành, giao vào
tay ngươi, ngươi liền làm cho nguy rồi. Còn nói người khác ăn cái gì
không đủ, làm chuyện gì không được. Ăn cái gì không đủ, làm chuyện gì
không được chính là ngươi đó. Ngươi xem ngươi đi, tham ăn giỏi ngủ, một
chút cũng không để tâm, ngươi so sánh với vợ lão Nhị còn không tim không phổi hơn!”
Vốn Chu thị có chút chột dạ, trong phòng này trừ hai vợ chồng già bọn họ, chỉ có một Liên Thủ Nhân, vì vậy Liên
lão gia tử mắng cả buổi, bà đều giả bộ ngủ, không lên tiếng. Nhưng Liên
lão gia tử càng mắng càng hung ác, cuối cùng lại còn nói Hà thị tốt hơn
bà. Chuyện này đối với Chu thị mà nói, vô luận như thế nào đều là vũ
nhục bà không thể nhịn được.
Chu thị bỗng nhiên ngồi dậy, chỉ thẳng mũi Liên lão gia tử mắng.
“Ta dốt đặc cán mai, ngươi thì hiểu
chuyện hơn ta, sao không thấy ngươi làm được chuyện gì xuất sắc ha.
Ngươi chê ta không hiền, ngươi liền bỏ ta đi, xem xem đồ rùa già rụt cổ
ngươi lần tới co quắp nằm trên giường, còn ai tới hầu hạ ngươi. Ta cả
ngày không làm gì, cái bọc quần áo kia, còn những thứ trên người ngươi
nữa, không phải là ta một đường may một mũi chỉ làm cho ngươi hay sao?
Có năng lực ngươi đừng mặc quần áo ta làm, ngươi đợi cởi truồng đi.”
“Không có chí khí! Không phải người ta
không cho ngươi đi dự tiệc thôi sao. Ngươi không thể nở mày nở mặt ở
trước mặt người ta, ngươi liền không vui. Ngươi không dám bùng nổ với
người ta, ngươi liền mượn ta trút giận! Ta cho nó những thứ đó thì sao,
nó có thể làm gì ta. Ta cũng không thấy nó dám đến nói với ta cái gì.
Ngươi nghĩ đến muốn đi dự tiệc, nhưng ta đây không nghĩ đến. Ta cũng
không hiếm lạ. Chúng nó thích làm sao thì làm, ta tự sống cuộc sống của ta.”
“Ngươi lấy ta ra trút giận có ích lợi
gì, ngươi đi mà tìm lão Tứ. Ngươi quỳ xuống lạy nó, ngươi nhận lỗi với
nó, cầu xin nó để cho ngươi đi dự tiệc!”
Liên lão gia tử có thể bắt được hầu hết
chỗ đau của Chu thị, đồng dạng, Chu thị cũng hiểu rõ nhất điểm yếu của
Liên lão gia tử ở nơi nào.
Liên lão gia tử bị Chu thị chặn miệng lại một hồi lâu không nói ra lời, một bụng tức giận chỉ có thể nghẹn xuống.
Từ khi biết Liên Thủ Tín không để cho
bọn họ đi tham gia tiệc cưới, Liên lão gia tử bắt đầu bực bội, hơn nữa
càng ngày càng mãnh liệt hơn, hôm nay đã đến đỉnh điểm.
Nhìn Chu thị cùng cả nhà vui sướng hài
lòng ăn bàn tiệc Ngô gia đưa tới, Liên lão gia tử càng khổ sở. Ông thấy
được, cho dù ông đi tham dự tiệc cưới mà không được ăn gì, so với ở nhà
được ăn sơn trân hải vị còn tốt hơn.
Chẳng qua là, chuyện đã đến mức này, đã
không còn cách nào vãn hồi rồi. Căn bản mắng Chu thị cũng vô dụng. Tâm
tư Chu thị không có ở đây. Suy nghĩ của Chu thị cùng suy nghĩ của ông
không giống nhau. Những việc ông đang quan tâm, trong mắt Chu thị căn
bản không đáng một đồng.
**************************
Ngô gia cho người tới lấy đồ, người ta
vào nhà đều đến nói khách sáo hai câu với Liên lão gia tử, xong rồi liền đi. Bởi vì có Liên lão gia tử áp đảo, Liên Thủ Nghĩa dù đã nói muốn
uống rượu cũng không dám nói ra.
Liên lão gia tử thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quét qua mấy người ngồi trên giường gạch, ngầm thở dài một hơi.
“Một nhà lão Tứ, xưa đâu bằng nay.” Liên lão gia tử lẩm bẩm.
Bởi vì Chu thị tặng một phần thêm trang
như vậy, Liên Thủ Tín và Trương thị bên kia yên lặng nhận. Chu thị cho
là Trương thị và Liên Chi Nhi đã nhận thêm buồn phiền, bà đã lập được
uy, cho nên hơi đắc chí. Bà cảm thấy bà lợi hại, có thể đè đầu cưỡi cổ
người khác, người khác không làm gì được bà.
