Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 122

Sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Phù dậy thật sớm để chuẩn bị điểm tâm cho lão lang trung. Đối với việc trước đây vị lão tiên sinh này đã giúp đỡ cho Lục Nguyên Sướng, nàng rất là cảm kích. Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng từ lúc còn cơ khổ không chỗ nương tựa cho đến khi thăng chức rất nhanh đã phải ngậm không biết bao nhiêu đắng cay, vậy nên việc Lục Nguyên Sướng may mắn được lão lang trung dành cho sự trợ giúp từ khi còn nhỏ, có thể nói, chẳng khác gì cho than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tối hôm qua Lục Nguyên Sướng đã đem việc hồng kim thánh quả nói cho Cố Tiểu Phù nghe. Sau khi nghe xong, tâm tình của Cố Tiểu Phù trở nên cực kỳ phức tạp, suốt một đêm ngủ cũng không ngon giấc. Nếu không vì ăn nhầm hồng kim thánh quả, Lục Nguyên Sướng liền có thể khôi phục lại thân con gái. Nhưng nếu không có hồng kim thánh quả, thì Trứng Gà sẽ không được sinh ra. Đây quả thật là một cuộc lựa chọn rất khó khăn. Nếu như trước đó biết được chân tướng việc này rồi để cho Cố Tiểu Phù lựa chọn thì Cố Tiểu Phù căn bản là không có cách nào để lựa chọn. Lục Nguyên Sướng cùng Trứng Gà, nàng đều không muốn bớt đi một ai, không cho một trong hai người đó phải chịu oan ức.

Vẫn là Lục Nguyên Sướng lòng dạ rộng rãi. Chỉ cần Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà hạnh phúc thì những thiệt thòi ấy của bản thân có đáng là gì.

Cố Tiểu Phù cùng Bình Nhi tiến vào trù phòng. Tiểu Cửu lặng yên đi theo phía sau nàng. Cố Tiểu Phù nhìn thấy Tiểu Cửu không tinh thần như vậy thì không khỏi thở dài một cái. Chuyện của Tiểu Cửu, Cố Tiểu Phù đã sớm bận tâm, đặc biệt là những ngày gần đây biểu hiện của Tiểu Cửu rất khác thường. Điều này làm cho Cố Tiểu Phù càng thêm rõ ràng là Tiểu Cửu cuối cùng cũng đã đến tuổi tìm vợ rồi.

Ban đầu, theo ý tưởng của Lục Nguyên Sướng là sẽ đem Tiểu Cửu lên núi, để cho nó tự trở về với núi rừng. Nhưng Tiểu Cửu là tự tay mình nuôi lớn, làm sao để Cố Tiểu Phù cam lòng được đây. Hơn nữa qua quan sát các biểu hiện của Tiểu Cửu cũng thấy được là nó cũng không muốn rời bỏ cái nhà này mà đi. Vì thế cho nên, nếu muốn cho Tiểu Cửu ở lại, thì việc phải làm, tất nhiên là phải tìm cho được một mẫu lang đem về cho nó. Mà tiểu cô nàng "Đạp tuyết" ngốc nghếch kia rõ ràng là thích hợp với nó nhất. Đáng tiếc là Tiểu Cửu đã dọa cho nó chạy mất tiêu rồi.

Tiểu Cửu thấy Cố Tiểu Phù bận rộn chuẩn bị cho bữa điểm tâm, không có thì giờ để mà nói lời dạy dỗ mình, cho nên nó cũng chỉ biết rụt đầu rụt cổ đi loanh quanh ở trong sân. Nhưng mà cái sân này lại nhỏ tí tẹo như vậy, đi chưa được bao nhiêu đã phải lại vòng trở về rồi. Sau khi lăn lộn mấy vòng trên tuyết trắng, Tiểu Cửu lại trở về nằm trước cửa viện, chờ sưởi ánh mặt trời, nhưng con mắt của nó thì chỉ một mực nhìn về phía tiểu mẫu lang đã bỏ đi.