Liên Thủ Tín và Trương thị thu lễ như
vậy, không náo không loạn, ngược lại còn mời lang trung cho ông, lợi
dụng miệng của lang trung, lấy danh hiếu đạo và chiếu cố thân thể ông,
danh chánh ngôn thuận loại bỏ ông, Liên Kế Tổ và Tưởng thị ngoài tiệc
cưới. Mà trong ngày hôm ấy, lại gióng trống khua chiêng đưa bàn tiệc
thượng đẳng như vậy tới đây.
So sánh hai bên, Chu thị cũng vậy, Liên
Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, ông cùng những người nhà cũ này, căn bản không phải là đối thủ của một nhà Liên Thủ Tín. Một nhà Liên Thủ Tín làm việc càng hoàn mỹ, lại càng làm lộ ra nhà cũ bên này tệ hại, không nói đạo
lý, không có tình người.
“Lão Tứ và vợ lão Tứ không có bản lãnh
này.” Liên lão gia tử nhắm hai mắt lại, lầm bầm lầu bầu: “Mấy đứa nhỏ
kia đều đã lớn, không tầm thường a…”
Nhà cũ bên này, không chỉ điều kiện
trong nhà không bằng một nhà Liên Thủ Tín, mà ngay cả trí khôn và thủ
đoạn bản thân con người cũng khác biệt như trời với đất. Cũng may còn có ông ở đây, một ngày ông mất đi, những người nhà cũ làm sao bây giờ!
Liên lão gia tử lâm vào trong thật sâu sợ hãi cùng phiền não.
Mấy người ngồi trên giường gạch đều mơ
mơ hồ hồ nghe được Liên lão gia tử lẩm bẩm, nhưng cũng không ai biết
Liên lão gia tử hiện tại đang suy nghĩ gì. Mọi người đều cho rằng, Liên
lão gia tử vẫn đang xấu hổ vì không thể đi dự tiệc cưới.
Mặc dù Liên lão gia tử xấu hổ, nhưng tựa hồ như cũng không tính toán làm ra hành động gì đối với Tứ phòng Liên
Thủ Tín. Vì vậy, những người ngồi trên giường gạch này đối với chuyện
Liên lão gia tử xấu hổ cũng không có hứng thú nữa.
“Bàn tiệc của lão Ngô gia này thật là…”
Liên Thủ Nghĩa còn đang chậc chậc tán thưởng bàn tiệc thịnh soạn Ngô gia đưa tới: “Lão Ngô gia có tiền a, người ta của cải nhiều thật. Những năm này, hai người Ngô Ngọc Quý kia cũng kiếm tiền không ít. Người ta nhân
khẩu cũng nhẹ, ngày ngày sống thật tốt a…”
Nhân khẩu nhẹ là thổ ngữ nông thôn của Tam Thập Lý Doanh Tử, ý tứ tương đương với người trong nhà ít, gánh nặng nhỏ.
“Hắn cũng nên làm bàn tiệc như vậy. Lão
Ngô gia lúc này coi như phát tài rồi.” Tứ Lang liền nói: “Tứ thúc cho
chút ít của hồi môn kia, vài chiếc xe ngựa đều chứa không nổi. Còn có gì mà cửa hàng xay bột, xưởng dưa chua, toàn bộ gia sản nhà chúng ta gộp
lại cũng không đủ một đầu ngón tay út người ta. Vào lúc ông nội có tiền
nhất năm đó, đoán chừng cũng không nhiều bằng đồ cưới của Chi Nhi tỷ.”
Nói đến đây, Tứ Lang còn cố ý nhìn Liên lão gia tử một cái.
Liên lão gia tử hiện đang đắm chìm trong khổ não của chính mình, ông không hề chú ý tới ánh mắt của Tứ Lang,
cũng bỏ lỡ lời nói của Tứ Lang.
“Không có.” Liên Thủ Nghĩa thoáng một
phát nhớ lại, liền khẳng định: “Nhà lão Tứ này phát tài quá quỷ dị a.
Hắn phát tài lớn như vậy, ban đầu còn biết cách ủ rượu nho, vậy mà hắn
độc chiếm một mình. Hiện tại cũng như vậy, lão Tứ quá ích kỷ rồi. Ta
cũng không trông cậy vào hắn được cái gì, chỉ cần giữa kẽ tay hắn rò ra
một chút tiền, đều đủ cho chúng ta ăn dùng. Hắn thà rằng tiện nghi lão
Ngô gia a! Còn tình cảm huynh đệ gì nữa chứ!”
“Đồ cưới chưa tính, còn mọi người cho thêm trang nữa.” Tứ Lang không biết nghĩ tới điều gì, dừng lại một lúc liền nói thêm vào.
“Nói đến thêm trang, Tam Lang bên kia
cũng cho người đưa hộ đồ đạc tới.” Đột nhiên Hà thị nói: “Nghe nói là
cho hai xấp vải, một đôi vòng tay. Tất cả trị giá đến vài lượng kia.”
“Ta sinh ra là mệnh gì a. Sinh ra một
đống nhi tử không ít, tính cả La Tiểu Yến, cả thảy đã cưới ba đứa con
dâu rồi, vậy mà một chút phúc cũng không được hưởng. Con dâu đứa nào
cũng không coi ta vào đâu. Cái đứa Vương Thất kia, không biết là ngu dốt hay thế nào, cùi chỏ đều ngoạt ra bên ngoài. Xa cách chúng ta như vậy,
mấy lượng bạc kia, sao một tí cũng không hiếu kính chúng ta.”