Sau khi lão lang trung thức dậy thì đi vào trong viện đánh quyền dưỡng sinh. Đúng lúc này Lục Nguyên Sướng cũng thức dậy đi ra luyện quyền, hai người liền luận bàn một hồi. So với một Lục Nguyên Sướng với quyền thuật cường tráng mạnh mẽ, uy thế hừng hực thì quyền thuật của lão lang trung vừa chậm rãi lại vừa nhu hòa. Nhưng cho dù Lục Nguyên Sướng có tiến công mạnh mẽ đến như thế nào thì cũng đều bị lão lang trung che chắn kín kẽ đến không hề có đến một kẽ hở.

"Đùng ~ "

Không nhẹ không một tiếng vang, lão lang trung đột nhiên phát lực. Hai tay Lục Nguyên Sướng chỉ kịp thời che chắn ở trước ngực, nhưng thân thể đã bị lão lang trung dùng nội kình đánh cho chấn động đến mức phải lùi về sau hai bước.

"Lão tiên sinh, ngài đây là quyền pháp gì? Vì sao lại lợi hại đến như vậy?" Sau khi đứng vững, Lục Nguyên Sướng tò mò hỏi.

"Là quyền pháp gia truyền." Lão lang thu hồi tay lại rồi thản nhiên trả lời.

"Lão tiên sinh là một người có học thức thật uyên thâm, tại hạ thực kính nể." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. Đối với y thuật cao siêu của lão lang trung, Lục Nguyên Sướng đã biết từ rất sớm. Nhưng điều nàng không nghĩ tới chính là, võ nghệ của lão lang trung cũng tuyệt vời như vậy.

"Ta già rồi, không sánh được với người trẻ tuổi như các ngươi được." Lão lang trung khiêm tốn nói.

"Lão tiên sinh, Đại lang, điểm tâm đã được chuẩn bị kỹ càng, chúng ta hãy dùng cơm trước đã." Cố Tiểu Phù đứng dưới ánh mặt trời, vui vẻ nói cười.

"Lão tiên sinh, xin mời ngài." Lục Nguyên Sướng nói.

Khi bữa điểm tâm được dùng xong, lão lang trung vừa uống trà dưỡng sinh vừa nói với Lục Nguyên Sướng: "Bây giờ thì xin mời phu nhân cùng tiểu thư ra đây bắt mạch."

Cái điều Lục Nguyên Sướng vẫn chờ từ nãy tới giờ chính là một câu nói này từ lão lang trung mà thôi. Nàng trở về trong phòng, đem Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà ra ngoài. Lão lang trung chẩm mạch cho Cố Tiểu Phù trước tiên. Bởi vì hiện tại Cố Tiểu Phù đã là tiểu thư của gia đình quyền quý rồi, cho nên lão lang trung cũng tỏ ra rất thức thời khi để cho Bình Nhi đặt ở trên cổ tay Cố Tiểu Phù một chiếc khăn lụa.

Cố Tiểu Phù nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của lão lang trung thì nội tâm không khỏi có chút căng thẳng. Thân thể nàng như thế nào chính mình đã tự hiểu. Từ sau khi sinh ra Trứng Gà, giữa ban ngày mà nàng vẫn luôn có cảm giác không còn chút sức lực nào, dường như tinh khí thần trí đã bị rút hết vậy. Tuy nói hàng ngày đều được ăn đồ bổ bù đắp thân thể, Lục Nguyên Sướng cũng đối với mình săn sóc ôn nhu, nhưng mà Cố Tiểu Phù vẫn luôn cảm thấy thân thể đã không bằng dĩ vãng.

Còn có một việc nữa, chính là, sau này nàng sẽ không cách nào sinh nở được nữa, đây mới là tâm bệnh của nàng. Khi mới vừa sinh được Trứng Gà, vì mọi người đều quan tâm chăm sóc đến tâm tình của nàng nên cũng không có ai nói gì về chuyện này. Nhưng thời gian gần đây, không chỉ có Chúc Đại nương đã nói với mình việc nhờ lang trung xem xét, mà ngay cả Tống phu nhân cũng đã tự mình bí mật vì Cố Tiểu Phù mà tìm lương y mới. Bên ngoài lời ra tiếng vào là điều không cần phải nói, mà những người vốn thấy cao muốn trèo từ lâu cũng đã rục rà rục rịch. Nếu không phải vì Lục Nguyên Sướng vẫn luôn đối với Cố Tiểu Phù khăng khăng một mực, nếu không phải vì kinh sợ Tống Định Thiên, những người kia đã sớm tỏ ý muốn đưa nữ tử của mình vào trong phủ rồi.

Nhưng việc này cũng chỉ có thể đỡ được nhất thời mà sẽ không ngăn được một đời. Nếu cứ kéo dài như vậy thì cũng chỉ được khoảng hai ba năm là cùng. Rồi cũng sẽ đến lúc Lục Nguyên Sướng sẽ trở nên mệt mỏi, dưới gối lại không có một đứa con trai. Đối với địa vị của Cố Tiểu Phù lúc này, quyết không cho phép việc này xảy ra.

Tuy nói là Cố Tiểu Phù không tham gia vào việc quân cơ, nhưng mà một số chuyện ở trong quân Lục gia thì nàng cũng có nghe thấy. Nàng biết, trong quân đối với việc Lục Nguyên Sướng chỉ sinh được con gái rất lo lắng. Lính mới được tuyển của Lục gia có sức chiến đấu cực cường. Vì Lục Nguyên Sướng có thân phận là con rể của Tống Định Thiên, nên mọi trang bị vật liệu quân nhu cũng như lương bổng đều là đỉnh đỉnh tốt. Với một đội quân như thế, rất cần có một người thừa kế. Về việc này, nếu như người kế thừa mà lại bình thường, vô năng như Tống Văn Quý thì cũng là một chuyện đáng lo. Nhưng cho dù là như vậy thì chuyện có con trai và không có con trai lại là hai việc khác nhau. Đây là chuyện ổn định quân tâm, đây là hi vọng vào tương lai của quân đội. Chỉ có để cho tướng sĩ trong quân nhìn thấy hi vọng, thấy được rõ ràng đi theo Lục Nguyên Sướng sẽ có tương lai thì bọn họ mới sẽ đoàn kết lại thành một khối, có sức mạnh tinh thần quật cường, mới sẽ vì Lục Nguyên Sướng mà bán mạng.

Xưa nay trong thiên hạ, có phân tất có hợp, có hợp tất có phân. Trước mắt thấy Đại Chu quốc đối mặt với sự sụp đổ, vai trò của quân đội trở nên khổng lồ biết bao Cố Tiểu Phù đã rất rõ ràng. Về công về tư, Lục Nguyên Sướng đều cần có một đứa con trai, Lục gia cần có một người đàn ông.

Trong khi nỗi lòng Cố Tiểu Phù mang nặng ưu tư như vậy thì Lục Nguyên Sướng lại vẫn bình thản uống trà. Mặc kệ cho Cố Tiểu Phù nghĩ tới những việc này, riêng bản thân nàng lại rất rõ ràng. Bởi vì nàng tự có dự định của riêng mình. Nàng không cầu vinh hoa phú quý hay thăng quan tiến tước. Cái nàng hằng mơ ước chỉ là một bàn trà, một bữa cơm, một gia đình viên mãn. Mà những thứ này phải là tự mình tạo dựng nên. Sinh đẻ rất khổ sở, nam tử bình thường sẽ không có khả năng hiểu được, nhưng bản thân nàng là nữ tử, lại đã từng bồi tiếp Cố Tiểu Phù vượt qua khi khó sinh. Cho nên Lục Nguyên Sướng đã có quyết định, cho dù Cố Tiểu Phù còn có thể sinh được thì Lục Nguyên Sướng cũng không muốn.

Mà đối với việc quân hay là việc quốc gia đại sự, nàng chỉ là ra tay giúp đỡ Tống gia mà thôi. Chỉ cần Tống gia có đàn ông là được rồi. Đợi đến khi sự nghiệp hoàn thành, nàng sẽ cởi giáp về quê, cùng Cố Tiểu Phù tận hưởng sơn thủy điền viên, đến lúc đó cần gì cứ phải có đàn ông để củng cố thực lực?

Lão lang trung chẩm mạch rất là cẩn thận. Trước tiên bên trái, sau là bên phải. Hắn lại còn tinh tế hỏi Cố Tiểu Phù rất nhiều chuyện về tiền sản hậu sản. Chờ cho Cố Tiểu Phù lần lượt trả lời từng câu hỏi xong, lão lang trung mới khẽ gật đầu.

"Lão tiên sinh, thân thể phu nhân tại hạ như thế nào rồi?" Lục Nguyên Sướng hỏi.

"Không có gì đáng ngại nữa rồi." Lão lang trung bình thản nói.

"Lão tiên sinh, danh y phụ khoa trong thành từng nói, ta sợ là... sợ là không thể lại sinh nở được nữa. Vậy mà lão tiên sinh lại nói là không ngại, việc này phải giải thích thế nào đây?" Cố Tiểu Phù cố kiềm chế tâm tình bị kích động để hỏi lại.

"Tâm ý của lão hủ là, chứng bệnh của tiểu nương tử vẫn có thể chữa khỏi. Từ nhỏ thân thể của tiểu nương tử đã bị suy nhược, lại có thai quá sớm. Thời gian mang thai cũng chưa từng được tĩnh dưỡng thật tốt mới khiến cho khi sinh sản phải gian nan. May mà tiểu nương tử gặp được lương y, trong khi sinh nở đã trợ giúp một chút sức lực cho tiểu nương tử, sau đó lại may mắn không xuất hiện băng huyết hậu sản. Bây giờ không mang thai, nhưng vẫn còn cảm giác mệt mỏi là do thiếu máu một chút mà thôi. Lão hủ sẽ kê một thang thuốc, sau này tiểu nương tử phải nhớ là cần dùng hàng ngày. Đây là thuốc dùng để dưỡng khí bổ huyết, sau khi dùng nó thì không cần mất đến hai năm, chứng bệnh không thể mang thai sẽ khỏi hẳn." Lão lang trung nói một cách cực kỳ chắc chắn.

"Thật sự sao?" Cố Tiểu Phù hỏi lại như không thể tin được.

"Dĩ nhiên! Có điều, chuyện phòng the thì vẫn cần phải biết tiết chế. Không nên ham muốn đến mức thận hư âm trệ, làm kéo dài thêm bệnh tình." Lão lang trung cười cười rồi nói thêm.

Lời này vừa nói ra mặt Cố Tiểu Phù đã lập tức đỏ rực. Nàng có chút khiếp sợ vì y thuật của lão lang trung quá mức thâm sâu. Ngay cả những chuyện tư mật như thế này cũng không qua mắt lão lang trung được. Lục Nguyên Sướng cũng có chút khó mà biện hộ, mà thẹn thùng hơn cả lại là Bình Nhi.

Bình Nhi là nha hoàn thiếp thân của Cố Tiểu Phù, là người hầu hạ gần gũi nhất của nàng. Tình cảm giữa Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù có bao nhiêu thắm thiết, nàng là người rõ ràng nhất. Bình Nhi nhớ lại âm thanh nàng nghe được ngày hôm trước liền cảm thấy trên mặt tỏa nhiệt.

"Lão tiên sinh, tại hạ đã hiểu. Lục Nhị, hãy mài mực giúp lão tiên sinh." Lục Nguyên Sướng ngoan ngoãn nhận lời chỉ giáo, bất quá nghĩ đến tháng ngày sau này phải cấm dục liền cảm thấy rất là vô vọng. Tuy nói nàng không để ý đến chuyện Cố Tiểu Phù có thể sinh nở được nữa hay không, nhưng nàng lại quan tâm đến thân thể Cố Tiểu Phù. Bản thân mình vốn đã có thân thể cường tráng, nhưng thân thể Cố Tiểu Phù lại quá mức yếu nhược. Lục Nguyên Sướng chỉ muốn Cố Tiểu Phù luôn được khỏe mạnh và bình an, làm bạn với mình cho đến khi đầu bạc.

Sau khi lão lang trung viết xong đơn thuốc, là đến phiên Trứng Gà đang trừng to đôi mắt.

Bình Nhi nhận được Lục Nguyên Sướng ra hiệu liền ôm Trứng Gà lại đây cho lão lang trung. Lão lang trung cẩn thận đưa tay tiếp nhận. Khi hắn nhìn thấy Trứng Gà mập mạp cơ linh thì không khỏi mỉm cười. Còn Trứng Gà cũng cực cho lão lang trung mặt mũi. Không biết có phải vì trên người lão lang trung có mùi thuốc nhàn nhạt làm cho nàng yêu thích hay không, Trứng Gà duỗi ra tay nhỏ lôi kéo chòm râu đã hoa râm lão lang trung rồi bật cười khanh khách.

"Tiểu nữ vô lễ, xin lão tiên sinh đừng trách." Cố Tiểu Phù thấy thế liền vội vàng gỡ bàn tay nhỏ bé của Trứng Gà ra. Có lẽ vì Trứng Gà cảm thấy làm như vậy thì chơi rất vui nên lại vươn cánh tay nhỏ ra đi đùa nghịch lão lang trung một lần nữa.

"Ha ha, không sao không sao. Lão hủ cùng tiểu thư hữu duyên. Không hổ là hổ nữ tướng môn, cánh tay nhỏ này vậy mà rất cứng cáp, khỏi phải bàn." Trong mắt lão lang trung đầy ý cười. Cái đập vào mắt đó là hắn vừa mới ôm Trứng Gà liền cảm thấy Trứng Gà đặc biệt hợp duyên hợp mắt mình.

Lão lang trung nhẹ nhàng đem bàn tay nhỏ của Trứng Gà nắm vào trong lòng bàn tay già nua của mình rồi chậm rãi vuốt xem xương cốt của Trứng Gà, sau đó mới đến chẩm mạch. Chuyến này hắn đến đây chính là muốn nhìn một chút khi hài tử chịu tác dụng của hồng kim thánh quả thì sẽ như thế nào. . Chap mới luôn có tại _ TRUMTRU YEN. co m _

"Lão tiên sinh, sao rồi?" Lục Nguyên Sướng có chút sốt sắng hỏi. Nàng đã nhìn thấy vẻ mặt của lão lang trung có chút nghiêm nghị.

Lão lang trung không trả lời Lục Nguyên Sướng, chỉ tập trung thần khí để cảm thụ mạch tương của Trứng Gà. Kinh mạch cứng cỏi, xương cốt tinh kỳ. Có điều ở bên trong sự lưu chuyển của kinh mạch, không hiểu sao lại có một luồng khí không cách nào phân rõ ẩn vào trong đó. Cái này sợ là hiệu quả do hồng kim thánh quả tạo thành đây mà. Lại nhìn đến tướng mạo của Trứng Gà, cái trán rộng, con mắt toả sáng, mái tóc đen mượt, thật không giống trẻ con bình thường một chút nào.

Lão lang trung lấy ra một cái kim châm, ngay trước sự kinh ngạc của Cố Tiểu Phù liền đâm thủng ngón tay của Trứng Gà. Trứng Gà bị đau mà cau mày lại nhưng cũng không khóc. Một giọt máu tràn ra, lão lang trung chấm vào giọt máu, để vào trong miệng của mình mà nghiền ngẫm. Còn Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù, nhưng là nhìn thấy vết kim đâm trên ngón tay Trứng Gà nhanh chóng khép lại. Sau đó, được lão lang trung dùng tay lau qua một lượt thì lại thấy khôi phục như lúc ban đầu.

"Lão tiên sinh, chuyện này..." Lục Nguyên Sướng không thể tin được. Tình huống của Trứng Gà bây giờ không khác gì mình sau khi bị thương vậy.

"Ngươi không nên lo lắng, tiểu thư đã gặp được cơ duyên lớn. Nỗi khổ ngươi phải chịu đựng năm đó sợ là đã thu về được cả gốc lẫn lãi." Trong lòng lão lang trung cảm thấy chuyện này đúng là rất thần kỳ.

"Lão tiên sinh, có phải là Trứng Gà cũng đạt được hiệu quả từ hồng kim thánh quả hay không?" Lục Nguyên Sướng mừng rỡ hỏi.

"Đúng là như vậy!" Lão lang trung ra hiệu cho Lục Nguyên Sướng đem Lục Nhị cùng Bình Nhi lùi ra ngoài rồi mới nói thẳng: "Việc mang thai tiểu thư là do hồng kim thánh quả. Ngay khi hoài thai đã đạt được đặc tính của hồng kim thánh quả, mà hiệu quả có được lại là ôn hòa tinh khiết. Sợ là tác dụng vượt xa so với ngươi."

"Đây là thật sự hay sao!" Lục Nguyên Sướng kích động thốt lên. Có được sự bảo vệ của hồng kim thánh quả, vậy chẳng khác gì Trứng Gà có thêm mấy cái mệnh đây. Hơn nữa là tuy nàng có được tác dụng tốt nhờ hồng kim thánh quả, nhưng vì ăn nhầm mà có rất nhiều tác dụng phụ. Vậy mà Trứng Gà lại không có. Đây còn không phải là việc vui đại thiên hay sao.

"Đúng vậy, tài năng ngút trời, thiên hàng kỳ duyên*. Chờ cho tiểu thư đến năm ba tuổi, ngươi hãy đưa nàng lên núi tìm lão hủ. Lão hủ muốn thu nàng làm đệ tử cuối cùng." Lão lang trung càng xem Trứng Gà thì lại càng thoả mãn. Đặc biệt là khi cái thân thể mềm mại của nàng nép vào trong lòng, lại còn nụ cười ngọt ngào kia nữa. Lão lang trung liền cảm thấy đứa nhỏ này nhất định phải là đệ tử của mình.

Lục Nguyên Sướng nghe xong, hồn vẫn còn chưa quay trở lại, nhưng Cố Tiểu Phù thì trái tim treo ở Trứng Gà, ngay khi nghe được lão lang trung nói vậy thì lập tức trở nên sốt ruột. Tuy nói có được sự ưu ái của lão lang trung như vậy, Cố Tiểu Phù sẽ đồng ý, nhưng mà ba tuổi đã phải đưa đi, nàng làm sao cam lòng được đây.

* Thiên hàng kỳ duyên: Trong nghìn người chỉ có được một người; người có khả năng thu phục được những người khác; cơ duyên hiếm có...

"Lão tiên sinh, Trứng Gà mới được ba tuổi thì còn quá nhỏ, vẫn cần người chăm sóc. Không bằng chờ nàng lớn thêm một chút, đến lúc đó hẵng bái ngài làm sư có được không?" Cố Tiểu Phù khẩn cầu.

"Số tuổi thọ của lão hủ đã không còn nhiều, sợ là không chờ nổi." Lão lang trung cảm khái nói.

Đời này, hắn chỉ nhận có một đệ tử, đáng tiếc là năm đó hắn còn mải gửi gắm tình cảm ở chốn vân du, nên dạy dỗ không nhiều. Bây giờ hắn đã già nua, một thân y thuật cùng võ nghệ cao siêu này cũng cần một truyền nhân. Mà Trứng Gà trước mặt, là đứa trẻ có tư chất tốt nhất bây giờ mới gặp được. Hắn hận là không thể lập tức liền đem Trứng Gà mang đi, chỉ tiếc Trứng Gà hiện nay vẫn đang còn quá nhỏ.

Lúc này Lục Nguyên Sướng đã lấy lại tinh thần, nhìn đến Trứng Gà còn nhỏ như vậy thì cũng rất không nỡ. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đầy vẻ tang thương của lão lang trung, Lục Nguyên Sướng liền cảm thấy từ chối là việc làm quá mức tàn nhẫn. Mà Trứng Gà có thể bái lão lang trung làm sư phụ cũng đã là thiên đại tạo hóa.

"Sau ba năm nữa, tại hạ sẽ đem Trứng Gà đưa lên núi. Đến lúc đó, làm phiền lão tiên sinh dốc lòng giáo dục." Sau một hồi lâu đắn đo suy nghĩ Lục Nguyên Sướng nhịn đau nói với lão lang trung.

"Như vậy thì rất tốt, lão hủ sẽ lưu lại một chỗ. Chờ đến khi tiểu thư tròn tuổi rồi hãy cho nàng ngày ngày tắm bằng thuốc để tráng kinh mạch. Về võ nghệ ngươi cũng không cần phải dạy cho nàng. Bao giờ lên núi, lão hủ thì sẽ tự tay dạy." Lão lang trung gật đầu đầy vẻ thoả mãn, cũng không muốn thả Trứng Gà ra, liền cứ ôm như thế mà viết đơn thuốc.

Cố Tiểu Phù nghe thấy Lục Nguyên Sướng dễ dàng đáp ứng như vậy thì trong lòng hận không sao nói hết. Ba tuổi mới lớn được bao nhiêu, sao Lục Nguyên Sướng lại có thể nhẫn tâm đem Trứng Gà lên sơn chịu khổ sớm như vậy được đây? Lẽ nào vì Trứng Gà không phải do Lục Nguyên Sướng thân sinh, nên mới không có chút nào cảm nhận được trong tâm đau đớn?

Trên mặt Lục Nguyên Sướng mang theo nụ cười ôn hoà, nhưng trên bàn tay lại là đang nắm lại thật chặt. Bởi vì giờ khắc này chính là Cố Tiểu Phù đang ra sức bấm bắp đùi của nàng cho hả giận, nàng đau đến chết đi sống lại cũng phải nhịn.

Mọi việc rồi cũng xong. Lão lang trung nhớ thảo dược trên núi, liền cáo từ. Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù tự mình đưa tiễn. Ở thời khắc đứng dậy, Cố Tiểu Phù đột nhiên hỏi: "Lão tiên sinh, ta cùng Đại lang... Có hay không... Có thể sinh cái nam hài?"

Lão lang trung nghe vậy, trầm tư trong chốc lát rồi mới trả lời: "Việc của hai ngươi đã không ở trong nhận thức lão hủ nữa rồi, vậy nên về thằng bé này, lão hủ không biết. Có điều theo lão hủ suy nghĩ thì cho là không thể."

Không thể sao? Tâm ý thất vọng xông lên đầu, Cố Tiểu Phù ôm lấy Trứng Gà. Nàng chỉ cảm thấy hôm nay vận số của mình thật không tốt. Trứng Gà đáng yêu của mình vậy mà lại bị người ta cướp đi khỏi tay, mà tâm nguyện của chính mình cũng lại là thất bại.
Bình Luận (0)
Comment